Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[500 điểm]
Tác giả: 凝紫丞
Edit: blooming.

Trùm trường tỏ tình với tôi: "Lần này tôi thi được hơn 500 điểm, cậu phải đồng ý tôi nhé."

"Nếu cậu không vượt qua bài kiểm tra thì sao?"

Cậu ấy nói, "Điều đó tuyệt đối không thể nào."

Sau đó, tôi đến chùa để tặng hoa.

Thấy cậu quỳ trước tượng Văn Xương Đế Quân.

"Tôi đây nguyện ý đổi mười năm sống tích cực lấy hơn 500 điểm vào cuối học kỳ! Cầu cầu cầu!"

Cậu nhóc thật là, tôi khóc chếc mất.

1.

Ngày đầu tiên chuyển trường, tôi đã được nhắc nhở, nhất định phải tránh xa các bạn lớp 10. 

Lớp 10 rất hỗn loạn, đặc biệt có một người tên Lục Vọng Dã, đại ca khét tiếng của trường.

Người này tính tình nóng nảy không coi ai ra gì, nhưng nhà lại có tiền có thế, có thể ngang nhiên đi cả thành phố A. 

Gan tôi nhỏ lắm, liên tục gật đầu: "Ừ ừ, tôi sẽ làm thế."

Vừa mới đến, tôi chỉ muốn làm người trung thực chăm chỉ học tập. 

Vì vậy, mỗi lần đi qua lớp 10, tôi không thể không sải những bước lớn hơn bình thường. 

"Này, cậu nhìn cô nhóc lùn này đi, đi đường nhanh như vậy mà không sợ ngã ch ế t."

Từ phía sau vang lên một giọng nói, mang theo chút giễu cợt. 

Tôi vô thức nhìn lại thì thấy đó là hai chàng trai cao lớn. 

Một người đang nhìn tôi mỉm cười, còn người kia thì đeo tai nghe, lướt ngón tay trên điện thoại di động. 

Cậu ấy vậy mà dám chơi điện thoại di động ở trường một cách trắng trợn như vậy. 

Đột nhiên, cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn, vốn chỉ thản nhiên liếc nhìn một chút, nhưng khi nhìn rõ mặt của tôi thì cậu ấy dừng lại. 

Tôi nhất thời khó thở, chàng trai này sẽ không phải là tên xấu tính Lục Vọng Dã mà các bạn cùng lớp nói đấy chứ? 

Không ổn, chạy ngay đi. 

Tôi sợ đến mức lập tức quay đầu lại, chạy về phía cầu thang nhanh như nhìn thấy ma. 

"Sao cô nhóc lùn này lại chạy nhanh như nhìn thấy ma vậy?" Chàng trai bất mãn lẩm bẩm, đưa tay động vào Lục Vọng Dã bên cạnh: "Trông tôi rất doạ người à?"

Lục Vọng Dã lười biếng nhìn cậu ta: "Bản thân trông như thế nào mà cũng không biết à?"

"..." Chàng trai trợn mắt nhìn cậu, "Cậy đừng có ỷ vào cái mặt được con gái tha thứ dù làm sai của cậu, mà có thể x ú c p h ạ m nhan sắc người khác."

"Là xúc phạm hả?" Lục Vọng Dã cười cười, nhưng miệng vẫn rất độc, "Cái này gọi là nói ra sự thật."

Chàng trai dường như đã quen với cái lưỡi độc của bạn mình, nhanh chóng đổi chủ đề: "Này, tôi nghe nói học sinh chuyển trường ở lớp 3 rất xinh đẹp, chẳng lẽ là cô ấy à? Trông rất vô hại, nhưng có vẻ là học sinh ngoan, không biết chơi..."

Chưa kịp nói xong, vai chàng trai đã bị đánh mạnh. Cậu ta nhăn mặt đau đớn, khó hiểu nhìn Lục Vọng Dã: "Anh Dã, cậu đánh tôi làm gi?"

"Nói nhảm nhiều quá, ồn." Lục Vọng Dã cau mày, giọng điệu không tốt nói. 

Chàng trai lập tức im lặng, không biết mình đã nói gì động đến vị này, tính khí nóng quá nóng.

Hai giây sau, Lục Vọng Dã dừng lại, cảnh tượng vừa rồi hiện lên trong đầu anh. 

Không, cô nhóc lùn sau khi nhìn thấy mặt hắn liền sợ hãi gần c h ế t, liều m ạ n g chạy mất.

Nhìn thấy mặt hắn, bỏ chạy?

Tâm trạng của Lục Vọng Dã trong nháy mắt rơi xuống đáy vực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro