513-515 cpgd

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 513: Thơ tình

Dịch: Mạnh Thường Quân

Nguồn : www.tangthuvien.com

- Tướng quân, người xem...

Hồ Bất Quy bới cát, cẩn thận xử lý di hài dưới cây gỗ, đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, lớn tiếng kêu lên.

Lâm Vãn Vinh nghe tiếng nhìn lại, dưới lớp cát dày đó ẩn ước lộ ra hai bộ di cốt hoàn chỉnh. Hai bộ di cốt này ôm chặt lấy nhau, mười ngón tay nắm chặt vào nhau, lặng lẽ nằm ngửa trên mặt đất. Qua bao nhiêu năm gió thổi mưa rơi, nhục thân của bọn họ sớm đã tan biến, chỉ lưu lại hai bộ xương trắng hếu.

Ngọc Già nhìn chăm chăm vào hai di hài đang ôm nhau đó, sau hồi lâu mới khẽ nói:

- Từ hình dáng mà nhìn, dường như là một nam một nữ!

- Không chừng còn là một đôi tình lữ, bọn họ sao lại chết trong sa mạc này nhỉ?

Lâm Vãn Vinh lắc đầu thở dài. Thiếu nữ Đột Quyết lại khom người xuống, chậm rãi vạch những đất cát bên cạnh thi hài ra, ẩn ước lộ ra những mảnh da dê rách. Tấm da dê này đã phơi nắng phơi gió bao lâu, sớm đã kho cong và đen kịt, vỡ thành rất nhiều mảnh vụn. Ngọc Già lại nổi lòng hiếu kỳ, nàng khẽ gạt cát bụi ra, từng chút từng chút gắn tấm da dê đó lại.

Trên tấm da dê này có viết hai loại chữ Đại Hoa và Đột Quyết, vết chữ tuy tàn khuyết không còn lành lặn, nhưng đại ý vẫn có thể nhìn rõ. Thiếu nữ Đột Quyết đọc kỹ một hồi, sắc mặt dần trầm xuống, nàng đột nhiên buồn bã thở dài một hơi, khẽ lắc đầu, trên mặt sinh ra mấy tia buồn vô cớ.

Thấy Ngọc Già không có ý ngăn cản mình, Lâm Vãn Vinh ghé sát mặt tới cười nói:

- Đây là cái gì! Là tàng bảo đồ hay là võ công bí tịch?! Một một lần kỳ ngộ nhất định sẽ gặp được thứ tốt, trên tiểu thuyết đều viết như vậy.

Người này đúng là lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền, Ngọc Già tức giận trừng mắt nhìn hắn:

- Vì sao chuyện tốt đẹp như thế, vào trong mắt ngươi là lại biến thành dung tục vô cùng... Ngươi hãy tự xem đi.

Cũng không biết là đã động chạm đến nữ tử này ở chỗ nào, thần tình nàng dần trở nên lạnh lùng, nhìn chăm chăm vào Lâm Vãn Vinh không nói một lời.

Lâm Vãn Vinh đi lên trên, nhìn chăm chăm vào tấm da dê đó đọc kỹ một hồi, thần sắc đột nhiên biến thành cổ quái, hắn muốn cười, nhưng lại thấy xấu hổ.

Thấy Lâm huynh đệ vẻ mặt gian xảo, thần tình quái dị, Cao Tù không nén nổi chen vào nói:

- Lâm huynh đệ, bên trên viết cái gì thế?

Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Cũng không có gì, một bức thư tình rất cổ xưa mà thôi.

- Thư tình cổ xưa?

Hồ Bất Quy cười nói:

- Cái này quái thật, đã là thư tình, sao lại dùng hai loại văn tự viết ra? Lẽ nào là lúc sắp chết, bọn họ còn muốn thông dịch thư tình của mình thành nhiều văn tự.

Cao Tù gật đầu ừm một tiếng, hiển nhiên cũng tán thành ý kiến của Hồ Bất Quy.

Lâm Vãn Vinh nhìn những di hài đó, trầm giọng nói:

- Sở dĩ dùng hai loại văn tự viết thành là bởi vì đôi tình lữ này thuộc hai dân tộc khác nhau. Nam này là người Đại Hoa chúng ta, còn nữ này là một nữ tử Đột Quyết.

Nam nhân Đại Hoa và nữ nhân Đột Quyết? Hồ Bất Quy và Lão Cao đưa mắt nhìn nhau. Mấy trăm năm nay, Đại Hoa và Đột Quyết vẫn luôn ở trạng thái đối địch, thanh niên hai tộc yêu nhau, đây là việc mà hai bên đều cực kỳ kiêng kỵ. Không ngờ ở nơi rất sâu trong Tử Vong chi hải này lại có chôn một đôi uyên ương như thế.

- Thanh niên Đại Hoa này sinh ra trong một gia đình có học. Sau này nhà cửa sa sút liền bỏ việc học hành mà đi buôn bán, qua lại giữa Đại Hoa và Đột Quyết. Hắn ngẫu liên gặp gỡ nữ tử Đột Quyết này, hai người dần dần nảy sinh tình cảm, lén định chuyện chung thân. Nhưng bởi lẽ hai nước chiến tranh nhiều năm, tích oán cực sâu, tình yêu của bọn họ gặp phải sự phản đối của tất cả mọi người. Nữ tử Đột Quyết này liền bị tộc nhân dùng năm mươi con tuấn mã để trao đổi, gả cho một dũng sĩ đồng tộc.

Nói đến đây, Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, thở dài nói:

- Không phê bình các ngươi thì thực không được... Con người đâu phải là hàng hóa, sao có thể đem đi trao đổi một con người sống sờ sờ như vậy được? Các ngươi rốt cuộc đã coi đồng bào của mình là cái gì đây?!

Ánh mắt hắn nhìn chăm chăm vòa Ngọc Già, lời này là nói cho ai nghe, mọi người đều hiểu rõ. Thiếu nữ Đột Quyết ngẩng đầu lên, quật cường nói:

- Tính cách của tộc nhân ta, đâu đến lượt đám người Đại Hoa các ngươi tới quản?

- Không cần bọn ta quản, cho nên mới làm ra cái bi kịch như thế này? Không phải tộc nhân của cô cưỡng ép, bọn họ có chết không?

Lâm Vãn Vinh chỉ vào di hài trên mặt đất, thanh âm lớn dần lên, tức giận nói.

Ngọc Già liếc nhìn hắn mấy cái, nắm chặt bàn tay lạnh lùng nói:

- Tại sao chỉ nói Đột Quyết bọn ta? Sao không nói Đại Hoa các ngươi? Phản đối chuyện thành thân, các ngươi cũng có một phần đó! Nếu nói đến chuyện bức tử bọn họ thì cũng chẳng thể thiếu được tội lỗi của các ngươi đâu!

Nhìn hai người này cãi nhau ầm lên, lão Cao và lão Hồ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút kỳ quái. Vốn hai người này đấu trí đấu dũng cũng là chuyện bình thường. Nhưng giống như hôm nay, mỗi câu nói đều muốn đấu tới tận cùng thì quả là ít thấy, xem ra Ngọc Già đúng là đã động chạm đến Lâm tướng quân ở chỗ nào đó rồi.

Lão Cao cười khan hai tiếng nói:

- Lâm huynh đệ, chuyện còn chưa nói xong mà. Nữ nhân đó đã bị gả cho người khác, sao lại cùng người yêu của nàng ta cùng đến La Bố Bạc này thế?

- Cùng nhau trốn đi ấy mà, còn có thể có cách gì khác chứ?

Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói:

- Trước hôn lễ một đêm bọn họ liền trốn ra ngoài, lại bị tộc nhân của nữ tử này phát hiện, bị đuổi theo đến không còn cách nào, hai người cắn chặt răng, chui vào trong cái Tử Vong chi hải không một bóng người này. Bọn họ may mắn gặp được một thương đội, mộng tưởng đi theo bọn họ trên Con Đường Tơ Lụa này, tìm kiếm thế giới thuộc về riêng mình. Chuyện sau đó ta không nói chắc mọi người cũng biết rồi, bọn họ đi vào Tử Vong chi hải, nhưng lại chẳng thể đi ra. Từ đó hóa thành một đống xương khô trong sa mạc, đời đời kiếp kiếp không xa rời nữa...

Tố thủ thanh nhan quang hoa phát

bán thị trần duyên bán thị sa

Ngã hoán thanh thiên tĩnh khai nhãn

phong sương chẩm nại tịnh đế hoa!

Tay trắng nõn nà mặt thanh tao

Tình duyên trắc trở sóng ba đào

Cao xanh chống mắt nhìn cho thấu

Gió sương chia lứa có thể sao?

(Dịch nghĩa vovong, thơ chengsad)

- Ài, thơ hay thơ hay, vị nhân huynh đã khuất này không chỉ viết thơ tình hay, tinh thần phong lưu này cũng khá có phong phạm của ta năm xưa đó.

Thì ra chuyện là như thế, Hồ Bất Quy hai người nghe mà cảm khái, vừa rồi nghe Lâm huynh đệ kể đến cố sự "Bạch Phát Ngân Sa", không ngờ sau nháy mắt đã lại có một hiện thực diễn ra rồi.

Ngọc Già nghe hắn đọc thơ, sững sờ hồi lâu, sau đó mới lắc đầu thở dài:

- Thơ là thơ hay, người cũng si tình, thảo nào có thể khiến cho nữ tử Đột Quyết chúng ta xiêu lòng. So với đám lưu manh bất học vô thuật, chỉ chuyên lừa gạt thì tốt hơn gấp trăm lần.

Nha đầu này đang châm chích ta? Nếu luận đến làm thơ, luận đến si tình, ta còn mạnh hơn vị nhân huynh đây gấp cả trăm lần. Lâm Vãn Vinh cười ha ha hai tiếng, giả bộ không nghe thấy nàng nói gì, ghé sát đầu đến trước mặt Ngọc già nói:

- Nguyệt Nha Nhi tiểu muội muội, thư trong thư tình của nữ tử Đột Quyết bọn muội viết cái này thế, có thể cho ta xem xem không?

- Ngươi xem có hiểu được không?

Thiếu nữ Đột Quyết lườm hắn một cái, vô cùng cẩn thận nắm chặt miếng da dê trong tay.

Luận đến tiếng Đột Quyết, Lâm Vãn Vinh quả thực đúng là chẳng biết tí gì. Hắn bất đắc dĩ cười khan hai tiếng, hắc hắc nói:

- Có một số ngôn ngữ thiên hạ đều biết, ta không học cũng có thể hiểu được. Ngọc Già tiểu thư, cô có thể đọc di thư đó lên không? Nữ tử Đột Quyết có thể viết ra thư tình thế nào, ta thực sự rất muốn biết, ài...

Nhìn bộ mặt cười nham nhở đầy vẻ hiếu kỳ của hắn, Ngọc Già hai má hơi đỏ ửng lên, nhìn chăm chăm vào tấm da dê trong tay, cúi thấp đầu xuống khẽ ngâm:

...Ngã thị sa mạc lý đích nhất điều ngư

Tư niệm nhĩ thì đản hạ đích lệ châu

Tương thị ngã sanh mệnh lý

Vĩnh bất kiền hạc đích khê lưu!

... Em như cá, vẫy vùng trong sa mạc

Nhớ nhung chàng mà nhỏ lệ châu

Thành dòng sông mãi không khô cạn

Chảy suốt đời em

(Dịch thơ, các cao thủ TTV)

Lâm Vãn Vinh sững sờ, sau hồi lâu mới thở dài:

- Nguyệt Nha Nhi tiểu muội muội, đây thực sự là thơ tình mà nữ tử Đột Quyết đó lưu lại sao?

Ngọc Già cũng không ngẩng đầu lên, khẽ ân một tiếng:

- Quả thực đúng là do nữ tử Đột Quyết chúng ta viết.

- Không tồi không tồi. Thì ra người Đột Quyết cũng có tài nữ.

Lâm Vãn Vinh vỗ tay nói:

- Vị nhi lang này của Đại Hoa ta thực là giỏi giang, cuỗm luôn tài nữ Đột Quyết trốn đi. Đánh chết cũng không chịu đầu hàng. Khí thế hùng tráng thế này, thực có thể so sánh được với ta.

Nhìn bộ dạng cười đểu cáng của người này, Ngọc Già không tự chủ được hừ một tiếng, hơi có chút tức giận nói:

- Hùng tráng cái gì, đám nam nhân Đại Hoa đáng ghét các ngươi, dám câu dụ nữ nhi Đột Quyết bọn ta!

Cái này có thể trách bọn ta sao? Lâm Vãn Vinh cười ha hả, giang hai tay ra nói:

- Nguyệt Nha Nhi tiểu muội muội, lý luận của muội thực kỳ quái đó. Nếu theo suy đoán của muội, có phải ta cũng có thể nói như muội... nữ nhân Đột Quyết đáng ghét, thích nhất là câu dẫn nam nhân Đại Hoa chúng ta!!

- Ngươi...

Ngọc Già làm gì mà chẳng nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, nàng tức giận đến đó bừng mặt lên. Bực bội quay đầu đi, không để ý đến hắn nữa.

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, thở dài cảm khái vô hạn:

- Có điều bài thơ tình này thực sự không tồi, ít nhất ta cũng rất thích!

- Không nghe!

Ngọc Già tức giận bịt chặt hai tai, có lẽ là do quá nóng, hai má nàng không ngờ lại đỏ bừng cả lên.

Trừ một nam một nữ yêu nhau này ra, di cốt của những người khác đều đã lẫn vào nhau, chẳng thể phân biệt được nữa.

Lâm Vãn Vinh trầm mặc nói:

- Những người đi trước trên Con Đường Tơ Lụa này, không cần biết là người Đại Hoa hay Đột Quyết, bọn họ đều có tinh thần tìm tòi và dũng khí vô thượng, là những bậc tiền bối đáng để chúng ta tôn kính. Hồ đại ca, thu di cốt của bọn họ lại, chôn cất cho cẩn thận đi!

Thỏ chết mà cáo còn buồn, xương trắng xuất hiện trên Con Đường Tơ Lụa này, thấy sự vô tình của Tử Vong chi hải, bọn họ và năm ngàn tướng sĩ quả thực đúng là những người đi trên cùng một con đường.

Không khí nhất thời trở nên nặng nề, Hồ Bất Quy đáp lại một tiếng, tìm vài binh sĩ, đào một cái hố lớn, chôn đống xương trắng hếu đã được chỉnh lý qua đó xuống. Đôi tình nhân nam nữ sống chết bên nhau, khó mà tách rời, mọi người dùng cát chảy, làm riêng một huyệt mộ khác cho hai người, đến cả những mảnh da dê viết đầy thơ tình đó cũng cùng chôn cả xuống.

Nhìn những bộ xương trắng dần bị cát bụi vùi lấp, không cần biết bọn họ đã từng vinh hoa phú quý thế nào, cuối cùng vẫn hóa thành một nắm đất vàng. Thời khắc này, ai là người Đại Hoa, ai là người Đột Nguyết, dường như đã chẳng có gì là quan trọng nữa.

Lâm Vãn Vinh quỳ xuống trước tiên, khấu đầu trước những vong hồn tiên phong trên Con Đường Tơ Lụa. Ngọc Già thấy hắn làm vậy thì hơi sững sờ, nàng do dự hồi lâu, cuối cùng cũng cắn chặt răng, chậm rãi quỳ xuống bên cạnh hắn.

Lâm Vãn Vinh hiếu kỳ nhìn nàng, cười nói:

- Muội thế này là bái ai thế?!

- Không cần người quản.

Ngọc Già khẽ hừ một tiếng:

- ...Thế còn ngươi bái ai?

- Bái những người tiên phong đã dùng đôi chân bước lên Con Đường Tơ Lụa này.

Ngọc Già cắn chặt răng, khẽ nói:

- Vậy ta cũng bái bọn họ!

Sắc mặt Lâm Vãn Vinh đột nhiên biến thành nghiêm túc, thản nhiên nói:

- Ngọc Già tiểu thư, cô phải nghĩ kỹ đó. Những người mở đường này không chỉ có người Đột Quyết các cô, còn có người Đại Hoa chúng ta. Cô cũng bái bọn họ sao?!

Ngọc Già sắc mặt biến đổi, lẩm bẩm nói:

- Ta, ta...

- Thôi vậy, tín ngưỡng mỗi người khác nhau, ta cũng không bức bách cô.

Lâm Vãn Vinh khẽ xua xua tay, thở dài một hơi:

- Cô muốn bái ai thì hãy bái người đó đi.

Ngọc Già trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mỉm cười, chỉ tay về phía mộ huyệt của đôi tình lữ, khẽ nói:

- Ta bái bọn họ là được rồi, một nam một nữ này trung trinh một dạ, khiến ta cảm động!

Nha đầu này đúng là rất thông minh, có thể khiến thiếu nữ Đột Quyết cao ngạo này làm thành thế này đã là rất khó khăn rồi. Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:

- Ta cũng rất cảm động, vậy mọi người cùng bái đi, Đại Hoa chúng ta có phong tục này!

Cái gì mà phong tục! Ngọc Già hừ một tiếng, khuôn mặt hơi ửng đỏ lên, cũng lười chẳng muốn để ý đến hắn, nhìn về ngôi mộ hợp táng của đôi nam nữ kia, nàng uyển chuyển bái lạy, trong miệng lẩm bẩm:

- Sống không rời, chết không bỏ, cùng người mình yêu đồng sinh cộng tử, há chẳng phải là một loại hạnh phúc sao?! Xin thần của thảo nguyên hãy bảo hộ họ, Ngọc Già cũng muốn muốn nhìn thấy lại bi kịch như thế này nữa! Mong cho tất cả các đôi tình nhân trên thiên hạ đều có thể mỹ mãn đoàn viên!

Nàng chắp hai tay lại, thành kính khẩu đầu bái lạy.

Không cần nhìn cũng biết nha đầu này sẽ nói ra nguyện vọng gì đó, Lâm Vãn Vinh nấp một bên cười lén.

Khi Ngọc Già đứng dậy, sắc trời đã dần tối. Nàng nhìn về phía Lâm Vãn Vinh, đột nhiên yêu kiều cười khẽ:

- Oa Lão Công, ta muốn uống nước, ngươi có còn không?!

Thực đúng là bình nước nào không sôi chọn ngay bình đó a! Nàng đi lấy nước sạch rửa mặt, còn dám tìm ta xin nước uống sao? Lâm Vãn Vinh sắc mặt biến đổi, tức giận hầm hầm nói:

- Cô còn dám nhắc đến chữ nước, ta sẽ liều mạng với cô đó.

Nhìn đôi môi khô cong của hắn, Ngọc Già lắc lắc đầu, khẽ nói:

- Có lúc ta cảm thấy ngươi rất thông minh, có lúc, ta lại cảm thấy ngươi ngốc như một con khỉ vậy!

- Ta xin, khỉ có thông minh được như thế không?!

Lâm Vãn Vinh bất mãn nói.

Ngọc Già khẽ gật đầu, khúc khích cười nói:

- Vậy được, khỉ thông minh, ngươi uống nước không?!

Lâm Vãn Vinh nuốt một ngụm nước bọt vào cái cổ họng khô cong:

- Cần cô đi quản chuyện người khác sao... Ta vừa uống một trăm ngụm nước, căng bụng ra rồi đây này, hiện giờ chẳng có thời gian cãi nhau với cô đâu. Hồ đại ca, sắc trời không còn sớm nữa, đội ngũ lên đường thôi!

Hồ Bất Quy ừm một tiếng, một ngựa đi đầu, năm ngàn tướng sĩ liền lặng lẽ tiến về phía trước. Khi Lâm Vãn Vinh quay đầu lại, lại đã chẳng thấy bóng dáng thiếu nữ Đột Quyết đâu.

Cao Tù giao một túi lụa cho hắn, nháy nháy mắt ám muội:

- Lâm huynh đệ, Nguyệt Nha Nhi bảo ta chuyển cái này cho ngươi!

Cho ta? Còn muốn lão Cao chuyển hộ? Lâm Vãn Vinh nhìn quanh bốn phía, lại không biết Ngọc Già đã chui về phía nào rồi.

Túi lụa này vào tay là có cảm giác mềm mại, bóp thì thấy tiếng ùng ục, cũng không biết là chứa cái gì.

Hắn nghi hoặc cởi túi ra, vừa liếc nhìn đã sững sờ ra đó.

Ngọc Già đưa tới không ngờ lại là một cái túi đựng đầy nước, chỗ miệng túi nước có một dấu son môi mờ mờ như có như không, còn tỏa ra một hương thơm nhàn nhạt...

Chương 514: Hạ độc chết ngươi

Dịch: Mạnh Thường Quân

Nguồn : www.tangthuvien.com

Theo đội nhân mã tiến sâu vào trong sa mạc mênh mang, không khí càng ngày càng nóng bức, khí hậu càng ngày càng khô cạn. Gió cát mênh mang thổi cho đôi mắt không tài nào mở ra nổi.

Khiến người ta lo lắng không chỉ có vậy, tiền dần vào sâu trong Tử Vong chi hải, gió lốc trong sa mạc cũng dần mãnh liệt lên. Không cần biết là ban ngày hay ban đêm, cát bay khắp nơi che lấp cả bầu trời, toàn bộ đều bị nhuốm thành một màu vàng rực, bức tường cát cao cao giống hệt như một con quay đang quay tròn, đang gào thét, đang gầm rú, lao về phía đội người ngựa, khiến cho tất cả mọi người đều bị chôn vùi trong cát, thậm chí đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn vô cùng. Càng đi về phía trước, Tử Vong chi hải càng lộ ra bộ mặt dữ tợn của nó.

Dưới tình hình này, không chỉ tốc độ đi đường giảm đi rất nhiều, cấp dưỡng cũng càng thêm khó khăn, mỗi ngày đều có mấy chiến mã ngã gục trong cát vàng, các tướng sĩ cùng dần dần có hiện tượng mất nước.

- Cứ tiếp tục thế này, ta sẽ bị luộc khô đó.

Cao Tù thè lưỡi thở ra phì phò, nước dãi nhổ ra đều là màu vàng, màu vàng của đất cát:

- Con mẹ nó chứ cái Tử Vong chi hải này, đúng là không phải nơi con người chịu nổi, chúng ta rốt cuộc lúc nào mới có thể đi ra ngoài đây?!

Lâm Vãn Vinh cổ họng khô đến sắp bốc khói ra, hắn nuốt mạnh một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy yết hầu có chút đau đớn, đây là hiện tượng của việc thiếu nước.

- Từ địa phương trước mặt mà xem, chắc chúng ta đã đi được chừng nửa đường rồi.

Trán hắn nóng bừng, khi dùng ống tay áo lau lau lại không nhìn thấy giọt mồ hôi nào:

- Cao đại ca đừng gấp, qua những bộ xương trắng đã phát hiện dọc được mà xem xét, lộ tuyến chúng ta đi là không sai đâu, nhất định có La Bố Bạc mà các tiền bối đã đi xuyên qua để tới được dãy Thiên Sơn cao lớn.

Vừa nhắc đến những bộ xương trắng hếu đó, toàn thân Cao Tù liền cảm thấy lạnh ngắt. Từ hôm phát hiện ra chúng, hai ngày nay bọn họ không biết đã nhìn thấy bao nhiêu oan hồn chết đi. Nói chẳng khoa trương chút nào, con đường tơ lụa này đúng là do xương trắng chất thành. So với những người đi trước, bọn họ trừ việc người ngựa nhiều hơn một chút, cũng thực sự chẳng tìm được ưu điểm nào hơn nữa.

- Cao Xương, Thiên Sơn?!

Hồ Bất Quy nhíu chặt mày lại:

- Mấy nơi này ta cũng đã nghe nói qua. Nhưng hình như trước chúng ta có rất ít người từng đi qua nơi ấy.

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu ừm một tiếng:

- Vậy chúng ta làm người tới đầu tiên là tốt rồi. Thiên Sơn là một địa phương tốt, chim hót hoa thơm, phong cảnh như tranh. Đỉnh núi có ao trời chứa tuyết, theo truyền thuyết thì là nơi mà các công chúa của Ngọc hoàng đại đế tắm rửa. Đi qua dãy Thiên Sơn là đến A Nhĩ Thái sơn (núi Altay). Chúng ta từ phía tây bắc của A Nhĩ Thái sơn lại một lần nữa tiến vào thảo nguyên A Lạp Thiện (Ala Shan). Xuyên qua Khắc Bố Đa và Ô Tô Bố Nặc Nhĩ hồ là sẽ tới vương đình của Đột Quyết, Khắc Tư Nhĩ.

Lộ tuyến này trước lúc xuất phát mấy người đều đã nắm rõ như lòng bàn tay. Một khi xuyên qua A Nhĩ Thái sơn tiến vào thảo nguyên, đó chính là nơi để bọn họ có thể thi triển quyền cước thoải mái. Nhưng khó đi nhất cũng chính là quãng đường từ Tử Vong chi hải tới Thiên Sơn.

- Đúng rồi, tướng quân, Lý Vũ Lăng sao rồi?

Hồ Bất Quy lòng đầy lo lắng hỏi:

- Ngọc Già nói, trong ba ngày là hắn có thể tỉnh lại đúng không? Nhưng hôm nay đã là ngày thứ ba rồi!

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, đây cũng là vấn đề mà hắn luôn lo lắng. Từ sau khi đưa túi nước tới, Ngọc Già liền chẳng thèm nhìn đến hắn. Mấy ngày nay nàng không ngờ lại không nói với hắn một câu nào.

- Ta đi xem thử xem.

Lâm Vãn Vinh xua xua tay, đi thẳng về hướng xe ngựa của Lý Vũ Lăng. Vừa mới vén rèm xe lên liền ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng bay vào mũi. Nheo mắt nhìn kỹ, không ngờ lại thấy trong tay thiếu nữ Đột Quyết đang cầm một cái chày thuốc, đang khẽ khàng giã. Mùi thơm đó chính là từ cái cối thuốc đó bay tới.

Lâm Vãn Vinh chui vào trong, ghé mũi tới ngửi ngửi, ngạc nhiên nói:

- Đây là thuốc gì thế, thơm thật đó!

Ngọc Già lườm hắn một cái, quay mặt đi, tựa như không muốn cùng hắn nói chuyện.

Nha đầu này lại làm sao rồi?! Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười khan nói:

- Ngọc Già tiểu thư vất vả rồi. Hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ hạn ba ngày. Không biết huynh đệ của ta lúc nào có thể tỉnh lại?

- Không cần ngươi nhắc.

Sắc mắt Ngọc Già trở nên lạnh lùng, đẩy cái cối thuốc đó vào trong tay hắn:

- Ngươi tới vừa khéo, giã nát chỗ dược thảo này đi!!

Ngữ khí của nàng lạnh lùng, chẳng hề khách khí mà ra lệnh cho hắn. Đã là giã thuốc cho Tiểu Lý Tử, Lâm Vãn Vinh tự nhiên là cam tâm tình nguyện cho nàng sai bảo. Chày giã như bay, chiếc cối cứ kêu lên bùm bụp. Chẳng bao lâu sau dược thảo đã được giã nát thành bột. Không biết là nàng dùng dược thảo gì, ngửi vào thấy rất thơm, da tiếp xúc vào một chút bột thuốc thì cảm thấy mát lạnh.

- Nước!

Thấy chỗ bột thuốc cũng đã mài được tương đối rồi, Ngọc Già lấy một chiếc bát gỗ tới, lạnh lùng ra lệnh.

Lâm Vãn Vinh lấy túi nước từ bên hông ra, mở nắp, rót nước trong vào. Ngọc Già nhìn dấu đỏ mờ mờ khô cong trên miệng túi, quay đầu qua hừ một tiếng:

- Sao vẫn còn nhiều như vậy, ngươi không uống sao?!

- Không nỡ...

Lâm Vãn Vinh vô cùng cẩn thận buộc túi nước lại, cười nói.

Thiếu nữ Đột Quyết hai má hơi đỏ ửng lên, cúi thấp đầu xuống lấy bột thuốc đó đổ vào trong bát. Khẽ khuấy khuấy lên:

- Cái gì mà không nỡ, người Đại Hoa các ngươi chỉ biết gạt người!

Lâm Vãn Vinh vội vã xua tay:

- Ý ta là, nước quá quý báu, cho nên mới không nỡ uống! Chẳng liên quan gì tới cái khác cả, cô đừng có nghĩ theo đường rẽ đó!

- Ngươi mới là nghĩ theo đường rẽ đó! Cầm lấy...

Ngọc Già bực mình mắng, đưa chiếc bát gỗ cho hắn. Lâm Vãn Vinh chỉ đành đỡ lấy một cách vô cùng cẩn thận.

Ngọc Già lấy một nhánh dược thảo khô từ trong ngực ra, mang theo mùi hăng hắc, nàng khéo léo cắt nhánh dược thảo đó làm hai phần, phần còn lại cất vào trong ngực. Lâm Vãn Vinh ngửi ngửi một chút, sắc mặt biến đổi:

- Đây là... Lạt Tị thảo?!

- Coi như ngươi có chút kiến thức!

Thiếu nữ Đột Quyết hừ một tiếng, tước nhánh Lạt Tị thảo đó thành từng sợi nhỏ, bỏ vào trong bát thuốc. Bát thuốc vốn rất thơm lập tức hoàn toàn thay đổi mùi vị. Một mùi vị kích thích bay vào lỗ mũi, khó ngửi cực cùng.

Dùng sợi thuốc lá làm thuốc, đây tuyệt đối không phải dược phương của Đại Hoa, Nguyệt Nha Nhi rốt cuộc đang làm cái quỷ quái gì thế? Ngửi thấy mùi vị khó ngửi ấy, Lâm Vãn Vinh nhỏ giọng nói:

- Ngọc Già thần y, đây rốt cuộc là thuốc gì vậy, mùi vị thực sự... đặc biệt quá a!

- Đặc biệt sao?!

Ngọc Già hơi mỉm cười, đưa chén thuốc đến bên miệng hắn, khẽ cười nói:

- Ngươi nếm thử xem đi!

- Ta nếm?!

Lâm Vãn Vinh cứng lưỡi:

- Hay là không cần đâu, ta không có bệnh tật gì cả, uống thuốc làm gì?

Ngọc Già gật gật đầu:

- Ngươi không nếm? Vậy sẽ trực tiếp cho người bị thương uống nhé, dù sao ta cũng chẳng nắm chắc bao nhiêu!

- Ý gì vậy?

Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt, nghiêm túc hỏi.

Ngọc Già liếc nhìn hắn, không nhanh không chậm nói:

- Đây là một vị thuốc khá đặc thù, muốn mời một người da khá dầy thử dược tính, chỉ đơn giản như thế thôi!

Tìm người da dầy thử thuốc? Nha đầy này đang mắng ta rồi! Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười hai tiếng:

- Sẽ không có độc chứ...

- Ngươi có thể lựa chọn không uống...

Thần sắc Ngọc Già lạnh lùng liếc nhìn hắn.

Nếu nói đến hạ độc, nàng có thể trực tiếp động chân động tay vào túi nước, làm gì cần phải lằng nhằng trong chỗ dược thảo này.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc vài tiếng, nhìn bát thuốc nhơ nhớp kia. Hắn hạ quyết tâm, bóp chặt mũi mà nếm một ngụm nhỏ.

- Phì...phì...

Thuốc vừa vào miệng, lập tức có một mùi vị kích thích từ yết hầu trực tiếp truyền vào phổi, lại từ phổi trở lại yết hầu, tê tê, cay cay, chua chua, đăng đắng. So với nước gạo còn khó nuốt trôi hơn.

Lâm Vãn Vinh a lên một tiếng, nhổ hết toàn bộ thuốc ra, sắc mặt khổ sở, thè lưỡi ra không ngừng thở phì phò:

- Tiểu Muội muội, đây rốt cuộc là thuốc gì thế, ta sợ không bị muội hạ độc chết thì cũng bị muội dọa chết mất.

Ngọc Già sắc mặt vui vẻ, cười đến gập cả người lại:

- Kêu ngươi uống thì ngươi hãy uống đi... Nói ngươi ngốc, ngươi còn không tin! Oa Lão Công, lần này ngươi sắp bị ta hạ độc chết rồi!

Lâm Vãn Vinh sắc mặt đại biến, hoảng sợ nói:

- Muội nói là thực sao?! Sao lòng muội lại ác độc như thế?!

Ngọc Già sắc mặt biến đổi, nhìn chăm chăm vào mắt hắn, nghiến răng tức giận nói:

- Nếu là thực thì đã sao nào?! Ta lòng dạ độc ác đó, ta chính là muốn hạ độc chết ngươi đó... Ngươi giết ta đi!

Hạ độc chết cái rắm ấy, với thủ đoạn của nha đầu này, nếu thực sự hạ độc rồi, ta còn có thể tranh biện với cô suốt cả nửa ngày thế chắc? Nhìn Ngọc Già vì vộ dạng hoài nghi của mình mà phẫn nộ hệt như một con báo cái hung dữ, Lâm Vãn Vinh xua xua tay nói:

- Được rồi được rồi, chúng ta không cãi nhau nữa. Ta tin muội sẽ không hạ độc...

- Ngươi nghĩ hay nhỉ.

Ngọc Già lạnh lùng nói:

- Có lẽ ngươi đã trúng độc ẩn tỉnh (độc không phát ngay) của ta, còn chưa tự biết thôi.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười nói:

- Tuy chúng ta ở hai dân tộc đối lập nhau, nhưng muội không giống một người ác độc như vậy... Đúng rồi, ngày đó tại sao muội lại muốn lừa gạt ta rằng muội dùng nước sạch rửa mặt? Hại ta thực sự tin luôn!

Ngọc Già hai má đỏ bừng, quật cường nói:

- Ta nói là ngươi tin sao? Ngươi là một tên dễ lừa gạt như thế sao? Chẳng qua là ngươi tâm tư sâu xa mà thôi. Chẳng thèm nói với ngươi nữa.

Ngoảnh mặt đi, cắn chặt môi, sắc mặt trở nên lạnh lùng. Lâm Vãn Vinh cũng biết về chuyện này, đích xác hắn có chút nửa tin nửa ngờ. Nữ tử Đột Quyết này tuy tính cách cao ngạo, nhưng lại thông minh tuyệt đỉnh, tuyệt đối không phải người lỗ mãng như thế.

Trong xe hai người đều không nói chuyện, Lâm Vãn Vinh đang bưng bát thuốc, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, thần sắc vô cùng thẹn thùng xấu hổ.

Giằng co một lát, hắn cuối cùng cũng cười đùa một câu, mặt dày nói:

- Thế này, Ngọc Già thần y. Coi như ta đền cho cô nhé, lần trước quả thực là một hiểu lầm. Đúng rồi, cám ơn cô đã tặng ta nước!

Ngọc Già quay đầu lại, khẽ hừ một tiếng:

- Đó chỉ là trả cho ngươi thôi, không cần ngươi cám ơn.

Lâm Vãn Vinh không nhìn rõ thần tình trên mặt của nàng, không biết nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì, chỉ đành vô cùng cẩn thận nói:

- Thần y, thời gian đã không còn sớm rồi, cô xem thương thế của vị huynh đệ này của ta...

- Kim đao đâu?

Ngọc Già chẳng hề khách khí ngắt lời hắn, quay đầu lại, thần sắc lạnh lùng.

Lâm Vãn Vinh lấy thanh đao lấp lánh từ trong ngực ra, cười nói:

- Ở đây! Ngọc Già tiểu thư yên tâm, ưu điểm lớn nhất của con người ta là thành thực, đáp ứng cô rồi là nhất định sẽ làm được, điểm này mọi người đều có thể làm chứng!

Ngọc Già tự động lược bỏ luôn mấy câu nói của hắn, nàng nhìn vào thanh kim đao đó, trong mắt tựa mừng tựa lo, trầm mặc hồi lâu mới khẽ cất tiếng:

- Ngươi đỡ người bị thương dậy đi.

Lâm Vãn Vinh vô cùng mừng rỡ, vội vã đỡ thân thể Lý Vũ Lăng dậy, để dựa vào ngực mình. Ngọc Già lấy thanh kim đao từ trong tay hắn lại, ngắm chuẩn vào trước ngực Lý Vũ Lăng, Lâm Vãn Vinh lập tức kinh hãi:

- Cô muốn làm gì?!

Ngọc Già lạnh lùng nói:

- Cái này không cần ngươi quản. Ngươi bưng bát thuốc cho tốt, nghe khẩu lệnh của ta, ta hét bắt đầu thì ngươi hãy rót thuốc! Một hơi rót hết toàn bộ xuống, không được dừng!

Thiếu nữ vênh mặt hất hàm sai khiến, vào lúc quan trọng thế này, Lâm Vãn Vinh trừ việc tuân theo ra thì chẳng còn cách nào khác. Ngọc Già nắm chặt kim đao trong tay, cũng không rút ra khỏi võ, nàng vén mí mắt Lý Vũ Lăng lên xem qua, khẽ gật đầu. Kim đao trong tay đánh mạnh ra, vỏ đao mang theo chút ám kình đánh mạnh vào ngực Tiểu Lý Tử.

Thân thể đang ngủ say của Lý Vũ Lăng run mạnh một cái, dường như có một tiếng rên đau đớn vang lên, miệng lập tức mở ra. Thanh âm nôn nóng của Ngọc Già vang lên:

- Mau, bắt đầu!

Lâm Vãn Vinh không dám chậm trễ, bóp chặt cổ Lý Vũ Lăng, đổ cái thứ giống như nước thuốc đó vào trong miệng hắn. Bụng Lý Vũ Lăng kêu lên òng ọc một trận, chịu sự kích thích của chỗ dược thủy đó, sắc mặt bỗng dưng đỏ bừng, không ngờ lại ho mạnh lên.

- Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử...

Thấy Lý Vũ Lăng có phản ứng, Lâm Vãn Vinh vô cùng mừng rỡ, ôm chặt thân thể hắn kêu lên.

Tác dụng kích thích của thứ nước thuốc đó không thể coi thường, Lý Vũ Lăng ho lên vài tiếng, trong bụng đột nhiên ùng ục một trận, Ngọc Già vội vã nói:

- Mau đỡ hắn ra ngoài xe...

Lâm Vãn Vinh ôm hắn lao xuống xe ngựa, Lý Vũ Lăng oa lên một tiếng, liền nằm phục trên đùi hắn, bắt đầu nôn mạnh xuống nền cát.

- Tiểu Lý Tử...

Bọn Hồ Bất Quy, Cao Tù, Hứa Chấn ba người bên kia nhìn thấy tình hình bên này, lao nhanh tới, ánh mắt tất cả tướng sĩ cũng hướng về bên này.

Những ngày Lý Vũ Lăng hôn mê này, thức ăn đã ăn vào thực sự có hạn, những thứ nôn ra trừ nước trong và hơi có chút mùi chua thì chẳng còn nôn ra được thứ gì khác nữa. Thương thế của hắn tuy đã gần như hết hẳn, nhưng thân thể lại hư nhược vô cùng, lần này nôn ra, dường như đã dùng hết lực khí toàn thân, nằm ngửa mặt lên trong vòng ôm của Lâm Vãn Vinh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hô hấp cực kỳ yếu nhược, chỉ có lông mi hơi mấp máy khe khẽ, mới nhắc nhở được mọi người, hắn thực sự đang tỉnh lại.

- Nước!

Lâm Vãn Vinh hét lớn một tiếng, túi nước của Lý Vũ Lăng lập tức được Hồ Bất Quy đưa tới. Khi Tiểu Lý Tử đang hôn mê, cho dù ở trong sa mạc, mỗi ngày vẫn không ngừng được uống nước, không cần biết là lúc nào, túi nước của hắn cũng luôn đầy.

Lâm Vãn Vinh đổ nước vào miệng Tiểu Lý Tử, Lý Vũ Lăng tham lam hút lấy vài ngụm, đôi môi khô cong cuối cùng cũng chậm rãi mấp máy.

Lâm Vãn Vinh vô cùng mừng rỡ, ôm chặt lấy vai y:

- Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử, ngươi mau tỉnh lại...

- Lâm đại ca...

Tiếng gọi cực kỳ hư nhược kèm theo thở dốc đó tựa như từ nơi cao xa nào vọng lại, ở trong đại mạc gió cát thét gào gần như chẳng thể nghe thấy được cái gì này, không ngờ lại lọt vào tai tất cả mọi người.

Lý Vũ Lăng chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt của hắn mờ nhạt vô quang, chỉ là trong mắt năm ngàn tướng sĩ, nó lại hệt như hai ngôi sao sáng rực rỡ trên bầu trời.

- Ha ha, Tiểu Lý Tử tỉnh rồi, Tiểu Lý Tử tỉnh rồi...

Lâm Vãn Vinh cất tiếng cwofi lớn, nước mắt cuồn cuộn tuôn ra...

Chương 515: Bão táp

Dịch: Mạnh Thường Quân

Nguồn : www.tangthuvien.com

Tiếng hét này hệt như đã mọc thêm đôi cánh vậy, từ phía sau mau chóng truyền đến phía trước, cả đội ngũ sau nháy mắt đã sôi trào, lòng nhiệt tình của các chiến sĩ mau chóng được thắp lên, mọi người hưng phấn ôm lấy nhau, những tiếng hoan hô hò hét vang lên dồn dập, liên miên không dứt, sự kinh hỉ và hưng phấn tràn ngập trong lòng mỗi người, đến cả Tử Vong chi hải tàn khốc này dường như cũng chẳng còn đáng sợ như thế nữa.

- Tướng quân, cháo tới rồi đây...

Hứa Chân chạy một mạch tới, sắc mặt hưng phấn đến đỏ bừng, trong tay hắn bưng một chiếc bát gỗ, bên trong là cháo nóng hổi, bên dưới lớp nước trong bốc hơi nghi ngút là một ít gạo và lương thực hỗn tạp chìm dưới đáy.

Chỗ lương thực này là được chắt cóp riêng lại trong những trang bị nhẹ nhàng, chuyên môn giành cho Lý Vũ Lăng bị thương. Mà ở trong sa mạc nơi mà nước quý như vàng này, nấu cháo càng là một chuyện cực kỳ xa xỉ. Vì để cứu Lý Vũ Lăng, năm ngàn tướng sĩ đều không hề cất lời oán hận, tranh nhau đem chút nước sạch quý giá trong túi của mình dâng lên.

Thiếu nữ Đột Quyết ngồi trên xe ngựa, nhìn thấy cảnh này thì không nén nổi hơi nhíu mày lại, ánh mắt mê mang. Loại tình cảm thương yêu hỗ trợ lẫn nhau thế này, trong mắt người Đột Quyết luôn sùng bái loài sói, cá lớn nuốt cá bé mà nói, gần như là không thể tưởng tượng được.

Lâm Vãn Vinh và lão Cao hợp lực đỡ Lý Vũ Lăng cẩn thận, Hứa Chấn thổi cho chén cháo loãng nguội đi, sau đó mới vô cùng cẩn thận đưa tới miệng Lý Vũ Lăng.

Cháo nóng vào miệng, Lý Vũ Lăng đã khôi phục được vài phần sức lực, hắn nhai kỹ mấy miếng, nuốt xuống, cuối cùng hít vào một hơi thật dài, chầm chậm mở mắt ra.

- Tiểu Lý Tử, ngươi sao rồi?!

Thấy hắn đã lại mở mắt, Hồ Bất Quy không nén nổi vui mừng, lau nước mắt hân hoan hỏi.

Trên đôi môi trắng bệch cùng khuôn mặt vàng bủng của Lý Vũ Lăng lộ ra một nụ cười đã lâu không xuất hiện, hư nhược vô lực nói:

- Hồ đại ca, Cao đại ca, ta còn chưa chết sao?!

- Chưa, chưa, ngươi làm sao mà chết được? Ngươi còn chưa lấy vợ, ai cũng chẳng lấy nổi tính mạng ngươi, ha ha ha ha...

Lão Cao vui vẻ cười lớn, trong mắt lệ hoa tuôn trào.

Lý Vũ Lăng ừm một tiếng, nhẹ nhàng nói:

- Ta rất tốt, Lâm đại ca, Cao đại ca, Hồ đại ca, mọi người đều khỏe chứ?!

- Khỏe, khỏe!

Lâm Vãn Vinh mỉm cười vỗ đầu hắn nói:

- Chúng ta đều ăn được ngủ được, sống thoải mái lắm. Đợi hai ngày nữa ngươi bình phục rồi, mấy lão ca bọn ta, còn cả Hứa Chấn nữa, chúng ta sẽ dẫn ngươi đi cưỡi ngựa, đi xem La Bố Bạc, đi dạo trên Thiên Sơn, đi làm cả ngàn chuyện kinh thiên động địa. Ngươi nói xem thế được không?

- Được.

Trên mặt Tiểu Lý Tử lộ ra vẻ hưng phấn:

- Ta thích nhất là đi theo Lâm đại ca làm đại sự. Có chiếm được tiện nghi hay không thì không biết, nhưng chắc chắn sẽ không bị thiệt thòi... Từ cô cô của ta đã nói như vậy đó!

Từ tiểu thư nói ư? Không có việc gì cô ta nói với Tiểu Lý Tử những lời này làm gì, thế này chẳng phải là phá hoại thanh danh của ta sao? Lâm Vãn Vinh lập tức đổ mồ hôi hột, chúng nhân ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không nén nổi cất tiếng cười vang, tâm tình vui vẻ tràn lan trong lòng mỗi người.

Lý Vũ Lăng tỉnh rồi, khối đá nặng nề đè nén tâm tình Lâm Vãn Vinh đã được nhấc ra. Các tướng sĩ từ sáng đến tối liên tục hành quân, phải đối mặt với Tử Vong chi hải tràn ngập chán chường, lúc này người người đều vô cùng mừng vỡ, tâm tình thoải mái. Lý Vũ Lăng tỉnh lại trong lúc quan trọng này, hệt như đã tiêm cho bọn họ một mũi thuốc tăng cường niềm tin. Mọi người đều tràn đầy nhiệt tình, lòng tin đi ra khỏi Tử Vong chỉ hải lên cao chưa từng có.

Tiểu Lý Tử hôn mê nhiều ngày, thân thể hư nhược. Uống vài ngụm cháo, nói vài câu, mí mắt đã liền ríu lại, chẳng bao lâu liền ngủ đi. Trong cơn ngủ say lúc này, thân thể hắn đã tự có những phản ứng điều tiết, là một loại biểu hiện tốt dần lên, tuy còn chưa hoàn toàn bình phục nhưng cũng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Lâm Vãn Vinh và Lão Hồ vô cùng cẩn thận đưa hắn lên xe ngựa. Cao Tù lại cẩn thận tỉ mỉ xem xét thương thế, nghe nhịp tim của Tiểu Lý Tử, cuối cùng mặt mày hớn hở, cảm khái nói:

- Chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt, trong vòng ba bốn ngày là Tiểu Lý có thể đi đường rồi. Ài, tuy không thích người Đột Quyết, nhưng ta không thể không nói, Nguyệt Nha Nhi này thực sự là có chút bản sự, lúc trước là kéo Tiểu Lý Tử từ quỷ môn quan trở về, đó đã là một chuyện thần kỳ đến mức chẳng thể thần kỳ hơn rồi. Lần này lại càng tuyệt diệu, nàng ta nói trong ba ngày Tiểu Lý Tử sẽ tỉnh lại, quả nhiên đã tỉnh. Muốn không phục cũng không được!

Tên lang băm lão Cao này, nếu trị bệnh thì chẳng ra sao, nhưng tốt xấu gì cũng là một cao thủ có võ công, hắn nói Lý Vũ Lăng trong ba bốn ngày có thể đi đường, chắc sẽ không sai lệch.

Hồ Bất Quy cũng gật gật đầu:

- Chỉ xem riêng y thuật, nữ tử Đột Quyết này quả thực là có bản sự, huống chi nàng ta còn cứu tính mạng của Tiểu Lý Tử, lão Hồ ta cũng cực kỳ bội phục.

Nghe bọn họ nói đến Ngọc Già, Lâm Vãn Vinh lúc này mới chú ý đến, từ khi Lý Vũ Lăng tỉnh lại, mọi người đều mừng vui nhảy nhót, ánh mắt tập trung hết lên người Tiểu Lý Tử, nhưng lại quên bẵng mất thiếu nữ Đột Quyết đó đi rồi. Vừa rồi trước lúc cứu người nàng ta còn ở trong khoang xe, lúc này lại đã chẳng thấy đâu nữa, không biết đã đi đến chỗ nào. May mà ở Tử Vong chi hải này cát vàng mênh mang, chẳng có ai lo lắng nàng chạy thoát.

Mấy người sắp xếp cho Lý Vũ Lăng xong, lúc này mới nhảy xuống xe. Ánh tà dương lặn xuống phía tây, chìm xuống dưới lớp cát vàng, khung cảnh hoàng hôn ở La Bố Bạc lộ ra một khuôn mặt ôn nhu hiếm có, gió cát khẽ khổi lên má, cảm giác thật ôn nhu kỳ diệu, hệt như đôi tay mềm mại của thiếu nữ vậy, mảnh đất bằng phẳng phía xa lấp lánh những ánh vàng rực rỡ.

Nhân lúc Lý Vũ Lăng tỉnh lại, mọi người đều tranh thủ cơ hội nghỉ ngơi một chút, Lâm Vãn Vinh lại kiểm tra lương thực một lượt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, miễn cưỡng còn có thể duy trì được bốn năm ngày nữa.

Từ đội đầu cho đến đội cuối, đang muốn quay lại, đột nhiên nghe thấy một loạt những âm thanh du dương từ từ truyền tới, tựa như u oán, tựa như sầu khổ, triền miên không dứt, khiến người ta khó mà quên nổi.

Tại một cồn cát phía xa xa, mặt trời đang từ từ lặn xuống, hệt như một cái chậu tròn tròn màu đỏ, cắt lên mặt đất. Một thân hình yểu điệu đang lặng lẽ đứng đó, tư thế yêu kiều đó dưới ánh tà dương đỏ tươi, một cái bóng đen mờ chiếu xuống, phảng phất như một bức tranh màu nước vậy.

Cát vàng bay tán loạn đập vào chiếc váy lụa màu xanh của nàng, nàng lặng lẽ thở dài nhìn ra phía xa, an tĩnh hệt như một hạt cát trong đại mạc vậy.

Khô đằng lão thụ hôn nha, tiểu kiều lưu thủy nhân gia, cổ đạo tây phong sấu mã.

Tịch dương tây hạ, đoạn tràng nhân tại thiên nhai...

Cây khô già héo trong chiều tối

Tiểu kiều nước chảy... bên nhà

Ngựa còm chạy qua đường cũ

Nắng chiều neo hạ phía trời tây

Nơi thiên thai dáng người đang đứng

Thắt ruột gan...

- Thơ hay, thơ hay a!

Một âm thanh to vang từ sau lưng truyền lại, còn mang theo mấy tiếng vỗ tay khe khẽ, thiếu nữ Đột Quyết buông chiếc sáo ngọc xuống, khóe miệng hơi thoáng qua một nụ cười nhàn nhạt, khẽ hừ một tiếng:

- Quả nhiên là một con quạ đen, con người ngươi cũng có chút tự biết mình đó.

Lâm Vãn Vinh cười khan ha ha hai tiếng, bước nhanh lên cồn cát, đứng bên cạnh nàng:

- Thần y thực vui vẻ nhỉ, trong sa mạc mênh mang thế này mà còn có tâm tư đi ngắm mặt trời lặn, thổi sáo ngọc, thực khiến một kẻ thô lỗ như ta vô cùng khâm phục.

- Người thô lỗ?! Oa Lão Công, hiếm hoi lắm mới có lúc ngươi khiêm tốn đó.

Thiếu nữ Đột Quyết lạnh lùng châm biếm.

- Làm người thô lỗ thì là khiêm tốn sao?

Lâm Vãn Vinh tỏ vẻ kinh ngạc nói:

- Vậy là ai đó quá không có mắt rồi, ta đã làm người thô lỗ lâu lắm rồi, muốn tinh tế cũng chẳng tinh tế nổi!

Khóe miệng người này thoáng nổi lên một nụ cười phóng túng. Ngọc Già nhìn một hồi lâu, đối với tính cách của hắn cũng hiểu biết chút ít, nhưng cứ nhìn thấy cái nụ cười này là biết trong lòng tên lưu manh này đang nghĩ đến những thứ chẳng tốt đẹp gì. Thiếu nữ khẽ phì một tiếng, cất chiếc sáo ngọc tinh xảo kia vào trong ngực.

- Cái này, cho cô!

Lâm Vãn Vinh lấy kim đao ra, đưa tới tay Ngọc Già.

Tên lưu manh này hiếm khi lại rộng rãi như thế, nhìn thanh đao đang lấp lánh kim quang, thiếu nữ Đột Quyết nhần thời lại chần chừ.

- Ngươi, thực sự muốn trả nó lại cho ta?

Nàng nửa tin nửa ngờ hỏi.

- Đương nhiên rồi, cô cho rằng cái ngoại hiệu "Thành Thật Tiểu Lang Quân" của ta chỉ là hư danh sao?

Lâm Vãn Vinh bất mãn nhìn nàng:

- Thanh đao nhỏ này ở trên người ta, trừ việc làm đồ cắt sửa móng tay ra, thực sự chẳng còn chỗ dùng nào khác. Ta nói trả lại cho cô là sẽ trả lại cho cô. Cô cũng không cần quá cảm động đâu, đây là thứ cô đáng có được.

Ta cảm động cái gì? Ngọc Già trừng mắt nhìn hắn, nghe câu nói phía trước của hắn thì còn có chút thành ý, nhưng đến câu sau thì lại thành ra vẻ khoe mẽ muốn chiếm tiện nghi rồi.

Ngọc Già trù trừ một hồi, chậm rãi đưa tay ra, nắm chặt thanh kim đao đó, khẽ kéo hai cái. Cũng không biết tại sao, thanh kim đao đó lại chẳng nhúc nhích tí nào, lại kéo thêm hai cái nữa, vẫn cứ như vậy.

- Ngươi nắm chặt như thế làm gì... mau buông tay ra!

Thiếu nữ thần sắc tức giận kêu lên, mặt mũi đỏ bừng.

- Ồ, ta còn cho rằng cô không cần cơ đó!

Lâm Vãn Vinh cười hì hì, hai tay buông ra một cách tự nhiên:

- Thần y cô khẩn trương vì con dao nhỏ này như vậy, lẽ nào bên trong đó có chứa bí mật gì sao?!

Ngọc Già sắc mặt tức giận, lại nhét thanh đao vào trong tay hắn:

- Có bí mật gì chứ? Ngươi cầm về mà xem cho kỹ đi!

- Cô thế này coi như là tặng lại kim đao cho ta phải không?

Lâm Vãn Vinh cười lên ha hả, đưa tay cầm lấy thanh kim đao:

- Vậy ta sẽ không khách khí đâu. Ài, nói thực lòng, ta cũng không phải là rất thích chơi cái con dao nhỏ này!

- Ai tặng cho ngươi chứ, trả cho ta!

Ngọc Già tức giận quát lên, lại đoạt thanh kim đao trở lại, giữa đôi mắt đẹp đẽ hơi ửng hồng lên, trên mặt lại đầy vẻ tức giận.

Lâm Vãn Vinh nhìn chằm chằm vào thanh đao trong tay Ngọc Già, khẽ mỉm cười nói:

- Thế là hết nợ rồi nhé, thanh kim đao này trả cho cô, có điều ân tình của Ngọc Già tiểu thư, ta vẫn vô cùng cảm tạ.

Thần sắc Ngọc Già lạnh lùng vô bỉ, trên mặt như bị phủ một tầng sương mù:

- Ngươi cám ơn ta làm cái gì, đừng có quên, bắn huynh đệ ngươi bị thương cũng là người Đột Quyết bọn ta. Ngươi giết tộc nhân của ta, người Đột Quyết ta cũng giết đồng bào của ngươi, hai dân tộc chúng ta vỗn là không động trời chung rồi. Nếu không phải ngươi dùng điều kiện trao đổi, ngươi cho rằng ta sẽ đi cứu kẻ thù của dân tộc mình sao?!

- Kẻ thù? Ngọc Già tiểu thư nói hay lắm.

Lâm Vãn Vinh hắc hắc hai tiếng, không nhanh không chậm nói:

- Với sự bác học đa tài của Ngọc Già tiểu thư, ta muốn hỏi một chút, Đại Hoa ta và Đột Quyết các cô rốt cuộc có thù hận gì, là ai biến chúng ta thành kẻ thù không đội trời chung?

Khóe miệng hắn cười lạnh khinh thường, lọt vào trong mắt thiếu nữ Đột Quyết, chỉ còn tràn ngập những sự châm chọc. Rõ ràng chỉ là một vấn đề mà nàng lại chẳng thể trả lời, bởi lẽ sự thực bày ngay ra đó, xâm phạm vào Đại Hoa trước chính là tổ tiên của nàng. Nàng cắn chặt răng, tránh né ánh mắt của hắn:

- Ngươi đừng hỏi ta, ta không biết.

Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười lạnh:

- Ngọc Già tiểu thư, làm người thì phải nói chuyện bằng lương tâm, tộc nhân của cô, tổ tiên của cô đã từng làm những chuyện gì, người bác cổ thông kim như cô sao lại không biết cơ chứ?! Ta thấy là cô cố tình lựa chọn mất đi trí nhớ đó.

- Cần ngươi quan tâm sao?!

Ngọc Già tựa như một con báo cái đang tức giận, nghiến chặt răng hầm hừ.

Nói đạo lý với nữ nhân, độ khó khăn chẳng thua kém việc chạm vào sao trên trời. Lâm Vãn Vinh thở dài một tiếng:

- Con người là cực kỳ bé nhỏ, chúng ta đang ở trong bàn cờ lịch sử, cái nhìn thấy được chỉ có liều mạng sinh tử, nước lửa khó dung. Nhưng có ai biết được, mấy trăm năm sau, hai dân tộc từng là kẻ địch rút đao chém giết nhau liều sống chết lại có thể hòa thuận ở chung một chỗ, cùng nhau phồn vinh? So sánh lịch sử và dòng sông dài, mấy người mà chúng ta tự cho rằng là vĩ đại chẳng qua cũng chỉ là một hạt cát bụi nhỏ nhoi trong đó thôi, không cần biết là cô có "giãy dụa" thế nào, tự cho là mình đúng thế nào, cuối cùng cũng sẽ bị lịch sử vùi lấp. Ta là như vậy, Ngọc Già tiểu thư, cô cũng không phải ngoại lệ đâu.

Phen cảm khái này của hắn hoàn toàn khác hẳn cái bộ dạng hi hi ha ha không nghiêm túc trước đó, câu nào câu nấy đều ra từ phế phủ, đến cả Ngọc Già cũng cảm thấy sự chân thành và bất lực trong tim tên lưu manh này.

Cái bộ dạng như thế này của hắn quả là rất hiếm gặp. Thiếu nữ Đột Quyết sững sờ ra đó, khẽ nói một mình:

- Hòa thuận ở chung một chỗ, cùng nhau phồn vinh? Cái này có thể sao?

- Dân tộc dung hợp chính là xu thế chung, giống như những bộ xương trắng hếu chúng ta nhìn thấy trên con đường tơ lụa này vậy, sống chết bên nhau, bọn họ ai là người Đại Hoa, ai là người Đột Quyết, cái này có quan trọng không? Bọn họ còn không phải là đã giúp đỡ lần nhau, cùng vượt khó khăn sao?

Ngọc Già suy đi nghĩ lại, nhưng cũng chẳng biết biện bác thế nào.

- Mấy trăm năm sau, sẽ không còn giới hạn ở Hạ Lan sơn, trong thảo nguyên mọi người thân như một nhà, các dân tộc hòa thuận ở chung một chỗ, trong cô có ta, trong ta có cô, sẽ chẳng còn phân biệt lẫn nhau nữa!

Ngọc Già lại không biết nghĩ đến chỗ nào, không nén nổi khẽ phì một tiếng, hai má đỏ bừng:

- Cái gì mà trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, tên lưu manh ngươi thực quá vô sỉ!

Lâm Vãn Vinh trợn mắt há hốc mồm, thế này cũng gọi là vô sỉ? Trời cao soi xét, là cô tự nghĩ sang đường rẽ, lão tử là một người rất thuần khiết, chẳng có một chút ý tứ khinh nhờn nào. Nữ tử Đột Quyết này thực là đanh đá, cái gì cũng dám nghĩ đến!

- Ngươi trừng mắt nhìn ta làm cái gì... Chuyện của mấy trăm năm sau ngươi làm sao mà biết được?

Thiếu nữ đỏ bừng mặt hừ một tiếng, dường như có chút thẹn thùng.

Nữ nhân xinh đẹp thế này, ta không nhìn cô, lẽ nào là ta tự nhìn mình? Lâm Vãn Vinh nháy nháy mắt, cười nói:

- Lẽ nào cô quên rồi, ta có thể xem sao đoán mệnh. Có thể gọi là biết rõ chuyện năm trăm năm trước, thông hiểu chuyện năm trăm năm sau... Bí mật to lớn bằng trời này ta chỉ nói cho cô thôi, cô đừng nói cho người khác đó nha!

Thấy cái bộ dạng mắt la mày lém của hắn, Ngọc Già muốn cười nhưng cố nhịn lại:

- Ngươi nói nhiều như vậy, cái gì mà dân tộc dung hợp, hòa thuận bên nhau. Nhưng ngươi đừng có quên, hai nước chúng ta hiện giờ đang đánh nhau, nếu ta kêu ngươi bỏ việc tấn công tộc nhân của ta, ngươi có nguyện ý không?!

Ngọc Già quả nhiên là một nữ tử cực kỳ có suy nghĩ, vấn đề này khiến cho Lâm Vãn Vinh phải sững sờ. Hắn suy nghĩ của nửa ngày, lặng lẽ lắc đầu, hòa thuận bên nhau chỉ là chuyện của tương lai, bây giờ thì trận này vẫn phải đánh, chỉ có đánh cho đau rồi, đánh cho sợ rồi, mọi người mới có thể tĩnh tâm lại, suy nghĩ cẩn thận vấn đề tương lai.

Ngọc Già nhìn thần sắc của hắn liền biết hắn nghĩ gì, không nén nổi hừ một tiếng:

- Con người ngươi ấy, miệng thì hô hào rõ to, nhưng trong lòng chẳng biết có phải nghĩ như thế không?! Đê tiện!

Con người ở trong bàn cờ lịch sử, thực sự là có chút mùi vị của việc thân bất do kỷ! Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ thở dài một hơi, cởi cái túi nước bên hông xuống, nhét vào tay Ngọc Già:

- Nói những chuyện này thực là đau đầu. Thôi vậy, không nghĩ nữa. Túi nước này, trả lại cho cô thôi!

- Làm gì thế.

Ngọc Già tức giận xua xua tay:

- Thứ bị ngươi làm bẩn rồi, ta chẳng thèm!

Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói:

- Ta dùng danh dự cao quý của mình mà thề rằng, chỗ nước này ta chưa động vào một chút nào!

- Tại sao ngươi không động vào?!

Thiếu nữ quật cường cắn răng nói:

- Người Đột Quyết chúng ta, thứ đã tặng đi rồi thì không thể thu lại. Đây là ta trả cho ngươi, nó thuộc về ngươi. Nếu ngươi không thích thì cứ đổ nó xuống sa mạc là được rồi.

Có kẻ ngốc mới đi đổ nước xuống sa mạc. Nhìn Ngọc Già quật cường quay đầu đi, Lâm Vãn Vinh cũng không biết phải nói gì mới tốt. Hiện giờ thân phận của bọn họ là kẻ địch của nhau, sao lại cứ đùn đẩy cái túi nước này cho nhau thế nhỉ? Nghĩ đến cái này, Lâm Vãn Vinh lập tức cảm thấy quai quái.

Hai người biện bác, cãi nhau một hồi, chẳng ai chịu phục ai, cuối cùng thì đều im lặng.

Cát vàng má hồng, ánh chiều tà như máu, cảnh tượng thế này quả thực là vô cùng đặc biệt. Ngọc Già lặng lẽ nhìn về phía xa, đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô:

- Đó, đó là cái gì...

Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, đưa mắt nhìn đi. Chỉ thấy phía xa xa, trên mặt đất, khói mây bao phủ, dần dần, một mảnh rừng xanh lục xuất hiện một cách thần kỳ, trong rừng là những tòa thành quách cao vút hùng vĩ, những lá cờ xí phấp phới tung bay. Vô số những đài quan sát, tường thành, xe ngựa, quan lại, động tĩnh rõ ràng, hiện ra ngay trước mắt.Vây quanh tòa thành này là một dòng sông trong veo đang chảy, những đàn lừa ngựa bò dê quanh thành đang nhàn nhã gặm cỏ. Những thanh niên nam nữ vui vẻ đang chạy lẫn trong đó, phóng ngựa hát ca.

Trên mặt đất đột nhiên ào ra thành quách, hệt như thành phố trên trời, có thể nhìn thấy rõ, phảng phất như gần ngay trước mắt vậy. Đặc biệt là dòng sông đang chảy róc rách đó, đối với người đang ở trong sa mạc mà nói, càng có sức dụ hoặc vô hạn. Không chỉ Lâm Vãn Vinh và Ngọc Già, tất cả các tướng sĩ cũng đều sững sờ.

- Đây, đây rốt cuộc là nơi nào, là thiên đường sao?!

Ngọc Già nhìn đến say mê vô ngần, lẩm bẩm nói một mình.

Thiên đường?! Trong đầu Lâm Vãn Vinh lóe qua một tia sáng, cười lớn nói:

- Ta biết rồi, hải thị thận lâu (ảo ảnh, cảnh không thực), đây là hải thị thận lâu!

- Hải thị thận lâu?!

Ngọc Già hơi nhíu mày lại, dùng ánh mắt khát vọng nhìn hắn:

- Hải thị thận lâu là cái gì?

Nha đầu này lớn lên trên thảo nguyên, không ngờ lại chưa từng nhìn thấy hải thị thận lâu, quả thực là đáng tiếc. Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói:

- Có thơ rằng "hải bàng thận khí tượng lâu thai, quảng dã khí thành cung khuyết nhiên" (khói mù trên biển như lầu gác, chẳng khác chi một cung điện hùng vĩ) cái gọi là hải thị thận lâu, kì thực là do mặt trời triết xạ tầng tầng cảnh vật trên mặt đất, ánh xạ đến bầu trời phía xa. Cho nên chúng ta liền nhìn thấy đường phố, thành quách, núi sông, người và vật, hơn nữa còn như đang đi lại trên mây, sống động như thật. "Thận" là một loại giao long của Đại Hoa cổ đại, theo truyền thuyết thì nó có thể thở hơi ra thành lâu đài thành quách, vì thế mới gọi cái hiện tượng này là hải thị thận lâu.

Hải thị thận lâu, ý nghĩa cũng như tên, chủ yếu xuất hiện trên mặt biển, trong sa mạc thỉnh thoảng cũng xuất hiện, nhưng cũng không quá nhiều. Ngọc Già chưa từng thấy qua cũng là chuyện thường tình.

Ngọc Già ồ một tiếng, khẽ nói:

- Hải thị thận lâu, cái tên này đúng là rất đặc biệt, không giống như là bịa ra. Lưu manh, trước đây ngươi chưa từng đến sa mạc, sao lại biết được lai lịch của hải thị thận lâu?!

- Bởi vì ta chăm chỉ hiếu học, đọc đủ các sách mà!

Lâm Vãn Vinh nói dối mà không hề chớp mắt.

- Ta chẳng tin!

Ngọc Già cười một tiếng, nhìn về thắng cảnh phía xa, trong mắt lóe qua những tia sáng rực rỡ:

- Trên trời cũng có phố xa, còn tên là hải thị thận lâu! Nếu ta có thể đi xem xem, thực là tốt biết bao a!

Xem cái rắm ấy, cảnh vật thật của hải thị thận lâu này ít nhất cũng phải cách đây ngoài ngàn dặm, cô đến đâu mà đi tìm chứ? Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói:

- Hay là thôi đi... Nói không chừng tình hình của chúng ta ở đây cũng bị chiếu lên trên trời, trở thành hải thị thận lâu trong mắt người phía xa cũng không biết chừng!

- Thật sao? Chúng ta cũng là hải thị thận lâu?!

Ngọc Già mừng rỡ quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt tràn ngập vẻ vui mừng.

Nữ nhân đúng là thứ động vật dễ lừa nhất trên thiên hạ! Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc hai tiếng nói:

- Chắc là không giả đâu. Cô ở trên cầu nhìn phong cảnh, người ngắm phong cảnh ở trên lầu lại nhìn cô. Nói ra chẳng phải chính là đạo lý này sao?

Thiếu nữ Đột Quyết liếc nhìn hắn một cái, cúi thấp đầu xuống, khẽ nói:

- Oa Lão Công, xem bộ dạng ngươi chẳng giống người đã đọc qua bao nhiêu sách vở, sao lại cũng có thể xuất khẩu thành chương nhỉ?!

Ta không đọc sách?! Con mắt nào của cô nhìn thấy là... Chỗ sách ảnh mà Cao Tù tặng cho ta, mỗi ngày ta đều lật qua lật lại để xem đó! Lâm Vãn Vinh hắc một tiếng, da cười thịt không cười nói (cười với vẻ bề ngoài, giả tạo):

- Lưu manh có văn hóa, nữ nhân đều sợ hãi! Ngọc Già tiểu thư cô hãy cẩn thận một chút!

Thiếu nữ sững sờ, đột nhien cười lên khúc khích:

- Nếu lưu manh trên thiên hạ đều có trình độ như ngươi, vậy nữ tử bọn ta cũng không cần sợ nữa rồi!

Đây là coi khinh, một sự coi khinh trần trụi, Lâm Vãn Vinh tức giận đến nghiến chặt răng! Ngọc Già khẽ lắc đầu thở dài:

- Không ngờ trong Tử Vong chi hải lại có cảnh tượng thần kỳ thế này. Người khác là hải thị thận lâu trong mắt chúng ta, chúng ta cũng là hải thị thận lâu trong mắt người khác. Oa Lão Công, câu này của ngươi, đúng là đã nói hết đủ mọi khí tượng của thế gian rồi.

Lẽ nào ta thực sự có trình độ sâu sắc như vậy sao? Lâm Vãn Vinh tự mình cũng cảm thấy kỳ quái mà cười lên.

Cảnh tượng hải thị thận lâu này, lọt vào trong mắt các tướng sĩ, tất cả cũng đều tấm tắc kêu là kỳ lạ. Liên tưởng với việc Lý Vũ Lăng tỉnh lại, nhất thời truyền miệng nhau là trời giáng điềm lành, ý rằng quân ta xuất chinh đại cát.

Chẳng bao lâu sau, phố xá trên trời đó liền dần dần tan đi, hải thị thận lâu cuối cùng cũng hóa thành mây khói, chẳng xuất hiện lại nữa. Ngọc Già nhìn đến sững sờ, lầm bẩm nói:

- Hải thị thận lâu, thì ra chỉ là một giấc mộng, đều là giả hết!

Mây khói tan đi, gió cát lớn dần lên, cát đá đập vào mắt người gây ra cảm giác thực đau đớn, Tử Vong chi hải dường như đột nhiên nổi cơn tức giận, cuồng phong nổi lên ầm ầm. Nơi hải thị thận lâu đó tan đi, một khối mây màu vãng sẫm trôi nổi, mau chóng bay từ xa tới gần, trong tai đã có thể nghe thấy tiếng gào thét giận dữ của nó.

- Đây là cái gì?!

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi.

Ngọc Già nhìn kỹ một hồi, sắc mặt đột nhiên biến thành trắng bệch:

- Là bão táp sa mạc!

Nói thì chậm, việc xảy ra thì nhanh, thanh âm của nàng vừa dứt, Tử Vong chi hải vừa rồi còn hiền hòa mà sau nháy mắt đã trở mặt, cát bay đá nhảy, cuồng phong nổi lên ầm ầm, đám mây vàng đang mau chóng bay tới vừa rồi, mang theo tiếng rít vù vù, sau nháy mắt đã lao tới. Trời đất lập tức u ám ảm đạm, cách nhau vài trượng là chẳng thể nhìn rõ được sắc mặt đối phương.

- Bão tới rồi, bão tới rồi, tất cả người ngựa lập tức ngồi xổm xuống, nắm chặt tay nhau, dựa sát vào nhau...

Hồ Bất Quy người có kinh nghiệm đi trong sa mạc phong phú nhất đè lên tiếng gió, dùng hết sức lực toàn thân hét lên. Bọn Cao Tù và Hứa Chấn bên kia đã đỡ Lý Vũ Lăng xuống xe ngựa, dùng thân thể hai người che chở cho hắn.

Mấy ngày trước đã trải qua vài lần bão táp sa mạc, chỉ là thanh thế đó, quy mô đó, so với lần này thì lại hoàn toàn khác hẳn nhau.

Tiếng gió vù vù gào thét bên tai mọi người, đám mây vàng sẫm kia đã lại gần, dần dần lộ ra bộ mặt nanh ác của nó. Những mảng cát vàng không cờ bến, cát bay tứ tung khắp trời, hệt như một con quay khổng lồ đang xoay chuyển, mang theo những tiếng gầm gừ tức giận ào tới, trong lúc tiến về phía trước không ngừng tự xoay tròn, cuốn cho cát đá bay lên ào ào, hệt như một lưỡi đao sắc bén.

Cồn cát dưới chân ào ào xoay chuyển, tựa như muốn bay lên trời, người đã chẳng thể đứng vững, gió cát bay đầy vào trong miệng, trong mũi, hô hấp lập tức trở nên tắc nghẹn.

- Mau đi!

Lâm Vãn Vinh hét lớn một tiếng, kéo theo Ngọc Già xoay người chạy xuống cồn cát. Tiếng gió vù vù vang sát sau lưng, dường như có cả ngàn cân đang đè xuống, hai người liều mạng mà chạy, dưới chân bọn họ càng ngày càng nhẹ, dường như sắp thoát ly khỏi mặt đất vậy.

Còn chưa chạy được mấy bước, cồn cát sau lưng đã oành một tiếng, bị cơn bão lốc kia cuốn lên, tạo ra một vòng xoáy lớn bay lên không trung, cuốn chặt lấy đám cát đá vẫn bay loạn kia, tụ thành một cơn bão táp càng lớn hơn, càng mãnh liệt hơn, lao ập về phía mọi người.

- Ngồi xổm xuống, mau ngồi xổm xuống!

Trong cuồng phong, Lâm Vãn Vinh đến thanh âm của mình cũng chẳng thể nghe thấy nữa, mỗi lần mở miệng là một lượng lớn cát bụi lại bay đầy vào yết hầu, khiến cho hắn ho lên sặc sụa. Hắn nắm chặt bàn tay Ngọc Già, dùng hết sức lớn tiếng hét lên.

Thiếu nữ Đột Quyết dường như nghe thấy tiếng hét của hắn, hai chân cong lại, bàn tay nắm chặt tay hắn, cùng hắn ngồi xổm xuống.

Bão cát sau lưng vẫn xoay tròn gầm rú, mang theo một sức mạnh kinh người, không ngừng xoay chuyển xung quanh hai người. Lâm Vãn Vinh chỉ cảm thấy thân thể phiêu phiêu, cái thân thể một trăm bốn mươi năm mươi cân (cân TQ, bằng 0.5 kg) như muốn bay lên không, hóa thành một hạt cát bụi nhỏ nhoi trong đại mạc.

Lâm Vãn Vinh cắn chặt răng, một khi bị cuốn lên trời thì sẽ chẳng khác gì chui vào cái máy xay, cái chờ đợi hắn chính là xương tan thịt nát! Hắn tức giận gầm lên một tiếng, hai chân cắm mạnh vào trong cát, tăng ma sát lên, ngăn cản không để thân thể bị cuốn lên không.

- Ách...

Trong cơn gió một tiếng rên vang lên, thanh âm tuy nhỏ nhưng Lâm Vãn Vinh lại có thể nghe thấy rõ ràng.

Là Ngọc Già!!

Hắn vội vã nắm chặt tay thiếu nữ, trong bão cát cố gắng mở mắt ra. Chỉ nhìn thấy thân thể thiếu nữ Đột Quyết hệt như một gốc dương liễu ngả nghiêng sắp đổ. Hai châm nàng đung đưa trong gió, mắt thấy đã sắp bị cuốn lên không chung. Chỉ là nàng sắc mặt quật cường, dù chết cũng không chịu cầu cứu!

Nữ nhân bướng bỉnh đáng chết này! Lâm Vãn Vinh tức giận gầm lên. Hay chân nhảy vọt lên, tay dài vung ra, ôm chặt nàng vào trong lòng.

Ngọc Già thân thể run lên, nhưng lại chẳng quản gì đến sống chết, hệt như một con ngựa hoang không chịu thuần phục, dãy dụa mãnh liệt trong lòng hắn.

- Cô làm gì đó, muốn chết hả?

Lâm Vãn Vinh nổi giận, dùng hết sức lực toàn thân gầm lên, trong cơn bão cát lạnh thấu xương, phảng phất như một con dã lang đáng sợ vậy.

Thân thể Ngọc Già ngưng lại, gắng hết sức mở mắt ra nhìn hắn. Bộ dạng tên lưu manh này khi gầm lên, hệt như một vị thiên thần đang phẫn nộ vậy. Trong khoảnh khắc tròng mắt thiếu nữ lóe qua trăm ngàn sắc thái, biến hóa vô cùng, cực kỳ phức tạp.

Thấy nàng không còn dãy dụa nữa, Lâm Vãn Vinh lúc này mới thở phào một hơi. Nữ nhân Đột Quyết này quả thực còn hung dữ hơn báo cái, không hung dữ một chút thì chẳng thế khống chế nổi.

Cuồng phong nổi lên, hai người ôm chặt lấy nhau, chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù bên cạnh, thân thể hệt như một chiếc thuyền nhỏ nhấp nhô trên mặt sóng biển vậy.

Một tiếng roạt roạt vang lên, lại là chiếc áo choàng sau lưng Lâm Vãn Vinh vì đá bay quạc phải, trong cơn bão cát, chiếc áo đó đã bị cuồng phong nghiền nát và bay thẳng lên trời.

- Túi nước...

Ngọc Già dang hai tay ra kêu lớn. Nàng cuộn tròn trong lòng Lâm Vãn Vinh, vừa khéo có thể nhìn rõ, chiếc túi nước treo bên hông hắn theo chiếc choàng bị xé lát kia cùng bị cuốn bay lên trong làn gió, bộp một tiếng rơi xuống cách đó vài trượng.

Nước như sinh mệnh! Trong lòng Lâm Vãn Vinh cực kỳ không nỡ, nhưng lại chẳng thể để ý nhiều như thế. Không có nước thì còn có thể đi tìm lại, nhưng không có người rồi thì mọi việc thực sự đều trở về không.

Còn chưa nghĩ xong đã liền cảm thấy trong ngực nhẹ bẫng đi, Ngọc Già đó không ngờ lại xoạt một tiếng lao ra ngoài, chẳng khác chi một con báo cái nhanh nhẹn, nhìn phương hướng đó, không ngờ lại chính là hướng cái túi nước.

Cuồng phong gào thét, cuộn tròn quanh thân thể nàng, như muốn cuốn bay thân thể nàng lên vậy. Thiếu nữ Đột Quyết lao nhanh về phía trước, cánh tay thò ra.

Thân thể nàng đang ở ngược gió, ngón tay chỉ cánh túi nước có vài phân, nhưng lại thủy chung chẳng thể sờ tới được. Thiếu nữ cắn chặt môi đến chảy máu, hai chân bước mạnh lên trước. Cuồng phong gào thét, từ từ cuốn thân thể nàng lên, cái túi nước đó cũng không ngừng xoay tròn, ngón tay nàng thủy chung vẫn cách túi nước vài milimet, lại chẳng thể tiếp cận gần hơn.

Mắt thấy cuồng phong sắp thổi bay mình lên, Ngọc Già nhắm chặt mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống, đang muốn buông lỏng để gió cuốn đi, lại cảm thấy thân thể như được cái gì đó kéo mạnh lại.

Một tiếng gầm rít vang lên bên tai nàng:

- Nữ nhân ngu ngốc, không muốn sống nữa phỏng?!

Thiếu nữ Đột Quyết lau dòng nước mắt đang chảy xuống, nàng đưa tay ra, mau chóng chụp túi nước lại, ôm chặt vào trong lòng.

Trên mặt Lâm Vãn Vinh dính đầy cát bụi, hai chân dẵm vào trong cát, ngồi xổm xuống ôm lấy thân thể Nguyệt Nha Nhi. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn đã chẳng quản tính mệnh mà lao tới, chỉ là lửa giận trong lòng không làm sao nén xuống nổi:

- Cô rốt cuộc muốn làm gì? Cô không muốn sống, nhưng ta còn muốn sống đó, thực là bị cô làm cho tức chết thôi!

- Chẳng làm gì cả.

Thiếu nữ Đột Quyết đột nhiên tức giận hét lên, thanh âm còn to hơn hắn mấy lần, phảng phất như một con báo nhỏ đang phẫn nộ:

- Nước ta tặng cho ngươi, một giọt cũng không thể thiếu. Nghe hiểu chưa hả? Chỉ vậy thôi!!

Vừa nói xong, nàng ôm chặt cái túi nước, vút một tiếng chui vào trong lòng hắn, vùi đầu vào trước ngực hắn, không dám động đậy gì nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#art