3\7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết từ khi nào anh mới phải bon chen tìm một chỗ đứng cho riêng mình. Nhưng đến tận bây giờ anh vẫn không thể quen với “cái tôi” hiện tại. Chẳng có mục đích, chẳng thiết tha với bất cứ thứ gì. Anh biết đây không phải là “con người thật” của mình, chỉ là anh vẫn đang trên đường tìm kiếm nó. Nhưng sẽ đi đến đâu nhỉ? Điện thoại Mizuno bất ngờ đổ chuông.

Cô nói xin lỗi rồi cầm máy ra hành lang. Anh nhìn theo bóng cô, lặng lẽ châm một điếu thuốc. Từ hành lang, giọng Mizuno vọng vào khe khẽ, cô nói chuyện có vẻ rất vui. Tự dưng, anh thấy ghen tuông vô cớ với người ở đầu dây bên kia. Hình ảnh một gã đàn ông lạ mặt luồn tay dưới lớp áo len, sờ soạng làn da trắng mịn của Mizuno cứ lởn vởn trước mắt anh. Tự dưng, anh thấy căm hận cô và người đàn ông đó. Khoảng năm phút sau, Mizuno trở vào, “Là điện thoại của một em trong công ty.” Không hiểu sao anh cảm thấy như vừa bị phản bội. Nhưng đó không phải là lỗi của Mizuno. Rõ ràng thế. Anh chỉ đáp qua loa, cố dập tắt ngọn lửa ghen tuông đang bùng cháy trong lòng bằng cách dụi thật mạnh điếu thuốc đang cháy dở trên gạt tàn.

Sao mình lại trở nên thô bạo thế này? Anh thầm nghĩ. Sáng hôm sau, họ ngồi lại bên bàn ăn trong căn bếp. Cũng lâu lắm rồi họ mới ngồi ăn cùng nhau như thế này. Anh đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời nhuộm màu tro xám. Tiết trời bắt đầu se lạnh. Bữa sáng vào ngày Chủ nhật đã từng là khoảng thời gian quan trọng nhất đối với hai người. Họ vẫn còn cả ngày được ở bên nhau, nhưng chưa biết làm gì để lấp đầy khoảng thời gian trống ấy. Giống như cuộc đời còn ở phía trước của họ. Bữa sáng do chính tay Mizuno nấu lúc nào cũng ngon, và khoảng thời gian đó lúc nào cũng thật hạnh phúc. Nhìn Mizuno cầm dao cắt đôi miếng bánh mì, kẹp trứng rồi đưa nó vào miệng, bất giác anh có một dự cảm không lành. Phải chăng đây là bữa sáng cuối cùng của hai người. Không có lí do nào cả nhưng linh tính mách bảo anh như vậy. Tất nhiên, anh không hề mong muốn điều đó xảy ra, bởi vì anh còn muốn được ngồi ăn cùng Mizuno Chủ nhật tuần sau, tuần sau nữa… Nhưng thực tế, đó quả là bữa sáng cuối cùng của anh và cô. Lúc anh quyết định nộp đơn thôi việc thì chỉ còn đúng ba tháng nữa là hoàn thành dự án đang làm dở. Phải, khi nộp đơn, anh mới nhận ra mình đã suy nghĩ nghiêm túc về việc này từ trước đấy rất lâu. Anh nói với trưởng nhóm mình sẽ chịu trách nhiệm hoàn thành dự án, sau đó mất một tháng để bàn giao công việc cho người mới và nếu có thể tháng Hai năm sau anh sẽ nghỉ hẳn. Trưởng nhóm tỏ ra đồng cảm, khuyên anh nên bàn bạc thêm với trưởng bộ phận. Trưởng bộ phận biết anh có ý định thôi việc đã ra sức khuyên ngăn. Rằng nếu anh có gì bất mãn với chế độ đãi ngộ của công ty, anh ta có thể xem xét. Nào là đã đến được vị trí này sao còn nghĩ đến chuyện thôi việc. Nào là, bây giờ đúng là thời điểm khó khăn nhất của dự án nhưng một khi đã hoàn thành, anh sẽ được thăng chức, công việc mới sẽ thú vị hơn nhiều vân vân và vân vân… Có thể đúng là như thế. Nhưng đây là cuộc đời của tôi, do tôi quyết định. Anh chỉ nghĩ trong đầu, không nói được thành lời. Anh trình bày rằng mình không có gì bất mãn cả, công việc cũng không đến nỗi vất vả lắm. Tất cả những lời anh nói không phải bịa đặt. Chỉ có điều, anh muốn nghỉ việc. Dù anh có nói gì, trưởng bộ phận cũng không dễ dàng chấp nhận. Anh thôi không trình bày nữa. Bản thân anh cũng không thể lí giải tại sao mình quyết định như thế. Dù sao, anh cũng sẽ nghỉ việc vào cuối tháng Giêng sang năm. Càng vào thu, tiết trời càng se lạnh. Anh cũng tất bật hơn với dự án cuối cùng này. Công việc thậm chí còn bận hơn trước kia gấp nhiều lần, anh gần như không có ngày nghỉ. Thời gian có mặt ở nhà cũng không nhiều và chủ yếu là để ngủ. Trạng thái thường xuyên thiếu ngủ làm cơ thể anh luôn nặng nề, người thì nóng ran như có lửa đốt, mỗi sáng dậy đi làm anh còn có cảm giác say tàu. Nhưng đó là cuộc sống mà anh không phải lo nghĩ về bất cứ chuyện gì, anh thấy lòng mình thanh thản lạ kì. Anh cứ nghĩ mình nộp đơn thôi việc thì mọi người sẽ càng lạnh nhạt, xa cách với mình hơn nhưng hóa ra ngược lại. Trưởng nhóm không được khéo léo trong chuyện bày tỏ tình cảm nhưng vẫn có ý cảm ơn vì anh đã hợp tác, trưởng bộ phận còn lo công việc mới của anh và sẵn sàng viết thư tiến cử bất cứ lúc nào anh yêu cầu. Nhưng anh muốn nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa nên khéo léo từ chối. Cơn bão đi qua, gửi lại chút không khí lạnh cho vùng Kanto, anh thay bộ vest hằng ngày bằng quần áo mùa đông. Chiếc áo khoác vẫn còn nguyên mùi băng phiến vì mới lôi từ trong tủ ra. Có hôm, anh quàng thêm chiếc khăn len Mizuno tặng, một mình chống chọi với giá lạnh. Anh không trò chuyện với bất kì ai, điều đó cũng không làm anh thấy đau lòng nữa. Hai người thỉnh thoảng vẫn liên lạc qua điện thoại, tuần một đôi lần. Khoảng cách tin nhắn và chờ đợi tin hồi âm cũng thưa dần. Có lẽ vì công việc của cô cũng khá bận. Đúng hơn, cả hai đều bận. Và đến lúc nhận ra, thì đã ba tháng anh chưa gặp Mizuno, kể từ buổi sáng cuối cùng hai người ngồi ăn cùng nhau. Sau một ngày dài chỉ biết đến công việc, anh bắt chuyến tàu cuối của tuyến Chuo để về nhà. Mỗi lần đặt mình xuống ghế ngồi, anh lại hít một hơi sâu, thật sâu. Chuyến tàu lúc nửa đêm thưa vắng khách, nhưng không khí đặc quánh mùi rượu và dư vị mỏi mệt. Anh lắng nghe tiếng tàu chạy rầm rập trong đêm và ngắm nhìn ánh đèn phát ra từ những tòa cao ốc phía bên kia khu phố Nakako. Bất giác, anh cảm thấy hình như có ai đang dõi theo mình từ trên cao. Những tia sáng mong manh đổ dài trên mặt đất, hướng về những tòa cao ốc khổng lồ lô nhô như bia mộ. Khung cảnh ấy hiện lên rõ ràng trong tâm trí anh. Gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn, đèn thành phố sáng nhấp nháy như những vì sao giữa trời đêm. Anh ngỡ mình đang di chuyển rất chậm trên mặt đất được thắp sáng bởi hàng vạn ngôi sao và được đắm mình giữa những tia sáng mờ ảo đó. Tàu đến ga Shinjuku. Anh rời ghế ngồi nhưng vẫn phải ngoái lại nhìn chiếc ghế trống mình vừa đứng lên. Bởi anh không sao xua tan được cái cảm giác rằng chiếc ghế vẫn hằn in dáng vẻ mỏi mệt, nặng nề của mình. Tại sao đến giờ anh vẫn không quen được với khung cảnh ở Tokyo? Những chiếc ghế băng dài trong nhà ga, dãy máy bán vé tự động và cả những khu phố mua sắm với dòng người tấp nập. Một ngày tháng Mười hai, dự án kết thúc sau gần hai năm. Hóa ra việc kết thúc một cái gì đó cũng không mang lại nhiều cảm xúc đặc biệt cho anh. Chỉ là ngày hôm nay còn mệt hơn ngày hôm qua. Nhân giờ giải lao ngắn ngủi, anh uống một lon cà phê rồi bắt tay vào thu dọn đồ đạc chuẩn bị nghỉ việc. Hôm đó, anh cũng về nhà trên chuyến tàu cuối ngày. Anh xuống ga Shinjuku, ra khỏi quầy soát vé để tìm chỗ đậu taxi gần cửa Tây. Nhìn dòng người đứng chờ ở đó, anh mới nhận ra hôm nay là tối thứ Sáu. Lại còn là đêm Giáng sinh. Giai điệu Jingle Bell văng vẳng bên tai, lẫn vào dòng người trong ga. Không chờ được taxi, anh quyết định đi bộ về nhà. Đi hết con đường dẫn ra Tây Shinjuku là đến khu toàn nhà cao tầng. Nơi này về đêm lúc nào cũng yên tĩnh. Anh đi men dưới chân những tòa nhà. Mỗi lần phải đi bộ từ Shinjuku về, anh đều đi theo lộ trình này. Chiếc điện thoại trong túi rung lên. Anh dừng lại, hít một hơi thật sâu rồi rút điện thoại lên. Mizuno gọi. Anh không bắt máy. Tại sao? Vì không muốn trả lời. Một lần nữa anh thấy nhói đau. Nhưng anh không hiểu điều gì khiến mình đau đớn? Thẫn thờ, anh cứ đứng đó nhìn đăm đăm vào màn hình điện thoại với tên người gọi Mizuno Risa. Điện thoại rung lên mấy lần rồi bỗng nhiên im bặt, như vừa bị rút hết toàn bộ sức lực. Bỗng dưng anh thấy có cái gì thiêu đốt trong lồng ngực. Anh ngửa mặt lên nhìn trời. Những mảng tường lớn đen thẫm, che khuất nửa tầm nhìn, cảm tưởng như chúng vừa hướng về phía bầu trời là bị hút luôn vào đó. Trời đêm thành phố không sao, chỉ le lói ánh điện phát ra từ những ô cửa sổ cao ốc và đèn hiệu đỏ nhấp nháy của chiếc phi cơ bay lượn trên không, như đang hít thở phập phồng. Và vô số bụi trắng đang lả tả rơi xuống, rất chậm và khẽ. Tuyết! Chỉ cần một lời thôi. Anh nghĩ. Chỉ một lời thôi, mà anh cồn cào khao khát. Mình chỉ mỏng mỏi được nghe mỗi một lời ấy, sao chẳng ai nói với mình. Anh biết cái mơ ước nhỏ nhoi này là ích kỉ, nhưng anh chưa bao giờ thôi nghĩ về nó. Lâu lắm mới được nhìn tuyết rơi, anh có cảm tưởng cánh cửa vẫn nằm sâu trong trái tim mình vừa được mở ra. Anh hiểu hơn ai hết, đó là điều anh vẫn khao khát lâu nay. Là câu cô bé đã nói với cậu bé năm ấy. “Takaki à, tớ tin mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro