2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



2.

Yoshida Ayumi lựa chọn trong tủ đồ. Cô có một số lượng đáng kể váy, chủ yếu là màu hồng, ngoài ra còn có màu vàng nhạt, đỏ, tím và xanh lam. Cô lấy từ bên trong ra một chiếc áo phông văn hóa màu đen, có lẽ là quà tặng từ một sự kiện nào đó, đưa tay nguệch ngoạc vuốt qua nếp gấp ở các góc nhăn. Mặc thêm quần short denim màu xanh đậm, tháo băng đô và buộc nửa tóc dài ra sau đầu, cô xách theo chiếc cặp của mình bước ra khỏi phòng.

"Ayumi, chiếc áo này nhàu rồi, con không thể mặc ra ngoài." Mẹ ngồi trên sô pha đếm tiền, nghe thấy âm thanh liền cau mày nhìn sang, ngữ khí không gay gắt cũng không dịu dàng: "Đi vào thay nó đi. Con có thấy chiếc váy mới mẹ mua cho con tuần trước không? Hãy mặc chiếc váy đó ngày hôm nay."

Tóc phía trước hãy kẹp lại, rối lắm, đi lấy kẹp tăm đi. Mẹ cô nói thêm.

"Mẹ, con đi ra ngoài có việc gấp." Yoshida Ayumi trả lời. Ngồi ở hiên nhà buộc dây giày, cô cảm thấy hướng nhìn của mẹ dán vào những nếp vải sau lưng mình, như thể bà đang muốn làm phẳng những nếp gấp đó bằng ánh mắt.

"Sau này hẹn gặp, chúng ta cần chuẩn bị trước, vội vàng rất dễ mắc sai lầm, đến muộn cũng là thất lễ." Khi cửa vừa mở ra, mẹ cô bình tĩnh nói. Cô dừng lại và trả lời ngoan ngoãn, vâng.

Sau khi Ayumi vào cấp 2, bà Yoshida dường như chợt đánh thức một phần tình thương khác của người mẹ, bà từ bỏ cơ hội thăng tiến đang cận kề để chuyển sang một công việc nhàn hạ, dồn sự nghiệp tập trung cho gia đình và con cái. Những ngày cuối tuần của cô dần chật kín các lớp học phụ đạo, học piano, học cắm hoa, v.v., cũng như tủ quần áo của cô dần bị lấp đầy bởi đủ loại chân váy thướt tha dài đến đầu gối. Những chiếc váy không có túi để đựng huy hiệu thám tử, một ý tưởng mà Ayumi thỉnh thoảng nghĩ đến khi chọn quần áo.

Nhưng huy hiệu thám tử cũng không bao giờ còn nhận được phản hồi. Cái của Genta đã bị mất, còn của Mitsuhiko và Ai-chan có lẽ đã bị cất đi, Thái Bình Dương quá rộng để Nhật Bản có thể nhận được tín hiệu từ Hoa Kỳ. Một ngày nọ khi đang học lớp 4, Yoshida Ayumi phát hiện huy hiệu của mình hết pin, cô chui vào chăn khóc rất nhiều, rồi ghi vào cuốn nhật ký cũ của lớp 1 mà không nói với ai.

Haibara thẫn thờ chơi game trên sô pha trong nhà bác Agasa, vừa thấy cô vào cửa, nàng chỉ nhướng mắt coi như chào hỏi. Bạn cô đột nhiên bắt đầu cao hơn vào năm lớp 5, với một tốc độ đáng kinh ngạc, và giờ cao hơn Ayumi cả cái đầu. Đồng bộ với chiều cao là sự phát dục. Khi Yoshida Ayumi ôm cô ấy, cô chợt nhận ra rằng có một người phụ nữ đang ở giữa hai cánh tay của mình, một đoạn văn lớn trong sách giáo khoa sinh lý học mơ hồ rơi xuống cổ, xương quai xanh, ngực, vòng eo và xương hông của Haibara Ai. Bộ ngực mềm mại đổ trên vai cô, cô vùi gò má nóng bỏng của mình vào cần cổ mịn màng của người kia.

Cụm từ "game over" xuất hiện trên màn hình TV, kèm theo tiếng nhạc vui vẻ. Haibara Ai ném tay cầm đi, và đổ người khỏi ghế cong chân ngồi trên thảm cùng với Ayumi. Ayumi từ trong túi của mình lấy ra quyển khoa học tự nhiên đã viết được một nửa, trải nó một cách tượng trưng trên bàn cà phê, rõ ràng một bộ dáng đang nghiêm túc làm bài tập, và cô bạn nhếch môi nở một nụ cười nửa miệng, như cười như không.

Họ vẫn học cùng lớp, lớp A của trường trung học Teitan. Yoshida Ayumi là một học sinh giỏi tiêu biểu: điểm cao, không thiên vị môn học, tích cực trả lời và đặt câu hỏi, yêu thích các hoạt động nhóm, và còn là lớp phó. Haibara Ai đã trở thành người vô hình dễ thấy nhất trong trường kể từ năm lớp 4 tiểu học: cô ấy xin nghỉ phép hoặc xin nghỉ ốm, và chiếc bàn trong góc ở dãy cuối cùng của lớp học đã bị bỏ trống hai phần ba của năm. Cô ấy có vô số lý do, ốm đau, thăm người thân, người nhà bị thương, vân vân. Lúc đầu, Ayumi vội vàng chạy đến thăm tiến sĩ Agasa, chỉ thấy ông già nước da hồng hào vui vẻ nói rằng Ai-kun đã ra nước ngoài — gia đình con bé đang ở nước ngoài. Gia đình cô ấy ở nước ngoài à? Yoshida Ayumi ngơ ngác lặp lại, tại sao Ai-chan không bao giờ đề cập đến họ?

Nhưng Haibara Ai cao, trắng, xinh đẹp, chồng thư tình trên chiếc bàn trống ngày càng chất thêm hàng, và có một vài vệt hồng chói lọi trong những cọc phong bì màu xanh lam. Cô ấy luôn có thể xuất hiện trong phòng thi đúng giờ, rồi lại biến mất vô tung khi người khác hỏi ai là số 1 trong bảng thành tích, giống như chú cá nhẹ nhàng lỉnh xuống biển sâu. Cậu học sinh trực nhật trước kỳ nghỉ hè ngập ngừng hỏi phải làm gì với đống thư tình của bạn học Haibara. "Bỏ đi vậy, cậu ấy sẽ không cần chúng đâu", Ayumi nói, giả vờ như không nhìn thấy sự thất vọng trên khuôn mặt của người kia.

Ai-chan không giống họ đâu, cô nghĩ. Cô ấy vốn phải là một người khác biệt.

Họ bỏ qua bài tập về nhà và tay trong tay đi ra ngoài để chọn đồ bơi. Bác tiến sĩ hứa sẽ lái xe đưa họ đến bãi biển Shirahama vào tuần tới, cùng với Mitsuhiko và cô Fusae. Mẹ miễn cưỡng gật đầu khi nghe thấy tên của cô Fusae, kéo tay cô và nghiêm túc nói rằng cô đã đến tuổi không còn thích hợp để đi du lịch với những người khác giới lớn tuổi hơn.

Ayumi cảm thấy buồn. Những ngày hạnh phúc nhất của cô được trải qua dưới sự chăm sóc của bác sĩ Agasa, người giống như một ngôi nhà khác của tất cả bọn họ trong những năm đó. Nhưng hiện tại ba chữ "Không thích hợp" từ trong miệng mọi người phun ra, giống như một cái hố đen vô cùng, ai cũng nói bên trong có cự long sinh sống. "Lời nói của người ta thật đáng sợ", ông già khi nói đến đây vẫn mỉm cười. "Sẽ không có vấn đề gì, sau này Ayumi lớn lên thì mẹ cháu cũng sẽ nhẹ nhàng hơn thôi".

Vậy tại sao mẹ không đưa chúng con đi chơi? - Cô muốn hỏi mẹ, nhưng nói không ra lời.

Haibara Ai nhướng mày đầy hàm ý với cô, thầm thì: Những điều tốt đẹp đang đến. Cô ấy lại chỉ vào bác Agasa và trầm giọng chỉ ra: "Bác nói đùa chẳng buồn cười gì cả". Ông bác già xấu hổ, Ayumi bật cười thành tiếng, và khuôn mặt của bác tiến sĩ lập tức đơ ra, như thể đang bị giọng cười của cô cháu gái điều khiển. Haibara Ai ho nhẹ một tiếng, che đậy cho cô: "Này Yoshida, cậu bảo kể chuyện cười cho tớ nghe, sao lại tự cười trước rồi?"

Nếu dì Fusae đi cùng với bác tiến sĩ thì sẽ không lo bị bắt nạt như vậy đâu, Ayumi nghĩ, và ngược lại, cô bất chợt cảm thấy có lỗi khi nhớ về chuyện này.

Ánh mắt cô lướt qua bộ đồ bơi một mảnh có xếp ly ở thân dưới, và dừng lại ở một bộ đồ hai mảnh pha màu xanh tím: thân trên theo kiểu áo nịt ngực trần, váy dưới ngắn quấn quanh bụng dưới và đùi của người mẫu, ngoài ra còn có xẻ tà ở một bên dài đến eo. Cô nhìn quanh, thử đưa tay ra nhưng lại ngập ngừng.

Một bàn tay trắng nõn khác thò ra từ bên hông, khéo léo chọn chiếc quần size XS đeo lên cánh tay cô. "Hãy thử đi nếu cậu thích nó," Haibara Ai vỗ vai cô, và Ayumi bị đẩy thẳng vào phòng thử đồ trong khi do dự không biết làm sao.

Cô hít một hơi thật sâu, cởi bỏ chiếc áo phông rộng thùng thình cùng chiếc quần đùi, khoác hai mảnh vải lên người, khi lớp vải mát lạnh chạm vào da thịt, cơ thể cô gái theo bản năng run nhẹ. Chiếc gương trong phòng thử đồ phản chiếu khuôn mặt tròn mũm mĩm của cô, khuôn mặt tròn, mắt tròn, mũi tròn, đám học sinh luôn thích nhéo mặt cô với ánh mắt thân mật, giọng điệu yêu thương. Ayumi mím môi mặc đồ bơi vào, khéo léo thắt phần dây quanh cổ thành một chiếc nơ. Cô lại nhìn vào gương: cô dậy thì muộn, phần thân trên trống rỗng, phần dưới giống như một mảnh vải khô, để lộ vòng eo tròn trịa, đôi vai hẹp và tứ chi gầy guộc. Một đứa trẻ trộm mặc quần áo của người lớn. Yoshida Ayumi xoay trái xoay phải, rồi lặng lẽ thay quần áo của mình.

Ai sẽ trông đẹp trong bộ váy áo này? Cô nghĩ đến mẹ, những người chị họ, và Haibara Ai.

Khi ra khỏi phòng thử đồ, cô thấy Haibara Ai đang trò chuyện với người khác. Người đàn ông quay lưng về phía cô, tay trái cầm một chiếc túi mua sắm ở siêu thị, anh ta cao, mặc áo phông trắng và quần jean đen có thể thấy ở khắp mọi nơi. Anh ta có cơ bắp săn chắc với cảm giác áp bức, lưng thẳng và bờ vai rộng như đôi cánh dang rộng của đại bàng. Ayumi vô thức lui về phòng thử đồ và đóng cửa lại, trực giác mách bảo cô không nên ra ngoài vào lúc này mà chẳng cần lý do.

Nhìn qua khe cửa phòng thử đồ, cơ thể người đàn ông chắn hẳn Haibara Ai. Anh ta thỉnh thoảng chỉ qua chỉ lại, giống như chọn ngẫu nhiên, bàn tay của Haibara Ai vỗ vào cánh tay anh ta, rồi đứng yên ở đó mà không di chuyển. Họ có tông màu da tương tự nhau. Anh cúi xuống một lúc rồi lại đứng thẳng lên. Anh ta bỏ đi, đưa tay lên vuốt mái tóc màu trà khi lướt qua cô gái, và dùng lòng bàn tay vuốt ve mặt cô khi anh ta hạ tay xuống, vì vậy Haibara Ai quay lại và tát vào lưng người đàn ông một lần nữa.

Góc nhìn phía sau và tư thế đi bộ quen thuộc, ghi lại những mảnh vỡ deja vu trong ký ức, nhưng góc nhìn phải thấp hơn và trở thành góc nhìn lên. Ayumi chẳng hiểu sao lại nghĩ người này không nên để tóc đen.

Vậy nó nên có màu gì?  Yoshida Ayumi nhìn vào gương, và cô gái trong gương nhìn lại một cách trống rỗng và trầm tư. Cô đợi thêm nửa phút trước khi đẩy cửa lần nữa. Haibara Ai đang nhón chân để với bộ đồ bơi từ trên cao, đó là một trong những hướng mà người đàn ông vừa chỉ. Cô ấy nghe thấy âm thanh và nhìn sang với một nụ cười, hỏi một cách rạng rỡ: "Cậu thử chưa? Trông có ổn không?" Ayumi cảm thấy khuôn mặt của cô bạn mình dường như có sức sống và hồng hào hơn rất nhiều vào lúc này.

Cô cũng cười, phùng mặt nhăn mũi, giả vờ tức giận và nói rằng bộ đó rõ ràng là không phù hợp, vậy mà Ai-chan còn nhất quyết bắt mình thử.

Cô gái chớp chớp mắt: "—không thử làm sao biết có hợp không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro