01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cúi đầu nhìn con tôm nằm trong bát, cặp mắt đen căng tròn và cái ngạnh cứng nhọn hoắt của tôm đang chĩa thẳng về phía tôi. Bóc đầu nó đi hay là để lại nhỉ? Tôi thì có ăn đầu đấy, nhưng Duy thì không. Chậc! Mà sao tôi lại đi chọn cái món ăn phiền phức thế này, thà đưa em đi ăn bánh ngọt còn hơn.

- Ờ...

Hai chúng tôi đồng loạt lên tiếng, chừng như đều cảm thấy im lặng kéo dài thật quá sức chịu đựng. Ánh mắt tôi rơi trên nụ cười ngần ngại của em. Rồi Duy mím môi lại vài giây không nói gì thêm, chắc là muốn nhường để tôi nói trước.

- Mày gầy đi trông thấy...

- Đen nữa... - Duy cười gật gù bổ sung thêm - Anh cũng gầy đi nữa, nhưng mà trắng hơn. Ngon nghẻ đẹp trai!

Tôi nhấp một ngụm nước, cố gắng nhớ lại xem đã bao nhiêu lâu rồi chúng tôi mới ngồi nhận xét về ngoại hình của nhau theo cái kiểu khách sáo như vậy. Có một đợt cách đây đã lâu, tôi đi đá thuê cho một CLB ở nước ngoài cả năm trời mới trở về, chào đón tôi khi ấy toàn là mấy vết ngắt nhéo tím da, một vệt cắn ở mắt cá tay mà bây giờ sờ vào vẫn còn tưởng tượng ra được từng dấu răng, và những đêm dài tha lôi nhau đi khắp nơi không về nhà. Bây giờ thì đã khác. Cuộc nói chuyện giữa chúng tôi lại chìm vào im lặng bế tắc, cho đến khi tôi buột miệng nói ra một chủ đề nhạy cảm bằng giọng nói trấn tĩnh nhất có thể:

- Mày đã có ai chưa? Ý là trên tuyển có nhiều bạn mới chứ hả? Nhiều mối quen biết, rồi thì cơ hội gặp gỡ... - Tôi bật cười gượng gạo cố thốt ra một cái tên - Đức hả, cậu ta thì hơi nhỏ con nhưng có vẻ cũng hiền lành...

- Ôi trời ôi trời... - Duy bị sặc vì mắc cười - Đức thẳng đứng như cái đũa này ấy - Em giơ chiếc đũa lên minh họa - Em với nó chỉ đùa nhau chơi chơi thôi à...

- Ờ... vậy...vậy là mày chưa có ai hay là... - Tôi cũng không biết mình đang hy vọng điều gì nữa.

- Anh... Lâm! - Duy vừa uống nước cho hết sặc vừa liếc nhìn tôi - Bọn em... ờ thì... đang thử tìm hiểu một chút.

- À! Ừ, tốt! Tốt!

Tôi nuốt khan, gật đầu vui vẻ cười. Thế nhưng lòng tôi buồn lắm. Buồn thê thảm.

*****

Tôi và Duy vẫn còn là người yêu ngay trước khi tôi sang Hàn Quốc điều trị chấn thương dây chằng. Mà còn hơn thế ấy chứ! Chúng tôi coi nhau như tri kỷ. Bảy năm đã trôi qua nhưng chúng tôi vẫn cứ ở bên nhau chưa từng rời xa, lỳ lợm và kiên cố như cá tính của cả tôi và Duy vậy. Thế nhưng không hiểu vì lý do gì, trong lần tạm xa nhau này, tôi có những cảm nhận rất khác.

Tôi đi Hàn Quốc như đã nói ở trên, còn Duy thì tập trung lên tuyển theo những giải đấu lớn liên miên, tính ra chúng tôi phải xa nhau đến chừng bốn tháng. Cũng không có gì bỡ ngỡ với một chuyện tình nay đây mai đó mỗi đứa một nơi, hai chúng tôi thậm chí còn từng chuẩn bị tinh thần cho việc phải đá khác CLB, khác thành phố, khác quốc gia. Không sao cả, miễn là sau này hai đứa sẽ về chung một nhà, bất cứ khi nào có thể, cho dù có phải đợi đến sau khi giải nghệ đi chăng nữa...

Duy là cậu bé dễ thương nhất mà tôi từng được gặp. Em vui vẻ, phấn chấn, rất sôi nổi nhưng cũng rất dịu dàng, và với riêng tôi, thì em luôn mềm mại và vô cùng tình cảm. Duy từng nói với tôi rằng: "Anh là điều tốt đẹp nhất trong tuổi trẻ của em". "Hơn cả gia đình à" - Tôi hỏi vặn lại. "Anh cũng là gia đình mà!" - Duy đáp. "Cha mẹ cơ?". "Trừ họ ra. Ai lại tính cha mẹ!". "Hơn cả bóng đá?" - Tôi vẫn cố căn vặn Duy đến cùng để trêu em. "Hơn cả bóng đá!" - Duy gật đầu chắc nịch, khi ấy đôi mắt em sáng rời rợi và chứa đầy những ẩn tình. Tôi yêu em tha thiết.

Hàn Quốc rất trống trải. Tôi có một vài người bạn ở đây mà cũng không làm cho tôi bớt cảm giác cô đơn. Tôi cũng thường phải xa nhà, nhưng không phải đi cùng với một vết thương băng bó ở chân và lịch gặp bác sĩ dày đặc hai lần một ngày như chuyến đi này. Bạn tôi cũng sang đây chữa trị chấn thương, cho nên khi nhìn sang nó để kiếm tìm chút an ủi thì cặp nạng ở bên hông nó còn gây ám ảnh với tôi nhiều hơn nữa. Cuối cùng thì ngược lại, tôi phải tỏ ra cứng rắn để làm chỗ dựa cho thằng bạn bị thương nặng hơn mình dù rằng lòng tôi buồn thiu. Niềm vui lớn nhất trong ngày chỉ đến sau mười giờ tối, lúc ấy Duy mới có thời gian rảnh rỗi để gọi điện cho tôi, huyên thuyên đủ mọi chuyện trong ngày trước khi đi ngủ.

Duy hay nằm sấp để gọi điện thoại, chơi game, hay cả trong lúc ngủ cũng nằm như thế, vùi cằm vào sâu trong gối, cong chân lên đong đưa, rồi cái đầu cũng lắc lư theo. Hồi mười mấy tuổi, tôi còn lừa Duy rằng những đứa nằm sấp thường hay có giun trong bụng. Em rất căng thẳng về vụ giun sán đó, cho nên cứ bắt tôi thức để trông cho em ngủ. Nhỡ trong giấc mơ em có nằm úp sấp người xuống thì tôi phải có trách nhiệm nặng nề là lật ngửa người em lại mà không được làm em thức giấc. Còn bây giờ có lẽ em đã chấp nhận chung sống với đám giun trong bụng, nên mỗi một cuộc điện thoại em đều nằm sấp như thế để cho tôi không bao giờ thấy được cái cằm nho nhỏ của em qua màn hình điện thoại. Tôi phàn nàn với Duy nhiều lần rằng tôi nhớ chiếc cằm của em ghê lắm: "Anh mày không muốn gọi điện thoại kiểu này nữa. Anh muốn nhìn thấy mày hết tất cả, không mất một bộ phận nào!", nhưng Duy chỉ toét miệng cười, vẫn vùi sâu cái cằm vào gối mà nói: "Em cũng nhớ anh mà!"

Thực ra Duy luôn cố gắng vui vẻ để cho tôi vui, tôi nghĩ thế. Bởi vì em không nói về những trận thua, em chỉ nói về những chiến thắng, nói về những trò đùa liên tu bất tận ở trên tuyển. Em cười vang cả phòng bằng chất giọng cao chói tai, rồi phải liếc nhìn sang bạn cùng phòng xem có bị em làm cho giật mình không, và lại tiếp tục nham nhở cười. Ban đầu tôi cũng vui. Dần dần thì tôi thấy mệt mỏi.

Có lẽ vì tuyết rơi thật nhiều. Vì đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị. Vì cái chân đau mãi không khỏi. Và vì tôi cô đơn. Tôi nhớ Duy.

Có lẽ vì tôi không thoải mái khi nghĩ đến em nằm sấp như thế mỗi tối, trước mặt một người bạn cùng phòng xa lạ nào đó ở trên tuyển, không phải tôi.

Có lẽ vì đã cả năm nay tôi chưa đá được một trận bóng nào cho ra hồn. Vì tôi đã quá chán nghe về những thắng lợi vẻ vang của em cùng với những người đồng đội. Vì tôi cứ mãi chìm trong hoàn cảnh thất bại tội nghiệp này trong khi em và mọi người lại giành chiến thắng. Hoặc có lẽ, chỉ là vì lòng tôi đầy sợ hãi, ghen ghét và ích kỷ. Dần dần tôi đã không tiếp điện thoại của em nữa. Lần cuối cùng gọi cho nhau, chúng tôi cãi nhau qua điện thoại. Không, còn tệ hơn thế nhiều.

"Mấy hôm nay em không gọi cho anh được. Ở bên này khác múi giờ, em không ngủ được mấy!"

"Ừ. Không sao. Em cứ khỏe là được."

"Nhưng như mấy hôm trước em có gọi, thì anh cũng đâu có nhấc máy."

" Ừ thì... Anh cũng... Mà em sẽ đá trận sau chứ hả?"

"Em cũng chưa biết danh sách ra sân đâu!"

"Ừ!"

"Anh..."

"Hả?"

"Chúc mừng năm mới!"

"Ừ! Chúc mừng năm mới!"

"Mai được nghỉ em sẽ đi mua đồ. Anh có muốn ăn thử socola bọc giấy dát vàng ở UAE không? Ngoài bìa có in hình nhà thờ Hồi giáo to tướng. Hôm nay đi lướt qua siêu thị em thấy bán mà không biết có đắt không. Thực sự là ở bên đây bán đồ đắt kinh khủng. Lại còn mất nước nữa. Lại còn không có đồ thay. Vừa nắng vừa khô da. Đúng ra em phải nghe anh mang thêm mặt nạ dưỡng ẩm đi. Bán nội bộ trong tuyển chắc cũng thừa tiền đi cắt tóc thêm một lần. Anh có bị khô da không, ở bên đấy không khí cũng khô mà..."

"Duy..."

"Hay em gửi sang cho anh một ít mặt nạ? À mà anh ở bên đấy thì bán đầy mặt nạ còn gì. Hay là em..."

"Duy này!"

"Anh lại đòi xem cằm của em chứ gì? Thôi được hôm nay em nhượng bộ..."

"Anh ngủ với người khác!"

Duy không hay khóc với bất kỳ ai, chỉ hay khóc với tôi, vì từ bé thì đã như vậy rồi. Tôi cũng luôn vui vì Duy vẫn có thể khóc với tôi như thế. Nhưng lúc ấy, khi nước mắt rơi xuống từ đôi mắt sáng rời rợi và đầy những ẩn tình trúc trắc của em, tôi lập tức thấy đau khổ.

"Chỉ là gặp gỡ làm quen thôi. Duy! Chỉ một lần thôi. Lúc ấy anh chỉ rất... rất yếu đuối. Rất nhớ em. Và anh rất lẻ loi...Duy đừng khóc!"

"Gặp anh sau!"

"Duy!"

Đừng khóc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro