Chương 11: Ý nghĩa tồn tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Chu

Chỉnh sửa : Yên Hy

===========================

Sau khi Thượng Quan Quyết rời khỏi, Linh Cửu thật sự nghe lời hắn, bắt đầu cứu trợ cho người bị thương.

Sau khi bị Thượng Quan Quyết ghét bỏ một hồi, Cố Huyền cũng không được hắn an bài việc gì để làm. Hắn không ngờ mình lại nhàn rỗi như vậy, liền đi theo Linh Cửu nhìn y chữa trị cho thương binh. Tính tình hắn vốn không an tĩnh, đặc biệt sau khi chứng kiến cảnh huyết chiến kia, hắn cảm thấy nếu quá yên tĩnh sẽ lại lâm vào cảnh chém giết kia nghĩ đến mà sợ, vì thế cậu ta bắt đầu không ngừng bắt chuyện với Linh Cửu.

"Tiểu tiên sinh, ngươi trẻ vậy mà đã tòng quân rồi sao?"

"Tiểu tiên sinh cái gì? ta đã hai mươi hai." Một bên, Linh Cửu băng bó vết thương cho một binh lính, một bên đáp lời hắn, "Ta cũng không tòng quân, ta chỉ là quân y thôi."

"A? Thoạt nhìn trông ngươi không giống như đã đến hai mươi tuổi đâu." Cố Huyền nói, đem ánh mắt đặt lên người Linh Cửu, nhìn một vòng từ trên xuống dưới.

Vừa lúc Linh Cửu băng bó miệng vết thương cho một binh lính xong xuôi, y chậm rãi đứng lên. Từ động tác này của Linh Cửu, Cố Huyền phát hiện vị tiểu tiên sinh này lại cao hơn hắn hẳn non nửa cái đầu. Hắn sửng sốt một lát, không tình nguyện nói: "Nhưng mà, đúng là vóc dáng của ngươi cũng rất cao."

Linh Cửu thất thần đáp lại: "Ừ"

Y nhìn các binh lính bị thương la liệt, lại nghe tiếng kêu liên tục từ các nhóm thương binh nơi tường thành, Linh Cửu dần dần cảm thấy bực bội, còn phải vội tới khi nào? Độc trên người Thượng Quan Quyết còn phải kéo dài tới khi nào? Y nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy những biên quân không bị thương đang bận rộn cùng quân y cứu hộ những binh lính khác.

Y thu hồi tầm mắt, tâm tư hơi động.

Hiện tại, y phải đi tìm Thượng Quan Quyết. Nói cho cùng, những binh lính ngoài đó không thân cũng chẳng quen với y, vì cái gì y phải ở nơi này nhân nhượng lãng phí thời gian?

Nghĩ vậy, y lập tức di chuyển, tính toán đi theo hướng mà Thượng Quan Quyết đã rời đi.

Nhưng y còn chưa đi được một bước, một bàn tay đã chặt chẽ nắm cánh tay y giữ lại.

Cố Huyền đỉnh một trương treo hỏa hôi vết máu còn có lưỡng đạo nước mắt, thập phần hoa hòe loè loẹt mặt nhìn hắn: "Này! Ngươi đi đâu? Ở đây còn có người chờ ngươi trị thương đấy!"

Nhìn theo hướng ngón tay Cố Huyền, y thấy một thương binh ngồi dựa cạnh bên tường thành, một chân hắn huyết nhục mơ hồ, vết thương sâu tựa như thấy được cả xương cốt.

Nêu không được cứu chữa ngay lập tức, chỉ sợ hắn sẽ chết vì mất máu quá nhiều.

Đôi hàng mi thon dài của Linh Cửu khẽ nhíu, cuối cùng vẫn bước về phía binh lính kia.

Thời điểm y đắp dược cho binh lính kia, hắn vẫn luôn cúi thấp đầu. Đó là một gương mặt khá bình thường, dù xuất hiện ở đâu cũng không gây ra phản ứng lớn từ người khác, nhưng gương mặt này lại quá đỗi non trẻ, thoạt nhìn chỉ khoảng 13 14 tuổi, một thiếu niên nhỏ tuổi như vậy lại xuất hiện trên chiến trường, có vẻ không ổn lắm.

"Cảm ơn ngươi, ca ca." Thiếu niên thấy Linh Cửu băng bó cho mình, thế mà lại lộ ra nụ cười cực kỳ xán lạn.

Linh Cửu cúi đầu bận rộn, nhớ tới những điều Thượng Quan Quyết dặn dò trước khi đi, nhàn nhạt nói: "Là chức trách của ta."

"Tiểu đệ đệ ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Mười lăm sao? Cha mẹ ngươi yên tâm để ngươi tòng quân?" Thiếu niên này bị thương có chút nghiêm trọng, Cố Huyền tự giác ở một bên giúp đỡ, thuận tiện tỏ ý muốn cùng tâm sự.

Thiếu niên kia lắc đầu nói: "Ta không có cha mẹ."

Cố Huyền cả kinh: "Cô nhi sao?!"

"Không phải. Trong nhà còn có đệ muội, ta là trưởng tử, ta cần phải kiếm tiền nuôi bọn họ. Nghe nói quân lính nơi biên cảnh lương rất cao, ta mới đến nơi này." Thiếu niên cười: "Người Tây Quyết đột nhiên đánh vào làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng sắp đi đời rồi."

Cố Huyền rốt cuộc tìm thấy người cũng sợ hãi chiến trường giống mình, nhất thời kích động nói: "Ta cũng vậy, chiến trường quá dọa người!!!"

Lúc này, Linh Cửu đã cột chắc băng vải trên chân thiếu niên, nghi vấn nói: "Nếu sợ hãi, vì sao không trốn?"

Cố Huyền ghé mắt, thần sắc của cậu ta còn khiếp sợ hơn so với khi thấy quỷ: "Ngươi nói cái gì thế! Chiến trường là nơi cứ sợ sẽ trốn được sao?"

Linh Cửu nói: "Nếu không có năng lực tự bảo vệ mình, không chạy được chắc chắn sẽ chết."

"Kỳ thật ta cũng từng nghĩ sẽ trốn đi. Nhưng mà, thôn ta cách Đồng Lương Quan không xa." Thiếu niên kia nói, duỗi tay vỗ vỗ phía sau tường thành: "Cách một bức tường, ta không thể để chiến hỏa lan đến gần đệ muội của ta. Tưởng tượng đến điều này, ta lại không muốn trốn nữa, cũng không còn cảm thấy sợ hãi."

"Liền suy tính chết ở nơi này?"

"Không có biện pháp khác." Thiếu niên nói: "Bảo vệ đệ muội, chính là ý nghĩa tồn tại của một huynh trưởng như ta."

Nhìn gương mặt tái nhợt tươi cười của thiếu niên kia, Linh Cửu nao nao, y nâng tay phải đặt lên ngực, cách vài lớp vải mà cầm lấy bình độc dược "Không lưu vật sống" kia.

Nếu Thượng Quan Quyết không ngăn y lại, thiếu niên trước mắt này đã bị y độc chết không lâu trước đây.

Y bỗng nhiên cảm thấy có chút may mắn, bởi vì y bỗng nhiên cảm thấy muốn thiếu niên sống sót ở nơi này.

"Cái này cho ngươi."

"Đây là cái gì?" Nhìn bàn tay thon dài của Linh Cửu cầm một cái bình sứ nhỏ, thiếu niên có chút giật mình, cũng cảm thấy nghi hoặc.

"Kim sang dược ta điều chế." Linh Cửu nói: "Dùng cái này không đau, hơn nữa vết thương sẽ lành rất nhanh."

Thiếu niên có chút thụ sủng nhược kinh, thật cẩn thận mà tiếp nhận cái lọ kia, trịnh trọng đặt vào trong ngực mình, cảm kích nói với Linh Cửu: "Cảm ơn ca ca."

Linh Cửu không đáp lời, đứng lên rời đi.

Cố Huyền vừa kêu vừa quát đi theo phía sau: "Không ngờ nha tiểu tiên sinh! Thoạt nhìn ngươi lạnh như băng, không ngờ lại lương thiện như vậy."

"Đã nói không được gọi ta là tiểu tiên sinh." Linh Cửu mất kiên nhẫn nói: "Ta cũng không thiện lương."

"À, quên mất ngươi lớn hơn ta." Cố Huyền cười cười: "Chính là ngươi có gương mặt quá non nớt."

"Ừ."

"Này, ta đã nói nhiều lời với ngươi như vậy, sao ngươi cứ lạnh lẽo đối với ta thế?"

Linh Cửu nói: "Không có, ngươi hỏi gì ta đều trả lời."

Cố Huyền bĩu môi, có chút không vui nói: "Vậy ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?"

Linh Cửu không ngẩng đầu lên, tỏ vẻ khó hiểu mười phần: "Vì sao ta phải hỏi ngươi?"

"Ngươi đúng là lạnh nhạt." Cố Huyền bĩu môi: "Chúng ta là đồng liêu, là chiến hữu, không phải nên quan tâm lẫn nhau một chút sao?"

Cố Huyền không màng đến sự lạnh nhạt của Linh Cửu, tự mình kể chuyện trước: "Ta nói rồi, chức quan của ta là do là cha ta bỏ tiền ra mua. Nhà của chúng ta, là phú thương số một số hai kinh thành. Cha ta cảm thấy ta quá mức vô tâm vô phế, không yên tâm giao tương lai của gia nghiệp cho ta, cho nên đưa ta đến quân doanh tôi luyện thật nhiều."

Linh Cửu: "À."

Cố Huyền nói tiếp: "Đừng nhìn ta như vậy, ta từng đi theo sư phụ học võ. Thời điểm đánh đám giặc cẩu Tây Quyết, tuy rằng ta sợ hãi, nhưng cảm giác mình không đến mức sẽ bỏ mạng tại đây, cho nên mới không trốn."

Linh Cửu đạm mạc gật gật đầu. Kỳ thật y nhìn ra được, thiếu niên Cố Huyền này xác thật là có chút căn cơ võ học, thậm chí còn rất có thiên phú. Nhưng y đối người này cũng không cảm thấy hứng thú, cho nên cảm giác có hơi phiền, càng thêm đối xử lạnh lẽo.

"Tiểu quân y, lại vì cái gì ngươi lại tới nơi này?" Nói xong chuyện của mình, Cố Huyền đột nhiên hỏi.

Linh Cửu đã lười đến mức không muốn nói thêm, người này sao cứ kêu y chứ, y thuận miệng nói: "Thượng Quan Quyết là người bệnh của ta, ta phải tới chữa cho hắn."

Cố Huyền tỏ ra cực kỳ khiếp sợ: "Ngươi kêu hắn là gì?!"

"Thượng Quan Quyết." Linh Cửu nói: "Làm sao vậy, chẳng lẽ hắn có tên khác?"

"Không phải. Hắn chính là Quân Thần! Võ tướng lợi hại nhất Bắc Chiếu quốc!" Cố Huyền có chút bội phục mà nhìn y: "Tiểu quân y, ngươi vậy mà dám trực tiếp kêu tên của hắn, thật đúng là chẳng kiêng nể gì đến nghĩa vô phản cố!"

"..." Linh Cửu cẩn thận nghĩ suy, thật ra ngày thường y cũng quy quy củ củ mà kêu hắn là tướng quân Thượng Quan Quyết, cũng không biết vì sao, y lại không muốn xưng hô như vậy trước mặt người xa lạ.

Bóng đêm tản đi, ánh nắng sớm mai buông xuống, rốt cuộc Cố Huyền vẫn còn mang trên mình cái hư danh tướng lãnh biên quân, không lâu trước đây đã bị Thượng Quan Quyết phái thân binh tới kêu cậu ta đi triệu khai hội nghị khẩn cấp. Linh Cửu rốt cuộc hoàn thành công việc của mình, bước chân vội vàng tiến đến lều trại Thượng Quan Quyết.

Linh Cửu dốt đặc cán mai đối với những quân vụ lung tung rối loạn đó, cho nên y không tính đi quấy rầy hắn, liền chờ ở bên ngoài lều trại, chờ sau khi vài tướng lĩnh tham dự hội nghị đã lần lượt đi ra, y mới đi vào.

Thượng Quan Quyết đang ghé vào trên bàn, không biết là đang trầm tư hay đang nghỉ ngơi, không mang mũ giáp. Sự tình đêm qua đột phát bất ngờ, cho nên một đầu tóc đen kia chỉ được tùy ý cột lên bằng dây vải.

Thời điểm Linh Cửu đi đến bên người hắn, hắn dường như cũng không phát hiện, nằm bò không nhúc nhích, có lẽ hắn đã thật sự quá mệt mỏi. Vì thế Linh Cửu không có ý định đánh thức hắn. Y đứng ở bên người Thượng Quan Quyết, lẳng lặng mà nhìn tấm lưng hắn hơi phập phồng theo từng nhịp hô hấp.

Đột nhiên, tầm mắt của y bị thứ gì hấp dẫn.

Mái tóc lộn xộn của Thượng Quan Quyết rơi xuống tán loạn trên vai trên lưng, mái tóc của vị quân thần Bắc Chiếu quốc này không tính là mềm mại, đen nhánh thâm trầm, tựa như đôi mắt của hắn, vừa thâm thúy lại sắc bén.

Linh Cửu không nhịn được vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm vào sợi tóc đen nhánh kia, y lại đột nhiên cảm thấy rất thoải mái.

Đây là vì sao? Linh Cửu suy nghĩ hồi lâu.

Có lẽ là vì ngọn tóc kia có độ cong vừa vặn phù hợp với lòng bàn tay y, phù hợp đến kỳ lạ. Mái tóc Thượng Quan Quyết lơ đãng lộ ra một chút mềm mại, nhưng lúc chạm vào lại có hơi tê ngứa, tựa như thời điểm bộ dáng hắn cười rộ lên, hoặc như thời điểm y muốn gì hắn cho nấy.

Linh Cửu đột nhiên phát hiện, đây là người tốt nhất y từng gặp trong hai mươi hai năm qua.

Trong khi y đang suy nghĩ miên man, Thượng Quan Quyết bỗng chốc ngồi dậy.

Cả người Linh Cửu chấn động như bị sấm đánh, y rụt tay về, cứng đờ mà giấu ở sau người, nắm lại thành quyền. Dường như làm vậy có thể đem cảm xúc rung động vừa rồi bảo tồn ở trong lòng bàn tay.

"Tiểu Cửu, ngươi tới từ khi nào?"

"Vừa... Vừa mới tới." Linh Cửu đem tầm mắt của mình dịch chuyển ra khỏi tóc hắn, dừng lại ở trên bàn. Ở đó có một phần bản đồ địa hình vẽ tay, những địa phương trọng yếu mới được đánh dấu chưa lâu còn đọng lại vệt mực ẩm ướt, có vẻ là do Thượng Quan Quyết vẽ ra. Y nhìn vài lần cũng không hiểu lắm, liền thu hồi tầm mắt.

"A." Thượng Quan Quyết đứng lên, dùng sức vỗ vỗ mặt, làm chính mình mau chóng tỉnh táo đầu óc, "Ngươi tới tìm ta có việc? Người bệnh an bài thế nào rồi?"

Linh Cửu nhìn hắn một cái, có chút biệt nữu nói: "Ta đã làm theo lời ngươi, đều thoa dược cho tất cả bọn họ."

Thượng Quan Quyết cười cười, trêu ghẹo nói: "Thật ngoan."

Linh Cửu nói: "Cho nên bây giờ ta tới xem bệnh cho ngươi."

Thượng Quan Quyết thu lại ý cưới trong nháy mắt, lắc lắc đầu, nghiêm nghị nói: "Chỉ sợ không được, ta muốn xuất binh ngay lập tức."

Linh Cửu mở to hai mắt nhìn: "Vì sao chứ, ngươi còn chưa được nghỉ ngơi."

"Ta thu được tin tức từ mật báo, bọn họ gặp sơn phỉ, tuy rằng không có tổn thất gì nhưng bị kéo dài cước trình, chỉ sợ không thể đuổi đến trước khi mặt trời lặn."

Linh Cửu tiến lên một bước, có chút vội vàng mà la lên: "Đuổi không đến thì đuổi không đến, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện."

"Ta nói rồi, chỉ một mình ta tồn tại không có ý nghĩa." Thượng Quan Quyết nhìn y, "Trấn Tây Quân là tường thành cứng rắn nhất của Bắc Chiếu, mà ta là thống soái của Trấn Tây Quân, là Bắc Chiếu Quân Thần, ngăn trở mọi chiến hỏa ở ngoài tường thành của Bắc Chiếu, bảo hộ ngàn vạn bá tánh Bắc Chiếu, đây là ý nghĩa tồn tại của ta."

"Không thể làm chiến hỏa lan đến đệ muội của ta......"

"Bảo hộ đệ muội, là ý nghĩa tồn tại của ta......"

Biểu tình kiên định của Thượng Quan Quyết ở trước mắt tựa như hợp làm một với gương mặt tươi cười tái nhợt của thiếu niên binh lính kia, Linh Cửu bỗng chốc ngơ ngẩn.

"Vậy còn ta?" Sau khi phản ứng kịp, đột nhiên Linh Cửu lâm vào một loại cảm giác mê man đáng sợ, y vội vàng dò hỏi Thượng Quan Quyết: "Ý nghĩa tồn tại của ta là gì?"

Ký ức trước bảy tuổi của y mơ mơ hồ hồ, y ở Trường Thanh môn mười mấy năm, được chưởng môn sư tôn dạy dỗ đến từng bước trong sinh hoạt, mỗi ngày chọn lọc thảo dược, cùng các sư huynh đệ đánh nhau, ngày qua ngày như vậy không có điều gì phiền não, luôn luôn vui vẻ. Y sống như vậy ở trong môn cũng không làm ra đại sự gì, nếu chết đi, chưởng môn sư tôn cũng không thiếu đệ tử ở xung quanh.

Y đột nhiên ý thức được, dường như y tồn tại cũng không mang lại ý nghĩa gì.

Y nhìn Thượng Quan Quyết, đôi mắt hạnh chứa đầy hoang mang sợ hãi: "Nếu tồn tại cũng không có ý nghĩa gì, có phải bây giờ ta nên đi chết hay không."

Thượng Quan Quyết nghe y nói, nhất thời sửng sốt. Sau đó, hắn đột nhiên cười ha hả, dùng sức xoa đầu Linh Cửu: "Hahaha, tuổi còn trẻ, cái đầu nhỏ này suy nghĩ cái gì vậy chứ?" Nói xong, hắn nắn nhẹ mặt Linh Cửu, đánh giá trên dưới một phen: "Nhìn ngươi như vậy, nếu ngươi chết đi, chỉ sợ có rất nhiều nữ nhân sẽ khóc đấy."

"Nữ tử?" linh Cửu nghi hoặc nói: "Tại sao nữ nhân lại khóc vì ta?"

Thượng Quan Quyết nghiêm mặt: "Ngươi lớn lên đẹp như vậy, chết thì quá đáng tiếc."

Linh Cửu bắt lấy cái tay đang sờ mặt mình của Thượng Quan Quyết, nghiêm túc nói: "Vậy còn ngươi? Thượng Quan Quyết, nếu ta chết, ngươi có cảm thấy đáng tiếc? Ngươi sẽ khóc?"

Thượng Quan QUyết im lặng nhìn y một lúc lâu, đột nhiên đè lại đôi vai hơi run rẩy của Linh Cửu, nhẹ giọng nói: "Đáng tiếc, quá đáng tiếc. Nhưng ta sẽ không khóc."

Linh Cửu tựa như có chút thất vọng: "Vì sao?"

"Bởi vì ta là nam nhân, nam nhân sẽ không khóc. Nhưng mà..." Thượng Quan Quyết giơ tay chỉ vào ngực mình, "Nơi này sẽ rất đau."

Linh Cửu ngây ngẩn cả người, một lát sau, y ngẩng đầu nói: "Ta cũng giống ngươi."

" Ừm?"

Linh Cửu học theo Thượng Quan Quyết, chỉ vào ngực của mình mà nói: "Ta đang nghĩ, nếu ngươi chết, nơi này của ta cũng rất đau."

Thượng Quan Quyết nhìn bộ dáng nghiêm túc của y, nhịn không được phụt cười.

Hắn nói: "Nếu đã như vậy, không để ngươi phải đau vì ta, ta nhất định sống sót trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro