Chương 18 : Cái kia của ta vẫn tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Tiếu Nguyệt

Chỉnh sửa : Yên Hy

Chờ tới khi quân trinh sát về truyền tin, sau khi xác nhận rằng đại quân Tây Quyết đã tháo chạy, Thượng Quan Quyết để Lâm Cẩm Nguyên phụ trách chỉnh lại quân ngũ, cùng ngày liền khởi hành tới Đồng Lương Quan.

Trận này, chiến dịch đánh với Tây Quyết, ở trong sách sử sau này ghi lại đều giống như một trò khôi hài.

Tấn Nguyên mất bảy năm, Tây Quyết tiến quân tới xâm lược, cố ép Đồng Lương Quan. Quân thần Thượng Quan Quyết lập tức cho 5000 kỵ binh gấp rút tiếp viện, cuộc chiến khơi mào tại Đồng Lương Quan, Tây Quyết không địch lại mà phải rút lui, quân chi viện chưa kịp đánh đã thắng.

Trên sách sử cũng chỉ có mấy chục chữ ngắn ngủn, làm cho rất nhiều người không rõ chân tướng đối với việc này mà dở khóc dở cười. Nhưng chỉ có Đồng Lương Quan, từng có kinh nghiệm trải qua mà một đêm đều hiểu, trong sách sử sơ lược lại "trận chiến Đồng Lương Quan" đến tột cùng có bao nhiêu hung hiểm.

Thượng Quan Quyết đối trận này nhằm vào âm mưu của hắn không có đưa ra quá nhiều đánh giá, chỉ nói: "Coi như là một đề tài để nói chuyện đi."

Ngắn ngủn mấy ngày trôi qua, binh luyện tới tới lui lui, trong đội ngũ thiếu ítngười, lại thêm một ít người. Có không ít những người giống Thượng Quan Quyết, toàn thân đều là vẻ quyết tử nơi chiến trường, cũng có chút giống Cố Huyền toàn thân bùng lên nhiệt huyết thanh niên dự định gia nhập Trấn Tây Quân. Cố Huyền cũng thật sự làm theo lời hắn nói, đi theo đội Trấn Tây Quân một đường xuất phát, thành thật tính toán bắt đầu từ binh lính bình thường.

Thương thế của Thượng Quan Quyết cũng chưa khỏi hoàn toàn, thêm việc Linh Cửu và Thượng Quan Ngọc cũng đều dặn dò hắn cần tĩnh dưỡng, vì thế hắn cùng vợ chồng Thượng Quan Ngọc ngồi chung một chiếc xe ngựa, đi theo sau bộ binh, Linh Cửu cũng đi theo, ở trên xe ngựa thuận tiện chăm sóc.

Khoảng cách giữa Đồng Lương Quan và đại doanh Trấn Tây cũng không tính quá xa, nhưng cũng không quá gần, xe ngựa chạy chậm rãi thế này, ước chừng buổi trưa ngày mai mới có thể đến nơi. Tuy xe ngựa của Thượng Quan Ngọc xa hoa rộng rãi, nhưng bên trong lại có bốn người trưởng thành, trong đó còn có ba nam tử thân hình cao lớn, tình cảnh cũng có chút rối rắm, chỉ cần hơi động mạnh một chút, dễ dàng đụng phải người ngồi cạnh, nhưng cố tình, bên trong xe ngựa còn có nữ tử Mộc Thiên Hoa.

Thượng Quan Ngọc còn tính thoải mái hơn chút, bởi vì Mộc Thiên Hoa là thê tử của hắn, Thượng Quan Quyết và Linh Cửu cũng chỉ có thể bó tay bó chân một cách quy củ ở đối diện.

Việc ngồi im bó chân bó tay như thế này, đối với Thượng Quan Quyết luôn hiếu động mà nói thì có chút gian nan. Nhưng quân thần đại nhân đều có kĩ xảo đặc thù để khỏi buồn chán: Hiện tại thân thể hắn không thể lộn xộn, liền đem tinh lực tràn đầy phát tiết hết ra bằng lời nói.

Thượng Quan Ngọc và Mộc Thiên Hoa mới tân hôn cách đây không lâu, nên tất nhiên phải thân mật khăng khít, Thượng Quan Quyết cũng sẽ không xen mồm vào nói về bọn họ, cho nên đối tượng duy nhất mà hắn có có thể nói chuyện cùng cũng chỉ còn lại Linh Cửu.

Cũng may hắn từng lúc Linh Cửu mới vào Trấn Tây Quân quấn lấy đối phương giới ghẹo một đoạn thời gian thật dài, giờ phút này quấn lấy Linh Cửu nói chuyện còn có cảm giác quen cửa quen nẻo làm lại nghề cũ.

"Tiểu Cửu, ngươi còn có nhớ hay không, lần trước ta nói với ngươi, ta biết lí do Mặc Vân mang thai."

Linh Cửu có chút mờ mịt gật đầu: "Ừm."

Thượng Quan Quyết: "Lúc trước, ta vào thời gian rảnh rỗi giữa hội nghị thường cưỡi Mặc Vân đi ra ngoài hóng gió, trong rừng ở đại doanh Trấn Tây ngay phía bắc có một đàn ngựa hoang, nó nhất định thừa lúc ta không chú ý thông đồng với con ngựa đực nào đó rồi, ha ha ha không hổ là nó."

"Không hổ là nó?" Linh Cửu nghi hoặc, "Này rất lợi hại sao?"

Thượng Quan Quyết nói: "Này còn rất lợi hại."

Linh Cửu tiếp tục hỏi: "Tại sao lại rất lợi hại?"

Thượng Quan Quyết nói: "Bởi vì ta còn chưa có vợ, nó ngay cả con cũng có rồi."

Linh Cửu nghe xong, nghiêm trang nói: "Việc này thì không có gì lợi hại, nếu phía dưới của ngươi không có vấn đề, muốn có con không phải việc gì khó."

Thượng Quan Quyết: "???"

Hắn nghe được cái gì??? Đây là lời nói của người ngốc ngốc không rõ tình cảm đôi lứa như Tiểu Cửu sao???

Thấy Thượng Quan Quyết im lặng không nói, Linh Cửu ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ có vấn đề? Không sao cả, ta giúp ngươi nhìn xem, có thể trị tốt......"

Đối diện là vợ chồng Thượng Quan Ngọc đang ngơ ngác nhìn bọn họ, sau đó không khách khí bật cười.

Thượng Quan Quyết một tay che miệng Linh Cửu lại, nhanh nói: "Câm miệng! Cái kia của ta vẫn tốt!"

Linh Cửu phí sức lực, nửa ngày sau mới đem bàn tay to của Thượng Quan Quyết từ chính mình trên mặt để xuống dưới, vẻ mặt không tán đồng nói: "Ngươi không cần giấu bệnh sợ thầy."

Thượng Quan Quyết cảm thấy có chút đau đầu, đè lại Linh Cửu bả vai, hơi hơi cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, thành khẩn nói: "Tiểu Cửu, ngươi tin ta, thật sự không có vấn đề."

Bỗng dưng khuôn mặt tinh xảo tuấn tú kia sáp lại gần, Linh Cửu nháy mắt ngốc một chút, cảm giác máu của cả cơ thể lại chạy hết lên trán, tuy rằng cảm giác không quá ấm, nhưng y biết trên mặt chính mình rất nóng.

Mà khuôn mặt của Linh Cửu ngay cạnh hắn, cũng gây tác dụng ở trên người của Thượng Quan Quyết, sau khi hắn nói xong câu 'không có vấn đề' cũng ngây ngẩn người, nhiệt huyết ở trong đầu ầm ầm nổ tung, nổ đến mức hắn thấy hoa mắt, cho nên hắn không có phát hiện, mặt Linh Cửu trước mắt, cũng đỏ.

Ngay sau đó, hai người kia liền không hẹn mà cùng mà sửa lại dáng ngồi, thập phần ăn ý mà lấy đôi tay che lại mặt, rồi lại ngẩng đầu, cùng lúc mà nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Mộc Thiên Hoa thấy động tác liên tiếp của hai người ngồi đối diện, nhịn không được che miệng cười trộm. Mà Thượng Quan Ngọc nheo đôi mắt lại, quạt xếp ở trong tay mở ra khép vào, biểu tình trên mặt thay đổi thất thường, dáng vẻ muốn cười lại không dám.

Thượng Quan Quyết cùng Linh Cửu tạm thời không dám nhìn đối phương, cũng không dám nói chuyện, trong xe ngựa khó được an tĩnh trong chốc lát. Khoảng cách giữa hai người không tính xa, nhưng chỉ cần duy trì không động, thì không chạm được đối phương; nhưng khi nói không gần, lại mặc kệ rằng ai có động tác, sẽ chạm vào đối phương, dẫn phát lại một lần rung động.

Cái này gọi là khoảng cách ái muội như gần như xa, hai người ai cũng không dám liếc qua nhìn một cái, vẫn không nhúc nhích mà ngồi nghiêm chỉnh. Thẳng đến khi Mộc Thiên Hoa đưa cho bọn họ mấy quả quýt cùng điểm tâm mới thật cẩn thận duỗi tay ra nhận.

Sau khi Linh Cửu nhận lấy quả quýt, cẩn thận lột vỏ, nhưng cũng không có giống Thượng Quan Quyết một lần liền bỏ hết cả quả vào miệng. Ngón tay thon dài của y, tách từng múi quýt ra, sau đó mới chậm rì rì mà đưa từng múi quýt vào miệng.

Ăn xong quả quýt, Linh Cửu cúi đầu nhìn nước quả ứa ra màu vàng nhạt, hơi dính đầu ngón tay y, đột nhiên nói: "Thượng Quan Quyết, ngươi muốn có con sao?"

Thượng Quan Quyết đang bỏ quýt vào mồm thì suýt chút sặc lên tới lỗ mũi, cực lực ho lớn một trận, Linh Cửu duỗi tay vỗ nhẹ lên lưng hắn, giúp hắn thuận khí, an tĩnh chờ hắn đáp lời.

Chờ trong chốc lát, Thượng Quan Quyết mới ngẩng mặt nhìn Linh Cửu: "Ngươi hỏi cái này làm cái gì?"

Linh Cửu nói: "Nếu ngươi muốn sinh con, đầu tiên phải cưới một thê tử, sau đó các ngươi đến cùng nhau ngủ......"

"Chờ, từ từ!" Liền Thượng Quan Quyết nghe loại chuyện này, độ dày của da mặt không đủ nên nhanh chóng đỏ bừng, hắn thiếu chút nữa lại giơ tay đi che Linh Cửu miệng, "Ngươi trước dừng lại đã! Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Ta vừa mới suy nghĩ một chút, nếu ngươi cưới vợ, vị trí này của ta rất khó chịu. Ta chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái, ngươi lại không phải muốn chết." Linh Cửu giơ tay che lồng ngực của mình lại, mặt mang nghi hoặc, "Ngươi biết vì sao không?"

Thượng Quan Quyết lại một lần ngơ ngẩn.

Linh Cửu đúng là đứa nhỏ ngốc, rõ ràng không biết yêu đương là gì, nhưng lại vì hắn cưới vợ mà cảm thấy khổ sở, này có phải hay không chứng minh rằng, bọn họ thật sự rung động với nhau sao?

Ý niệm trong lòng nháy mắt như đất trời rung chuyển. Thượng Quan Quyết vừa kích động lại vừa khẩn trương, thậm chí có chút thẹn thùng, cảm giác chính mình giống cô nhóc mới lớn.

Môi hắn hơi hé hé, đang muốn nói gì đó, Thượng Quan Ngọc ở đối diện đột nhiên nặng nề mà ho khan vài tiếng: "Khụ khụ! Khụ khụ khụ!!!"

Thượng Quan Quyết: "......"

Lúc này, Mộc Thiên Hoa đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, nói với Linh Cửu: "Linh Cửu tiên sinh, ngồi xe ngựa lâu làm ta có chút mệt mỏi, cùng ta đi ra ngoài cưỡi ngựa một lát đi."

Linh Cửu không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Ta không mệt."

Thượng Quan Ngọc lại nói: "Tiểu quân y, thân thể ta luôn luôn không quá tốt, A Quyết hiện giờ cũng cần phải tĩnh dưỡng, nhờ ngươi thay ta đi cùng phu nhân một chút."

Linh Cửu trầm mặc một lát, quyết định nể mặt mũi của Thượng Quan Quyết đồng ý, vì thế gật gật đầu đi theo Mộc Thiên Hoa ra ngoài.

Trước khi đi, hắn còn không quên dặn dò Thượng Quan Quyết: "Chút nữa ngươi cũng đừng quên nói lý do cho ta đấy."

Sau khi Mộc Thiên Hoa và Linh Cửu cùng ra ngoài, trong xe ngựa cũng chỉ dư lại hai huynh đệ Thượng Quan Quyết và Thượng Quan Ngọc.

Thượng Quan Ngọc đầu tiên là chậm rì rì mà lột quả quýt rồi ăn, sau đó lại chậm rì rì ăn miếng điểm tâm, lại chậm chạp không nói gì.

Thấy bịp dạng này của Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Quyết trực tiếp hỏi: "Lão ca, ngươi có phải có chuyện muốn nói không?"

Thượng Quan Ngọc dời ánh mắt: "Không có không có, không dám nói không dám nói."

Thượng Quan Quyết mắt trợn trắng: "Được rồi, ta cũng không phải tẩu tử, lười dỗ ngươi."

Đem đôi mắt xoay trở về, Thượng Quan Ngọc nói: "Ngươi......"

"Đúng vậy không sai ta thích y."

"......" Thượng Quan Ngọc cứng họng, "Ta cái gì cũng chưa nói mà."

"Chẳng lẽ không phải ngươi muốn hỏi cái này?"

"...... Đúng là muốn hỏi cái này." Thượng Quan Ngọc bất đắc dĩ mà dùng quạt xếp gõ vào cằm mình, " Trưởng bối trong nhà đều không còn nữa, thân làm huynh trưởng, ta dù sao cũng phải chăm sóc ngươi nhiều hơn một chút."

Thượng Quan Quyết gật đầu: "Ta thấy bộ dáng của ngươi không giống phản đối lắm, nói ngắn gọn đi."

"......" Thượng Quan Ngọc lại cứng họng. "Ta xác thật sẽ không phản đối, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, hài tử kia thân thế đặc thù, ngươi chú ý một chút."

"Ý của ngươi là chuyện hắn là hoàng tử Tây Quyết?"

"Không chỉ có chuyện đó." Thượng Quan Ngọc nói, "Hắn chính là dược nhân mười mấy năm trước của Tĩnh An Vương phủ nuôi. Sau khi Lão Vương gia chết, thế tử Cố Cẩn liền lập tức phân phát dược nhân còn lại trong phủ, nhưng mấy năm gần đây, hắn lại đột nhiên bắt đầu tìm kiếm những người trong phủ năm đó. Phỏng chừng có quan hệ với vị ở lại bên người hắn. Người này tuy rằng không điên cuồng giống phụ thân của hắn, lại cũng không phải là người hiền lành gì, ngươi tốt nhất đừng để cho hắn biết thân phận của Tiểu quân y."

"Không sao, không có việc gì ta cũng không trở về kinh thành, tám cây không thể đánh cùng một lúc được." Thượng Quan Quyết ra vẻ không sao cả mà vẫy vẫy tay.

Ai ngờ, Thượng Quan Ngọc lại đột nhiên nghiêm túc lên, hắn nói: "Hiện giờ cũng coi như là vừa xong một hồi chiến sự, ngươi không chủ động hồi kinh, vị ở phía trên kia không thấy sẽ bỏ qua ngươi. A Quyết, ngươi có biết ngươi hiện tại đối mặt chính với cái gì?"

"Ta tự nhiên biết." Thượng Quan Quyết cười cười, giơ tay chỉ chỉ bầu trời, "Vị phía trên kiêng kị ta."

Ở Đồng Lương Quan này hai ngày, hắn đã lược qua những manh mối một lần, cũng từ Lâm Cẩm Nguyên mà được hắn ngày đó căn bản không có gửi ra một lá thư nào. Nhưng người truyền tin là người hắn quen thuộc, bút tích hắn cũng nhận ra, cho nên trong tình hình chiến dấu khẩn cấp như vậy, hắn bị lừa. Trong Trấn Tây Quân có gian tế.

Càng không may, tên lính truyền tin ngày đó đã chết trong trận chiến với quân Tây Quyết, không có cách nào để xác nhận nơi gửi của lá thư kia.

Nhưng, có thể xếp người vào đại doanh Trấn Tây, lại có thể từ Đồng Lương Quan điều đi năm vạn quân biên giới, thậm chí có khả năng cùng Tây Quyết thông đồng với nhau. Xem như vị ở phía trên kia không trực tiếp bày mưu đặt kế, cũng tất nhiên là trải qua hắn cho phép.

Những việc này, Thượng Quan Ngọc tự nhiên cũng có thể nghĩ đến.

"Ta nhiều năm trước liền nhắc nhở cho ngươi, võ tướng nhất kỵ công cao hơn chủ, thời điểm nên thua phải thua một hồi, bình yên tồn tại mới quan trọng nhất."

Thượng Quan Quyết im lặng một lát, thấp giọng nói: "Ca, ngươi có phải đã quên, ngươi cũng từng trải qua chiến trường, ngươi cũng từng cùng muôn vàn đồng chí kề vai chiến đấu, ngươi cũng từng cho xuất thiên binh vạn mã để chiến đấu, ngươi đã từng có tư cách trở thành quân thần hơn ta!"

Thượng Quan Ngọc im lặng, nhất thời không nói gì.

Thượng Quan Quyết nói tiếp: "Ta cũng đã từng nghĩ tới, thua một lúc rồi lại như thế nào đâu? Kết quả vẫn luôn bị vị kia ở kinh thành nhớ mặt, trên đầu còn treo thanh đao. Chính là vừa tới chiến trường, ta liền cảm thấy ta không thể thua. Đi theo ta là trăm ngàn chiến sĩ, bọn họ là huynh đệ của ta, lương tâm của ta không cho phép bọn họ bỏ uổng mạng nơi sa trường; phía sau ta lại có muôn vàn bá tánh, bọn họ tín nhiệm ta, ta càng không thể làm cho bọn họ phiêu bạt khắp nơi. Vô luận như thế nào, Bắc Chiếu đều là nhà của chúng ta."

"Ta nhớ rõ. Trước kia ở chiến trường, ta là người nguyện ý vì Bắc Chiếu mà đầu rơi máu chảym Thẳng đến hai chân ta bị thương, một thân võ công bị phế." Thượng Quan Ngọc dùng quạt xếp nhẹ nhàng gõ gõ chính mình đầu gối, nói tiếp: "Ông nội, còn có cha, đều chết ở trên chiến trường, trong đó có ẩn tình hay không còn chưa rõ, ta tuy may mắn nhặt lại được cái mạng, nhưng tiền đồ của nửa đời người cũng coi như là bồi đi chung. Thượng Quan gia đời đời trung liệt, nhưng mỗi người đều không có kết cục tốt, ta không hy vọng ngươi lại bước lên vết xe đổ này."

Thượng Quan Quyết xốc lên tấm rèm vải của cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài, lại thấy Linh Cửu và Mộc Thiên Hoa cùng cưỡi ngựa đi ở khóa trước, cách không xa đội ngũ phía sau, Mộc Thiên Hoa không biết đang cùng hắn nói cái gì đó, hắn nghiêng đầu nghiêm túc mà nghe, Thượng Quan Quyết góc độ này vừa lúc có thể thấy sườn mặt đầy tinh xảo xinh đẹp, cũng là bộ dáng làm hắn động tâm.

"Ta đã biết ca." Thượng Quan Quyết nói, "Chỉ là hiện tại, còn chưa tới thời điểm."

Lúc này, Linh Cửu đang ngồi trên lưng ngựa giống như cảm ứng được cái gì, quay đầu thấy anh mắt của Thượng Quan Quyết, hắn giống như sửng sốt một chút, sau đó vẫy tay với Thượng Quan Quyết.

Thượng Quan Quyết cũng vẫy tay lại, sau đó cười rực rỡ.

Tuy rằng không tới lúc buông xuống, nhưng cũng đã có lý do để buông.

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro