Chương 20 : Địa phương ta lớn lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

=============================

An bài thỏa đáng các việc trong đại doanh Trấn Tây Quân, Thượng Quan Quyết lập tức một mình tiến đến gặp nhóm Linh Cửu. Vợ chồng Thượng Quan Ngọc và Linh Cửu đang chờ trên xe ngựa, mà đi theo cấm quân tới thành hoàng, ngoài vài thân vệ như Khúc Hạo đi theo hắn, còn lại vài cung nhân đều đứng chỉnh tề phía sau.

Thượng Quan Quyết đến gần, nói với lão thái giám kia: "Công công, sự tình đã bàn giao xong , các huynh đệ cấm quân không tiến đại doanh sao?"

Trải qua Thượng Quan Quyết thân thiết ân cần dạy bảo lúc trước, Lý công công cùng một đám cung nhân nơm nớp lo sợ đứng một bên, thành thật chờ, đến ghế cũng không ngồi. Ông ta thấy Thượng Quan Quyết đã trở lại, bước từng bước tiến lên, rồi lại không dám dựa quá thân cận, nhẹ giọng thật cẩn thận nói: "Ai da hầu gia, nếu bọn họ để lại, ai tới hộ tống ngài hồi kinh chứ? Ngài xem, chúng ta xuất phát thôi?"

Thượng Quan Quyết tự nhiên biết hoàng đế phái những người này tới, là vì nhìn hắn, không cho nửa đường hắn đào tẩu. Trong lòng hắn cười lạnh, trên mặt lại hiền lành, nói: "Công công hà tất phải sốt ruột, ta lại nói chuyện với huynh trưởng mấy câu, ngươi sẽ không phản đối chứ?"

Lý công công nhanh chóng nói: "Ai u, lão nô sao lại dám được, ngài nói ngài nói, nói bao lâu cũng không sao!"

"Vậy là tốt rồi." Thượng Quan Quyết gật đầu, xoay người nhảy lên xe ngựa.

Linh Cửu vừa thấy hắn đi lên, lập tức duỗi tay xem mạch cho hắn, Thượng Quan Quyết cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn theo động tác y. Một lát sau, Linh Cửu cau mày nói: "Tâm thần ngươi dường như không yên, mạch có chút loạn. Chuyện gì làm ngươi không vui?"

Thượng Quan Quyết biết Linh Cửu không hiểu rõ việc thế tục, vì thế lời ít ý nhiều nói: "Ta bị người khác bắt nạt."

"Chậc, tên mặt sẹo vừa rồi?" Linh Cửu nhướng mày, làm bộ muốn xuống xe đi, "Ta đi đầu độc hắn."

Thượng Quan Quyết kéo lấy cổ tay y lại: "Aiz, không cần, không phải hắn ta bắt nạt ta."

Linh Cửu: "Đó là ai? Ta đi độc hắn."

Thượng Quan Quyết thở hổn hển cười: "Đừng động một chút là độc tới độc đi, quang minh chính đại một chút."

Linh Cửu gật đầu nói: "Có thể, võ công ta cũng không tồi, có thể giúp ngươi đánh hắn."

Thượng Quan Quyết vì thế càng cười không dừng được, Linh Cửu có chút cạn lời, không rõ việc này có gì buồn cười, liền im lặng không nói.

Lúc này, một thanh quạt xếp đột nhiên duỗi lại, gõ một chút trên cánh tay Thượng Quan Quyết, Thượng Quan Ngọc lạnh mặt nói: "Đừng náo loạn, đệ có chính sự gì muốn nói."

Thượng Quan Quyết lúc này mới thu ý cười, sắc mặt nghiêm nghị nhìn Linh Cửu: "Tiểu Cửu, ngươi không cần đi về đại doanh trấn tây."

"Ta biết." Linh Cửu đương nhiên gật đầu, "Thánh chỉ vừa rồi nói, ngươi phải về kinh thành, ta tất nhiên phải đi cùng đường với ngươi."

Thượng Quan Quyết lắc lắc đầu: "Kinh thành rất nguy hiểm, ngươi không cần đi cùng ta, tới cùng ca ta đi. Sau khi rời khỏi nơi này, ngươi muốn đi nơi nào đều được, nếu muốn tiền, ca ta sẽ cho người. Nghe nói sư huynh ngươi ở Túc Nguyệt, ngươi có thể đi tìm hắn, cũng có thể về Đảo Huyền Cực."

Đôi mắt hạnh tức của Linh Cửu tức khắc trợn tròn, biểu tình trên mặt hiếm có dao động rõ ràng, y thập phần khó hiểu nói: "Đầu ngươi hỏng rồi? Ta đi ai giải độc cho ngươi?"

Thượng Quan Ngọc đột nhiên bị sắp xếp, có chút bất mãn, gọi cả tên lẫn họ của hắn: "Thượng Quan Quyết, đệ dừng đó! Tổng lại đệ tự tìm được chết cho mình? Ngươi tính toán, là độc phát chết nhanh, có nhanh bằng chờ hoàng đế động thủ ?!"

"Lão ca, huynh đừng kích động." So với thân nhân lo lắng, Thượng Quan Quyết lại có vẻ tương đối nhẹ nhàng, cười nói, "Tiểu Cửu nghiên cứu cho ta thuốc ức chế độc? Nửa tháng thôi, ta chỉ cần nửa tháng, đã có thể bình yên thoát thân từ kinh thành."

Thượng Quan Ngọc vẫn không tán đồng: "Đệ cho rằng phối dược giống nấu ăn, đổ dầu muối tương dấm trong nồi là thành?"

Thượng Quan Quyết chớp mắt phải: "Bởi vì các huynh là thiên tài đó, việc nhỏ này có thể."

Thượng Quan Ngọc im lặng. Thượng Quan Quyết nói không tệ, tuy rằng giải dược Trói Tâm Võng không dễ phối, chỉ nếu chỉ để áp chế độc tính, đối với hắn và Linh Cửu xác thật không phải việc khó, bọn họ từng lén thảo luận trong lúc Thượng Quan Quyết nghỉ ngơi, xem ra đã bị hắn nghe thấy.

Một lát sau, Thượng Quan Ngọc nói: "Vũ Đế trị thủy là lúc biết đổ không bằng ban đầu, nếu không kịp thời bài trừ độc tố ra ngoài cơ thể, chỉ sợ......"

"Không cần sợ." Lúc này, Linh Cửu đột nhiên chen vào, "Bởi vì ta sẽ cùng đi theo Thượng Quan Quyết."

"......" Thượng Quan Quyết có chút bất đắc dĩ đè đè thái dương chính mình, "Ta nói này, ngươi không cần phải đi vào bãi nước đục này."

"Chậc." Linh Cửu có chút không kiên nhẫn: "Ta nghe được, lỗ tai không điếc."

"......"

Thấy dáng vẻ Thượng Quan Quyết trầm mặc, Linh Cửu nói: "Ngươi có phải cảm thấy trước đó ta đều quá nghe lời, lần này cũng sẽ nghe ngươi?"

"Cái này......"

"Bởi vì trước đó ngươi nói có lý, nên ta mới nghe." Linh Cửu nói, "Nhưng việc ngươi không cho ta đi kinh thành không hề có lý, cho nên ta sẽ không làm theo."

Thượng Quan Quyết im lặng không nói, liếc mắt nhìn Thượng Quan Ngọc một cái. Thượng Quan Ngọc tự nhiên biết hắn suy nghĩ cái gì, vì thế anh nói: "Linh Cửu, trước đó ta từng đề cập với ngươi về Tĩnh An Vương, ngươi hẳn còn nhớ. A Quyết không cho ngươi đến kinh, cũng lo lắng an nguy của ngươi. Nhưng, đây là việc của ngươi, nên do ngươi tự quyết định."

Thượng Quan Quyết nhíu mày: "Ca!"

Linh Cửu gật đầu nói: "Được, ta quyết định xong, ta cùng đi với Thượng Quan Quyết."

Thượng Quan Quyết "......"

Thượng Quan Ngọc nhìn hai người, ánh mắt đầy ý thâm thúy khẽ cười.

Thượng Quan Quyết thấy Linh Cửu mặt không biểu tình, dáng vẻ dầu muối không ăn, cảm thấy có chút đau đầu, cuối cùng chuyển hướng sang vợ chồng Thượng Quan Ngọc.

Thượng Quan Ngọc thấy ánh mắt đệ đệ nhà mình, hiểu rõ gật đầu: "Được, ta và tẩu tử của người lập tức về Bồi Tinh lâu. Có Linh Cửu đi theo ngươi, chúng ta cũng có thể yên tâm một ít."

Lúc này, Mộc Thiên Hoa nói: "Tiểu Ngọc, ám tuyến tại kinh thành đã an bài xong, ngươi truyền tin đi, để cho bọn họ ở kinh thành nghe A Quyết điều hành."

"Ừ." Thượng Quan Ngọc nói: "Túy Tiên Lâu ở kinh thành, kia chỗ có người của chúng ta, đệ biết quản sự là ai, để quản sự giúp đệ liên hệ Chiếu Ảnh."

"Chiếu Ảnh?" Thượng Quan Quyết cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, "Chiếu Ảnh này là ai? Trước kia chưa từng nghe các huynh nói đến."

Thượng Quan Ngọc nói: "Người mới trong lâu, tuy còn trẻ tuổi, nhưng năng lực không tồi, ấn tín Mặc Dung kia là do hắn mang ra từ Túc Nguyệt, huynh tin hắn có thể giúp đỡ đệ. A Quyết, đại ca lại dong dài một câu, tuy rằng ta và tẩu tử ngươi không cần ngươi đi cùng, nhưng ngươi cũng ngàn vạn lần nhớ tánh mạng bản thân."

Thượng Quan Quyết nói: "Đệ đã biết."

Trải qua một phen đàm phán, vợ chồng Thượng Quan Ngọc cùng Mộc Thiên Hoa cuối cùng vẫn không cùng đến kinh thành. Mà Linh Cửu mềm cứng không ăn, Thượng Quan Quyết chỉ phải theo theo y, đối mặt với sự dò hỏi từ Lý công công cùng cấm quân, Thượng Quan Quyết liền nói y là tiểu đại phu không biết võ công.

Vết thương trên chiến trường của Thượng Quan Quyết còn chưa liền hẳn, thêm rất nhiều độc chưa loại trừ, cũng không có thời gian dưỡng tốt, khôi phục cực chậm. Cũng may Thượng Quan Ngọc để lại xe ngựa cho bọn họ, lại có Linh Cửu tỉ mỉ chăm sóc, không đến mức làm thương thế nặng thêm.

Bảy ngày sau, đoàn người đi tới Nghiêu Đều – Hoàng thành Bắc Chiếu.

Nơi đây ở Giang Nam, khí hậu ấm đến sớm, ở Tây Cương là khí hậu lạnh thấu xương, thời điểm gió lạnh tản đi, nơi này đã có mầm non, ẩn ẩn chút dáng vẻ xuân sang. Dọc đường đi nghe thấy tiếng chim hót ríu rít, Linh Cửu có chút không quen.

Thượng Quan Quyết hành quân đánh giặc mười năm, địa phương nào đều đi qua, lại thật ra thích ứng rất nhanh, vì thế thấy bộ dáng Linh Cửu không có tinh thần, hắn trái lại cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì nhớ mang máng, Linh Cửu tới từ trên đảo, đáng lý phải thích ứng với khí hậu của Nghiêu Đều.

Nhìn Linh Cửu ngồi dựa trên vách xe ngựa mơ màng sắp ngủ, Thượng Quan Quyết hỏi: "Tiểu Cửu, Đảo Huyền Cực là nơi nào?"

Linh Cửu bị không khí ẩm ướt của Nghiêu Đều huân đến hơi choáng váng, nhẹ nhàng nâng mắt lên, nói ngắn gọn: "Ý trên mặt chữ, là đảo."

"......" Thượng Quan Quyết bị y làm nghẹn, hỏi tiếp: "Ta hỏi ở địa phương nào."

Linh Cửu thiếu hứng thú: "Phía Đông của Biển Đông, nhưng không phải Bồng Lai."

"À ha!" Thượng Quan Quyết nói, "Ngươi tới từ Biển Đông, vượt toàn bộ Bắc Chiếu tới rồi Tây Cương, cũng lợi hại ghê!"

Linh Cửu nói: "Bởi vì không có tiền mới đi. Đồ vật ở phía động đều rất quý, ta hỏi ngươi, bọn họ nói đi về hướng Bắc hướng Tây, đồ vật sẽ càng ngày càng đắt đỏ."

Thượng Quan Quyết bị y chọc cười: "Đó là tự nhiên, dù sao Đông Hải là nơi thông thiên với đường biển, đều là thương nhân có chút tiền."

Nói rồi hắn xốc lên mành xe ngựa, đẩy bả vai nói với Linh Cửu, lại chỉ vào cửa hàng rực rỡ muôn màu trên đường: "Ngươi xem, Nghiêu Đều phồn hoa không thua kém gì vùng duyên hải. Bên kia có Ích An Đường, là cửa hàng bán thuốc Hoa An, chỉ cần có tiền, các loại dược liệu hiếm đều có thể mua được. Ngươi nếu muốn mua gì, ngày sau rảnh rỗi ta đi cùng ngươi nhìn xem."

Linh Cửu nghe xong, quả nhiên có hứng thú, lập tức ngồi thẳng người nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ: "Được, ngươi không được quên."

Dọc theo đường đi, Thượng Quan Quyết vì làm Linh Cửu lên tinh thần, kể rất nhiều chuyện thú vị của Nghiêu Đều, ví dụ quán rượu trong ngõ nhỏ nào uống ngon nhất, cô nương nào đẹp nhất, khúc xướng nào hay nhất, còn có tiên sinh kể truyện xưa trong quán trà, vân vân.

Mà Linh Cửu trả lời lại là: Không uống rượu, không ngắm cô nương, không nghe chuyện xưa.

Chẳng qua, tuy rằng Linh Cửu đều không có hứng thú với việc này, nhưng Thượng Quan Quyết lải nhải làm y nhớ lại lúc mới vào đại doanh Tây Trấn. Lúc ấy Thượng Quan Quyết là thế này quấn lấy y nói chuyện cả ngày. Khi đó y cảm thấy Thượng Quan Quyết này thật là ồn ào muốn chết, thế nào cũng không ngờ được hiện tại lại cảm thấy hơi có chút hưởng thụ.

Rất mau, trong tiếng Thượng Quan Quyết nói, xe ngựa chợt ngừng, bên ngoài truyền đến giọng nói chói tai của Lý công công: "Hầu gia, đã tới Hầu phủ rồi."

Thượng Quan Quyết đang nói chuyện vui vẻ với Linh Cửu, bị người đánh gãy vẫn còn chưa đã thèm, khuôn mặt tuấn tú lạnh lại xuống xe. Lý công công thấy vẻ mặt hắn không thoải mái, còn tưởng rằng chính mình lại chọc tới hắn, nhanh chóng lùi lại mấy bước, cẩn thận nhắc nhở: "Bệ hạ sẽ nhanh chóng cho gọi Hầu gia, còn nhờ Hầu gia những ngày này đừng đi lại tùy ý, tĩnh dưỡng trong phủ."

Thượng Quan Quyết không phản ứng ông ta, tùy tay ngăn lại, sau đó xốc lên màn xe, nói với Linh Cửu: "Xuống dưới đi Tiểu Cửu."

Linh Cửu nghe thấy tiếng gọi, nhanh nhẹn nhảy từ trên xe xuống, chỉ thấy mình đang đứng trước một dinh thự to, hơn mười bậc thang, khí thế rộng lớn, bên cạnh biển hiệu thật lớn là bốn chữ hữu lực cứng cáp to: Hầu phủ Tây Trấn.

Thượng Quan Quyết kéo Linh Cửu thượng đi, ngữ khí nhẹ nhàng: "Đây là địa phương ta lớn lên."

--------------------

Lại là một chương không có gì thú vị...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro