Chương 25: Quá khứ bị phủ bụi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

===========================

Thời điểm tiểu thế tử Tây Quyết bị đưa đi Bắc Chiếu cũng chỉ mới 4 tuổi, độ tuổi trong sáng đơn thuần nhất.

Đó là một ngày không mây không gió, mẫu thân y - trưởng công chúa An Bình cười đưa hắn lên xe ngựa. Trưởng công chúa nói với y, muốn y hắn đến một chỗ rất thú vị, chỉ cần y ngoan ngoãn nghe lời ma ma, phụ thân mẫu thân rất nhanh sẽ tới đón y, còn mang cho y điểm tâm bà tự làm.

Vì thế tiểu thế tử cực kỳ nghe lời, dọc theo đường đi không khóc không nháo, rất nhanh đã đến đô thành Bắc Chiếu.

Chỉ là, sau khi vào hoàng cung lúc, y cuối cùng không còn thấy ma ma chăm sóc mình.

Y chỉ có 4 rất nghi hoặc, nếu ma ma không còn nữa, y nên nghe ai nói đây?

Không đợi y suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, y đã gặp được Tĩnh An Vương .

Nam nhân mặc hoa phục cẩm y ngồi cao cao tại thượng, lười biếng ngồi đánh giá đứa nhỏ dưới bậc thang, ánh mắt đen tối.

Một lát sau, nam nhân kia mở miệng nói: "Đứa bé của trưởng công chúa Tây Quyết? Mẫu hậu phó thác bổn vương, chăm sóc thật tốt cho ngươi, từ nay về sau, ngươi liền ngoan ngoãn nghe ta nói." Hắn thong thả cố tình đọc hai chữ "Chăm sóc", rất có vài phần ý vị thâm trường.

Khi đó tiểu thế tử còn chưa đọc hiểu nguy hiểm trong đó, y đơn thuần nghĩ, nếu mẫu thân kêu hắn nghe lời, như vậy cho dù nghe ma ma nói, hay nam nhân trước mắt này nói đều giống nhau, vì thế cười ngoan ngoãn gật gật đầu.

Tiếp theo, Tĩnh An Vương lại nói: "Ngươi tên là gì?"

Tiểu thế tử nói: "Ta tên......"

"Thôi." Còn chưa chờ hắn nói ra chính mình tên họ, Tĩnh An Vương liền xua tay chặn lại, "Dù sao nói ta cũng không nhớ được. Cha mẹ ngươi đã không cần ngươi, bỏ qua tên cũ, cũng bỏ qua quá khứ."

Tiểu thế tử không phục lắm mà cãi lại: "Ngươi gạt người! Mẫu thân ta đã nói sẽ đến đón ta!"

Tĩnh An Vương cười ha ha: "Đừng choáng váng, ngươi cho rằng đây là địa phương nào? Đây là Bắc Chiếu, địch quốc dây dưa trăm năm cùng Tây Quyết các ngươi, An Bình phàm là có một chút tình nghĩa mẹ con với người, sao có thể bỏ được ngươi vào miệng hổ? Trưởng công chúa cũng thật là, đứa nhỏ thế này cũng nhẫn tâm lừa. Đâu giống bổn vương, bổn vương chưa bao giờ gạt người."

Tiểu thế tử thở phì phì: "Mẫu thân ta sẽ không gạt ta! Ngươi mới là kẻ lừa đảo, ta không muốn nghe ngươi nói!"

Tĩnh An Vương từ ghế đứng lên, đi đến trước mặt tiểu thế tử ngồi xổm xuống, ôn nhu nhẹ nhàng vỗ về gương mặt trắng nõn của đứa nhỏ, giọng trầm thấp chậm rãi nói: "Ta phải lừa ngươi hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết. Mẫu thân ngươi à, chính là để ngươi đi tìm cái chết. Bà ta cũng giống ta, dã tâm quá lớn. Tây Cương yên bình quá lâu, có vài người cũng sống đủ lâu, đến lúc phải thanh toán rồi. Còn ngươi, chỉ là một quân cờ nhỏ không đáng kể trong giao dịch của nàng."

Tiểu thế tử quá nhỏ, y vẫn chưa thể hiểu quyền mưu quỷ quyệt che giấu trong mấy câu nói ngắn ngủn của Tĩnh An Vương, nhưng y ẩn ẩn cảm giác được, y có khả năng không thể quay về nhà của mình.

"Vứt bỏ thân phận cùng tên vô dụng kia của ngươi, từ nay về sau, ngươi tên Linh Cữu."

"Linh Cữu...... Là có nghĩa gì?"

Tĩnh An Vương nâng khóe miệng, hơi mỉm cười: "Là người vô dụng bị vứt bỏ, cuối cùng kết thúc."

Dứt lời, hắn buông tiểu thế tử ngây ngốc ra, đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, liền có một nam tử mặc hắc y người đầy sát khí đột nhiên xuất hiện.

"Dẫn hắn đến phòng tối, trông giữ cho tốt."

Từ lúc đó, tiểu thế tử bị nhốt ở một gian phòng đá không có cửa sổ, không thấy ánh mặt trời.

Ngoài lúc có người đưa cơm một ngày ba bữa, ngẫu nhiên có một ít ánh sáng tiến vào, duy nhất có thể nhìn thấy ánh lửa, đó là một cây đèn trong gốc.

May mắn, trong phòng tối cũng không phải chỉ có một mình y, còn có trăm đứa nhỏ tuổi không khác hơn hắn. Trong đó có đứa tên Tinh Trầm ca ca cực kỳ chăm sóc y, khi nhàn cũng có thể trò chuyện, cuối cùng không đến mức bị nhốt đến điên.

Chỉ là, cùng đưa với cơm ba bữa, còn có rất nhiều vị thuốc không biết tên, người đưa cơm sẽ giám thị bọn họ ăn xong đi mới rời đi, nếu có người không ăn, sẽ lập tức dùng roi da gai ngược quất đánh, thẳng đến đứa nhỏ chịu thua.

Cứ như vậy, cách mấy ngày sẽ có thi thể đứa nhỏ chết được mang ra từ phòng tối, sau đó, lại sẽ có đứa nhỏ mới bị đưa vào.

Ngày qua ngày, tiểu thế tử dần dần trở nên chết lặng, từ lúc bắt đầu sẽ sợ hãi khóc thút thít, cho tới bây giờ trầm mặc ít lời, y rốt cuộc đã tin tưởng, mẫu thân y đã thật sự vứt bỏ y.

Cũng không biết ngày tháng không biết hôm nay ngày này nào trôi qua bao lâu, phòng đá đen nhánh nghênh đón một tia màu sắc khác biệt.

Cửa lớn phòng đá lần đầu tiên bị mở ra hoàn toàn, ánh mặt trời bên ngoài đâm vào khiến bọn họ đã quen với đêm tối không mở được mắt.

Sau một lát, tiểu thế tử xuyên qua khe hở ngón tay do Tinh Trầm ca ca che mắt y lại, gặp được thiếu niên cẩm y khí phách hăng hái kia.

Thiếu niên kinh ngạc nhìn gương mặt xa lạ nhỏ yếu trong phòng đá, hắn muốn thả bọn họ chạy, lại không có cách nào cởi bỏ xiềng xích trên tay chân họ. Cuối cùng hắn nói: "Ta tên Cố Cẩn, là thế tử Tĩnh An Vương, ta sẽ cầu phụ thân tha cho các ngươi rời đi!"

Ngay lúc bọn nhỏ còn chưa kịp vui mừng, tiểu thế tử được Tinh Trầm bảo vệ lại đột nhiên nói: "Vô dụng, cho dù rời khỏi nơi này, cũng không có chỗ để đi."

Cố Cẩn kinh ngạc nhìn y một cái: "Vì sao nói như vậy? Ngươi tên là gì? Ta có thể đưa ngươi về nhà."

Tiểu thế tử mặt không biểu tình nói: "Ta tên Linh Cữu, là người vô dụng bị vứt bỏ."

Người vô dụng bị vứt bỏ, bên trong phòng tối này, mỗi người đều giống nhau. Điều này có thể thấy từ tên của họ: Tinh Trầm, Nguyệt Lạc, Linh Cữu, A Oanh,......

Phòng tối bên trong, vĩnh viễn không có hy vọng.

Cố Cẩn giống tiểu thế tử khi còn ở Tây Quyết, được bảo hộ lớn lên, hắn không biết như thế nào là thân bất do kỷ(*), cũng không biết thế nào là thống khổ tuyệt vọng. Đối mặt một đám trẻ mặt xám xịt, hắn tràn ngập tin tưởng nói: "Cho dù thế nào, ta nhất định sẽ trả lại tự do cho các ngươi!"

(*)身不由己: Không thể kiểm soát được hành động của bản thân

Ở thời điểm trước khi hắn rời đi: Tinh Trầm đột nhiên gọi lại hắn: "Thế tử, nếu Vương gia không muốn thả chúng ta đi, còn nhờ ngài tranh thủ cơ hội, cho ta gặp mặt hắn một lần."

Cố Cẩn không đáp lời, lại gật đầu.

Tĩnh An Vương đương nhiên sẽ không tha dược nhân hắn hao phí vô số tâm huyết luyện thành, Tinh Trầm lại chờ được cơ hội gặp mặt hắn.

"Ta nhớ rõ ngươi là...... Hộ Bộ thị lang ......" Tĩnh An Vương nhìn thiếu niên nho nhỏ chỉ mới mười mấy tuổi, đột nhiên nở nụ cười đầy nghiền ngẫm.

(*)Thị lang (侍郎, Vice Minister) là chức quan đứng thứ ngay sau Thượng thư (thời kỳ trước triều Nguyễn, tương đương với Thứ trưởng ngày nay.

Bộ Hộ hay Hộ bộ là một cơ quan hành chính thời kỳ phong kiến tại một số quốc gia Đông Á như Trung Quốc, Việt Nam, ... Bộ Hộ tương đương với Bộ Tài chính, Bộ Kế hoạch Đầu tư, Bộ Công Thương và Bộ Nông nghiệp ngày nay ở Việt Nam và một số nước.

Tinh Trầm nói: "Ta cũng giống với những đứa trẻ khác ở nơi này, sớm đã vứt bỏ thân phận cùng tên họ vô dụng, Vương gia, tên ngài ban cho ta, là Tinh Trầm."

Tĩnh An Vương nói: "À? Cẩn Nhi nói dù thế nào cũng muốn ta tới gặp ngươi một lần, hiện giờ xem ra, quả nhiên có chút thú vị. Nói đi, ngươi muốn cùng ta nói chuyện gì?"

Tinh Trầm nói cho hắn: "Trừ bỏ làm thuốc cho ngài, chúng ta, càng có tác dụng hơn."

Tĩnh An Vương khẽ nâng cằm, ý bảo hắn có thể tiếp tục nói tiếp.

Tinh trầm nói: "Ta biết Tĩnh An Vương phủ có đội ám vệ riêng, xin cho chúng ta gia nhập, chúng ta có thể trở thành lưỡi dao sắc bén trong tay thế tử tương lai. Chúng ta dù sao là một đám không nhà để về, không bằng sống có giá trị hơn. Huống hồ, sức khỏe người luyện võ khỏe mạnh, càng thích hợp hiến thuốc cho Vương gia hơn."

Nghe xong Tinh trầm nói, Tĩnh An Vương không tỏ ý kiến, im lặng rời đi.

Nhưng ngày hôm sau, bọn họ đã được thả ra khỏi phòng tối.

Từ phòng đá tối tăm bước ra dưới ánh mặt đã lâu, tiểu thế tử nhìn đến trên mặt bọn nhỏ chết lặng hồi lâu giống y đều lộ ra nụ cười khẽ, ngay cả Tinh trầm cũng không ngoại lệ, nhưng y lại không thể cười nổi.

Trong chốc lát thích ứng ánh sáng bên ngoài, Tinh trầm ôm lấy hắn, ở bên tai hắn thấp giọng nói: "Ta sẽ tìm cơ hội đưa ngươi ra ngoài. Ngươi phải nhớ kỹ, thế giới bên ngoài có xấu, cũng không so lại đám người hoàng gia này một phần nghìn."

Sau khi ra khỏi phòng tối, đám trẻ được sắp xếp bắt đầu tập võ, Cố Cẩn lấy lý do muốn rèn luyện cơ thể, thường xuyên đi theo cùng nhau thao luyện.

Bởi vì có hắn, bọn nhỏ giảm đi không ít cách xử phạt về thể xác cùng chỉ trích. Mà trong mấy chục đứa trẻ, Cố Cẩn chăm sóc nhất, chính là Tinh trầm và tiểu thế tử, ba người thường xuyên ghé vào cùng nhau nói chuyện tán gẫu.

Một lần đêm khuya, ba thiếu niên ngồi ở trong viện ngắm sao, Cố Cẩn cầm gậy gỗ vẽ loạn trên mặt đất, đột nhiên nói: "Cái tên Linh Cữu này quá nhiều chết chóc, ta sửa lại cho ngươi, kêu Linh Cửu thế nào? Cửu, là màu đen của ngọc thạch, nếu có thể được mài giũa tốt, tương lai sẽ sáng lên."

Ánh mắt tiểu thế tử sáng lên: "Cảm ơn cẩn ca!"

Tinh Trầm nói: "Còn ta thì sao?"

Cố Cẩn vuốt cằm nghĩ nghĩ, sau đó cười nói: "Sau Tinh Trầm là sáng sớm, trái lại ta cảm thấy tên ngươi không có gì không tốt, lại dễ nghe, không cần sửa lại."

Ba cái hài tử cười thành một đoàn.

Trên mặt đất kia viết qua loa hai chữ "Linh Cửu", thật sâu khắc vào đáy lòng tiểu thế tử.

Lại một năm sau nữa, Linh Cửu cùng vài đứa trẻ khác, được Tinh trầm cùng Cố Cẩn tìm cơ hội đưa ra vương phủ, sau nhiều lần gian nan trằn trọc, y gặp lão nhân trưởng môn của Trường Thanh Môn, nhận y làm đệ tử. Khi đó y thế nào cũng không nghĩ đến, mười mấy năm sau, cũng trong một đêm khuya, một cuộc gặp gỡ tình cờ, vậy mà đưa y về tới nơi này.

Vầng trăng rằm treo cao trên đầu, ánh trăng thanh vắng, phủ Tĩnh An Vương yên tĩnh không tiếng động, đến cả tiếng côn trùng cũng như có như không, chỉ còn gió đêm yên lặng không tiếng động thổi qua, hai nam tử thân hình thon dài, dung mạo tuấn mỹ đứng nói chuyện dưới gốc cây hoa đào.

Tình cảnh này, hơi có chút đẹp đến thoát tục, tựa như tranh vẽ.

Chỉ là, hai nam tử này, một mặt không biểu tình, một cười như không cười, không khí quanh mình an tĩnh đến quỷ dị.

Sau khi Cố Cẩn âm trầm ở bên tai Linh Cửu nói một câu muốn y đổi mạng làm thuốc dẫn, hai người đã duy trì tư thế im lặng hồi lâu, lâu đến mức nụ cười trên mặt Cố Cẩn đều cương lại.

Rốt cuộc, Cố Cẩn dường như không chịu được tĩnh lặng thế này nữa, bất động thanh sắc động động mũi chân, nghiền nghiền hòn đá nhỏ bên chân hỏi: "Ngươi sao không nói lời nào?"

Linh Cửu nói: "Ta đang suy nghĩ."

Cố Cẩn hiếu kỳ nói: "Suy nghĩ cái gì?"

"Muốn ta đổi mạng làm thuốc dẫn?" Linh Cửu nhìn hắn liếc mắt một cái, trầm giọng nói, "Tinh Trầm ca ca đồng ý rồi sao?"

Linh Cửu hỏi đến nghiêm túc, Cố Cẩn lại không căng da mặt được nữa mà phụt một tiếng cười ra: "Ta cũng chỉ nói đùa một chút với ngươi, ngươi đã coi thành thật, đúng là giống y như hồi nhỏ, không đổi chút nào."

Hắn vừa dứt lời, một giọng nặng nề truyền đến từ sau cây hoa đào: "Là ngươi diễn quá tốt, ta cũng thiếu chút nữa tin."

Tinh Trầm một thân hắc y không biết đến đây lúc nào, trên mặt tái nhợt khác với tối tăm trong quốc yến, trái lại mang theo ý cười nhàn nhạt, hắn nhìn Linh Cửu nói: "Linh Cửu, nhìn đến ngươi bình an lớn lên, chúng ta đều rất vui mừng."

--------------------

Chuyện xưa của Tinh Trầm cùng Cố Cẩn có chút việc kể lại, chính văn kết thúc có lẽ sẽ có phiên ngoại, đoán xem ai công ai thụ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro