Chương 30: Đại ca tôn kính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

===========================

Một ngày sau, một hàng người Thượng Quan Quyết ra roi thúc ngựa đã tới Đồng Lương Quan.

"Thượng Quan tướng quân, Tiểu quân y, ta nhớ hai người muốn chết!" Ngoài dự đoán, tiến đến nghênh đón bọn họ lại là Cố Huyền, giờ phút hắn đang chạy về phía họ.

Linh Cửu lôi kéo Thượng Quan Quyết tránh đi cái ôm của Cố Huyền, nhíu mày nói: "Động tay động chân, còn ra thể thống gì."

Cố Huyền phác vào không khí, cũng không tức giận, cười tủm tỉm đứng thẳng, gãi gãi đầu nói: "Ta không phải thấy các ngươi thân thiết sao!"

Thượng Quan Quyết nghe vậy trên dưới đánh giá Cố Huyền một lần, phát hiện chỉ một tháng ngắn ngủn không gặp, thiếu niên này thoạt nhìn gầy gò nhưng rắn chắc rất nhiều, làn da cũng phơi đen không ít, bước đi nhiều vài phần trầm ổn, vì thế hơi mang vài phần khen ngợi nói: "Trong khoảng thời gian này luyện không tồi."

Vừa nghe lời này, khuôn mặt non choẹt của Cố Huyền liền nhíu lại: "Các ngươi không biết, Khúc tướng quân quả thực là ma quỷ, hắn trong khoảng thời gian này lăn lộn ta cực thảm!"

Trước khi Thượng Quan Quyết cố ý đề cập đến Cố Huyền một câu với Khúc Hạo, mà Khúc Hạo đúng thật là rất tận tâm tận lực tiến hành một ít "Chiếu cố đặc biệt" với Cố Huyền. Thao luyện trên giáo trường của hắn phải luyện nhiều hơn người khác một canh giờ (2 tiếng), ban đêm còn phải tiếp thu lớp binh pháp tiểu học, việc này đối với Cố Huyền từ nhỏ không thích đọc sách mà nói quả thực khổ không nói thành lời.

Nhưng Khúc Hạo luôn giữ vẻ mặt hung thần ác sát nhìn chằm chằm hắn, nếu có nửa phần lơi lỏng, thước trên tay liền hạ xuống không có nửa phần lưu tình, Cố Huyền bất đắc dĩ chỉ có thể khuất phục dưới dâm uy. Thế cho nên hiện giờ nhìn đến khuôn mặt lạnh như băng này của Linh Cửu, đều khiến hắn cảm thấy vô cùng thân thiết.

"Hắn sẽ không có thù oán gì với ta chứ? Ta trước kia ở kinh thành có khoảng thời gian hoang đường, chẳng lẽ trong lúc đó đắc tội hắn?"

"Đừng miên man suy nghĩ, Khúc thống lĩnh còn không nhỏ mọn đến mức ấy." Thượng Quan Quyết đánh gãy suy nghĩ của Cố Huyền, nhìn hắn hơi hơi mỉm cười, "Hắn chiếu cố ngươi như vậy, kỳ thật là ta phó thác trước khi đi."

Cố Huyền giật mình chớp chớp đôi mắt, không dám nói lời nào.

Thượng Quan Quyết nhìn như hiền hoà giơ tay nhéo nhéo bờ vai hắn: "Theo ta thấy, Khúc thống lĩnh vẫn còn ôn nhu. Nếu ta tự mình ra tay, thời gian ngươi thao luyện phải lên gấp bội mới đúng."

Rõ ràng cách một tầng giáp vai, Cố Huyền lại bị hắn niết bả vai sinh đau, lại bị lời nói hắn làm giật bắn mình, xoay người chạy nhanh: "Khúc tướng quân còn đang đợi ngươi, chúng ta đi mau!"

Thời điểm Khúc Hạo nhìn thấy Thượng Quan Quyết, ánh mắt có vài phần ý vị thâm trường, nhưng bên ngoài không hé nửa lời, đi thẳng vào chủ đề thương thảo chiến sự.

Trước lúc Thượng Quan Quyết đến, Tây Quyết cùng triều Kỳ đã xuất binh hai lần. Mà Khúc Hạo tuy rằng hàng năm ở hoàng thành, lại không phải giàn hoa dưới sự phối hợp của phó soái Lâm Cẩm Nguyên, chỉ huy Trấn Tây Quân thích đáng, hơn nữa bản thân Đồng Lương Quan dễ thủ khó công, trái lại cũng không để quân hai nước ăn quả ngọt.

hai lần giao phong này, cũng làm Khúc Hạo thăm dò một ít kịch bản chủ soái đối phương, lúc này đang nắm chặt thời gian phân tích cho Thượng Quan Quyết.

Cùng lúc đó, Linh Cửu cõng trường kiếm vận khinh công, tránh đi đường tuần của binh lính, lặng yên không một tiếng động từ doanh trướng sờ soạng đi ra ngoài.

Xoay non nửa khắc, y lại tìm được mục tiêu mình muốn tím bên ngoài chuồng ngựa doang trướng, chuyện ngoài ý là, người không nên xuất hiện ở đây, cũng có mặt.

Thượng Quan Ngọc như lần đầu tiên gặp đang mặc một trường bào tay áo rộng bạch nguyệt, khoanh tay đứng ngoài chuồng ngựa, khuôn mặt rất giống Thượng Quan Quyết mang theo ba phần ý cười giờ phút này lại nghiêm nghị hiếm thấy.

"Gia gia, ngài làm gì với Mặc Vân?" Thượng Quan Ngọc nhìn chuồng ngựa kia nói với bóng dáng thon gầy câu lũ, ngữ khí trầm thấp nói.

"Tiểu ngọc, sao lại tới đây?" Bóng dáng câu lũ chậm rãi đi ra từ dưới bóng ma, đùng là Hứa lão quân y Trấn Tây Quân, bên người ông là con ngựa ô toàn thân như mực kia, đúng là tọa kỵ Mặc Vân riêng của Thượng Quan Quyết.

"Ta tới khuyên ngài thu tay lại, đừng lại sai tiếp." Thượng Quan Ngọc nói, "Ngài đi theo ta đến Trấn Tây Quân, ta và A Quyết vẫn luôn thiệt tình kính trọng ngài như gia gia."

Hứa quân y cười cười, bóng lưng gù chậm rãi thẳng thắn, thân ảnh đĩnh bạt hiển nhiên không giống lão nhân tay trói gà không chặt: "Hoài nghi ta khi nào?"

"Trường Thanh Môn, trói tâm võng." Thanh âm Thượng Quan Ngọc thanh lãnh, chậm rãi nói, "Ta cùng A Quyết khi còn nhỏ, ngươi đã kể chuyện xưa về Trường Thanh Môn cho chúng ta, nhưng ta mười năm trước bị cắt đứt gân chấn từ chiến trường tìm được đường sống trong chỗ chết, dốc lòng thành lập Bồi Tinh lâu, thâm nhập giang hồ mới phát hiện, trên đời này dường như không quá nhiều người hiểu môn phái này, ta suýt chút nữa cho rằng đây là lời bịa của ngươi. Thẳng đến không lâu ta kết bạn một thế hệ đại đệ tử của Trường Thanh Môn, sau này biết được độc A Quyết trúng là do Trường Thanh Môn sáng tạo...... Vì thế ta kết luận, xuất thân của ngươi nhất định đích tôn."

Hứa quân y nói: "Vậy ngươi chưa từng hoài nghi Linh Cửu cùng xuất thân Trường Thanh Môn?"

"Chính xác, thời cơ y tới trùng hợp." Thượng Quan Ngọc nói, "Nhưng càng trùng hợp chính là, ta bởi vì một cọc sinh ý đã sớm điều tra thân thế y. Y là con của trưởng công chúa Tây Quyết nhiều năm trước đưa đến Nghiêu Đều làm con tin, chỉ có y, vừa không hành động vì Tây Quyết, càng sẽ không vì hoàng thất Bắc Chiếu."

Hứa quân y ngẩn ra trong chớp mắt, lắc đầu thở dài: "Xem ra, vì tẩy trừ hiềm nghi về trói tâm võng, nhưng thật ra ta tự cho thông minh."

"Sau khi sinh ra hoài nghi, Bồi Tinh lâu ngầm điều tra rất nhiều, hành động suốt mấy năm nay của ngài, ta đều đã điều tra xong." Thượng Quan Ngọc nhắm mắt, "Tổ phụ và phụ thân chết, còn có một thân căn bệnh của ta, đều có ngài quạt gió thêm củi. Ngài vốn là người ta không muốn hoài nghi nhất ......"

"Tiểu ngọc a, ta làm sao không coi ngươi cùng A Quyế t như cháu ruột đâu......" Hứa quân y bất đắc dĩ nói, "Cố tình hai huynh đệ các ngươi, đều quá xuất sắc, không cam lòng bình thường...... Từ xưa kỵ nhất công cao hơn chủ, Thượng Quan gia các ngươi, mỗi người lại thích chạm nghịch lân thiên tử, bức gia gia không thể không ra tay."

Hắn là thế hệ trưởng giả cùng tổ phụ Thượng Quan Quyết, sớm đã râu tóc bạc trắng, ngày thường luôn là một bộ dáng gương mặt hiền từ, nói đến giờ phút này mắt lại hung quang, tay để sau người vừa động, một thanh thủy chủ màu lục đột nhiên bay về phía cổ Thượng Quan Ngọc!

Khoảng cách Thượng Quan Ngọc cùng Hứa quân y cũng không xa, chân cẳng hắn không tiện, lần này quả thực tránh cũng không được.

Thời khắc nguy cấp, một thanh trường kiếm đột nhiên chặn trước người Thượng Quan Ngọc, đẩy ra chủy thủ độc kia, phát ra một tiếng"Tranh".

Hứa quân y thấy một kích không trúng, lại biết rõ chính mình không phải đối thủ Linh Cửu, xoay người vận khinh công rời đi.

Nhưng mà, không đợi hắn chạy vài bước, một thân ảnh màu đỏ quỷ mị đột nhiên hiện thân, bàn tay mảnh khảnh trắng thuần mang theo lực đạo ngàn quân chụp xuống. Hứa quân y đột nhiên không kịp phòng ngừa, trốn tránh không kịp, hấp tấp nâng tay đỡ, hai bên giao thủ ngắn ngủi, hắn lảo đảo lùi lại mấy bước, phun ra một mồm to máu tươi.

Thượng Quan Ngọc rút ra quạt xếp không biết giấu ở đâu: "Thân hình ta hiện giờ của ta, sao có thể không chuẩn bị tới một mình chứ."

Hứa quân y xoay người nhìn về phía hắn, đang muốn nói chuyện, kết quả vừa mở miệng đầy máu tươi, hắn không thể tin tưởng cúi đầu nhìn về phía ngực mình, chỉ thấy mũi kiếm toát ra hàn quang cắm ở ngực.

Tay Linh Cửu vừa động, rút trường kiếm về, lại vung nhẹ nhàng về hướng mặt đất, tất cả máu tươi dính trên kiếm trắng đều rớt xuống đất.

Cùng lúc đó, thân thể Hứa quân y ầm ầm ngã xuống đất, không thể lưu lại một chữ.

Vẻ mặt Thượng Quan Ngọc khiếp sợ nhìn Linh Cửu: "Ngươi cứ vậy giết hắn? Không không có gì muốn hỏi một chút sao?"

Lưu loát thu kiếm vào vỏ, Linh Cửu nhìn về phía Thượng Quan Ngọc: "Nào có hỏi tốt như vậy? Hắn gây bất lợi với A Quyết, giết là đúng, ta dù sao cũng không thân với hắn."

Thượng Quan Ngọc nhất thời cứng người, trầm mặc.

Mộc Thiên Hoa tiến lên, cầm bàn tay lạnh lẽo của hắn, sau đó chuyển về hướng Linh Cửu nói: "Tiểu Linh Cửu, ta có việc muốn nhờ ngươi."

Linh Cửu gật đầu, theo nàng đi xa một ít.

"Có chuyện gì?"

Từ trong tay áo móc ra một lá thư, Mộc Thiên Hoa nói: "Đây là danh sách Bồi Tinh lâu tra được, có khả năng là ám tuyến hoàng đế xếp vào Đồng Lương Quan quân đều ở chỗ này."

Linh Cửu tiếp nhận phong thư thu vào trong lòng ngực, hoài nghi nói: "Ta sẽ giao cho A Quyết, các ngươi không đi gặp hắn sao?"

Mộc Thiên Hoa lắc đầu: "Không đi, chúng ta kế tiếp muốn đến Đồng Cốc Quan. Từ sau khi chiến dịch bắt đầu, Đồng Cốc Quan tất sẽ điều quân tới đây chi viện, chúng ta muốn đi qua an bài trước."

Giao lưu đơn giản với Mộc Thiên Hoa vài câu, hai người trở về tìm Thượng Quan Ngọc, chỉ thấy hắn đang ngồi xổm bên thi thể lão quân y, móc ra một phen loan đao, nhanh chóng bổ lên thi thể mấy đao, tiếp theo nhẹ nhàng khép mắt lại cho hắn, áo choàng bạch nguyệt lây dính một ít vết máu trên mặt đất.

Linh Cửu thấy nghi hoặc nói: "Thượng Quan Ngọc, người đã chết ngươi làm cái gì?"

"Không lớn không nhỏ." Thượng Quan Ngọc cũng không ngẩng đầu lên, "gọi ta là đại ca tôn kính."

Linh Cửu liền nói: "Đại ca tôn kính, ngươi đang gì?"

"Làm giả cái chết." Thượng Quan Ngọc đứng dậy, dùng loan đao cắt đứt quần áo nhiễm huyết, tùy ý ném trên mặt đất, nhàn nhạt nói: "Người không phải có cây, ta đang suy nghĩ, thời điểm hắn dùng Trói Tâm Võng cho A Quyết, có lẽ cũng tồn tại vài phần lòng trắc ẩn."

Linh Cửu không tán đồng lắc đầu: "Ngươi không phải không biết này độc có bao nhiêu lợi hại, nếu không phải có ta ......"

Thượng Quan Ngọc: "Đúng là bởi vì có ngươi."

Không cần nói thêm nữa, Linh Cửu hiểu ý Thượng Quan Ngọc, nhưng y lại không hiểu Hứa quân y, nếu luyến tiếc, vì sao vẫn muốn xuống tay?

"Đi đây, chăm sóc A Quyết ." Ngay lúc Linh Cửu đang trầm tư, Thượng Quan Ngọc đưa lưng về phía y vẫy vẫy tay, rất nhanh cùng Mộc Thiên Hoa lặng yên không một tiếng động rời đi.

Linh Cửu đứng tại chỗ, yên lặng nhìn thoáng qua trên cổ thi thể mặt đất, cuối cùng vái chào hắn: "Sư thúc, chưởng môn sư phụ mấy năm nay vẫn luôn nhớ mong ngài, nếu ta trở lại Trường Thanh Môn, cũng sẽ đem chuyện gặp được ngài nói với lão nhân gia......"

......

Linh Cửu lặng yên rời khỏi sau, bọn lính tuần tra phụ cận bị hứa quân y mê choáng dần dần thức tỉnh, thực mau phát hiện lão quân y nằm ở chuồng ngựa, chết dưới loan đao Tây Quyết.

Mọi người trong quân Bắc Chiếu tức khắc giận ồ lên, Thượng Quan Quyết biết được việc này càng giận dữ, lập tức triệu tập ba quân, thù phải báo thù cho lão nhân cống hiến trong quân doanh cả đời này.

Linh Cửu nhìn Thượng Quan Quyết trên đài cao, nhìn đến trên mặt tuấn mỹ tràn ngập oán giận miêu tả sinh động, một đôi mắt đẹp lại bình tĩnh không gợn sóng hiểu rõ.

Ba ngày sau, Thượng Quan Quyết tự mình mang binh xuất chinh, trận chiến ba nước vô tiền khoáng hậu(*)chính thức kéo mở màn.

(*)Vô tiền khoáng hậu : Điều chưa từng xảy ra trong quá khứ và cũng rất khó xảy ra trong tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro