Day7: Trường mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lyly hai tay điều khiển nâng hai con quái thú to hơn cô gấp trăm lần, mặc dù cô đang cách chúng một khoảng cách xa, sau đó cô đập chúng xuống nền đất thật mạnh, làm rung chuyển cả chiến trường, có thể nhìn thấy những đợt máu túa ra từ miệng của chúng. Cô tiếp tục quật xác hai con quái đó vào những con khác, càng quét tất cả.

Nhân lúc đó, Kelvin lao lên không trung, cậu lấy đà rồi quay ngược lại mặt đất, đâm thủng lòng ngực của những con quái mà Lyly đã quật ngã, cậu lại tiếp tục lấy đà đâm vào thây của những con to lớn khác bên cạnh. Kelvin nấu chín da thịt của lũ quái từ bên trong, sức nóng làm cho không khí quanh cậu và cả lũ quái trở nên quằn quại.

Sau khi Kelvin và Lyly đã diệt đám lớn, Philip nhảy vào giữa đám nhỏ hơn, bùng toả năng lượng ra xung quanh, đẩy lũ quái ngã lăn, để những đợt khói bụi bay mù hết cả tầm nhìn. Anh liên tục phóng những đợt năng lượng mạnh mẽ vào những con quái đó, thứ ánh sáng xanh ngọc cứ liên tục phát ra, hất văng những thứ to lớn dị hợm đó.

Lúc này Teana và Namie vứt bỏ những khẩu súng vô dụng so với lớp da rắn rỏi của lũ quái, cả hai nhanh chóng thể hiện những gì mình thật sự có, những thứ mà thật sự khiến các cô mang danh tính trạng thần.

Namie cởi bỏ áo khoác, để lộ tấm lưng với hình xăm đôi cánh, dù là trù tượng nhưng lại rất thu hút, cái sắc xanh lá mạ trên hình xăm đó dần phát quan đầy quyến rũ. Cô gồng mình, chỗ hình xâm đó ngay lập tức mọc ra một bộ cách như cánh ve, nó đập liên hồi và phát ra âm thanh như tiếng cánh của chuốn chuồn, nó liên tục ma sát với không khí rồi từ từ nâng Namie lên, sau đó Namie phóng người lên không và tấn công lũ quái bằng những thứ bụi kì lạ, những thứ bụi lấp lánh ánh lục, chúng khiến bọn quái ngã nhào xuống đất và nhanh chóng bất tỉnh.

Teana đeo headphone lên, mắt cô phát ra ánh vàng cam, ngay lúc đó cô nhanh chóng xâm nhập vào tâm trí của hai con quái đã dính bụi của Namie. Cô điều kiển chúng như hai con rối và bản thân cô là một người chơi rối điêu luyện. Chúng quay sang cắn xé những con khác dưới sự điều khiển của Teana, từng cú táp dù muốn dù không cũng bị Teana điều khiển cho trở nên mạnh nhất có thể, mạnh đến mức hàm răng của hai con quái đã gần như bị phá nát bởi lớp da của những con quái khác. Nhưng nó vẫn cứ cắn xé, điên cuồng theo ý nghĩ của Teana và không có dấu hiệu dừng lại.

Còn Victor vừa tạo khiên chắn cho đồng đội vừa quan sát, cậu nhìn chỗ cánh cổng rồi bỗng giật mình bởi cảnh tượng hãi hùng đó. Chúng chen chúc bò ra từ hư vô, cứ như thế mà bò ra không ngừng. Victor quan sát đôi chút rồi cậu nhận ra gì đó.

"Lyly! Hai chiếc côn!"

Victor vừa nói vừa chỉ chỗ cổng. Thấy thế Lyly nhìn theo, cô ngay lập tức hiểu ý, chẳng chờ đợi, cô bay lên, đẩy tất cả lũ quái sang xung quanh, một mạch bay đến chỗ cổng, cô đáp xuống rồi giơ tay làm bọn quái trong cổng bị chặn lại.

Cô hít thở, đôi mắt lại rực lên màu tím, cô tay phải vừa giữ bọn quái, tay trái từ từ giơ cao điều khiển chiếc côn ở phía trên, lúc đó tay phải của cô cũng ngừng lại rồi chuyển hướng xuống phía dưới, điều khiển chiếc côn còn lại. Lyly dùng sức cố di chuyển hai chiếc côn lại gần nhau, nhưng chúng mạnh mẽ hơn cô nghĩ.

Lúc đó những con quái vật lại ùa ra không ngừng, Victor nhanh tay tạo một lá chắn, che xung Lyly để bảo vệ cô, đồng thời cũng tạo hai lá chắn phía trên và phía dưới, đẩy hai thanh côn lại với nhau. Lyly và Victor gào thét cố kéo đống cánh cổng lại, những người khác thì cố gắng giết từng con quái thú một.

Chẳng mấy chốc, Victor nhanh đuối sức và ngả quỵ xuống, để Lyly một mình chịu đựng, với tất cả sức lực, Lyly gào thét, hai cánh tay căng cứng. Cô lấy một hơi sâu rồi giật mạnh hai tay, bắt chéo chúng lại, ngay lúc đó hai chiếc côn cũng được Lyly đóng lại, những con quái vật ngưng ùa ra. Lyly bé nhỏ vẫn phải giữ nguyên tư thế để cố định hai chiếc côn, đôi mắt vẫn toả ra ánh tím, mồ hôi dần ướt đẫm đôi vai bé nhỏ đó, Lyly cảm thấy mình đang yếu dần.

Nhân cơ hội lũ quái đã ngưng xuất hiện thêm, các thành viên khác nhanh chóng tiêu diệt những con còn lại.

Thấy thế Eugin tức tối chạy lại chỗ Lyly nhầm phá hoại. Nhưng, mới bước được vài bước, hắn đã bị một đợt năng lượng đỏ rực đẩy ngã xuống, thứ năng lượng mạnh mẽ khiến hắn đau đớn quằn quại trên nền đất cát. Hắn ngước nhìn.

Đôi mắt và bàn tay của Philip từ xanh ngọc đã chuyển sang sắc đỏ tươi từ lúc nào, anh từ từ tiến lại trước mặt Eugin, nhìn hắn đầy căm phẫn và hàm răng không ngừng đay nghiến.

"Đến lúc trả giá rồi."

Eugin cố gượng dậy, đối mặt với Philip. Câu nói của Philip bỗng làm hắn cảm thấy hơi rùng mình, nhưng hắn cũng vẫn tỏ ra bản thân mình không sợ hãi. Từ cổ tay của hắn mọc ra hai lưỡi đao lớn, bén lịm và rướm máu của chính hắn, hắn nhìn Philip với đôi mắt và nụ cười bệnh hoạn.

"Tao sẽ mổ mày ngay tại đây, chẳng cần đợi phải đưa mày về phòng thí nghiệm đâu. Thằng tính trạng hạ đẳng!"

Mồm tuy chửi và tỏ vẻ kinh ghét những người mang tính trạng thần, nhưng bản thân hắn lại đang sử dụng những tính trạng đó lên cơ thể của mình để biến bản thân thành một kẻ sở hữu tính trạng. Philip cảm thấy kinh tởm hơn bao giờ hết, với tất cả sự căm ghét, anh lao đến phóng một đợt năng lượng đỏ vào người Eugin làm hắn bị đẩy lùi. Thứ năng lượng đỏ này gây sát thương mạnh mẽ hơn so với năng lượng xanh, chỉ một đợt cũng đã đủ khiến Eugin yếu thế.

Dù đau đến mấy, hắn vẫn dùng sức chém một nhát, nhưng Philip nhanh né được rồi đẩy một phát năng lượng ngay hông của hắn, khiến hắn văng ra xa. Hắn trở nên thật yếu đuối khi đối mặt với Philip.

Trong lúc hắn đang lật đật ngồi dậy, Philip liền bay đến túm lấy cổ của hắn. Bàn tay bóp chặt lấy chiếc cổ đó, anh hấp thụ từng chút năng lượng sống dơ bẩn của Eugin. Hắn cảm thấy tim và nội tạng đang dần bị phát hủy và bị rút cạn, da dẻ hắn từ từ sậm màu, cái cảm giác đau đớn chạy khắp thân thể rồi quay về nơi cổ của hắn, từng tế bào đang dần chết đi, và từng dây thần kinh đang hét lên đau đớn. thấy tình thế bất ổn, hắn ghim lưỡi đao xuống đất, dùng chân đạp gãy nó ra khỏi tay, sau đó đá lưỡi đao về phía cổng. Lưỡi đao ghim thẳng vào cổng tạo ra một vụ nổ lớn, hất tung cát bụi xung quanh và Lyly, Philip lẫn Eugin ra xa.

Giây phút Lyly ngã xuống đồng nghĩa với việc hai chiếc côn lại hoạt động, lũ quái lại được tiếp tục được thả ra, tình thế lại thay đổi.

Philip khi bị hất văng, đầu anh đập mạnh xuống nền đất khiến anh bị choáng, cảm giác đau đớn và say sẩm dần chiếm lấy tâm trí Philip.

Ngay lúc Philip còn đang lăn lê trên mặt đất, Eugin đã cố gượng dậy và tiến lại gần anh từ lúc nào. Hắn chỉa lưỡi đao còn lại vào cổ anh.

"Rồi lũ chúng mày sẽ lại chết trong cô độc. Tao sẽ giết từng đứa một. Đầu tiên là mày."

Eugin cất lên từng câu một cách rõ ràng, trong giọng hắn đã khàn đặc thứ âm thanh tội lỗi, cái sự nóng bức ngột ngạt của chiến trận làm cho giọng hắn đỏ màu như đôi mắt hắn.

Bỗng một luồn sáng đỏ cam nhưng màu hoàng hôn đáp xuống ngay bên cạnh hắn và Philip, thứ ánh sáng tuyệt đẹp cao quý.

"Bọn ta không cô độc."

Lavy trầm giọng, cô nhìn Eugin với ánh mắt như dung nham nóng chảy, ngay sau đó cô lấy đà vung lưỡi đao nham thạch đỏ rực của mình đập thẳng vào bụng Eugin khiến hắn văng đi xa một khoảng.

Lúc đó hàng chục vệ thần khác xuất hiện từ trời cao, những luồng sáng đủ màu sắc hiện lên rồi để lại hình bóng những nữ vệ thần mạnh mẽ. Tất cả lao vào tiêu diệt những con quái vật đáng sợ đó để cho bọn trẻ nghỉ ngơi đôi chút.

Victor nhanh chạy lại đỡ lấy Philip và đưa cậu đến nơi an toàn, nhìn Philip đau đớn, Victor cũng dần trở nên mất bình tĩnh.

Lyly thì cố gắng bò ra xa chỗ cánh cổng với chút sức ít ỏi, năng lượng sống của cô gần như đã không còn, nhưng hàm của con quái vật đã ngay sát bên cô. Giây phút này Lyly chẳng thể làm được gì nữa, cô chỉ biết nhìn những chiếc răng bén lịm đó và chờ đợi.

Bỗng một luồng sáng tím xuất hiện trước mặt Lyly, bộ váy đó, máy tóc đó, tím như màu chân trời. Cô ấy dùng thứ từ trường tím lịm để đẩy con quái văng đi nơi khác, rồi cô quay lại nhìn Lyly và mỉm cười, nụ cười êm đẹp và thanh nhã.

"Chào Lyly, em mệt lắm rồi đúng chứ?"

Mag nhanh tay đỡ Lyly dậy rồi đưa cả hai bay ra xa khỏi cánh cổng, Lyly nhìn Mag rồi thở phào nhẹ nhõm. Mag để cô ngồi nghỉ để lấy chút sức, rồi Mag bay trở lại chiến trường, tiếp tục chiến đấu. Trong ánh mắt của Lyly, Mag lúc nào cũng như một vị cứu tinh, kể cả khi đây là lần đầu cô ấy cứu cô.

Lúc này Cubiz cũng đã xuất hiện, cô đóng cổng không gian và thu hai chiếc côn về bên mình.

Nhờ đó các vệ thần tiêu diệt lũ quái trong chốc lát, Eugin chỉ biết cười như một kẻ điên, hắn đối mặt với hàng chục vệ thần, miệng vẫn nở nụ cười đắc thắng.

"Kết thúc rồi Eugin."

Lavy lên tiếng. Cái chất giọng trầm mạnh mẽ khiến kẻ thù rung sợ. Tay cô giơ thanh đao ra trước mặt Eugin, để hắn cảm nhận sức nóng mãnh liệt từ đó.

"Không, vẫn chưa đâu."

Eugin liếc nhìn Lavy bằng đôi mắt đỏ hoen màu tội lỗi, chẳng mấy chóc hắn biến mất, khiến mọi người hoảng hốt.

Trong lúc tất cả đang hoang mang, thì dường như có thứ gì đó đang làm lung lay mặt đất, cát bụi bỗng loạn nhịp và trở nên hỗn độn.

"Mọi người... "

Kimberly chỉ tay về phía đông, các vệ thần nhìn theo hướng đó. Một đám khói khổng lồ đang chạy thẳng về phía này, dần rõ hơn, họ thấy trong đám khói đó là đoàn quân lính của Eugin. Thứ khói bụi đó do những bước chân mạnh mẽ khuấy động cát trên sa mạc. Lần này không chỉ là những tên lính bình thường, mà còn có cả những chiếc máy bay, những chiếc xe tăng, tàu bay và đại bác. Trông những vệ thần thật nhỏ bé so với đội quân đó.

Nhưng họ không sợ hãi hay run sợ, tất cả nhìn nhau rồi vào tư thế, chờ đợi hiệu lệnh của Luxia.

Lyly và Philip nhìn nhau, rồi cả hai mặc kệ sức lực của bản thân ra sao, cứ bay lên phía trước mà chiến đấu.

Luxia giơ cao quyền trượng ánh sáng, để cho nó toả ra một vầng hào quang lan khắp chiến trường, ngay lúc đó tất cả vệ thần lại một lần nữa xông lên.

Tất cả đều đã ở đây, những thế hệ vệ thần đều đang đấu tranh, từ những người đầu tiên cho đến những thành viên mới nhất, tất cả đều ở đây. Bảy mươi hai trái tim cùng hoà thành một, cùng để cho nhiệt huyết dâng trào và để tình yêu nước lan tỏa.

Đôi cánh của Angela dang rộng, chiếc vòng pha lê nâng Crystal tiến lên phía trước, Maddie chở Fenix bay lượn trên bầu trời đầy khói lửa đó, để những mũi tên lại một lần nữa được thả xuống từ không trung. Tia chớp của Molli nhá vàng cả chiến trận, chiếc rìu đất của Ria làm mặt đất lung lay, đôi chân bén ngót của Jennie cắt phăng đầu của các tướng địch và những dãy lụa của Silky bóp nát những chiếc máy bay... Và hàng chục vệ thần khác đều đang chiến đấu một cách mạnh mẽ và oanh liệt, tất cả đều gần giống như ngày đầu tiên Luxia gặp họ, nhưng có điều, giờ đây họ đã trưởng thành hơn và mạnh mẽ hơn.

Về phần Victor, từ nãy giờ cậu đã để Philip lạc mất khỏi tầm nhìn của cậu, hai tay tạo khiên chắn cho mọi người liên tục, nhưng cậu vẫn quan sát xem Philip đang ở đâu.

"Có ai thấy cậu trai với đôi mắt đỏ ở đâu không vậy?"

Victor hỏi với hy vọng đồng đội khác có thể đã quan sát thấy anh ấy. Bỗng Angela từ trên cao đáp xuống, cô ấy kéo cậu vào lòng rồi dùng đôi cánh để che chắn những loạt đạn đang bắn tới phía sau lưng Victor, trước khi chúng tước đoạt mạng sống của cậu.

Victor vẫn còn đang bần thần chưa hiểu chuyện thì Angela đã hỏi

"Tìm Philip đúng chứ? Cậu ta ở đang ở gần chỗ vách núi, cần chị cho quá gian không?"

Nghe xong Victor nhanh chóng gật đầu, thấy thế Angela mở cánh ra, để những viên đạn nhỏ bé rơi khỏi lớp lông vũ mềm mại, cô ôm lấy Philip rồi bay về phía vách đá nơi Philip đang chiến đấu.

Từ dưới này quan sát, Kimberly nhanh chạy theo Victor, dùng thân thể nhỏ bé đó để chạy băng băng qua đám địch hỗn loạn.

Còn Philip, từ nãy giờ vẫn cứ khăng khăng một mực bay đi tìm Eugin, trong tâm trí anh bây giờ chỉ còn ý nghĩ muốn giết hắn bằng mọi giá. Nhưng, với những việc hắn đã gây nên cho xã hội này, bộ luật cấm tính trạng thần, bộ luật hôn nhân theo tự nhiên, bộ luật cấm thánh quan... Lại còn thêm cả việc tự ý bắt giam và thí nghiệm trên cơ thể của những cá nhân mang tính trạng thần, khiến cho vô số người đã thiệt mạng, với tất cả những việc đó thì cái chết có lẽ còn quá nhẹ nhàng đối với hắn, Philip phải khiến hắn chịu hình phạt đau đớn hơn thế nữa.

Anh bay một lát rồi cuối cùng cũng thấy hình bóng tội lỗi của hắn. Hắn thoi thóp nằm trên nền đất, xung quanh là những binh lính, còn tên hầu cận thì đang cố hồi sức cho hắn.

Chẳng chờ nữa, Philip đáp xuống.

"Xem ai đang khốn khổ kìa."

Philip lên tiếng, màu đỏ không ngừng xuất hiện trong đôi mắt và bàn tay anh. Sự hiện diện của anh làm cho họ sợ hãi, ngay lập tức họ giơ súng lên để bảo vệ cho Eugin và tên hầu cận.

"Ta nghĩ lúc nãy ngươi chưa đủ choáng, hãy để ta giúp ngươi no nhá."

Eugin nói khiến Philip khó hiểu, bỗng nhiên hai tên lính khác xuất hiện và đấm Philip, khiến anh ngã xuống đất. Chúng nhanh chóng khống chế anh và không may, chúng có đeo găng tay và không để lộ chút da thịt. Sự kín đáo đó đã dồn Philip vào thế bị động. Chẳng để Philip kịp thoát ra, Eugin lập tức ra lệnh cho những tên lính bắn anh, chúng giơ cao nòng súng và bóp còi. Những viên đạn nhắm thẳng vào Philip rồi rẽ không khí lao đến, chúng nhanh như ánh sáng, chuẩn bị ghim thẳng vào xác thịt anh.

Nhưng chúng không thể, tất cả đều bị một lớp lá chắn trong suốt như pha lê cản lại và hất đi nơi khác, sự va chạm tạo ra nhưng tiếng leng keng như tiếng chuông gió, nhưng mạnh mẽ và chết chóc hơn.

Lớp pha lê vừa biến mất, ngay sau đó là hai mũi tên toả ánh hồng bắn thẳng vào tim hai kẻ đang giữ Philip, khiến chúng ngã ra nền đất.

"Cái gì vậy?"

Eugin điên tiết quay mặt nhìn về phía những mũi tên được bắn ra. Hắn lại càng điên hơn khi nhìn thấy Victor và Angela đang đứng ở đó.

"Bây đứng đực ra đó làm gì? Bắn tụi nó!"

Eugin hét lên, tụi binh lính thấy thế liền chuẩn bị giơ súng bắn. Nhưng trước khi bất cứ tên nào kịp bóp còi, thì một tên trong số đó đã hạ gục tất cả những tên còn lại. Gã đó đấm đá và tước súng của tất cả, rồi nhảy lên giang hai chân đá vào mặt của Eugin và tên hầu cận, khiến cả hai ngã xuống nền đất. Gã đó đáp chân xuống đất và ngay lập tức từ bộ dạng một tên địch hắn dần biến trở thành một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc ngắn ngang vai.

"Đứng đực ra để chờ cơ hội đá vào mặt ngươi đấy tên khốn."

Kimberly nói xong lấy đà đá thêm một phát vào mặt Eugin, khiến hắn gục hoàn toàn. Lúc này Philip, Victor với Angela mới chạy lại chỗ Kimberly, họ hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện của cô.

"Sao anh lại đi một mình?"

Victor vừa nói vừa ôm lấy Philip, trong giọng cậu có chút gì đó nghẹn ngào và đôi mắt đang long lanh ánh nước. Mỗi giây phút anh ấy biến mất khỏi tầm nhìn của cậu đều khiến cậu lo lắng vô cùng, dù cậu biết rằng anh ấy có đủ khả năng để đương đầu với mọi thứ, nhưng cậu lại không yên tâm với cái tính nóng nảy và không cẩn thận của anh.

"Anh xin lỗi... Arghh."

Vừa dứt câu, Philip rời khỏi vòng tay của Victor rồi ngã xuống nền đất, Victor chỉ biết hoảng hốt mà quỳ xuống bên cạnh anh. Máu bắt đầu chảy ra từ lưng của Philip, thứ màu đỏ tươi đó nhanh chóng sậm lại và cô đặc, để lại Philip đau đớn trên nền đất và Victor hoản loạn.

"Không... KHÔNG!"

Victor vừa khóc vừa hét lên.

Kimberly và Angela cũng bất ngờ trước tình huống đó, cả hai nhìn và nhận ra tên hầu cận đang đứng nhìn Philip, cái ánh mắt buồn sầu thảm, phản phắc sự đau đớn và đôi bàn tay rướm máu của hắn bỗng khiến Angela cảm thấy sợ hãi.

Hắn đã cố gắng đứng lên cùng với một con dao dài từ lúc nào, hắn đã chẳng ngại xuống tay giết chết Philip và giờ hắn vừa khóc vừa nở một nụ cười hoang dại.

"Eugin... Clamoris luôn trung thành với ngài... "

Hắn chỉ kịp thốt lên câu nói bi thương đó, ngay trước khi phát súng và mũi tên từ Kimberly và Angela kết liễu hắn. Rồi họ quay sang nhìn Victor và Philip, cái đôi mắt đang dần yếu đi của anh chỉ luôn luôn nhìn Victor, đôi mắt đỏ như màu máu dần chuyển sang sắc nâu đục, máu vẫn chảy ra từ vết thương sau lưng dù con dao vẫn còn ghim ở đó.

Anh nhìn Victor, nhìn gương mặt đầy đau đớn của cậu, cậu không còn là cậu nhóc vui vẻ nữa và anh cũng không còn là chàng trai mạnh mẽ nữa, anh đang dần tàn đi như nhánh tầm gửi, cái sự héo tàn này sẽ diễn ra nhanh thôi. Anh đưa đôi bàn tay, cố chạm lấy gương mặt đẫm nước mắt của Victor, cố cảm nhận lấy sự ấm áp của cậu ấy từng giây phút cuối.

"Hấp thụ năng lượng của tớ này... Rồi cậu sẽ ổn thôi."

Kimberly ngồi xuống định chạm tay lên má của Philip, nhưng anh cản lại.

"Vô ích thôi, mũi dao đã chạm vào tim tớ, tớ không thể tự chữa lành nữa... "

Philip cố nói bằng từng hơi thở nặng nhọc, từng câu chữ cũng bất giác làm Kimberly bật khóc.

Lúc này đây anh chỉ muốn chạm vào Victor lâu nhất có thể, anh cố gượng ngồi dậy ôm lấy cậu, nhưng sức lực đã chẳng còn. Victor nhanh chóng cúi xuống ôm lấy anh, ôm chặt nhất có thể, để anh có thể cảm nhận lấy nhịp đập của trái tim cậu, cảm nhận lấy sự đau đớn của từng giọt nước mắt. Anh đưa đôi tay ôm lấy cậu vào lòng, tâm trí của anh dần trình chiếu những hình ảnh quen thuộc, từ lúc nhỏ khi còn là một thằng nhóc, cho đên lúc gặp được Victor, và chậm rãi, sâu sắc nhất có lẽ là những giây phút anh ở bên cạnh cậu. Tất cả như một bộ phim chân thực, rồi dần kết thúc.

"Anh yêu em... "

Giây phút đó anh nhắm lịm mắt, đôi tay buông xui, rồi trút hơi thở cuối cùng. Xung quanh chỉ còn tiếng gào thét của Victor, đau đớn và tuyệt vọng hơn bao giờ hết.

"Không, Em yêu anh... Philip à, làm ơn... Tỉnh dậy đi... "

Victor vẫn cứ ôm lấy Philip, từng giây phút chờ đợi thời gian, cậu dần im lặng.

Lúc đó Lyly và vài vệ thần khác đã bay đến, chứng kiến cảnh tượng đau buồn đó, họ dần trầm lắng theo không khí tan thương ấy.

Đôi mắt Victor bỗng sáng lên thứ ánh sáng trắng thuần khiết, cậu ngước nhìn lên bầu trời đỏ lửa rồi lại cúi xuống nhìn Philip đang nằm trên tay mình.

"Em ước gì... Tất cả chỉ là giấc mơ của hai ta... "

Bằng sự hy vọng cuối cùng, cậu cất lên câu nói ấy, nhỏ nhẹ và êm ái. Sau đó từ vị trí cậu ngồi xuất hiện một thứ năng lượng trắng, nó tạo thành một làn sóng lan rộng ra khắp nơi, điều này làm mọi người nhớ đến cảnh tượng trước đó, làn sóng trắng đầy nguy hiểm ấy từng khiến các vệ thần mất toàn bộ sức mạnh, giờ đây nó lại xuất hiện lần nữa.

Làn sóng lan tỏa rồi nhanh biến mất khỏi phía chân trời, bỗng nhiên Teana nhớ lại điều gì đó.

.
"Em đã nghe về viên pha lê Định Mệnh chưa? Nó có khả năng xoá bỏ và lập lại trật tự, nó bẻ cong định mệnh, thay đổi những việc đã, đang và sẽ xảy ra trên cả vũ trụ này. Chị đã từng thấy nó, và không hiểu sao cậu nhóc Victor lại khiến chị liên tưởng đến nó nhiều lắm, cậu ấy còn ẩn chứ nhiều điều mà chị chưa khám phá ra."

"Chị vừa nghiên cứu xong về Victor, chị nghĩ khả năng của cậu nhóc đó không chỉ dừng lại ở việc làm mất đi sức mạnh của các tính trạng thần đâu."

.

Những câu nói của Minzy dần xuất hiện, Teana bỗng hốt hoảng.

"Cậu ấy... Là viên pha lê đó... "

Ngay lúc này làn sóng trắng khi bỗng quay ngược trở về, có điều mỗi nơi nó lướt qua đều trở nên trắng xoá, như thể một bức tranh đang bị bôi mất vậy. Thấy thế Lugin nhìn Cubiz, ngay lập tức Cubiz mở cổng không gian ngay tại vị trí các vệ thần đang đứng để họ nhảy vào, ngay trước khi làn sóng đó chạm vào họ.

"Nhưng còn Victor..."

Kimberly cố gượng lại nhưng bị mọi người kéo vào trong.

Tất cả đều đã nhảy vào chiều không gian khác, ngay lúc đó làn sóng đã xoá sổ tất cả những gì còn sót lại, hình ảnh cuối cùng mà mọi người nhìn thấy trước khi cổng không gian kịp đóng lại là Victor với đôi mắt trắng đang ôm lấy Philip và mỉm cười.

"Chỉ là giấc mơ."

.

.

.

Philip giật mình tỉnh dậy rồi quay sang nhìn Victor đang đứng chỗ cửa sổ để đón nắng sáng. Chàng trai nhỏ bé đó nhìn tựa như viên pha lê dưới ánh nắng.

"Tối qua anh mơ thấy giấc mơ lạ và dài lắm..."

Nghe thấy tiếng, Victor quay người lại nhì anh.

"Vậy à, Kể em nghe đi, em cũng mơ một giấc mơ... Rất dài."

.

"Anh mơ thấy chúng ta là vệ thần gì gì đó ở một hành tinh tên Haeven, ta sống ở một đất nước có tên là Unixia..."

.

"Thật sao? Em cũng mơ giống vậy đó... Nhưng đáng tiếc là chúng ta đang ở trái đất. Đang ở trái đất..."

.

"Anh cảm thấy giấc mơ đó rất chân thực, anh sẽ viết nó ra!"

.

"Wow, người yêu của em sắp có tác phẩm mới nữa!"

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#challenge