7 ngay 117 P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hi 5: Thương xót giai nhân – Chương 3: Tng thoáng gp qua.

“Cô xem, tôi nói không sai mà, cô cười tươi lên thực sự là rất xinh đẹp, cho nên sau này dù gặp chuyện gì cùng đừng khóc nữa.” Người con gái cười tươi như hoa, tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt nàng.

Lòng Úc Noãn Tâm dần dần cảm động, nàng gật đầu.

Người con gái đó nhẹ nhàng cười, xoay người rời đi.

Nhìn hình bóng cô dần dần rời đi, Úc Noãn Tâm than nhẹ một tiếng, nói vậy cô ấy là một người xuất thân quý tộc đi, bằng không sao lại tiến vào bệnh viện này? Nhưng mà lời nói của cô ấy khiến nàng lại lần nữa lấy đủ dũng khí.

Một tay nắm chặt lại, Úc Noãn Tâm âm thầm tự cổ động chính mình, hít một hơi nặng nề, theo hướng ngược lại với người con gái kia mà rời đi…

Dưới bóng cây râm mát, ánh mặt trời từ khe hở chiếu xuống cái bóng loang lổ.

Người con gái đứng trong ánh nắng vàng, an tĩnh giống như như một thiên sứ xinh đẹp.

“Phương Nhan”, tiếng nói của người đàn ông như rượu ngon thơm mát từ phía sau cô vang lên, mang theo một tia thân thiết.

Người con gái được gọi là Phương Nhan nhẹ nhàng xoay người.

Dưới ánh nắng, khuôn mặt người đàn ông tuấn tú lạ thường làm say lòng nữ giới, cánh mũi anh tuấn, đôi môi khẽ nhếch lộ ra vẻ ôn nhu, hình dáng cao to anh tuấn ôm lấy người con gái.

“Lăng Thần, anh đã đến rồi…” Người con gái nhìn thấy anh xong, mỉm cười.

Người đàn ông khẽ nhíu mày, tiến lên đỡ nàng, cúi đầu xuống, giọng nói lộ ra một tia trách cứ, “Rõ ràng trên đùi có vết thương mà còn chạy loạn.”

Phương Nhan khẽ thở dài một hơi, “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi đã làm cho các người kinh ngạc rồi, anh xem, em vẫn có thể đi được, sao có khả năng xảy ra chuyện đây?”

“Anh thấy em chính là cậy mạnh, từ nhỏ anh đã biết em rồi, tính tình em thế nào anh lại không biết sao?” Người đàn ông hơi nhếch miệng nói.

“Được rồi được rồi, chỉ biết là lúc anh đến thăm em là dài dòng nhất, được rồi, em nghe anh đưa sản nghiệp của Kỳ Trung đến hoạt động ở thành phố này, tất cả đều thuận lợi chứ?” Phương Nhan quan tâm hỏi thăm anh ta.

Anh ta mỉm cười, “Rất thuận lợi, cho nên anh mới có cơ hội đến thăm người bạn cũ này!”

“Coi như anh còn có lương tâm! Không giống như trước, đã đi thì đi nhiều năm như vậy!”

Phương Nhan cười hài lòng, nhưng dần dần, khuôn mặt mang theo nét tươi cười trở nên ảm đạm, cô hướng về phía người đàn ông, nhẹ giọng hỏi một câu: “Thiên Kình anh ấy…biết không?”

Người anh ta ngẩn ra, cặp mắt xẹt qua một tia tối tăm, anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, mà là hỏi lại một câu: “Vậy em nằm viện vì bị thương ở chân, hắn có biết không?”

Nụ cười bên môi Phương Nhan dần dần cứng đờ, cụp mắt xuống, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, cuối cùng cúi đầu nói: “Anh ấy gần đây bận quá…”

“Vậy sao? Cũng đúng, hắn luôn luôn lấy sự nghiệp làm trọng!” Giọng nói của người đàn ông trở nên có chút băng lạnh.

Lăng Thần Tả Lăng Thần!

Anh ta cùng người con gái trước mắt Phương Nhan, cũng chính là thiên kim của tập đoàn Phương thị, vị hôn thê của Hoắc Thiên Kình, là bạn bè từ nhỏ cùng lớn lên, nên đương nhiên sẽ quan tâm cô nhiều một chút.

Nhìn thấy vẻ mặt này của anh, Phương Nhan lại hé ra nét mặt vui cười, nói với anh: “Nhìn anh xem, đây cũng không phải là chuyện gì đáng lo ngại, còn bị anh và cha bắt phải nằm viện, anh biết nằm viện vừa buồn vừa chán không, nếu còn nằm thêm nữa thì không có bệnh cũng sẽ đổ bệnh mất.”

Tả Lăng Thần khẽ cười, “Em đúng thật là có phúc mà không biết hưởng, em biết bên ngoài có bao nhiêu người muốn đến bệnh viện này cũng không có cơ hội không.”

“Cho nên mới nói quy định của bệnh viện này rất có vấn đề, rõ ràng thiết bị chữa bệnh đều đứng đầu thế giới, lại càng nên phải tiếp nhận tất cả người bệnh, không nên phân biệt đẳng cấp, giống như người con gái vừa nãy, chắc là gặp phải phiền phức gì ở đây, khóc rất thương tâm, em nhìn cũng thấy thương tiếc.” Phương Nhan lắc đầu thở dài nói.

“Người con gái nào?” Tả Lăng Thần hiếu kì nhìn quanh, cũng không thấy người con gái nào mà nàng nói đến.

Phương Nhan chỉ phía xa xa

“Ơ, chính là nàng, đi xa rồi…”

Bóng dáng Úc Noãn Tâm dưới ánh nắng dần dần biến mất ở cổng vào bãi cỏ giống như hư vô, cuối cùng thoáng như một bức tranh.

Tả Lăng Thần theo hướng chỉ của Phương Nhan tùy ý nhìn thoáng qua, nhưng chỉ nhìn thấy hình dáng nàng sau cùng bị bức tường che khuất, trong lòng không hiểu sao nổi lên một tia khác thường, lại không rõ đây là vì sao.

“Em đúng là giống lúc còn nhỏ thích lo chuyện bao đồng, quan tâm chuyện của bản thân mình đi!”

Phương Nhan thè lưỡi, “Em nào có, chỉ nghĩ là người con gái này nhìn có điểm quen mắt, hình như là gặp qua ở nơi nào rồi…” Nàng vừa nói, vừa nghiêng đầu cố suy nghĩ.

Đã từng gặp ở nơi nào? Nhất định là có gặp qua, nhưng… chính là không nghĩ ra được.

Thấy nàng như vậy, tay Tả Lăng Thần nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc nàng, nhẹ giọng nói: “Được rồi, không nghĩ được thì đừng suy nghĩ nữa, anh đỡ em quay về phòng bệnh, một lúc nữa bác sĩ sẽ thay thuốc cho em!”

Phương Nhan gật đầu.

Hai người đi đến phòng bệnh, ánh mặt trời kéo dài hình bóng của hai người…

~~~~~~~~~~~~~~~~~ www.vficland.info ~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Tiểu Vũ, thông cáo này em không muốn đi.” Trong căn hộ, Úc Noãn Tâm để chính mình nằm trên ghế sô pha, ném tờ giấy cầm trong tay xuống bàn trà.

Người đại diện Tiểu Vũ nghe vậy xong, hơi liếc mắt khinh khỉnh, cầm lấy tờ giấy.

“Noãn Tâm, tiết mục này rất có lợi đối với em, tình cảnh hiện tại em cũng thấy đấy, các nhà đầu tư đều bội ước, lẽ nào em thật đúng là tưởng chỉ nhờ vào một bộ 《Vệ Tử Phu》 sao?”

Úc Noãn Tâm khẽ thở dài một hơi, “Đầu tiên em đồng ý về quyền uy cùng sự chuyên nghiệp của chương trình này, nhưng chị thấy đấy, trong danh sách khách quý được mời có Ngu Ngọc, em không muốn lại có bất cứ liên quan gì đến cô ta nữa.”

Tiểu Vũ lắc đầu, khẩn trương nói: “Noãn Tâm à, chính là bởi vì trong khách quý có Ngu Ngọc, chị mới cho em tiếp nhận thông cáo này! Em biết có Ngu Ngọc thì có ý nghĩa gì không?”

“Cái gì?” Úc Noãn Tâm vô tình hỏi một câu, toàn bộ tâm tư của nàng hiện giờ không phải đang đặt ở trên thông cáo, mà là đặt ở vấn đề chuyển viện cho cha nàng.

Tiểu Vũ kéo tay nàng qua, giọng điệu nghiêm túc nói: “Nơi có Ngu Ngọc thì nghĩa là sẽ có Hoắc Thiên Kình! Chị đã hỏi thăm qua, tiết mục này có ý định mời Hoắc tiên sinh làm khách quý quan trọng!”

Hi 5: Thương xót giai nhân – Chương 4 – Phn 1 : T thị

(*Hoắc thị hay Tả thị là để chỉ tập đoàn họ Hoắc, họ Tả)

Cặp mắt của Úc Noãn Tâm lướt qua một tia lo lắng, như áng mây nhè nhẹ biến mất đằng chân  trời…

“Tiểu Vũ, với tính cách của Hoắc tiên sinh, hắn tuyệt đối sẽ không tham gia loại tiết mục thế này.”

“Trước khác nay khác nha.”

Tiểu Vũ đi tới bên cạnh tủ lạnh mở lấy ra một lon Coca, sau đó mở nắp uống một ngụm lớn, “Ngay khi ngày bình chọn nhà từ thiện diễn ra, Ngu Ngọc sẽ không tiếc mọi giá để đoạt được giải thưởng này, cô ta vừa bỏ ra một khoản tiền quyên góp, đương nhiên muốn dùng tiết mục để thể hiện mình, chị nghĩ Ngu Ngọc thế nào cũng có cách mời Hoắc Thiên Kình tham gia, chuyện này có tác dụng quan trọng đối với việc cô ta đoạt được giải thưởng nhà từ thiện.”

Úc Noãn Tâm khẽ thở dài một tiếng, “Chủ đề của tiết mục lần này là gì? Chung quy cũng rõ ràng sẽ không thoát khỏi chủ đề từ thiện đi? Hành vi lôi kéo phiếu bầu như vậy cũng quá rõ ràng đi.”

“Đương nhiên không thể trắng trợn như thế, chủ đề kỳ này là thực hiện quay quanh trọng tâm câu chuyện ‘phụ nữ xinh đẹp’, cho nên chị mới cho em nhận thông cáo này, cho dù nói tới chủ đề câu chuyện về từ thiện, cũng chỉ có thể là nói mấy câu mà thôi, đài truyền hình sẽ không làm quá khoa trương, khán giả cũng không phải là người ngốc nghếch.” Tiểu Vũ nhún vai, trên mặt lộ vẻ hiểu rõ lõi đời với giới giải trí này.

Úc Noãn Tâm thừa nhận cô nói đúng, thoáng suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiểu Vũ, thực ra em tham gia tiết mục này cũng phải, tình trạng đồn đại của em hiện nay không lớn, hơn nữa, em thực sự cùng Hoắc tiên sinh đã không còn có bất cứ quan hệ nào, loại chuyện này sớm muộn gì mọi người cũng biết thôi.”

Tiểu Vũ cũng đành phải trợn mắt, tiến lại nói: “Noãn Tâm à, em làm người cũng không thể không nên thành thực như thế? Nhất là trong làng giải trí này, thông cáo này đối với em rất quan trọng, mặc kệ em cùng Hoắc tiên sinh có vấn đề gì hay không, chỉ cần hai người đồng thời xuất hiện trước màn ảnh sẽ dẫn tới phát sinh ra chủ đề, nói cách khác là tình trạng của em trong một đêm sẽ xoay chuyển, hơn nữa, nói không chừng Hoắc tiên sinh lại đối với em nhớ mãi không quên đi.”

“Tiểu Vũ” Úc Noãn Tâm đã hết chỗ nói rồi, mệt mỏi nhìn cô nói: “Em rốt cục nói không lại chị, nói chung, chị sắp xếp thế nào em sẽ làm như thế, cứ như vậy đi.”

Tiểu Vũ thấy nàng đồng ý, lập tức mặt mày rạng rỡ, kéo cánh tay của nàng nói: “Em đương nhiên phải nghe lời chị rồi, chị thật đúng là suy nghĩ lo lắng cho em khắp nơi. Tuy nói tình cảnh của em bây giờ không tốt, nhưng với kinh nghiệm làm người quản lý của chị, sau này em tuyệt đối có thể trở nên cực kỳ nổi tiếng. Bây giờ em là nghệ sĩ quan trọng nhất trong tay chị, hơn nữa em mới tròn 20 đi, đúng độ tuổi phong hoa nở rộ, Ngu Ngọc kia năm nay đã 26 tuổi rồi, cô ta làm sao so được với em đây, cho nên, Úc Noãn Tâm nghìn vạn lần không nên buông tay nha!”

Úc Noãn Tâm hơi nở nụ cười, giống như giấy Tuyên Thành nhuốm màu mực tàu, dần dần gợn sóng…

Nhìn khuôn mặt với vẻ tinh thần bồng bột phấn chấn của Tiểu Vũ, lòng nàng trong nháy mắt cảm thấy vô cùng ấm áp…

Nước Pháp là một đất nước lãng mạn, trụ sở chính của tài chính Hoắc thị tọa lạc tại trung tâm thương mại Paris diễm lệ, kiến trúc công nghiệp nhà kính cao vót gần như chọc thẳng vào bầu trời, ánh kim loại dưới ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ…

Đây là một nơi đầy quyền uy, cũng là nơi giàu có được toàn thế giới quan tâm nhất, bởi vì mỗi một quyết đinh từ chỗ cao nhất ở tòa nhà này hầu như đều có thể thống trị và làm thay đổi nền kinh tế huyết mạch của thế giới.

Phòng hội nghị quốc tế, phong cách xa hoa, đang diễn ra hội nghị được truyền đi toàn cầu.

Phòng hội nghị to như vậy tràn đầy không khí bận rộn, hai bên bàn hội nghị là các cổ đông của Trắc thị, Hoắc thị, đang ngồi ở vị trí chủ tịch chính là Hoắc Thiên Kình.

Hệ thống TV treo tường phát đi nhiều hình ảnh về hiệp nghị, độc lập phát tới các công ty con trên toàn thế giới hình ảnh rõ nét của hội nghị, phân tích và báo cáo cho Hoắc Thiên Kình về tình hình tiến triển của dự án từng lĩnh vực mà mỗi công ty phụ trách.

Hoắc Thiên Kình mặc một bộ Âu phục màu tối, không chỗ nào không biểu hiện sự xa hoa, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị cùng cặp mắt đen cơ trí, thể hiện ra sự quyết đoán, xử sự bình tĩnh, lạnh lùng, đặc trưng của hắn, đây cũng là điều quyết định hắn có thể ngồi trên vị trí chủ chốt này.

“Hoắc tiên sinh, dự án bên Thụy Sĩ phát triển rất thuận lợi, nhất là chính phủ địa phương cũng đưa ra hỗ trợ mạnh mẽ, nhưng về việc mở thêm hãng hàng không Zurich tương đối có chút khó khăn!” CEO của chi nhánh ở Thụy Sĩ báo cáo với Hoắc Thiên Kình trong phòng họp.

“Rắc rối? Từ này đã lâu không từng xuất hiện ở Hoắc thị!”

Hoắc Thiên Kình dường như không vừa lòng với hiệu suất làm việc của anh ta, cầm trong tay tài liệu về các số liệu của chi nhánh Thụy Sĩ ném lên bàn hội nghị, cặp mắt ưng đen sắc bén quét về phía màn hình phát sóng.

CEO chi nhánh Thụy Sĩ hiển nhiên có chút xấu hổ nhất là lúc đối mặt với hội nghị truyền đi toàn cầu như vậy, hắn hắng giọng nói: “Là thế này Hoắc tiên sinh, về vấn đề tăng thêm một hãng hàng không, đứng trên phương diện của Chính phủ có thể có chút ý kiến bất đồng.”

Thân thể Hoắc Thiên Kình dựa lưng vào ghế ngồi, đùi phải thon dài gác lên chân trái, đập lên bàn hội nghị, “Nếu bây giờ anh nói với ta áp lực của việc mở hãng hàng không này đến từ phía cạnh tranh, ta sẽ có hứng thú nghe, nhưng, anh nói với ta đó là vấn đề từ chính phủ? Vậy ta hỏi anh, áp lực của CASE (*trường hợp) này là đến từ Tổng thống Liên bang hay là từ bảy bang trong Liên bang?”

CEO một trận á khẩu, dừng lại một lúc nói tiếp: “Hiện nay Chính phủ Hội đồng Liên bang Thụy Sĩ đang diễn ra vòng tuyển cử, bởi vậy nên làm lỡ một ít tiến trình của chúng ta.”

“Ta nhấn mạnh lại một lần, cũng là một lần cuối cùng!” Tiếng nói Hoắc Thiên Kình lạnh lùng dứt khoát cắt đứt lời nói của anh ta.

“Mở đường hãng hàng không Zurich đối với Hoắc thị chúng ta là tình thế bắt buộc, ngươi hẳn là biết Zurich là 1 trong 3 thị trường lớn nhất thế giới, hơn 350 ngân hàng, trong đó 105 ngân hàng nước ngoài là của Hoắc thị chúng ta, mà ở đó còn bao gồm các công ty chứng khoán, kinh doanh quan trọng nhất. Hoắc thị ở Zurich nổi danh là đóng vai trò quan trọng nhất, bởi vì vào lúc cao điểm sẽ có 70% các giao dịch kinh doanh chứng khoán tại các điểm giao dịch của Hoắc thị. Giành quyền khai thác đường hàng không, là một phương tiện quan trọng của Hoắc thị để tiến thêm một bước khai thác thị trường tài chính. Bây giờ anh nói với ta vấn đề ở Chính phủ? Ta bỏ ra nhiều tiền như vậy đều không phải dùng để chơi đùa!”

“Vâng, Hoắc tiên sinh, tôi hiểu rồi!” Sắc mặt CEO ở trên truyền hình hiển nhiên không được tốt, liên tục nói vậy.

“Tốt nhất là anh giải quyết khẩn trương vấn đề Chính phủ bên đó. Bởi vì lợi ích của dự án này có ảnh hưởng rất lớn, đối thủ cạnh tranh của Hoắc thị sẽ không dễ dàng buông tha, đây không phải là CASE thầu, cho nên đối thủ cạnh tranh không thể nào dùng cách bình thường để có được cơ hội, chỉ biết gian lận với Chính phủ, đặc biệt là tập đoàn Tả thị, gần đây có rất nhiều hành động mờ ám của hắn!” Cặp mắt thâm thúy của Hoắc Thiên Kình lộ ra ánh tinh tường.

“Vâng, Hoắc tiên sinh!”

Hi 5: Thương xót giai nhân – Chương 4 – Phn 2 : T thị

Sau khi kết thúc hội nghị, trợ lý đặc biệt của Hoắc Thiên Kình, đồng thời cũng là trợ thủ đắc lực nhất của hắn – Ước Hàn Ni hộ tống Hoắc Thiên Kình đi vào phòng tổng tài.

Phòng tổng tài rất rộng lớn, màu sắc trang nhã chính là điểm nhấn chính của thiết kế, cửa sổ hình bán khuyên sát đất gần như chiếm 1/3 toàn bộ bên trong phòng, đặt mình trong đó, giống như đứng ở tận mây xanh, bỗng nhiên sẽ có cảm giác ưu thế cao cao tại thượng.

“Nói đi!” Hoắc Thiên Kình ngồi ở ghế tổng tài, lấy ra một điếu xì gà Cu Ba thượng hạng đốt lên.

Ước Hàn Ni gật đầu, cầm tài liệu trong tay trình lên, nói: “Đúng như Hoắc tiên sinh ngài dự liệu, Tả thị hai năm nay tình hình phát triển thực sự rất tốt, bởi vì trong đó có sản xuất công nghiệp móc nối cùng với tài chính, do đó dường như đối đầu với Hoắc thị ở mọi lĩnh vực. Nhất là trước đó không lâu, Tả thị đưa văn phòng trụ sở chính cùng chi nhánh bên Paris xác nhập vào với nhau, chính thức đặt ở Paris, tôi nghĩ ý đồ của hắn rất rõ ràng, chính là muốn cạnh tranh với Hoắc thị!”

Hoắc Thiên Kình lật lật qua văn kiện xong, đưa tay đóng lại, cười lạnh lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ châm chọc

“Tả Lăng Thần à Tả Lăng Thần, loại hành vi lấy trứng chọi với đá này anh cũng không phải làm một lần rồi, cần gì tự tìm đến đường cùng đây?”

Ước Hàn Ni nghe vậy xong, dò hỏi: “Hoắc tiên sinh, Tả thị lần này xem ra khí thế dào dạt, ngài chẳng lẽ còn định…”

“Ước Hàn Ni, anh đi theo ta bên người đã bao nhiêu năm?” Hoắc Thiên Kình bất ngờ hỏi một câu.

“Mười một năm, Hoắc tiên sinh!” Ước Hàn Ni thật thà trả lời.

Hoắc Thiên Kình gật đầu, “Không sai, sau khi ta tốt nghiệp đại học, 20 tuổi đã ngồi lên vị trí này rồi, khi đó thì anh đã đi theo bên cạnh ta, cho tới bây giờ!”

“Hoắc tiên sinh…” Ước Hàn Ni không hiểu vì sao hắn phải nói như vậy.

Hoắc Thiên Kình đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, nhìn thế giới phồn hoa ngựa xe như nước phía dưới, bóng dáng cao to anh tuấn giống như một con chim ưng bay lượn.

“Anh theo ta mười một năm, hẳn là rất rõ tính cách của ta! Đối với Tả thị, ba năm trước đây ta đã buông tha cho một đường sống, ngày hôm nay, một khi hắn thích chơi trò chơi mà không biết tự lượng sức mình, Hoắc Thiên Kình ta đây cũng sẽ chơi đến cùng!”

“Tôi hiểu rồi, Hoắc tiên sinh!” Ước Hàn Ni lập tức nói, hoàn hảo, lần này Hoắc tiên sinh sẽ không nương tay nữa.

Trong không khí ngập tràn mùi vị khát máu…

“Hoắc tiên sinh, còn có một việc…” Ước Hàn Ni luôn luôn quyết đoán giỏi giang vậy mà lại có chút ấp a ấp úng.

Hoắc Thiên Kình dường như cũng phát hiện ra điểm này, hơi hơi nghiêng mặt, không có đặt câu hỏi, chờ hắn nói xong.

“Là như vậy, Hoắc tiên sinh…”

Ước Hàn Ni hắng giọng, kính cẩn nói: “Trong lúc ngài đang họp, Ngu tiểu thư gọi điện thoại đến, cô ta nói cô ta phải tham gia một tiết mục, mời ngài đi làm khách quý đặc biệt, đồng thời tổ tiết mục cũng gọi điện đến, bọn họ rất mong muốn ngài đi dự chuyên mục kỳ này…”

Tiếng nói của hắn càng ngày càng nhỏ, bởi vì hắn không khó thấy được lông mày Hoắc Thiên Kình càng ngày càng nhíu lại.

Quả nhiên đúng như dự đoán.

“Làm khách quý của chương trình?” Hai tay Hoắc Thiên Kình vây quanh trước ngực, nhìn Ước Hàn Ni, như là nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này, “Ước Hàn Ni, anh sẽ không cho rằng ta có khả năng đồng ý đấy chứ?”

“Vâng, Hoắc tiên sinh, tôi biết ngài luôn luôn sẽ không tham gia các hoạt động truyền thông, chỉ là Ngu tiểu thư hình như thực sự rất sốt ruột, nói dặn đi dặn lại.”

“Được rồi!” Hai chữ ngắn gọn cắt đứt lời của Ước Hàn Ni.

Ước Hàn Ni cũng không dám nói thêm gì nữa, bởi vì hắn biết rõ đây là điềm báo Hoắc tiên sinh không kiên nhẫn được nữa.

Đúng lúc này…

“Ai, Ngu tiểu thư, Ngu tiểu thư, cô không thể đi vào.” Tiếng nói khẩn trương của thư ký tổng tài vang lên, cửa phòng bị đẩy ra, ngay sau đó một người đàn bà xông vào.

Không phải ai khác, chính là Ngu Ngọc!

“Thiên Kình” Ngu Ngọc nhìn thấy Hoắc Thiên Kình, lập tức đi về phía hắn, làm nũng nhào vào trong lòng hắn.

Lông mày hoắc Thiên Kình nhíu lại.

“Hoắc tiên sinh, Ngu tiểu thư nhất định phải xông vào, tôi, tôi”

“Được rồi, các người đều đi xuống đi!” Hoắc Thiên Kình lạnh giọng nói.

Ước Hàn Ni cùng thư ký của tổng tài lập tức rời khỏi phòng làm việc.

“Cô hình như càng ngày càng không hiểu phép tắc rồi!”

Hoắc Thiên Kình đẩy Ngu Ngọc ra, đi đến ngồi xuống ghế dựa của tổng tài ở bên cạnh, khuôn mặt anh tuấn không có lấy một tia cảm xúc, ánh mắt cùng ngữ khí trầm thấp của hắn hờ hững như nhau.

Ngu Ngọc thấy thế, đáy mắt cả kinh, lập tức tiến lên, hai tay cứng ngắc ôm lấy cần cổ hắn, biểu lộ dáng vẻ cực kỳ ám muội.

“Thiên Kình, người ta cũng là sốt ruột thôi mà, nói qua điện thoại đương nhiên không rõ ràng, cho nên mới chạy tới đây, ai biết được thư ký của anh lại không nhìn vào mắt như thế, lại còn cản em lại.”

“Cô là đang ám chỉ cấp dưới của ta làm việc không tốt phải không?” Hoắc Thiên Kình tuy rằng không có đẩy cô ta ra, nhưng giọng điệu còn trở nên lạnh lùng hơn so với vừa nãy.

Ngu Ngọc trong lòng cảm thấy không ổn, ôm lấy khuôn mặt hắn, làm nũng nói: “Người ta nào dám có ý này chứ, Thiên Kình, gần đây anh làm sao vậy? Từ lúc nghỉ phép về cũng không tìm đến người ta?”

Sẽ không… vẫn còn có liên hệ với Úc Noãn Tâm kia chứ?

Tuy rằng câu cuối cùng này cô ta rất có nghi vấn, nhưng là không dám mở miệng hỏi.

Hoắc Thiên Kình nhìn cô ta một cái, không trả lời vấn đề của cô, mà là lãnh đạm nói: “Cô đến đây đơn giản chỉ là muốn ta tham gia chương trình kia!”

“Hóa ra trợ lý của anh đã nói với anh rồi, thật là tốt quá!”

Ngu Ngọc thấy hắn biết chuyện này, nét mặt biểu lộ vẻ tươi cười, phong tình vạn chủng ngồi trên đùi rắn chắc của hắn, giống như kẹo đường dán trong lòng hắn, “Thiên Kình, anh cũng biết em có nhiều dự đoán được danh hiệu từ thiện này ngày mai, thông cáo gần đây em nhận được đều đã ngấm ngầm nói an bài như vậy, người ta là muốn, nếu như anh cũng có thể xuất hiện, tỷ lệ thành công của em sẽ cao hơn…”

Cô ta nũng nịu nói, ngón tay trắng xanh dụ hoặc vẽ vòng vòng lên vòm ngực mạnh mẽ của hắn.

Hi 5: Thương xót giai nhân – Chương 5: Bt ng đng ý

Nằm áp trong lòng hắn, cặp mắt ngấn nước nũng nịu, yêu diễm xinh đẹp câu dẫn hồn phách, thân hình kiều mị không xương tự nhiên thêm vào ba phần xinh đẹp, đúng là vốn để hấp dẫn đàn ông của cô ta.

Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong, đột nhiên cười.

“Đàn bà tham lam, hai ngày trước ta đã quyên góp một khoản tiền lấy danh nghĩa của cô, như vậy còn không được?” Nụ cười khẽ trầm thấp gợi cảm nhàn nhã đậu trên khuôn mặt tuấn tuyệt, bàn tay to đã đem thân thể phụ nữ kiều mị tóm lấy ở trong lòng.

“Thiên Kình, người ta biết anh thương em mà…”

Ngu Ngọc sau khi thấy nét cười trên môi hắn, sự thấp thỏm trong lòng biến mất, thân thể lập tức xụi lơ  hóa thành một đầm nước xuân, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lòng người đàn ông, khẽ ngẩng lên khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, “Người ta là đàn bà của anh, nếu như anh không muốn đi, người ta cũng không dám cưỡng cầu đâu, chỉ là… người ta sẽ không cam lòng thôi.”

Mái tóc uốn dài như nước nhẹ nhàng rủ xuống, rơi xuống cánh tay của người đàn ông, cùng với nét mặt điềm đạm đáng yêu đều khiến người khác thương tiếc.

“Yêu cầu của cô càng ngày càng cao rồi đấy!” Tiếng nói gợi cảm, trầm thấp của Hoắc Thiên kình vang lên bên tai người con gái càng gia tăng thêm hương vị kích tình, nhưng trước sau vẫn luôn có vẻ lạnh nhạt.

Hàng mi dài của Ngu Ngọc khẽ khép lại, chiếc cằm xinh đẹp khẽ nhếch lên, “Bởi vì người ta tức giận không nguôi mà…”

“Có việc gì mà tức giận không nguôi?” Hoắc Thiên Kình thờ ơ ôm cô ta, một tay mở tài liệu trên bàn ra.

Hai bầu ngực của Ngu Ngọc cách dây thắt lưng gợi cảm sang quý tựa vào vòm ngực mạnh mẽ của người đàn ông, bất mãn nói: “Còn không bởi vì Úc Noãn Tâm kia? Cũng không biết tổ tiết mục có phải là cố ý hay không, tự nhiên cuối cùng lại đưa cho Úc Noãn Tâm một thông cáo khách mời minh tinh! Em thực sự không nghĩ cô ta có tư cách gì tới tham gia chương trình này!”

Ngôn từ bất mãn của nữ nhân khiến cho ngón tay đang chỉ chỉ trên tài liệu dừng lại, con mắt am hiểu sâu sắc lướt qua một tia ánh sáng, lập tức rành rọt khép tài liệu lại, giọng nói khôi phục lại sự lạnh lùng vốn có.

“Cho dù cô cùng cô ta cùng chỗ thì làm sao?”

Bàn tay nhỏ bé của Ngu Ngọc chui vào trong áo sơ mi của hắn, thì thầm nói: “Em mới không đế cô ta ở trong mắt đi, cô ta chẳng qua chỉ là con tôm nhỏ mà thôi…”

“Đã như vậy, lại càng không cần tức giận bất bình như thế!” Hoắc Thiên Kình bất ngờ cười, bàn tay to rốt cục miễn cưỡng ôm lấy nơi đẫy đà của Ngu Ngọc, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, lập tức làm cho cô ta thét chói tai, toàn bộ thân thể nhẹ nhàng rung động lên.

“Thiên Kình…” Giọng của cô ta như mặt nước.

Hoắc Thiên Kình nâng cằm của cô ta lên, bên môi cuồng ngạo gợi lên nụ cười tà mị, nhưng lại không hề chạm vào đáy mắt.

“Cô bây giờ là diễn viên, đương nhiên phải có phong độ vốn có của diễn viên, cho nên ta không hy vọng thấy cô tranh hơn thua trong chuyên mục cùng một con tôm nhỏ, hiểu chưa?”

Ngu Ngọc nghe vậy xong, cặp mắt đột nhiên sáng ngời, lập tức hoan hô ra tiếng.

“Thiên Kình, ý của anh, là nói, anh, anh đồng ý tham gia chương trình này rồi?”

Đôi môi mỏng của Hoắc Thiên Kình khẽ nhếch, không nói gì, nhưng không khó nhìn ra là một loại thái độ ngầm thừa nhận.

“Thiên Kình, anh thật tốt…em chỉ biết người anh hiểu rõ nhất chính là em…” Ngu Ngọc được chiều chuộng mà lo sợ, chăm chú áp vào vòm ngực của hắn.

Cô là bảo bối trong giới truyền hình và điện ảnh, là diễn viên đắt giá, ở trước mặt bất kỳ người đàn ông nào cũng luôn kiêu ngạo hống hách, thế nhưng bất luận thế nào đều không bao gồm một người, đó chính là Hoắc Thiên Kình trước mắt, hắn nhiều tiền mà lạnh lùng, kiêu ngạo mà anh tuấn, có lúc tà mị cười nhẹ nhàng, khẽ nhếch đôi môi lên, cái gì cũng không nói, mặc kệ là người đàn bà cao ngạo thế nào đều sẽ hòa tan trong đôi mắt hắn, cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới ống quần hắn, cô đương nhiên cũng không ngoại lệ!

Tuy rằng biết hắn có rất nhiều đàn bà, nhiều giống dải ngân hà, thế nhưng cô là tự nguyện, chỉ cần miệng Hoắc Thiên Kình hơi nhếch lên, con mắt sáng lên một chút, thì cô cũng sẽ cam tâm tình nguyện, chỉ một cái vẫy là lao tới. Cô biết bản thân mình hèn mọn, không có nguyên tắc, thế nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng, bởi vì hiện nay không một người đàn bà nào có thể lôi kéo trái tim của hắn. Ngoại trừ Ngu Ngọc cô ra, không có bất kỳ người đàn bà nào có thể ở lại bên người hắn hơn 3 năm. Dù cho là vị hôn thê của hắn Phương Nhan, dường như hắn cũng không có đặt ở trong mắt! Chỉ cần trái tim của hắn không bị người đàn bà khác trói chặt, thì cô sẽ có cơ hội, nói không chừng, cô còn có thể thay thế, công khai ngồi lên vị trí của Phương Nhan!

Trước đây Ngu Ngọc nghĩ cũng không dám nghĩ, tất cả của cô đều là Hoắc Thiên Kình cho, cho nên chỉ cần Hoắc Thiên Kình muốn, tùy lúc tùy nơi cô đều cho, nhưng càng theo hắn nhiều năm, dã tâm của cô càng lớn hơn, cô nghĩ mình có cơ hội trở thành phu nhân của tổng tài Hoắc thị!

Đối mặt với ánh mắt làm nũng của cô, trong lòng Hoắc Thiên Kình ngưng lại, hắn không nói gì nữa, chỉ là đưa thân thể dựa lưng vào ghế ngồi, thân thể mềm mại trong lòng làm hắn lơ đãng nghĩ tới người con gái trong sáng nhưng lạnh lùng kia!

Úc Noãn Tâm!

Ngay cả hắn cũng cảm thấy khó tin, hắn lại đi tham gia chương trình chết tiệt gì đó, nguyên nhân chính là vì hắn vừa nghe được thì ra Úc Noãn Tâm cũng tham gia?

Thực sự là sai lầm đến cực điểm!

Ngu Ngọc thấy thế xong, lập tức nhu thuận đưa thân thể dò xét về phía trước, thấy hắn không có đẩy mình ra, mừng rỡ như điên chủ động đưa bàn tay to của hắn kéo đến chỗ đẫy đà của mình, quần áo vốn đã bại lộ ra càng bị cô cố ý kéo xuống.

Trong phòng làm việc một cảnh xuân…

Khóe miệng Hoắc Thiên Kình khẽ tà mị nhếch lên, bàn tay to thuận thế cố sức xoa nắn chỗ đẫy đà của cô không chút thương tiếc, hắn chưa bao giờ cự tuyệt sự chủ động của cô, nhất là vào lúc tâm tình hắn phức tạp!

“Thiên Kình…người ta muốn…”

Ngu Ngọc đương nhiên biết rõ dục vọng của hắn, gần như đang khẩn cầu, gắt gao leo lên ngực Hoắc Thiên Kình, bốn phía tràn ngập hương vị nam tính thuộc về hắn, hơi nóng cuồn cuộn không ngừng xuyên thấu qua vải vóc truyền đến da thịt của cô, gương mặt trắng tuyết của cô sớm đã không kiềm chế được tình dục mà hiện lên hai mảng đỏ ửng.

Không đợi Hoắc Thiên Kình động tay vào, bàn tay nhỏ bé của cô cố sức xé rách đai đeo quần áo gợi cảm, chỉ trong nháy mắt, thắt lưng đã sớm rơi xuống khỏi người, thân thể cô lạnh run, muốn nói nhưng vẫn còn do dự nhìn hắn, nhìn khuôn mặt đẹp trai không gì sánh được kia của hắn, đôi mắt của cô trở nên mờ mịt.

Hi 5: Thương xót giai nhân – Chương 6: Hai người ph n chm mt nhau

Hoắc Thiên Kình cười lạnh, không nói lời nào trực tiếp đặt cô ta lên bàn làm việc.

“Thiên Kình……” Toàn thân Ngu Ngọc nằm trọn trên bàn, mùi Long Tiên Hương hoàn toàn bao phủ, khiến cô vô lực chống lại…….

Một tay Hoắc Thiên Kình vén váy cô lên cao, tay kia nhanh chóng kéo khóa quần, không chút thương tiếc lập tức đâm mạnh vào.

Nếu cô muốn, hắn không ngại thành toàn. Nhìn người đàn bà đang lớn tiếng rên rỉ dưới thân mình, hắn hung hăng xông lên đỉnh cao rồi ngã xuống, trong lòng hắn thật sự thỏa mãn, nhưng rồi sau đó là thật sâu trống rỗng!

Bên tai nghe tiếng rên rỉ, dường như trong chốc lát nó như biến thành tiếng của Úc Noãn Tâm! Tiếng rên rỉ đầy ngượng ngùng, mà lại khiến đàn ông không thể khống chế được. Hoắc Thiên Kình lập tức nhắm chặt hai mắt.

Tưởng tượng người đàn bà dưới thân trở thành Úc Noãn Tâm, dần dần, hô hấp hắn trở nên rối loạn, động tác cũng cuồng mãnh hơn.

Văn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ cùng thở dốc……

Ngay khi hai con người kia bước đến cao trào, tiếng điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Hoắc Thiên Kình dừng lại, thân hình vẫn ở trong cơ thể Ngu Ngọc như trước, vươn dài cánh tay, ấn nút nghe.

Ngu Ngọc khó nhịn xoay qua lại, vẻ mặt khó chịu nhìn hắn.

“Hoắc tiên sinh, Phương tiểu thư đến đây!” Thư ký của Tổng tài trả lời.

“Cho cô ta vào!” Giọng nói Hoắc Thiên Kình trầm thấp, nhưng cũng không khó cảm giác được có chút ám muội, kích tình.

Hắn ngắt điện, Ngu Ngọc bất mãn, cố làm nũng: “Thiên Kình, sao anh lại để cho vị hôn thê của anh vào? Hai chúng ta còn chưa xong mà?”

Lời cô ta còn chưa dứt, Hoắc Thiên Kình lập tức rút khỏi cơ thể cô ta, nhàn nhã chỉnh trang lại y phục.

“Thiên Kình?” Ngu Ngọc ngây người, cô không ngờ Thiên Kình lại dừng lại.

Kinh ngạc cùng bất mãn còn chưa biểu lộ rõ, cửa phòng liền bật mở.

“Thiên Kình, đã đến giờ, chúng ta… ” Lời còn chưa dứt, cảnh tượng trong phòng khiến lời nói liền im bặt.

Túi xách trong tay Phương Nhan lập tức rơi xuống thảm.

“A” cùng lúc đó, Ngu Ngọc hét lên đầy sợ hãi, lập tức đứng dậy, sửa sang lại quần áo. Lúc này đây, cô chưa bao giờ cảm nhận một thời điểm nào xấu hổ như vậy.

Ai ngờ, Hoắc Thiên Kình thấy thế, vươn bàn tay to khẽ vuốt ve đầy ám muội, giọng nói trầm thấp: “Không cần gấp, từ từ mặc.”

Một câu nói, hoàn toàn đứng về phía Ngu Ngọc.

Mà vẻ mặt Phương Nhan đã sớm ngập tràn bi thương, đôi mắt đẹp ẩn ẩn lệ mờ……

“Lần sau nếu đến Hoắc thị, gọi điện trước cho tôi đã. Bởi vì tôi cũng không rõ để cho cô nhìn được những chuyện gì.” Hoắc Thiên Kình đứng một bên thắt lại cà vạt, rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại. Quay đầu lại, ngồi vào ghế Tổng tài, khôi phục vẻ mặt hờ hững.

Bình tĩnh đến mức giống như vốn chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Sắc mặt Phương Nhan trắng bệch, y như một tờ giấy trắng.

Ngu Ngọc thấy vậy, cũng chậm rãi sửa sang lại quần áo, đến trước mặt Hoắc Thiên Kình, giọng nói nũng nịu: “Thiên Kình, vị hôn thê của anh đến rồi, em không quấy rầy hai người nữa…..” Cô cố ý ôm tay hắn, tất cả đều là diễn cho Phương Nhan xem.

Thân thể đột ngột bị Hoắc Thiên Kình véo nhẹ, cô cố ý thở gấp một tiếng, mỉm cười, đánh yêu hắn.

“Anh quá đáng, vị hôn thê đang nhìn kìa.”

Hoắc Thiên Kình thoáng liếc nhìn Phương Nhan, cười lạnh. Mỉm cười tà mị nhìn Ngu Ngọc.

“Hôm nay cứ để vậy đã, tối nay tắm rửa sạch sẽ chờ tôi.”

“Được, Thiên Kình. Người ta chờ anh.”

Ngu Ngọc mừng như điên, chủ động hôn môi một cái, đi nhanh ra cửa. Khi lướt qua Phương Nhan, cô ta nở nụ cười lạnh.

“Một người đàn bà không chiếm được trái tim người đàn ông của mình, chi bằng buông tay thì hơn.” Nói xong cô ta liền bỏ đi.

Cửa phòng lại một lần nữa bị đóng lại, y như một tiếng sấm chợt vang vọng trong thâm tâm Phương Nhan……

“Thiên Kình, anh, nhất thiết phải làm những việc như thế này sao?” Phải mất một lúc lâu, Phương Nhan mới thốt được nên lời, ánh mắt quyến luyến nhìn hắn.

Hoắc Thiên Kình nhìn cô, đôi mắt đen hờ hững lạnh lùng.

“Cô tìm tôi có chuyện gì?”

“Cha em nhớ anh, ông hy vọng tối nay có một bữa cơm gia đình……” Phương Nhan nhẹ nhàng trả lời, hơi cắn môi.

“Được.” Hắn đáp ứng.

Hả?

Phương Nhan không nghĩ được là hắn lại lập tức đáp ứng, kinh ngạc trừng mắt nhìn. Nhất thời cả hai im bặt.

“Còn có việc gì?” Hoắc Thiên Kình thấy cô không có ý định rời đi, ngẩng đầu nhìn cô.

“Em không nghĩ là anh sẽ đồng ý. Đêm nay, không phải là…… anh định tới chỗ cô ta sao???” Lòng cô đau đớn khôn nguôi.

Hoắc Thiên Kình nghe xong, đáy mắt cũng không có ý tức giận, đứng dậy đến bên người cô, vươn tay khẽ nâng cằm cô.

“Còn chưa có kết hôn, mà đã có ý định kiểm soát việc tôi làm sao???” Giọng nói nồng đậm nguy hiểm.

“Không, em đâu có ý này. Thiên Kình, em…… anh hiểu lầm?!” Phương Nhan liên tục lắc đầu, ánh mắt cũng tràn đầy sợ hãi.

Thấy vậy, môi Hoắc Thiên Kình hơi run lên, cười nhẹ, bàn tay đang nâng cằm chợt khẽ vuốt má cô : “Không cần sợ như vậy, em là vị hôn thê của tôi. Chuyện em muốn, tôi đương nhiên đồng ý!”

Phương Nhan không kìm được mà bổ nhào vào lòng hắn, cũng chẳng để tâm mùi hương còn sót lại của người đàn bà khác, lên giọng đầy chua xót: “Anh yêu cô ta? Vị ngôi sao Ngu ngọc kia???”

“Không thích!” Hai từ ngắn gọn lập tức thốt ra từ miệng Hoắc Thiên Kình, đủ biết hắn có bao tuyệt tình.

“Vậy thì…… ” Phương Nhan lấy dũng khí, nhìn thẳng vào cặp mắt sâu thẳm khó làm người ta dò được, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao anh thà làm chuyện đó với cô ta…… mà không chịu chạm vào em?”

Ngay sau đó, Hoắc Thiên Kình liền buông cô ra, ngữ khí lạnh lùng:

” Sao? Cô muốn làm tình với tôi ư???”

Hi 5: Thương xót giai nhân – Chương 7: Tình nguyn thiêu thân.

“Em……”

Phương Nhan nhíu mày liễu, hai má đỏ ửng, đột nhiên cô nói: “Chẳng lẽ, trong lòng anh, em không đáng giá bằng người phụ nữ kia sao?”

Xét về quyến rũ, cô quả thực kém Ngu Ngọc. Từ nhỏ, sống trong gia cảnh hào môn (*nhà giàu có), đã nhận được những phương pháp giáo dục nghiêm khắc nhất, các cách giao tiếp, ứng xử luôn đại biểu cho danh phận. Cho nên, dù đối mắt với người đàn ông mình ngưỡng mộ trong lòng thế nào, cô cũng không thể dạn dĩ như Ngu Ngọc được.

Có lẽ…… đàn ông thích những người phụ nữ như thế?

Cằm lại bị nâng lên, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, cặp mắt ưng nghiền ngẫm xem xét Phương Nhan.

“Không cần giận dỗi với ta! Cô ta chỉ là một tiểu minh tinh mà thôi, còn em lại là thiên kim Phương thị, thân phận cách xa nhau một trời một vực, sao có thể so sánh được?” Vẫn một câu ngắn gọn mà súc tích, lạnh lùng.

“Thiên Kình……” Đôi mắt Phương Nhan gợn chuyển như sóng nước mùa thu, trong sáng mỹ lệ: “Anh……”

Cô dừng lại, không có dũng khí nói tiếp, hàm răng nhỏ nhắn cố sức cắn lên đôi môi dỏ.

Hành động của Phương Nhan khiến Hoắc Thiên Kình nhíu mày, sao phụ nữ nào cũng thích cắn môi mình vậy? Úc Noãn Tâm cũng thế……

Lơ đãng, tuyệt mỹ dung nhan của Úc Noãn Tâm lại ẩn hiện trong đầu hắn.

Thấy ánh mắt Thiên Kình không còn dò xét mình nữa, Phương Nhan hít sâu, tiết lộ nghi vấn sâu kín trong lòng: “Em nghe nói, cách đây ít lâu, khi đi nghỉ phép, anh có mang theo một người phụ nữ. Nhưng người này không phải Ngu Ngọc. Nghe ông nội nói, trong bữa tiệc trên du thuyền, cũng vì cô ta mà anh gây sự với bá tước Lý Cơ…..”

Giọng Phương Nhan ngày càng nhỏ, bởi vì cô không khó nhận ra ánh mắt Thiên Kình càng trở nên lạnh lùng băng giá hơn.

“Ta nghĩ em cùng mấy vị thiên kim có nhiều điểm khác biệt, nhưng có lẽ ta đã đoán sai rồi. Cách ăn nói của em ám chỉ: Em đang ghen???” Giọng nói trầm ổn, không mang theo chút cảm xúc nào.

“Em…… ” Phương Nhan cứng miệng, mắt lại nhìn hắn: “Em là vị hôn thê của anh, trên đời này không người đàn bà nào lại muốn chống mình mơ hồ dây dưa không rõ với người phụ nữ khác.”

Hoắc Thiên Kình nghe vậy, không giận mà cười lớn đáp lại.

“Nhan nhi, ta là loại người gì, em sớm đã biết rõ rồi phải không? Cho dù có kết hôn, em cũng không thể can thiệp vào cuộc sống của ta, biết không!?”

“Thiên Kình……” Lòng Phương Nhan đau đớn, thì thào: “Có bao giờ…… anh thật sự yêu em không?”

Người đàn ông đang đứng trước mặt mình chưa bao giờ nói những lời này, ngay từ khi quen nhau cũng thế. Hắn có năng lực khiến mọi đàn bà đều tình nguyện làm những con thiêu thân, cho dù bị lửa đốt cũng không hề hối tiếc, không phải sao?

Lời này vào trong tai Hoắc Thiên Kình sao giống như mấy lời chọc cười vậy? Hắn cười mà như không cười nhìn nàng: “Nhan Nhi muốn tình yêu của ta?”

Toàn thân Phương Nhan khẽ run, trong mắt ánh lên tia sáng dịu dàng: “Thiên Kình, em yêu anh. Anh không tin điều đó sao?”

Hoắc Thiên Kình cúi đàu, gương mặt ghé sát gần Phương Nhan, nụ cười châm chọc.

“Em yêu ta sao? Ta lại nghĩ em yêu Tả Lăng Thần?”

“Thiên Kình……”

Vẻ mặt Phương Nhan đau khổ: “Phải làm như thế nào thì anh mới tin em đây? Em đồng ý gả cho anh rồi, đương nhiên là vì yêu anh. Chuyện cùng Lăng Thần đã là quá khứ rồi. Anh muốn em…..”

“Được rồi…..”

Hoắc Thiên Kình không chờ cô dứt lời, liền cắt đứt lời nói có chút tình tứ xúc động của cô, khẽ nhếch miệng, vươn tay ôm lấy cô vào lòng: “Ta biết em và Lăng Thần giờ chỉ là bạn bè mà thôi. Không sao, cho dù em vẫn còn yêu hắn thì cũng chẳng sao cả, cuối cùng thì người trở thành chồng em vẫn là ta, không phải sao ?”

Hắn thản nhiên nói, nhưng đáy mắt sớm đã hoàn toàn lạnh lẽo……

Phương Nhan ghì chặt vào trong lòng hắn, giọng nói của người đàn ông này làm cô càng bất an hơn. Loại bất an này tựa như cơn sóng gợn, dần dần lan ra, mãi cho đến khi chính cô rốt cuộc cũng không thể khống chế được.

Cho tới giờ cô chưa bao giờ từng lý giải về người đàn ông này, mặc dù đã ở bên cạnh hắn rất nhiều năm, nhưng đến nay, cô càng ngày càng không hiểu được hắn.

Đài truyền hình NBC luôn luôn là nơi đông đảo các minh tinh ưu ái, hơn nữa đề tài về nữ giới là chủ đề chính của tổ chuyên mục, nên càng được đông đảo các nữ minh tinh yêu thích, có thể nói, đây chính là chương trình có uy quyền nhất của đài truyền hình uy tín này. Toàn bộ quá trình đều tiến hành theo hình thức phát sóng trực tiếp từ hiện trường, không có chút giả tạo, mà phong cách người chủ trì chương trình luôn luôn mạnh mẽ to gan cũng là nguyên nhân quan trọng để có thể tiếp tục tăng tần xuất người xem truyền hình.

Trong phòng hóa trang, chiếc gương sáng bóng phản chiếu lại gương mặt lộ vẻ hồi hộp của Úc Noãn Tâm. Tuy nàng đã ra làm nghề được ba năm rồi, nhưng loại chương trình ở cấp quan trọng này, nàng cũng ít lần được tham gia, đặc biệt là hình thức phát sóng trực tiếp từ hiện trường này, trước đây các chương trình nàng tham gia đều là theo phương thức ghi hình lại, cho dù đã nói sai hoặc nói câu nào không được nói thì sau đó cũng sẽ được tiến hành xử lý hậu kỳ. Ngày hôm nay, nàng cần phải cẩn thận một chút mới được.

“Úc tiểu thư, hình như cô rất hồi hộp?” Người trang điểm là một chàng trai trẻ tuổi, hình như cảm nhận được bàn tay của cô gái đang run rẩy, nên anh ta ôn nhu nhìn nàng ở trong gương, cười cười.

Úc Noãn Tâm hơi thẹn thùng, nhếch miệng một cái, “Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi tham gia chương trình phát sóng trực tiếp từ hiện trường, cho nên tương đối hồi hộp.”

Người trang điểm nghe vậy xong thì hơi giật mình một chút, công tác ở đài truyền hình nhiều năm như vậy, anh ta đã gặp nhiều minh tinh lắm rồi, nhưng mà không có thẳng thắn giống như người nghệ sĩ trước mắt này, thản nhiên như vậy mà nói đúng là mình lần đầu tiên mới tham gia chương trình phát sóng trực tiếp từ hiện trường, rất nhiều nghệ sỹ cho dù chưa từng tham gia cũng sẽ giả vờ như mình đã có rất nhiều kinh nghiệm phong phú, rất sợ sẽ bị người khác coi thường.

Cô gái này… thực sự không giống với người thường! Chỉ mong lúc sau khi cô ta trở nên nổi tiếng, cũng sẽ giữ gìn được tính cách khiêm tốn kiểu này, nhưng mà… dường như điều này là rất khó.

Hi 5: Thương xót giai nhân – Chương 8 – Phn 1: Tranh chp trong phòng hóa trang

Nhà trang điểm cười cười, ngữ khí trở nên thoải mái, nói an ủi: “Úc tiểu thư, cứ thư giãn một chút, lần đầu tiên tham gia truyền hình trực tiếp đều là như vậy, nói thật là, tôi làm nhà trang điểm nhiều năm như vậy rồi, cũng trang điểm cho nhiều ngôi sao mỹ nữ, thế nhưng mà, người có vẻ đẹp tự nhiên như cô thế này thì lại rất ít. Cô xem, làn da của cô trời sinh đã trắng nõn nà, trong suốt giống như ngọc thạch anh của Trung Quốc, tôi cũng không cần phải dùng nhiều kem che khuyết điểm, cô thực sự rất đẹp, là người con gái đẹp nhất mà tôi từng gặp!”

Úc Noãn Tâm đương nhiên hiểu được sự an ủi trong lời nói của anh ta, cười cười, “Tôi cũng bị anh nói đến xấu hổ rồi, trên đất nước này vẫn còn có nhiều người nghệ sỹ xinh đẹp hơn tôi.”

“Úc tiểu thư, đó là bởi vì cô không biết thôi!”

Nhà trang điểm cảm thấy nàng một chút dáng vẻ kiêu ngạo cũng không có, cảm thấy trở nên thân thiết hơn bội lần, “Vẻ đẹp của các cô ấy đều là do trang điểm, sau khi tẩy trang sẽ hù chết cô đấy, mượn ngay như Ngu Ngọc đang trang điểm ở sát vách mà nói đi.”

Nói đến đây, nhà trang điểm hạ thấp giọng, như là muốn nói lộ ra một chút tin đồn: “Cô ta cũng không có vẻ đẹp tự nhiên như cô, tuy rằng tôi không phải là người trang điểm riêng cho cô ta, nhưng cũng có thể nhìn ra, cô ta không biết phải đánh lên mặt bao nhiêu lớp trang điểm mới có thể tạo ra được lớp trang điểm hiệu quả như vậy. Làn da của cô ta thuộc loại da dầu, đây là bẩm sinh rồi, cho dù mai sau tiến hành chăm sóc mỹ dung, nếu không trang điểm nữa, thì vĩnh viễn cũng không thể trưng ra được cảm giác thanh mát tươi tắn. Úc tiểu thư, cô sẽ không như vậy, cô xem, làn da của cô bẩm sinh đã trong sáng, không cần bất kì loại phấn trang điểm nào cũng đều trắng ngần trong sáng, khiến người ta không nhịn được muốn miết một chút thử xem có nặn ra nước được hay không đó.”

“Xì” Úc Noãn Tâm bị anh ta nói làm cho bật cười, “Anh nói rất cường điệu khoa trương nha, tôi cũng không phải là quả đào mọng nước.”

“A? Quả đào mọng nước, ừ, tôi nghĩ hình dung này rất hay nha, rất thích hợp với cô.” Nhà trang điểm vừa cười vừa nói.

Úc Noãn Tâm bị anh ta trêu trọc như thế, tâm trạng căng thẳng tức khắc liền nhẹ nhõm không ít.

“Noãn Tâm” nhà trang điểm vừa vặn làm xong việc, Tiểu Vũ liền đẩy cửa đi đến, tiến lên nhìn nàng nói: “Wow, đẹp quá đi, Ken, cảm ơn anh nhé!”

“Đâu phải, Úc tiểu thư trời sinh đã xinh đẹp, làm cho người trang điểm là tôi đây được hưởng thụ đấy chứ!” Nhà trang điểm Ken sang sảng cười, cuối cùng nói: “Được rồi, tôi không quấy rầy các cô nữa, Úc tiểu thư, cố gắng lên, đừng lo lắng!”

Anh ta làm một tư thế cố gắng lên, Úc Noãn Tâm cười hướng về phía anh ta, trong lòng cảm thấy ấm áp.

“Noãn Tâm, em không sao chứ?” Lúc nhà trang điểm đi rồi, Tiểu Vũ quan tâm hỏi thăm.

Lúc này hồi hộp cũng không phải là tốt.

“Yên tâm đi, em sẽ cố gắng điều chỉnh tốt tâm lý.” Úc Noãn Tâm đứng dậy, chỉnh lại quần áo trên người.

Tiểu Vũ gật đầu, “Ừ, đừng lo lắng khẩn trương! Đạo diễn của tổ chuyên mục rất xem trọng em, a, được rồi, mải nói chuyện với em, thiếu chút nữa thì quên mất rồi.”

“Chuyện gì?”

Tiểu Vũ ngồi xuống, “Là như vậy, tổ tiết mục nghe nói em biết đàn dương cầm, hơn nữa hát cũng hay, cho nên quyết định muốn em biểu diễn trên sân khấu, chị đã đồng ý thay em rồi.”

“Cái gì?”

Úc Noãn Tâm bị lời nói của Tiểu Vũ làm cho càng hoảng sợ, liên tục xua tay, “Không được nha, Tiểu Vũ, đúng là em thích hát, nhưng em chưa từng trải qua luyện tập ca sĩ chuyên nghiệp, căn bản là không chuyên, hơn nữa việc này cũng quá đột ngột, không có luyện tập từ trước, em cùng dàn nhạc nhất định diễn tấu không hợp nhau.”

“Yên tâm đi, tổ tiết mục đã thay em chuẩn bị tốt đàn dương cầm, em chỉ cần đàn hát là có thể rồi, không cần lo lắng đến chuyện dàn nhạc.”

Tiểu Vũ vẻ mặt hơi nặng nề nhìn nàng nói: “Noãn Tâm, lần này là một cơ hội rất tốt, em không phải muốn tiến quân vào làng âm nhạc sao, đây cũng là lúc em thử xem năng lực của bản thân mình, tìm thêm được một con đường, nói không chừng sẽ có công ty đĩa nhạc tìm em ký ước đi, em tuyệt đối không sao đâu, nghĩ đến cha mẹ của em đi!”

Chuyện liên quan đến việc cha của Úc Noãn Tâm sinh bệnh, Tiểu Vũ cũng đã được biết rồi.

Úc Noãn Tâm nhíu mày suy nghĩ một lúc, một câu sau cùng của Tiểu Vũ nhắc nhở nàng, vì vậy liền nặng nề gật đầu một cái, “Được, em sẽ cố gắng hết sức!”

Tiểu Vũ nở nụ cười, “Ừ, cố gắng lên, em nhất định không có chuyện gì đâu!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro