Chap 1: Rơi xuống từ thiên đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người từng hỏi, thiên đường và địa ngục cách nhau có xa lắm không? Kỳ thực chỉ là một cái xoay đầu. Ma quỷ tại địa ngục ngẩng đầu lên nhìn thiên đường, thiên sứ ở thiên đường trông xuống địa ngục... Khoảng cách rất gần, gần đến nỗi - do con người sắp đặt an bài. 
-- 
Đêm, rất khuya tối mịt mùng, tuy là mùa hè nhưng gió đêm thổi qua cũng có một chút mát mẻ. Phía trước chung cư cao tầng có đậu một chiếc xe màu tối, ánh trăng hòa cùng ánh đèn đường chiếu lên mặt trên của thân xe tản ra những tia sáng xa hoa.  Trong xe cũng tỏa ra một ánh sáng nhàn nhàn nhạt cho thấy 2 người con trai. Một người mặc âu phục mang giày da có khuôn mặt anh tuấn, mũi cao, đôi mắt sâu đầy thâm tình. Chàng trai còn lại dung mạo đẹp như hoa quỳnh, đôi mắt trong sáng như hoa sen không chịu được gió mà thẹn thùng, e ấp.
"Chung Nhân, đã khuya rồi, em nên về nhà thôi..."
Giọng nói mềm mại có chút ngượng ngùng quyến luyến với người con trai.  "Chờ chút, Bạch Hiền!"  Kim Chung Nhân cởi áo khoác của mình, âu yếm khoác lên vai người yêu của mình, cuối cùng những ngón tay thon dài có vẻ quyến luyến vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nanh của cậu. 
"Đêm nay nghỉ ngơi sớm, ngày mai anh cũng không muốn thấy một cô dâu có cặp mắt gấu trúc đâu đấy."
"Đáng ghét...." Biện Bạch Hiền cười duyên, vươn cánh tay trắng như phấn đánh vào người anh.  "Cũng tại anh, nếu anh rời khỏi công ty sớm một chút thì bữa cơm tối sẽ không ăn đến tận giờ."
"Đúng đúng, đều là lỗi của anh." Kim Chung Nhân trên môi nở một nụ cười thật tươi, yêu thương lấy tay khẽ vuốt tóc cậu.  "Em xuống xe đây, ngủ ngon!" Biện Bạch Hiền chồm người lên để lại trên khuôn mặt anh một cái hôn khẽ. Vừa muốn mở cửa xe thì bị tay người con trai đó kéo lại, ngay sau đó, thân thể mềm mại của cậu liền bị cuốn vào một lồng ngực ấm áp... 
"Chung Nhân..." Biện Bạch Hiền cúi đầu lẩm bẩm, một giây sau, đôi môi của cậu liền bị một đôi môi ấm áp chặn lại.  Nụ hôn tuyệt vời mang theo sức mạnh chiếm đoạt như muốn hòa nhập cậu vào bản thân, hơi thở của Kim Chung Nhân trở nên dồn dập hơn, bàn tay mạnh mẽ ôm lấy eo cậu, mùi hương thơm ngát cùng với thân thể mềm mại trong lòng khiến anh dần dần mất đi lý trí, đôi tay tham lam dường như là rắn nước...
  "Chung Nhân...đừng như vậy.." Biện Bạch Hiền xấu hổ đỏ mặt, hơi đẩy người con trai ra, đôi mắt to đen tuyền lóe sáng. Kim Chung Nhân hít sâu một hơi, tựa như điều hòa lại sự kích tình không khống chế được của mình, anh lấy chóp mũi cọ lên mũi cậu, cúi đầu cười:
"Cái đồ tiểu yêu tinh này, thật muốn lập tức cắn nuốt em...Nhanh, ngày mai em sẽ hoàn toàn thuộc về anh..."  Biện Bạch Hiền nghe xong, gương mặt càng đỏ, cậu gắt giọng:
"Được rồi, chú rể! Nếu anh còn không thả em đi, ngày mai em không rời khỏi giường được đâu!"  Kim Chung Nhân cười cười, "Được rồi, em về đi!" 
Biện Bạch Hiền gật đầu, trong ánh mắt thâm tình của anh mở cửa xe.. 
"Bạch Hiền..." Kim Chung Nhân nhẹ giọng kêu. 
"Sao vậy anh?" Biện Bạch Hiền sau khi xuống xe xoay người lại, nghiêng đầu nhìn vị hôn phu của mình.
"Anh yêu em..." Kim Chung Nhân đột nhiên nói.  Biện Bạch Hiền nở nụ cười chứa chan hạnh phúc, nhưng chìm đắm niềm vui sướng cậu không hề chú ý đến trong mắt Kim Chung Nhân chợt lóe lên những tia sáng phức tạp. 
"Em cũng yêu anh!" Cậu ngọt ngào đáp lời anh,
"Em muốn nhìn anh lái xe đi!"
Kim Chung Nhân nâng khóe môi cười thêm một lần nữa, nhưng lại có một vẻ cay đắng rất khó phát hiện được, anh không nói gì chỉ gật đầu khởi động xe rời đi.  Đợi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Biện Bạch Hiền mới cười xoay người đi về phía tòa nhà. Không khí buổi tối thật tốt, cậu hít một hơi thật sâu, cảm thấy thật tươi mát như tâm tình của chính cậu.  Năm nay chỉ mới có mười tám tuổi nhưng Biện Bạch Hiền lại là một nhân tài hiếm có của giới biểu diễn. Tuổi còn trẻ nhưng cậu hoàn thành bốn năm học nghệ thuật diễn xuất. Hôm nay là ngày sinh nhật của cậu cùng ngày buổi lễ tốt nghiệp diễn ra. Kim Chung Nhân không đợi nổi nhanh chóng định hôn ước ngay ngày hôm sau của lễ tốt nghiệp, ngày mai là lễ thành hôn của cậu và Chung Nhân. Nghĩ đến Kim Chung Nhân, Biện Bạch Hiền không khỏi xấu hổ đỏ mặt lần nữa.  Lần đó cậu đang học năm thứ hai đến tham dự biểu diễn tại một buổi tiệc của giới doanh nhân, Kim Chung Nhân cũng xuất hiện tại buổi tiệc đó. Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, trong mắt hai người liền có tình ý. Sau đó Kim Chung Nhân bắt đầu điên cuồng theo đuổi, nửa năm sau, anh rốt cục như ý nguyện rước được mỹ nhân về.  Lấy được Kim Chung Nhân một người đàn ông còn trẻ đầy hứa hẹn có thể nói là mơ ước của bao nhiêu người, Biện Bạch Hiền cũng không ngoại lệ. Từ khi yêu nhau đến giờ, anh luôn luôn chăm sóc cậu chu đáo, hơn nữa thái độ đối với cậu cực kỳ quý trọng. Thời gian quen nhau dài như vậy tuy anh cũng có lúc không khống chế được nhưng chưa từng làm ra chuyện gì càng quấy.  Kỳ thực, Biện Bạch Hiền cũng có nghĩ tới sẽ thi thố tài năng trong giới biểu diễn vì cậu thích diễn xuất, ca hát thậm chí từ nhỏ đã thực hiện hoàn chỉnh được những bài múa cơ bản. Cậu hoàn toàn có thể đóng phim, ca hát, thế nhưng... những điều này so với tình yêu của Kim Chung Nhân đều bé nhỏ không đáng kể. Cậu yêu anh nên cam tâm tình nguyện làm người đứng sau cùng anh sống đến bạc đầu giai lão.  Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào khuôn mặt như hoa như ngọc của cậu, lộ rõ vẻ nhu tình cùng xấu hổ. Cậu ngẩng đầu lên nhìn ngọn đèn trong chung cư ấm áp tỏa sáng, không khỏi tăng nhanh tốc độ đôi chân. Đang lúc cậu đi đến chỗ rẽ tòa nhà, sau lưng truyền đến tiếng bước chân nặng nề, ngay sau đó...một giọng nói đàn ông vang lên.
  "Là Biện Bạch Hiền phải không?" Biện Bạch Hiền hơi kinh hãi, ban đêm như vậy lại có một người đàn ông sau lưng thực khiến cậu hoảng sợ. Cậu quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông nhưng không nhận ra, một người xa lạ!
"Tôi là Biện Bạch Hiền, xin hỏi anh là.."  Đôi mày Biện Bạch Hiền nhíu lại nghi hoặc. Nhận được câu hỏi của cậu, người đàn ông cũng không trả lời, chỉ thấy anh cười đến bất âm bất dương và nói: 
"Vậy xin mạo phạm!" Biện Bạch Hiền không kịp phản ứng, chỉ thấy tay người đàn ông đối diện nhấc lên, ngay sau đó trước mắt cậu tối sầm, tri giác mất đi trong nháy mắt...
-----  Đêm khuya, trong phòng khách sạn đặc biệt xa hoa, ánh trăng tròn to mát rượi xuyên qua cửa sổ chiếu xuống đất, tia sáng màu vàng mềm mại chiếu lên tấm thảm như dát vàng. Phía đối diện với ánh trăng là một chiếc giường sang trọng, bộ quần áo bị rách tơi tả nằm mất trật tự ở một bên, không khó để nhận biết là nó bị dùng lực xé không thương tiếc. Mái tóc của chàng trai trên giường rối tung, hai tay cậu cũng bị một chiếc cà vạt đắt tiền trói chặt, hàng lông mi dài rủ xuống che đôi mắt vốn trong suốt, chiếc mũi cao thở phập phồng. Cậu đang trong cơn hôn mê không hề biết dáng người thon thả không có gì che đậy của mình rơi vào trong đôi mắt đen lãnh đạm cuồng nhiệt gian tà... Ánh trăng nhàn nhạt có cảm giác mát dịu chiếu lên thân thể đẹp không tì vết của chàng trai, trong bóng tối cặp mắt chim ưng như ẩn như hiện kia tản ra ánh sáng lạnh sắc bén điên cuồng.  Đôi môi lạnh lẽo dần dần cong lên một cách tàn nhẫn, mang theo nhiệt độ gần như là ma quỷ. Bàn tay sờ lên gương mặt tinh khiết trơn mịn của con người kia, hắn trở lòng bàn tay, những ngón tay thon dài vuốt ve dọc theo cằm đi đến chiếc cổ duyên dáng của cậu. Cảm giác mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến khiến người đàn ông hơi dừng lại một chút, dường như hưởng thụ một cảm giác khác thường.
"Ưm..."  Biện Bạch Hiền phát ra tiếng rên nhẹ, cậu dần dần tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu rất đau, kể cả thân thể cũng đau nhức không chịu nổi, hoảng hốt nhất là cảm giác có một bàn tay trên người mình, từ từ di chuyển mang theo mùi vị của một người đàn ông xa lạ hoàn toàn bao phủ lấy cậu. Cậu sợ hãi la lên một tiếng, mở trừng đôi mắt xinh đẹp về phía người đó nhưng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái tối đen của một người đàn ông, vóc dáng cường tráng to lớn khiến cậu khó thở, cũng cảm giác được mình như một sợi chỉ mỏng manh. Biện Bạch Hiền vô cùng hoảng sợ liền muốn đứng dậy nhưng cũng phát hiện được hai tay mình đã bị buộc chặt ở đầu giường. 
"Anh... Anh là ai? Tôi hiện giờ đang ở đâu?" Cậu giãy dụa muốn ngồi dậy nhưng chỉ giây lát liền bị một bàn tay mạnh mẽ mang theo chút nguy hiểm ngang ngược chặn cậu lại.  Người đàn ông trong bóng tối hiển nhiên không đáp lại lời cậu, chỉ dùng một tay nắm chặt hai chân cậu, tay kia thì lại tiếp tục chiếm đoạt lấy da thịt mềm mại của cậu mang đến những xúc cảm kỳ lạ.  Biện Bạch Hiền cảm thấy nghẹt thở, cậu vừa muốn kêu cứu thì lại nghe một tiếng cười nhạt vang lên bên tai, dường như cảm nhận được hơi lạnh đến từ địa phủ, trong phút chốc máu trong người cậu đều như ngưng đọng lại...  Trong bóng đêm, đôi mắt hơi đùa cợt của người đàn ông không hề che dấu nhìn chằm chằm vào Biện Bạch Hiền đang giãy dụa, thân thể cường tráng liền bắt đầu...  Bỗng nhiên ý thức được rõ ràng ý đồ của người đàn ông trên người mình, Biện Bạch Hiền liều mạng giãy dụa, càng không ngừng kêu gào, thậm chí hung hăng cắn lên đầu vai của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đã ướt nhòa lệ. Cậu không hề biết, giờ đây mình đang như một con vật nhỏ đang kinh hãi lại càng kích thích tính chinh phục trời sinh của đàn ông.  Tiếng cười khinh miệt lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai, nhận thấy được sức lực của mình đối với hắn mà nói thật là bé nhỏ không đáng kể thì cậu tuyệt vọng cầu khẩn:
"Van xin anh, buông tha tôi đi, xin anh..."  Cằm cậu bị bàn tay rắn chắn chắc nắm chặt, lực mạnh không hề thương tiếc khiến Biện Bạch Hiền càng cảm thấy đau đớn. Giây sau, một hơi thở cuồng loạn của người đàn ông xa lạ kéo tới che đôi môi của cậu lại mang theo vẻ tham lam nganh ngạnh. 

"Ô... đừng.." Thân thể Biện Bạch Hiền run lên, cậu hung hăng cắn một cái, mùi máu tanh nhàn nhạt tràn bên môi cậu.  Người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn, hiển nhiên hành động của cậu khiến hắn tức giận, hắn không thương tiếc tát cậu một cái khiến cho Biện Bạch Hiền càng thêm sợ hãi run rẩy.  Bóng tối, hiển nhiên đã che giấu tất cả... cũng như che giấu sự công chính xa vời, những chuyện phát sinh khiến người ta phải đau lòng. Sự giãy dụa phản kháng của Biện Bạch Hiền hiển nhiên khiến người đàn ông giận dữ, hắn hừ lạnh một tiếng, bàn tay mạnh mẽ nâng eo lưng mảnh khảnh của cậu lên, liền sau đó sức mạnh đàn ông đưa vào người cậu, nhưng khi cảm nhận được sự chặt thít của cậu thì hắn tạm dừng lại...  Biện Bạch Hiền đang sợ hãi thở gấp, thậm chí toàn thân đều run rẩy. Cậu không khó cảm nhận được một sức lực chuẩn bị xé rách chính mình, sinh mệnh dường như đang chậm rãi xói mòn từng giây nhưng lại ý thức được hắn không mạnh mẽ hành động, trong lòng lại dấy lên một tia hy vọng...
"Xin anh.. buông tha tôi... buông tha tôi.." Đôi môi cậu tái nhợt run rẩy, giống như là cánh chim dính đầy sương lạnh, lên tiếng cầu xin người đàn ông.  Thân thể to lớn của người đàn ông đột nhiên đè xuống, hơi thở hắn khàn khàn, không khó để nhận ra hắn đang áp chế cái gì đó, lệ trên mặt cậu biến mất trên đầu lưỡi ấm áp của hắn, sau đó bên tai cậu vang lên tiếng nói của hắn... 
"Không ngờ, cậu thực cũng rất sạch sẽ..."
Giọng hắn trầm khàn, rất êm tai, cực kỳ giống một loại rượu ngon ủ lâu năm, nhưng trầm thấp như đá tảng đè nặng lòng cậu. 

"Anh rốt cục là ai...Xin anh... buông tha tôi, ngày mai tôi...tôi sẽ kết hôn, cầu xin..."

Biện Bạch Hiền cố gắng cầu xin, muốn khiến cho hắn động lòng. Ai ngờ...  Kết hôn?  Một lần nữa bên tai cậu vang lên tiếng cười nhạt như xuyên từ địa phủ vọng đến.
"Nếu cậu muốn mang theo một thân đầy dấu hôn thì tôi...không ngăn cản!" Nói xong, người đàn ông thẳng lưng kiên quyết cúi xuống...
"Đừng..."
Biện Bạch Hiền thiếu chút nữa ngất đi, cái đau đớn xé rách da thịt khiến lòng cậu nhanh chóng giật nảy người, cái đau đớn này khiến cậu vô cùng rõ ràng một thực tế...Cậu thất thân rồi!  Vào một buổi tối trước ngày kết hôn của cậu!  Cách thời gian kết hôn của cậu chỉ có mấy tiếng đồng hồ!  Buồn cười nhất là... giờ phút này cậu không hề thấy rõ tướng mạo của người đàn ông. Lệ trên gương mặt cậu lã chã chảy xuống, rơi trên ngực vạm vỡ vẫn còn phập phồng của người đàn ông, một vài giọt rơi xuống giường. Lệ chảy xuống và ngừng lại ở xương quai xanh trên cổ cậu. Hai tay cậu bị cà vạt trói chặt vì máu không không thông nên những ngón tay xanh tái.  Giờ phút này, Biện Bạch Hiền chỉ cảm thấy đây là một cơn ác mộng mà suốt cuộc đời cậu khó có thể nào quên!
Chung Nhân..Anh ở đâu...Chung Nhân...  Trên người cậu mỗi một tế bào đều hò hét gọi cái tên này, trước mắt cũng hiện lên vẻ mặt anh tuấn của Chung Nhân, đáng tiếc... Giấc mộng đã bị nghiền nát, cậu biết...tất cả đều đã nát tan...  Trong không khí lơ đãng một mùi thối nát, đôi môi hầu như bị cậu cắn nát, cậu chẳng biết thời gian đã qua bao lâu, chỉ biết hai mắt của cậu đã bị bóng tối chiếm lấy, lòng cậu hoàn toàn tan nát... 
HẾT CHAP 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek