chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là lời của một chàng trai nói với một cô gái khi hai người vừa gặp nhau trên con đường tấp nập nhất thành phố. Khi mà kẻ qua người lại nhiều vô cùng. Hai người đứng đó giữa vòng quay của xe cô và người đi lại tấp nập.Sét đánh giữa trời quang. Nụ cười rênmặt Thiên Tỉ chợt tắt ngúm. Mất 1 tiếng hai mươi phút trang điểm, chọn quần áo, làm kiểu tóc để đến cuộc hẹn này. Bởi vì hôm nay là ngày kỉ niệm 2 năm yêu nhau của họ.
- Cậu đang đùa đúng không. Định trêuchọc mình à-thiên Tỉ sau khi tái mặt thì đã lấy lại nụ cười ngượng ngạo hỏi lại Hiểu Huy. Cậu cho rằng Hiểu Huy đang nói đùa với cậu , đang trêu chọc cậu như mọi lần sau đó đi theo năn nỉ mỗi khi cậu giả vờ giận rồi làm đủ trò hề khiến nhỏ vui. Nhưng có điều trước nay cậuchưa bao giờ lấy chuyện chia tay ra đùa giỡn cả.
- Không mình không đùa - Hiểu Huy thắng thắn lạnh lùng trả lời
- Tại sao ? - Thiên Tỉ đanh mặt hỏi. Nụ cười gượng trên mặt cậu đã bay biến từ lúc nào không hay.
- Bởi vì chúng ta không hợp nhau thế thôi - Hiểu Huy nói rồi hờ hững quay lưng bỏ đi.

Chỉ vỏn vẹn như thế rồi kết thúc cuộc hẹn của họ. Cuộc hẹn mà cậu mong chờ. THIÊN Tỉ đứng chết trân nhìn theo bóng dáng dần xa của Hiểu Huy. Nữa muốn chạy theo hỏi cho rõ nguên nhân, nữa muốn quay lưng bỏ chạy khóc cho thật to. Nhưng sao chân lại không nhấc được. Nước mặt tại sao không thể rơi. Kì lạ.« Không hợp nhau « - Cái lí do muôn thuở cho những đôi muốn chia tay. Buồn cười ở chỗ họ đã quen nhau rất lâu, rất rất lâu. Trong thời gian quen nhau, họ trao cho nhau những lời mặn nồng, lời yêu tha thiết, lời tỏ tình ngọt ngào. Hiểu rõ từng sở thích của nhau. Thậm chí họ cò biết rõ giờ giấc của nhau, lúc này người kai làm gì họ đều biết. Vậy mà bây giờ lại nói rằng họ không hợp nhau.Đúng là lời nói dối vô hại, nhưng lại là mũi dao đâm vào tim của người kia. Thà rằng cậu ấy nói, cậu ấy không yêu cậu nữa, cậy ấy có người khác thì nhỏ không thấy tức giận và đau lòng bàng việc « Không hợp nhau» này. Thiên Tỉ quen với Hiểu Huy từ lúc haingười học chung với nhau năm cấp hai. Hai người họ, kẻ ngồi đầu bàn, người ngồi bàn cuối chưa từng chạm mặt nhau. Vậy mà khi nhỏ bị cái tên được xem là hot boy của trường trêu chọc thì hắn ta lại ra tay giúp đỡ. Cứ coi như là hành động nghĩa hiệp của một chàng trai khi chứng kiến một người yếu đuối bị ăn hiếp. Nhưng mà hành động nghĩa hiệp này tại sao chỉ với mỗi mình nhỏ mà thôi.Từ đó hai người là bạn, dường như cả hai rất hợp nhau. Sau đó, một sụ cố xảy ra với Thiên tỉ khiến cậu khóc nhiều. Hiểu Huy an ủi cậu và độtnhiên Hiểu Huy đã tỏ tình với cậu và không hiểu tại sao lúc đó nhỏ nhận lời.Cứ ngỡ tình cảm này sẽ phát triển cho đến hết quãng đường cấp ba này. Ngờ đâu họ vừa mới học xong lớp 10 thì cậu ấy nói chia tay.Vốn dĩ Nguyên cậu bạn thân đã kề tai nói với cậu :
- Này, tao nghe nói Hiểu Huy và con nhỏ cùng lớp với cậy ấy đang quen nhau. Mà nhỏ đó là hoa khôi của khối mình đó. THIÊN Tỉ tất nhiên không tin.cậu chềmôi nói :.
- Dẹp đi, không đời nào có chyện đó. Mình rất tin tưởng cậu ấy. Cậu ấy không đời nào quen người khác. Tất cả chỉ là lời đồn vô căn cứ mà thôi. NNguyên lắc đầu thở dài nói :
- Tao cảnh báo cho mày vậy thôi. Tin hay không tin là tùy mày. Đừng dể mất bò mới lo làm chuồng nghe chưa mậy.
Cậu nghe vậy chỉ khẽ cười. Cậu quyết tin tưởng Hiểu Huy đến cùng. Bởi vì tin tưởng chính là nền tảng củatình yêu mà. Nhưng bây giờ Thiên Tỉ mới biết niềm tin của nhỏ đã đặt nhầm chỗ rồi.
Mình sẽ không khóc tuyệt đối không khóc. Cậu tự nhủ với bản thân như thế và cậu nhất định làm được, bởi vì cậu là Thiên Tỉ không sợ trời không sợ đất

- Ha ha ha, có kẻ bị đá - Một tiếng cười từ phía sau lưng Thiên Tỉ vang lên.
Thiên Tỉ thọt cả tim khi nghe tiếng cười vọng từ đằng sau lưng mình. Tiếng cười rất trong, ấm và thanh vô cùng quen thuộc, nhưng người thường nghe thấy tiếng cười đó thì thích thú nhưng Thiên Tỉ nghe thấy tiếng cười đó thì cảm thấy tức giận đến khó thở. Cậu quay người về đằng sau nhìn chằm chằm vào cái tên vừa cười chọc quê mình. Cảm thấy cục tức dâng cao mà nhất thời quên đi việc mình vừa bị đá.Hắn ta hiện ra trước mặt với vẻ mặt vô cùng đẹp trai. Nụ cười cực kì quyến rũ, bộ đồ hàng hiệu trên người càng khiến hắn đẹp vô cùng dù rằng đó chỉ là bộ đồ thiết kế đơn giản. Điều đặc biệt con gái bu quanh hắn cũng rất nhiều. Mấy đứa con gái này nhìn cậu vẻ nữa khinh miệt chế giễu, nữa thương hại.Rõ ràng hắn ta cố ý dẫn mấy đứa con gái này đến để làm bẽ mặt cậu mà.
- Ây da, cậu ta cũng có mắt nhìn ghê, biết chọn cái đẹp mà bỏ cái cũ. Nhìn cậu xem, có trang điểm làm tóc thế nào thì cũng xấu xí hết đó, chẳng đẹp lên chút nào. Bị bỏ là đúng rồi.

Người ta nói, kẻ khôn ngoan nhất trênđời này là kẻ biết nhẫn nhịn. Thiên Tỉ tuy không phải là kẻ không ngoan nhất, nhưng mà nhỏ lại là người nhẫn nhịn rất giỏi. Bị cha mẹ mắng oan, nhỏ nhịn. Bị bạn bè ăn hiếp, cậu nhịn, bị mọi người nói xấu, cậu nhịn. Nhưng mà với cái tên này thì cậu không thể nhịn.Bởi vì sao, bởi vì hắn chính là oan gia của cậu , hắn chính là kẻ đáng ghét nhất trong cuộc đời của cậu . Cho nên cậu không thể nhịn hắn, phải nói là cậu luôn trở nên ngu ngốc khi gặp hắn.Tức nhất là bị hắn bắt gặp cậu trong tình trạng này, trong tình trạng mà cậu thảm nhất. Cậu không biết phải làm sao, chỉ biết tức giận thét lên :
- Vương Tuấn Khải , tui ghét ông.Rồi Thiên Tỉ bỏ chạy, cậu đã khóc, nước mắt rơi suốt dọc đường cậu chạy. Rõ ràng lúc nãy cậu đã tự bảo mình là không được khóc khi Hiểu Huy bỏ đi, nhưng mà bị cái tên này chọc cho khóc. Vậy cậu đang khóc vì bị bỏ rơi hay khóc vì bị hắn ta chọc. Thiên Tỉ không biết, chỉ biết cậu chạy đến nhà Nguyên khóc một trận đã đời, tự nhiên lòng bỗng thấy nhẹ hẫng, như chưa từng có cuộc chia tay.

Vương Tuấn Khải đứng đó nhìn theo bóng dáng Thiên Tỉ bỏ chạy buồn bã. Lại bị cậu ghét nữa rồi. Lúc bị đám con gái quay quanh, cậu thấy phiền phức chết đi được. Nhưng sau đó nhìn thấy Thiên Tỉ lòng bỗng thấy vui vui, hôm nay cậu mặc đồ đẹp ghê, rất ra dáng. Nhưng nào ngờ cậu ăn mặc đẹp vậy để đi hẹn hò.Càng không ngờ cậu lại bị bỏ rơi như thế. Nhìn dáng vẻ đau lòng nhưng chẳng hề rơi một giọt nước mắt nào của cậu , hắn thấy đau lòng vô cùng.
"- Được, cậu không khóc vì hắn ta, vậy thì khóc vì mình vậy." Thế là Tuấn Khải dạt đám con gái sang một bên để đi chọc ghẹo cậu . Đúng như hắn nghĩ, mỗi lần gặp hắn là cậu lại thấy ghét. Và khi thấy cậu vừa chạy vừa khóc, hắn vừa thấy vui vừa thấy buồn. Vui vì cậu đã khóc, chỉ có khóc mới vơi đi nỗi buồn. Buồn vì lại bị cậu ghét lần nữa. Cậu đâu biết, mỗi một câu nói » ghét « của cậu lại khiến hắn đau lòng biết bao.
- Tuấn Khải ! Bạn muốn đi đâu , tụi mình đi với cậu.
Tuấn Khải nhìn đám con gái chán ngắt này thở dài nói :

- Về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro