709 years late (chap 73~77)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 73

709 năm sau...

Tại nhà trọ của Yuri và Soo yeon...

Yuri lặng yên một hồi lâu trước những gì Soo yeon nói, nhưng rồi bất chợt đôi môi cô nhếch lên để lộ một nụ cười buồn bã.

-Thật không?

-Thật...

Soo yeon gật đầu. Trái tim nàng đập mạnh. Có lẽ nàng đang chờ đợi một điều gì đó rất quý giá mà nàng đã lỡ đánh mất trong quá khứ.

-Nếu tôi là Yul của cô, sao đến tận bây giờ cô mới nói? Có phải vì Yoona nên cô mới nói vậy không?

-...

-Tôi là gì cơ chứ? Là đồ chơi của cô ư? Có phải cô đang sợ mất đi một thứ đồ chơi ưa thích của cô không? Ừ... tôi là đồ chơi vì tôi chỉ là một kẻ ngốc, luôn nghĩ rằng cô dành cho tôi một thứ tình cảm đặc biệt hơn tình bạn. Nhưng đến phút cuối...

-Không, Yuri...- Soo yeon níu chặt lấy vai áo của Yuri, đôi mắt của nàng hoảng hốt và đẫm lệ- Chưa bao giờ tôi xem cô như đồ chơi cả. Cô rất quan trọng với tôi. Yuri à... hãy tin tôi... cô chính là Yul...

Yuri lắc đầu. Một lần nữa cô lại cảm thấy bị Soo yeon đùa cợt. Cô là ai trong cuộc sống này? Tại sao người mà cô yêu thương luôn nhìn cô bằng hình bóng của một người khác? Yuri không hiểu. Cô chỉ biết rằng ngày nào cô còn tồn tại trước mặt Soo yeon thì ngày đó trong trái tim của Soo yeon vẫn còn hiện hữu hình bóng của Yul.

-Soo yeon à, nếu tôi không phải là hậu kiếp của Yul thì sao? Trên đời này người giống người nhiều lắm. Nếu một ngày nào đó cô gặp một ai khác giống Yul hơn tôi thì sao? Cô sẽ rời bỏ tôi phải không? Còn nếu tôi là Yul thật thì... xin lỗi cô... trong tôi chỉ tồn tại những kí ức của Kwon Yuri, không có những kí ức của Yul. Tôi chẳng biết gì về quá khứ, về công chúa vì... tôi chỉ là Kwon Yuri mà thôi!

Soo yeon sững người. Nàng đã quên mất rằng ở một kiếp sống mới, con người ta sẽ quên đi tất cả những kí ức tiền kiếp của mình. Yuri cũng chỉ là một kiếp người trong vô số hàng vạn kiếp người trôi nổi trong dòng sinh tử, Yuri chẳng thể nhớ gì về kiếp trước của mình cả. Yuri không nhớ về Soo yeon, không nhớ về vương triều Soshi, không nhớ về những gì mà hai người đã có. Yuri nói đúng, Yuri chỉ là Yuri mà thôi. Nếu một ngày nào đó nàng gặp được một ai khác giống Yul hơn Yuri thì sao? Trái tim nàng liệu có còn thổn thức như lúc này không? Nàng không thể trả lời được câu hỏi ấy. Nàng yêu ai? Yêu người đứng trước mặt nàng hay người ở quá khứ?

Soo yeon lặng thinh, nàng buông vai áo của Yuri ra. Ánh mắt của Yuri thẳm sâu những nỗi niềm bí ẩn nhưng trên hết vẫn là ánh mắt của một tâm hồn bị tổn thương.

Yuri quay lưng đi, cô cầm lấy chiếc áo khoác vắt hờ trên thành ghế và bỏ ra ngoài. Hôm nay không phải là một buổi sáng yên bình. Yuri cần ra ngoài, đến một nơi nào đó để nghe lòng mình thanh thản hơn. Một nơi nào đó không có Soo yeon...

-Chị đi đâu vậy?-Yoona ngập ngừng

-Ra ngoài!

-Em đi theo chị được không?

-Không. Chị cần yên thĩnh!

-Những lời Soo yeon nói... chị có tin không? Rằng cô ấy là... một nàng công chúa và...

-Đủ rồi!- Yuri hạ giọng đầy lạnh lùng- Chị không bao giờ tin và em cũng đưng bao giờ nhắc lại những điều ngu ngốc đó nữa!

-...

Yuri đóng sập cánh cửa sau lưng mình lại, bỏ mặc Yoona chìm trong những suy nghĩ của riêng cô. Yoona thở phào nhẹ nhõm khi Yuri nói rằng Yuri không tin Soo yeon nhưng... những lời Yuri vừa nói với Soo yeon cũng như nói cho chính cô nghe vậy. Cô đến thế giới này là vì ai? Vì Yul nhưng... Yul không nhớ gì về tiền kiếp cả...

Yoona cảm thấy chông chênh giữa ranh giới của quá khứ và hiện tại, giữa Yul và Yuri, giữa cô và Yoona thật sự. Cô đưa mắt nhìn Soo yeon, nàng ngồi yên trên ghế với đôi mắt vô hồn và điều đó chợt khiến Yoona cảm thấy sự đồng cảm giữa hai người. Suy cho cùng cô và Soo yeon cũng chỉ là những kẻ ngu ngốc bị tình yêu mù quáng dày vò mà thôi.

...

Trời đổ mưa, cơn mưa bất chợt của một ngày buồn bã. Yuri không mang theo ô nhưng cô mặc kệ, ướt hay không cũng vậy thôi. Yuri chẳng muốn quan tâm đến điều gì, kể cả chính bản thân cô.

Yuri nghĩ đến Soo yeon, nghĩ đến cách mà nàng bước vào cuộc đời cô. Soo yeon là gì nhỉ? Là cơn mưa như ngày hôm nay phải không? Đến bất ngờ nhưng cũng đủ khiến người ta thấy thấm thía thế nào là yêu một người. Hình bóng của Soo yeon sâu đậm quá, điều đó chỉ khiến Yuri càng đau khổ mà thôi. Liệu ngày hôm đó không phải Tae yeon và Fany cứu Soo yeon, Yuri liệu có gặp được nàng không?

-Ngắm mưa rất tuyệt, nhưng tớ không nghĩ rằng dầm mưa là một điều tốt đâu...

-Cậu...

Yuri khẽ nheo mắt, Hyo min đang đứng bên cạnh và che cho cô chiếc ô màu bạc. Hyo min mang khuôn mặt phản phất hình bóng của Soo yeon. Yuri cười buồn, có lẽ số phận buộc cô luôn phải nghĩ về Soo yeon dù rằng có đôi khi cô muốn quên đi.

-Mưa to quá nhỉ? Nhưng sẽ tạnh nhanh thôi. Tuy nhiên, nếu cậu cứ dầm mưa như lúc nãy thì cậu sẽ bệnh thật đấy- Hyo min mỉm cười, cô khẽ rùng mình trước cái lạnh

-Bệnh thì sao?- Yuri lạnh lùng đáp lại- Sẽ chẳng có ai lo lắng cho tớ đâu.

-Đừng nói vậy...

-Tớ nói thật đấy. Mỗi người đều có một người để yêu thương nhưng tớ thì... cứ mãi ngu ngốc nghĩ về một người không dành cho tớ...

-...

-Giá cứ mưa như thế này mãi để tớ có lý do dừng lại ở nơi đây, không phải quay về căn nhà đó, không phải đối diện với cô ấy...

-Cậu muốn quên?

-Ừ....

-Đi theo tớ!

Hyo min nắm lấy bàn tay lạnh cóng của Yuri. Yuri không phản ứng gì, chỉ lẳng lặng bước theo Hyo min.

Giống... giống quá... cậu ấy rất giống Soo yeon...

Nhưng mình đang giận Soo yeon mà, sao mình lại bước theo cô ấy? Hay vì dù có giận Soo yeon đến mấy thì mình vẫn luôn hướng về Soo yeon?

***

Trong khi đó...

Tại Mỹ...

-Con chưa ngủ sao?

Ông chủ tịch ngồi xuống bên cạnh Seo hyun. Ông không hiểu sao dạo này con gái ông luôn tỏ ra buồn bã và tránh mặt ông. Seo hyun của ông rất ngoan và thái độ như vậy của cô khiến ông rất lo lắng.

-Cha...

Seo hyun vội quay đi để che đậy khuôn mặt buồn bã của mình nhưng sự yếu đuối của một đứa con không thể nào qua nổi ánh mắt của cha mình.

-Con đang giấu cha chuyện gì phải không?

-Không ạ...

-Con đừng nói dối cha. Con la một đứa trẻ ngoan và con chưa bao giờ biết nói dối cả. Ai khiến con phải khóc?

-...

-Hay cha đã làm gì để con không vui ư?

-Cha...con muốn biết...-Seo hyun không thể giấu ông được nữa. Cô cần hỏi cha cô tất cả mọi chuyện, cô không thể giữ trong lòng được nữa rồi.

-Con nói đi!

-Con... con có một người chị gái phải không cha?

Ông lặng người trước câu hỏi của Seo hyun nhưng rồi đôi mắt của ông chợt dịu lại. Đó là sự thật. Và sự thật thì không thể giấu mãi được. Seo hyun rồi cũng sẽ biết nhưng ông không nghĩ cô lại biết nhanh đến vậy.

-Thư kí Lee nói cho con nghe điều gì ư?

-Chú ấy không nói gì cả. Chỉ là... con tình cờ nghe được những gì mà cha và chú Lee nói với nhau...

-Ừ... đó... là sự thật! Con có một người chị gái cùng cha khác mẹ. Cha đã nhẫn tâm vứt bỏ đứa giọt máu của mình khi nó vẫn chưa thành hình. Cha từng nghĩ rằng có tiền sẽ có hạnh phúc nhưng... sự thật là đã rất nhiều năm trôi qua, lòng cha chưa bao giờ cảm thấy thanh thản. Cha cần phải sữa sai, cần phải làm gì đó cho chị con.

-...

-Con cảm thấy thất vọng về cha lắm phải không?

-Con...- Seo hyun ngập ngừng- Con đã thất vọng nhưng... con vui vì cha nói cho con nghe sự thật. Mẹ luôn nói với con rằng hãy tha thứ cho người đã nhận ra lỗi lầm của mình nhưng cha ơi, cha có yêu mẹ con không?

Ông chủ tịch lặng lẽ vuốt lấy mái tóc của Seo hyun và ôm cô vào lòng.

-Có. Dù ban đầu cha lấy mẹ con chỉ vì tiền nhưng... những ngày tháng sống với mẹ con, cha thật sự đã yêu mẹ con. Mẹ con rất tốt và con giống hệt bà ấy!

-Còn mẹ của chị ấy? Đó cũng là tình yêu sao?

-Đó... cũng là tình yêu... Cha không thể lý giải được trái tim mình, cha chỉ biết rằng cha có lỗi với cả hai người và bây giờ, cha có lỗi với hai đứa con gái của cha...

-Cha ơi, chị tên Yuri ạ?

-Ừ... là Yuri. Chị con đã trải qua rất nhiều đau khổ và tất cả là do cha. Cha muốn quay về Hàn Quốc nhận lại chị con. Nếu chị ấy về đây sống với chúng ta, con có chấp nhận không?

-Tại sao lại không ạ? Con đã nhận quá nhiều tình thương từ cha trong khi chị ấy không có gì cả. Cha à, con theo cha về Hàn Quốc được không? Con cũng muốn được gặp chị ấy. À, mà sao cha không nói với anh Daniel, anh ấy đang ở Hàn Quốc và...

-Không được!- Ông chợt nghiêm giọng- Đây là bí mật và chỉ có con, cha và thư kí Lee biết! Con tuyệt đối không được nói cho Daniel biết!

-Nhưng anh ấy...

-Con còn ngây thơ lắm, có những điều mà con không bao giờ có thể ngờ được. Con đừng nên đặt niềm tin quá nhiều vào một ai đó. Rồi sau này con sẽ hiểu những gì mà cha nói, còn bây giờ hãy nghe theo lời cha, đừng nói gì cho Daniel biết cả!

-Vâng ạ...

Seo hyun khẽ gật đầu. Dù cô không thật sự hiểu những gì mà ông nói nhưng sự chắc chắn trong chất giọng của ông dấy lên một nỗi niềm mơ hồ về Daniel- người mà cô vẫn gọi là anh trai.

End chap 73

--------------------

Chap 74

709 năm sau ...

Tại nhà trọ của Yuri và Soo yeon...

Soo Yeon ngồi bên ô cửa sổ vuông nhỏ và nhìn ra ngoài, đôi bàn tay miết nhẹ lên tấm kính đã ướt đẫm nước mưa với đôi mắt nâu đong đầy những hoài niệm.

Nàng nhớ về ngày đầu tiên đặt chân đến thế giới xa lạ này và về những gì nàng đã trải qua. Môi nàng nhẹ mỉm cười khi nghĩ về những lần hiểu lầm giữa nàng và Yuri. Đã có lúc họ tưởng chừng như không thể ở cạnh nhau được nữa, rồi lại vẫn quay về bên nhau. Nhưng sau ngày hôm nay, nàng không biết liệu điều gì có thể giữ họ lại bên nhau nữa đây.

Nụ cười chợt trở nên gượng gạo.

Vỡ tan và tan vỡ. Trái tim mệt mỏi lắm rồi.

-Chị yêu Yuri lắm sao?

Khác với cái vẻ ngạo nghễ và giả tạo thường ngày, Yoona hôm nay trông thật hiền khi ngồi xuống bên cạnh nàng. Nhưng Soo yeon chẳng buồn trả lời, nàng không đủ rộng lượng để nói chuyện với người luôn muốn chia cắt nàng và Yuri. Biết đâu những lời nàng nói lại là một cái cớ để Yoona có thể đẩy nàng ra xa Yuri hơn.

-...

-Chị căm ghét người như tôi lắm phải không?

-...

-Chị không muốn nói chuyện với tôi sao?

-Nói gì nữa? - Soo yeon nhìn Yoona bằng ánh mắt pha lẫn giữa nỗi đau và cay đắng - Cô sắp đạt được mục đích của mình rồi!

-Tôi yêu Yuri...

-...

-Và tôi đã mất rất nhiều, rất nhiều... làm ơn... làm ơn đừng cướp lấy Yuri của tôi thêm một lần nào nữa. Tôi xin chị...

Yoona nắm chặt lấy bàn tay của Soo yeon. Cô không hiểu tại sao trong phút giây này cô lại chợt trở nên yếu đuối như vậy trước mặt Soo yeon. Vì sự đồng cảm giữa hai trái tim cùng hướng về một người? Hay chính vì trái tim của cô cũng đã quá mệt mỏi bởi những toan tính và thù hận?

Có lẽ, thẳm sâu trong góc tối của tâm hồn Yoona, vẫn là một khoảng sáng yếu ớt...

-Tôi không cướp. Trong tình yêu không có cái gọi là cướp đoạt, mà là trái tim hướng đến nơi nó muốn. Nhưng có lẽ, cô đã được mục đích rồi đấy Yoona ạ. Dù trái tim của Yuri không còn hướng về cô như ngày xưa, nhưng có lẽ cũng chẳng thể ở lại bên cạnh tôi được nữa rồi ...

-...

-Giá như tôi hiểu điều gì đang xảy ra...

Soo yeon cười, nhưng là nụ cười buồn. Nàng đứng dậy và thở một hơi sâu rồi bỏ sang phòng Kyung san. Nàng muốn ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của thằng bé, vì đó là giây phút mà bình yên và thanh thản nhất.

Nàng muốn lòng mình lắng lại và đi đến lựa chọn cuối cùng. Biết đâu sau này, nàng chẳng còn cơ hội để nhìn nó nữa, cũng như được ở cạnh Yuri.

Có lẽ đã đến lúc nàng bước ra khỏi cuộc sống của Yuri.

...

...

...

Nếu nàng hiểu thì sao hả Soo yeon?

Ta hiểu tất cả, ta biết tất cả, nhưng bây giờ chính nàng lại là người khiến ta muốn rút tay ra khỏi vũng mực đen kịt mà ta đã lỡ nhún vào với Yong seok.

Không phải vì ta cao thượng, càng không phải vì ta chịu buông tay, mà là vì ta đọc được trong mắt của Yul sự tổn thương đến tận cùng...

Ta không muốn nhìn thấy ánh mắt buồn thăm thẳm ấy, không muốn như thế...

709 năm trước đã dằn vặt Yul quá nhiều rồi...

Chiếc điện thoại run lên bần bật cắt đứt dòng suy tưởng của Yoona. Cô khẽ nheo mày, là số máy của Daniel.

-Anh gọi tôi có chuyện gì?

"Mọi chuyện tiến triển đến đâu rồi?"

-Soo yeon đã nói tất cả với Yuri, về việc cô ấy tin rằng Yuri chính là do Yul đầu thai. Nhưng...

"Nhưng gì...?"

-Yuri không tin. Chị ấy đã rất tức giận và bỏ đi...

Bên kia đầu dây, là tiếng cười vang hả hê của Daniel. Yoona cũng từng nghĩ rằng nếu có phut giây này, cô cũng sẽ cười như Daniel vậy. Nhưng sự thật là cô chẳng thể cười nổi bởi tâm hồn trĩu nặng tội lỗi và một chút gì đó là chồi non của sự hối hận.

"Tôi biết! Và Yuri đang ở cạnh Hyonmin!"

-Sao anh biết?

"Tôi là người sắp xếp tất cả, có gì là tôi không nắm được cơ chứ. Cô yên tâm, chuyện vui còn đang đợi. Cứ chờ xem..."

-Anh không làm gì Yuri đấy chứ?

"Làm gì? Tôi chỉ sợ cô ta sung sướng đến quên đường về thôi..."

-Anh...

"Yên tâm đi, tôi sẽ trả về cho cô một Yuri nguyên vẹn!"

-Yong seok...

"..."

-Tôi...

"Đừng gọi tôi bằng cái tên của kiếp trước. Tôi là Daniel!"

-Những gì chúng ta làm... tôi... thật sự... dù tôi căm ghét Soo yeon nhưng... tôi không muốn nhìn thấy Yuri đau khổ... dừng lại và suy nghĩ có được không...

Im lặng. Một sự im lặng đến đáng sợ. Những gì Yoona nghe được qua điện thoại chỉ là hơi thở đều đều của Daniel nhưng đủ khiến cái lạnh chạy dọc sóng lưng cô.

"Nghe cho rõ đây, Im Yoona! Nếu cô có ý định rút lui, dù chỉ một lần nữa thôi, thì đừng bao giờ cô mong được gặp lại Kwon Yul của cô dù là ở kiếp này hay kiếp sau! Còn cô, tôi sẽ khiến cô sống không được và chết cũng không xong! Hoặc là cô sẽ có tất cả, hoặc cô sẽ không có gì! Chọn đi!"

Tít... tít... tít...

Yoona cầm chiếc điện thoại trên tay run rẩy. Cô đã lún vào vũng bùn quá sâu rồi...

***

...

...

...

Yuri mơ màng tỉnh dậy trong một căn phòng màu trắng nhã dịu dàng và nắng ấm tràn ngập căn phòng. Một cảm giác thư thái đến lạ lùng, khiến cô chỉ muốn vùi mình vào đống chăn ấm và ngủ thêm một ít nữa thôi.

Chăn cũng màu trắng, mềm mại, khác hẳn với cái chăn to sụ và nặng trịch cô vẫn hay đắp.

Căn phòng lại thoang thoảng mùi nước hoa hồng dịu dàng, khác hẳn với căn phòng của cô.

Mọi thứ đều khác. Vậy ... cô đang ở đâu?

Lần này thì cô bật dậy và đôi mắt mở to đầy tỉnh táo, nhưng đầu thì đau như búa bổ. Cô đưa mắt nhìn quanh, và nhận ra mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

-Cậu dậy rồi à?

Giọng nói dịu dàng của Hyo min đưa Yuri về hiện tại, khiến cô cảm thấy nhẹ người vì ít ra cô cũng không ở một mình ở nơi mà mình không hề biết. Tuy vậy, một lần nữa, cô lại thấy bất an khi Hyo min đang nhìn cô bằng ánh mắt mà chỉ những người yêu nhau mới trao cho nhau.

Yuri nhìn lại mình, đây chẳng phải là bộ quần áo cô mặc ngày hôm qua.

Yuri nhớ ngày hôm qua cô đã cãi nhau với Soo yeon. Rất buồn, rất thất vọng, rất mệt mỏi, rồi... cô gặp Hyo min và cô ấy đã kéo cô vào một quán rượu yên tĩnh, ít người để ý. Cô đã khóc rưng rức như một đứa trẻ trên vai Hyo min và nói nhiều, rất nhiều những điều mà bây giờ cô chẳng thể nhớ nổi...

Rồi cô nhớ Hyo min đưa cô về nhà và ... hình như... Yuri đã làm một việc mà cô rất, rất, rất không nên làm.

Chap 75

709 năm sau...

Hyomin nhìn Yuri bằng ánh mắt ngọt ngào nhưng điều đó chẳng khiến Yuri thoải mái một tí nào. Cô thấy rợn rợn trong người khi nhìn vào cặp mắt ướt át đó, cũng như phải cố nhớ lại xem đêm qua mình đã làm gì.

Cô cầu mong là cô chưa vượt quá giới hạn, dù chỉ một nụ hôn.

-Yuri...

-...

Yuri giật bắn cả người khi Hyomin tựa vào vai cô đầy tình tứ. Nhưng tất nhiên là cô còn đủ tỉnh táo để ngồi né sang một bên mép giướng, tránh mọi sự tiếp xúc với Hyomin. Cô cần tĩnh tâm để suy nghĩ.

-Yuri à, còn có gì để ngại ngùng giữa chúng ta nữa sao?

-...

Cứng họng.

-Đừng nhìn em ngạc nhiên như vậy, Yuri ạ. Chẳng phải đêm qua Yuri bảo rằng Yuri yêu em và buộc em...

-Đừng nói nữa!

Giọng Yuri trầm hẳn xuống, cô nuốt cục nghẹn trong họng một cách khó khăn. Cô không thể tin là mình có thể làm chuyện đó với một người con gái mình chưa quen được bao lâu, nhất là khi giữa hai người chẳng hề tồn tại thứ cảm xúc gọi là tình yêu. Không, không thể được!

Đó là lời nói từ trái tim cô, nhưng sự phân tích của lí trí lại cho đáp án ngược lại. Đêm qua Yuri đã dồn nén rất nhiều cảm xúc trong lòng. Giận hờn có, đau khổ có, khao khát có, và Hyomin đã hiện ra như một vị cứu tinh khi mà tất cả những gì thuộc về cô ta đều khiến cho Yuri nghĩ về Sooyeon. Thêm vào đó, lại là thứ men rượu tai hại khiến cô không thể nhớ ra đường về và cứ thế mà đi theo con đường Hyomin dẫn dắt.

Có hay không có chuyện ấy, Yuri không biết, chỉ Hyomin mới biết.

Nhưng trong lòng cô lúc này là cảm giác hối hận đến day dứt. Cô cảm thấy có lỗi với Hyomin, có lỗi với chính cô. Trên tất cả, cô cảm thấy mình không xứng với Sooyeon.

Tội lỗi, thật sự cô đã gây ra tội lỗi.

-Sao vậy Yuri? - Hyomin vòng tay ôm lấy Yuri từ phía sau - Chẳng lẽ chuyện ấy không có ý nghĩa gì với Yuri sao? Nhưng với em, đây là lần đầu tiên.

Lời của Hyomin càng khiến Yuri tự giày vò chính mình. Lại thêm một tản đá lớn đè nặng trong lòng cô.

-Tôi... đêm qua tôi say và...

-Khi say người ta vẫn làm những điều mà khi tỉnh táo họ muốn làm nhưng lại không thể.

-Tôi... - Yuri bối rối - Tôi đã sai! Tôi biết dù tôi có xin lỗi cậu cả ngàn lần đều là vô ích. Nhưng có một điều tôi chắc chắn là tôi không muốn làm tổn thương cậu. Và chưa bao giờ, tôi muốn chuyện ấy xảy ra giữa chúng ta.

Hyomin cười. Giọng cười cay đắng pha lẫn sự tổn thương. Cô buông tay ra khỏi người Yuri và nhìn sâu vào mắt Yuri.

-Yuri không làm tổn thương em. Có lẽ mọi chuyện đều bắt đầu từ em.

-Hyomin...

-Đi đi, Yuri! Nếu Yuri đứng đây thêm một phút nữa thôi thì em sẽ không để Yuri đi nữa đâu. Em sẽ buông tay, nếu đó là điều Yuri muốn.

-...

-Cứ xem như giữa chúng ta chưa từng có chuyện gì xảy ra.

-Xin lỗi cậu...

Yuri cúi đầu. Cô lặng lẽ lấy quần áo của mình rồi bước ra khỏi nhà Hyomin. Đây không phải là cách ứng xử của một người có trách nhiệm như Yuri, nhưng cô đã có quá nhiều rắc rối rồi. Cô sẽ tìm cách bù đắp cho Hyomin, chắc chắn là như thế, chỉ là không phải lúc này.

Cánh cửa phòng đóng lại, Hyomin thở nhẹ.

...

...

...

-Daniel...

Hyomin lấy chiếc điện thoại trong túi mình ra và gọi cho người ấy. Người luôn đứng sau mọi việc, điều khiển tất cả, và sử dụng cô như một thứ công cụ. Nhưng cô không thể làm khác. Tình yêu đối với cô vốn đã rất mù quáng. Và vì cô đã yêu nhầm một kẻ xấu, nên tình yêu mù quáng hóa thành tội ác.

Thật sự đó là tội ác khi cố gắng làm mọi điều xấu xa nhất để chia cắt hai con người yêu nhau chân thật, trong khi bản thân họ không hề có lỗi.

"Cô ta đi rồi sao?"

-Vâng ạ...

"Em làm như những lời anh nói chứ?"

-Vâng...

"Yuri phản ứng như thế nào?"

-Giống như anh nói. Yuri là người tốt...

"Em đã lưu chúng lại chứ? Trong cả điện thoại của em và cả của cô ấy?"

-Vâng...

"Cảm ơn em, Hyomin!"

-Daniel, em yêu anh...

Hyomin thì thầm một cách yếu ớt. Cô luôn nói điều đó với anh dù rằng anh chưa bao giờ nói cho cô nghe ba từ đó. Nhưng không sao cả, cô hạnh phúc vì vẫn được ở bên và nghe giọng nói của anh.

***

Nắng đã lên, nhưng mưa vẫn còn rơi trong lòng của Yuri.

Cô ngập ngừng đứng trước con đường dẫn vào căn nhà trọ của mình. Có lẽ cả Sooyeon và Yoona sẽ hỏi cô vì sao đêm qua lại không về nhà, nhưng cũng có thể chỉ là Yoona mà thôi. Chắc Sooyeon còn buồn vì cô. Như vậy cũng tốt, cô sẽ không cần giải thích nhiều với nàng. Chỉ cần lẳng lặng bước vào, vậy là xong. Nhưng lòng cô vẫn nặng trĩu.

-Cháu gái...

Yuri xoay lưng lại. Trước mặt cô là một ông lão với bộ râu xồm xoàng, vóc người tầm thước nhưng bộ quần áo trên người lại cũ mèm và vài chỗ thậm chí là rách bươm. Bàn tay run rẩy lấm đầy bùn đất hướng về phía cô.

-Uhm... - Yuri nhún vai, cô lục hết túi nhưng chỉ vét được một ít tiền - Cháu... chỉ còn bao nhiêu đây thôi ạ...

Cô dùng cả hai tay đặt tiền vào tay ông lão và khẽ mỉm cười. Chợt như nghĩ ra điều gì, cô cởi vội chiếc khăn len trên cổ mình và quàng lên người ông lão.

-Cháu...

-Cái khăn này sẽ giúp ông thấy ấm áp hơn nhiều đấy ạ.

-Cháu không lo là mình sẽ bị cảm lạnh sao?

-Không sao ạ! Dù gì thi cháu cũng sắp vào nhà rồi mà.

-Cảm ơn cháu...

Yuri chỉ mỉm cười rồi bước đi. Thật sự là cô cũng chẳng thể đứng ngoài mãi, cứ vào trong rồi tính sau, mặc cho mọi việc đến đâu thì đến.

Ông lão cứ nhìn theo bóng Yuri cho đến khi khuất dần và biến mất hẳn. Lúc này, ông mới đứng thẳng người và nở một nụ cười khi nhìn chiếc khăn len Yuri quấn cho mình.

-Ngài chủ tịch lau tay đi ạ!

Ông lấy chiếc khăn từ tay thư kí Lee và lau sạch đất bẩn bám trên tay mình. Vai diễn nào cũng cần chuẩn bị kĩ càng và chăm chút từng chi tiết nhỏ nhất.

-Nó là người tốt. Cái cách nó đối xử với mọi người hệt như bà ấy ngày trước. Rất ấm áp, rất dịu dàng.

Ngài chủ tịch nói một cách hài lòng khi bước vào bên trong chiếc Mercedes đen bóng đậu cách đó không xa.

-Chúc mừng ngài khi đã tìm lại được cô chủ!

-Cậu thấy con bé thế nào?

-Đến một người ăn mày mà cô ấy còn đối xử như vậy, huống chi là cha mình. Tôi nhận thấy cô ấy là người rất tình cảm, nên tôi tin cô ấy sẽ không nỡ nào mà không lại nhận ngài đâu.

-Tôi hy vọng là thế. Lần sau tôi sẽ đường hoàng chính chính mà gặp nó!

-Nhưng...

-Có chuyện gì?

Ông để ý giọng nói của thư kí Lee có vẻ gì đó ngập ngừng.

-Hiện giờ cô ấy đang làm người mẫu cho Enomis studio và đang chụp ảnh quảng cáo cho sản của tập đoàn chúng ta. Theo như tôi biết, người đứng ra thuê cô ấy là trưởng phòng Kang, và tất nhiên người đứng sau ra lệnh là ...

-Daniel? - Ông chủ tịch nheo mày.

-Vâng! Điểm đáng nghi ở đây là cô Yuri chỉ là một người mẫu nghiệp dư và Enomis Studio không quá lớn, nhưng số tiền cậu Daniel bỏ ra thì lại không hề nhỏ một chút nào!

Ông chủ tịch nghiêm mặt. Có gì đó không ổn. Daniel luôn tính toán mọi thứ trước khi làm chứ không phải là mẫu người sống theo cảm tính. Chẳng lẽ Daniel đã đánh hơi được điều gì đó? Không! Ông đã lo liệu mọi việc rất cẩn thận, chắc chắn Daniel không thể biết được mối quan hệ giữa ông và Yuri.

-Cậu Lee này...

-Vâng thưa ngài!

-Tôi cần phải nhận lại Yuri sớm hơn dự định. Yuri phải quay trở lại danh phận của nó càng sớm càng tốt. Tôi không biết Daniel đang toan tính điều gì, nhưng nếu nó biết Yuri là người thừa kế thì chắc chắn nó sẽ không để Yuri yên đâu. Con bé cần về với tôi trước khi Daniel kịp làm điều gì đó. Cậu hiểu chứ?

-Vâng thưa ngài! Tôi sẽ cho người theo dõi nhất cứ nhất động của cậu Daniel!

-Còn nữa, hãy bí mật cho người bảo vệ Yuri. Tuyệt đối không được để chuyện gì không hay xảy đến với nó!

-Thưa ngài tôi hiểu!

-Tôi tin ở cậu, thư kí Lee!

End chap 75

Chap 76

Sooyeon mặc áo Mickey với mái tóc nâu búi cao, để lộ chiếc cổ thon trắng ngần. Nàng ngồi xoay lưng lại, đôi mắt hướng ra bầu trời bên ngoài qua khung cửa sổ trắng mờ nên Yuri không thể biết nàng đang nghĩ gì. Còn cô, cô cũng không hiểu tại sao cô chẳng thể nói lên lời nào mà chỉ biết đứng chôn chân nơi thềm cửa. Cô không hiểu nổi những cảm xúc trong lòng mình. Thà rằng Sooyeon nói với cô những lời cau có khó chịu, hoặc liếc nhìn cô một cái cũng được, chứ đừng lặng im như thế này.

- Về rồi à? Sao không lên tiếng?

Nàng nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Yuri như thể ngày hôm qua giữa cả hai chẳng có một cuộc cãi vả nào. Điều đó khiến Yuri cảm thấy bất an. Cách hành xử như thế này chẳng giống với Sooyeon một tí nào cả.

- Tôi định... - Yuri ngập ngừng.

- Đêm qua có lẽ là một đêm dài với cô. - Sooyeon cười nhẹ - Tôi không cần lời giải thích nào đâu. Tôi hiểu mà. Tôi đã chuẩn bị bữa sáng, nó không đến nỗi tệ lắm đâu. Hãy ăn thật ngon miệng nhé, vì tôi là người đã nấu đấy.

- Sooyeon...

- Yoona đã ra ngoài từ sớm, cô ấy dắt Kyungsan đi cùng. Vậy nên, hôm nay chỉ có hai chúng ta ở nhà thôi. Như thế cũng tốt, tôi muốn được ở riêng với cô mà.

Ở riêng để làm gì?- Yuri tự hỏi. Nếu lại vì Kwon Yul, vì công chúa hay bất kì điều gì đó liên quan đến chuyện đầu thai, luân hồi nhảm nhí thì Yuri thề là cô sẽ bước ra khỏi nơi này ngay lập tức. Đơn giản chỉ vì cô không muốn có thêm bất kì một cuộc tranh cãi vô lý nào nữa.

- Hôm nay cô lạ lắm, Sooyeon ạ...

- Vậy ư? Tôi cũng thấy thế. Có lẽ vì lâu lắm rồi căn nhà này mới chỉ còn lại hai chúng ta như thế này...

- Uhm...

- Yuri à, dành ngày hôm nay của cô cho tôi nhé, có được không?

Tôi có thể dành cả cuộc đời này cho cô, cô không biết sao? Đừng hỏi những câu vô nghĩa như thế chứ... nhưng cô không còn giận tôi hay sao, mà không, tôi mới là người giận cô chứ. Nhưng là tôi yếu đuối hay là tôi đã quá yêu cô mà chẳng thể nào giận cô được. Sooyeon, chỉ cần cô nói rằng cô yêu tôi vì tôi là chính tôi thôi, chứ chẳng phải là Kwon Yul thì tôi sẵn sàng vì cô mà từ bỏ tất cả. Có hiểu không...?

- Có được không, Yuri?

- Vì sao vậy?

- Rồi tôi sẽ trả lời cho hiểu. Còn bây giờ, hãy ăn sáng thật ngon.

Sooyeon nắm lấy tay Yuri, kéo cô ấy ngồi xuống chiếc ghế đặt đối diện bàn ăn.

Thức ăn Sooyeon nấu chẳng còn vị mặn chát như ngày xưa, nhưng Yuri lại thấy đăng đắng. Đắng không vì món ăn, mà là vì cổ họng cô cảm thấy thế, vị đắng của những điều bất an.

...

...

...

- Tôi thích chiếc áo Mickey này lắm, vì tôi biết cô cũng thích nó.

Sooyeon chỉ chiếc áo mình đang mặc trên người và cười với Yuri, một nụ cười tít mắt như những ngày họ mới gặp nhau. Không nhiều phiền muộn, không nhiều lo âu như bây giờ. Nhưng Yuri thì không thể nào cười nổi, cô chỉ biết bước những bước lặng lẽ bên cạnh Sooyeon, cố gắng nhìn thật sâu vào mắt Sooyeon để hiểu những gì nàng suy nghĩ...

- Cười lên nào, Yuri, đừng đăm chiêu như thế chứ.

- Tôi chỉ cười khi nào tôi hiểu cô đang nghĩ gì. Cô muốn gì hả, Sooyeon? Tại sao lại đột ngột trở nên như thế này?

- Vậy cô muốn tôi phải như thế nào?

- Tôi...

- Chẳng lẽ cô muốn tôi khóc lóc và nói những lời khiến cô đau lòng ư? Làm như thế mới là bình thường sao, Yuri?

- Không, nhưng...

- Sau ngày hôm qua, tôi nhận ra rằng có những thứ thuộc về quá khứ, nếu không thể đào bới lên thì cứ để ngủ yên trong tầng kí ức. Cuộc sống nên lắp đầy những điều vui vẻ chứ không phải là lo nghĩ. Vậy nên, ngày hôm nay, hãy vì tôi mà cười thật nhiều...

- Tôi...

- Hãy vì tôi mà nở nụ cười, có được không? Tôi muốn nhìn cô cười lắm...

Yuri sững người, Sooyeon đang vòng tay ôm lấy cổ mình. Cô không nghĩ rằng nàng sẽ làm như thế, nhưng... cô thích cảm giác ấm áp này.

Sooyeon à, vì cái ôm này của cô mà tôi sẽ cố gắng cười. Nhưng tròng lòng tôi lúc này đây, tôi thật sự cảm thấy không xứng. Bởi vì... những gì giữa tôi và Hyomin... nhưng... tôi cũng chẳng thể buông tay... Được rồi, tôi sẽ cười. Cười thật to, thật nhiều, nếu điều ấy làm cô hạnh phúc...

- Như thế này được không?

Yuri buông Sooyeon ra, đưa hai tay kéo căng miệng mình khiến cô chẳng khác nào một chú hề với cái mồm rộng đến tận mang tai. Cô vẫn nhớ Taeyeon bảo đó là cử chỉ khiến cô trông ngố nhất.

- Yah! Làm cái gì vậy hả?- Sooyeon đưa tay che miệng, cố giấu đi nụ cười của mình.

- Thì tôi cười!

- Trông cô như một kẻ dở hơi vậy!

- Ai dở hơi?

- Kwon Yuri!

- Cô hơn tôi chắc?

- Hơn chắc! Đồ ngốc!

- Cô ở chung với tôi thì cũng không thua kém gì đâu! Ngốc!

- Yah! Kwon Yuri!

Yuri nào biết đây chính là điều Sooyeon muốn, đó là được trở lại như ngày xưa, những ngày họ mới gặp nhau, gây với nhau vì những lí do vẩn vơ...

Nếu Yuri hiểu...

***

- Thằng bé kháu quá...

- Anh định làm gì?

Yoona ôm chặt lấy Kyungsan, thằng bé vẫn đang ngủ say trong vòng tay của cô.

- Tôi không hèn hạ đến nỗi làm hại một đứa bé đâu.

Daniel cười khẩy, liếc nhìn Yoona rồi thả mình xuống chiếc ghế sofa đặt đối diện Yoona với vẻ mặt hài lòng.

- Thật ra Hyomin và Yuri đã làm gì?

- Chẳng có gì, chỉ là một vài mẹo vặt đủ khiến Sooyeon phải bỏ đi. Những tấm ảnh Yuri vui vẻ cùng Hyomin có lẽ đã nằm gọn trong điện thoại của Sooyeon rồi. Cũng hay nhỉ, 709 năm trước làm gì có cách để gửi những bức ảnh như thế...

- Ý anh là...?

- Chuyện đơn giản như thế mà cô không hiểu sao, Yoona? Làm sao Sooyeon có thể chấp nhận nổi chuyện Yuri ngủ với một người khác. Cô ấy là một người của quá khứ, những chuyện như thế...

- Anh đã gửi những tấm ảnh ấy khi nào?

- Sáng nay, lúc 7 giờ. Khi ấy Yuri vẫn chưa về đến nhà, còn ở chỗ của Hyomin. Ôi chao, tôi muốn xem khuôn mặt của Yuri khi Sooyeon biết điều xấu xa mà cô ta đã làm...

- Không ổn... có điều gì đó không ổn! Anh chắc là anh đã gửi chúng chứ?

- Có chuyện gì ư?

- Sooyeon không hề phản ứng như cách anh nói. Cô ấy tỏ ra rất điềm tĩnh. Cô ấy chỉ bảo tôi là hãy cho cô ấy một ngày...

- Và...?

- "Mọi chuyện sẽ ổn" - Soo yeon đã nói như thế. Cô ta muốn gì?

Daniel vuốt cằm, anh im lặng một lúc rồi cười vang. Mọi chuyện thậm chí còn tốt đẹp hơn những gì anh đã nghĩ.

- Yoona à, có đôi khi những gì càng nhẹ nhàng thì càng đáng sợ. Tôi nghĩ là chúng ta sắp có những gì mà mình muốn.

- ...

- Việc của cô là về nhà và chờ Yuri, cho cô ấy một vòng tay để dựa vào. Còn Sooyeon, nàng sắp buông tay rồi...

***

- Tôi muốn chơi tàu lượn siêu tốc! Đi mà, Yuri!

- Yah...- Yuri thở dốc- Cô đừng hành hạ tôi như thế chứ. Thật đáng sợ, cô muốn chơi hết trò chơi trong công viên giải trí chỉ trong vòng một ngày ư? Mệt quá đi mất...

Yuri ngồi phịch xuống băng ghế dài và quạt lia lịa. Thời tiết chẳng đến nỗi nóng bức nhưng việc Sooyeon lôi cô hết từ nơi này đến nơi khác, chơi đủ các trò khiến cô muốn hụt hơi. Cô cảm thấy cứ như thể hôm nay là ngày cuối cùng cô được đi chơi vậy. Khoan đã, ngày cuối cùng ư?

Yuri giật mình, cô quay sang nhìn Sooyeon nhưng nàng chỉ đáp lại bằng một nụ cười rồi đưa mắt nhìn lên bầu trời cao vời vợi. Thứ ánh sáng màu cam đỏ của một buổi chiều tàn đang dần nhuộm lên tất cả mọi thứ, lên cả nàng và Yuri. Nàng biết rằng ngày hôm nay sắp hết...

- Mình về thôi, Sooyeon. Công viên chỉ mở cửa đến 6h chiều thôi. Không về là chúng ta bị nhốt lại đấy!

- Yuri à, vẫn còn sớm mà. Chẳng phải nửa tiếng nữa mới đến giờ sao? Tôi vẫn chưa kịp nói những gì tôi muốn...

- Về nhà rồi nói.

Yuri kéo Sooyeon đứng dậy nhưng nàng níu Yuri ngồi lại. Nếu quay về căn nhà với những kỉ niệm mà cả hai đã trải qua thì Sooyeon sẽ không đủ can đảm. Nàng không thể...

- Nghe tôi nói đã...

- Tôi không muốn nghe!

Yuri quay mặt đi và bịt hai tai lại. Cô không muốn nghe vì cô biết những gì Sooyeon định nói. Cô chẳng thích khung cảnh này, vì nó giống với cảnh chia tay trong những bộ phim buồn mà cô đã từng xem.

- Yuri, đừng như thế...

Sooyeon gỡ hai tay Yuri ra và nhìn thật sâu vào mắt Yuri. Nàng đọc được ở đôi mắt ấy sự hoang mang và lo sợ, nhưng nàng hết cách rồi. Chỉ một lần thôi, rồi Yuri sẽ không vì nàng mà đau khổ nữa...

- Lần này không như những lần trước, tôi muốn nói rõ ràng. Nếu cứ lặng lẽ bỏ đi vì những giận hờn thì những gì giữa tôi và cô sẽ giống như một trò chơi trốn tìm, không có điểm dừng và không biết khi nào sẽ dừng lại. Tôi không thể ở cùng cô được nữa, tôi phải ra đi.

- Tại sao?

- ...

- Nếu đã muốn bỏ đi thì tại sao hôm nay lại bắt tôi cười thật nhiều? Tại sao cho tôi hạnh phúc rồi lại lấy đi?

- Không...

- Vì sao tôi cứ phải là Kwon Yul thì mới được ở cạnh cô? Vì tôi là Kwon Yuri nên cô mới bỏ đi để tìm Yul của cô ư?

- ...

- Vì đêm qua tôi đã sai nên bây giờ tôi phải chịu sự trừng phạt ư?

- Chuyện đêm qua... tôi biết...

Yuri nheo mắt nhìn Sooyeon nhưng nàng chỉ lặng lẽ đưa chiếc điện thoại của mình cho Yuri. Lướt qua trên màn hình là những tấm ảnh của cô và Hyomin, điều đó khiến đầu óc Yuri như quay cuồng. Hàng loạt câu hỏi hiện ra khiến đầu cô như muốn nổ tung.

Tại sao lại có những bức ảnh này? Ai đã chụp chúng? Sao chúng lại nằm trong điện thoại của Sooyeon? Hyomin ư? Hyomin làm thế để làm gì?

- Đừng căng thẳng như thế. - Sooyeon nắm tay Yuri - Đó không phải là lý do...

- Tại sao cô lại có chúng? Ai đã gửi cho cô? Tại sao...

- Chuyện ấy bây giờ quan trọng lắm ư?

- Nhưng... đây là lí do khiến cô rời xa tôi, phải không?

- Yuri à... khi một li nước đã tràn thì thêm một giọt nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cả đêm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều rồi mới quyết định. Có hay không có những tấm ảnh này thì cũng không còn ý nghĩa gì. Hơn nữa, cuộc sống của riêng cô, tôi không có quyền phán xét...

- Vậy đâu mới là lí do?

- Lí do ư?

Sooyeon thở thật sâu và trả lời điềm tĩnh:

- Vì tôi chẳng thể dựa vào cô mãi, vì tôi phải tìm ra con đường của riêng mình. Những gì cô nói đã khiến tôi suy nghĩ nhiều và... cô đã đúng, Yuri ạ. Tôi cần biết là tôi yêu ai? Tôi yêu cô vì cô là Kwon Yul hay vì cô chính là Kwon Yuri? Nhưng... tôi biết chắc một điều là tôi yêu Yul, yêu rất nhiều. Nếu cứ ở cạnh cô khi tôi vẫn yêu một người khác như thế này, sẽ chỉ khiến cả hai chúng ta khó xử mà thôi.

- Nhưng...

- Để tôi đi, Yuri ạ...

- Tôi không thể...

- Đôi khi buông tay cũng là một thứ hạnh phúc. Để tôi đi!

Không yếu mềm, không ngập ngừng, rất kiên quyết. Sooyeon đã nói chia tay bằng chất giọng ấy. Nàng siết khẽ vòng tay quanh bờ vai dường như chẳng còn chút sức lực của Yuri, thì thầm:

- Tôi sẽ sống tốt mà, sẽ không sao đâu. Cô đừng lo cho tôi nhiều. Nếu cứ ở cạnh cô, thì tôi chẳng thể đứng được trên đôi chân của mình. Không có tôi ở bên cạnh, thì vẫn phải như ngày hôm nay, cười thật nhiều, có nghe không?

- Sooyeon à...

Yuri ôm thật chặt lấy Sooyeon khi mà đôi vai cô cứ run lên từng hồi. Cô hít thật sâu để ghi nhớ thứ hương thơm ngọt ngào của người mình yêu, đôi bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mà cô biết rằng thật khó để được luồn tay vào một lần nữa, và đôi mắt cô như nhòe đi trước ánh hoàng hôn nhạt nhòa bao phủ lấy cả hai. Dù không muốn, nhưng Yuri biết rằng cô không thể ngăn cản nàng được nữa rồi...

- Tạm biệt Yuri...

- ...

Yuri buông tay, cô để hơi ấm dịu dàng theo từng bước chân của Sooyeon mà tan biến hẳn.

Sooyeon đi rồi, chẳng quay đầu lại. Còn Yuri, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy ghét hai chữ "tạm biệt" nhiều đến như thế.

Đôi mắt ráo hoánh, cô đưa tay kéo miệng mình như thể cô đang cười. Sooyeon nói là cô phải cười cơ mà, nhưng sao trong lòng có thứ gì đó cứ ứ nghẹn lại rồi tan chảy ra bằng những giọt nước mắt...

End chap 76

Member No.: 347

Happy birthday to our kid leader!!!^^

Cố gắng siêng năng post chap mới, enjoy :">

Chap 77

- Vậy là cậu để cô ấy đi?

- ...

- Sao không giữ lại?

- ...

- Taeyeon!

Fany đằng hắng giọng, khẽ lắc đầu rồi ra hiệu cho Taeyeon tránh sang một bên để cô có thể ngồi cạnh Yuri. Từ lúc đến đây, Yuri chỉ buông mỗi một câu "Cô ấy muốn ra đi, và tớ đã buông tay" rồi ngồi như một pho tượng với khuôn mặt thất thần. Mặc kệ những câu hỏi tới tấp của Taeyeon, cô chẳng buồn trả lời.

- Tớ đã gọi cho Jaejoong oppa, cả Hyoyeon nữa, nhưng họ bảo Sooyeon không đến nhà họ. Cô ấy cũng không liên lạc với tớ và Taeyeon, có lẽ sự ra đi này đã được chuẩn bị, không bốc đồng như những lần trước.

- ...

- Yuri à, cậu phải bình tĩnh...

Chuyện đêm qua chỉ là một giọt nước làm tràn ly mà thôi, nhưng Yuri vẫn không thể hiểu tại sao những tấm ảnh giữa cô và Hyomin lại ở trong điện thoại của Sooyeon. Cô cần làm rõ việc này bằng cách gặp Hyomin ngay lập tức và hỏi cho ra lẽ. Chỉ có cô ta mới có câu trả lời thỏa đáng cho tất cả những câu hỏi của Yuri.

- Tớ cần gặp cô ta!

- Ai? - Fany đưa tay giữ Yuri lại trước khi cô ấy kịp đứng lên. Nhìn sắc mặt và cách Yuri bóp chặt cốc nước trên tay, cô biết Yuri đang rất mất bình tĩnh. Nôn nóng hành động thì sẽ chẳng đem lại được một kết quả tốt đẹp nào cả.

- Không thể có chuyện như thế, rõ ràng cô ta đã cố tình chụp những tấm ảnh đó!

- Tấm ảnh? - Taeyeon nheo mắt - Ảnh gì cơ chứ?

Một lần nữa, Yuri lại phớt lờ câu hỏi của Taeyeon vì sự nóng nảy và mặc áo khoác, đứng bật dậy. Nhưng trước khi cô kịp đạp tung cánh cửa thì Fany đã kịp giữ Yuri lại. Bằng giọng điềm tĩnh, Fany đẩy cô ngồi xuống bên cạnh Taeyeon:

- Đầu tiên hãy cho bọn tớ biết chuyện gì đã xảy ra. Cô ta là ai? Ảnh nào? Và chúng có liên hệ gì với Sooyeon?

- ...

- Tớ có cảm giác mọi chuyện không đơn giản. Nếu cậu nóng giận, mọi chuyện sẽ hỏng bét. Cậu đã xem bọn tớ là bạn thì hãy nói cho tớ và Taeyeon biết chuyện gì đã xảy ra, bắt đầu từ lúc hai người cãi nhau cho đến khi Sooyeon quyết định bỏ đi!

- ...

- Cậu hiểu không, Yuri? Tớ và Taeyeon muốn giúp cậu!

- Đúng vậy! - Taeyeon tiếp lời Fany bằng giọng chắc nịch và nắm lấy tay Yuri.

Im lặng rồi gật đầu, bằng cái giọng trầm đều, Yuri bắt đầu kể cho cả hai nghe những gì đã xảy ra giữa cô và Sooyeon.

***

Sooyeon ngồi thụp xuống, nàng đặt tay lên ngực mình và cảm nhận tiếng trái tim đập mạnh. Nàng đã làm được điều mà nàng từng nghĩ rằng không thể - đó là rời xa Yuri, là quay lưng đi mà chẳng cần nhìn lại, là ôm Yuri một lần bằng cái ôm siết... Tất cả đã kết thúc, vậy thì tại sao nàng lại cứ phải đưa tay quẹt nhanh những giọt nước mắt nóng hổi?

Nàng tự thấy rằng muốn giữ Yuri cho mình trong khi vẫn yêu Yul là quá ích kỉ đối với Yuri, nàng không có quyền đối xử nhẫn tâm như thế với Yuri. Những bức ảnh kia, tuy nàng rất muốn biết người con gái trong ảnh là ai nhưng... chính chúng đã giúp nàng nhận ra rằng Yuri không là của riêng nàng. Yuri có một cuộc sống riêng, một cách sống mà nàng không thể hiểu nổi...

Yuri đã làm như thế với bao nhiêu cô gái, Sooyeon có biết không? Yuri có sẽ chỉ yêu riêng nàng ư, có chắc không khi mà cô ta vẫn có thể ở với một cô gái khác? Còn Yoona thì sao? Sooyeon đã tự vấn như thế, và nàng biết là nàng không thể trả lời được khi mọi thứ vẫn cứ mãi mơ hồ.

Hít một hơi thật sâu, Sooyeon đứng dậy, nàng không thể chấp nhận bản thân mình yếu đuối như thế. Nàng cần chứng minh với Yuri rằng nàng có thể đi trên đôi chân của mình. Nhưng đi đâu khi màn đêm đã buông xuống và trong túi nàng chỉ có vọn vẹn một ít tiền tiết kiệm được trong thời gian làm thêm? Dòng người ngược xuôi qua lại, họ quá bận rộn để chú tâm đến nàng. Cảm giác cô đơn quen thuộc của một kẻ rời xa nơi mình đã quá gắn bó.

- Sooyeon...

Một ai đó vừa gọi tên nàng, chắc chắn không phải là Yunho hay Jaejoong oppa, nhưng giọng rất quen. Nàng biết người đó.

- Anh...

- Tôi...

Sooyeon quay lại, bắt gặp bàn tay Daniel đưa lên với vẻ như muốn giữ nàng nhưng rồi lại rụt rè rút về. Anh đã cứu nàng, và nàng nhớ rất rõ điều đó, nàng cũng nhớ cả cử chỉ nhút nhát lẫn đôi mắt luôn có vẻ đượm buồn của anh. Một lần nữa, anh lại có mặt khi nàng cảm thấy tuyệt vọng. Sự xuất hiện tình cờ của số phận - có lẽ chỉ riêng Sooyeon mỗi nghĩ như thế mà thôi.

- Cô... vẫn nhớ tôi chứ? - Daniel ngập ngừng

- Anh đã cứu tôi, làm sao tôi quên được.

Sooyeon mỉm cười dịu dàng bước về phía Daniel, nàng hy vọng anh sẽ không nhận ra đôi mắt đỏ hoe của mình.

- Cô lại ra đường một mình ư? Lỡ... lại găp kẻ xấu thì sao? Người nhà của cô đâu? Tôi đưa cô về nhé, ít ra...

- Tôi... chẳng còn nhà để về nữa rồi.

- Tại sao?

Ánh mắt quan tâm và giọng nói có phần vội vã khiến Sooyeon ngạc nhiên, nàng không hiểu tại sao một người mới quen lại có thể lo cho nàng nhiều đến như thế. Nhưng nghĩ lại cách anh đã cứu nàng, nàng tin anh là người tốt và có thể tin cậy.

- Tôi đã bỏ đi, chỉ thế thôi. - Sooyeon hạ giọng.

- Vậy cô sẽ đi đâu?

- Tôi cũng chẳng biết nhưng... sao mỗi lần tôi gặp chuyện không vui, anh đều ở bên cạnh tôi? Điều đó thật sự...

- Tôi... - Daniel thở dài - ... sau lần tình cờ gặp nhau, tôi đã không thể không nghĩ về cô được. Tôi như một kẻ ngốc, cố tìm cách đi ngang qua nơi cô sống với hy vọng là được nhìn thấy cô nhiều hơn. Có lẽ ông trời cũng hiểu cho mong ước của tôi...

- Vì sao? Tôi và anh gặp nhau chỉ mới một lần thôi mà.

- Cô rất đặc biệt!

- Đặc biệt?

- Tôi tin rằng chúng ta quen nhau từ lâu, rất lâu rồi...

- Anh...

- Đến chỗ tôi, có được không? Để cô một mình như thế này, tôi không yên tâm. Đừng lo, nhà tôi rộng và có nhiều người giúp việc lắm, không phải chỉ có hai người chúng ta đâu. Vậy nên, cô đừng sợ. Tôi sẽ không làm điều gì tổn hại đến cô đâu, hãy tin tôi.

Sooyeon nhìn anh, vẻ ấm áp và sự chân thành trong giọng nói khiến nàng không thể chối từ. Ít ra ở bên cạnh anh, Yuri sẽ không tìm được nàng. Bất giác, nàng gật đầu đồng ý.

***

- Fany... tắt đèn đi mà... cậu để đèn như thế sao tớ ngủ nổi...

Đã hơn 11 giờ đêm nhưng Fany vẫn ngồi bên chiếc bàn gỗ với vẻ mặt suy tư. Ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn đặt trên bàn khiến Taeyeon không thể chợp mắt được.

- Thật kì lạ! - Fany nói bằng giọng chắc nịch - Có điều gì đó không ổn!

- Điều gì cơ chứ? - Taeyeon tựa cằm lên vai Fany - Chuyện của Yuri và Sooyeon khiến cậu mất ngủ sao?

- Đúng thế!

- Đây đâu phải là lần đầu tiên họ cãi nhau.

- Nhưng xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau thì mọi chuyện không hề bình thường!

- Ý cậu là...

- Này nhé, Yuri là người rất ghét bia rượu, phải không? Cậu không nhớ khi cậu uống say, cậu ấy đã giận đến mức nào sao? Nhưng tại sao đêm qua cậu ấy lại uống nhiều đến nỗi không biết trời trăng gì, để cho chuyện đó xảy ra?

- Thì con người ai mà chẳng có "nhu cầu". Chuyện ấy tớ hiểu.

- Yah! - Fany đánh vào vai Taeyeon - Nói năng thế mà nghe được à? Cậu thử ra ngoài tìm "nhu cầu" đi, rồi tớ sẽ khiến cậu vĩnh viễn không còn "nhu cầu" được nữa!

Taeyeon im re. Cô vội bóp vai cho Fany với nụ cười cầu hòa cùng đôi mắt chớp chớp đầy vẻ nịnh nọt. Chuyện gì chứ chứ chuyện này thì cô biết vợ cô không bao giờ hù dọa.

- Tớ sao dám, Nấm nhà tớ là nhất mà. Nói tớ nghe tiếp đi.

Fany liếc xéo Taeyeon một cái trước khi tiếp câu chuyện:

- Tuy ghét uống rượu nhưng tửu lượng của Yuri rất tốt, làm gì có chuyện mới uống vài li đã say? Rõ ràng Hyomin không phải là tay vừa, chắc chắn rượu đó có vấn đề. Còn nữa, tớ khẳng định chính cô ta là người đã gửi những tấm hình đó cho Sooyeon. Nhưng lí do để cô ấy làm việc đó là gì? Nếu gửi ảnh là để chia cắt Yuri và Sooyeon thì cô ta đã đạt được mục đích rồi đấy. Tuy vậy, chẳng phải cô ấy đã nói là không muốn ràng buộc Yuri sao?

- Cũng có lý... - Taeyeon gật gù

- Tớ tin có người đứng sau chuyện này!

- Nhưng là ai mới được?

- Vậy nên tớ mới phải suy nghĩ!

- Victoria?

- Nhớ chị Vic hả? - Fany nói giọng mỉa mai.

- Không, tất nhiên là không!- Taeyeon khẳng định - Tớ chỉ muốn gợi ý cho cậu thôi mà!

- Chị ấy sang Trung Quốc lâu rồi, với lại tớ nghe nói chị ấy quen anh nào người Thái Lan rồi.

- Yoona?

- Tớ nghi ngờ nhưng loại rồi. Cậu không thấy là Yoona yêu Yuri đến mức mù quáng và ích kỉ ư, không muốn nhường Yuri cho ai sao? Cô ta không thể đẩy Yuri vào vòng tay của người khác được. Đó là một con dao hai lưỡi!

- Cũng có lý. Krystal thì sao?

- Nó rủ Amber sang Việt Nam chơi rồi!

- Uhm...

- Còn nữa, chuyện Sooyeon là công chúa...

- Đó đâu phải là lân đầu tiên cô ấy nói những lời ngớ ngẩn.

- Cậu nhớ khi chúng ta cứu cô ấy chứ? Ngay lúc ấy, Sooyeon đã nói với tớ về việc cô ấy là công chúa lạc đến tương lai. Còn nữa, cách cô ấy gọi chúng ta là hoàng huynh và hoàng tẩu, cách xử sự cứ như người trên trời rớt xuống, cái gì cũng không biết, rồi cả bộ trang phục cô ấy mặc trên người! Những điều đó khiến tớ nghi ngờ rằng chuyện Sooyeon nói rất có thể là thật!

Chợt đôi mắt Fany sáng rực lên, cô ôm lấy Taeyeon reo lên vui mừng:

- Rõ ràng cậu đã nói nó là trang phục của Hoàng tộc mà! Đúng! Đúng! Cậu sẽ giúp tớ xác định bộ quần áo ấy có phải là đồ cổ hay không. Còn ai hợp hơn cậu nữa chứ, một nhà sử học! Chúng ta sẽ biết là cô ấy nói thật hay không!

- Nhưng... - Taeyeon gãi đầu - ... chẳng phải sau khi cậu thay đồ cho cô ấy xong, đã chê nó bẩn và vứt đi rồi sao? Tớ e... nó không còn cơ hội để trở thành đồ cổ nữa rồi.

- Ôi... không...

Fany gục đầu xuống bàn ngao ngán. Dường như hy vọng để đưa Yuri và Sooyeon quay lại với nhau mỗi lúc một mong manh.

***

Tại Enomis Studio...

- Oppa, góc ảnh này được chưa nhỉ?

- Uhm...

Heechul gật đầu mỉm cười với Sulli. Từ khi gặp cô bé, cuộc đời anh như bước sang một trang khác, lúc nào cũng cười và luôn cười rất tươi, nhất là mỗi khi được ở cạnh Sulli. Tuy vậy, cô bé vẫn còn nhỏ lắm. Anh biết rằng anh còn phải chờ đợi một thời gian rất lâu cho đến khi Sulli đủ lớn để đeo vào ngón áp út chiếc nhẫn cưới. Nhưng...

RẦM!!!

- Em cần gặp Hyomin! - Yuri gằn giọng - Em tìm đến nhà nhưng đó chỉ là nhà thuê và cô ấy đã dọn đi. Gọi điện thoại cũng không bắt máy!

- Cô ấy vừa về Mỹ chiều qua, em không biết ư? - Heechul ngạc nhiên. Thật sự, anh có phần bối rối trước vẻ mặt nghiêm trọng của Yuri và vội vã của Fany.

- Làm sao em biết được? Thế còn hợp đồng quảng cáo? Cô ta là người mẫu chụp chung với em cơ mà! Cô ta không thể tự tiện bỏ đi khi hợp đồng vẫn chưa kết thúc!

- Anh cũng đang định nói với em về việc đó!

Heechul lấy từ trong hộc bàn một tập giấy cùng tờ séc, đẩy nó về phía Yuri:

- Phía bên kia thông báo rằng họ tạm ngưng đợt quảng cáo cho sản phẩm mới vì họ gặp một vài vấn đề trục trặc, nên việc chụp ảnh sẽ bị hoãn vô thời hạn. Tuy vậy, họ bồi thường cho chúng ta một số tiền lớn. Đây là phần của em, còn Hyomin là người mẫu do phía công ty chỉ định nên anh không thể biết hiện cô ấy đang ở đâu!

- Em không cần tiền! Em cần tìm Hyomin! - Yuri đập bàn gắt lên.

- Thôi nào, Yuri, anh Heechul đã nói là không biết mà. Rõ ràng là cô ấy đã có dự tính từ trước rồi.

Fany giữ Yuri lại trước khi Yuri kịp đập bàn thêm một lần nữa, bởi cô biết Yuri đang mất dần sự kiểm soát. Trước khi kéo Yuri ra ngoài, cô lướt mắt nhìn nhìn xấp ảnh quảng cáo Yuri chụp chung với Hyomin và một điều gì đó chợt lóe lên trong đầu cô.

Hyomin? Tại sao mình lại có cảm giác đã gặp cô ta ở đâu rồi nhỉ? Cô ấy rất giống Sooyeon nhưng đó không phải là lí do. Mình tin là mình đã từng nhìn thấy cô ấy trước đây. Chắc chắn là thế!

End chap 77

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic