61. Tứ Thủy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chàng về rồi..."

Triệu Bình vừa bước vào cửa đã bị Ngọc Hòa ôm chầm lấy. Nàng ôm chặt hắn rồi vùi đầu vào hõm vai hắn nghe mùi mồ hôi. Thời gian nghỉ ngơi sau chiến đã kết thúc, Triệu Bình cũng đã bắt đầu tiếp nhận công việc ở quân doanh được mười ngày. Thời gian làm việc của hai người tương đồng nên trừ lúc bận rộn không thể cận kề ra thời gian về nhà liền thành thời gian giải tỏa nỗi nhớ.

"Ngọc Hòa... Nha..."

Triệu Bình cũng giống Ngọc Hòa, bị hương vị trên cơ thể nàng thu hút. Chỉ cần ở cạnh nàng, bên dưới hắn liền nóng lên muốn cùng nàng hoan ái. Hắn một bên cúi người hôn nàng, một bên nhanh chóng cởi bỏ y phục. Đến khi hôn xong, y phục trên người cũng chỉ còn lại nội y.

Gần hai tháng nay, tuy rằng mỗi ngày hai người bọn họ đều rất cố gắng nhưng mãi vẫn chưa có em bé. Triệu Bình cũng vô thức cảm thấy áp lực, chỉ là dường như hắn còn chưa nhận ra.

"Khoan đã..."

Ngọc Hòa đột nhiên cắt đứt. Nàng vươn tay ngăn giữa hai người, hít một hơi đè nén dục vọng rồi nghiêm túc nói.

"Ta có việc quan trọng muốn hỏi ý chàng."

Một tấm bản đồ cực lớn được trải lên mặt bàn. Triệu Bình nhìn nó, sau đó hoài nghi hỏi.

"Đây là bản đồ Tứ Thủy?"

"Phải, là Tứ Thủy."

Nhận được lời khẳng định từ Ngọc Hòa, Triệu Bình lại càng khó hiểu. Tứ Thủy ở xa về phía đông của Quốc Khánh vương triều, là một nơi bị bao bọc ngăn cách bởi núi cao hiểm trở và bốn con sông lớn. Vùng Tứ Thủy này rất rộng lớn nhưng vì giao thông bất tiện mà bị bỏ hoang hầu như không ó người sinh sống. Nó cũng là nơi dùng để đầy ải phạm nhân. Bởi thế nó còn có một cái tên khác cũng rất nổi danh là Thủy Ngục.

"Chàng lại xem cái này."

Ngọc Hòa lại trải lên đó một tấm bản đồ và một cuốn sách nhỏ. Tấm bản đồ cũng là Tứ Thủy nhưng lại là một Tứ Thủy hoàn toàn khác. Triệu Bình mở cuốn sổ nhỏ chậm rãi đọc, đôi lúc lại ngẩng đầu đối chiếu hai tấm bản đồ. Đến khi đóng lại cuốn sổ nhỏ trong tay, vẻ mặt Triệu Bình đã trở nên nghiêm túc.

Ngọc Hòa cho hắn xem một bản kế hoạch, một bản kế hoạch rất to lớn. Nàng muốn cải tạo Tứ Thủy.

"Sao người lại đột nhiên..."

"Không phải ta."

Ngọc Hòa ngắt lời Triệu Bình.

"Không phải người? Lẽ nào là bệ hạ?"

"Cũng không phải."

Ngọc Hòa vừa thu lại bản đồ vừa nói.

"Chẳng phải mấy hôm trước ta có kể với chàng là đã lập ra Ban Quản Giám hay sao?"

"Phải, người có nhắc tới, nói là muốn lựa chọn những người giỏi chuyện kinh thương giúp nàng quản lý công việc. Lẽ nào chuyện này là do họ kiến nghị sao?"

Triệu Bình nhất thời kinh ngạc. Lẽ nào thương nhân bây giờ đều lợi hại như vậy sao?

"Là do Quản Giám Trưởng mà ta cất nhắc kiến nghị. Ban đầu ta nói muốn mở rộng chuyện kinh doanh ra khỏi kinh thành nên để mỗi người bọn họ tự lên kế hoạch. Thực ra chuyện buôn bán khắp Quốc Khánh vương triều đã sớm bị các gia tộc chia cắt gọn gàng muốn mở rộng đến nơi khác là một đầu đề khó. Ta muốn mượn chuyện này khảo sát năng lực và tầm nhìn của bọn họ. Không ngờ lại bị làm cho kinh ngạc."

Ngọc Hòa nói đến đây lại hơi thở dài. Nhân tài nơi nơi đều có, nàng chưa từng vì thế giới này là một thế giới giả tưởng cổ đại mà tự huyễn hoặc rằng bản thân rất tài giỏi. Nhưng dù là vậy, nàng vẫn không nhịn được mà thấy bản thân kém cỏi khi so sánh với những con người như vậy.

Bản kế hoạch này đâu chỉ đơn giản là mở rộng chuyện kinh doanh? Nó là muốn thay đổi, cải biến cả một vùng đất. Nếu như bản kế hoạch này có thể trở thành sự thực, kẻ hưởng lợi không chỉ có nàng mà còn có cả muôn dân của Quốc Khánh vương triều. Đây là một bản kế hoạch có thể khiến người thúc đẩy nó được ghi danh sử sách.

"Ngọc Hòa, người này có tầm nhìn rất lớn thế nhưng thứ cho ta nói lời mạo phạm. Chỉ e... Người không đủ khả năng dùng người này."

"... Hắn là gia thần."

Ngọc Hòa trầm ngâm đáp mà Triệu Bình thì thoáng yên lặng.

"Người định sẽ như thế nào?"

Ngọc Hòa ngẩng đầu nhìn lên rồi lại cúi người nhìn Triệu Bình.

"Không ngại nói thật với chàng. Ban đầu khi hắn đưa bản kế hoạch cho ta, nó chỉ là mấy trang giấy sơ sài. Ta cho rằng hắn suy nghĩ viễn vông nên mới làm khó mà yêu cầu hắn viết cho ta một bản kế hoạch tường tận. Sau đó hắn đi Tứ Thủy. Một tháng sau ta có thứ này."

Ngọc Hòa vỗ nhẹ lên bản kế hoạch trong tay.

"Hắn nói, đây chỉ là một nửa đầu của bản kế hoạch."

"Hắn làm ta nghĩ đến Trọng Kha."

Triệu Bình tiếp lời nàng.

"Ta nghe nói lúc tiên đế còn trẻ, từng có người dâng đề xuất cải tạo Tứ Thủy. Người này chính là Trọng Kha. Thế nhưng tiên đế nói chuyện này không chỉ hao tài tốn của còn cần một lượng nhân lực khổng lồ cho nên không thể tiến hành."

"Cũng phải."

Ngọc Hòa ngẫm nghĩ rồi than nhẹ.

"Công trình này nếu muốn tiến hành, không mất hai ba mươi năm thì cũng khó thấy được kết quả. Tiêu tốn tiền bạc sức người quá lớn, làm không khéo sẽ ảnh hưởng quốc vận. Nếu lúc tiên đế còn sống mà công trình này không thể mang tới trái ngọt thì chỉ e ngài sẽ bị hỏng thanh danh."

"Bản kế hoạch trong tay người cũng vậy."

Triệu Bình tóm lại trong một câu. Ngọc Hòa nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt nghiền ngẫm.

"Ta có biện pháp hạn chế khó khăn trong này."

Ngọc Hòa nàng có tòa lâu ảo trợ giúp. Đó là thứ vượt qua thời đại, có sự giúp ích của tòa lâu kia nàng có thể tiết kiệm rất nhiều thứ.

"Triệu Bình à. Từ lúc ta đến thế giới này, ta đã được ăn ngon mặc đẹp, học được những thứ ta chưa từng được dạy, làm những việc ta chưa từng nghĩ là sẽ làm. Còn gặp được chàng."

"Ta đã rất thỏa mãn rồi."

"Thế nhưng mà bản kế hoạch này có giá trị quá lớn, không chỉ với ta mà là với tất cả mọi người. Ta muốn biến nó thành thực. Như vậy... Ta sẽ cảm thấy việc mình tới thế giới này là có giá trị."

Ngọc Hòa nói đến đây thì quay sang nhìn kỹ Triệu Bình.

"Ta muốn dâng bản kế hoạch này lên cho bệ hạ. Chàng thấy sao?"

"Điều thê chủ muốn làm, ta nhất định sẽ giúp người làm."

"Không. Ta không dùng địa vị thê chủ để hỏi ý chàng. Chàng có hiểu không?"

Triệu Bình nhìn vào mắt nàng, chớp mắt lòng sáng tỏ. Phủ Thần Uy hầu hiện tại quá lớn. Quyền lớn, thế lớn, vinh hoa phú quý không thiếu một thứ gì. Nếu như Ngọc Hòa làm chuyện này tức là kéo theo cả phủ Thần Uy Hầu vào. Làm không tốt hậu quả tuy lớn nhưng nếu làm được tốt thì hậu quả lại càng lớn.

Chỉ sợ công cao hơn chủ, đại họa trên đầu.

Mà lại, Triệu Bình hắn, nam sủng của nàng còn có binh quyền trong tay. Dù rằng binh quyền này không lớn bao nhiêu lại quản chốn kinh thành.

Ngọc Hòa đã muốn làm, vậy nàng phải bỏ xuống vài thứ lấy đó mà khiến bệ hạ yên lòng.

Binh quyền, tuyệt đối không thể giữ.

Một khi bản kế hoạch này đến tay bệ hạ, người nhất định sẽ thu lại binh quyền trong tay Triệu Bình. Đây mới là lý do nàng muốn bàn bạc với hắn, cần sự đồng ý của hắn.

"Ngọc Hòa à, kiến công lập nghiệp là mộng tưởng của ta. Mà ta đã làm được rồi, là nàng đã ủng hộ ta, để ta được thỏa nguyện. Chuyện tranh quyền nơi triều đường xưa nay không phải là thứ Triệu Bình đặt nặng trong lòng. Bản kế hoạch này nếu có thể làm thành mang lại lợi ích to lớn cho muôn người, vậy Triệu Bình dù có chết cũng thấy đáng."

"Thê chủ, Ngọc Hòa, người cứ theo ý mình mà làm đi."

Ngọc Hòa nhìn hắn, lòng vui sướng ôm hắn mà hôn lên đôi môi nói nàng "làm đi" kia. Triệu Bình thật là thứ quý giá nhất mà thế giới này có thể cho nàng.

Không khí giữa hai người lại một lần nữa nóng lên. Ngọc Hòa ép Triệu Bình lên giá sách nho nhỏ để trang trí sau bàn rồi tiến vào hắn. Eo mông Triệu Bình bị nàng vuốt ve xoa nắn khiến hắn thích ý nắm chặt lấy mép giá sách, triển khai toàn bộ thân thể mà hùa theo ý nàng. Hai thân thể trơn bóng cứ thế mà dính sát lấy nhau rồi lại dính sát vào giá sách tổ ong nho nhỏ kia.

"Thê chủ... Người nhanh vào..."

Cảm thấy Ngọc Hòa mãi nhẹ nhàng thọc cắm mà không tiến vào dạ con, Triệu Bình hơi sốt ruột thúc giục. Lại không biết Ngọc Hòa ở đằng sau cũng đang luống cuống.

"Ta... Ta... Ta không tìm thấy dạ con..."

Sách hướng dẫn sử dụng Hạt Giống có viết, một khi phôi thai hình thành thì dạ con sẽ hoàn toàn đóng lại để bảo vệ thai nhi. Cho nên bây giờ nàng không tìm được lối vào là vì... Triệu Bình mang thai rồi?

Mà lúc này, Triệu Bình sau khi nghe nàng nói cũng ngơ ngẩn quay lại nhìn nàng.

"Thê chủ... Ý người là Bình Nhi có rồi sao?"

"... Theo lý mà nói... Hẳn là vậy..."

Sau đó, vì để thêm chắc chắn, thái y được mời đến xem mạch cho Triệu Bình rồi kinh ngạc nói rằng hắn đúng là đã mang thai. Chuyện này truyền ra rồi, trên dưới hầu phủ tức thì rơi vào một loại cảm xúc khó nói nên lời. Lý Thần Uy không biết là nên vui hay kinh ngạc khi nghe tin nam sủng của con gái ông có thai rồi. Lặng người đi một chút, ông chỉ có thể để quản gia mời hai đứa nhỏ kia về nhà ăn một bữa cơm đàng hoàng với ông.

o O o

Lúc Ngọc Hòa và Triệu Bình tới, mọi người trong nhà cũng đã tề tựu đông đủ. Lúc nàng ở ngoài cửa còn có thể nghe thấy bên trong phòng truyền ra âm thanh trò chuyện. Thế nhưng khi nàng bước đến gần hơn, âm thanh trong phòng liền ngừng lại. Ngay lúc hai người xuất hiện ở cửa bốn cặp mắt tức thì nhìn chằm chằm về phía nàng. Chính xác hơn là nhìn chằm chằm Triệu Bình.

"Cha, đại ca, nhị ca, tam ca."

Nàng cùng Triệu Bình theo lễ cúi đầu chào từng người. Bọn họ cũng theo lệ đáp lễ nhưng ánh mắt trước sau vẫn dính chặt lên bụng Triệu Bình.

Thần Uy Hầu lên tiếng trước.

"Triệu Bình, ngươi... Thực sự có thai sao?"

"Vâng, thưa cha."

Triệu Bình thẳng người cúi đầu đáp. Thần Uy Hầu nhận được đáp án trong dự tính lại im lặng khẽ nhấp môi. Ba vị huynh trưởng thì lặng lẽ liếc nhau một cái sau đó đại ca Lý Quang Khải thay mặt hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người.

"Triệu Bình hắn vốn là đàn ông, sao có thể có thai được?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro