8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi cuối cùng đã rõ". Cô nương không còn râu thốt:

"Một người trong nhà ba đời đều làm nghề đó, làm sao không nhìn ra trong cái hòm đó có thứ gì?" - Ta cũng từng nghe nói, hảo thủ trong nghề đó có cái hay là từ bộ dạng của người đi đường đã có thể nhìn ra trên mình người đó có mang đồ đáng giá hay không.

"Không sai chút nào". Cô nương đó thốt:

"Nhưng ta lại nhìn không ra ngươi là dạng người gì".

- Ồ?

"Trong tay ngươi khiêng một cái hòm hoàng kim châu bảo, mỗi ngày lại đi ăn mấy chén mì năm ba cắc". Cô nương đó hỏi Tiểu Cao:

"Ngươi thật ra là con quỷ keo kiệt?

Hay là đại quái vật?" "Trong tay ta tuy khiêng một cái hòm hoàng kim châu bảo, chỉ tiếc toàn bộ đều không phải của ta, cho nên cho dù có muốn giao cho ngươi cũng không thể cho được".

Tiểu Cao nói:

"Ta cũng có thể bảo đảm, cho dù ngón nghề của ngươi có giỏi hơn gấp mười lần đi nữa, cũng đừng mong lấy cái hòm này khỏi tay ta mà chạy thoát".

Cô nương đó đột nhiên thở dài.

"Ta cũng biết ta chạy không thoát". Nàng thốt:

"Nhưng không cần biết ra sao, ta phải thử, cho dù có phải liều mạng, ta cũng phải bám ngươi cho bằng được".

- Tại sao?

"Bởi vì ta nếu quả không thể nội trong ba ngày kiếm đủ năm vạn ngân lượng, nhất định phải chết". Mắt nàng chớp chớp, nước mắt trào ra:

"Ngươi nghĩ coi, ngoại trừ tìm cách lấy bạc của ngươi, ta còn đi đâu để kiếm ra năm vạn ngân lượng?" Nước mắt nàng rơi như mưa:

- Ta thấy ngươi là người hảo tâm, ngươi nhất định phải cứu ta, ta cả đời này cảm kích ngươi.

Tâm Tiểu Cao đã mềm một chút:

- Nàng tại sao phải nhất định trong ba ngày tìm ra đủ năm vạn ngân lượng?

"Bởi vì Đại Tiêu Cục của Tư Mã Siêu Quần nhất định muốn ta bỏ ra năm vạn ngân lượng mới chịu hộ tống ta về nhà". Nàng đáp:

"Nhà của ta ở Quan Đông, nếu quả không có bọn họ hộ tống, trên đường đi ta lúc nào cũng đều có thể chết dọc đường, cả người lượm xác cũng không có".

Tiểu Cao cười lạnh:

- Đưa một người xuất quan mà muốn thu năm vạn ngân lượng, tâm địa bọn họ thật quá đen tối.

"Nhưng ta không trách được bọn chúng, muốn đưa ta trở về quả thật không phải dễ dầu gì". Cô nương đó nói:

"Nếu quả ta là Tư Mã Siêu Quần, có lẽ ta còn đòi giá cao hơn nữa".

- Tại sao?

"Bởi vì những người muốn giết ta quả thật quá hung ác, quá đáng sợ, ai ai cũng không chịu chống đối bọn chúng". Cô nương đó đáp:

"Ta tin rằng ngươi vĩnh viễn cũng không tưởng được trong thiên hạ có thể có người hung bạo tàn nhẫn như bọn chúng".

Thân người nàng đã bắt đầu phát run, mặt mày nàng hiển nhiên tái mét, hiện tại có thể thấy rõ mặt nàng vì quá kinh hãi mà méo mó.

Nàng quả thật sợ muốn chết.

Tiểu Cao nhịn không được phải hỏi:

- Bọn chúng là ai?

Cô nương đó chừng như không nghe thấy chàng đang hỏi gì, lệ rơi không ngớt:

- Ta biết bọn chúng tuyệt không thể phóng tha ta, ta biết bọn chúng lúc nào chỗ nào cũng đều có thể đến giết ta.

Nàng chừng như đã có thứ dự cảm hung ác bất tường, một thứ dự cảm giống như lúc dã thú cảm thấy có hầm bẫy phía trước, có thợ săn đang muốn giết nó.

Thứ dự cảm đó tuy vô phương giải thích, nhưng thông thường đều rất linh nghiệm.

Lúc đó, hai bên bờ tường thấp trong con hẻm nhỏ hẹp bắn ra vô số ám khí, bên trái là một màn mưa bạc, bên phải là một đám điểm hàn tinh.

Phản ứng của Cao Tiệm Phi luôn luôn nhanh nhẹn.

Hữu thủ của chàng nhấc cái hòm và mảnh bố bao chặn màn mưa bạc bắn ra từ bên trái.

Người của chàng kéo theo đôi chân của đang kẹp chặt của cô nương đó tà tà bay lên từ bên phải.

Nhưng chàng lại nghe thấy nàng phát ra một tiếng rên nhỏ, liền cảm thấy đôi chân săn chắc của nàng đột nhiên mềm nhũn, người nàng từ giữa không trung rơi xuống đất.

Tiểu Cao không bị nàng lôi xuống, trái lại còn vọt lên trên, hữu cước điểm nhẹ lên tả cước, tá lực sử lực, lại vọt lên cao thêm một trượng, nhìn thấy đằng sau bức tường thấp hai bên hẻm đều có một người phóng chạy, thân thủ cực kỳ nhanh mãnh, khinh công không tệ chút nào.

Lúc bọn chúng phóng lên mái nhà ngoài mấy trượng, Tiểu Cao cũng đã rơi người xuống đầu tường, hai người đó chợt quay mình nhìn chàng, trên mặt đều mang mặt nạ đanh ác, trong mắt trào dâng biểu tình hung bạo ác độc tàn khốc, một người dùng thanh âm khàn khàn lạnh lẽo nói:

- Bằng hữu, công phu của ngươi không tệ, muốn luyện thành khinh công "Thê Vân Tung" cũng không dễ dầu gì, nếu quả trẻ tuổi như vầy mà phải chết, thật rất đáng tiếc.

Tiểu Cao mỉm cười:

- May là ta tạm thời còn chưa muốn chết, cũng chết không được.

- Vậy ngươi tốt nhất là nghe lời khuyên của bọn ta, chuyện này ngươi đừng nhúng tay vào.

- Tại sao không nhúng tay vào?

"Làm khó dễ bọn ta chẳng khác nào đụng chạm ma quỷ". Người đó nói:

"Không cần biết là ngươi đang ăn cơm, đang ngủ cũng vậy, không cần biết là ngươi làm gì, lúc nào cũng đều có thể phát hiện những ám khí mà ngươi chưa từng thấy qua ghim giữa cổ họng ngươi, ngươi bất giác tỉnh dậy cũng có thể phát hiện có người đang dùng một thanh đao bén từ từ cắt cổ ngươi".

Gã lên giọng:

- Không cần biết là ai đụng phải mấy chuyện đó, tâm tình không được khoan khoái cho lắm.

Tiểu Cao cũng thở dài" - Thứ chuyện đó quả thật rất không thú vị, chỉ tiếc con người ta trời sinh có tính khí quái dị.

- Ồ?

- Người ta càng không muốn ta nhúng tay, ta càng muốn nhúng tay.

Người bên kia chợt cười lạnh:

- Vậy thì ngươi trở về đợi chết đi.

Hai người lại đồng thời phi thân bay đi, phóng khỏi nơi đó.

Thân pháp của bọn chúng tuy nhanh, Tiểu Cao tối thiểu vẫn có thể đuổi kịp một người, chỉ tiếc dưới đất còn có một người nằm, sau khi rơi xuống đất, cả động cũng không động, đôi chân trơn mịn chắc nịch thon dài đã mau chóng biến thành một màu tím lịm.

Kỳ thật người đó và Tiểu Cao không có tới một chút quan hệ, nhưng muốn Tiểu Cao khoanh tay đứng nhìn đôi chân trơn láng của nàng chết trong con hẻm nhỏ nhuộm tuyết này, Tiểu Cao cũng tuyệt đối không làm được.

Vết thương của nàng sau vai, một vết thương rất nhỏ, lại đã sưng vù lên, hơn nữa còn nóng hổi.

-- Ám khí có độc, nhất định có độc.

May là nàng gặp được Cao Tiệm Phi, một người từ nhỏ đã sống trong hoang sơn đầy trùng độc kiến độc rắn độc, trên người đương nhiên không thể không có thuốc giải độc.

Cho nên nàng không chết, hơn nữa rất mau chóng tỉnh dậy.

Lúc nàng tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên một cái giường gỗ trong khách sạn, vết thương đã đắp thuốc, dùng một mảnh bố băng bó lại.

Nàng nhìn Tiểu Cao, nhìn cả nửa ngày, chợt hỏi nhẹ:

- Ngươi còn chưa chết?

- Đại khái còn chưa chết.

- Vậy ta cũng chưa chết?

- Đại khái là vậy.

"Ta sao còn chưa chết?" Nàng chừng như cảm thấy kỳ lạ:

"Bọn chúng rượt đến, ta sao còn chưa chết?

- Bởi vì vận khí của nàng không tệ, gặp được ta.

Vị cô nương không còn râu lại nổi giận:

- Ta đã bị người bức vào đường cùng, mỗi ngày phải lánh né như một con chó hoang, đông trốn tây tránh, lại bị trúng độc dược ám khí của người ta, ngươi còn nói vận khí của ta không tệ?

Nàng trừng trừng nhìn Tiểu Cao:

- Ta muốn nghe ngươi nói coi phải làm sao mới gọi là vận khí không tốt?

Tiểu Cao cười khổ, chỉ còn nước cười khổ.

Cô nương đó lại trừng mắt nhìn chàng cả nửa ngày, chợt thở dài:

- Ta biết ngươi tuyệt không chịu cho ta cái hòm đó, cho nên ngươi tốt nhất cũng không nên lo chuyện của ta nữa.

- Tại sao?

"Chuyện này ngươi lo không được, sống chết của ta cũng không quan hệ gì đến ngươi". Nàng đáp:

"Ta vốn không có liên quan gì với ngươi".

- Vốn không có một chút quan hệ gì, nhưng hiện tại lại chừng như có chút quan hệ.

"Đồ chó đánh rắm". Cô nương đó bỗng nhảy dựng lên:

"Ngươi nói coi ta có quan hệ gì với ngươi? Ngươi nói coi?" Tiểu Cao không nói được.

Chàng chưa từng gặp người như vậy, trước đây không, sau này chắc cũng không.

Nhưng chàng hiện tại lại khơi khơi gặp một người.

"Chỗ này là đâu vậy?" Cô nương đó lại hỏi chàng:

"Ngươi tại sao lại đem ta đến cái ổ chó này?" "Bởi vì đây không phải là ổ chó". Tiểu Cao đáp:

"Đây là chỗ ta ở".

Vị cô nương đó chợt lẳng lặng tròn xoe mắt nhìn chàng.

"Ngươi là đầu heo, ngươi thật là đầu heo". Nàng hét lớn:

"Người ngoài đường đều biết ngươi trú ngụ ở đây, ngươi không ngờ còn mang ta đến đây, có phải ngươi nhất định muốn nhìn thấy ta chết trong tay bọn chúng mới cao hứng? Có phải nhất định phải đợi đến lúc bọn chúng tìm đến cắt từng mảng thịt của ta xuống ngươi mới thỏa mãn?" Tiểu Cao cười.

Người không nói lý lẽ như vậy tịnh không phải lúc bình thường có thể gặp được.

Cô nương đó lại càng tức giận.

- Ngươi còn cười? Có gì vui mà cười?

"Nàng muốn ta phải làm sao đây?" Tiểu Cao hỏi:

"Muốn ta khóc?" - Cái đầu heo nhà ngươi, heo làm sao khóc được? Ngươi có bao giờ nhìn thấy một con heo khóc chưa?

"Quả vậy". Tiểu Cao chợt phát hiện đạo lý đó:

"Heo hình như quả thật không thể khóc, nhưng chừng như heo cũng không thể cười".

Cô nương đó có vẻ tức tối đến phát điên người, thở dài:

- Ngươi nói đúng, ngươi không phải là heo, ngươi là người, là người tốt, ta chỉ xin ngươi đưa ta về, mau chóng đưa ta về, càng nhanh càng tốt.

- Nàng muốn ta đưa nàng đến đâu?

"Đưa về chỗ ta ở". Cô nương đó đáp:

"Chỗ đó bọn chúng tuyệt đối không tìm ra".

- Bọn chúng tìm không ra, ta cũng tìm không ra.

- Bộ ngươi không nghĩ đến ở đây nhất định có người có thể tìm ra sao?

- Người đó là ai?

Cô nương đó lại nhảy dựng lên:

- Người đó là ta.

Một khuôn viên tịnh không thể coi là quá lớn, lại lại có tới mười sáu gia đình trú ngụ.

Mười sáu gia đình đó đương nhiên đều không phải là người có phương tiện, một khi là người có chút phương tiện tất không thể ở đó.

Nếu quả mình không tưởng được cả một hộ nhân khẩu làm sao có thể chen chúc mà sống trong căn phòng nhỏ như vậy ngày qua ngày, mình nên đến khuôn viên đó mà xem, xem ngày ngày của những người đó ra sao.

Gần đây nhất người trú trong khuôn viên đó lại từ mười sáu hộ biến thành mười bảy hộ, bởi vì căn phòng phía đông ở hậu viện lại dựng một vách gỗ chia làm hai gian, cho một người ngoài mướn.

Một người râu ria dài thượt đội nón rách nát.

Nhìn thấy chỗ ở hiện tại của cô nương không còn râu đó, Tiểu Cao lại cười:

- Tòa lâu đài nơi các hạ trú ngụ chừng như cũng không hơn gì cái ổ chó của ta.

Hiện tại chàng đã đưa nàng về tới.

Nếu quả là ban ngày, trong khu vườn đó hỗn tạp tiếng gà vịt mèo chó cắn xé nhau, tiếng vợ chồng chửi lộn, tiếng người già khạc đàm, tiếng trẻ nít tiểu tiện, cho dù có một con ruồi bay vào cũng có thể bị người ta phát hiện.

May là trời đã tối, hơn nữa bọn họ leo tường từ phía sau đi vào.

Nếu quả một người muốn trốn, khó mà tìm được một chỗ khó bị tìm ra như chỗ này.

Vị cô nương đó làm sao có thể tìm ra một chỗ như vầy? Cả Tiểu Cao cũng không thể không bội phục.

Khiến cho chàng không tưởng nỗi là thần trí của nàng hồi nãy rành rành rất tỉnh táo, độc trên mình hình như đã bị viên thuốc của chàng trục ra hết, nhưng hiện tại lại hôn mê ngã xuống, hơn nữa lần này còn bất tỉnh lâu hơn hồi nãy.

Tiểu Cao vốn luôn luôn nghĩ giải dược của mình tuyệt đối hữu hiệu, hiện tại lại có chút hoài nghi.

Có phải nàng trúng độc quá nặng, đã xâm nhập vào cốt tủy huyết mạch? Hay là giải dược của chàng không đủ sức?

Cô nương đó lại trừng mắt nhìn chàng cả nửa ngày, chợt thở dài:

- Ta biết ngươi tuyệt không chịu cho ta cái hòm đó, cho nên ngươi tốt nhất cũng không nên lo chuyện của ta nữa.

- Tại sao?

"Chuyện này ngươi lo không được, sống chết của ta cũng không quan hệ gì đến ngươi". Nàng đáp:

"Ta vốn không có liên quan gì với ngươi".

- Vốn không có một chút quan hệ gì, nhưng hiện tại lại chừng như có chút quan hệ.

"Đồ chó đánh rắm". Cô nương đó bỗng nhảy dựng lên:

"Ngươi nói coi ta có quan hệ gì với ngươi? Ngươi nói coi?" Tiểu Cao không nói được.

Chàng chưa từng gặp người như vậy, trước đây không, sau này chắc cũng không.

Nhưng chàng hiện tại lại khơi khơi gặp một người.

"Chỗ này là đâu vậy?" Cô nương đó lại hỏi chàng:

"Ngươi tại sao lại đem ta đến cái ổ chó này?" "Bởi vì đây không phải là ổ chó". Tiểu Cao đáp:

"Đây là chỗ ta ở".

Vị cô nương đó chợt lẳng lặng tròn xoe mắt nhìn chàng.

"Ngươi là đầu heo, ngươi thật là đầu heo". Nàng hét lớn:

"Người ngoài đường đều biết ngươi trú ngụ ở đây, ngươi không ngờ còn mang ta đến đây, có phải ngươi nhất định muốn nhìn thấy ta chết trong tay bọn chúng mới cao hứng? Có phải nhất định phải đợi đến lúc bọn chúng tìm đến cắt từng mảng thịt của ta xuống ngươi mới thỏa mãn?" Tiểu Cao cười.

Người không nói lý lẽ như vậy tịnh không phải lúc bình thường có thể gặp được.

Cô nương đó lại càng tức giận.

- Ngươi còn cười? Có gì vui mà cười?

"Nàng muốn ta phải làm sao đây?" Tiểu Cao hỏi:

"Muốn ta khóc?" - Cái đầu heo nhà ngươi, heo làm sao khóc được? Ngươi có bao giờ nhìn thấy một con heo khóc chưa?

"Quả vậy". Tiểu Cao chợt phát hiện đạo lý đó:

"Heo hình như quả thật không thể khóc, nhưng chừng như heo cũng không thể cười".

Cô nương đó có vẻ tức tối đến phát điên người, thở dài:

- Ngươi nói đúng, ngươi không phải là heo, ngươi là người, là người tốt, ta chỉ xin ngươi đưa ta về, mau chóng đưa ta về, càng nhanh càng tốt.

- Nàng muốn ta đưa nàng đến đâu?

"Đưa về chỗ ta ở". Cô nương đó đáp:

"Chỗ đó bọn chúng tuyệt đối không tìm ra".

- Bọn chúng tìm không ra, ta cũng tìm không ra.

- Bộ ngươi không nghĩ đến ở đây nhất định có người có thể tìm ra sao?

- Người đó là ai?

Cô nương đó lại nhảy dựng lên:

- Người đó là ta.

Một khuôn viên tịnh không thể coi là quá lớn, lại lại có tới mười sáu gia đình trú ngụ.

Mười sáu gia đình đó đương nhiên đều không phải là người có phương tiện, một khi là người có chút phương tiện tất không thể ở đó.

Nếu quả mình không tưởng được cả một hộ nhân khẩu làm sao có thể chen chúc mà sống trong căn phòng nhỏ như vậy ngày qua ngày, mình nên đến khuôn viên đó mà xem, xem ngày ngày của những người đó ra sao.

Gần đây nhất người trú trong khuôn viên đó lại từ mười sáu hộ biến thành mười bảy hộ, bởi vì căn phòng phía đông ở hậu viện lại dựng một vách gỗ chia làm hai gian, cho một người ngoài mướn.

Một người râu ria dài thượt đội nón rách nát.

Nhìn thấy chỗ ở hiện tại của cô nương không còn râu đó, Tiểu Cao lại cười:

- Tòa lâu đài nơi các hạ trú ngụ chừng như cũng không hơn gì cái ổ chó của ta.

Hiện tại chàng đã đưa nàng về tới.

Nếu quả là ban ngày, trong khu vườn đó hỗn tạp tiếng gà vịt mèo chó cắn xé nhau, tiếng vợ chồng chửi lộn, tiếng người già khạc đàm, tiếng trẻ nít tiểu tiện, cho dù có một con ruồi bay vào cũng có thể bị người ta phát hiện.

May là trời đã tối, hơn nữa bọn họ leo tường từ phía sau đi vào.

Nếu quả một người muốn trốn, khó mà tìm được một chỗ khó bị tìm ra như chỗ này.

Vị cô nương đó làm sao có thể tìm ra một chỗ như vầy? Cả Tiểu Cao cũng không thể không bội phục.

Khiến cho chàng không tưởng nỗi là thần trí của nàng hồi nãy rành rành rất tỉnh táo, độc trên mình hình như đã bị viên thuốc của chàng trục ra hết, nhưng hiện tại lại hôn mê ngã xuống, hơn nữa lần này còn bất tỉnh lâu hơn hồi nãy.

Tiểu Cao vốn luôn luôn nghĩ giải dược của mình tuyệt đối hữu hiệu, hiện tại lại có chút hoài nghi.

Có phải nàng trúng độc quá nặng, đã xâm nhập vào cốt tủy huyết mạch? Hay là giải dược của chàng không đủ sức?

Không cần biết ra sao, Tiểu Cao không có cách nào bỏ đi như vậy.

Bởi vì tình huống của nàng rất không ổn định, có lúc hôn mê, có lúc tỉnh táo, lúc hôn mê dầm dề mồ hôi lạnh nói năng lảm nhảm, lúc tỉnh táo lại dùng đôi mắt vô thần hư nhược nhìn Tiểu Cao, chừng như sợ Tiểu Cao bỏ rơi nàng mà đi.

Tiểu Cao chỉ còn nước ở lại hộ tống nàng, cả thói quen mỗi ngày phải ăn mì củ cải trắng đều bỏ qua. Lúc đói là ra cửa sau mua vài cái bánh bao, lúc mệt lại dựa ghế ngủ một giấc.

Chàng cũng không biết mình vì sao phải làm như vậy, không ngờ có thể vì một nữ nhân xa lạ mà hoàn toàn cải biến mọi quy luật sinh hoạt mình chưa bao giờ cải biến.

Nànglà một nữ nhân cực kỳ mỹ lệ.

Tiểu Cao lần đầu dùng khăn lau sạch mồ hôi và phấn hóa trang trên mặt nàng đã phát hiện nàng không những có đôi chân cực đẹp, dung mạo cũng cực đẹp.

Nhưng nếu quả có người nói Tiểu Cao vì thích nàng cho nên mới ở lại, Tiểu Cao thà chết cũng không thừa nhận.

Trong tâm tưởng của chàng chưa bao giờ nghĩ đến nữ nhân, chàng luôn luôn nghĩ địa vị của nữ nhân trong tâm lý chàng chỉ bất quá giống như địa vị của một miếng rau trong chén cơm trắng vậy.

Vậy chàng vì cái gì?

Có phải vì cảnh ngộ bi thảm của nàng? Hay là vì đôi mắt tuy trầm lặng vô ngôn lại tràn đầy vẻ cảm kích lẫn khẩn cầu?

Tình cảm giữa người và người vốn người thứ ba vĩnh viễn vô phương liệu giải, cũng vô phương giải thích.

Hình như đã qua ba ngày, Tiểu Cao tuy cảm thấy mình mệt mỏi, nhưng lại không một chút hối hận.

Nếu quả chuyện này phát sinh lại lần nữa, chàng vẫn làm như vậy.

Hai ngày qua, nàng tuy không nói với chàng câu nào, nhưng nhìn nhãn thần của nàng là có thể thấy nàng đã xem chàng như người thân cận nhất trên thế giới này, người cần thiết duy nhất trên thế giới này.

Thứ cảm giác đó là thứ cảm giác ra sao?

Chính Tiểu Cao cũng không biết trong tâm có tư vị gì, chàng cả đời chưa bao giờ có ai đối với chàng như vậy.

Có một ngày lúc chàng tỉnh dậy, đã phát hiện nàng đang lẳng lặng nhìn chàng, lẳng lặng nhìn một hồi rất lâu, chợt nói:

- Ngươi mệt rồi, ngươi cũng nên nằm ngủ một giấc.

Thanh âm của nàng khinh nhu bình đạm, Tiểu Cao cũng không do dự gì nằm xuống liền, nằm trên phân nửa giường nàng nhường. Hai người chừng như đều cảm thấy đó là chuyện rất tự nhiên, giống như lúc gió xuân lăn tăn lượn trên mặt đất là hoa lá nhất định nở rộ một cách tự nhiên vậy.

Tiểu Cao vừa nằm xuống đã ngủ liền.

Chàng thật quá mệt mỏi, cho nên vừa nằm xuống là ngủ ngon lành, cũng không biết ngủ được bao lâu, lúc tỉnh dậy đã gần đến hoàng hôn.

Người ngủ bên cạnh chàng đã đi chải tóc rửa mặt, hoán đổi y phục, dùng một dải lụa cột mái tóc dài mịn màng, ngồi ở đầu giường lẳng lặng nhìn chàng.

Khung trời ngoài cửa sổ đã dần dần mờ tối, gió lạnh gào rít đã dần dần tản mác.

Trời đất một mảng thanh bình ôn nhu, nàng đột nhiên thở dài hỏi chàng:

- Ngươi có biết ta tên gì không?

- Ta không biết.

- Cả tên ta ngươi cũng không biết, tại sao lại đối với ta tốt như vậy?

"Ta cũng không biết". Tiểu Cao đáp.

Chàng thật không biết sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro