8/3 RỒI, TẶNG GÌ CHO VỢ ĐÂY? (Oneshot)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Truyện được đăng tải tại: https://michiyo2610.wordpress.com/2015/03/09/fanfic-dc-oneshot-83-roi-tang-gi-cho-vo-day/

Mùng 8/3 hằng năm vẫn thường được biết tới là ngày Quốc Tế Phụ Nữ. Vì vậy nhân dịp này, bốn cặp gia đình của chúng ta được mời tới trường quay dự một buổi trò chuyện nho nhỏ.Câu hỏi của phóng viên là: "Sắp tới ngày Quốc Tế Phụ Nữ rồi, xin hỏi các anh đã có dự định tặng quà gì cho vợ của mình chưa?"1. Người đầu tiên lên tiếng trả lời là Hakuba, vẫn với vẻ ngoài đẹp trai và lãng tử như thuở nào. Cậu thong thả nhấp một ngụm hồng trà rồi tự mãn nói: "Đương nhiên là có chứ, tôi đã lên lịch suốt từ 2 tuần trước rồi. Lên máy bay tới Maldives, rồi cùng nhau ăn đồ hải sản, lặn ngắm san hô, buổi tối sẽ đi dạo trên bờ biển, ngắm pháo hoa trên bầu trời...""Wow, thật là tuyệt vời!""Bà xã, phóng viên cũng nói là tuyệt vời kìa. Chúng ta còn chờ gì nữa mà không đi luôn?" Hakuba lập tức quay phắt sang bên cạnh, hồ hởi hỏi xin ý kiến cô vợ của mình.Shiho im lặng, vẻ mặt đầy phức tạp, rồi bỗng liếc anh bằng ánh mắt đầy cảm thông. "Em đã book vé đi Mỹ dự hội thảo về chủ nghĩa nữ quyền và nghiên cứu khoa học từ một tháng trước rồi. Đi 1 tuần, khởi hành từ 7/3""...""Anh ở nhà nhớ trông con cẩn thận. Còn nữa, vứt ngay đống hoa hồng trên giường ngủ đi cho em, con nó nghịch linh tinh bỏ vào miệng thì sao?""..."Hakuba Saguru, kế hoạch hẹn hò 8/3 siêu lãng mạn, đổ vỡ lần thứ en nờ.2. Người tiếp theo trả lời câu hỏi là chàng siêu trộm hào hoa phong nhã một thời Kaito Kid, nay được nhắc tới với tên gọi nhà ảo thuật lừng danh Kaito Kuroba.Kaito xoay cốc trà trong tay, hài hước nói: "Người tính không bằng trời tính, đều là vợ chồng với nhau cả rồi, có gì đâu mà phải ngại. Cùng lắm tôi hy sinh một ngày nghỉ quý báu để dẫn cô ấy đi chơi là được chứ gì."Nói xong còn cực kỳ thâm ý liếc mắt nhìn Hakuba một cái. Lãng mạn à, hoa hồng à, trời quả nhiên có mắt mới bắt cậu ta lấy phải một cô nàng lạnh lùng như Shiho. Cứ nghĩ tới đoạn đối thoại quen thuộc trên kia là Kaito lại muốn ngửa cổ lên trời cười ha hả."Những gì anh vừa nói là thật sao?" Aoko bỗng nhiên xuất hiện từ phía sau chiếc ghế bành khiến Kaito giật bắn cả người."Ối Aoko, sao tự nhiên em lại chui ra từ đằng đó?""Em vừa ru con ngủ nên vào muộn thôi. Anh đừng đánh trống lảng, nói đi, mùng 8/3 anh sẽ dẫn em đi chơi đúng không?" Aoko ngồi xuống chiếc ghế của mình, níu lấy tay Kaito đòi đáp án."Cái đó, khụ...Đương nhiên là thật rồi." Kaito giả vờ húng hắng ho, liếc mắt nhìn camera một chút. "Đó là ngày của em mà.""Thật sự? Cả một ngày?""Ừ, cả một ngày. Chúng ta sẽ gửi con cho ông ngoại trông." Trời mới biết con bé sẽ hành hạ ông bố vợ quý hóa của cậu thế nào, lực phá hoại so với bà mẹ chỉ có hơn chứ không kém."Đi đâu cũng được, địa điểm tùy em chọn?""Ừ" Kaito gật đầu thật mạnh, ưỡn cả ngực lên. Cậu cảm thấy thật tự hào, nhìn coi gia đình cậu hạnh phúc hài hòa cỡ nào, cậu là người rất chiều bà xã đấy nhé."Yes, thật quá tuyệt vời. Xem này Kaito, em biết anh thể nào cũng sẽ đồng ý đưa em đi nên đã mua sẵn vé vào cổng thủy cung Sunshine Aquarium vào 8.3 rồi này!!!" Aoko hưng phấn ôm lấy cánh tay của chồng, dụi đầu vào bả vai cậu, tay còn lại rút từ trong ví ra hai tấm vé, vung vẩy trước mặt Kaito."Chuyện nhỏ ấy mà, em tính toán làm gì. Thủy cung chứ hỏa cung anh cũng dẫn em đi hết..." Kaito phổng mũi đáp. Mà khoan đã, cô ấy vừa nói cái gì ấy nhỉ?"Thủy.Cung?""Vâng, chính là thủy cung Sunshine Aquarium ở gần ga Ikebukuro đó. Em phải nhờ cậy rất nhiều người mới đặt được vé đấy vì đông lắm." Aoko thành thật đáp, không giấu sự hồ hởi trong giọng nói của mình.Đó không phải là cái chỗ tối mù, xung quanh toàn những tấm kính ngăn cách đường đi với hàng trăm, không, hàng ngàn con cá hay sao?Là cái nơi không biết người nhìn cá hay là cá ngắm người đó sao?Kaito Kuroba bỗng cảm thấy trước mắt mờ tịt, chỉ còn có ánh đèn nhấp nháy trên trần nhà như cái tròng mắt của con cá cứ mở trừng trừng nhìn cậu.3. Hattori Heiji là người thứ ba trả lời câu hỏi. Cậu ta ngước mắt lên nhỉn phóng viên, ngạc nhiên nói."Mùng 8/3? Ngày đó cũng phải tặng quà sao?"Mọi người trong trường quay trố mắt nhìn cậu ta như nhìn quái vật. Nhân vật chính của chúng ta vẫn vô cùng bình thản cúi xuống uống nốt cốc trà, sau khi ngẩng lên, thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, cậu ta tiếp tục tung quả bom thứ hai."Thật sự phải tặng quà?""...""Không tặng không được sao?""...""Được, tôi biết rồi."Nói xong, cậu ta quay sang chỗ cô vợ bên cạnh đang tím tái hết cả mặt mày, điềm nhiên cất tiếng: "Kazuha, cho anh cái vòng tay của em đi!"Dù không hiểu chồng mình định làm gì, Kazuha vẫn nén cơn giận dữ, rút chiếc vòng tay ra, gần như ném thằng về phía cậu. Hattori bắt lấy rất nhanh, cầm chiếc vòng ngắm nghía trong tay một lúc.Thế rồi, dưới ánh mắt hiếu kỳ của tất cả mọi người, Hattori Heiji – thanh niên tỉnh nhất 2015, chìa chiếc vòng ra trước mặt vợ, thản nhiên nói:"Em đã cho anh rồi thì nó chính là của anh. Bây giờ anh tặng lại chiếc vòng này cho em, bà xã, mùng Tám tháng Ba vui vẻ!""...""Sao, xúc động đến không nói nên lời rồi? Không cần cảm ơn, vợ chồng với nhau tính toán quá làm gì!" Kẻ nào đó vẫn vô tư không hề hay biết khuôn mặt của vợ mình từ màu tím đã chuyển sang đỏ phừng như lửa cháy."Rầm!" Quý cô Hattori đập bàn đứng dậy, bằng một cử chỉ vô cùng tao nhã, khoác tay đức ông chồng vẫn còn đang dương dương tự đắc vì hành động thông minh của mình, nửa lôi nửa kéo, túm thẳng ra phía ngoài trường quay.Mọi người đều nhất trí, chiếu cảnh bạo lực gia đình lên TV không được tốt lắm đâu. Thế nên chẳng ai bảo ai, đều đồng loạt nói: Cắt!4. Là người thứ tư trả lời câu hỏi, Kudo Shinichi vô cùng nôn nóng. Tốt xấu gì cậu cũng là nhân vật chính, cớ sao lại là kẻ trả lời cuối cùng để ba tên kia chiếm hết đất diễn ngon cơ chứ. Chưa kể tới việc không khí trong trường quay vì tên ngốc Osaka không hiểu phong tình kia mà càng lúc càng trở nên nặng nề u ám.Thế nên khi phóng viên vừa cất tiếng hỏi, cậu đã vội vã trả lời: "Đương nhiên là có chứ, ngày đặc biệt như vậy làm sao tôi có thể quên được!"Nói xong, như để chứng minh mình là ông chồng tốt, cậu lập tức quay sang Ran, mỉm cười nói: "Chúng mình thuê du thuyền ra đảo du lịch ba ngày hai đêm được không, bà xã?"Kudo Shinichi cảm thấy ý kiến của mình quá sức tuyệt vời. Công việc của bà xã gắn liền với văn phòng thám tử nên chưa từng có chuyện cô vì bận đột xuất mà lỡ hẹn cùng cậu, cũng tuyệt đối không có kiểu bắt cậu đi nơi này nơi kia mà cậu không thích. Mùng Tám tháng Ba này, cậu nhất định sẽ là kẻ hạnh phúc nhất, sao có thể thê thảm như ba tên trước đó được!Nhìn ông chồng quý hóa đang mải mê chìm đắm trong mộng tưởng của mình, Ran Kudo thật không nỡ phá rối, nhưng cô vẫn buộc phải nói ra sự thật."Anh à....""...Có chuyện gì thế Ran? Em có việc bận vào ngày đó? Ra nước ngoài dự hội thảo?""Không, em đi hội thảo làm cái gì?" Mặt Ran nghệt ra, quên béng luôn điều mình cần nói."Thế hay em muốn đi thủy cung?" Shinichi lại cau mày vặn hỏi."Không, chỗ đó tuần trước em vừa dẫn con đi rồi mà..." Ran vẫn chưa thể theo kịp tư duy với tốc độ tên lửa của ông chồng."Vậy em còn có ý kiến gì với kế hoạch của anh? Em yên tâm, anh đã chuẩn bị quà trước cho em rồi, tuyệt đối không mượn hoa kính Phật như tên Heiji kia đâu..." Shinichi bắt đầu lảm nhảm."Không, cái đó...Ý em là, ông xã, sáng nay anh vừa nhận lời thanh tra Megure đi thuyền tới đảo tư nhân của người ta để phá án rồi mà. Hai tiếng nữa ông ấy sẽ tới đón anh ra cảng để khởi hành đó...""..."Nhìn ông chồng một phút trước còn hí hửng như đứa trẻ được quà nay đờ đẫn đần mặt ra, Ran bỗng cảm thấy không còn oán trách nữa. Cô dịu dàng nói: "Cũng chẳng còn sớm, anh mau ghi hình xong nhanh lên còn về nhà thu dọn hành lí, chút nữa phải đi rồi.""Khoan...khoan đã, còn kế hoạch ngày mùng 8/3 của chúng ta thì sao?" Shinichi vội vàng nói."Chẳng sao cả, chúng ta cũng đâu có kỉ niệm ngày 8/3 bao giờ. Hôm ấy em sẽ ở nhà chăm con, anh đi phá án cẩn thận, xong sớm về sớm với hai mẹ con nhé!" Ran mỉm cười đáp. Cô cũng đã quen rồi."Sao có thể thế được...Anh nhớ năm ngoái anh có hẹn em ăn tối trên tầng thượng khách sạn Beika mà!" Shinichi cố vớt vát mặt mũi nói."Hôm đó có vụ án xảy ra, anh đi với đội cảnh sát hình sự cả đêm không về, thức ăn thừa bị bé Shin-chan xử lí hết.""...Còn, còn có năm kia, năm kia anh nhớ có tới cửa hàng mua hoa tặng em trên đường chúng ta đi về!""Lúc chúng ta đi vào vừa hay phát hiện xác của bà chủ cửa hàng hoa, đêm ấy phải làm nhân chứng lấy lời khai suốt, tiệm hoa cũng bị niêm phong""Năm kia nữa thì sao, khi đó anh tặng em một hộp bánh ngọt tự tay mình làm...""Hộp bánh đó anh làm trong lúc cải trang theo dõi nghi phạm, bỏ quá nhiều muối, khiến em đi tả nghiêm trọng, chúng ta ở bệnh viện cả ngày...""Năm kia kia nữa...""Anh mua hoa về, bị bé Shin xé nát rải khắp nhà...""Năm kia kia kia nữa...""Anh đi công tác, em mang bầu ở nhà của mẹ, điện thoại của anh bị rơi xuống biển, chúng ta mất liên lạc cả ngày..."Mọi người trong trường quay: "..."Kudo Shinichi, Ran vẫn chưa bỏ cậu đúng là một kỳ tích đấy!Shinichi bỗng chẳng biết phải nói điều gì nữa. Thì ra cưới nhau lâu như vậy, hai người vẫn chưa từng có một ngày lễ 8/3 nào tử tế bên nhau. Thấy vẻ mặt tự trách và mất mát của chồng, Ran liền mỉm cười sờ mặt cậu, dịu dàng nói: "Không sao cả mà. Chỉ là một ngày lễ, em không quá để tâm đâu. Chúng ta hạnh phúc vui vẻ là được rồi. Giờ em hơi mệt, chúng ta về nhà nhé!"Vợ đã nói thế, lại thêm cảm giác tội lỗi đang chồng chất đè lên đầu, Shinichi nào dám không tuân theo. Mặc kệ mọi người, cậu dắt theo cô vợ vẫn cứ mỉm cười tủm tỉm, đi thẳng về nhà.********Hakuba Saguru nhấc điện thoại lên, gọi cho trợ lý của mình: "Hủy hết công việc trong tuần tới cho tôi. Sao? Có việc gì nghiêm trọng ấy hả? Không có gì hết, bà xã của tôi muốn ra nước ngoài dự hội thảo, tối muốn tháp tùng cô ấy thôi..."Giỡn chơi à, không đi theo, nhỡ cô ấy gặp được gã Tây cao to sáng láng nào đó rồi bỏ cậu đi mất thì sao. Không thể lạnh nhạt với vợ như gã Kudo Shinichi kia được!...Kaitou Kuroba nhìn cô vợ đang hít hà hai tấm vé đi thủy cung, vẻ mặt đăm chiêu như đang cố đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại. Một lúc sau, cậu khó nhọc cất tiếng: "Bà xã, mai chúng mình đi thủy cung chơi đi!"Nói rồi cậu tự nhủ, chỉ có một ngày mà thôi, mình chắc chắn sẽ chịu đựng được mà. Cùng lắm trước khi đi sẽ kiếm một cái kính râm thật đen, thật to, loại của thầy bói mù đeo lên là được. Cá là cái thá gì chứ, không thể không quan tâm vợ như gã Kudo Shinichi kia được!...Hattori Heiji đã bị bà xã kéo ra ngoài để thi hành gia pháp từ lâu nhưng vẫn nghe được những gì diễn ra trong trường quay phía sau. Khi Ran cất tiếng, cả hội trường lặng ngắt, tiếng mắng chửi và cái vặn tai của Kazuha cũng chẳng còn đau đớn như lúc đầu.Cậu thở dài, nắm lấy bàn tay vợ dúi vào ngực mình, tay kia thì kéo cô lại gần, thủ thỉ nói: "Bà xã, đừng giận nữa, quà của em ở ngăn tủ đựng trang sức cuối cùng, anh đã mua từ hai hôm trước rồi đấy!"Vốn nghĩ chuyện tình cảm của hai người không cần thiết phải phô trương ngọt ngào ra trước mặt người ta, đường đường thám tử Hattori Heiji mà lại sến súa như thế thì mặt mũi để đâu cho hết. Nhưng giờ cậu mới hay, có những yêu thương phải nói ra bằng lời, thể hiện bằng hành động chứ không phải giữ mãi trong lòng mới là điều tốt nhất.Cậu tuyệt đối không thừa nhận, cố tình giấu diếm món quà là để chọc tức vợ mình chơi. Vẻ mặt cô lúc tức tối trông cực kỳ đáng yêu ấy.Nói chung là, không thể khiến vợ tủi thân trong ngày lễ như cái gã Kudo Shinichi kia được!...Kudo Shinichi ngồi trên boong thuyền, ngẩn người nhìn những bọt sóng biển cứ lan dần, lan dần ra xa rồi biến mất trong màn đêm tăm tối. Cậu cứ nghĩ từ sau khi cưới Ran, bản thân mình đã là một người chồng rất tốt. Cậu chăm chỉ làm việc kiếm tiền, không ong bướm trăng hoa, cũng luôn một lòng một dạ chung thủy, gắng sức xây dựng gia đình này. Nhưng hóa ra trong lúc vô tình, bản thân cậu đã khiến cho cô ấy phải chịu nhiều ấm ức đến vậy.Đã rất lâu rồi, vẻ tự trách yếu đuối ấy mới hiện lên trên gương mặt chàng thám tử nổi tiếng nhất nhì đất nước này. Gương mặt đó khiến người ta chẳng thể đành lòng không quan tâm, đặc biệt là khi người được chứng kiến nó lại là cô gái đã dõi theo cậu ấy suốt biết bao tháng ngày trước đó.Khi Ran lặng lẽ bước tới ngồi xuống bên cạnh Shinichi, không thể tả hết được vẻ ngạc nhiên tột bậc xuất hiện trên gương mặt cậu."Sao em lại ở đây?" Chẳng phải cô nói không thể tiễn cậu ra bến tàu vì phải ở nhà với con hay sao."Em đã gửi bé Shin cho mẹ trông rồi. Anh Takagi bí mật tới đón rồi đưa em lên thuyền trước cả anh đấy." Ran lém lỉnh đáp."Em..." Lên thuyền để làm gì? Muốn cùng cậu đi đến cái hòn đảo chim không đẻ nổi trứng, hoang vu u tàn đó ư."Anh không cần phải biết lý do đâu." Ran bật cười nói, ngả đầu dựa vào vai cậu. "Em biết anh đang tự trách mình vì đã để em cô đơn trong suốt những ngày kỉ niệm trước đây. Thân là bà xã, sao em có thể để anh phải vất vả suy nghĩ vì điều đó được. Anh không thể tới thì em sẽ là người đi, chẳng cần phải hoa hay là nến, bởi vì món quà đặc biệt nhất mà một người con gái có được trong cuộc đời chính là chàng trai thật lòng yêu thương cô ta. Shinichi, anh có sẵn lòng trở thành món quà tuyệt vời ấy của em không?"Trong không gian tối tăm chỉ có ánh sáng từ những vì sao lấp lánh trên bầu trời và từ một chiếc đèn cũ kĩ nào đó, Shinichi nhìn thấy đôi tròng mắt tím trong vắt như pha lê ẩn chứa nụ cười dịu dàng của cô vợ đang chăm chú nhìn mình, hệt như dòng nước ấm chảy qua con tim, gột rửa hết mọi u phiền của cậu."Món quà đặc biệt nhất, và cũng là duy nhất sao?" Cậu nghe thấy tiếng mình khàn khàn đáp lại, như tan đi trong cơn gió mặn chát của vùng biển."Đúng, là duy nhất. Shinichi, mỗi ngày được bên anh với em chính là một món quà, thế nên, em nghĩ mình không cần bất cứ thứ gì khác nữa đâu." Ran mỉm cười nói."Vậy em sẽ không phiền nếu món quà ấy tặng kèm cho em một nụ hôn nữa chứ." Cậu vươn tay ôm lấy cô vào lòng, để cô ngửa đầu lên nhìn mình, còn cậu thì cúi xuống đối diện với tròng mắt tím trong veo kia, thốt ra lời đề nghị."Chỉ một nụ hôn cho ngày 8/3 thôi sao? Em cứ nghĩ sẽ có nhiều hơn chứ!" Ran cười khúc khích đáp trả."Tạm thời chỉ có như vậy thôi, những vật phẩm tặng kèm khác mà em muốn, chúng ta sẽ dành cho chuyến du lịch ngay sau khi vụ án này kết thúc nhé, được không?"Chẳng có tiếng trả lời. Mọi âm thanh của Ran đã sớm bị Shinichi nuốt gọn trong đôi môi của mình. Cậu dịu dàng trằn trọc hôn cô trong cái gió mát lạnh lẫn mùi vị mặn chát của biển cả, trong những chuyển động nhấp nhô của của thuyền đang rẽ sóng trong đêm, và cả trong cái âm thanh rè rè của động cơ phá tan đi bầu không khí tĩnh lặng.Cậu chẳng phải là một người chồng tốt, dù là trước hay sau khi cưới nhau, cậu vẫn cứ để cô phải chờ đợi nhiều như vậy. Nhưng biết làm sao được đây, khi cố tình họ lại là món quà tuyệt vời nhất mà Thượng Đế dành tặng cho người kia như vậy. Đã có món quà tuyệt vời nhất trần đời rồi, sao có thể để tâm tới những thứ râu ria tầm thường khác được nữa.Mùng Tám tháng Ba có đôi khi chẳng cần phải ầm ĩ, phải rộn ràng. Yêu thương luôn luôn là một thứ phong cách khác biệt và độc nhất vô nhị, thế nên sao cứ phải làm như người ta mới gọi là tốt nhất chứ?..."Shinichi, kết thúc vụ án này, anh đi mua cho em mẫu túi xách mới nhất mà cô Campbell vừa thiết kế nhé!""Há, mẫu số lượng có hạn với giá cắt cổ đó á?""Đi, đi mà, được không""Được rồi, được rồi, ừm, cho anh hôn cái nữa, anh sẽ mua nó cho em..."Cậu rút lại câu nói vừa nãy, dù có bao dung đến thế nào thì quà cáp trong những ngày lễ đặc biệt vẫn là thứ không thể thiếu được với phụ nữ đâu nhé. Chẳng qua, cách vòi vĩnh của họ khác nhau mà thôi!...
                          THE END.

Thú thật là mặc dù đây là fic repost nhưng làm ơn đừng đọc chùa ._.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro