DAY 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng










lại một ngày mới bắt đầu,
vẫn là không gian quen thuộc ấy,
có cả Anh và Em,hai chúng ta đang ở đây, giống như những ngày xưa đó.

bữa cơm đầu tiên của chúng ta khi về chung một nhà,đó là bữa cơm mà em cảm thấy ấm áp nhất từ trước đến nay bởi đối với một thằng mồ côi như em, bữa cơm với gia đình là quá xa xỉ,em từng ước rất nhiều điều, ước có bố mẹ yêu thương,có gia đình họ hàng thân thiết.nhưng,có lẽ cuộc đời này đã ép buộc em phải sống đơn độc, một mình trên thế giới đầy sự hiểm nguy này.mỗi một ngày qua đi là một ngày em tự trấn an bản thân phải cố gắng sống tốt bởi để có mặt trên đời này,có lẽ ở kiếp trước em đã phải trải qua biết bao gian khổ để em có mặt tại đây như lúc này.em một mình sống, một mình làm việc,tự phải an ủi mình khi gặp gian nan.em chẳng biết phải làm gì khi em không có nấy một người thân thích.đến lúc ốm đau cũng một mình chịu đựng,bởi em là một người cô độc nhất trên thế gian này.Nhưng, cuộc đời em dường như được bước sang trang mới khi em có cơ duyên gặp được anh, người đã kéo em ra khỏi đống suy nghĩ chán đời đó.hôm đó,em đã chịu đựng hết sức, cuộc đời như muốn chêu đùa em,tủi nhục quá khiến em không còn muốn sống nữa,em muốn tìm đến cái chết,tìm đến nơi mà em nghĩ khi em chết,em sẽ được giải toả, được thoải mái hơn.chính anh là người khiến em phải suy nghĩ lại,từ đó em biết rằng anh chính là ánh sáng của cuộc đời em, là người dẫn đường chỉ lối cho em khi em túng quẫn và yếu đuối.thế rồi,khi hai ta được về chung một nhà,em vẫn ngập tràn trong cái mà em coi nó là hạnh phúc nhất trong khi anh lại là người khiến em cảm thấy cảm giác cô độc ngày xưa ấy quay trở lại, anh bỏ lại em một mình trong căn nhà rộng lớn mà đi với người ngoài,anh làm em phải suy nghĩ lại về tình cảm của chúng ta.em phải làm sao đây?

thức dậy với khuôn mặt bơ phờ,Build gỡ cái cánh tay đang ôm chặt lấy eo mình mà đi ra ngoài.

dù gì đi nữa thì cậu vẫn nấu đồ ăn sáng như bình thường, mặc cho người kia có ở nhà hay không.có lẽ nó đã thành thói quen của cậu mất rồi.

mùi thức ăn thơm ngon khiến anh bừng tỉnh, đi theo mùi hương đó xuống dưới bếp, nhìn thấy cậu đang cắm cúi nấu ăn,anh đi tới và ôm cậu từ phía sau.cậu giật mình mà làm rơi chiếc muỗng xuống làm một ít canh rớt vào tay cậu , nước nóng làm cậu kêu aa một tiếng.anh thấy thế liền buông cậu ra rồi chạy đi lấy đá chườm cho cậu.hành động của anh khiến cậu đơ người ra,nó quá đỗi dịu dàng rồi,xoa tay rồi thổi nhẹ cho cậu, miệng nhẹ nhàng hỏi "em có đau không?". rồi tiếp tục thổi.

cậu thôi không suy nghĩ nữa, gạt tay anh ra tiếp tục nấu.một lúc sau,mâm cơm buổi sáng được cậu dọn ra bàn.màu sắc của món ăn thật đẹp,mùi của nó thật thơm.anh và cậu cùng ngồi xuống bàn và bắt đầu ăn.Không khí gượng gạo trùm xuống khắp căn phòng, không ai nói với ai cậu gì,mỗi người cứ tiếp tục ăn phần cơm của mình.được một lúc,anh chợt lên tiếng "Build".cậu ngước lên nhìn anh,chưa để cậu nói anh nói tiếp "hôm nay đi chơi với anh nhé".

cậu vẫn chưa hiểu hết ý anh muốn nói hoặc cậu cố tình không hiểu.vẫn im lặng cúi xuống ăn cơm.nghĩ một hồi lâu cậu mới lên tiếng "được thôi"

anh vui sướng mà nhoẻn miệng cười với cậu.








buổi chiều,

anh đưa cậu đến một nơi mà cậu không thể ngờ tới,đây là nơi mà lần đầu hai người gặp và quen nhau.

cậu mới ngớ người ra, thì ra anh vẫn còn nhớ tới nơi này chứ không riêng mình cậu.anh làm cậu cảm động rồi.

kéo tay cậu lại chiếc ghế đá năm đó,nó giữ không biết bao nhiêu là kỉ niệm đẹp giữa hai người.bao nhiêu cảm xúc, rồi những lần gặp bất ngờ cứ thế mà lặp đi lặp lại trong đầu của cậu,nhớ đến rơi cả nước mắt.anh thấy vậy liền lau nhẹ những giọt nước mắt ấy rồi nhẹ nhàng kéo khuôn mặt cậu thẳng về phía anh.

như muốn nói một điều gì đó nhưng cứ mãi ấp úng không thốt thành lời,hai đôi mắt cứ nhìn nhau, không biết sâu bên trong hai người đang suy nghĩ điều gì,có đang vui hay không nhưng từ những ánh mắt mà họ dành cho nhau,nơi đó chứa đựng sự chân thành.ngay lúc này, không cần biết là đã lừa dối hay không nhưng bây giờ, cảm xúc đó là thật.

dâng trào cảm xúc trong lòng,Bible từ từ áp đôi môi của mình lên bờ môi hồng hồng của Build mà hôn nhẹ lên đó.biết bao nhiêu cảm xúc ùa về,cái cảm giác này không ở ai có được ngoài cậu cả,chính Build là người mang lại cảm giác an toàn và yêu thương cho anh, giống như họ là định mệnh vậy đấy.

nước mắt cậu tuôn như mưa,hôm nay anh đã đối xử với cậu quá là dịu dàng rồi,hôm nay anh đã quay về với cậu thật rồi.cho dù ngày mai anh không ở bên cậu như này đi nữa thì cậu vẫn sẽ mãn nguyện mà tiếp tục tình yêu với anh.giống như,tuy cậu đã vụn vỡ trái tim nhưng khi cảm nhận được sự quan tâm ấy từ anh thì cậu đã không còn buồn nữa,cứ thế mà vui vẻ trở lại.

cậu kéo tay anh đi ăn thịt xiên nướng,đó là quán ruột của cậu từ khi cậu lên tới nơi này.

cầm xiên thịt trên tay,cậu giống như được sống trở lại,năng lượng được nạp vào một cách thật ngon lành.cậu nhớ hương vị của nó rất lâu rồi.

anh nhìn cậu ăn,má thì phồng to lên,đôi lúc hơi chu cái miệng ra vì thức ăn ở trong quá nhiều,anh yêu chiều nhìn bé cưng ăn thịt.anh yêu cái cảm giác này, thật nhớ những ngày trước kia.thấy cậu được hạnh phúc là anh vui lắm, vậy mà anh lỡ bỏ cậu lại một mình lâu như thế.anh quyết định rồi,anh sẽ không bỏ rơi cậu nữa đâu.






buổi tối,hai người dắt tay nhau đi về.

trời buổi tối hơi se lạnh,anh nắm lấy tay cậu nhét vào trong túi áo của mình, cảm nhận hơi ấm từ anh,cậu bất chợt nóng lên,tai cũng thế mà đỏ ửng.chết tiệt,anh lại làm cậu ngượng rồi.

về đến nhà,
cả hai tắm rửa rồi đi ngủ.

đêm nay có lẽ là đêm cậu được ngủ ngon nhất bởi có anh và có tình yêu của cả hai người.





ở một nơi nào đó trên thế gian này, mặc cho ta có cô đơn đi nữa thì hay nhớ đến những người mà chúng ta yêu thương,coi đó là động lực để bước tiếp thật mạnh mẽ với cuộc sống này.tuy nó có khó khăn một chút nhưng không sao hết, chúng ta sẽ vượt qua nó thôi mà.

trong tình yêu cũng vậy,có đôi lúc hai người không hiểu nhau dẫn đến cãi vã,đừng nghĩ rằng sẽ buông tay,hãy nghĩ đến những khoảng thời gian mà chúng ta bên nhau hạnh phúc và vui vẻ biết nhường nào,hãy vì nó mà cố gắng tiếp tục đoạn tình này nếu ta có thể nhé.




giữa màn đêm tĩnh mịch, một tiếng thông báo vang lên từ điện thoại của ai đó.

anh,em có thai rồi!

một người vì tiếng chuông mà thức giấc, thấy điện thoại của người kia sáng đèn,định không quan tâm nhưng dòng tin nhắn ấy khiến người đó không thể không nhìn vào.và rồi một dòng chữ hiện ra ngay trước mắt.là sao vậy nhỉ,...em..em có thai rồi...

cậu không thể tin vào mắt mình,cố gắng dụi mắt để rõ hơn nhưng kết quả vẫn vậy.

biết ngay mà,hôm nay cũng chỉ là cái cớ, ngày đi chơi cũng chỉ là lí do để cậu bớt giận rồi cuối cùng,lại làm cậu bất ngờ đến nỗi không thể nói lên lời.

sợ rồi,cậu sợ cái tình cảm đó,cái thứ giả tạo,gian dối mà anh dành trọn cho cậu rồi.



có thai

với...cô thư ký sao...

tại sao..

anh lừa dối em rồi.








___________

Trung thu vui vẻ nhé các cậu.

Nhớ để lại cảm xúc của cậu khi đọc chap của tớ nhé.

Cho tớ ⭐ để tớ có thêm động lực cho ngày mới ná.

Yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro