91 100 tam quoc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi Thứ 91 - Tam Quốc Chí

Tế Lư Thủy , Hán Thừa Tướng rút lui

Ðánh Trung Nguyên, Võ Hầu dâng biểu

Nguyên Tác : La Quán Trung

Khi tiến quân đến sông Lư thủy thì bỗng dưng giông to nổi lên.

Binh Thục không dám qua sông, bèn trở lại báo cho Khổng Minh.

Khổng Minh hỏi Mạnh Hoạch lý do.

Hoạch thưa :

- Theo tín ngưỡng, thiên hạ tin cổ một vị thần trấn tại đây, thường hay làm giông bão, nếu muốn yên phải tế

lễ .

Khổng Minh hỏi :

- Tế bằng gì ?

Hoạch đáp :

- Theo tục lệ , lễ vật gồm 49 đầu người và trâu đen trâu trắng .

Khổng Minh hói :

- Nay binh đao đã dứt, lẽ nào giết người mà tế ? Bèn ra lệnh giết trâu, dê lấy 49 cái đầu mà tế.

Rồi đích thân Khổng Minh mặc áotrắng, ra hành lễ.

Lúc ấy, trong đám mây đen thấy thấp thoáng bóng quỉ bóng ma.

Hôm sau, Khổng Minh điều động quân sĩ qua sông bằng an vô sự .

Khi về tới Thành Ðô. Hậu chúa bèn đích thân ra khỏi thành nghinh đón Khổng Minh.

Thấy Hậu chúa, Khổng Minh vội quì móp giữa đường mà tâu :

- Tôi không bình Man sớm để Bệ Hạ phảitrông đợi, thật đắc tội .

Hậu chúa liền đỡ Khổng Minh dậy rồi cùng lên xe về trào, thết yến tiệc linh đình. Ai nấy đều hoan hĩ .

Còn Ngụy Chúa Tào Phi lên ngôi được bảy năm, tức năm Kiến Hưng thứ tư nhà Hớn.

Trước kia Tào Phi lấy Danh Thị, tức vợ của Viên Hy (Viên Hy con Viên Thiệu) sinh được Tào Tuấn tự

Nguyên Trọng, rất được Tào Phi yêu thương. Sau này, Tào Phi lại lấy con gái Quách Vĩnh,phong làm Quí

Phi . Từ đó Tào Phi lạnh nhạt với Danh thị,say mê Quách Quí Phi .

Quí Phi muốn chiếm ngôi Hoàng hậu, nên tìm cách hại Danh thị .

Một hôm Tào Phi lâm bịnh, Trương Tháo bèn tâu :

- Trong cung Danh phu nhơn có hình bằng cây vông khắc ngày tháng sinh của Bệ Hạ làm bùa trấn ếm chi đó

.

Tào Phi cả giận, truyền giết Danh thị, rồi lập Quí Phi làm chánh hậu .

Quách Hậu không sanh đẻ nên coi Tào Tuấn như con, nên được phong làm Bình Nguyên Vương để nối hậu

.

Qua tháng năm, Tào Phi lâm trọng bệnh, bèn kêu Ðại-tướng Tào Chơn , Trần Quần vàTư Mã Ý vào cung

mà phán :

- Trẫm lâm trọng bệnh, chắc khó qua, con Trẫm là Tào Tuấn còn thơ ấu chư khanh hãy gắng giúp nó để

khỏi phụ lòng Trẫm .

Ba người quì tâu :

- Chúng tôi xin hết lòng phò tá .

Tào Phi lời nói :

- Năm nay thinh không thành Hứa Xương bị lở một góc. Ðó là điềm chẳng lành, đến Trẫm biết thế nào

cũng phải chết . Nói vừa dứt lời thì có tin Tào Hưu xin vào bệ kiến.

Tào Phi cho thỉnh vào và nói với Tào Hưu :

- Chư khanh là rường cột của triều đình. Hãy hết lòng giúp con Trẫm .

Nói rồi rơi lụy mà thác. Năm ấy Tào Phi được 40 tuổi, lên ngôi được 7 năm.

Bọn Tào Chơn bèn tôn Tào Tuấn lên ngôi lại Ngụy Hoàng .

Tào Tuấn tức vị rồi , tôn Tào Phi làm Văn Hoàng Ðế , mẹ là Danh Thị làm Văn Chiêu hoàng hậu, Chung Do

làm Thái phó, Tào Chơn làm Ðại tướng, Tào Hưu làm Ðại Tư Mã . Kỳdư đều thăng thưởng.

Lúc ấy Ung Châu và Lương Châu khuyết người trấn thủ, nên Tư Mã Ý xin trấn miệt Tây Lương.

Tào Tuấn đồng ý, phong Tư Mã Ý làm Ðề đốc.

Còn về phía Tây Thục. Khổng Minh đượctin ấy thất kinh, nói rằng :

- Tào Phi chết, Tào Tuấn lên thay chuyện đó chẳng can gì , duy có việc Tư Mã Ý làm Ðề đốc, quản nơi

Tây Lương thì thiệt là cái họalớn cho ta .

Mã Tắc nói :

- Tư Mã Ý thế nào mà Thừa Tướng phải ngại ?

Khổng Minh nói :

- Một tên đa mưu túc trí .

Mã Tắc nói :

- Vậy tôi xin dâng một kế khiến Tư Mã Ý phải chết trong tay Tào Tuấn .

Khổng Minh hỏi thì Mã Tắc thưa :

- Ý là đại thần bên Ngụy , nhưng Tào Tuấn rất nghi kỵ , sao ngài không sai người đến Lạc Dương và

Nghiệp Quận đổ vấy lên rằng : Tư Mã Ýmuốn làm phản , lại giả làm tờ bản văn của Tư Mã Ý dán khắp

nơi, khiến Tào Tuấn sanh nghi mà giết Tư Mã Ý .

Khổng Minh khen phải, bèn sai thi hành y kế.

Ngày kia, có quân do thám gỡ một bản văn về dâng Tào Tuấn.

Tờ cáo thị như sau : Ta là Tư Mã Ý, lãnh chức Phiêu Kỵ tướng quân, thống lãnh các đạo binh nơi Tây

Lương, nay cáo thị cùng thiên hạ rằng: Xét ra Thái Tổ Võ Hoàng Ðế ý muộnlập Tử Kiến lên nối ngôi,

chẳng may bị những lời gian nịnh nên phải nín lặng. Nay Tào Tuấn vốn không đức hạnh, lại chiếm ngôicao,

rất phụ lời di chúc của Thái Tổ . Nay ta ứng lòng trời, thuận lòng người, hẹn ngày dấy binh làm thỏa lòng

trông cậy của muôn dân. Vậy hãy qui thuận theo Tân quân. Nếu không theo sẽ bị tru di tam tộc.

Tào Tuấn đọc xong thất kinh bèn hỏi các quan.

Huê Hâm tâu :

- Tư Mã Ý xin trấn nơi Tây Lương cũngvì ý đồ . Lời của Thái Tào xưa kia khuyênkhông nên phó thác binh

quyền cho y, quả đã thành sự thật.

Vương Lãng tâu :

- Tư Mã Ý đa mưu túc kế , không kịp trừ ắt sinh đại họa .

Tào Tuấn định thân chinh mà trừ Mã Ý , nhưng Tào Chơn tâu :

- Không nên Văn Hoàng Ðế đãthác cô cho người có lý nào Tư MãÝ sớm thay lòng như vậy . Có thể là kế

ly gián của Thục hay Ngô. Xin bệ hạ hãy xét lại ?

Tào Tuấn nói :

- Nếu chần chờ, nhỡ y thiệt tâm làm phản thì sao ?

Tào Chơn tâu :

- Chẳng khó chi , Bệ hạ giả đò ngự giá đi chơi, đến coi động tịnh thế nào rồi sẽ khiến đến trước xe mà bắt

cũng chưa muộn.

Tào Tuấn nghe theo, bèn truyền xe giá đến thẳng Ung Châu .

Tư Mã Ý được tin, sai kiểm điểm ba vạn binhròng ra nghinh đón .

Quan cận thần tâu :

- Tư Mã Ý thật đã rắp tâm làm phản nên đem binh chống cự .

Tào Tuấn liền khiến Tào Hưu đi trước ứng chiến.

Tư Mã Ý thấy vậy, bèn quì móp mà nghinh tiếp thánh giá .

Tào Hưu liền bước tới nói :

- Trọng Ðạt đã lãnh lời thác cô của Tiên Ðế sao còn làm phản ?

Tư Mã Ý cả kinh, hỏi lại đầu đuôi, rồi thưa :

- Như vậy là kế ly gián của Ngô hoặc Thục.

Nói đoạn truyền quân binh lui hết, một mình đến trước Tào Tuấn quì lạy mà khóc :

- Tôi thọ lời thác cô của Tiên đế, dám đâu phản phúc như vậy .

Tào Tuấn còn do dự thì Huê Hâm tâu :

- Chớ nên phó thác binh quyền cho y nữa . Hãy cất chức y cho về điền lý !

Tào Tuấn nghe lời, cho Tư Mã Ý về làng, và truyền Tào Hưu quản thủ binh mã Ung Châu và Lương Châu .

Quân thám thính về báo cho Khổng Minh.

Khổng Minh cả mừng nói :

- Ta muốn phạt Ngụy đã lâu, ngặt có Tư Mã Ý . Nay sự thể đã xong, còn chờ gì nữa . Bèn xin Hậu chúa

lãnh binh đánh Ngụy .

Hậu chúa nói :

- Tướng phụ vừa bình Nam Man ắt còn mệt .

Khổng Minh tâu :

- Tôi thọ lời thác cô của Tiên đế . Vậy nhân lúc này trừ đứa giặc, đặng khôi phục Trung Nguyên chớ chờ

chừng nào nữa .

Khổng Minh vùa dứt lời thì Tiêu Châu bước ra thưa :

- Tôi xem thiên văn thấy phía Bắc vương khí đang thạnh, chưa vội tính được.

Khổng Minh đáp :

- Ðạo trời biến đổi khôn lường, hơi đâu lại câu chấp. Nay ta phải đồn binh nơi Hớn Trung để xem động tĩnh

thế nào rồi sẽ tính. Nói đoạn, truyền Quách Du, Tiên Châu, Phí Vĩ và ÐổngDoãn làm Thị Trung coi việc

trong cung, sai Hương Lũng làm Ðại tướng. TrầnChấn làm Thị Trung, Trương Huyện làm Tham Quan,

Trưởng Duệ làm Trương Sử giữ việc trong phủ Thừa Tướng. Cắt đặt mọi việc trong triều xong, Khổng

Minh lãnh chiếu về phủ khiến chư tướng đến nghe .

Ban bố chỉ thị xong, Khổng Minh sai Lý Nghiêm bảo thủ nơi Xuyên Khẩu phòng binh Ngô, còn kỳ dư theo

mình chinh phạt Trung Nguyên.

Năm Kiến Hưng thứ năm vào mùa xuân .

Khổng Minh chọn ngày xuất chinh.

Bỗng lão tướng Triệu Vân bước ra thưa :

- Tuy tuổi đã cao, song tôi còn sức mạnh của Liêm Pha , anh hùng của Mã Viện. Sao Thừa Tướng lại chê

tôi .

Khổng Minh đáp :

- Trong Ngũ hổ tướng quân chỉ còn mình tướng quân. Nay tướng quân đã bình Nam Man về,ắt phải nghỉ

ngơi, có đâu lại làm nhọc sức tướng quân ?

Triệu Vân thưa :

- Tôi xin làm Tiền bộ tiên phuông đi phạt Ngụy .

Khổng Minh không chịu .

Triệu Vân lại thưa :

- Tôi từ theo Tiên đế đến nay, không trận nào chịu lùi bước. Nay, nếu Thừa Tướng không cho đi,tôi nguyện

đập đầu mà chết cho trọn nghĩa quân thần .

Khổng Minh thấy Triệu Vân quyết xin đi thì nói :

- Vậy tướng quân chọn ai phụ tá ?

Khổng Minh vừa dứt lời thì Ðặng Chi bước ra xin đi phò Lão tướng .

Khổng Minh cả mừng bèn phát binh năm ngàn và mười viên phó tướng theo Triệu Vân.

Nói về Ngụy chúa Tào Tuấn, ngày kia đang ngồi thương nghị, bỗng có tin báo, Khổng Minh dấyhết binh

Tây Thục, đóng nơi Hớn Trung, có ý muốn chiếm Trường An.

Tào Tuấn thất kinh, hỏi :

- Ai dám ra cự Khổng Minh ?

Vừa dứt lời thì Hạ Hầu Mậu quì tâu :

- Cha tôi là Hạ Hầu Uyên trước chết nơi đất Thục, thù ấy chưa quên ; vậy xin bệ hạ cho tôi rađánh để ,

trước là vì chúa, sau trả thùcho cha .

Hạ Hầu Mậu lấy con gái Tào Tháo, nhưng chưa từng xuất trận, Tào Tuấn nghe bèn phong cho làm Ðại Ðô

Ðốc, thống lãnh mười vạn binh ra cự với Khổng Minh.

Lúc ấy, Vương Lãng can :

- Không nên !

Hạ Hầu phò mã chưa từng ra trận, nay phú thác việc lớn, e không xong. Hơn nữa, Khổng Minh rất đa mưu;

vậy chẳng nên khinh địch .

Hạ Hầu Mậu cả giận, nói :

- Có phải Tư Ðồ tư thông với Khổng Minh để làm nội ứng chăng ? Ta từng học tập thao lược, sao lại khi ta

như vậy ? Nếu ta chẳng bắt được Khổng Minh thì cứ theo quân pháp mà trị tội.

Vương Lãng không dám nói gì nữa.

Còn Hạ Hầu Mậu từ giả Ngụy Chúa, suốt đêm kéo quân thẳng tới Trường An.

Hồi Thứ 92 - Tam Quốc Chí

Triệu Vân sức già chém ba tướng

Khổng Minh dùng trí lấy ba thành

Nguyên Tác : La Quán Trung

Trong khi Khổng Minh tiến quân đến Miêu Dương thì có tin Tào Tuấn sai Hạ HầuMậu làm lại

Ðô Ðốc dốc binh mã nơi Quang Trung thẳng đến cự địch.

Ngụy Diên nghe nói bèn bày mưurằng :

- Hạ Hầu Mậu chưa từng xuất trận. Thừa Tướng hãy cho tôi năm vạn binh tới Bao Tượng, theo

đường Tý Ngọ Cốc mà qua phía Bắc, rồi tới Trường An . Nghe tin tôi tới nhanh, ắt Mậu bỏ

thành mà chạy qua Ký Các. Khiđó tôi từ phương Ðông Bắc tới, còn Thừa Tướngtheo đường

Tà Cốc kéo tới từ miệt Hàm Dương thẳng qua phía Tây thì chỉ một trận là xong hết.

Khổng Minh cười :

- Kế tuy hay song rất nguy . Vì nếu có kẻ bày kế cho Hạ Hầu Mậu chận nơi núi mà giết thì đạo

quân của ngươi sẽ tan tành.

Ngụy Diên thấy kế của mình không được dùng thì tức lắm.

Trong khi đó, Khổng Minh truyền Triệu Vân cứtheo đại lộ mà tấn binh.

Lúc Mậu đến Tây Lương thì Ðại Tướng Hàn Ðức, có sức địch muôn người, đến ra mắt.

Hầu Mậu cả mừng bèn trọng thưởng Hàn Ðức.

Ðức thưa :

- Tôi có 4 con trai tinh thông võ nghệ. Ðứa lớn là Hàn Anh, thứ là Hàn Dao, thứ ba là Hàn

Quỳnh ; thú tư là Hàn Kỳ, cha con tôi sẽ hợp sức giúp ngài .

Hầu Mậu bèn phong Hàn Ðức làm tiên phong kéo hết Khương binh đến đóng tại Phụng Minh

San.

Binh Thục vừa tới thì gặp Hàn Ðức. Hai bên cùng dàn thế trận.

Bốn con trai Hàn Ðức dàn ra hai bên, thi nhau chửi mắng.

Triệu Vân cười lớn :

- Bọn ngươi là đạo tép riu mà dám khua môi múa mép . Nói rồi, hươi thương ra đánh Hàn

Ðức. Con Hàn Ðức là Hàn Anh tới trợ chiến chưa đầy vài hiệp thì bị Triệu Vân đâm một nhát

lòi ruột.

Hàn Dao thấy anh như vậy, bèn xông ratrận, nhưng Triệu Vân đã làm cho thương pháp củay

bấn loạn.

Ðến lượt Hàn Quỳnh ra tiếp ứng cũng bị Triệu Vân đánh đỡ không kịp.

Còn Hàn Kỳ thấy cha và anh đánh không lại Triệu Vân, bèn xô tới.

Mấy cha con vây Triệu Vân mà đánh.

Triệu Vân cả giận, hét một tiếng chémHàn Kỳ bay đầu, rồi giả kế thua chạy.

Hàn Quỳnh bèn nhắm Triệu Vân bắn ba mũi , Triệu vân bắt lấy tên, bắn lại Hàn Quỳnh trúng mặt

ngã nhào. Ðến lượt Hàn Dao vung gươm, giục ngựa cũng bị Triệu Vân bắt sống đặt nằm

ngang trên ngựa.

Hàn Ðức thấy bốn đứa con mình đều bại trận thì cả sợ, giục ngựa trở về không dám đánh nữa.

Triệu Vân thừa thắng rượt theo giết binh Ngụy chết như rạ.

Ðặng Chi thấy Triệu Vân anh hùng như vậylòng khâm phục chẳng cùng.

Triệu Vân biết ý nói :

- Thừa Tướng khinh tôi già không muốn dùng tôi nữa, nên tôi làm cho Thừa Tướng thấy cái

già gân của tôi đó. Sau đó, khiến người giải Hàn Dao và báo tin cho Khổng Minh biết .

Còn Hàn Ðức dẫn bại binh về ra mắt Hạ Hầu Mậu tỏ bày tự sự .

Hầu Mậu bèn thống lĩnh đạo binh đánh với Triệu Vân.

Triệu Vân hay tin tiến tới Phụng Minh San màbày trận.

Hạ Hầu Mậu thấy Triệu Vân thì hăm hở xông ra cự, nhưng Hàn Ðức can :

- Một mình nó đã hạ bốn đứa con tôi. Vậy để tôi giết nó báo thù.

Nói đoạn hươi búa tới đánh Triệu Vân.

Triệu Vân mắng :

- Hôm qua đã bại trận. Vậy hôm nay định đến làm quỉ không đầu sao ?

Dứt lời. Triệu Vân muốn xông tới đánh Hạ Hầu Mậu, nhưng Hàn Ðức hoành thương chận lại

đánh.

Triệu Vân hét vang, rồi chém một đao khiến Hàn Ðức té nhào. Rồi quay lại đánh Hầu Mậu.

Mậu cả kinh quay ngựa chạy tuốt về trại.

Ðặng Chi xua binh đuổi theo giết binh Ngụy vô kể . Binh Ngụy lại thua một trận nữa.

Hạ Hầu Mậu về đến trại bèn thương nghị với chư tướng rằng :

- Ta nghe tiếng Triệu Vân đã lâu, nhưng chưa biết mặt, nay thấy y đã già mà còn anh dũng như

vậy, ta mới tin câu chuyện Hướng Dương Trường Bản khi xưa .

Trình Võ thưa :

- Triệu Vân tuy hữu dũng mà vô mưu. Ngày mai ta hãy phục binh hai bên mé núi, dụ y đếnđó

rồi xông ra vây. Như vậy sẽ toàn thắng.

Hầu Mậu nghe theo.

Hôm sau bèn xuất binh kéo tới.

Triệu Vân cũng lên ngựa ra trận.

Ðặng Chi nói với Triệu Vân :

- Hầu Mậu mới thua hôm qua. Hôm nay lại dám đánh, ắt có kế gì . Vậy hãy đề phòng .

Triệu Vân đáp :

- Sức thằng con nít đó mà mưu kế gì . Nói rồi bèn giục ngựa ra định bắt sống Hầu Mậu.

Tướng bên Ngụy là Phan Toại cũng hươi thươngđến đánh. Ðánh chưa đầy ba hiệp, bèn quay

ngựa chạy dài.

Triệu Vân giục ngựa đuổi theo. Rồi tám viên tướng Ngụy lại cự với Triệu Vân để Hầu Mậu

chạy trước, sau đó giục ngựa chạy theo.

Triệu Vân thừa thế rượt tới.

Ðặng Chi thấy vậy cũng xua binh theo nữa.

Hạ Hầu Mậu thấy Triệu Vân đã vào nội địa bèn hô phục binh xông ra. Bên phải có Ðổng Hi,

bên trái có Tiết Tắc.

Ðặng Chi cự không nổi phải rút lui. Còn Triệu Vân bị vây chặt, cố hươi thương tả xông hữu đột

mà cũng không thoát khỏi vòng vây. Trong lúc đó, vòng vây mỗi ngày mỗi thắt chặt.

Triệu Vân than :

- Bởi ta khinh thằang nhỏ nên xảy cớ sự này.

Bỗng có một đạo binh đánh tới, binh Ngụy té ngang, té ngửa, bỏ chạy tơi bời.

Triệu Vân xem kỹ thấy một tướng tay cầm xà mâu, lại treo ở cổ ngựa chiếc đầu người.

Thì ra đó là Trương Bào.

Triệu Vân cả mừng.

Trương Bào thưa :

- Thừa Tướng sợ tướng quân sơ thất nên sai tôi đem quân đến tiếp ứng. Dọc đường tôi đã

lấy được đầu Tiết Tắc, đầu y đây .

Rồi một lát sau, Quan Hưng lại ào binh tới,tay xách một cái đầu người.

Quan Hưng thấy Triệu Vân thì mừng rỡ, nói :

- Tôi theo lệnh Thừa Tướng, đến tiếp ứng. Mới vào trận tôi đã lấy được đau Ðổng Hi đây.

Triệu Vân hỏi :

- Vậy Thừa Tướng có đến đây chăng ?

Quan Hưng thưa :

- Thừa Tướng có mặt sau kìa.

Triệu Vân nói :

- Nhị vị tướng quân đã lập được công lớn. Sao không bắt Hạ Hầu Mậu cho rồi ?

Trương Bào và Quan Hưng nghe nói hămhở kéo quân đi.

Thấy vậy, Triệu Vân cũng ào ào kéo binh theo sau.

Ðêm ấy, ba đạo binh Thục cùng đánh binh Ngụy khiến địch quân không còn đường chạy, chết

vô số kể .

Hạ Hầu Mậu thấy thế thì cả sợ, bèn bỏ hết quân sĩ, một mình lén trốn qua Nam An. Còn quân sĩ

mạnh ai nay tìm đường chạy trốn.

Quan Hưng và Trương Bào thấy Hầu Mậu chạy qua Nam An thì thẳng đường rượt theo.

Còn Hầu Mậu vào được thành bèn hối quân đóng cửa lại cố thủ.

Quan Hưng và Trương Bào liền dồn quânvây chặt thành, bỗng thấy Triệu Vân tới, ba phía

đánh dử .

Một lát sau Ðặng Chi cũng kéo binh đến phá thành.

Bỗng nghe tin Thừa Tướng chia binh thành ba đạo : một tại Miêu Dương, một tại Dương Bình

và một tại Thạch Thành, còn bản thân dẫn trung quân đến đây.

Triệu Vân, Quan Hưng, Trương Bào và Ðặng Chi rủ nhau ra mắt Khổng Minh.

Minh nói :

- Thành Nam An rất kiên cố nếu ta cứ vây riệt ở đây, phỏng như binh Ngụy chia binh đánh Hớn

Trung thì nguy lắm.

Ðặng Chi thưa :

- Chính Hầu Mậu ở đây mà ta bỏ đi uổng lắm .

Khổng Minh nói :

-Ta đã có cách bắt y. Ở đây, phía Tây giáp Thiên Thủy Quận, Bắc giáp An ÐịnhQuận, không

biết hai nơi ấy ai trấn giữ ?

Quân thám mã thưa :

- Quận Thiên Thủy có Mã Tuấn, An Ðịnh có Thôi Lượng .

Khổng Minh cả mừng, kêu Ngụy Diên , Quan Hưng, và Trương Bào đến dặn phải làm như vầy

. . . như vầy . . .

Các tướng đều lãnh mạng ra đi.

Khổng Minh sai quân chất bổi quanh thành mà đốt .

Quân Ngụy cười :

- Thành này bằng đất mà !

Còn Thái Thú Thôi Lượng ở An Ðịnh nghe thành Nam An bị vây, Hầu Mậu bị khốn thì cả sợ,

bỗng có tin báo có bộ hạ của Hầu Mậuđến xin ra mắt.

Thôi Lượng hỏi thì người ấy thưa :

- Hạ Hầu Mậu bị vây khổn lại không có quân tiếp cứu nên sai tôi đến đây. Nói rồi rút lấy bức

thư ướt mèm trao cho Thôi Lượng.

Thôi Lượng xem thư xong, bèn điểm binh mã, kéo thẳng tới Nam An.

Xa xa thay trên thành lửa cháy ngất trời, Thôi Lượng càng đi riết.

Khi tới gần thành Nam An thì một tiếng pháo nổ vang , lại có tin báo Quan Hưng dẫn quân đón

đường, phía sau có Trương Bào chặn đánh.

Thôi Lượng thất kinh, bèn chia binh đánh nhau. Ðánh chừng ít hiệp thì binh Thôi Lượng bị tan

rã, còn y chạy lướt vòng vây trở lại thành An Ðịnh. Về đến nơi thì trên thành tên bắn. xuong như

mưa.

Ngụy Diên đứng trên nói xuống :

- Thành này ta đã lấy rồi, hãy cút đi .

- Thì ra Ngụy Diên đã giả quân An Ðịnh kéo về gạt quân mở cửa mà tràn vào lấy thành mất rồi

.

Thôi Lượng thất kinh vội kéo binh qua quận Thiên Thủy. Ði chưa đầy mấy dặm, bỗng nghe

tiếng Khổng Minh kêu :

- Thôi Lượng ! Ðến nước này mà không đầu cho xong sao ?

Lượng định quay ngựa chạy lui ; nhưng lại có tin báo phía sau binh Thục đang rượt tới.

Lượng tính thế tiến thối không được, bèn xin qui hàng.

Khổng Minh cả mừng, hỏi Thôi Lượng :

- Thái Thú Nam An quận có giao hậu với ngươi chăng ?

Lượng đáp :

- Người ay là Dương Lăng, kết bạn với tôi rất hậu .

Minh nói :

- Ta muốn nhờ ngươi nói với Dương Lăng liệu kế giết Hạ Hầu Mậu được chăng ?

Thôi Lượng đáp :

- Xin Thừa Tướng hãy lui binh để tôi vào thành thương nghị với y trước .

Khổng Minh nghe lời.

Còn một mình Thôi Lượng thẳng đến NamAn tiến thẳng vào phủ, thuật rõ việc cho Dương

Lăng.

Dương Lăng nói :

- Bọn ta là tôi của Ngụy chúa, lẽ nào lại phản phúc như thế ? Vậy phải tương kế tựu kế thì hơn.

Nói rồi bèn dắt Lượng đến kể cho Hầu Mậu hay.

Hầu Mậu hỏi :

- Vậy phải làm sao ?

Dương Lăng thưa :

- Ðể tôi gạt Khổng Minh vào thànhrồi giết y cho xong. Nói đoạn, kêu Thôi Lượng dặn dò.

Thôi Lượng về nói với Khổng Minh :

- Dương Lăng ít bộ hạ nên khó giết được Hầu Mậu, nhưng lại có ý dâng thành cho Thừa

Tướng để cùng tính kế mà bắt Hầu Mậu.

Khổng Minh biết Thôi Lượng gạt mình, nên cứ giả ý tin nghe, nói :

- Vậy để ta sai Quan Hưng và Trương Bào đem quân trà trộn vào thành, sau đó nổi lửa ra

hiệu, ở ngoài ta sẽ dốc binh vào bắt Hầu Mậu có khó chi.

Thôi Lượng nghĩ, nếu không cho tướng Thục vào ắt bị nghi, chi bằng cứ cho vào rồi phục binh

mà giết, sau đó nổi lửa cho Khổng Minh kéo binh vào giết luôn. Nghĩ rồi đắc ý giả bộ tuânlệnh.

Khổng Minh bèn sai Trương Bào và Quan Hưng vào mà dặn một hồi rồi khiến đi theo .

Thôi Lượng vào thành. Khi đến Nam An , Thôi Lượng lén buộc thư mật báo vào mũi tên bắn

lên thành.

Dương Lăng tiếp được thư bèn báo cho Hầu Mậu hay .

Hầu Mậu bèn sai chọn vài trăm võ sĩ mà phục dưới trướng, đợi tướng Thục vào thì giết đi .

Dương Lăng tuân lệnh, truyền mở cửa thành rước Thôi Lượng vào .

Quan Hưng theo Thôi Lượng đi trước, Trương Bào theo sau, vừa thấy Dương Lăng, Quan

Hưng bèn hươi đao chém một phát bay đầu .

Thôi Lượng cả sợ định chạy liền bị Trương Bào tóm lấy đâm xà mâu chết tốt.

Giết hai tên xong, hai tướng Thục chạy vào thành mà nổi lửa . Binh Thục bốn phía tràn vào, giết

binh Ngụy không đếm xuể .

Hạ Hầu Mậu thấy thế, lén mở cửa mà trốn, nhưng vừa ra khỏi thành thì bị Vương Bình chặn lại,

bắt sống đem về .

Khổng Minh vào thành, chiêu dụ bá tánh xong, truyền giam Hầu Mậu lại . Rồi nói với chư tướng

:

- An Ðịnh đã dẹp xong, còn Thiên Thủy ta đã giao mật kế . Sao chưa thay tin tức gì ?

Nói xong bèn để Ngô Ý ở lại giữ Nam An, Lưu Ðầm tại An Ðịnh, còn bao nhiêu thẳng tiến

Thiên Thủy .

Tại Thiên Thủy, Thái Thú Mã Tuấn, nghe tin Hầu Mậu bị vây đang tính kế đến tiếp ứng, bỗng có

Bùi Tự, bộ hạ của Hầu Mậu đến xin đem quân giải vây Nam An quận, Mã Tuấn đang chỉnh bị

binh mã thì Khương Duy, tự Bá Ước thưa :

- Thái Thú đã lầm kế của Khổng Minh rồi !

Khương Duy là con của Khương Quỳnh, đã từnglàm Công Tào tại Thiên Thủy . Vì đi dẹpMọi

bị tử trận.

Khương Duy từ nhỏ đã làu thông võ nghệ, thờ mẹ chí hiếu, ai nấy đều khâm phục. Hiệu là

Trung Lăng Tướng quân.

Mã Tuấn hỏi :

- Tại sao bảo ta lầm kế nói rõ ta nghe .

Khương Duy đáp :

- Tôi nghe tin Khổng Minh vây Hầu Mậu tại NamAn, nay lại có người đến cầu cứu, tôi e y

chẳng phải bộ hạ của Hầu Mậu . Sao Thái Thúlại cả tin thế ? Thảng như binh Thục thừa lúc ta

kéo binh ra mà ào vào thành thì sẽ ra sao ?

Mã Tuấn nghe nói như tỉnh lại, bèn đáp :

- Nếu không có Bá Ước ắt ta đãnguy rồi !

Khương Duy nói :

- Tôi có một kế sẽ bắt được Khổng Minh .

Hồi Thứ 93 & 94 - Tam Quốc Chí

Khương Duy về đầu Thục chúa

Khổng Minh múa lưỡi giết gian thần

Nguyên Tác : La Quán Trung

Mã Tuấn nghe nói, hỏi Khương Duy :

- Kế chi mà bắt được Khổng Minh .

Khương Duy thưa :

- Nếu Khổng Minh làm kế như vậy, ắt có đạo binh phục gần đây . Tôi sẽ dẫn binh ra ngoài còn Thái Thú giả

đò kéo binh ra đi, rồi lại kéo binh trở về để cùng tôi bắt đạo binh phục của y .

Mã Tuấn nghe theo, bèn sai Khương Duy đi liền.

Sau mới cùng Lương Kiển ra thành chờ,để Lương Tự và Doãn Thường ở lại giữ thành.

Lúc ấy, quả Khổng Minh sai Triệu Vân phục sẳn mé núi, chờ binh Mã Tuấn ra sẽ ào tới lấy thành.

Triệu Vân được tin Mã Tuấn dẫn binh ra khỏi thành thì cả mừng bèn đến trước thành Thiên Thủy mà nói lớn

:

- Ta là Triệu Vân đây, nếu chúng bây đã lầm kế của Thừa Tướng ta rồi thì hãy gấp mở cửa thành.

Lương Tự vùng cười lớn :

- Chính các ngươi đã lầm kế của Bá Ước lại !

Triệu Vân vừa định dốc binh phá thànhthì khương Duy nhào tới .

Triệu Vân hươi thương đến cự với Duy . Ðánh mới vài hiệp, Triệu Vân cả kinh.

Bỗng thấy Mã Tuấn kéo đến, ép lại, Triệu Vân bị vây vào giữa, đành phải phá vòng vây mà chạy .

Về đến trại, Triệu Vân trình bày các việc bị trúng kế của giặc cho Khổng Minh hay .

Khổng Minh ngạc nhiên, bèn kêu người Nam An đến hỏi .

Họ thưa rằng :

- Ðó chắc là kế của Khương Duy, tự Bá Uớc, vì từ lâu, vẫn nổi tiếng là bậc anh tài ở vùng này chỉ có Bá

Ước mới lập diệu kế này này thôi .

Nghe xong, Khổng Minh truyền dẫn đại binh đến liền.

Còn Khương Duy thắng trận về ra mắt Mã Tuấn, thưa rằng :

- Triệu Vân bị bại, ắt Khổng Minh sẽ đến đây . Vậy Thái Thú hãy ra khỏi thành, chia binh thành ba đạo mai

phục , hễ y đến , lập tức chận lại mà đánh,tôi cũng sẽ mai phục nơi mé núi để tiếp ứng .

Mã Tuấn bèn kéo hết binh ra ngoài mai phục.

Còn Khổng Minh bổn thân kéo binh đến Thiên Thủy thì trời đã tối, lại thấy không có bóng người thấp

thoáng .

Khổng Minh biết có phục binh, bèn sai Quan Hưng và Trương Bào phò tá ra khỏi nội địa . Ði được nửa

đường thì nghe tiếng quân reo hò vangdậy . Trên thành nổi lửa làm hiệu, bốn phía binhkéo tới như vũ bão .

Lại thấy phía chánh Ðông đèn đuốc sáng lòe .

Khổng Minh hỏi thì Trương Bào đáp :

- Ðó là binh của Khương Duy .

Nghe nói, Khổng Minh cả khen mà rằng :

- Binh không cần nhiều, chỉ cần người tài điền khiển . Nói xong, truyền rút hết binh mã trở lại đóng trại cách

chừng mười dặm.

Ðêm ấy , Khổng Minh không ngủ, cho người kêu dân ở An Ðịnh mà hỏi :

- Mẹ Khương Duy bây giờ ở đâu ?

Họ đáp :

- Hiện ở nơi Ký Huyện.

Khổng Minh lại kêu Ngụy Diên đến dặn :

- Ngươi dẫn đạo binh đến lấy Ký Huyện. Nếu Khương Duy về thì cứ để y vào thành mà vây chứ đừng

đánh , Ngụy Diên y lệnh ra đi.

Khổng Minh lại mời dân An Ðịnh mà hỏi :

- Lương Thảo ở Ký Huyện do đâu tiếp tế .

Người ấy thưa :

- Từ Thượng Khuê tải đến .

Khổng Minh cả mừng bèn sai Triệu Vân đến vây hãm Thượng Khuê.

Còn Mã Tuấn và Khương Duy đang bàn luận, bỗng được tin binh Thục đã chia thành ba đạo, một đạo vây

thành này, một đạo lấy Ký Huyện và một đạo đánh Thượng Khuê.

Khương Duy nghe nói thất kinh, vùng khóc rống lên mà rằng :

- Mẹ tôi ở Ký Huyện, nếu xảy chuyện chi ắt chăng còn. Vậy cho tôi một đạo binh đến giải nguy.

Mã Tuấn thuận cấp cho Duy ba ngàn binh.

Vừa kéo đến Ký Thành, Khương Duy thấy có một đạo binh dàn rộng rồi Ngụy Diên đến chận lại.

Duy cũng đón đánh đánh vài hiệp .

Ngụy Diên giả thua bỏ chạy .

Duy bèn kéo quân vào thành đóng chặt cửa, không ra đánh nữa, rồi trở vàonhà thăm mẹ.

Còn Ngụy Diên cứ vây riết ngoàithành.

Sau đó, Khổng Minh sai dẫn Hạ Hầu Mậu ra hỏi :

- Ngươi sợ chết chăng ?

Hầu Mậu quì lạy xin tha tánh mạng.

Khổng Minh nói :

- Hiện Khương Duy đang giữ Ký Thành, hắn sai người nói với ta, nếu ngươi còn sống thì y chịu quihàng.

Vậy ta thả ngươi ra, ngươi có chịu chiêu dụ Khương Duy về đầu ta chăng ?

Hầu Mậu tình nguyện ra đi.

Ra khỏi trại rồi, Hầu Mậu muốn tìm cách chạy nhưng không thuộc đường, đang do dự bỗng thay một tốp

người bồng bế nhau chạy, Mậu hỏi thì họ thưa : Khương Duy đã dâng thành cho tướng Thục.

Hầu Mậu lại hỏi :

-Thành Thiên Thủy hiện do ai giữ ?

Họ đáp :

- Do Mã Tuấn giữ.

Hầu Mậu bèn dọc ngựa thẳng tới. Ðến chânthành Hầu Mậu kêu quân mở cửa. Quân sĩ thấy HầuMậu thì

lập tức mở cửa rước vào.

Hầu Mậu bèn kể lại cho Mã Tuấn nghe :

- Khương Duy đã đầu Thục rồi.

Mã Tuấn bèn mắng nhiếc Khương Duy chẳng cùng.

Ðêm ấy, binh Thục kéo tới công thành dữ dội.

Quân Ngụy đứng trên thành thấy bóng dáng Khương Duy, miệng kêu lớn :

- Hãy bảo Hầu Mậu ra cho ta nói chuyện !

Hạ Hầu Mậu và Mã Tuấn lên thành xem, Khương Duy bèn nói lớn :

- Tôi muốn cứu mạng Ðô Ðốc mà hàng Thục, cớ chi bị phản bội ?

Hầu Mậu nói :

- Ngươi là bầy tôi của Ngụy, tại sao lại đầuThục, chớ ta có hứa với ngươi điều gì đâu ?

Khương Duy nói :

- Ngươi viết thư bảo ta đầu Thục, nay lại nói vậy,té ra ngươi muốn an thân. Nay ta là Thượng Tướng của

Thục, chẳng lẽ phản nữa sao ?

Nói về Triệu Vân vây riết Thượng Khuê khiến binh Ngụy tiếp tế không được.

Thiên Thủy và Ký Huyện lại đang thiếuthốn binh lương.

Ðêm ấy Khổng Minh khiến quân sĩ giải một trăm xe lương.

Khương Duy đúng trên thành nhìn thấy , bèn thừa cơ xông đến cướp.

Binh Thục bỏ xe chạy hết.

Khương Duy đoạt hết đem về. Giữa đường bỗng có đạobinh của Vương Bình xông tới.

Khương Duy và Vương Bình đang cự nhau thì phía sau Trương Dực xông tới nữa.

Khương Duy liệu chừng không nổi, chạy trốn về thành. Về đến chân thành, lại bị tên bắn như mưa.

Ngụy Diên bèn nói :

- Ta đã lấy được thành sao không đầu đi cho rồi ?

Khương Duy lại kéo qua Thiên Thủy. Ði được một quãng thì gặp Trương Bào chận lại.

Khương Duy cố vượt vòng vây mà chạy. Chạy được một quãng lại gặp Quan Hưng chận đánh.

Chạy đến Thiên Thủy trong lòng mừng rỡ, kêu quân mở cửa thành.

Thấy Khương Duy, quân vào báo cho Mã Tuấn.

Mã Tuấn cả giận mắng :

- Nó là tên phản tặc , bèn khiến quân.giương cung bắn xuống tơi bời.

Thì ra Mã Tuấn đã sa vào kế ly gián của Khổng Minh.

Khương Duy ngước mặt lên trời than dài rồi quay ngựa trở về Trường An. Ði được một quãng bỗng gặp

Quan Hưng ra chận lại.

Khương Duy thấy chống không nổi bèn thúc ngựa chạy. Bỗng thấy từ trong rừng quân sĩ ùa ra, lại thấy

Khổng Minh đầu bịt khăn be, tay cầm quạt lông kêu lại mà nói :

- Ðã đến nước nầy, sao không đầu đi ?

Khương Duy ngẫm nghĩ một lát rồi xuống ngựa qui hàng.

Khổng Minh cả mừng, cầm tay Khương Duy mà nói :

- Từ ta ra khỏi Mao Lư đến nay, muốn tìm kẻ hiền tài mà truyền sở học, nay gặp được Bá Uớc cái sở

nguyện của ta thật đã đạt được.

Khương Duy cả mừng bèn lạy tạ Khổng Minh.

Khổng Minh dắt Khương Duy về trại cùng tìm kế đánh Thiên Thủy.

Khương Duy thưa :

- Tại Thiên Thủy, có Doãn Thượng và Lương Tú là bạn chí thân của tôi, để tôi biên thư bắn vào thành,

khuyên họ về đầu.

Khổng Minh nghe theo.

Hôm ấy, quân sĩ lượm được thư dâng cho Mã Tuấn .

Tuấn sanh nghi, bèn nói với Hầu Mậu :

- Nay hai người thông đồng với Khương Duy, Nếu không trừ ắt sinh đại họa .

Doãn Thượng và Lương Tú được tin, bèn bàn với nhau về đầu Thục.

Ðêm ấy Doãn Thượng lén mở cửa thành rước binh Thục vào. Trong thành cả loạn.

Lương Tú xách gươm tìm giết Hầu Mậu.

Mã Tuấn bèn cùng Hầu Mậu trốn về Tây Lương, Lương Tú và Doãn Thượng dẫn Khổng Minh vào thành

để cùng bàn kế đánh Thượng Khuê.

Lương Tú nói :

- Em ruột tôi là Lương Kiền ở Thượng Khuê, để tôi biên thư cho nó về hàng.

Khổng Minh nói :

- Ngươi hãy đến đó thì hơn.

Lương Tú bèn tuốt qua Thượng Khuê dụ Lương Kiền ra đầu.

Khổng Minh liền sai Lương Tú làm Thái Thú quận Thiên Thủy, Doãn Thượng làm Thái Thú Quận Ký Thành,

Lương Kiền làm Thái Thú Thượng Khuê .

Sau đó , chư tướng đều hỏi :

- Sao Thừa Tướng lại thả Hạ Hầu Mậu đi ?

Khổng Minh đáp :

- Ta thả Hầu Mậu khác chi thả con vịt, bắt được Khương Duy khác chi bắt được phượng hoàng.

Khổng Minh lấy được ba quận rồi, tiếng tăm lừng lẩy.

Còn Tào Tuấn đang cùng chư tướng bàn luận thì có tin Hầu Mậu đã bị quân Thục đánh rốc qua nước Tây

Lương binh Thục lại đã ra khỏi Kỳ Sơn, đạo binh tiền bộ đã đến sông Vị Thủy.

Tào Tuấn cả kinh bèn hỏi :

- Có ai dám ra cự địch ?

Vương Lãng tâu :

- Bệ hạ nên dùng Tào Chơn mà đi dẹp giặc .

Tào Tuân y lời bèn triệu Tào Chơn vào nói :

- Tiên đế thác cô cho khanh, nay binh Thục xâm lăng bờ cõi, sao không đi đẹp ?

Tào Chơn tâu :

- Tôi e tài sơ trí thiên không làm nên việc .

Vương Lãng nói :

- Tướng quân chớ nên chối từ, tôi sẽ xin tình nguyện theo giúp ngài.

Tào Chơn tâu :

- Tôi đã mang ơn Tiên đế . Nếu Bệ hạ dùng đến lẽ nào tôi từ chối .

Tào Tuấn bèn phong cho Tào Chơn làm Ðại Ðô Ðốc, phong Vương Lãng làm Quân Sư, khiến Quách Hoài

làm phó tướng cùng kéo binh đi.

Tào Chơn lại sai Tào Tuân làm tiền bộ Tiên phong, Ðằng Khẩu tướng quân là ChâuToản làm phó tiên

phong. Chỉnh bị binh mã xong, nhắm Trường An tấn phát.

Khi đến nơi Tào Chơn truyền đóng trại nơi mé sông Vị Thủy.

Vương Lãng thưa :

- Ngày mai hãy cho quân sĩ chỉnh tề cờ xí rợp trời để thị uy quân Thục. Sau đó tôi sẽkêu Khổng Minh đến

dụ y đầu Ngụy, làm cho y phải chắp tay qui thuận còn gì phải dụng binh lực.

Tào Chơn cả mừng bèn truyền lệnh đóng quân chỉnh tề , bày binh bố trận.

Rạng ngày Tào Chơn kéo binh đồn binhmã phân chi đàng hoàng rồi.

Vương Lãng mới đến trước trại kêu quânThục, bảo :

- Chúa tướng binh Thục ra đây cho ta nói chuyện .

Quân Thục vào thưa với Khổng Minh .

Khổng Minh bèn dàn trận, phía tả có Trương Bào, phía hữu có Quan Hưng, còn chư tướng đâu đó đứng

hai hàng lẫm liệt.

Khổng Minh sai quân đẩy xe ra trước trận, ta cầm quạt lông, kêu binh Ngụy mà rằng :

- Kẻ nào muốn thỉnh ta đến xin hãy ra ngay !

Vương Lãng vội vã bước ra.

- Thấy Vương Lãng , Khổng Minh xá một vái.

Vương Lãng bèn đáp lễ, và nói :

- Tôi Nghe danh ông đã lâu. ông là người hiễu rõ cơ trời, sao lại đem binh đến làm chi vậy ?

Khổng Minh đáp :

- Ta vâng chiếu đi dẹp giặc mà.

Vương Lãng nói :

- Trời đã định, thiên hạ sẽ về tay người có đức. Trước vua Huờn đế , Linh đế trị vì, rồi trào Hớn suy vi, giặc

Huỳnh Cân quấy nhiễu, Lý Thôi , Quách Dĩ tranh hùng . Viên Thuật xưng đế , Viên Thiệu chiếmNghiệp

quận, Lưu Biểu chiếm Kinh Châu, Lũ Bố đoạt Từ Châu, sanh linh đồ thán, vua Thái Tổ Võ Hoàng đế của

ta, ra công dẹp yên tám cõi, trăm họ một lòng, muôn dân tùng phục. Vua Thái Tổ Văn Hoàng đế là đấng

anh quân, thuận lòng người hợp ý trời. Nay ông có tài như vậy sao không biết theo cơ trời. Nếu xếp giáp qui

hàng chẳng những không một ngôi Hầu, mà lại rạng danh tôi trung, há chẳng tốt lắm sao ?

Khổng Minh vùng cười mà rằng :

- Ta tưởng ngươi là đại lão thần nhàHớn có ý kiến cao minh gì, ai ngờ lại nói toàn lời hứa mạt. Nay ta có

một lời hãy nghe cho kỹ : xưa vua Huờn đế , Linh đế sở dĩ triều chính không an, đấy là tại bọn gian thần.

Chính như bọn Huỳnh Cân, Ðổng Trác với Lý Thôi, Quách Dĩ nối nhau chuyên quyền cướp giựt Hớn đế.

Ấy cũng bởi nơi Miếu đường cây mụt làm quan,trước điện bệ, cầm thú ăn lộc . Còn như ngươi vốn quê

quán Ðông Hải, lúc ban sơ đổ cử Hiếu liêm làm quan, ắt phải phò vua giúp nước, an Hớn hưng Lưu có đâu

lại phò quân nghịch như theo thế . Ta lại vâng chỉ dẹp giặc để khôi phục nhà Hớn . Vậy lão tặc phảilui cho

mau để bọn phản thần ra đây cùng ta đọ sức .

Vương Lãng nghe nói tức giận tràn hông, liền hét một tiếng hộc máu, nhào xuống ngựa mà chết.

Binh Ngụy xọc tới ôm thây trở về .

Khổng Minh bèn chỉ Tào Chơn mà nói :

- Hãy trở về chuẩn bị quân mã, mai đọsức với ta.

Nói đoạn, hai bên thu binh về trại.

Tào Nhơn bèn khiến quân sĩ đưa xác Vương Lãng về Trường An chôn cất .

Quách Hoài thưa :

- Ðêm nay ta mắc lo tang lễ , ắt Khổng Minh sẽ thừa cơ đánh úp. Vậy tôi xin dâng một kế .

Tào Chơn hỏi thì Quách Hoài thưa :

- Phải phân binh thành bốn đạo. Hai đạo mai phục chờ binh Thục kéo ra thì áp vào mà cướp trại. Còn hai

đạo kia phục nơi tả hữu ngoài trại chờ binh Thục kéo đến thì chận mà đánh .

Tào Chơn khen ngợi chẳng cùng. Bèn khiến Tào Tuân và Châu Toản dẫn năm vạn binh vòng qua núi Kỳ

Sơn. Hễ thấy bình Thục thì nổi lửa làm hiệu, xua binh cướp trại. Hai người lãnh kế ra đi.

Tào Chơn lại nói với Quách Hoài :

- Còn chúng ta ra mai phục ngoài trại mà chờ , đâu đó an bài cẩn mật.

Còn Khổng Minh khi lui binh rồi, liền kêu Triệu Vân và Ngụy Diên mà truyền :

- Hai tướng đêm nay phải đi cướp trại Ngụy ?

Ngụy Diên thưa :

- Thế nào chúng cũng đề phòng.

Khổng Minh cười :

- Ta muốn Tào Chơn biết ta cướp trại nó để nó cướp trại ta mà đánh. Vậy các tướng cứ phô trương thinh

thế đi cướp trại, rồi mai phục sau núi Kỳ Sơn, chờlửa trong trại bốc lên thì chận hai đầu, đừng cho chúng

trở về .

Khổng Minh lại dặn Trương Bào, Quan Hưng rằng :

- Hai tướng hãy phục nơi yếu lộ, chờ binh Nguỵ kéo ra cứ để chúng đi, đừng đánh chờ khi chúng thua trởvề

mới rượt theo mà đánh.

Quan Hưng, Trương Bào ra đi.

Sau đó Khổng Minh sai chặt bồi khô để phát hỏa hiệu . Sắp đặt xong mới dẫn các tướng lui ra sau trại mà

xem động tĩnh.

Còn Tào Tuân và Châu Toản, chờ lúc hoàng hôn kéo binh ra khỏi trại, nữa đêm thay quân Thục kéo đi,

trong lòng cả mừng, bèn dốc binh thẳng tới,bụng khen thầm :

- Ðô Ðốc dụng binh thiệt kỳ diệu !

Khi đến trại Thục, Tào Tuân xua binh vào trước và dặn Châu Toản :

- Hễ lửa dậy thì đốc binh vào đừng để tên quân nào chạy thoát !

Châu Toản y lệnh.

Tào Tuân hăm hở kéo binh vào trại Thục.Nào ngờ trại trống không.

Tào Tuân biết trúng kế , vội lui binhtrở ra.

Trong trại, Khổng Minh truyền nổi lửa, quân Châu Toản ở ngoài thấy lửa dậy bèn kéo quân vào, gặp quân

Tào Tuân ùa ra, hai bên giết lầm nhau, chết vô kể . Bên nào cũng tướng lầm binh Thục, chừng Tào Tuân gặp

Châu Toản mới rõ tự sự, bèn truyền lui binh trở về .

Ði được một quãng, bỗng gặp Triệu Vân nạt lớn :

- Tặc tướng ! Hãy đầu cho sớm !

Tào Tuân và Châu Toản cả kinh bèn tìm đường mà chạy. Chạy được một quãng lại gặp NgụyDiên ào tới.

Tào Tuân và Châu Toản dẫn bại quân kéo về trại.

Trương Bào và Quan Hưng thấy tàn binh Ngụy trở về bèn thúc ngựa rượt theo. Khi Tào Tuân và Châu

Toản về tới trại, binh Ngụy tưởng binh Thục đến cướp trạibèn nổi lửa làm hiệu, tức thì Tào Chơn vàQuách

Hoài ào ra giết thôi chết vô số. Khi xem lại thì ra là binh của mình.

Tào chơn và Quách Hoài tức tối lắm, vừa định thâu quân thì đàng sau ba đạo binh Thục rượt tới.

Triệu Vân phía tả, Trương Bào, Quan Hưng phía hữu, Ngụy Diên cầm trung quân ập vào trạiNgụy, binh

Ngụy tơi tả, mạnh ai nấy chạy.

Tào Chơn thu góp tàn binh lui xa vài chục đăm mới dám đóng trại.

Khổng Minh đại thắng, bèn khiến các tướng thu binh trở về .

Tào Chơn thấy binh đại bại thì rầu rĩ.

Quách Hoài bàn :

- Việc binh thắng bại là chuyện thường. Ðô Ðốc chớ nên buồn. Tôi xin dâng kế trừ binh Thục.

Tào Chơn hỏi, Quách Hoài thưa :

- Người Tây Khương vốn thọ ơn nước Ngụy. Nay, ta cứgiữ chặt nơi hiểm yếu, rồi yêu cầu Khương Vương

đem hùng binh đánh phía sau binh Thục. Còn ta sẽ đánh phía trước. Hai mặt cùng tấn công, ắt binh Thục bại

trận.

Tào Chơn y kế, bèn sai người đem thư đến Tây Khương.

Chúa Tây Khương là Triết Lý Kiệt nhận được thư Tào Chơn bèn nhóm chư tướng để luận bàn.

Thừa Tướng Nhã Ðơn thưa :

- Nước ta thường giao thiệp với Ngụy rất hậu, lẽ nào không đem binh sang giúp ! Sau đó, Lý Kiệt Phong

Nhã Ðơn làm quân sư, Việt Kiết làm nguyên soái, đem 20 vạn binh, rồi cùng vận lương kéo thẳng đến Tây

Bình Quan.

Tướng giử ải Dương Bình Quan là Hàn Trịnh vội vã sai người phi báo cho Khổng Minh .

Ðược tin này, Khổng Minh hỏi chư tướng rằng :

- Ai dám dẫn quân đi cự Khương binh ?

Quan Hưng và Trương Bào xin đi.

Sau đó, Khổng Minh sai Mã Ðại cùng đi giúp sức, lại cấp năm vạn binh ròng. Cả ba tướng đồng lên đường

trở lại ải Dương Bình Quan.

Trương Bào dẫn quân đi trước, bỗng thấy Khương binh di chuyển như một bức trường thành, lại có xe bọc

sắt rất kiên cố bèn nói với MãÐại và Quan Hưng rằng :

- Binh Khương dùng xe bọc sắt, trông rất kiên cố, khó mà cự nổi.

Mã Ðại nói :

- Ngày mai cứ việc ra binh rồi sẽ tính sau.

Rạng ngày binh Thục chia binh thành ba đạo thẳng tới, binh Tây Khương rẽ thành hai, giữa là xe bọc sắt.

Binh sĩ cứ núp ở xe bọc sắt mà bắn tên ra như mưa. Binh Thục đại bại bõ chạy. Riêng binh của Quan Hưng

bị chẹt trong vòng vây, ra không nổi. Trời đã gần chiều, Quan Hưng ráng sức vượt khỏi vòng vây, quân

Khương rượt theo.

Quan Hưng cứ cắm đầu nhắm San Cốc mà chạy. Rủi trước mặt có khe nước, ngựa khứng lại, binh lính tẩu

tán.

Quan Hưng liều mạng giục ngựa chạy riết .

Việt Kiết hươi chùy nhắm Quan Hưng, Hưng néđược, chùy trúng tai ngựa chết tốt.

Quan Hưng nhảy xuống nước, nhìn lại thì thấy Việt Kiết cũng té nhào, lại thấy đại tướng đang rượt binh

Khương mà giết. Hưng bèn xách đao chém Kiết, nhưng Kiết vội vã nhảy lên bờ chạy dài.

Hưng bắt ngựa của Kiết rượt theo y. Lên bờ rồi thấyviên đại tướng còn đánh binh Khương, Quan Hưng

thầm nghĩ :

- Chắc viên đại tướng này giúp mình, bèn ráng tới ra mắt. Khi đến nơi thì thấy trong đám sương mù, một viên

đại tướng mắt như tròng táo, tay cầm thanh long đao, cỡi ngựa xích thố , Quan Hưng thấy đúng là chamình,

lại thấy tay chỉ mà nói : Con hãy theo đường này, cha phò hộ .

Về đến trại, Hưng kể cho Mã Ðại và Trương Bào nghe. Ai nấy đều ngạc nhiên. Sau đó, ba người bàn kế

phá giặc.

Mã Ðại nói :

- Tôi thấy binh Khương rất lợi hại. Vậy tôi xin ở lại đây để hai tướng về thỉnh kế Thừa Tướng.

Quan Hưng và Trương Bào bèn về ra mắt Khổng Minh .

Khổng Minh nghe nói bèn sai Triệu Vânvà Ngụy Diên dẫn binh đi mai phục, rồi dắt theo Trương Dực,

Khương Duy, Trương Bào Và Quan Hưng cùng đến trại Mã Ðại bàn kế.

Hôm sau, Khổng Minh lên xe nhỏ quan sát binh Khương, rồi về nói với chư tướng :

- Binh ấy phá không khó gì.

Lại kêu Trương Dực, Mã Ðại dặn rằng :

- Hai người phải làm như vầy. . . như vầy. . .rồi kêu Khương Duy hỏi :

- Tướng quân có kế chi ?

Khương Duy thưa :

- Binh Khương thật hữu dõng vô mưu.

Khổng Minh cười :

- Ngươi hiễu rõ ý ta rồi. Trời đang kéo mây, gió lớn, ắt đêm nay trời đổ tuyết nhiều, ta phảilập kế diệt chúng

!

Nói đoạn khiến Quan Hưng và Trương Bào đến phục nơi chân núi, khiến Khương Duy đến trại địch khiếu

chiến, song cứ giả thua lựa chổ tuyết đóng mà chạy.

Nói về nguyên soái Việt Kiết thấy Khương Duy đến khiêu chiến, bèn dốc quân binh, xe sắt ra cự.

Khương Duy đánh chừng vài hiệp lại bỏ chạy,Việt Kiết càng rượt tới.

Khương Duy cứ nhắm đường núi mà chạy. Nơi đó đầy hầm hố, nhưng có tuyết phủ phảng lì.

Việt Kiết rượt hoài, lại thấy Khổng Minh ngồi trên xe nhỏ, thong dong ôm đàn mà gảy .

Việt Kiết cả giận, đốc binh rượt tới nữa.

Lúc ấy mặt trời lên cao, tuyết chảy tràn. Xe sắt của Việt Kiết lăn xuống hố ngã nghiêng. Rồi bốn phía phục

binh nổi lên giết không biết bao nhiêu binh Khương. Còn Nhã Ðơn thì bị Mã Ðại bắt sống giải về trại.

Khổng Minh bèn khiến đem rượu cho Nhã Ðơn uống rồi nói :

- Sao ngươi lại giúp đứa phản quốc như vậy ?

Nay ta cho ngươi về và ngươi hãy nóivới Chúa ngươi rằng :

- Ta với Tây Khương phải giao hảo với nhau, chớ nghe bọn phản tặc.

Nói đoạn truyền bày tiệc lớn đãi Nhã Ðơn và binh Khương bị bắt, rồi trả hết khí giới đã thâu được, và phát

cho mỗi người một bộ áo quần.

Ðơn bèn cảm tạ ra về .

Từ đấy Khương Thục giao hảo với nhau rất đẹp.

Ðoạn Khổng Minh dẫn quân thắng tới Kỳ Sơn.

Nói về Tào Chơn, ngày ngày ngóng tin binh Khương, bỗng có quân về báo :

- Binh Thục đã nhổ trại đi hết.

Quách Hoài cả mừng thưa với Tào Chơn:

- Vì Khương binh kéo tới nên Khổng Minh phải nhổ trại. Vậy ta nên thừa cơ đánh cướp .

Tào Chơn bèn khiến Tào Tuân kéo binh cướp trại Thục.

Còn Chơn và Hoài thì dẫn binhđi cứu ứng.

Tào Tuân vừa tới nơi thì bị Ngụy Diên mai phục xông ra hét lớn, Tuân chống không nổi bị Diên chém một

đao nhào xuống ngựa.

Châu Toản rượt theo cũng bị Triệu Vân xông ra chém một đao chết tốt.

Tào Chơn và Quách Hoài cả sợ,vội thu binh trở lại . Bỗng từ trong rừng một đạo binh xông ra, cầmđầu là

Trương Bào và Quan Hưng vây phủ Tào Chơn.

Chơn và Hoài không biết chạy đàng nào, bèn cởi hết áo mão, trốn vào đám tàn quân mà thoát thân.

Sau đó Chơn và Hoài sai người về LạcDương xin cầu cứu.

Ngụy Chúa Tào Tuấn ngày ấy lâmtrào, quan cận thần tâu :

- Ðại Ðô Ðốc Tào Chơn thua binh Thục mấy trận, Tây Khương đến cứu cũng bị đánh lui. Tình thế rất nguy !

Tào Tuấn thất kinh hỏi :

- Binh Thục thế mạnh như vậy. Ai dám đến tiếp ứng Tào Chơn ?

Hỏi luôn mấy tiếng, không thấy ai dám ra lãnh binh.

Huê Hâm tâu :

- Xin Bệ Hạ hãy ngự giá thân chinh, quân sĩ mới hết lòng trừ binh Thục.

Quan Thái Phó Chung Do tâu :

- Tôi xin tiến cử một người trừ được Khổng Minh .

Tào Tuấn hỏi ai, Chung Do thưa :

- Trước kia Khổng Minh đã dùng quỉ kế ly gián để Bệ Hạ truất quyền Tư Mã Ý. Nên từ đó KhổngMinh

hoành hành. Nay xin Bệ Hạ xét dùng lại Ý thì lo gì việc trừ Tây Thục.

Tào Tuấn nói :

- Trẫm cũng ăn năn về việc ấy, song không biết tính thế nào ? Vậy nay Tư Mã Ý Trọng Ðạt ở đâu?

Chung Do tâu :

- Mới đây tôi nghe Trọng Ðạt ở Huyễn Thành, vậy xin Bệ Hạ cho vời tới, rồi phục nguyên chức, sau đó saiy

đem binh đánh Thục thì ắt vẹn toàn.

Tào Tuấn bèn một mặt sai sứ đến phong Tư Mã Ý điều khiển.

Khổng Minh từ ngày ra binh luôn luôn toàn thắng.

Bỗng có tin quan trấn thủ Vĩnh An Cung là Lý Nghiêm sai con đến ra mắt.

Khổng Minh nghe báo, tưởng Ðông Ngô sanh tâm lấn cõi, bèn đòi con Lý Nghiêm vào.

Lý Phong thưa :

- Tôi đến để báo tin mừng cho Thừa Tướng.

Khổng Minh hỏi, Phong thưa :

- Trước kia Mạnh Ðạt đầu Ngụy là chuyện bắt buột. Vả lại lúc ấy Tào Tháo còn trọng dụng y, giao cho hết

trách nhiệm. Ðến khi Tào Phi chết, Tào Tuấn lên ngôi, nhiều người ghen ghét, nên Mạnh Ðạt có ý muốn về

với Thục. Lại muốn kéo binh Thượng Dung thẳng đến lấy Trường An, giúp cho binh Thục. Vậy cha tôi khiến

đem thư đến cho Thừa Tướng.

Khổng Minh xem thư cả mừng. bèn trọng thưởng Lý Phong.

Bỗng có tin báo, Ngụy Chúa, một phía thân chinh đến Trường An, một phía cho Tư Mã Ý làm chinh Tây

Ðô Ðốc , khởi binh đến chống ta.

Khổng Minh nghe báo cả kinh.

Mã Tắc thưa :

- Tào Tuấn thân chinh thì quan hệ gì mà Thừa Tướng lo âu vậy ?

Khổng Minh đáp :

- Ta đâu sợ Tào Tuấn. Ta chỉ ngại Tư Mã Ý mà thôi. Nay Mạnh Ðạt muốn tính việc lớn như vậy mà gặp Tư

Mã Ý thì ắt việc sẽ hư, vì Mạnh Ðạt không phải là đối thủ của Tư Mã Ý, nếu cử sự sai lầm ắt bị bắt. Mạnh

Ðạt bị bắt thì thật khó mà lấy được Trường An.

Mã Tắc thưa :

- Sao Thừa Tướng không biên thư cho y phải đềphòng ?

Khổng Minh bèn thảo thư sai người đem đến cho MạnhÐạt.

Còn Mạnh Ðạt ở trong thành ngóngtin Khổng Minh. Bỗng có người đến trao thư, mơ ra xem. Trong thư

Khổng Minh khen Minh Ðạt là người trọng nghĩa và hứa sẽ thưởng công lớn nếu hoàn thành đại sự . Lại báo

cho biệt phải đề phòng khi cử sự .

Ðọc thư xong, Mạnh Ðạt cả cười :

- Người ta thường nói Khổng Minh hay lo xa nay ta mới rõ . Bèn viết thư sai kẻ tâm phúc trao Khổng Minh.

Thư đại ý vâng theo lời dạy của Khổng Minh, nhưng yêu cầu Khổng Minh đừng nhọc tâm lo xa .

Khổng Minh xem thư xong ném xuống đất mà nói :

- Mạnh Ðạt quá khinh xuất ắt bị Tư Mã Ý bắt mất.

Mã Tắc hỏi nguyên do thì Khổng Minh nói :

- Tào Tuấn đã trao quyền cho Mã Ý gặp giặc thì dẹp. Nếu y biết Mạnh Ðạt cử sự thì nội mười ngày y đã

đến đó rồi, trở tay sao kịp. Chư tướng nghe nói cảm phục.

Thừa Tướng liền sai đem thư bảo Mạnh Ðạt, nếu chưa dấy việc thì phải thật cẩn mật.

Còn Mã Ý ở Huyễn Thành nghe tin Nguỵ thua, rất buồn bực, hàng ngày bàn bạc với con là Tư Mã Chiêu và

Tư Mã Sư .

Ngày kia bỗng có chiếu của Ngụy chúađến, Ý bèn ra rước sứ vào, thấy Ngụy chúa phụcchức cho mình, lại

khiến đem binh đi đánh Thục thì vội chỉnh bị binh mã định ngày tấn phát. Cha con đang thương nghị bỗng có

tin Mạnh Ðạt mưu tạo phản tại Kim Thành.

Tư Mã Ý thất kinh nói :

- Nếu việc này không hay sớm ắt Trường An sẽmất.

Nói đoạn gom hết binh mã Huyễn Thànhkéo đi .

Tư Mã Sư hỏi :

- Sao cha không dâng biểu tâu với bệ hạ?

Tư Mã Ý đáp :

- Chờ được thánh chỉ thì trở tay sao kịp. Ta đoán chắc Mạnh Ðạt đã thông đồng với Khổng Minh.Vậy phải

bắt cho được y !

Nói đoạn, truyền quân thẳng đến Tân Thành. Ði được nữa đường thì gặp Hữu tướng quân Từ Quáng.

Quáng xuống ngựa chào mừng , rồi hỏi :

- Ðô Ðốc đi chinh phạt nơi đâu ?

Ý kề tai Quáng nói nhỏ :

- Mạnh Ðạt mưu phản, muốn đoạt Trường An, nên phải gấp rút đến bắt nó .

Từ Quáng nghe nói cũng xin đi .

Tư Mã Ý bèn khiến Từ Quáng đitiên phong.

Còn Mạnh Ðạt từ ngày mưu việc lớn, đêm ngày lo lắng, lại ước hẹn với Thái Thú Kim Thành là Thân Nghi,

Thái Thú Thượng Dung là Thân Thầm, hẹn ngày cử sự . Nào ngờ, hai người này đổi ý, nên sai gia nhân đi

báo Tư Mã Ý hay . Khi Tư Mã Ý kéo binh tới thì Thân Nghi và Thân Thầmđược báo rồi .

Sau đó, Từ Quáng giục ngựa đến bên thành kêu Mạnh Ðạt nói :

- Quân phản tặc, kế của mi đã bại lộ . Hãy mở cửa thành mà chịu chết !

Mạnh Ðạt cả kinh khiến quân đóng cửa thành lại mà cố thủ. Rồi lấy cung tên lên thành nhắmTừ Quáng mà

bắn.

Từ Quáng phải tên nhào xuống ngựa chết tốt.

Lúc ấy Thân Thầm và Thân Nghi đến trước thành nói :

- Hãy mở cửa thành cho chúng tôi vào tiệp cứu .

Mạnh Ðạt tưởng thiệt, bèn khiến quân mở cửa thành.

Vào đến nơi Thân Thầm xuất kỳ bất ý đâm Mạch Ðạt một thương té nhào, quân Thân Thầm túc khắc mở

cửa thành cho Tư Mã Ý vào .

Vào đến thành, ý bèn giao choNghi và Thầm trấn giữ, còn mình kéo đến TrườngAn. Lại khiến tẩm liệm

xác Từ Quáng đem về .

Tào Tuấn được tin Ý trừ được Ðạt đem binh trở về thì cả mừng, bèn bản thân ra rước Ý và nói :

- Vì Trẫm bất minh nên lầm kế ly giáncủa giặc. Nay Ðạt tạo phản, nếu không có khanh thìlưỡng kinh đã

mất.

Nói đoạn ban cho Ý một cặp búa bằng vàng và nói :

- Hễ có việc cơ mật thì khanh cứ tự tiện hành động khỏi tâu báo .

Tư Mã Ý bèn xin tiến cử Trương Hấp làm tiên phong, Tào Tuấn y tấu, bèn cử Trương Hấp làm tiền bộ tiên

phong, nội ngày kéo binh thẳng tới .

Hồi Thứ 95 - Tam Quốc Chí

Mã Tắc trái lời khuyên, Nhai Ðình thất thủ

Khổng Minh ôm đàn gảy, Tư Mã chạy dài

Nguyên Tác : La Quán Trung

Ngụy chúa sai Trương Hấp làm tiên phong theo Tư Mã Ý đem binh thẳng tới , còn một phía sai Tân Tỷ và

Tôn Lễ đem năm vạn quân đến giúp Tào Chơn.

Riêng Tư Mã Ý dẫn binh ra khỏi ải rồimời Trương Hấp mà dặn :

- Khổng Minh thường làm việc gì cũng rất cẩn thận. Vì thế nay y đồn binh nơi đó, ắt là phải đánh ngã Mỹ

Thành. Vì vậy ta đã có hịch văn cho nơi đó cứ cố thủ không đánh .

Trương Hấp hỏi :

- Vậy Ðô Ðốc định tấn binh đường nào?

Tư Mã Ý đáp :

- Chưa nên đánh vội ? Trước hết phải lấy Nhai Ðình, vì đó là yết hầu của Hớn Trung. HễNhai Ðình lấy

được thì tất nhiên Khổng Minh phải trở về Hớn Trung. Nếu y không chịu về thì chỉ trong một tháng là hết

lương.

Ý lại dặn thêm :

- Khổng Minh chẳng phải kẻ thường. Tướng quân phải cẩn trọng lắm mới được.

Sau đó, Trương Hấp vội vã ra đi .

Còn Khổng Minh đang ở Kỳ Sơn, bỗng có tin báo :

- Trương Hấp đã tới Tân Thành, còn Mạnh Ðạt đã bị Thân Nghi và Thân Thầm làm nội ứng giết rồi . Nay

Ngụy Chúa dùng Tư Mã Ý tiến quân đến đây .

Khổng Minh thất kinh nói :

- Mạnh Ðạt làm việc không kín, bịchết đã đành, còn hư cả việc của ta nữa . Nay nóđem binh đến Nhai

Ðình là nơi yết hầu của ta . Vậy chư tướng ai dám ra giữ Nhai Ðình .

Vừa dứt lời thì Mã Tắc xin đi .

Khổng Minh nói :

- Nhai Ðình rất quan hệ cho cả tính mạng đại binh ta . Mã Tắc tuy thông binh pháp, song nơi đó không có

thành quách gì, rất khó mà kiên thủ.

Mã Tắc thưa :

- Sá gì một chổ Nhai Ðình nhỏ xíu ấy mà Thừa Tướng lại khinh tôi giữ không nổi ?

Khổng Minh nói :

- Tư Mã Ý không phải kẻ thường lại có Trương Hấp làm tiên phong, e ngươi cự không nói.

Mã Tắc thưa :

- Nếu không giữ nổi tôi xin chịu tội.

Khổng Minh nói :

- Không nên nói chơi như vậy !

Mã Tắc thưa :

- Tôi xin làm đoạn văn.

Khổng Minh xem đoạn văn rồi, nhưng vẫn còn e ngại bèn nói với Mã Tắc :

- Ta phát cho ngươi năm ngàn binh mạnh và một viên Ðại tướng theo giúp. Vậy phải cẩn trọng !

Lại kêu Vương Bình đến dặn :

- Ta biết ngươi là ngươi rất thận trọng, nêngiao việc này. Vậy hãy hết lòng . Hễ đóng trạithì phải lựa chỗ

hiểm yếu. Ðóng trại xong phải lập bản đồ gửi về cho ta. Nếu chỗ ấy giữ được, sau khi ta lấy xong Trường

An rồi, ắt công ngươi sẽ đứng hàng đầu . Haingười lãnh mạng ra đi.

Khổng Minh sợ hai người còn sơ thất, nên gọiCao Tường lại dặn :

- Phía Ðông Bắc Nhai Ðình có một thành tên Liệt Liễu thành, chỗ ấy đường núi rất hẹp nên đóng binh lập

trại được. Vậy ngươi hãy đến đóng tại thành ấy, nếu Nhai Ðình bị nguy thì hãy đến cứu ứng.

Cao Tường vâng lệnh ra đi, Khổng Minh sợ Cao Tường không phải là đối thủ của Trương Hấp, bèn sai

Ngụy Diên dẫn bốn đạo binh ra phía sau Nhai Ðình mà đóng.

Ngụy Diên thưa :

- Tôi làm tiên phong lẽ ra phải đi dẹpgiặc, sao lại để tôi trấn nơi an nhàn như vậy ?

Khổng Minh nói :

- Ta lo chổ Nhai Ðình lắm. Vậy ngươi hãy đi đi ?

Ngụy Diên bèn vâng lệnh ra đi.

Khổng Minh lại kêu Triệu Vân và Ðặng Chi vào mà nói :

- Từ nay Tư Mã Ý dụng binh, các tướng phải rất cẩn trọng. Hai người hãy ra đóng nơi Tà Cốc, hoặc đánh,

hoặc không hư hư thực thực miễn sao cho địch không rõ lực lượng của ta.

Sau đó, sai Khương Duy làm tiên phongra đánh Mỹ Thành.

Khương Duy hỏi Khổng Minh :

- Nhai Ðình là nơi trọng yếu, sao Thừa Tướng không tập trung quân nơi đó ?

Khổng Minh đáp :

- Binh lực có hạn, ta cần giữ Nhai Ðình, mà cũng phải lấy Mỹ Thành. Nếu giữ được Nhai Ðình cũng không

ích gì, còn nếu mất Nhai Ðình mà tản binh đi ắt sẽ lâm nguy.

Khương Duy nghe nói rất kính phục.

Còn Mã Tắc và Vương Bình đem binh đến Nhai Ðình xem xét địa thế, rồi cười :

- Thừa Tướng quá lo xa. Một hòn núi hiểm trở thế này sao địch dám tới.

Vương Bình nói :

- Dẫu sao cũng phải đề phòng cẩn mật .

Mã Tắc nói :

- Ta xem một bên là núi, bốn phía lại không ăn thông vào đâu , đây là chổ trời dành cho ta đó !

Vương Bình nói :

- Tham quân nói như vậy sai rồi , đồn binh nơi giữa đường, dọc theo mé núi mà đóng. Dẫu binh có mấy vạn

cũng khó qua, chứ đâu có nên đóng chót vót trên núi. Thảng giặc đốt núi thì sao ?

Mã Tắc nói :

- Ngươi thiệt kiến thức của đàn bà !

Vương Bình nói :

- Tôi xem Thừa Tướng đóng binh đã nhiều, chỗ nào ông cũng giảng cho tôi biết. Nay tôi coi nơi này, nếu

quân giặc chặn đường nước chỉ rồi trong một ngày, quan sĩ sẽ chết khát .

Mã Tắc nói :

- Ta đã thông rõ binh pháp, há không biết điều ấy sao ?

Vương Bình nói :

- Nếu Tham quân đóng trại trên núi thì hãy chia binh cho tôi, để tôi đóng dưới chân núi. Nếu giặc vây núi tôi

sẽ đến cứu ứng.

Mã Tắc không nghe.

Bỗng có tin báo :

- Binh Ngụy đã kéo đến .

Vương Bình xin ra Cự.

Mã Tắc nói :

- Ngươi đã không nghe lệnh của ta, ta cho ngươi một ngàn binh, tự đóng trại lấy.

Vương Bình bèn dẫn binh ra khỏi núi đóng trại, lại vẽ họa đồ gửi về cho Khổng Minh.

Còn Mã Tắc dẫn binh lên núi trấn.

Nói về Tư Mã Ý dẫn đạo Trung quân đến nơi, bèn sai con là Tư Mã Chiêu đi thám thính và dặn :

- Nếu Khổng Minh đã cố thủ ở đó thì chớ có đến.

Tư Mã Chiêu đi hoi lâu, về thưa :

- Khổng Minh đã trấn thủ nơi đó .

Tư Mã Chiêu lại nói :

- Binh Thục không đóng quân nơi yếu lộ, mà lại đóng trên núi. Con tưởng lấy Nhai Ðình dễ như chơi.

Tư Mã Ý nói .

- Nếu quả thế thì trời giúp ta đó. Nói rồi, bèn cùng Chiêu thẳng đến chân núi mà xem.

Ðêm ấy trời có trăng, Mã Tắc ở trên núi ngó xuống nhủ thầm :

- Nếu chúng bây muốn chết thì đến đây.

Nói rỗi truyền lệnh quân sĩ, hễ binh Ngụy tới thì phải coi chừng cây cờ đỏ này, khi thấy dao động thì phải

tràn xuống bốn phía núi mà giết quân địch.

Còn Tư Mã Ý trở về sai quân đidò thám thử coi tướng giữ Nhai Ðình là ai.

Quân về báo rằng :

- Tướng giữ Nhai Ðình là Mã Tắc.

Tư Mã Ý cười :

- Thằng đó hữu danh vô thực. Thiệt làtên bất tài. Khổng Minh dùng người như vậy, ta cósợ chi.

Ý lại hỏi :

- Bốn phía núi còn gì chăng ?

Quân thám thính thưa :

- Dưới chân núi cách chừng mười dặm có đạo binh của Vương Bình đóng nơi đó.

Tư Mã Ý bèn sai Trương Hấp đến chận Vương Bình không cho ứng cứu. Lại khiến Thân Thầm vàThân

Nghi đến chặn đường đi lấy nước , chờ binh Thục loạn rồi mới đánh nhầu.

Qua bữa sau, trời vừa hừng sáng, Hấp dẫn binh vòng sau mé núi ,

Ý dẫn binh ùa tới vây núi ấy.

Mã Tắc ở trên ngó xuống thay binh Ngụy đông như kiến, thì cả kinh.

Mã Tắc bèn lay động lá cờ đỏ, ba quân thảy nhìn nhau không dám xuống.

Mã Tắc nổi giận giết hết hai tướng. Quân sĩ thất đảm, ùa xuống mà đánh quân Ngụy. Hai bên cầm cự không

phân thắng bại, Mã Tắc bèn thâuquân kiên thủ cửa trại chờ quân cứu ứng.

Vương Bình đem quân đến cứu thì gặp Trương Hấp chận lại.

Bình quân ít phải rút lui. Binh Thục ở trên núi, vừa khát nước vừa đói phải mở đường máu mà thoát thân.

Trương Hấp dẫn quân rượt theo. Chừng vài chục dặm, thì đạo binh của Ngụy Diên ùa ra chân Trương Hấp

lại mà đánh. Hấp lui binh chạy dài. Diên đuổi theo, quyết lấy lại Nhai Ðình. Nhưng chạy được ítdặm thì

quân Tư Mã Ý và Tư Mã Chiêu ùa ra đánh nhau. Ngụy Diên bị khép chặt vòng vây, binh hao phân nửa. .

Ðang lúc nguy cấp thì Vương Bìnhđến tiếp cứu.

Ngụy Diên bèn hợp sức với Vương Bình đánh nhầu một trận, binh Ngụy mới chịu lui.

Diên và Bình vội trở về trại thì binh Ngụy đã chiếm rồi. Túng thế, hai tướng phải chạy tới Liệt Liễu Thành,

hiệp với Cao Tường. Lúc ấy nghe tin Nhai Ðình thất thủ, Cao Tường lập tức đến tiếp cứu. Vừa ra khỏi

thành chừng ít dặm thì gặp Bình và Diên. Cả ba dẫn binh trở về thành thì trên thành đã dựng cờ Ngụy.

Nhai Ðình hoàn toàn thất thủ, batướng bèn phải trở về Kỳ Sơn.

Tư Mã Ý chiếm được Nhai Ðình rồi, biết thế nào Khổng Minh cũng phải lui binh, bèn tin cho Tào Chơn và

Quách Hoài hay, chuẩn bị để tiêu diệtbinh Thục.

Còn Khổng Minh, từ khi sai Mã Tắc đến giữ Nhai Ðình thì lòng không an. Lại nhận được bảnđồ của

Vương Bình thì thất kinh nói :

- Mã Tắc không biết gì hết, chắc đã chôn quân của ta rồi.

Chư tướng hỏi thì Khổng Minh nói :

- Chỗ yếu lộ không đóng binh nhè trên núi mà cố thủ.

Dương Nghi nói :

- Tôi xin đến thế Mã Tắc .

Khổng Minh nói :

- Ta chỉ chỗ cho ngươi nơi đóng trại. Hãy đi ngay !

Vừa dứt lời, có tin báo :

- Nhai Ðình và Liệt Liễu Thành đều bị mất rồi .

Khổng Minh than :

- Lỗi tại ta ! Nói xong kêu Quan Hưng và Trương Bào dặn :

- Hai tướng hãy dẫn quân theo đường nhỏ núi Võ Công mà đi, khiến ba quân la ó vang trời. Nếu gặp binh

Ngụy chớ có đánh. Làm cho nó chạy thôi, chờ ta lui binh rồi hãy kéo về Dương Bình Quan.

Sau đó, Khổng Minh sai Trương Dực lo việc sửa sangđường sá mở cho rộng, khiến đại quân sắm sửa hành

trang chờ lệnh, khiến Mã Ðại và Khương Duy ở đoạn hậu song hãy dẫn binh lui hết rồi mới thâu quân, sai

người tâm phúc báo cho quan lại, dân quân ở quận Thiên Thủy, Nam An và An định phải rút về Hớn Trung,

khiến người đến Ký Huyện rước mẹ Khương Duy về .

Khi Khổng Minh đến Tây thành, thì quan quân ai nay đều lo việc của mình.

Bỗng có tin báo Tư Mã Ý kéo mười lăm vạn quân tới Tây thành.

Khổng Minh bèn sai ba ngàn quân chở hết lương ra khỏi thành, chỉ để lại hai ngàn và một số văn quan.

Lại có tin báo :

- Tư Mã Ý dẫn mười lăm vạn kéo đến Tây thành như gió.

Các quan ai nấy đều lo sợ .

Khổng Minh bèn lên thành quan sát thì thấy binh Ngụy đông như ong, bèn ra lệnh cho quân sĩ phải dẹp hết

cờ xí, im lặng tuyệt đối. Lại truyền mở hết bốn cửa thành, mỗi cửa để vài người giả làm dân và dặn hễ địch

tới thì cứ tự nhiên lo quét đường.

Sau đó, Khổng Minh mặc áo trắng, dắt vài tên tiểu đồng lên lầu gảy đờn vui chơi.

Ðạo tiền binh của Tư Mã Ý tới nơi thấy quang cảnh như vậy thì không dám đến nữa , bèn về thông báo cho

Tư Mã Ý.

Ý không tin, bèn giục ngựa bay tới trước, đúng xa mà ngó, thấy Khổng Minh ngồi trên lầugảy đờn, nét mặt

vui tươi bên tả một tiểu đồng tay cầm bửu kiếm, bên hữu một đứa cầm cây phất trần. Còn trong thành chỉ

có vài người quét dọn.

Ý thấy vậy thì nghi lắm, bèn khiến hậu quân làm tiền quân rút lui hết theo đường núi Bắc Sơn.

Tư Mã Chiêu hỏi :

- Sao cha lại nghi như vậy ? Chắc là y ít quân nên làm ra vậy chăng ?

Ý đáp :

- Xưa nay Khổng Minh dụng binh rất cẩn thận, không hề cầu may. Nhỡ ta tấn binh mà sa vào kế của y thì

nguy, tốt hơn hết là rút ?

Khổng Minh thấy binh Ngụy rút hết thì vỗ tay cười :

- Ý sợ ta gảy đờn không dám vào.

Các quan ngạc nhiên hỏi :

- Binh mã của Ngụy cả đông cớ sao lại rút ?

Minh đáp :

- Ý biết ta là người cẩn trọng, thấy ta làm như vậy, nó nghi là ta phục binh nên lui.

Các quan nói :

- Kể như bọn tôi thì bỏ thành chạy rồi.

Khổng Minh đáp :

- Binh ta có hai ngàn, lại không có tướng, nếu bỏ thành mà chạy ắt bị bắt trọn.

Nói rồi vỗ tay cười mà rằng :

- Nếu ta như Ý , ta chẳng chịu lui binh.

Bèn truyền bá tánh phải theo quân sĩ mà vào Hớn Trung.

Còn Tư Mã Ý lui binh rồi theo lối nhỏ nơi núi Võ Công mà đi, xảy nghe sau núi, quân hét vang trời , trống

chiêng dậy đất.

Tư Mã Ý bèn nói với hai con :

- Nếu không chạy, ắt trúng kế của Khổng Minhrồi !

Vừa dứt !ời bỗng tin thấy một đạo binh cầm cờ đề chữ :

- Hữu Hộ Vệ Sứ Hổ Dực Ðại Tướng Quân Trương Bào .

Binh Ngụy thất kinh bỏ chạy tứ tán.

Chạy được một quãng, trong núi lại có tiếng la ó, rồi một đại kỳ đề chữ :

- Tả Hộ Vệ Sứ Long Nhưỡng Tướng Quân Quan Hưng xuất hiện.

Binh Ngụy thất kinh hè nhau mà chạy.

Quan Hưng và Trương Bào hiệp nhau kéo về Dương Bình Quan

Lúc ấy Tào Chơn được tin Khổng Minh lui binh thì lật đật kéo quân đi truy kích. Ðang đi bỗng thấy binh

Thục kéo đến đông đảo, cầm đau là Khương Duy và Mã Ðại.

Tào Chơn vội lui binh , nhưng Mã Ðại xông vào chém tiên phong Trần Tỷ nhào xuống ngựa. Nhờ vậy binh

Thục bình an trở về Hớn Trung.

Phần Triệu Vân và Ðặng Chi tại TàCốc, được tin Khổng Minh trở về, bèn nói với nhau :

- Binh Ngụy sẽ thừa lúc ta lui mà truy kích . Vậy phải chia thành hai đạo, một giử phía sau, một đi chậm

chậm mà về.

Nói về Quách Hoài đem binh rượt theođến Tà Cốc, bèn kêu Tô Ngung mà dặn :

- Triệu Vân là tay võ dõng, nên ta phải cẩn thận. Nếu binh y mà lui đây, ắt có kế ngừa binh ta truy nã. Nghe

xong, Ngung dẫn quân tiến vào Tà Cốc.

Ði được nữa đường thì gặp Triệu Vân, Ngung cả sợ truyền lui quân.

Triệu Vân liền xông lại đâm Ngung một thương té nhào, chết tốt. Binh Ngụy vỡ tan tành.

Triệu Vân cứ thế thẳng tới, nhưng sau lưng lại gặp Vạn Chánh đang rượt theo .

Triệu Vân bèn gò ngựa đứng chờ.

Vạn Chánh nhìn thấy Triệu Vân nên không dám tới.

Khi Quách Hoài tới thì Vạn Chánh nói :

- Triệu Vân đứng là tướng võ dõng vì thế tôi không dám tới.

Quách Hoài liền truyền lịnh rượt theo truy cản.

Ði đến khu rừng rậm, bỗng gặp Triệu Tử Long hét lớn :

- Triệu Vân ta đây ! Tiếng hét khiến binh Ngụy hoảng hồn té ngựa mà chết dư trăm. Còn lại baonhiêu trốn

chạy tán loạn. Còn Vạn Chánh tuy hoảng sợ , nhưng cố cự, cuối cùng bị Triệu Vân bắn một mũi tên té nhào.

Sau đó, Triệu Vân dẫn binh về Hớn Trung vô sự.

Tư Mã Ý hay binh Thục đã lui thì bực tức lắm, bèn dẫn quân đến Tây Thành mà hỏi thì được biết, trong lúc

binh Ngụy tới Tây Thành thì binh Thụcchỉ có vài ngàn, lại không có võtướng nữa. Lại được tin nơi miệt Võ

Quang, Trương Bào và Quan Hưng cũng chỉ có vài ngàn quân la ó vang trời chứ chẳng có phục binh nào

hết.

Tư Mã Ý tức tối vô cùng, ngẩngmặt lên mà than :

- Ta thật chẳng bằng Khổng Minh .

Nói đoạn dẫn quân về ra mắt Ngụy Chúa.

Hồi Thứ 96 - Tam Quốc Chí

Khổng Minh gạt lệ chém Mã Tắc

Châu Phương cắt tóc dụ Tào Hưu

Nguyên Tác : La Quán Trung

Khổng Minh về đến Hớn Trung, kiểm điểm binh mã không hề mất mát.

Sau đó, đòi Vương Bình vào mà trách :

- Ta khiến ngươi đóng ở Nhai Ðình với Mã Tắc, sao không cản nó để thất như vậy ?

Vương Bình thưa :

- Tôi can gián đôi ba phen, xin đắp thành nơi đường xung yếu mà giữ, nhưng Mã Tắc không nghe, nên chia

quân cho tôi đóng ở dưới lộ cách đó chừng mười dặm. Vì thế phải thất trận .

Khổng Minh nạt Vương Bình ra , cho đòi Mã Tắc vào.

Mã Tắc trói mình quì trước trướng.

Thấy Mã Tắc, Khổng Minh hét lớn :

- Ta đã dặn dò ngươi, chỗ Nhai Ðình là nơi quan yếu. Sao ngươi dám đem hết tánh mạng đểlãnh trách

nhiệm, rồi tự ý lộng hành để hư cả việc lớn. Nay trước ba quân, tội ngươi rất trọng, buộc phải xử theo quân

pháp .

Nói đoạn, truyền dẫn Mã Tắc ra mà chém .

Mã Tắc than van xin tha.

Khổng Minh thấy vậy cũng động lòng, nhưng vì quân pháp nên Mã Tắc vẫn chịu án tử hình.

Một lát sau võ sĩ đem dâng thủ cấp Mã Tấc dưới thềm.

Khổng Minh vùng khóc rống.

Trương Huynh hỏi :

- Sao Thừa Tướng đã áp dụng đúng quân pháp mà còn khóc .

Khổng Minh đáp :

- Chẳng phải ta không biết , nhưng tiên đế trước khi băng hà người có dặn không nên giao Mã Tắc những

việc hệ trọng. Hôm nay, nhớ đến lời dạy mà ta đã làm sai, nên ta khóc.

Ðoạn, Khổng Minh, truyền quân đem thủ cấp đến các dinh, rồi lấy chỉ may vào mình để chôn cất rất trọng

hậu. Còn gia quyến của Mã Tắc mỗi tháng đều được cấp dưỡng.

Sau đó, Khổng Minh lại dâng biểu lên Hậu Chúa đại ý tự nhận đã không biết dùng người nên để Nhai Ðình

bị thất thủ phải kéo binh về và xin được giáng xuống ba bậc để chịu tội.

Hậu Chúa xem biểu văn rồi nói :

- Việc binh gia thắng bại là thường, sao Thừa Tướng lại tự trách như vậy ?

Phí Vĩ tâu :

- Nay Thừa Tướng bại binh mà tự xét như vậy, thiệt là một cái gương sáng cho triều đình. Ý người muốn lấy

mình mà răn kẻ khác. Xin Bệ hạ chớ phụ lòng .

Hậu Chúa cực chẳng đã, bèn hạ chiếu giáng chức Khổng Minh làm hậu Tướng quân, và kiêm nhiệm việc

Thừa Tướng.

Rồi sai Phí Vĩ đệ chiếu đến Hớn Trung.

Khi lãnh chiếu, Phí Vĩ sợ Khổng Minh hổ thẹn, nói :

- Ai nấy nghe Thừa Tướng lấy được bốn quận thì mừng lắm .

Khổng Minh cả giận nói :

- Lấy được rồi làm mất thì có ích gì. Nếu lấy điều đó làm mừng thì thật nhục cho tôi .

Phí Vĩ lại nói :

- Nghe Thừa Tướng thâu được Khương Duy ai nấy đêu phục.

Khổng Minh nói :

- Ðược một tướng mà không hoàn thành việc lớn, ấy là kẻ bất tài có chi mà khen. Những kẻ vì nước quên

mình đều phải coi thân danh mình đứngsau sự hưng vong của Quốc Gia. Phải biết xét lỗi mình mà răn dè,

phải tự mình khắc phục lấy mình mới giúp ích quốc lợi dân được.

Phí Vĩ rất bái phục . Rồi giã từ trởvề Thành Ðô.

Còn Khổng Minh lo luyện tập binh mã, dự bị đồ chinh chiến để lo toan công việc ngày sau.

Còn Tư Mã Ý đuổi được binh Thục ra khỏi bờ cõi bèn cùng Ngụy Chúa trở về Lạc Dương.

Tào Tuấn nói :

- Ta xem Thục muốn chiếm Trường An. Sao không thừa dịp này đánh vào Hớn Trung, đặng thâu hồi Lưỡng

Xuyên ?

Tư Mã Ý thưa :

- Chưa nên . Vì Trời đang nóng bức rất khó tấn binh. Tôi xin cử Trần Thương đạo khẫu để đắp thành ngăn

giữ .

Tào Tuấn hỏi ai :

- Tư Mã Ý thưa :

-Tên Hích Chiêu ở quận Thái Nguyên có sức mạnh hơn người. Người ấy đủ chống với Khổng Minh.

Tào Quăn bèn phong Hích Chiêu làm Trấn Tây Tướng Quân, khiến đến bảo thủ Trần Thương đạo Khẫu.

Ðang bàn bạc bỗng có tin báo Tư Mã đại Ðô Ðốc Dương Châu là Tào Hưu sai người dâng biểu :

- Bên Ðông Ngô có Thái Thú tên Châu Phương, tình nguyện xin dâng quận Phan Dương mà đầu . Lại nói

lúc này nên tấn binh đánh Ngô.

Tào Tuấn hỏi, Ý thưa :

- Lời biểu rút có lý. Vậy xin tấn binh đánh Ngô.

Tào Tuấn bèn sai Ý và Giả Quỳđem binh đến giúp Tào Hưu.

Giả Quỳ nói với Ý :

- Người Ðông Ngô phản phúc thật khó mà tin.

Tư Mã Ý nói :

- Cơ hội tốt không nên bỏ.

Tư Mã Ý, Giả Quỳ và Tào Hưu bèn hiệp nhau chia ra ba đạo.

Tào Hưu đi lấy Huyễn Thành, Giả Quỳ cùng Mãng Lũng đi với Hồ Chất kéo tới Ðồng Quan, cònTư Mã Ý

thẳng đến Dương Lăng.

Tôn Quyền đang ở Võ Xương (Ðồng Quan) bàn luận với chư tướng rằng :

- Tào Hưu thường hay xâm lấn đất đai nên quan Thái Thú Phan Dương làm ra quỉ kế mà dẫn binh Ngụy vào

nơi trọng địa để mai phục bắt hắn. Nay binh Ngụy chia làm 3 đạo kéo tới, các khanh có kế chi ?

Cố Ung tâu :

- Xin Chúa Công nên hỏi Lục Bá Ngươn mới được.

Tôn Quyền bèn cho thỉnh Lục Tốn đến.

Lục Tốn thưa :

- Tôi xin lãnh mạng ra cự địch. Lại xin tiếncử thêm Châu Huờn và Toàn Trung .

Tôn quyền bèn phong Châu Huờn làm Tả Ðô Ðốc và Toàn Trung làm Hữu Ðô Ðốc. Sau đó Lục Tốn thống

lãnh binh Giang Nam và binh Kinh Châugồm 70 vạn chia làm 3 đạo. Lại khiến Gia Cát Cẩn giữ chặt Giang

Lăng cự với Tư Mã Ý. Còn thảy đều kéo tới Huyễn Thành.

Lúc Tào Hưu đem binh đến Huyễn Thànhthì Châu Phương ra tiếp.

Tào Hưu nói :

- Khi được thư của túc hạ, ta đã báocho Thiên Tử nên ngài đã cử đại binh chia làm 3 đạo mà đánh Giang

Ðông. Nếu lấy được Giang Ðông thì công của túc hạ không phải nhỏ. Song lại có kẻnói túc hạ đa mưu, e

lời không ngay .

Châu Phương nghe nói vùng khócrống mà rằng :

- Tôi tiếc vì không được phơi bày ruột gan để ông thấy lòng trung của tôi. Nếu có tin đồn, ắt là có kẻ ly gián

rồi . Nói xong toan rút gươm tự vận, nhưng Tào Hưu can ngăn.

Châu Phương bèn lấy gươm cắt tóc mà rằng :

- Tóc tôi là của cha mẹ tôi để lại, nay cắt đi xin ông rõ lòng tôi .

Lúc ấy có Giả Quỳ đến ra mắt.

Tào Hưu , nói :

- Binh Ðông Ngô ắt sẽ kéo đến Huyễn Thành, còn lời nói của Châu Phương thấy cũng khó tin, xin Ðô Ðốc

hãy cẩn trọng .

Tào Hưu cả giận mắng :

- Những kẻ đa nghi sao làm việc lớn được. Ta vừa muốn tấn binh, mi lại can, tội ấy đáng chém . Nói đoạn

tước hết binh quyền của Giả Quỳ , cho ở lại giữ trại. Sauđó kéo đại binh đi đánh Ðồng Quan.

Châu Phương nghe Tào Hưu tước quyền Giả Quỳ thì cả mừng mà rằng :

- Tào Hưu mà nghe lời Giả Quỳ thì Ðông Ngô nguy rồi. Bèn cấp báo cho Lục Tốn hay.

Lục Tốn bèn sai Từ Thạnh phục binh tại Thạch Ðình.

Còn Tào Hưu khiến Châu Phương dẫn binh đi trước do đường.

Khi đến Thạch Ðình, Châu Phương nói với Tào Hưu :

- Ở đây có thể đóng binh được .

Tào Hưu nghe theo, đem binh đóng hết nơi đó.

Hôm sau có tin Ðông Ngô đóng binh ở phía trước.

Tào Hưu cả kinh khiến kêu Châu Phương đến hỏi, chẳng dè Châu Phương đã dẫn vài mươi tên quân đi mất

rồi.

Tào Hưu than rằng :

- Ta đã lầm kế của Châu Phương rồi ! Bèn khiến Ðại tướng Trương Phổ đem binh đem cự với Từ Thạnh.

Hai đàng đánh nhau một trận.

Trương Phổ chống cự không lại trở về báo choTào Hưu.

Tào Hưu cả giận nói :

- Ta đã có kế bắt Từ Thạnh như trở tay .

Nói đoạn sai Trương Phổ phục nơi Nam Thạch Ðình , sai Tiết Kiều phục nơi phía Bắc Thạch Ðình, hẹn lúc

rạng đông, Tào Hưu sẽ đến đánh, dụ TừThạch đến đó, rồi xông ra mà giết. Ðâu đóđều y kế mà hành

động.

Ðêm ấy Lục Tốn cũng sai Châu Huờn và Toàn Trung đến mai phục nơi mé núi Thạch Ðình, Tốn thống lãnh

đại binh, hễ có lửa hiệu bốc lên thì đốc binh xông vào. Khi Châu Huờn dẫn binh đến sau trại Ngụy thì

Trương Phổ không ngờ là binh Ngô bèn đến hỏi chuyện, bị Châu Huờn cho một đao rụng đầu. Binh Ngụy

thất kinh vùng chạy.

Còn Toàn Trung đánh Tiết Kiều.

Kiều chống không nổi bỏ chạy.

Châu Hườn, Toàn Trung rượt theo nổi lửa, LụcTốn thấy lửa hiệu, xua binh kéo tới. Ba đạo binh đánh ép

lại, binh Ngụy bị giết như rạ.

Tào Hưu thất kinh chạy dài, nhưng bị Từ Thạnh chận đánh, may nhờ có Giả Quỳ đang trong trại thấy lửa

cháy bèn dẫn binh đến cứu.

Tư Mã Ý đóng ở Giang Lăng, khiêu chiến Gia Cát Cẩn.

Cẩn cố thủ không ra đánh, nay nghe Tào Hưu thất trận cũng rút về .

Lục Tốn toàn thắng về ra mắt Tôn Quyền.

Quyền mừng rỡ mở tiệc khao quân.

Lúc đang ăn uống thấy Châu Phương đầu không có tóc thì cười mà rằng :

- Tướng quân tuy mất tóc nhưng nước còn , ấy là cái công rất lớn .

Bèn phong Châu Phương làm Nội Hầu.

Lục Tốn tâu :

- Nay Tào Hưu bại binh, vậy Chúa Côngnên viết thơ xúi Khổng Minh tấn binh phạt Ngụy.

Tôn Quyền y kế viết thơ sai đem đi liền.

Hồi Thứ 97 - Tam Quốc Chí

Khổng Minh dâng biểu xuất Kỳ Sơn

Khương Duy tráo thư giết binh Ngụy

Nguyên Tác : La Quán Trung

Tháng chín năm Kiến Hưng thứ sáu nhà Hớn, Tào Hưu bị bại binh vì Lục Tốn nơi Thạch Ðình. Trong lòng

hết sức buồn rầu nên sanh bệnh. Khi về đến Lạc Dương thì bịnh nặng mà chết.

Phần Tư Mã Ý trở về được các quan tiếp vào điện mà hỏi :

- Tào Ðô Ðốc bị thua như vậy tất canhệ đến Nguyên soái . Vậy sao Nguyên soái về vộivậy ?

Tư Mã Ý đáp :

- Tôi sợ Khổng Minh hay tin bại binh như vậy , thừathế đánh lấy Tây Xuyên, nên phải về gấp để phòng .

Bá quan mỉm cười cho là nhát.

Còn Ðông Ngô kể lại việc thắng Ngụy và xin Hậu chúa đem binh phạt Ngụy .

Hậu chúa cả mừng bèn tin cho Khổng Minh .

Khổng Minh được tin cũng rất hoan hỉ, bèn họp các tướng lại tìm kế . Trong lúc đang nghị kế xảy một cơn

gió thổi làm cho cây tòng tướctrại ngã xuống, ai nay đều kinh .

Khổng Minh bèn nói :

- Ðiềm sẽ mất một viên Ðại tướng. Chư tướngcòn ngơ ngác thì Triệu Thống và Triệu Quảng conTriệu Vân

xin ra mắt. Khổng Minh khóc rống mà than :

- Ôi Triệu Vân đã qua đời rồi . Hỏi ra thì được biết Triệu Vân lâm bịnh mà chết.

Khổng Minh than :

- Thế là Thục mất đi một rường cột .

Khổng Minh bèn sai con Triệu Vân đến Thành Ðô tâu cùng Hậu chúa .

Hậu chúa được tin khóc ròng, ôm mặt nói :

- Lúc Trẫm còn thơ ấu nếu không có Triệu Vân ắt trẫm đã thác nơi đám loạn quân rồi .

Nói rồi bèn hạ chiếu hàm ân cho Triệu Vân làm Ðại tướng quân, dạy chôn tại Thành Ðô, lại truyền lập Miếu

Ðường, bốn mùa tế hưởng.

Ðoạn, phong Triệu Thống làm Hổ Bôn trunglang tướng. Triệu Quảng làm Nha Môn tướng.

Bỗng có người đến tâu :

- Thừa Tướng sai người đến dâng biểu xin xuất sư .

Hậu chúa cả mừng, truyền Khổng Minh thống lãnh binh mã đi đánh Ngụy .

Ðược giáng chỉ, Khổng Minh bèn phong Ngụy Diên làm Tiên phong, kéo tới Trần Thương đạo khẩu .

Về phía Ngụy Chúa thì từ ngàyTào Hưu thác, rất buồn rầu, bỗng có tin từ Trường Anbáo, Khổng Minh lại

cử đại binh đến đánh Ngụy .

Tào Tuấn bèn hội các tướng lại tính kế .

Tào Chơn bước ra tâu :

- Tôi xin tình nguyện dẫn binh đi bắt Khổng Minh. Hiện tôi có Vương Song đại tướng, sức mạnh vô song, lại

có cây đại đao nặng trăm cân, giương nổi cây cung hai tạ, với ba trái chùy rất lợi hại . Vậy tôi xin cử Vương

Song làm tiên phuông. Tào Tuấn nghe nói cả mừng bèn phong cho Vương Song làm Hổ Oai tướng quân,

Tào Chơn làm Ðại Ðô Ðốc, cùng với Quách Hoài vân Trương Hấp cùng nhau cố thủ Ải Khẫu .

Còn Khổng Minh đến ải Trần Thương có tin báo Trần Thương thành lũy rất kiên cố lại có HíchChiêu trấn

giử .

Khổng Minh nói :

- Phía Bắc Trần Thương là Nhai Ðình, vậy phải lấy được Trần Thương thì mới có đường ra Kỳ Sơn. Nói rồi

bèn sai Ngụy Diên đem binh đến công phá bốn mặt thành.

Ngụy Diên đánh ròng mấy ngày, nhưng phá không nổi, bèn về thưa với Khổng Minh.

Khổng Minh rất buồn bực, bỗng Cẩn Tường bước ra nói :

- Tôi xin đến Trần Thương mà dụ Hích Chiêu đầu hàng khỏi tốn binh mã .

Khổng Minh hỏi dùng lời chi mà dụ thì Cẩn Tường thưa :

- Hích Chiêu người Lũng Tây thuở nhỏ kết bạn với tôi rất hậu, nay lấy tình ấy mà tỏ bày lợi hại, ắt y sẽ qui

hàng .

Khổng Minh y lời Cẩn Tường vội thẳng tới Trần Thương, kêu quân vào báo .

Hích Chiêu mở cửa cho vào rồi hỏi :

- Cố nhân có việc chi mà đến đây ?

Cẩn Tường thưa :

- Vâng lệnh Khổng Minh , người dạy đến thăm anh và bàn với anh một việc .

Hích Chiêu nhăn mặt :

- Tôi với Khổng Minh là kẻ địch. Còn anh với tôi tuy là bạn. Nhưng ai thờ Chúa nấy . Anh không nên lấy lời

dịu ngọt mà dụ tôi về đầu . Nói xong bước ra . Quân sĩ lại giục Cẩn Tường phải đi mau .

Cẩn Tường về kể sự việc cho Khổng Minh.

Khổng Minh lại khiến Tường ra mắt y lần nữa, lấy lời lợi hại mà phủ dụ .

Cẩn Tường lại đến bên thành xin ra mắt Hích Chiêu .

Hích Chiêu lên thành nóilớn :

- Hãy trở về ta không nghe ngươi đâu .Cẩn Tường lại trở về thưa với Khổng Minh tự sự .

Khổng Minh cả giận nói :

- Thằng giặc nay thất hổn, một cái thành nhỏ ấy bộ cố thủ nổi với ta sao ? Nói đoạn dốc binh thẳng tới

thành, truyền quân sĩ dùng thang leo trèo lên. Hích Chiêu bèn khiến quân dùng tên lửa bắn vất ra làm cho

thang bị cháy

Khổng Minh vừa khiến quân đào đất lấp hào, rồi thừa thế đoạt thành, thì lại có quân phi báo Tào Tuấn sai

Tào Chơn làm Ðô Ðốc , Vương Song làm tiên phong kéo binh đến cứu ứng.

Khổng Minh hỏi ai dám ra cự địch thì Ngụy Diên xin đi .

Khổng Minh nói :

- Tướng quân là Tiên phuông nhiều trách nhiệm chớ nên đi .Tùy tướng của Nguỵ Diên là Tả Hùng bèn xin ra

chận Vương Song.

Khổng Minh y lời .

Rồi đó, tùy tướng Cung Khởi cũng ứng tiếng xin đi .

Khổng Minh bèn cấp cho mỗi người ba ngàn quân, vội vã ra đi .

Tả Hùng và Cung Khởi chống lại với Vương Song. Ðánh chưa đầy vài hiệp thì bị Vương Song chém cho

một đao nhào xuống ngựa .

Quân thua về thưa với Khổng Minh.

Khổng Minh thất kinh bèn sai Liêu Hóa, Vương Bình và Trương Ngưng ra đánh.

Cả ba dẫn quân cự địch.

Trương Ngưng giục ngựa ra trước, đánh đặng vài hiệp .Vương Song vờ thua chạy. Ngưng đuổi theo. Song

bèn quay ngựa ném Ngưng một chùy. Ngưng bị hộc máu mà chạy. Song đuổi theo Ngưng. Nhờ Liêu Hóa

và Vương Bình xông ra cứu được phò về trại.

Bị hao mất hai tướng .

Khổng Minh gọi Khương Duy vào mà nói:

- Ðường Trần Thương đi không được, ngươi có kế chi chăng ?

Khương Duy thưa :

- Thừa tướng nên khiến một tướng nương theo mé nước đóng trại cố thủ. Rồi khiến một đạo binh chận

đường phòng binh Nhai Ðình đến đánh. Còn Thừa Tướng sẽ dẫn đại binh lấy Kỳ Sơn. Tôi sẽ dùng kế như

vậy , như vậy. . . ắt bắt được Tào Chơn.

Khổng Minh bèn sai Vương Bình, Ly Khôi dẫn binh phục nơi đường nhỏ Nhai Ðình. Ngụy Diên dẫn binh

giữ Trần Thương. Mã Ðại tiên phong ; Trương Bào với Quan Hưng do theo đường nhỏ đi ngỏ Tà Cốc,

nhắm Kỳ Sơn tấn phát.

Về phần Tào Chơn, từ khi Tào Tuấn dùng lại Tư Mã Ý, thì sợ Ý đoạt hết công lao nên cố gắng điều binh

chống Thục. Khi nghe Hích Chiêu giữ được Trần Thương, Vương Song chém được tướng Thục thì cả

mừng. Ngày kia bỗng bắt được kẻ tế tác ở San Cốc đem về.

Tào Chơn tra hỏi, y thưa :

- Tôi không phải kẻ gian tế vì có việc mật nên muốn ra mắt Ðô Ðốc, rủi bị bắt đó thôi .

Tào Chơn nhẹ lời :

- Cơ mật gì vậy ?

Tên ấy thưa :

- Tôi là người tâm phúc của Khương Bá Uớc đến dâng mật thư.

Tào Chơn mở thư xem, đại ý rằng :

- Tôi là Khương Duy, tướng có tội. Nhưng bị Khổng Minh dùng kế nên phải chịu đầu hàng. Nay binh Thục

kéo đến đây, Khổng Minh lại có ý nghi tôi, nên tôi muốn được đái công chuộc tội. Vậy nên binh Thục đến

thì Ðô Ðốc cứ trá bại mà chạy, chừng nào thấy nổi lửa thì hãy quay binh lại đánh. Tôi sẽ đốt hết lương thảo.

Như vậy ắt bắt được Khổng Minh.

Tào Chơn cả mừng, trọng thưởng kẻ đem thơ và cho về báo với Khương Duy cứ làm y kế .

Tào Chơn hỏi Bí Diệu, Diệu thưa :

- Khổng Minh đa mưu, Khương Duy túc kế. Vậy chớ tin !

Tào Chơn nói :

- Duy là người của Ngụy há phản Ngụy sao ?

Bí Diệu thưa :

- Hãy để tôi đến tiếp ứng với Khương Duy, nếu thành thì công cùng về Ðô Ðốc, nếu bại, tôi sẽ gánh hết

cho.

Tào Chơn nghe theo bèn khiến Bí Diệukéo binh đến Tà Cốc.

Lối hoàng hôn, có quân về báo :

- Ðường Tà Cốc có binh Thục kéo đến.

Bí Diệu liền tiến quân.

Binh Thục lui, binh Ngụy ào tới, hứng thấy Khổng Minh ngồi trên xe, kêu Bí Diệu mà nói :

- Hãy về bảo Tào Chơn ra đây nói chuyện !

Bí Diệu hét lớn :

- Chúa tướng há lại nói chuyện với bay .

Khổng Minh cả giận, giơ cán quạt lên, tức thì binh Thục ùa ra đánh phía hậu.

Bí Diệu lại thấy phía sau có lửa cháy, ngỡ là Khương Duy đã cử sự, bèn lướt tời mà đánh..

Bỗng hai đạo binh Trương Bào và Quan Hưng xông ra chận lại. Trên núi tên bắn xuống như mưa.

Bí Diệu biết mình trúng kế cố đánh nhầu.

Lại gặp Khương Duy chận lại, rồi cười :

- Ta gạt Tào Chơn, nhưng y không đến lại saingươi đến đây mà lãnh cái chết. Thiệt uỗng .

Bí Diệu thấy không có lối rút , tự vận mà chết.

Khổng Minh rốc binh tới Kỳ Sơn đóng trại, rồi nói với Khương Duy :

- Tiếc vì dùng mưu lớn vào việc nhỏ.

Tào Chơn hay tin Bí Diệu đã chết thì ăn năn vô cùng, suốt đêm nghĩ kế lui binh, lại khiến người về tâu với

Ngụy Chúa tự sự

Hồi Thứ 98 - Tam Quốc Chí

Theo Hớn binh , Vương Song bị chém

Lấy Trần Thương , Gia Cát đề binh

Nguyên Tác : La Quán Trung

Ðang lâm trào, Tào Tuấn được tin báo :

- Ðô Ðốc Tào Chơn bại trận , binh Thục đã ra khỏi Kỳ Sơn .

Tào Tuấn thất kinh vội hỏi Tư Mã Ý :

- Không hay khanh có kế chi ?

Tư Mã Ý đáp :

- Tôi biết chúng sẽ ra ngả Trần Thương nên đã khiến Hích Chiêu đến đó. Lại có Vương Song cứu ứng thì

chúng không dám vận lương theo đường ấy. Như vậy binh Thục lương chỉ đủ ăn một tháng. Vậy xin cứ

giáng chỉ cho Tào Chơn cố thủ đừng đánh. Ðộ một tháng binh Thục hết lương ắt phải chạy. Lúc đó bắt

Khổng Minh dễ lắm .

Tào Tuấn nói :

- Khanh biết vậy thì cứ đem quân đến đánh có hơn không ?

Tư Mã Ý thưa :

- Tôi còn đề phòng Ðông Ngô .

Tào Tuấn sai người đến bảo Tào Chơn phải cốthủ, chớ không được đánh.

Ngày kia đang thương nghị , bỗng có chiếu truyền phải cố thủ, Tào Chơn không hiễu.

Quách Hoài thưa :

- Ấy là kế của Tư Mã Ý .

Tôn Lễ thưa :

- Nếu binh Thục thực đã hết lương thì tôi giả đi vận lương rồi chở cỏ khô, binh Thục ắt sẽ đến cướp, chờ

chúng lọt vào giữa tôi sẽ nổi lửa đốttất sẽ thắng .

Tào Chơn khen hay bèn sai Tôn Lễ y kế.

Nói về Khổng Minh ở Kỳ Sơn thường sai quân đến khiêu chiếu, quân Ngụy cứ cố thủ không chịu ra.

Khổng Minh nói với Khương Duy :

- Nay binh Ngụy không ra đánh, đó vì đường Trần Thương chuyển vận không thông, các nẻo nhỏkhó đi, ta

tính lương thảo đem theo chỉ đủ cho một tháng. Vậy phải tính sao ?

Khương Duy thưa :

- Tôi cũng đang lo việc ấy ; nhưng tính chưara ?

Ðang bàn bạc thì có tin tại núi Kỳ Sơn, binh Ngụy đang giải lương thực rất nhiều.

Khổng Minh bèn lên xe đến quan sát rồi nói :

- Ðó là mưu kế gạt ta, vì bọn Ngụy biết ta thiếu lương . Vậy ta phải tương kế tựu kế mới xong

Nói xong, khiến Mã Ðại dẫn binh và dặn :

- Hễ thấy chúng thì đừng cướp giật, cứ đến chỗ đầu gió nổi lửa. Nếu các xe cỏ ấy cháy rồi ắt binh Ngụy

đến vây trại ta. Lại sai Mã Trung và Trương Ngưng đến vây phủ .

Rồi kêu Trương Bào và Quan Hưng mà dặn :

- Ðêm nay hễ thấy tại núi Kỳ Sơn dậy lửathì phục binh quanh dinh Tào Chơn, chờ chúng ra rồivào cướp

trại .

Sau đó kêu Ngô Bang, Ngô ý dặn :

- Ðêm nay Ngụy sẽ cướp trại ta, hai người hãy dẫn binh ra ngoài, chờ địch vào trại rồi kéo binh đánh áp.

Cắt đặt xong, Khổng Minh lên ngồi trên núi Kỳ Sơn. Còn binh Ngụy biết chắc binh Thục sẽ cướp lương bèn

về báo cho Tào Chơn.

Tào Chơn kêu Trương Hổ, Nhạc Lâm dặn :

- Ðêm nay phía núi Kỳ Sơn có lửa cháy tức binh Thục cho quân đến cứu. Vậy phải làm thế này...thế nầy. . .

Hai tướng lãnh mạng ra đi, rồi lên chỗ cao mà canh chừng hiệu lửa.

Tôn Lễ phục tại núi Kỳ Sơn, bỗng thấy Mã Ðại lẳng lặng đến, thấy xe đi từng lớp, lại cắm cờ rất nhiều . Lúc

ấy gió Nam thổi mạnh.

Mã Ðại liền sai quân kéo tới, nổilửa đốt hết xe cộ, lửa cháy rực trời.

Tôn Lễ thấy binh Thục đến cướp lương liền hô phục binh xông ra.

Lúc ấy Mã Trung và Trương Ngưng vây binh Ngụy vào giữa.

Tôn Lễ thất kinh, lại thấy Mã Ðại thì càng cả sợ , chống cự hồi lâu không được, binh Ngụy chết như rạ.

Tôn Lễ liều mạng chạy trốn.

Còn Trương Hổ thấy phía Tây dậy lửa thì mở toang cửa trại, rồi cùng Nhạc Lâm dẫn binh đến cướp trại

Thục.

Khi đến nơi thấy trại trống không, lại vội thâu binh về đến giữa đường thì gặp Ngô Bang và NgôÝ xông ra

vừa giết vừa chặn đường về .

Hổ và Lâm dẫn tàn binh chạy về thì gặp Quan Hưng và Trương Bào nạt lớn :

- Trại của ngươi ta cướp rồi. Cút đi !

Trương Hổ và Nhạc Lâm thất kinh kéo quân thẳng đến trại Tào Chơn, kể lại mọi việc.

Chơn dậm đất than :

- Ta đã mắc mưu chúng rồi. May ta chưa phát binh, nếu chậm tí nữa ắt là nguy đến đại binh rồi.

Còn Khổng Minh thắng trận, truyền giao mật kế cho Ngụy Diên, còn một phía truyền rút binh.

Dương Nghi hỏi :

- Ta đang đại thắng, tại sao Thừa Tướng lui binh ?

Khổng Minh đáp :

- Nay ta thẳng. Nhưng Ngụy lại cố thủ nơi Trần Thương, thì thế nào ta cũng hụt lương. Nếu không thừa dịp

mà rút ắt Ngụy binh sẽ được binh Trung Nguyên đến tiếp cứu, chừng đó thiếu lương có muộn về cũng

không được .

Ðêm ấy Khổng Minh cứ để chiêng trong trong trại, dẫn quân binh đi hết. Còn Tào Chơn đang buồn rầu vì

bại trận, bỗng có tin báo Trương Hấp đến.

Tào Chơn bèn thỉnh vào.

Trương Hấp thưa :

- Tôi vâng lệnh Thánh chỉ đến cùng Ðô Ðốc .

Tào Chơn hỏi :

- Tư Mã Ý có dặn gì ngươi chăng ?

Trương Hấp thưa :

- Tư Mã Ý nói hễ binh ta thắng thì giặc không lui về, còn như binh ta thua, giặc sẽ kéovề hết .

Tào Chơn nói :

- Ta vừa đại bại !

Trương Hấp thưa :

- Vậy phải cho người đến thám thính xem địch quân động tĩnh thế nào ?

Tào Chơn cho quân đi quan sát quả nhiên binh Thục đã lui hết.

Tào Chơn ăn năn không kịp.

Còn Ngụy Diên lệnh mật kế của Khổng Minh, đêm hôm đó về thẳng Hớn Trung.

Vương Song được tin, đốc binh đuổi theo.

Ngụy Diên cứ dẫn binh chạy dài, Vương Song cứ vỗ ngựa rượt theo.

Ði được một quãng ta, Vương Song quay lại thấylửa cháy nới phía trại mình, bèn vội vãlui binh.

Ði đến gần mé núi bỗng Ngụy Diên xông ra hét lớn, Vương Song thất kinh trở tay không kịp, bị NgụyDiên

cho một đao bay đầu . Binh Ngụy vỡ chạy tứ tán. Ngụy Diên chậm rãi trở về .

Ngụy Diên về ra mắt Khổng Minh.

Khỗng Minh bèn bày yến tiệc khao quânsĩ.

Còn Tào Chơn khi nghe tin binh Thục đã kéo đi hết rồi , lại chết mất Vương Song buồn bực chẳng cùng,

sau đó giao Quách Hoài, Trương Hấp ,Tôn Lễ ở lại giữ Ải Khẫu, còn mình trở về Lạc Dương dưỡngbệnh.

Trong khi đó, Tôn Quyền đang chăm lo sửa sang trào chính, lại được tin Thục Chúa đã sai Khổng Minh hai

lần ra khỏi Kỳ Sơn đánh Ngụy, Tào Chơn thấtbại hai phen, làm cho binh Ngụy kinh hồn .

Tôn Quyền bàn rằng :

- Nay nhân dịp Ngụy thua Thục hai phen, ta cũng nên thừa cơ này đem binh phạt Ngụy có được chăng ?

Trương Chiêu thưa :

- Mới đây tới nghe trên núi Ðông San có phụng hoàng lại đậu, tại Ðại Giang có Huỳnh Long xuất hiện. Cứ

điềm ấy đại vương cũng nến tức vị Hoàng đế đã rồi lo phạt Ngụy sau.

Tôn Quyền đang phân vân, nhưng các quan hết thảy đều tung hô.

Tôn Quyền bèn tức vị hoàng đế , cải niên hiệu là Huỳnh Long nguyên niên , tôn hàmân cho Tôn Kiên làm

Võ Liệt hoàng đế , mẹ là Ngô Thị làm Võ Liệt hoàng hậu ; anh là Tôn Sánh làm Trường Sa hương vương,

con là Tôn Ðăng làm Hoàng Thái Tử. Con lớn của Gia Cát Cẩn là Gia Cát Cách làm Tả Phù cho thái tử ,

con thứ Trương Chiêu làm Hữu Bật cho thái tử.

Trương Chiêu lại tâu :

- Xin sai sứ vào Tây Thục để kết giây liên hảo lâu dài, rồi mới tính việc được.

Tôn Quyền nghe theo.

Hậu chúa thấy sứ Ngô đến bèn nhóm quần thần bàn luận.

Trương Huờn tâu :

- Việc này nên thỉnh ý Thừa Tướng .

Hậu chúa bèn cho người đến Hớn Trung hỏi ý Khổng Minh.

Minh nói :

- Phải đem lễ vật đến Ðông Ngô mà mừng, rồi xin Ngô sai Lục Tốn đi dẹp Ngụy. Hễ Tư Mã Ý mắc cự với

Lục Tốn thì tôi đem binh ra Kỳ Sơn ắt là thành công.

Hậu chúa nghe theo bèn trọng đãi Sứ Ngô, lại khiến Trần Chấn đem lễ vật sang Ngô đáp tạ dâng quốc thư.

Tôn Quyền thấy vậy rất đẹp ý bèn trọng đãi Trần Chấn.

Lại triệu Lục Tốn đến dạy rằng :

- Nay Thục chúa sai sứ đến trả lễ và khiến ta đem binh phạt Ngụy, vậy khanh nghĩ sao ?

Lục Tốn tâu :

- Ấy là kế Khổng Minh muốn ta cầm chân Nguỵ nơi Giang Nam để tiện bề ứng binh đó. Nhưng nay đã

bang giao chẳng lẽ không giúp nhau. Tuy nhiên ta cứ phao đồn rằng đi phạt Ngụy, rồi thao luyện binh sĩ chờ,

hễ Khổng Minh đánh Ngụy cho đến lúc nguy cấp, ta mới thừa cơ đánh lấy Trung Nguyên .

Tôn Quyền y kế, hạ lịnh binh sĩ thao luyện chọn ngày phạt Ngụy.

Khi Trần Chấn về thuật lại cho Khổng Minh.

Minh nói :

- Lục Tốn có ý ngồi đấy để xem thànhbại. Nhưng đó không phải việc ta lo. Hiện nay chỉ lo việc thám thính

đường Trần Thương .

Cách ít ngày có tin báo, tại Trần Thương, Hích Chiêu bị đau nặng.

Khổng Minh cười, nói :

- Số là trời giúp ta.

Bèn khiến Khương Duy và Ngụy Diên vào truyền chỉnh đốn binh mã nội ba ngày phải kéo đến Trần Thương

mà lấy ải .

Ngụy Diên, Khương Duy vâng lệnh ra đi.

Khổng Minh lại kêu Quan Hưng, Trương Bào đếndặn phải làm như vầy. . . như vầy. . .

Còn Quách Hoài nghe Hích Chiêu đau nặng bèn thỉnh Trương Hấp đến, nói :

- Tướng quân phải đến Trần Thượng thế cho Hích Chiêu.

Trương Hấp lãnh mạng ra đi. Ðêm ấy Hích Chiêu được tin binh Thục đến vây phủ đang dùng thang trèo vào

thành, rất nguy cấp .

Hích Chiêu thất kinh té ngửa mà chết. Binh Thục bốn phía ào vào, nổi lửa dậy trời, còn binh Ngụy không có

chư tướng, mạnh ai nấy kiếm đường mà chạy, số đông đầu hàng lũ lượt.

Khương Duy và Ngụy Diên khi kéo quân đến bên thành thì thấy yên lặng.

Hai người dang lưỡng lự thì có liếng vọng ra :

- Sao hai người đến trể vậy ?

Hai tướng chưa biết thế nào thì Khổng Minh dạy mở cửa thành cho vào, rồi nói :

- Ðạo quân của hai người là đạo quân ta dằn mặt để cho địch thấy mà thôi còn ta đãsai Trương Bào và

Quan Hưng kéo đến bất ngờ lấy thành rồi.

Khổng Minh lại nói :

- Hai người hãy đem binh đến lấy Tản Quan cho kịp,kẻo binh Ngụy đến cứu ứng thì hỏng.

Hai tướng kéo quân ra đi. Khi đến Tản Quan, tướng giữ ải thất kinh bỏ chạy.

Hai Người vừa vào thành thì Trương Hấp kéo binh tới.

Hai tướng bèn truyền giữ chặt cửa thành.

Trương Hấp vội trở lui báo cho Quách Hoài hay.

Khổng Minh kéo đại binh đến Kỳ Sơn. Liền nói với các tướng sĩ :

- Ta xem Âm Bình và Võ Ðô hai quận này liên tiếp với Hớn Trung, nếu lấy được thì có thể chia xẻ được lực

lượng Ngụy.

Khương Duy thưa :

- Tôi xin đi lấy hai nơi đó.

Vương Bình cũng xin đi.

Khổng Minh bèn khiến Khương Duy đến lấy Võ Ðô, Vương Bình lấy Âm Bình.

Trong khi đó, Trương Hấp về báo cho Quách Hoài và Tôn Lễ.

Hoài nói :

- Khổng Minh chắc đến chiếm đất Ung và đất Mi. Bèn khiến Trương Hấp giữ Trường An, Tôn Lễ giữ Ung

Thành, còn mình qua Uy Thành bảo thủ.

Ngụy chúa đang lâm trào thì quan cận thần lâu :

- Trần Thương đã mất , Hích Chiêu đã chết, Khổng Minh ra Kỳ Sơn, và Tản Quan cũng bị binh Thục đoạt

rồi. .

Tào Tuấn thất kinh chưa biết liệu thế nào, lại có tin báo bên Ðông Ngô. Tôn Quyền đã xưng đế, lại sai Lục

Tốn chuẩn bị đánh Ngụy.

Tào Tuấn thỉnh Tư Mã Ý hỏi kế .

Ý tâu :

- Ðông Ngô tuy thế nhưng không lo vì Tốn chưa dám khởi binh. Bây giờ điều đáng lo là Thục.

Tào Tuấn nói :

- Vậy ta phong cho khanh làm đại Ðô Ðốc thay Tào Chơn đang lâm bệnh, để ngăn binh Thục.

Nói đoạn lấy ấn thọ của Tao Chơn trao cho Tư Mã Ý.

Ý tuân lệnh kéo binh ra đi.

Hồi Thứ 99 - Tam Quốc Chí

Gia Cát Lượng tấn binh đến Kỳ Sơn

Tư Mã Ý đem quân vào đất Thục

Nguyên Tác : La Quán Trung

Khổng Minh tới Kỳ Sơn đóng trại chờ binh Ngụy.

Tư Mã Ý đem binh đến Trường An, Trương Hấp rước vào thuật hết các việc.

Ý sai Hấp làm tiên phong, Ðái Lăng làm phó tướng kéo binh đến Kỳ Sơn.

Quách Hoài và Tôn Lễ rước vào.

Ý nói :

- Khổng Minh đem binh từ xa đến, ắt phải tốc chiến tốc thắng. Ta lại được tin y đến lấy Âm Bình và Võ Ðô.

Vậy hai người hãy đến cứu nguy nơi đó, rồi lòn phía sau mà đánh tới. Còn ta chặn phía trước, ắt binh Thục

phải loạn.

Hai người lãnh mạng ra đi.

Dọc đường Quách Hoài hỏi Tôn Lễ :

- Tư Mã Ý sánh với Khổng Minh thì thế nào ?

Lễ đáp :

- Tư Mã Ý thua Khổng Minh xa lắm.

Quách Hoài nói :

- Theo kế của Tư Mã Ý vừa bày ta e Khổng Minh không đở kịp . Còn đang bàn luận, bỗng quân đến báo

Âm Bình đã bị Vương Bình lấy ;Võ Ðô bị Khương Duy chiếm rồi.

Quách Hoài và Tôn Lễ thất kinh, vừa muốn kéo binh về thì đằng sau tiếng quân hét ầm vang, Vương Bình

và Khương Duy đánh tới.

Trước mặt lại thấy Khổng Minh cầm quạt chỉ tới mà rằng :

- Tư Mã Ý gạt được ta sao ?

Nói vừa dứt thì quân Trương Bào và Quan Hưng ào ra.

Quách Hoài và Tôn Lễ túng thế phải chạy lên núi.

Trương Bào giục ngựa đuổi theo, chẳng may ngựa trượt chân té nhào, Bào bị thương nặng phải đưa về Hớn

Trung điều trị. Nhờ đó mà Quách Hoài và Tôn Lễ mới thoát.

Tư Mã Ý nói :

- Ðó không phải là tội cácngươi. Ấy là tại trí ta không bằng Khổng Minh .

Nói đoạn, sai hai người đến cố thủ Ung Thành và Mỹ Thành .

Ý lại kêu Trương Hấp và Ðái Lăng mà nói :

-Khổng Minh đã lấy được Âm Bình và Võ Ðô , thế nào cũng đến chiêu an bá tánh. Vậy thừa lúc y không ở

trong đại trại, lén ra phía sau mà đánh tới. Còn ta cũng đem binh đánh ép hai đầu, ắt binh Thục phải loạn.

Hai người bèn kéo riết đến trại Thục. Nữa đêm hai đạo binh bèn hiệp lại một, rồi cứ sau binh Thục mà kéo

tới. Ði được vài dặm bỗng có tin báo phía trước xe cộ bỏ ngổn ngang.

Trương Hấp nói :

- Ta thấy binh Thực đã chuẩn bị rồi, chớ nêntới nữa .

Ðang bàn luận thì bốn phía quân Thục ào ra, còn trên núi lửa cháy rực trời. Hấp và Lăng cả kinh, chạy thoát

vòng vây, binh hao hơn nửa.

Chạy được một quãng thì thấy Khổng Minh chỉmặt nói :

- Về nói với Tư Mã Ý đừng đánh lén phía sau nữa mà mạng họa. Kế đó sao gạt được ta .

Trương Hấp, Ðái Lăng cứ thế chạy dài. .

Trong khi đó, Tư Mã Ý cứ chuẩn bị binh mã chờ ngày tiến binh.

Bỗng hai tướng hoảng hốt chạy về kể hết mọi sự.

Tư Mã Ý than :

- Khổng Minh tuyệt không ai bì kịp . Nói đoạn, lui binh cố thủ không dám ra nữa.

Khổng Minh đại thắng rồi , nhưng mỗi ngày đầu sai Ngụy Diên đến khiêu chiến, mà binh Tư Mã Ý cũng

không chịu ra .

Ngày kia, bỗng Hậu chúa sai Phí Vĩ đến phục chức cho Khổng Minh.

Minh hỏi, Vĩ thưa :

- Việc Nhai Ðình do Mã Tắc gây nên, Thừa Tướng lại xin giáng chức . Nay Hậu chúa sai tôiđem chiêu đến

phục chức cho Thừa Tướng.

Khổng Minh từ chối, Phí Vĩ nói mãi Khổng Minh mới chịu lảnh .

Ðoạn, khiến người về Thành Ðô tạ ơn.

Riêng Khổng Minh thấy Tư Mã Ý cố thủ mới không chịu ra, bèn nghị kế rồi khiến quân nhổ trại.

Ðược tin này Tư Mã Ý nói :

- Khổng Minh ắt có mưu sâu chớ nên khinh động ?

Trương Hấp thưa :

- Chắc y hết lương thảo nên phải lui binh, ta nên thừa cơ rượt theo đánh một trận .

Ý nói :

- Ta liệu phen này y lấy được Trần Thương rồi thì đường vận chuyển lương thảo của y đâu có khó .

Lại có tin báo :

- Khổng Minh đóng trại cách đây ba mươi dặm.

Ý cười :

- Như vậy lại càng nên cố thủ .

Ba tuần trôi qua vẫn chưa động tĩnh, cũng chẳng thay tướng Thục đến đánh .

Tư Mã Ý bèn cho quân đi thám thính. Lại được tin Khổng Minh đã nhổ trại lui ba mươi dặmnữa.

Thấy vậy, Tư Mã Ý nói với Trương Hấp:

- Thật là quỉ kế của Khổng Minh

Trương Hấp thưa :

- Y dùng kế hoãn binh để rút lui . Tôi xin nguyện đến đó đánh vùi một trận.

Tư Mã Ý nói :

- Khổng Minh đa mưu. Vậy chớ nên theo !

Trương Hấp thưa :

- Nếu thất trận, tôi xin chịu tội .

Mã Ý nói :

- Nếu người muốn đi thì phải phân binh làm hai cánh. Ngươi dẫn một cánh đi trước, những phải ráng sức tử

chiến. Ta sẽ đem binh đi sau tiếp ứng để phòng phục binh..

Hôm sau, Trương Hấp và Ðái Lăng dẫn ba vạn quân đuổi theo .

Còn Tư Mã Ý cũng để quân lại ít nhiều mà giữ trại, còn mình dẫn hậu binh theo sau.

Khổng Minh được tin, bèn cử Vương Bình và Trương Dực tấn binh, rồi dặn :

- Nay Trương Hấp dẫn binh đến ắt là quyết tử với ta. Vậy hai ngươi hãy ráng sức cự địch . Nếu Tư Mã Ý

đem binh tiếp ứng thì chia thành 2 đạo mà đánh.

Lại kêu Khương Duy, Liêu Hóa dặn :

- Ta giao cho ngươi cuốn cẩm nang đến phục tại Kỳ Sơn, nếu Duy và Hóa nguy khốn hãy mở ra coi .

Lại kêu Ngô Bang, Ngô Ý, Mã Trung, Trương Ngưng mà dặn :

- Binh Ngụy đến thì vừa đánh vừa chạy, khi nào thấy Quan Hưng đem binh tới hãy quay lại mà đánh .

Rồi, dặn Quan Hưng :

- Hãy phục binh nơi San Cốc, lúc nàothấy cờ đỏ của ta lấy động thì kéo binh ra đánh nhầu.

Các tướng lãnh mạng ra đi.

Trương Hấp và Ðái Lăng thấy Mã Trung, Ngô Bang, Ngô Ý ra chống cự thì hầm hầm kéo binh ra đánh vùi.

Binh Thục vừa đánh vừa chạy, binh Ngụy rượt theo ước hai mươi dặm.

Bỗng Vương Bình và Trương Dực xông rađánh bọc hậu. Phía trước bốn tướng Thục cũng quay lại đánhtới

tấp.

Trương Hấp phải tử chiến. Nhưng vẫn không thoát khỏi vòng vây.

Trong lúc binh Thục đang xiết chặt vòng vây, bỗng Tư Mã Ý từ sau tới vây phủ Trương Dực vàVương

Bình vào giữa. Vương Bình đốc quân quay lại đánh Tư Mã Ý, còn Trương Dực cự vớiTrương Hấp .

Từ trên núi Khương Duy và Liêu Hóa xem chừng Trương Dực và Vương Bình đã đuối sức, liền dở cẩm

nang ra xem, thấy Khổng Minh dặn :

- Nếu Tư Mã Ý đến thì cứ đem binh giả đò cướp trại, ắt chúng phải quay binh trở về .

Duy và Hóa bèn kéo tới trại Tư Mã Ý .

Thấy thế, Y thất kinh, vội vã truyền lui binh về giữ trại lập tức.

Vương Bình thừa dịp đánh nhau tới, giết quân Ngụy chết như rạ.

Phần Trương Hấp thay Tư Mã Ý rút binh, lòng rối loạn, lại thấy Quan Hưng nhào tới vây Hấp vào giữa.

Hấp và Lăng liệu phá vòng vây mà rút về trại. Binh lính chỉ còn vài ngàn người.

Khi Tư Mã Ý về đến trại quân Thục đã rút đi hết, tức giận quở các tướng rằng :

- Ta biết Khổng Minh dụng kế các ngươi cứ nàn nằn xin đánh để bị đại bại. Từ nay kẻ nào còn như theo ta

sẽ không dung .

Chư tướng hổ thẹn lui ra.

Trận ấy Khổng Minh đại thắng .

Khổng Minh vừa thu binh về trại thì quân báo có người ở Thành Ðô tới .

Khổng Minh hỏi mới hay tin là Trương Bào đã chết.

Khổng Minh vùng khóc rống, máu trào ra miệng, té xỉu.

Chư tướng đở dậy.

Từ đó Khổng Minh lâm bệnh dậy không nổi.

Vài hôm sau, Khổng Minh kêu cáctướng vào mà nói :

- Ta mang bịnh nặng phải về Hớn Trung để dưỡng sức và tính kế khác. Nhưng phải tuyệt đối giữ bí mật.

Rồi đó binh Thục nhổ trại ra đi. Ði được 5 ngày rồi mà binh Ngụy vẫn không hay .

Khi biết được, Tư Mã Ý hối tiếc chẳng cùng, bèn để chư tướng ở lại mà trở về Lạc Dương.

Khổng Minh về đến Hớn Trung thì bệnh tình thuyên giảm dần .

Qua năm Kiến Hưng thứ 8 , Tào Chơn cũng lành bệnh bèn đến tâu với Ngụy chúa rằng :

- Nay tôi đã mạnh , xin bệ hạ cho dẫn binh đến Hớn Trung đánh Thục .

Tào Tuấn hỏi Ý , Ý tâu :

- Tôi liệu binh Ngô chắc chưa dám độngbinh ; vậy cũng nên đi phạt Thục để trừ mối lo cho Trung Nguyên.

Tào Tuấn y kế, bèn sai Tào Chơn làm Ðại Ðô Ðốc lãnh đại binh đến Trường An , do theo ngả Kiếm Các

vào lấy Tây Xuyên.

Lúc đó, quân thám thínhliền phi báo với Thục chúa.

Thục chúa triệu Khổng Minh trở về Thành Ðô mà hỏi :

- Tướng phụ đã hay việc Tào Tuấn sai Tào Chơn làm Ðô Ðốc , Tư Mã Ý làm Phó Ðô Ðốc , khởi binh đánh

Tây Thục chưa .

Khổng Minh tâu :

- Tôi thường tâu với bệ hạ , nếu không khởi binh đánh Ngụy , ắt Ngụy sẽ kéo đến đánh ta . Thật ra tôi đã đề

phòng đâu đó rồi , xin bệ hạ chớ lo .

Hậu chúa cả mừng phê chiếu Không Minh đến Hớn Trung lo việc ngăn giặc .

Về đến Hớn Trung , Khổng Minh kêu Vương Bình, Trương Ngưng vào mà nói :

- Hai ngươi hãy đem một ngàn quân đếngiử Trần Thương mà chống Ngụy .

Vương Bình thất kinh thưa :

- Nay binh Ngụy xua hơn bốn mươi vạn binh , Thừa Tướng cấp cho tôi có một ngàn , sao ngăn nổi .

Khổng Minh nói :

- Không sao , cứ đi đi !

Hai người năn nỉ xin thêm binh, Khổng Minh cười nói :

- Ðêm qua ta xem thiên văn hay Sao Tất đến địa phận Sao Thái Âm, ấy là điềm mưa lớn . Binh Ngụydẫu

có bốn mươi vạn đi nữa cũng chỉ đóng lại đó chớ sao dám xâm nhập nơi hiểm yếu . Bởi vậy ta cứ đồn binh

nơi Hớn Trung nghĩ ngơi , chừng nào binh Ngụy lui , ta sẽ rượt theo đánh .

Hai người nghe rõ mới an lòng đi .

Khổng Minh lại truyền quân sĩ tích trử lươngthực chờ binh Ngụy rút sẽ đánh.

Còn Tào Chơn và Tư Mã Ý kéo đến Trần Thương rồi vào thành nghĩ ngơi . Ðêm ấy Ý xem thiên văn xong

nói với Tào Chơn rằng :

- Tôi thấy sao Tất gần sao Thái Âm , ắt có mưa lớn . Nếu kéo binh vào sâu sẽ nguy hiểm . Vậy hãy ở đây

chờ hết mưa sẽ hay .

Tào Chơn nghe nói bèn đồn binh nơi đó .

Cách mấy ngày sau trời đổ mưa tầm tả, bốn phía thành Trần Thương nước ngập hơn ba thước. Trong thành

quân sĩ không có chỗ ẩn núp chođủ, lừa ngựa lại thiếu cỏ ăn, chết vô số.

Tin này thấu đến Trung Nguyên .

Các quan tâu :

- Xin bệ hạ hãy ra lệnh cho Tào Chơn kéo binh về . Nếu đánh ắt không thắng nổi , vì binh sĩ đã mất nhuệ khí

rất nhiều rồi .

Tào Tuấn nghe nói liền hạ chiếu triệu Tào Chơn lui binh .

Lúa ấy tại Trần Thương , Tào Chơn cũng đã có ý lui binh , nhưng vì trời mưa quá nên chưa thi hành được ,

bỗng nhiên nhận được chiếu của Tào Tuấn liềncho lịnh binh sĩ chuẩn bị đâu đó để chờ ngày kéobinh về .

Qua một tháng tạnh mưa .

Tào Chơn hỏi Tư Mã Ý về kế lui binh.

Ý nói :

- Phải để hai đạo binh phục rồi sẽ rút .

Tào Chơn y kế.

Trong khi đó Khổng Minh, khi thấay trời đã tạnh , truyền họp chư tướng lại mà nói :

- Ta liệu binh Ngụy ắt lui, nhưng nếu rượt theo sẽ bị phục binh của nó. Vậy cứ để chúng về tự nhiên, ta sẽ

liệu kế khác

Hồi Thứ 100 - Tam Quốc Chí

Không hiểu kế Tào Chơn thất trận

Ra trận tiền tai mắt gặp nhau

Nguyên Tác : La Quán Trung

Khi ấy chư tướng thấy Khổng Minh không chịu rượt theo tức tối lắm.

Khổng Minh nói :

- Nếu ta rượt theo ắt sa kế . Nay cứ để chúng tự do ra về, rồi ta theo đường Tà Cốc mà lấy Kỳ Sơn thì

chúng không

biết đâu mà đỡ. Như thế có lợi hơn không ?

Chư tướng lại hỏi :

- Muốn lấy Trường An thì thiếu gì đường, tại sao lại cứ phải nhắm Kỳ Sơn .

Khổng Minh cười :

- Kỳ Sơn là địa đầu của Trường An. Quân ở Lũng Tây muốn đến đều phải qua ngả đó. Chỗ ấy, trước có

sông Vị , sau Có Tà Cốc, ra bêntả, vào bên hữu , hai bên đều phục binh được. Thật là chỗ dụng võ. Chiếm

được nơi ấy là có địa lợi .

Sau đó, Khổng Minh sai Ngụy Diên, Trương Ngưng, Ðổ Quỳnh, Trần Thức cùng đem binh ra Tà Cốc , rồi

tự mình cầm đại binh, với Quan Hưng và Liêu Hóa làm Tiên phong kéo tới.

Còn Tào Chơn trở về được bằng an.

Tư Mã Ý nói :

- Khổng Minh không rượt theo ắt là y có mưu gì .

Tào Chơn nói :

- Chắc chúng thiếu lương thực vì mưa ròng rã.

Tư Mã Ý thưa :

- Tôi liệu binh Thục nội trong mười ngày sẽ đến đây. Vậy Ðô Ðốc và tôi phải đồn trú tại Tà Cốc và Cơ Cốc

.

Nói về Ngụy Diên, Trần Thức, Trương Ngưng, Ðổ Quỳnh cùng kéo quân đi, bỗng có Ðặng Chi đến nói :

- Thừa Tướng nói nếu qua ngả Cơ Cốc thì phải coi chừng phục binh của Ngụy.

Trần Thức nói :

- Thừa Tướng sao đa nghi vậy. Binh Ngụy lo rút về chưa rồi, sức đâu mà đến đó.

Ðặng Chi nói :

- Thừa Tướng thông hiễu binh cơ quân pháp sao các ông nói vậy.

Trần Thức nói :

- Nếu liệu việc hay đâu có mất Nhai Ðình.

Ngụy Diên cũng chêm vào :

- Nếu Thừa Tướng nghe tới, đem binh theo ngả Tý Ngọ Cốc thì đừng nói lấy Trường An mà cả Trung

Nguyên cũng lấy trong chớp mắt.

Trần Thúc nói :

- Ðể tôi đến ngã Cơ Cốc chiếm Kỳ Sơn để hạ trại coi Thừa Tướng có hổ không ? Nói rồi cứ đi tới ; đi

được một quãng bị phục binh Ngụy ào ra.

Trần Thức thất kinh định lui binh nhưng chưa kịp đã bị vây hãm.

Ngụy Diên vội đem binh đánh nhau mới cứu được Thức. Cả hai ăn năn không cùng.

Còn Khổng Minh dẫn binh đi ngã Tà Cốc , bỗng có tin báo Trần Thức bị Ngụy vây nơi Cốc Trung, bèn kêu

Mã Ðại, Vương Bình lại dặn :

- Tà Cốc có binh cố thủ, vậy dẫn binh theo đường núi kéo tới, phía tả Kỳ Sơn rồi nổi lửa .

Lại khiến Mã Trung , Trương Dực đến phía hữu Kỳ Sơn nổi lửa làm hiệu. Ta sẽ đốc binh đánh 3 mặt, ắt

chiếm được trại Tào Chơn .

Còn Tào Chơn không tin binh Thục kéo đến nên cứ nghỉ ngơi. Chẳng dè vừa được 7 ngày, bỗngcó tin binh

Thục kéo tới, Tào Chơn bèn sai Trần Lượng đi mai phục.

Vừa đến Cốc Khẫu thì bị Ngô Bang và Ngô Ý xông ra vây phủ .

Tào Chơn hay được kéo quân đến cứu thì bị Quan Hưng và Liêu Hóa ào ra chân lại.

Hai bên đang đánh nhau thì có tin :

- Phía sau trại lửa cháy ! TàoChơn vội trở lại thì gặp đạo binh của Mã Ðại, Vương Bình và của Mã Trung,

Trương Dực đang giết binh Ngụy vô kể .

Còn Khổng Minh thấy trại Tào Chơn lửa cháy, biết quân mình dã đến cướp trại bèn đốc binh tới.

Binh Ngụy cả loạn, binh Thục thừa thế rượt theo, bỗng từ trên núi có tiếng quân la ó.

Tư Mã Ý kéo quân ra tiếp cứu.

Binh Thực đánh vút một trận , rồi mới chịu rút.

Tào Chơn thấy Tư Mã Ý thì hổ thẹn vô cùng.

Ý nói :

- Thôi đừng nói đến việc đổ thừa cho nhau. Nay binh Thục đã chiếm được Kỳ Sơn rồi thì ta ắt phải lui về

sông Vị Thủy hạ trại .

Cả hai thâu tàn binh về phía Tây sông Vị.

Tào Chơn quá bực ngã bệnh không dậy nhoi, còn Tư Mã Ý sợ làm nhụt nhuệ khí quân sĩ nên cũng chưa

dám lui quân.

Khổng Minh đại thắng, đốc binh đến Kỳ Sơn đóng trại, khao binh.

Còn Trần Thức, Ngụy Diên quỳ trước trướng mà chịu tội, Khổng Minh nạt lớn :

- Các ngươi chẳng tuân quân lệnh, không biết hổ sao ?

Trần Thức thưa :

- Ấy cũng bởi Ngụy Diên xúi nên mới lỡnhư vậy .

Khổng Minh từng biết Ngụy Diên sẽ sinh phản, nhưng vì tiếc sức mạnh của Diên nên phải dùng ; bèn nạtkẻ

tả hữu dẫn Thức ra mà chém.

Lát sau đầu Thức được treo dưới trướng.

Sau đó, bỗng có tin báo Tào Chơn hiện đau nặng, còn đang điều trị.

Khổng Minh cả cười :

- Tên này cũng nên cho nó chết đi. Ðể ta viết một phong thư mà giết nó đi cho sớm .

Nói đoạn, viết thư rồi kêu bọn hàng binh lại mà nói :

- Chúng bây là tù binh, ta không nỡ giết. Ta tha trở về đem thư này dâng cho Tào Chơn.

Chúng quân lạy tạ, rồi cầm thư về trao cho Tào Chơn.

Tào Chơn mở ra xem:

- Thư rằng : Ðạo làm tướng phải rõ binh cơ, thông hiễu thiên văn địa lý, mới khỏi bị nhục. Rất đáng thương

chúng bây là đồ vô học, nghịch mạng trời mà phò tên vô lại chiếm ngôi Hớn đế, bị dầm mưa trót tháng nơi

Trần Thương. Nay trở về ra nơi Tà Cốc thì Ðô Ðốc hết hồn, ba quân bạt vía . Vậy còn gan nào mà dám

đến chiến trường để thấy mặt chúng ta là bậc anh hùng, quét sạch Ngụy quốc như trở bàn tay . Tào Chơn

xem thư xong, tức giận, hét một tràng rồi chết.

Sau đó, Tư Mã Ý chở quan cửu Tào Chơn về Lạc Dương an táng.

Ngụy Chúa hay tin than khóc chẳng cùng, bèn truyền Tư Mã Ý đem đại binh đánh Khổng Minh.

Tư Mã Ý vâng lời, bèn hạ chiếnthư cho Khổng Minh hẹn ngày giao đấu.

Khổng Minh xem thư cười :

- Tào Chơn đã chết .

Nói đoạn, phúc thư cho Ý :

- Ngày mai quyết chiến !

Hôm sau, Khổng Minh kéo đến sông Vị Thủy, bày trận thế, một phía là núi, một phía là sông, chính giữa là

đất bằng.

Tư Mã Ý cũng dàn quân, rồi xông ra trước trận, bên này Khổng Minh ngồi trên xe cầm quạt lông phe phẩy.

Tư Mã Ý kêu Khổng Mình mà rằng :

- Chúa ta vâng mệnh trời, đã hai đời trị Trung Nguyên. Vậy bờ cõi ai nấy giữ, sao lại đến tranh hùng. Hãy lui

binh kẻo mất mạng !

Khổng Minh cười :

- Ta vì nhà Hớn mà trừ gian. Sớm muộn họ Tào sẽ bị phanh thây. Còn như ngươi ông chađã hưởng lộc

Hớn trào, sao còn làm phản ?

Tư Mã Ý nghe nói, cả thẹn nóivới Khổng Minh :

- Ta với ngươi quyết thư hùng một trận, hễ ta thắng, ngươi phải trở về Mao Lư. Còn như ngươi thắng, ta sẽ

chẳng phải là đại tướng.

Khổng Minh hỏi :

- Ngươi muốn đấu tướng, đấu binh hay đấu trận pháp?

Tư Mã Ý nói :

- Trận pháp trước đã .

Khổng Minh nói :

- Vậy ta nhường cho ngươi bày trận đó.

Tư Mã Ý bèn trở về Trung Quân cầm cờ phớt qua phạt lại, chỉ vẽ một hồi lập ra trận thế, rồi kêu Khổng

Minh nói lớn :

- Ngươi biết trận ấy chăng ?

Khổng Minh cười :

- Trận ấy con nít bên ta còn biết huống hồ. Ðó là trận Hỗn Nguơn nhất trí .

Tư Mã Ý :

- Vậy ngươi bố trận ta coi !

Khổng Minh lui xe vào, chỉ cho ba quân một hồi rồi ra nói :

- Ngươi biết trận của ta chăng ?

Tư Mã Ý xem một lát rồi nói :

- Bát quái.

Khổng Minh hỏi :

- Dám phá chăng ?

Tư Mã Ý :

- Biết rồi thì con nít cũng phá được.

Khổng Minh :

- Hãy phá đi.

Tư Mã Ý trở về khiến quân sĩ chia thành ba đạo, truyền Trương Hổ , Nhạc Lâm , Ðái Lăng đánh vào cửa

chánh Ðông, rồi do cửa chánh Bắc mà ra. Ba tướng tuân lệnh, kéo thẳng vào trận .

Bỗng thấy cờ xí, binh Thục xông ra như nước chảy bốn phía ào ào làm thành một bức tường không đường

lui tới. Ði đâu cũng có tướng Thục chân lại mà đánh. Trong trận có nhiều cửa, khó mà phân biệt Nam, Bắc,

Ðông , Tây.

Ðánh một lúc bèn bị binh Thục bắt sống hết.

Khổng Minh bèn khiến bắt Trương Hổ, ÐáiLăng, Nhạc Lâm dẫn đến . Còn tất cả binh sĩ đều tróidẫn theo

sau.

Rồi Khổng Minh lại truyền thả tù quân về báo cho Tư Mã Ý phải ráng học tập thêm binh pháp rồi hãy ra

trận.

Nói rồi, khiến quân lột hết áo mão của binh tướng Ngụy và lấy nhọ nồi mà vẽ vào mặt thả hết về

Tư Mã Ý thấy binh tướng của mình mang mặt lọ lem trở về thì cả giận mà nói :

- Thế này thì ta còn mặt mũi nào về Trung Nguyên nữa.

Nói xong đốc binh đến cướp trại Thục.

Khổng Minh cười :

- Tư Mã Ý đã nổi giận .

Bèn phân binh thành ba đạo bao vây quân Ngụy. Binh Ngụy chết như rạ.

Tư Mã Ý cũng ráng xua bại binh đánh vùi rồi chạy tuốt về phía Nam Sông Vị Thủy, đóng trại cố thủ.

Sau đó, Khổng Minh trở về Kỳ Sơn.

Lúc đó, tại Vĩnh An Thành, LýNghiêm sai Cẩn An giải lương đến. Nhưng vì Cẩn An say sưa nênbê trể .

Khổng Minh bèn gọi vào quở trách.

Ðêm ấy Cẩn An cả giận ra đầu Tư Mã Ý .

Ý thấy Cẩn An về đầu thì rất nghi hoặc bèn nói :

- Nếu ngươi thật lòng thì hãy về Ðô Thành bàn với bọn hoạn quan triệu Khổng Minh về được như vậy, công

của ngươi rất trọng.

An vội vã tình nguyện xin đi.

Sau đó đến Thành Ðô, ra mắt hoạn quan mà rằng :

- Khổng Minh ỷ có công lớn, ý muốn tạo phản . Bọn hoạn quan thất kinh vào thưa với Hậu chúa.

Hậu chúa sợ hãi, bèn hỏi :

.Vậy ta phải làm sao bây giờ ?

Hoạn quan tâu :

- Xin bệ hạ triệu y về Thành Ðô gấp.

Hậu chúa nghe theo bèn viết chiếu sai ngườiđến Kỳ Sơn triệu Khổng Minh về.

Trương Huyền tâu :

- Binh Thục đang hăng sao bệ hạ lại triệu Thừa Tướng về ?

Hậu chúa nói :

- Có chuyện cơ mật.

Tại Kỳ Sơn, Khổng Minh tiếp được chiếu, than :

- Chúa thượng còn nhỏ. Việc này ắt là bọn hoạn quan sanh sự rồi .

Nói xong bèn truyền chỉ Ban sư.

Khương Duy thưa :

- Nay thế binh ta đang mạnh, sao Thừa Tướng lại lui binh.

Khổng Minh than :

- Nếu không về thì trái lệnh, lòng ta có trung thành đến đâu cũng thành ra phản phúc. Còn trở về thì sau này

khó có cơ hội này.

Khổng Minh bèn truyền mật kế cho các trại cứ lui binh mã bao nhiêu phải làm thêm bếp bấy nhiêu.

Còn Tư Mã Ý biết chắc Cẩn An thành công, bèn sớm tối sai quân đi do thám xem binhThục động tĩnh thế

nào.

Quân về phi báo :

- Quân Thục ngày nào cũng thấy kéo ra, rồi lại kéo vào, không rõ hư thiệt ra sao?

Tư Mã Ý dặn :

- Cứ coi chừng số bếp của nó thì biết được binh thêm hay giảm.

Quân thám thính thấy ngày nào quân Thục cũng đào thêm bếp thì trở về thưa với Tư Mã Ý.

Y nói :

- Như vậy chúng đâu đã lui . Bèn cứ cố thủ mà chờ.

Bỗng có tin báo Khổng Minh đã lui hết binh, cách đây năm ngày.

Tư Mã Ý cả sợ nói :

- Ta đã trúng kế của Khổng Minh.

Sau đó, Ý thâu đại binh về Lạc Dương.

Trong khi đó, Khổng Minh trở về Thành đô được bằng an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#book