hai người hai lối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


khu vườn ấy ngập tràn những ánh nắng nhẹ của buổi sáng mùa thu mát mẻ. đọng lại đâu đó trên những nhành cây xoan đào một ít giọt sương còn vương lại từ đêm hôm qua. gió mơn man như đang cù vào làn da của người đang đứng trước vườn nhà, khiến cho không khí sáng hôm nay sao mà dễ chịu quá.

đang đứng ngắm nghía những bông hoa huệ tây vừa mở cánh thì tiếng gọi của người bán hàng rong dạo sớm với món bánh ít, bánh bao reo lên, phá tan bầu không khí im ắng nãy giờ chỉ nghe thấy tiếng gió vi vu.

yohan vội vàng mở cửa, xem người rao hàng ấy là ai, sao mà giọng nói trông quen thuộc quá. phải chăng anh nhớ đến cậu con trai ngày trước mà anh từng yêu.

vội mở cửa, anh chỉ thấy bóng lưng của người đàn ông có tuổi đang rao bán buổi sớm mai. lòng bồi hồi, anh chợt nhớ về ngày xưa ấy.

anh gặp cậu vào buổi chiều mưa tầm tã, trong tay anh đang cầm một chiếc ô, còn cậu thì đang đứng trú mưa ở trạm xe buýt.

lúc đó yohan là sinh viên năm tư của trường đại học, còn dongpyo thì mới vào năm nhất, đối với cậu, cái gì cũng lạ lẫm, cái gì cũng rực rỡ, bởi đây là lần đầu tiên cậu lên thành phố.

buổi chiều hôm đó thật tình cờ, nhưng để lại cho cả hai những ấn tượng khó quên và bắt đầu một cuộc tình thời sinh viên ngây ngô trong trẻo.

- em hãy cầm cái ô này mà về, trời đang còn mưa lâu. - yohan nói với dongpyo.

cậu ngơ ngác nhìn anh, miệng như cứng đơ, lại không biết nói gì vì ngạc nhiên quá.

anh nở một nụ cười, lúc này, cậu cũng mở miệng cười, tay cầm chiếc ô anh đưa.

còi xe buýt vang lên, yohan bước lên xe và ngoảnh đầu lại vẫy tay chào tạm biệt. dongpyo mỉm cười chưa kịp cám ơn anh. chiếc ô ấy như chiếc cầu nối cho cuộc gặp gỡ lần hai, bắt đầu mở ra một cuộc tình khi lại lần nữa anh gặp cậu tại thư viện trường.

- chào em, em còn nhớ anh không? - yohan cất tiếng mở đầu cuộc trò chuyện.

dongpyo ngước nhìn anh và dường như đã nhận ra người quen cũ hôm đó, cậu nở nụ cười mời anh ngồi cạnh bên.

- lần trước chưa kịp cảm ơn, anh đã lên xe đi mất, hôm nay tình cờ gặp lại, em muốn cảm ơn anh về chuyện cái ô.

- có gì đâu em, anh nhà xa trường 5km nên mới đi xe buýt, thấy em đứng trú mưa tại trạm xe nên...

chàng trai nhỏ hơn không nói gì, chỉ nhìn anh và cười, sực nhớ ra là chưa biết tên nhau.

cậu là son dongpyo, học sau anh ba khóa, là sinh viên mới vào trường, còn anh là kim yohan.

từ cuộc trò chuyện này, hai người càng thân mến nhau hơn, dongpyo chưa quen được nhiều bạn bè, anh là người đầu tiên cậu gặp nên có nhiều điều còn bỡ ngỡ khi vào đại học, anh giúp cậu hiểu hơn.

dần dần, hai người có tình cảm với nhau, tuy chưa từng nói nhưng trong những ánh mắt của họ, có thể thấy được sự quan tâm và để ý đến nhau nhiều lắm.

cuối cùng thì anh cũng đã tỏ tình với cậu, và tất nhiên, điều đó cũng là điều cậu mong đợi từ anh. hai người yêu nhau nhiều lắm, cùng nhau dạo phố, ngồi bên cạnh nhau mỗi khi chờ xe buýt ghé ngang.

có lẽ, những ngày ấy đối với hai người là cả một niềm vui chưa bao giờ có được.

năm tháng cứ trôi hoài và giờ đây, yohan cũng sắp ra trường, còn dongpyo vẫn còn đang học, nhiều chuyện xảy ra hơn khi trong tay anh chưa có gì ngoài tấm bằng đại học. bố mẹ anh quyết định đưa anh sang nước pháp để học cao học. anh muốn ở bên cậu, nhưng gia đình đã nói với anh:

"con còn trẻ, con cần lo cho sự nghiệp của mình đã."

và gia đình anh đã bắt anh phải chia tay với cậu. ngày hôm ấy là ngày mà cả hai người đều đau khổ. cậu đã khóc rất nhiều.

rồi kể từ hôm đó trở đi, anh và cậu không có liên lạc gì với nhau, cả hai đều phải dừng lại một cuộc tình vừa mới chớm nở đã vội phai tàn.

hai người nay hai phương trời...

sau nhiều năm du học nước ngoài, yohan đã từng về tìm dongpyo, nhưng không thấy, anh có về quê cậu rồi lên hỏi thăm tin tức về cậu với một số người bạn. anh nghĩ chắc là cậu đã lập gia đình, đã có hạnh phúc riêng, hoặc là đã đến một nơi nào đó sinh sống.

và hôm nay, bất thần nghe tiếng rao, anh ngỡ ngàng tưởng đó là giọng nói của cậu, giọng nói êm dịu ấy đã cổ vũ cho anh khi anh gặp khó khăn trong thi cử, trong việc đi xin làm thêm ngoài giờ lên lớp.

mối tình đầu là mối tình dễ tàn nhưng lại rất khó quên, bây giờ đã năm năm trôi qua, anh vẫn chưa thể quên cậu.

hôm nay đây, khi nghe tiếng rao, anh nhanh mở cửa và rồi lại tự mỉm cười với chính mình khi cảm thấy mình thật ngờ nghệch. liệu rằng ở một nơi nào đó trên đất nước này, hai người vẫn có thể gặp lại nhau không, hay chỉ là thoáng qua như mây gặp gió, cùng chung bầu trời nhưng không thể đi chung lối với nhau.


tôi muốn gặp em một lần nữa.

để nhớ về kí ức ngày xưa.

buổi gặp gỡ tình cờ giữa trời mưa.

lặng lẽ cười tuy chưa từng biết.


end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro