Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm lí giải  chỉ là vô tình thôi vì quả bóng đâu có mắt.

" Với cả cậu có làm sao đâu. Đồ sư tử!"

Thanh cũng ko vừa, cãi rằng kết quả đã vậy thì nguyên nhân là gì chẳng còn quan trọng nữa.

" Dù vô tình hay cố ý thì đã trúng vào tôi rồi, cậu phải chịu trách nhiệm."

Tưởng trách nhiệm gì to lớn, Hóa ra cô nàng đòi ăn cơm nắm rong biển onigiri ở cửa hàng tiện lợi , những 60 ngàn 1 phần, Thanh ăn liền 3 phần mới bảo" Tạm no", mất toi của Tâm 180 ngàn đồng. Thế là trà sữa cả tuần này ra đi ko 1 lời từ biệt.

Tâm nhăn nhó, nghiêng đầu hỏi Thanh sao cậu ăn nhiều thế, ko để bụng tối ăn cơm à?
Thanh đáp tỉnh bơ, " Tối mình ăn ít đi 1 tí là được" . 

Tâm nửa đùa nửa thật, " Ăn nhiều béo đấy".

Thanh vênh mặt" Béo vẫn xinh". Thật quá tự tin vào nhan sắc của mình.

Nhưng khách quan thì Thanh xinh thật, mắt xinh, môi xinh, cài nơ xinh, nói chung là cái gì cũng xinh, nhất là những lúc cười. 

Và chẳng biết Tâm đã phải lòng nụ cười ấy  từ bao giờ mà từ đó luôn cố tình ném bóng sang chỗ Thanh. Ném trúng rồi 2 đứa lườm nguýt mấy cái xong lại dẫn nhau đi ăn onigiri

Có hôm run tay lỡ may ném trật, Tân ôm quả bóng rổ về nhà mà lòng buồn rười rượi, chẳng biết kiếm cớ gì để rủ Thanh đi ăn.

---------------------Chương này dài hơn mấy chương kia để bù cho mấy chương ngắn-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro