Chương 39: tôi sẽ thay thế cô, trở thành Lệ thiếu phu nhân!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nửa đêm, Lệ Tư Thừa bị tiếng kêu của Tô Thiên Từ làm cho tỉnh .

Hắn ngủ trước nay đều không sâu giấc,mà người nằm bên cạnh kêu lên như vậy, lập tức mở mắt.
"Lệ Tư Thừa!"

Nhíu nhíu mày, Lệ Tư Thừa xoay người nhìn lại.

Tô Thiên Từ cuộn tròn thành một đoàn, đôi tay nắm chặt chăn đơn dưới thân, mồ hôi đầy đầu, hai mắt nhắm nghiền, có điều hơi thở lại vô cùng gấp gáp.

"Không phải tôi, không phải tôi......"

Không phải tôi hạ dược, không phải tôi phóng hỏa, không phải tôi giết người, không phải tôi, không phải......

Trong mộng, Đường Mộng Dĩnh ôm Lệ Tư Thừa khoan thai mà bước đến, cười đắc ý, hướng tới cô hô to: tôi sẽ thay thế được cô, trở thành Lệ thiếu phu nhân!

Tô Thiên Từ, cô đi tìm chết đi, đi tìm chết, đi tìm chết!

Mà Lệ Tư Thừa, lạnh nhạt đứng ở bên người cô ta, lạnh lùng phun ra: Tô Thiên Từ với chó cùng loài, không được đi vào.

Mỗi một chữ, đều như một viên đạn, hung hăng găm vào da thịt cô.

cô đau quá, đau quá...

Nước , đem cô nhấn chìm.

"Cứu mạng, cứu tôi......"

Tô Thiên Từ hoảng hốt khó khăn hô hấp, đôi tay vùng vẫy, giống như là người chết đuối , muốn bắt một cây cọc cứu mạng, tuyệt vọng như vậy, bi ai như vậy ......

Lệ Tư Thừa nhìn cô như vậy, duỗi qua tay muốn gọi cô tỉnh, nhưng Tô Thiên Từ lại gắt gao đem tay hắn nắm chặt.

Khuôn mặt cô lúc này như giãn ra mang theo vui sướng.

Giống như đã trải qua một trận sinh tử,lại được cứu thoát khỏi vây khốn, Lệ Tư Thừa bị cô ôm đến nao nao.

Tô Thiên Từ lúc này đã ướt đẫm người,từ ôm lấy cánh tay hắn, liền chuyển qua ôm cả người hắn rồi.

Lệ Tư Thừa mày nhăn lại,đang cho rằng cô cố ý ,thì bên tai lại vang lên tiếng hít thở đều đều.

Lại ngủ say......

Lệ Tư Thừa đầy đầu hắc tuyến, duỗi tay đem cô đẩy ra.

Nhưng Tô Thiên Từ vô thức ôm chặt hắn, sức lựcso với lúc có ý thức còn lớn hơn nhiều.

Đẩy, bất động.

Lại đẩy, Tô Thiên Từ ngược lại càng ôm đến khẩn khoản.

"Không phải tôi, thật sự không phải......"

cô nhỏ giọng, mang theo chút nghẹn ngào, uất ức.

Lệ Tư Thừa trong mắt có chút kinh ngạc

Ân, không phải cô.

Đích xác, không phải là cô.
——————————
Tô Thiên Từ cảm giác mình đã thật lâu không có ngủ một giấc ngon đến như vậy, thoải mái mà duỗi cái eo, ngồi dậy, liền thấy Lệ Tư Thừa từ toilet đi ra.

Khuôn mặt vẫn tuấn mỹ như vậy ,vẫn kinh diễm như vậy,chẳng qua dưới vành mắt rõ ràng có một vòng màu xanh lá nhàn nhạt.

Tô Thiên Từ nhìn hắn, cảm giác có chút xấu hổ.
Tối hôm qua bọn họ......

Chỉ là, Lệ Tư Thừa căn bản lười liếc đến cô dù chỉ một cái , trực tiếp đi ra cửa.

Tô Thiên Từ bị làm lơ, ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, rửa mặt chải đầu xong xuôi, liền kéo vali nhỏ đựng hành lý đi ra cửa.

Lệ Tư Thừa tính cách lương bạc, đối với trưởng bối thì hắn chỉ coi lời nói của bọn họ là gió thoảng qua tai.

Nhưng duy chỉ có Lệ lão thủ trưởng,Lệ Tư Thừa mới có cái gọi là kính trọn cùng phục tùng.
Ngày kết hôn, đã bị ông nội cưỡng chế yêu cầu ở nhà cũ 3 ngày.

Lệ Tư Thừa không có hai lời, dọn trở về nhà.

Ba ngày qua đi, liền không chờ nổi mà dọn về biệt thự của mình, cùng Tô Thiên Từ hoàn toàn ở riêng.

Mà hôm nay, cũng chính là ngày này đời trước, bọn họ dọn về biệt thự.

Quả nhiên, tài xế Tiểu Dương đã sớm chờ ở cửa.

Cùng các trưởng bối cáo biệt, Tô Thiên Từ liền trực tiếp lên xe.

Vừa mới lên xe, di động liền vang lên.

Là một dãy số xa lạ , thuộc sở hữu Khang Thành.

"Alo."

"Lệ thiếu phu nhân đúng không, đây là cục công an Khang Thành đường phố XX , Liễu An An đã bị giữ lại mười lăm tiếng đồng hồ, Đường gia đã phái người tới nộp tiền bảo lãnh, xin hỏi cô có muốn tiếp tục làm tới cùng vụ này không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro