30.10 - (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BỨC THƯ THỨ 120 

Bạn càng xuất sắc, người hận bạn càng nhiều. Bạn càng tốt đẹp, người ghét bạn càng đông. Vì cái tốt củabạn chứng tỏ người khác chưa đủ tốt. Cho nên khi bạn ngày càng ưu tú, những lời chê trách bạn phải gánh chịu sẽ ngày càng nhiều. 

BỨC THƯ THỨ 121 

Phùng Luân nói, sự vĩ đại đều do tôi luyện mà thành. Vì sao lại dùng từ "tôi luyện"? Vì người bình thường không chịu nổi sự tủi thân, oan ức thì bạn phải chịu; người bình thường cần người khác an ủi, động viên, nhưng bạn không có; người bình thường dùng thái độ tiêu cực để giải tỏa nỗi buồn, nhưng bạn bắt buộc phải nhìn thấy tình yêu và ánh sáng, trong bất cứ sự việc nào đều phải học cách tự mình giải quyết; người bình thường cần một bờ vai khi yếu đuối, nhưng bạn lại là bờ vai để người khác dựa vào. 

BỨC THƯ THỨ 122 

Cả cuộc đời này chẳng ai có thể được tất cả mọi người tiếp nhận, sẽ luôn có người vì vô vàn lý do mà hướng ánh mắt căm thù về phía bạn, hận không thể lậtđổ bạn bất cứ lúc nào. Hãy biến nơi làm việc thành đấu trường, cùng họ tranh tài cao thấp, hoặc bạn sẽ phải cố gắng lấy lòng họ. Hãy bình tâm suy xét, trước tiên làm tốt việc cần làm, để bản thân có đủ khả năng coi khinh những sự khiêu khích đó. 

BỨC THƯ THỨ 123 

Bạn không cách nào thỏa mãn tất cả ánh mắt của mọi người, cách tốt nhất là ai không coi trọng bạn, bạn đừng để ý đến người ta. Đừng vì một hai câu nói của người khác mà thay đổi cách nhìn về chính mình, bản thân thế nào thì cứ tiếp tục như thế, sự cố gắng của bạn, chỉ vì chính bạn mà thôi. 

BỨC THƯ THỨ 124 

Cuộc sống vốn không phải quá trình biến thù thành bạn, chúng ta không cách nào trốn chạy sự tồn tại của kẻ địch, nhưng có thể biết khó mà tăng cường sức mạnh cho bản thân, đến cuối cùng khiến họ phải thừa nhận, sự tồn tại của bạn có lý lẽ của riêng nó. Chỉ cần bạn đủ ưu tú, từ đáy lòng, mọi người hên thế gian này đều sẽ vỗ tay cổ vũ bạn. 

BỨC THƯ THỨ 125 

Một đời dài dằng dặc, ai không từng trải qua những việc khiến bản thân buồn bã? Khổ sở, đau lòng đều là những cửa ải không cách nào tránh khỏi, trải qua rồi con người mới từ từ trưởng thành. Điều đáng sợ nhất là cứ dừng lại mãi ở quá khứ, mắc kẹt trong nỗi buồn,không tự thoát ra được. Thật ra như vậy đa phần là do ý chí của bạn quá mềm yếu, nội tâm không đủ mạnh mẽ. 

BỨC THƯ THỨ 126 

Nhắm mắt lại, an tĩnh lắng nghe tiếng lòng. Người khác nghĩ gì, chúng ta không khống chế được; người khác làm gì, chúng ta cũng không cưỡng ép được. Việc duy nhất có thể làm đó là tận tâm tận lực làm tốt việc của mình, đi con đường của mình, dựa theo nguyên tắc của mình, sống thật tốt. Cho dù người khác đối xử tệ với bạn, thời gian cũng sẽ không bạc đãi bạn, cuộc đời càng không phụ bạn. 

BỨC THƯ THỨ 127 

Đừng tự hạ mình hùa theo mọi người, hãy dùng toàn lực tiến về phía trước, đợi đến khi bạn lên được đỉnh cao sẽ phát hiện, thực ra, đằng sau những người chỉ trích bạn còn có rất nhiều người yêu thương bạn. Vì những người yêu thương bạn đa phần đều âm thầm, lặng lẽ. 

BỨC THƯ THỨ 128 

Nếu bạn không đủ ưu tú, những mối quan hệ xã hội của bạn sẽ chẳng đắt giá; đây không phải thứ cứ cầu là có, mà do tự thân bạn tạo ra sức hút. Chỉ trao đổi ngang giá mới đạt được sự hỗ trợ phù hợp. Mặc dù nghe có vẻ rất lạnh lùng, nhưng đó là sự thật! Quan hệ xã hội không đến từ người khác mà tiềm ẩn trong chính bạn: Chỉ khi khiến bản thân trở nên lớn mạnh, bạn mới có được những mối quan hệ hữu dụng! Thay vì tiêu tốn thời gian đi làm quen với người khác chi bằng hãy dùng thời gian để nâng cao giá trị của bản thân. 

BỨC THƯ THỨ 129 

Nếu có người làm tổn thương bạn, bạn có thể tha thứ, nhưng đừng tiếp tục dễ dàng tin tưởng họ. Tha thứ là bỏ qua cho bản thân, nhưng mù quáng tín nhiệm sẽ chỉ khiến họ có thêm cơ hội làm tổn thương bạn. 

BỨC THƯ THỨ 130 

Có thể phát hiện ra bản thân không giỏi và dũng cảm thay đổi chính mình, đó là một người may mắn, họ biết bản thân thật sự muốn gì, hơn nữa còn có được cuộc sống mà mình mong muốn. Rất ít người vừa bắt đầu đã làm được điều đó, có lẽ chúng ta phải mất rất nhiều thời gian đi đường vòng, nhưng như vậy thì đã sao? Giống như lúc cất bước trên đường trong đêm, thứ bạn đạt được chính là một bầu trời đầy sao sáng, tôi luyện tâm tính. 

BỨC THƯ THỨ 131 

Tôi vĩnh viễn không đủ tốt, cũng không hoàn hảo, nhưng vậy thì đã sao? Đây là tôi, có lúc vui, có lúc lại thương cảm, có lúc hăm hở tiến bước, có lúc lại lười biếng, có lúc kiên cường, có lúc lại yếu đuối, có lúc bao dung, có lúc lại khinh thường, nhưng tôi luôn đi trên con đường ngày càng tốt đẹp hơn. 

BỨC THƯ THỨ 132 

Có bao nhiêu người yêu quý bạn có lẽ sẽ có bấy nhiêu người ghét bạn. Nếu không ai ghét bạn, điều đó có nghĩa là bạn chẳng có gì đáng để học hỏi. Người có tính cách dứt khoát sẽ luôn phân biệt được rõ ràng người ghét và người thích mình. Đây chính là nhân tính. Ưu tú đương nhiên sẽ dẫn đến đố kỵ , ghen ghét. Việc bạn cần làm chính là tiếp tục tiến về phía trước, nếu bạn dừng lại với mưu đồ chứng minh bản thân với họ, vậy bạn vừa đánh mất thứ vốn thuộcvề mình rồi. 

BỨC THƯ THỨ 133 

Khi bạn trở nên xinh đẹp, tiền trong túi đều tự thân nỗ lực kiếm ra, bạn sẽ đột nhiên lĩnh hội được, lúc đó làm gì có thời gian mà suy tính thiệt hơn, đoán già đoán non, càng chẳng có thời gian phỏng đoán suy nghĩ của người khác. Không mơ hồ, không ỷ lại, có tự tôn đó chính là sức mạnh của bạn. Nếu bạn nở hoa, bươm bướm tự đến; nếu bạn xuất sắc, trời tự an bài. 

BỨC THƯ THỨ 134 

Đến một độ tuổi nhất định, cần phải học được cách kiệm lời, mỗi câu nói đều phải hữu dụng, có trọng lượng. Vui buồn không thể hiện trên nét mặt, gặp đại sự thì thản nhiên, có giới hạn của riêng mình. 

BỨC THƯ THỨ 135 

Mỗi ngày hãy tự nói với mình phải cố gắng khống chế cảm xúc, không buông lời phàn nàn, cẩn trọng trong lời ăn, tiếng nói và việc làm, đây không phải là biến mình trở nên nhu nhược và không có cá tính, mà đang từ từ nâng cao bản thân. Trong mọi sự, không dùng ác ý để phỏng đoán, không tư lợi, không coi nhẹ mình, cũng không buông lời gièm pha, đây là yêu cầu cơ bản nhất đối với bản thân. 

BỨC THƯ THỨ 136 

Có một ngày bạn sẽ hiểu ra, làm người không thể quá lương thiện, vì người ta chỉ thích bắt nạt những người yếu đuối. Nếu tất cả mọi việc đều quá độ lượng và bao dung, người khác sẽ không vì thế mà cảm kích bạn. Có lúc cũng nên nóng nảy đôi chút, đối xử với một số người thực sự không thể quá dịu dàng và nhẫn nại,vì như thế sẽ khiến chúng ta mất đi giá trị và tự tôn của bản thân, quá lương thiện cũng là một loại ngốc nghếch. 

BỨC THƯ THỨ 137 

Nhân sinh không cách nào hoàn mỹ, chúng ta tận lực là được, mỗi người đều có cách nghĩ của riêng mình, tư tưởng, cách làm và lối sống khác biệt, chúng ta không nhất thiết phải cản trở người khác, ảnh hưởng đến họ, thậm chí công kích họ. Họ tốt, không ghen ghét đố kỵ, không nhỏ mọn trả thù; họ không tốt, không đả kích, không khinh thường. 

BỨC THƯ THỨ 138 

Khi một cái cây không còn phát triển cành lá xum xuê mà rễ của nó đâm sâu vào lòng đất, lúc đó nó mới thật sự có chiều sâu; khi một cái cây không so bì khoảng cách giữa nó và bầu trời mà là đường kính bên trong dần lớn mạnh, lúc đó nó mới thực sự đạt được độ cao. Sinh trưởng của cây cần có chiều sâu và độ cao,sự trưởng thành của con người cũng như vậy! Khi một người không còn khoe khoang mà là tỏa sáng, cuộc đời của anh ta sẽ thật sự trở nên phong phú. 

BỨC THƯ THỨ 139 

Mang trong mình tấm lòng như biển cả bao la mới mong có được cuộc đời mênh mông rộng lớn; tĩnh lặng như biển, mới có thể trấn giữ sóng gió bão bùng. Làm người sẽ có lúc thăng lúc trầm, gặp sóng cả mà không kinh sợ. Tấm lòng rộng lượng mới có thể tiếp nhận, biển lớn mới có thể bao dung. Nếu bạn như dòng nước trong sẽ không sợ bị nghi ngờ, có tấm lòng rộng lượng sẽ không sợ đàm tiếu, tĩnh lặng sẽ không sợ rối loạn.Hãy sống không tranh giành, cãi vã, không lo ngại, sợ sệt. 

BỨC THƯ THỨ 140 

Trên đời này, sự khó xử nằm ở chỗ, không phải ai cũng có trình độ và tố chất ngang hàng với bạn, bạn lịch thiệp nhã nhặn, người khác đùn đẩy khinh khi; bạn khiêm tốn nhún nhường, người khác kiêu ngạo tự đắc; bạn nhẫn nhịn chịu đựng, người khác tức giận bừng bừng; bạn ăn mặc trang điểm như hoa, tác phong nhẹ nhàng, người khác huých cùi trỏ làm bạn ngã nhào. Tố chất không thể cầu được từ người khác, chỉ có thể tự mình tạo ra, cho nên nương thân thế tục phải luôn nhắc nhở bản thân giữ được chút cao ngạo, tá túc giang hồ hãy nhắc nhở bản thân giữ lại chút thanh cao. 

BỨC THƯ THỨ 141 

Nếu bạn khóc, đối thủ của bạn sẽ cười. Nếu bạn cười, đối thủ của bạn sẽ khóc. Nhân sinh giống như chú chim nhỏ phẫn nộ, mỗi lần bạn thất bại, luôn có kẻ chực chờ cười nhạo. Việc bạn cần phải làm chính là không đếm xỉa đến những lời chế diễu, tiếp sức cho bản thân. Tự tin mỉm cười, làm tốt những việc đang làm. Hãy dũng cảm lên, mọi thứ thực sự không có gì ghê gớm cả. 

BỨC THƯ THỨ 142 

Thời gian mang đến cho chúng ta không chỉ là sự tăng trưởng của tuổi tác, mà còn cả sự từng trải, làm một cô gái có trí tuệ mang nét đẹp nội tâm, cởi mở tự nhiên; làm một cô gái ấm áp dịu dàng, lạnh nóng tự biết; làm một cô gái thông minh, nói điều nên nói. Đừng suốt ngày hỏi những vấn đề không hợp với lứa tuổi, sẽ thể hiện rõ bản thân rất ấu trĩ. 

BỨC THƯ THỨ 143 

Khi còn trẻ, chúng ta nhất định phải để bản thân có chút nếm trải, thử nghiệm một số thứ. Cho dù đối với bạn mà nói nó rất xa xỉ, cái giá phải trả vô cùng lớn thì vẫn nên thử, gặp gỡ mọi cảnh đời. Chỉ có nếm trải và thử nghiệm bạn mới có thể mở rộng tầm nhìn, chống lại mọi cám dỗ, vừa có động lực vừa không đi sai đường. 

BỨC THƯ THỨ 144 

Người càng thâm sâu càng trầm tĩnh giản đơn, người càng nông cạn càng nóng nảy bất an; con người điều cần trưởng thành đầu tiên không phải cơ thể mà là khí chất và trí tuệ trong ăn nói và cử chỉ; con người thứ già đầu tiên không phải dung nhan mà là dũng khí bất chấp mọi thứ.

BỨC THƯ THỨ 145 

Khi bạn chưa thực sự lớn mạnh, bạn muốn có mộtcơ hội nhỏ nhoi cũng không được. Khi bạn đã đủ lớn mạnh, trước mặt bạn sẽ có cả vạn cơ hội, bạn muốn ngăn lại cũng không được. Khi bạn đã đủ xuất sắc ưu tú, thứ bạn muốn đều chủ động tìm đến bạn. 

BỨC THƯ THỨ 146 

Người thực sự có sức hấp dẫn, không phải vì đối phương có ấn tượng đầu tiên tốt đẹp về bạn mà là sau khi quen biết nhiều năm vẫn thích được ở bên bạn; không phải, vì bạn hấp dẫn ánh mắt đối phương trong chốc lát, mà là sau khi trở nên thân thiết, họ vẫn tán thưởng bạn; càng không phải sau lần gặp đầu tiên liền có cảm giác hận vì gặp nhau quá muộn, mà là sau khi trải qua bãi bể nương dâu, từ tận đáy lòng họ có thể nói ra câu: "Được quen bạn thật tốt." 

BỨC THƯ THỨ 147 

Đời người chính là một quá trình không ngừng lựa chọn, không ngừng buông bỏ. Có buông bỏ mới có thể khiến sinh mệnh hữu hạn tỏa ra năng lượng tối đa. Không dũng cảm buông bỏ thì sẽ không có sự kiên trì ngoan cường. Buông bỏ là một loại thức tỉnh của trí tuệ, một sự hiển hiện của tuệ căn, giống như phóng sinh chim vào rừng, thả cá xuống nước. 

BỨC THƯ THỨ 148 

Người nội tâm mềm yếu thường thích dùng những món đồ cứng rắn làm trang sức, nên mới có nhiều kim cương của Ngọn Lửa Xanh được phụ nữ cất giữ đến thế. Người nội tâm mạnh mẽ, lại thích trang điểm lộng lẫy vờ ra vẻ yếu đuối, mới có váy dài uyển chuyển thướt tha. Vậy mới nói, khi nhìn người đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài. 

BỨC THƯ THỨ 149 

Tôi thà giữ mãi sự trầm mặc còn hơn kể khổ với những người vốn chẳng hề để tâm đến tôi. Tình cảm con người giống như chiếc răng vậy, gãy rồi là mất, trồng lại chỉ là giả. Hãy khóc cho thật thoải mái; tùy ý cười cho căng tràn sảng khoái; chơi cho lòng được rộng mở; yêu cho thật đậm sâu; đời người hà tất phải gò bó, khép nép; cuộc sống cớ gì phải sợ trước sợ sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon