25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BỨC THƯ THỨ 121

- Phùng Luân nói, sự vĩ đại đều do tôi luyện mà thành. Vì sao lại dùng từ "tôi luyện"? Vì người  bình thường không chịu nổi sự tủi thân, oan ức thì bạn phải chịu; người bình thường cần người khác an ủi, động viên, nhưng bạn không có; người bình thường dùng thái độ tiêu cực để giải tỏa nỗi buồn, nhưng bạn bắt buộc phải nhìn thấy tình yêu và ánh sáng, trong bất cứ sự việc nào đều phải học cách tự mình giải quyết; người bình thường cần một bờ vai khi yếu đuối, nhưng bạn lại là bờ vai để người khác dựa vào.

BỨC THƯ THỨ 122

- Cả cuộc đời này chẳng ai có thể được tất cả mọi người tiếp nhận, sẽ luôn có người vì vô vàn lý do mà hướng ánh mắt căm thù về phía bạn, hận không thể lật đổ bạn bất cứ lúc nào. Hãy biến nơi làm việc thành đấu trường, cùng họ tranh tài cao thấp, hoặc bạn sẽ phải cố gắng lấy lòng họ. Hãy bình tâm suy xét, trước tiên làm tốt việc cần làm, để bản thân có đủ khả năng coi khinh những sự khiêu khích đó.

BỨC THƯ THỨ 123

- Bạn không cách nào thỏa mãn tất cả ánh mắt của mọi người, cách tốt nhất là ai không coi trọng bạn, bạn đừng để ý đến người ta. Đừng vì một hai câu nói của người khác mà thay đổi cách nhìn về chính mình, bản thân thế nào thì cứ tiếp tục như thế, sự cố gắng của bạn, chỉ vì chính bạn mà thôi.

BỨC THƯ THỨ 124

- Cuộc sống vốn không phải quá trình biến thù thành bạn, chúng ta không cách nào trốn chạy sự tồn tại của kẻ địch, nhưng có thể biết khó mà tăng cường sức mạnh cho bản thân, đến cuối cùng khiến họ phải thừa nhận, sự tồn tại của bạn có lý lẽ của riêng nó. Chỉ cần bạn đủ ưu tú, từ đáy lòng, mọi người trên thế gian này đều sẽ vỗ tay cổ vũ bạn.

BỨC THƯ THỨ 125

- Một đời dài dằng dặc, ai không từng trải qua những việc khiến bản thân buồn bã? Khổ sở, đau lòng đều là những cửa ải không cách nào tránh khỏi, trải qua rồi con người mới từ từ trưởng thành. Điều đáng sợ nhất là cứ dừng lại mãi ở quá khứ, mắc kẹt trong nỗi buồn, không tự thoát ra được. Thật ra như vậy đa phần là do ý chí của bạn quá mềm yếu, nội tâm không đủ mạnh mẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro