cuộc gặp gỡ 4: "pure evil" (kết thúc)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn như mọi ngày, thằng Nhân về đến nhà thì cứ lẳng lặng mở cửa rồi phi xe vô. Nó đi ngang qua phòng khách thì để ý thấy cả bố và mẹ nó đều đang ngồi ở phòng khách lặng im. Thằng Nhân cứ thế lặng lẽ đi thẳng lên gác, chợt vừa đi đến lưng chừng cầu thang, bố Nhân quát lớn:

- Nhân! Quay xuống đây!

Thằng Nhân không hiểu có chuyện gì, nó lặng lẽ đi xuống tiến tới trước mặt bố mẹ với một bộ mặt ngơ ngác. Lúc này mẹ nó mới hỏi:

- Con mới đi đâu về thế?

Thằng Nhân thản nhiên đáp:

- Con mới đi uống nước với mấy thằng bạn xong.

Bố Nhân đứng lên, chìa tay về phía nó nói:

- Đưa chiều khóa của mày đây?

Nhân đứng im nhìn bố nó với ánh mắt nghi ngờ. Thế rồi bố Nhân quát lớn hơn:

- Tao bảo mày đưa chiều khóa xe đây cơ mà?

Nhân hỏi lại:

- Để làm gì?

Bố Nhân điên tiết quát lớn:

- Tao bảo mày đưa đây cơ mà?!

Mẹ Nhân lúc này mới đứng lên nói nhỏ với chồng mình:

- Anh cứ bình tĩnh, sao nặng lời với con nó thế.

Thằng nhân mặt đanh lại nó nhìn thẳng vào mặt bố nó nói giọng thách thức:

- Bộ định làm cái gì?

Bố thằng Nhân như không kìm nổi cơn giận dữ, ông ta vung tay lên tát mạnh vào mặt thằng Nhân một phát. Trên mặt thằng Nhân hằn lên bàn tay đỏ lòm, thằng Nhân đứng đó cười mỉm, hắn vứt chiều khóa cho ông bô và nói:

- Ông được lắm.

Bố Nhân giận tím mặt, nhưng ông không nói gì, chỉ cầm chìa khóa tiến về phía cái xe SH và mở cốp ra. Bố Nhân dựng đứng yến xe lên, vẻ mặt ông thất kinh thế rồi bố của Nhân kéo cái túi ni lông ra cầm vào phóng khách. Bố Nhân quăng mạnh cái túi xuống nền nhà, từ trong túi văng ra một mớ tiền, một ít khăn còn lấm tấm máu, và một con dao quân dụng còn dính máu mờ mờ. Mẹ Nhân ôm miệng thất kinh khi nhìn thấy những vật đó. Bố Nhân nhìn chằm chằm vào mặt Nhân và nói giọng đay nghiên:

- Cái gì đây?!

Nhân nhìn những đồ vật đó nằm trên sàn, thế rồi hắn thản nhiên quay đầu đi lên phòng. Bố Nhân chạy tới giân giữ túm áo thằng Nhân lại và quát to:

- Thằng ranh! Mày đi đâu?!

Bật chợt thằng Nhân quay lại giáng cho bố nó một quả đấm mạnh vào mặt khiến cho ông ngã lăn xuống cầu thang. Mẹ Nhân hốt hoảng chạy lại đỡ bố của Nhân. Thế rồi thằng Nhân chạy vội xuống nhà cầm còn dao lên hùng hục tiến về phía bố nó. Mẹ Nhân đứng lên can thì bị thằng Nhân đẩy mạnh ra, rồi nó cầm dao tiến tới ép sát lưỡi dao vào cổ ông ta. Bố Nhân vẻ mặt có chút sợ hãi và vô cùng ngỡ ngàng, thằng Nhân mỉm cười nói một cái giọng lạnh toát:

- Ông già cứ cẩn thận, tôi làm gì là việc của tôi. Việc duy nhất mà ông cần làm là im lặng, nếu như ông còn muốn giữ cái ghế của ông. Còn nếu ông không chịu, thì cứ cẩn thận cái mạng của ông đó.

Thế rồi thằng Nhân cầm dao từ từ bước lên trên gác, mẹ nhân lúc này mới chạy lại bên cạnh bố Nhân. Bố hắn nhìn theo ghiến răng nói:

- Mày … mày …

Thằng Nhân quay lại mỉm cười nói:

- Tôi đã giết người đến mức không ghê tay … cho nên nếu có phải giết cả ông, thì cũng không khác gì giết những kẻ kia đâu.

Thế rồi hắn bỏ lên gác, để lại bố mẹ hặn ngồi đó với một câu hỏi lớn trong đầu “Thằng Nhân con mình đây sao?”.

Sáng hôm sau, thằng Nhân vẫn lấy xe đi làm cái công việc của mình ngày nào. Riêng chỉ có bố mẹ hắn là tự nhốt mình trong buồng ngủ, đã cả đêm rồi hai người không nói năng gì, chỉ ngồi nhớ lại cái đêm đáng nguyền rủa hôm qua. Bố Nhân bây giờ thì thực sự như người mất hồn, có lẽ ông ta đang sợ, không phải sợ thằng Nhân sẽ giết mình, mà ông ta sợ hãi cái lựa chọn mà ông ta đang phải quyết định. Có lẽ đến tận ngày hôm nay, bố Nhân mới hiểu được thế nào là cái luật nhân quả, để lên được cái cương vị, cái chức, cái ghế, hay như có được quyền lực như ngày hôm nay, không biết đã bao nhiêu người, bao nhiêu người mà bố Nhân phải “loại bỏ”. Đúng như câu nói của người xưa “what goes around, comes around” [có thể tạm hiểu như là “gieo nhân nào, gặp quả ấy”], làm sao mà ông ta có thể ngờ được rằng con trai duy nhất của ông ta sẽ trở thành kẻ giết người như ngày hôm nay, một sát thủ không ghê tay. Bây giờ ông ta phải đưa ra một cái quyết định, đó là im lặng và để con mình tiếp tục giết người, hay là tự chỉ điểm nó để rồi mất chức, mất ghế, mất cương vị và mang cái tiếng xấu muôn đời? Nói về mẹ của Nhân, có lẽ bà ta bây giờ cũng đang rối bời, nhưng liệu chỉ một từ rối bời thôi có đủ để nói lên được cái cảm súc của bà ta bây giờ? Một người mẹ sẽ có cái cảm xúc như thế nào khi biết rằng con trai mình là một kẻ máu lạnh? Thằng Nhân bây giờ không còn như thằng Nhân của ngày xưa nữa, cái thằng Nhân mà bà vẫn thường bồng bế, vẫn thường chạy lại bên bà mỗi khi còn bé? Có lẽ cái mong muốn lớn nhất của bà ta bây giờ không chỉ là việc mong thằng Nhân sẽ dừng việc giết người lại, mà bà ta còn đang tự hỏi lòng mình rằng làm cách nào để thằng Nhân trở lại như ngày trước, cái ngày mà nó còn là một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiền lành. Nói cho cùng, thì chúng ta cũng không thể trách mẹ thằng Nhân được, vì thử hỏi trên đời này, có mẹ nào là không thương yêu con mình chứ?

Quay trở lại Nhân, nhiệm vụ của hắn hôm này là phải xử cho bằng được một con nợ bóng đá với số tiền lên tới hơn mười tỉ. Đã nhiều lần tên này quỵt nợ, có vẻ như hắn không sợ chủ nợ lắm vì đi bên cạnh hắn lúc nào cũng có hai thằng đàn em đâm thuê chém mướn. Nhận thấy rằng không thể sử dụng dao để sử được tên này, Nhân đã lấy khẩu súng lục chuyên dụng gồm bẩy viên cộng với nòng giảm thanh tự chế. Nhận được địa điểm nơi mà tên quỵt nợ thường ngồi uống cà phê. Nhân phóng xe lòng vòng quanh quán mấy lần, may thay, tên quỵt nợ cùng hai thằng đàn em ngồi ngay trước quán. Nhân từ từ đỗ xe vào vỉa hè, ngay trước mặt tên quỵt nợ, hắn vẫn để máy xe nộ nhưng quay đầu nhìn thẳng vào mặt tên quỵt nợ. Thế rồi Nhân thò tay vào túi quần móc ra một tờ giấy A4 đã ghi sẵn mấy chữ lên lia thẳng vào mặt thằng quỵt nợ. Tên này bất ngờ bị lia tờ giấy vào mặt đứng lên chửi Nhân:

- Ơ! Cái đ*t con mẹ thằng ranh!

Ngay khi hắn vừa dứt câu, Nhân lôi từ trong bụng áo khoác ra khẩu súng lúc, và đặt một viên kẹo đồng vào đầu tên quỵt nợ. Chỉ nghe tiếng “Bụp”, tên quỵt nợ đổ gục người xuống bàn, máu từ đầu hắn nhỏ xuống đất tong tỏng. Hai tên đàm em còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng thì mỗi thằng cũng bị ăn thêm một viên kẹo đồng vào đầu. Lúc này người xung quanh bỏ chạy toán loạn, có người hét lớn “Giết người!”, Nhân thấy tình hình không xong bèn phi xe chạy. Nhưng có lẽ hôm nay đã là một ngày không may cho nó, do thấy tình hình tội phạm càng ngày càng gia tăng, một số lớn cảnh sát hình sự đã ngụy trang và đi tuần trên đường. Và cũng ngay trên đoạn đường Lý Thường Kiệt đó, hai cảnh sát hình sự đã thấy Nhân. Hai chiến sĩ này vội thông báo lên cấp trên xin chi viện, rồi rồ gas đuổi theo với hi vọng tóm được Nhân. Thấy có người rượt theo, Nhân phóng hết cỡ cố lạng lách qua dòng người đông đúc. Nhưng không may cho Nhân, đi ngược chiều là hai chiến sĩ cảnh sát hình sự ngụy trang khác. Thấy Nhân cố tình bỏ trốn, hai người này đã chạy lại cản ngang đầu xe Nhân. Hai xe va vào nhau, Nhân ngã xuống đất, nhưng rồi hắn bật dậy cố chạy. Lúc này thì có thêm hai xe cảnh sát 113 khác rú còi lao tới cố quây bắt Nhân. Thấy đây là đường cùng, Nhân vội chạy vào trường cấp ba Viêt Đức cạnh đó. Nhân rút súng, tóm lấy một cô học sinh của trường nổ súng lên trời hai phát và yêu cầu mọi người lùi lại. Khẩu súng của Nhân lúc nãy do ngã xe đã tuột mất nòng giảm thanh, nên hai phát súng nổ vang trời khiến cho nhiều người dân hoảng loạn. Nhân tóm cổ con nhỏ, một tay ghì súng vô đầu, đi lùi hẳn vào phía sân trường. Một lúc sau cảnh sát đã đứng chặn mọi ngả đường, trong đó có cả thiếu tướng Uy và đại tá Minh đã có mặt trước cổng trường Viết Đức để thương lượng với Nhân.  Thiếu tướng Uy đứng hỏi một chiến sĩ cảnh sát hình sự về chi tiết sự việc. Người cảnh sát hình sự này báo cáo rằng Nhân vừa thực hiện một vụ giết người bằng hàng nóng ở quán cà phê Tonkin gần đó. Hai viên cảnh sát hình sự phát hiện và theo đuổi. Đến gần trường Việt Đức, Nhân bị hai viên cảnh sát hình sự khác chặn đầu xe, hăn vội lao vào trường bắt một con tin mà theo như học sinh nói tên là Ly, hiện đang học lớp mười hai. Nhân đã bắn hai phát súng chỉ thiên và dọa rằng bất cứ ai đến gần thì sẽ giết con tin. Thiếu tướng Uy nghe đến đoạn con tin tên là Ly, một học sinh trường Việt Đức thì chú ta như người mất hồn. Đại tá Minh lúc này mới hỏi:

- Anh Uy, anh thấy vụ việc này phải giải quyết ra sao bây giờ?

Chợt trên mắt thiếu tướng Uy tuôn rơi hai dòng lệ, chú ta chạy vội tới chiến sĩ công an đang cầm loa thương thuyết, vừa chạy, thiếu tướng Uy vừa quay lại nói giọng nghẹn ngào với đại tá mình:

- Không được để Ly chết! Bằng mọi giá, không được để Ly chết!

Thiếu tướng Uy cầm lấy loa của chiến sĩ công an, chú ta chĩa loa về phía Nhân và nói giọng nghẹn ngào:

- Con trai! Con không muốn làm vậy đâu! Hãy để cô gái đó đi đi!

Nhân điên tiết chĩa súng về phía thiếu tướng Uy ra nổ một phát súng. Thật may là phát súng đó không trúng ai, Nhân gào lên:

- Nếu các người cả gan tiến vào, con nhỏ này sẽ được ăn kẹo đồng ngay!

Thiếu tướng Uy vẫn hai dòng nước mắt tuôn rơi, chú ta nói giọng nghẹn ngào:

- Con trai… con hãy đặt súng xuống và từ từ thương lượng … con muốn gì?

Nhân Hét lớn:

- Tôi muốn các người thu quân lại ngay! Tôi muốn nói chuyện với ông già tôi! Các người kêu ông già tôi ra đây!

Thiếu tướng Uy như không hiểu nhìn qua Minh, Minh lúc này mới nói nhỏ vào tai:

- Theo như tình báo, thì thằng kia tên là Nhân, con trai ông (?). Hiện giờ một chiến sĩ khác đang gọi điện thoại liên lạc với (?).

Chú Uy nghe xong tên bố Nhân thì cũng có phần thất kinh, thế rồi chú ta nói vào trong loa:

- Các chú đang liên lạc với bố con … Con hãy bình tĩnh… rồi ông ta sẽ đến đây.

Nhân quát lớn:

- Các người nhanh lên! Tôi không có cái tính kiên nhẫn đâu!

… tại nhà riêng của Nhân …

Phải mãi một lúc sau, cả bố và mẹ Nhân mới đi xuống nhà. Nhưng điều lạ là xe SH của Nhân đã biến mất. Còn đang lo sợ rằng thằng Nhân lại đi giết người thì chợt tiếng điện thoại của bố Nhân reo lên ấm ỹ, phá tan cái bầu không khí nặng nệ trong nhà. Bố Nhân nhấc máy nghe, chợt mặt ông ta thất kinh, hai lông mày giật liên tục, mẹ Nhân thấy cảnh đó thì lo lắng vô cùng, không lẽ cuộc gọi này có liên quan đến Nhân? Không biết đầu dây bên kia nói gì, nhưng chỉ thấy bố Nhân thở dài một hơi, rồi ông ta nói:

- Các đồng chí cứ sử tùy ý, nếu cần thì … cứ bắn!

Thế rồi bố Nhân cúp máy, ông ta ngồi gục xuống sàn nhà. Mẹ Nhân thấy vậy vội hỏi:

- Có chuyện gì thế ông? Thằng Nhân… thằng Nhân nó lại làm gì rồi?

Mẹ Nhân cứ hỏi đi hỏi lại, bố Nhân có lẽ là không kìm nén được nữa đã quát lớn:

- Người ta sẽ sử bắn thằng Nhân!

Mẹ Nhân nghe xong thì rùng mình sợ hãi, hai dòng nước mắt tuôn rơi. Bà chỉ tay vào mặt chồng mình, miệng run rẩy nói:

- Ông … ông là đồ cầm thú….

Chưa kịp nói hết, chợt điện thoại nhà reo vang. Mẹ Nhân vội nhấc máy nghe. Thì ra là một người họ hàng đang coi thời sự, và người nhà này thấy Nhân đang giữ một con tin tại trường Việt Đức. Mẹ nhân cúp máy, chạy vội ra ngoài. Nhưng ra đến cửa, bà ta quay lại nói với chồng:

- Nếu thằng Nhân có làm sao… tôi sẽ đi theo nó đó.

… Quay lại hiện trường…

Chiến sĩ cảnh sát nói chuyện với bố Nhân cúp máy rồi quay qua thông báo với Minh. Minh nói nhỏ với Uy:

- Không xong rồi thiếu tướng, bố của Nhân coi bộ sẽ không đến đâu.

Chú Uy thất sắc nói:

- Cái gì?

Minh nói thêm:

- Ông ta thậm chí còn ra lệnh cứ hạ gục Nhân nếu cần thiết.

Uy nghe xong bức xúc nói:

- Họ là cái loại cha mẹ gì thế?

Minh nói:

- Thất không ngờ một người như ông ta lại có đứa con như thế này. Hạ Gục Nhân nếu cần thiết là điều đương nhiên, nhưng làm sao để cứu được con tin bây giờ?

Thế rồi Minh bàn với Uy một cách đó là giả vờ nói rằng (?) đang trên đường tới, sau đó phái 1 cảnh sát đặc nhiệm chèo tường vào từ từ đằng sau tiến lại và cướp súng của Nhân. Thấy rằng cách này có hơi nguy hiểm, nhưng sét tình thế bây giờ đó cũng là một cách. Thế rồi Nhân quát lớn:

- Ông già tôi đẩu rồi?!

Uy bắc loa nói:

- Bố con đang trên đường tới … con hãy thật bình tĩnh.

Thế rồi thiếu tướng Uy thuyết phục, dùng đủ mọi lời lẽ trái phải để nói với Nhân, nhưng xem ra Nhân không hề lung lay. Theo đúng như kế hoạch, một cảnh sát đặc nhiệm đã trèo tường từ đằng sau lặng lẽ tiến về phía Nhân và con tin. Thấy thiếu tướng Uy nói chuyện ra vẻ câu giờ, Nhân không thích liền quát lớn:

- Tôi yêu cầu ông câm mồm ngay! Nếu không tôi giết con nhỏ này đó!

Thiếu tướng Uy bèn im lặng. Chợt xuất hiện một tiếng nói bên tai chú Úy, một tiếng nói vô cùng quen thuộc:

- Thiếu tướng Uy, phải làm thế nào để con tin đươc sống bây giờ?

Thiếu tướng Uy quay qua nhìn thì chú ta sững sờ khi mà đó là người thanh niên trong quán bia hồm nào, vẫn cái đầu trọc, hai tay đầy hình xăm, vẫn cái quần bò, cái áo ba lỗ trắng đó. Người thanh niên này khuôn mặt vẫn lạnh lùng, thế rồi anh ta nói tiếp:

- Tôi biết người con gái tên Ly này làm cho thiếu tướng nhớ lại đứa con gái xấu số của mình. Chắc hẳn trong lòng thiếu tướng bây giờ chỉ có một điều duy nhất là phải bằng mọi giá cứu được người con gái này đúng không? Thiếu tướng đã thử đủ mọi cách rồi, nhưng nếu tôi nói rằng người con gái này vẫn phải chết, thì liệu thiếu tướng có thôi cái ý nghĩ cứu sống Ly không?

Thiếu tướng Uy nghe xong thì nước mắt tuôn rơi, chú ta nói như quát lên:

- Làm sao có chuyện đó được?! Tôi sẽ cứu sống con gái tôi, tôi sẽ cứu sống cái Ly bằng mọi giá!

Người thanh niên này quay mặt qua nhìn thiếu tướng Uy, và có lẽ lần đầu tiên thiếu tướng Uy nhìn rõ thấy trên môi người thanh niên này xuất hiện một nụ cười, anh ta nói:

- Con người … vẫn mãi mãi chỉ là con người mà thôi…

Chợt Minh lúc này đứng vỗ vào người Uy và nói:

- Anh Uy …. Anh Uy … anh nói chuyện với ai thế?

Thiếu tướng Uy lúc này mới như người tỉnh mộng, lúc chú ta quay lại nhìn thì thấy người thanh nên kia đã biến mất.

Nhân đang đứng nãy giờ chợt nghe thấy tiếng lá kêu xào xạc sau lưng, bản năng hắn trỗi dậy. Nhân vội đẩy con nhỏ đó qua một bên rồi hắn né qua một bên. Vừa lúc này viên cảnh sát vồ hụt ngã sõng xoài. Nhân đứng chĩa súng thẳng vào đầu viên cảnh sát đang nằm, thế rồi hắn lạnh lùng bóp cò. Tiếng súng nổ vang trời, những viên cảnh sát và công an ở ngoài bỗng trở nên náo loạn. Thế rồi Nhân lại kéo tóc con nhỏ đó lại phía mình, hắn dí súng vô đầu nhỏ đó và nói:

- Các người lừa tôi hả?! được lắm!

Nói dứt câu, Nhân thẳng tay cước cò. Chỉ nghe tiếng súng nổ vang lên, cô học trò đó nằm im lìm trên một vũng máu. Chú Uy nghe cái tiếng súng đó tựa như một viên đạn bắn thẳng vào tim, chú gào lên trong loa:

- Không!!!

Lúc này Minh ra lệnh:

- Tất cả xông lên!

Lập tức mấy viên cảnh sát 113 với lá chắn chạy thẳng lại phía Nhân. Nhân đứng đó hắn tự đưa súng lên đầu, có lẽ hắn đã biết rằng, mình thực sự không còn lối thoát. “cạch… cạch”, súng đã hết đạn, ngay lúc Nhân vừa mới nhân ra điều đó thì cảnh sát 113 đã áp sát dùng dùi cui điện vụt thẳng vào tay Nhân khiến cho hắn rơi súng, một viên cảnh sát 113 khác thì vụt vào chân khiến Nhân ngã gục xuống đất. Nhân đau đớn cố chống cự nhưng cuối cùng người ta cũng đã còng được tay và chân của Nhân lại.  Lúc này đây, từ đằng sau thiếu tướng Uy chạy lại về phía Nhân, chú ta đẩy hết toàn bộ cảnh sát 113 đang đứng quây Nhân ra. Thiếu tướng Uy túm cổ áo Nhân sốc đứng dậy và quát lớn vào mặt với hai dòng nước mắt vẫn đang tuôn trào:

- Tại sao?! Tại mà làm sao cậu phải giết cô gái đó chứ?!

Những chiến sĩ 113 thấy cảnh đó sợ rằng thiếu tướng Uy không cầm được lòng sẽ đánh phạm nhân nên đã hết sức vào can ngăn. Ngay cả đại tá Minh lúc này cũng vào vội lôi thiếu tướng Uy ra mà nói:

- Anh bình tĩnh lại đi … anh Uy.

Thiếu tướng Uy vẫn cố giẫy giụa, chú ta gào thét trong nước mắt:

- Cậu nói đi?! cô gái đó có tội tình gì chứ?! con gái tôi có tội tình gì mà cậu giết nó?! Cậu giết nó thì cậu được cái gì?!

Nhân bị các chiến sĩ 113 áp giải thẳng lên xe, hắn cố quay đầu lại cười và nói một câu rợn người với thiếu tướng Uy:

- Không tại sao cả, chỉ đơn giản là để thỏa mãn mà thôi.

Thiếu tướng Uy nghe xong câu đó thì dường như đổ gúc, không lẽ trên đời này còn có những con người máu lạnh đến thế hay sao? Sau khi tóm được Nhân, cảnh sát dẹp đám đông và bắt đầu đi khỏi hiện trường. Riêng còn có mình thiếu tướng Uy là vẫn đứng tại nơi cô học sinh kia đã nằm xuống, thiếu tương Uy cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào chỗ đó mà khóc. Đại tạ Minh như hiểu được ngọn ngành, cậu ta tiến lại bên cạnh Uy vỗ về an ủi:

- Thôi anh ạ… dù sao thì chuyện cũng đã rồi. Anh đã làm hết những gì mình có thể … chỉ tiếc hung thủ là một tên máu lạnh mà thôi.

Thiếu tướng Uy ngửng lên nhìn thẳng vào mặt đại tá Minh, chú ý lắc đầu trong nước mắt mà nói:

- Tôi đã có được … có được một cơ hội nữa … để mà cứu con gái tôi. Nhưng coi bộ … coi bộ suốt đời này tôi sẽ không bao giờ cứu đươc nó nữa.

Nghe đến đây đại tá Minh cảm thấy buồn lây phần nào, vết thương lòng của thiếu tướng Uy lại rỉ máu. Thế rồi Minh vỗ về Uy, nhưng Minh chỉ còn nghe được một giọng nói buồn rầu xen lẫn vào tiếng sụt sùi trong nước mắt:

- Ly ơi… bố xin lỗi con nhé…

Mẹ thằng Nhân vừa tới nơi thì cũng là lúc mọi việc đã kết thúc, bà ta hỏi mấy viên cảnh sát còn đang đứng đó. Sau khi biết được người đàn bà này là mẹ của Nhân, cảnh sát đưa bà ta đi đến nơi mà Nhân đang được tạm giam để lấy lời khai và đợi ngày sử án.

Vụ án có liên quan tới thằng Nhân thực sự khó mà giải quyết cho hợp tình hợp lý. Nói là khó ở đây là vì thứ nhất, thằng Nhân là con của một cán bộ cấp cao đứng đầu nước. Thứ hai, với những tội danh như nhiều lần giết người, chống đối, thì cái án tử hình là một điều không cần bàn cãi, nhưng nó mới có mười sáu tuổi. Thứ ba, mặc dù bố thằng Nhân đã phải rời ghế và chấp nhận tử hình đứa con, nhưng vụ việc này giờ đây đã bị báo chí phanh phui, dư luận thực sự bất bình và nó còn mang lại tiếng xấu cho một số lãnh đạo khác. Tạm thời Nhân được tạm giam tại khu đặc biệt cùng với hai phạm nhân khác đó là Sơn và Dương, đợi cho quốc hội họp bàn đưa ra một bản tuyên án hợp lý rồi sẽ mang ra sét sử sa. Ngồi trong trại giam, Nhân nhìn hai thằng Sơn Và Dương cười, Nhân để ý thấy thằng Sơn mặt nó lạnh lùng vô cảm lắm, tựa như một cái xác không có hồn vậy, còn thằng Dương thì khác, từ lúc Nhân mới bước vô, người nó cứ run lẩy bẩy, nhìn Nhân với một ánh mắt sợ sệt. Nhân ngồi xuống phía giường của mình nhìn thằng sơn và nói:

- Êu, chú mày tên gì?

Sơn liếc mắt nhìn Nhân rồi đáp:

- Sơn.

Nhân hỏi tiếp:

- Sao mà phải ngồi trong đây thế này?

Sơn quay lại nhìn thẳng vào mắt Nhân, rồi nó nói:

- Biết vụ chặt đầu tại quán nét ở ngõ Đình Ngang chứ?

Nhân nghe xong thì chợt hai mắt hắn sáng rực rỡ lên, thì ra đều là anh em đồng hao cả. Vậy vụ chặt đầu tại quán nét đường Đình Ngang là sao? Thằng Nhân có biết rõ vụ án đó, và hắn luôn mong ước có ngày được gặp kẻ đã gây án, và cuối cùng đã được tại nguyện. Sơn vốn dĩ là thằng bé bỏ nhà, đi làm thợ phụ hồ trên thành phố Hà Nội. Nó thường lai vãng đến các quán nét ở ngõ Đình Ngang để giết thời gian hay cũng như là chìm đắm vào cái thế giới ảo. Thằng Sơn vốn dĩ là người rất ít nói và ít xã giao. Thế nhưng cái hôm định mệnh đó, có một nhóm thanh niên thành phố vô quán nét, Sơn và hội này chắc cùng chơi một game bắn nhau mạng Lan. Chỉ vì một chút xích mích, hội thanh niên này liên tiếp chửi Sơn, nhưng thằng Sơn không nói gì. Hội này tưởng thằng Sơn khinh nên đã đánh vào đầu và cà khịa đánh nhau với Sơn. Sơn không vẫn nói năng gì, chỉ trả tiền chơi game rồi ra về.

Tưởng rằng mọi việc chỉ chấm dứt ở đó, nhưng nửa tiếng sau, Sơn cầm cái xẻng sắt quay lại, hắn cầm xẻng đánh túi bụi, khiến cho hai ba thằng trong nhóm bất tỉnh do bị đập liên tiếp vào đầu. Chưa dừng ở đó, khi công an có mặt thì Sơn đã kịp dùng lưỡi xẻng chặt đứt đầu của ba thằng thanh niên xấu số. Vụ án này còn khiến cho dư luận thêm phần kinh hoàng hơn nữa khi mà lúc đó Sơn mới chỉ có 15 tuổi, trẻ hơn cả Nhân bây giờ. Thế rồi Nhân quay qua bên phía Dương và hỏi:

- Còn mày thì sao?

Dương ngồi co ro trong góc phòng giam, nhìn Nhân với ánh mắt run rẩy sợ hãi. Thế rồi Dương lắp bắp nói:

- Tôi … tôi …

Sơn quay quá nói:

- Thằng này chính là tác giả của vụ cháy nổi tiếng năm 2007 ở phố cổ đó.

Nhân trố mắt như không tin, thế rồi nó cười sặc sụa, vừa cười Nhân vừa chỉ tay vô mặt Dương mà nói:

- Là mày … là mày sao?

Nhân còn lạ gì cái vụ hỏa hoạn đã cướp đi mạng sống bốn người tại khu phố cổ vào năm 2007 nữa, vụ việc đáng thương tâm đó diễn ra vào một đêm gần tết. Qua điều tra, cơ quan chức năng nghi vấn đây là một vụ phóng hỏa đốt nhà có chủ ý. Nhưng điều làm họ kinh hãi hơn nữa, thủ phạm gây ra vụ hỏa hoạn thương tâm đó lại chỉ là một đứa nhóc mười lăm tuổi. Vậy vụ việc này là như thế nào? Nhà của Dương vốn thuộc khu phố cổ, mẹ của hắn thì hàng ngày bán nước bên phố cổ, còn bố hắn vốn làm nghề ghi số đề, nên gia cảnh cúng không khá giả lắm cho mấy. Bố của Dương có một cái tật đó là hay uống rượu say rồi về đánh đập vợ con. Thằng Dương vốn là một đứa ít học, cũng hay lêu lổng, nhưng nó cũng là đứa nhút nhát. Nhớ cái đêm hôm đó, nhà nó đánh nhau to lắm. Bố mẹ nó cãi nhau, thằng Dương đứng dữa cũng bị ăn đòn vạ lây. Có lẽ đó cũng là ý trời khi mà thằng Dương nó không nhịn nhục được nữa. Đêm hôm đó, lúc cả bố và mẹ nó đã ngủ say, thằng Dương mò mẫm vào dan hàng mẹ nó, lấy ra mấy chai xăng zippo, đổ đầy ra nhà. Sau đó nó lặng lẽ châm lửa đứng từ ngoài nhìn ngọn lửa từ từ bốc lên. Do khu phố cổ bao gồm nhiều ngôi nhà cũ kĩ, chưa được cải tiến hay gia cố lại. Gỗ mục gặp lửa cháy lan ra rất nhanh. Khi mà đội phòng cháy chữa cháy và công am có mặt tại hiện trường thì bố mẹ thằng Dương đã thành hai cái xác khô nằm bên nhau trên giường rồi. Nhưng có lẽ điều đáng thương tâm hơn cả là ngọn lửa không chỉ dừng ở nhà Dương, nó lan sang các căn nhà kế bên và cướp đi mạng sống của một ông cụ bẩy mươi tuổi cùng với đứa cháu gái mới lên bẩy. Chứng cứ tại hiện trường cho thấy đây chắc chắn là một vụ phóng hỏa có chủ mưu, nhưng điều mà người ta nghi vấn là từ đầu đến cuối, có một thằng bé cứ đứng trước đám cháy nhìn vô không nói năng gì, cái ánh mắt của đứa bé này lúc người ta nhìn thấy thì đáng sợ vô cùng, một cái ánh mắt tàn nhẫn và thâm độc, một cái ánh mắt mà một đứa bé mới có mười mấy tuổi đáng lẽ là không nên có. Sau khi được hàng xóm khẳng định Dương là con của gia đình nạn nhân. Cơ quan công an đã hỏi nó rằng có thấy ai lạ mặt không? rồi khi người ta báo nó tin buồn rằng cả bố và mẹ nó đã chết thì lúc này thằng bé mới khóc lóc thảm thiết. Ngay cái lúc mà mọi người còn đang mủi lỏng trước cái cảnh một đứa bé khóc bố mẹ mình như thế thì từ trong tay nó rơi ra một hộp diêm. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính thằng Dương là hung thủ gây nên vụ hỏa hoạn này. Điều mà khiến cho Dương vẫn còn ngồi trong phòng giam đặc biệt này là vì người ta không biết phải làm như thế nào với Dương? Một thằng bé mười mấy tuổi tự động tẩm xăng, đốt nhà giết cha mẹ mình ư? Điều đó là không tưởng. Hơn thế nữa qua thời gian đầu theo giõi, người ta thấy rõ ràng Dương là một đứa trẻ nhút nhát, không có lý nào mà lạnh lùng đến mức giết chính cha mẹ mình cả. Thời giam thấm thoát trôi qua, có lẽ việc đưa Dương ra xét sử cũng dần chìm vào quên lãng, vì Dương đã ở trong này được hơn bốn năm rồi.

Thằng Nhân vẫn cười lăn cười lộn, nhưng khi hăn kịp nhìn lại vẻ mặt của Dương thì Nhân thực sự kinh hãi. Cái vẻ mặt sợ hãi, nhút nhát vừa mới cách đây có mấy phút thôi, vậy mà giờ đây đã nhường chỗ cho mọt bộ mặt lạnh lùng, hai con mắt thì toát lên vẻ độc ác và tần nhẫn kinh hồn, Dương nhìn thẳng vào mặt nó nói:

- Mày cười đủ chưa?

Nhân ngồi đờ ra một lúc, chợt hắn vỗ tay mỉm cười nói:

- Tao hiểu rồi, thì ra mày là người đa nhân cách.

Thằng Sơn như không hiểu lắm quay qua nhìn Nhân nói:

- Đa nhân cách?

Thằng Nhân giải thích cho thằng Sơn, người đa nhân cách có thể coi như là một cái xác có từ hai linh hồn trở nên cùng sống chung một cái xác. Tính cách của người đa nhân cách rất khác thường và thay đổi liên tục. Có lúc người này hiền, có lúc lại ác, có lúc luôn luôn vui vẻ, cũng có lức lại luôn luôn buồn rầu. Nhưng người đa nhân cách ở đây nên hiểu là người có nhiều tính cách, chứ không hẳn là người mà có nhiều danh tính. Thằng Nhân ngả người xuống giường và nói:

- Thật là hân hạnh quá, toàn người nổi tiếng, có
nhận án tử hình cũng an lòng.

Sơn quay qua hỏi Nhân:

- Thế mày vì sao mà vào đây?

Nhân nói:

- À, thì giết một số người rồi bị bắt thôi.

Dương lúc này tiến tới nói:

- Không lẽ mày là hung thủ máu lạnh chuyên môn để lại một mảnh giấy mà người ta nói trên tivi và báo chí sao?

Nhân nằm đó quay mặt qua nhìn thằng Dương, hắn nở một nụ cười ghê rợn rồi đáp:

- You damn right, I am. [mày nói đúng đó, chính là tao]

Thế rồi thằng Nhân từ từ chìm vào giấc ngủ.

… Chiếc xe máy Sh lướt đi trong đêm mưa gió bão bùng, Nhân dựng xe tại một con ngõ tối cắt với đường Nguyễn Thái Học, thế rồi hắn lẳng lặng tiến về phía tiệm vàng còn đang hé mở cửa, Mỹ Dụng … Nhân đè lên bà lão sấu số, hắn rút con dao từ lưng bà lão ra, rồi dơ lên như chuẩn bị đâm ngang cổ bà lão. Chợt từ sau lưng hắn, một đứa bé gái chạy ra nói lớn:

- Mẹ ơi, ún sữa.

Đứa bé kinh hãi khi thấy mẹ mình nằm trên một vũng máu, còn bà nội thì đang bị một người thanh niên lạ mặt ngồi lên lưng. Nhân mỉm cười cầm dao từ từ tiến lại phía đứa bé gái đó. Cô bé cất tiếng khóc thảm thiết pha lẫn với tiếng kêu gọi mẹ và bà nội. Nhân thực sự thích nghe cái tiếng gào khóc đó, nó như là nguồn năng lượng tiếp sức cho Nhân vậy. Ngay khi Nhân chỉ còn cách đứa bé đó có hai bước chân. Nhân ngạc nhiên khi thấy đứa bé im bặt, sắc mặt nó bỗng nhiên trở nên lạnh lùng đến đáng sợ. Rồi đứa bé nhìn chằm chằm vào hắn và cất tiếng nói:

- Chú định giết cả cháu nữa sao? Cháu đâu có tội tình gì đâu?

Nhân ngơ ngác, hắn đứng im bất động, “làm sao mà con nhỏ này tự nhiên thay đổi thế nhỉ?”, Nhân nghĩ ngợi trong đầu. Cô bé đó tự tiến lại phía Nhân và nói:

- Chả lẽ chú không còn là con người nữa sao? Chả lẽ máu trong người chú đã lạnh đến cái mức giết người không ghê tay nữa rồi hay sao? Chú nói đi! Chú trả lời cháu đi! tại sao chú lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ?

Nhân còn đang ngơ ngác, chợt hắn như nhân ra điều gì đó. Nhân đứng chống tay vào tủ kính đứng cười sặc sụa. Thế rồi hắn ngửng mặt lên nhìn thẳng vào đứa bé gái đó nói:

- Nhà người có thể thôi ngay cái trò này đi rồi đấy?

Đứa bé gái đứng im nhìn Nhân. Thế rồi nhân cầm con dao trong tay chỉ về phía đứa bé gái nói:

- Thiện tai thánh, nhà người nghĩ rằng nhà người có thể khiến ta sợ hãi hay sao?

Đứa bé gái mặt vẫn lạnh lùng đáp:

- Nếu đã biết ta là ai, vậy sao nhà người vẫn còn chưa dừng lại?

Nhân cười lớn hắn đáp:

- Để ta đoán nhé, nhà ngươi muốn cho ta một cơ hội hả? rồi nào là cái gì “bỏ đầu dao xuống, lập địa thành phật”. nhà ngươi nghĩ ai cũng muốn làm tiên làm phật như các người hả?

Đứa bé gái vẫn lặng im nhìn Nhân. Nhanh như cắt, Nhân cầm dao tiến lại đâm một nhát chí tử vào bụng đứa bé, rồi áp sát nó vào tường, hắn từ từ dùng con nâng đứa bé lên quá đầu. Đưa bé mặt không hề tỏ vẻ đau đớn, chỉ buông một câu lạnh lùng:

- Nhà người có biết rằng, ai cũng xứng đáng có được một cơ hội, nhưng chỉ có điều liệu họ có đón nhận lấy cái cơ hội đó mà không thôi không?

Nhân một tay giữ chặt người đứa bé, một tay rút con dao ra lia một đường ngang họng đứa bé. Hắn quát lớn:

- Còn chưa câm mồm?!

Hai mắt đứa bé từ từ nhắm lại, thế rồi Nhân buông tay để cho đứa bé đó ngã xuống sàn nhà. Ngay khi nhân vừa quay đầu đi khỏi thì chợt con dao trong tay hắn dường như có sự sống. Con dao rung lên bần bật, Nhân gồng tay như cố nắm chặt con dao đó lại, nhưng ngay khi hắn có cơ hội con dao đã vùng được khỏi tay hắn, bay ra đằng sau, còn tay Nhân do nắm quát chặt nên đã bị con dao bẻ làm cho lệch cổ tay. Nhân từ từ quay lại đằng sau nhìn, đứa bé gái đang đứng đó với con dao bay ngang đầu, trên cổ và vùng bụng là máu đang chảy xối xả. Nhân quay lại vừa lắc đầu cười vừa nói:

- Quả nhiên là thần thánh, khó mà giết được.

Đứa bé gái đứng nhìn nhân lắc đầu, sau đó cất tiếng nói:

- Nhân, ta cho nhà ngươi một cơ hội, hãy nghĩ lại những gì mà mình đang làm đi. Nếu ngươi không dừng lại, hậu quả sẽ khó lường đó.

Nhân với tay đập vỡ cái tủ kính, hắn cầm một mảnh kính vỡ rồi lao vội về phía đứa bé và hét lớn:

- Make me! [bắt tao dừng đi]

Nhưng mới tiến được ba bước, Nhân bất ngờ bị một lực đẩy hất văng ra ngoài đường. Ngay khi người Nhân chạm mặt đất, con dao của hắn bay tới, lươt nhẹ qua mặt hắn. Nhân nằm dưới đường giữ giời mưa quát tháo:

- Lũ thần thánh chó má! Thiện tai thánh! Nhà ngươi cứ đợi đấy!!!

Thằng Nhân vùng dậy trên giường quát lớn:

- Cái đ*t con mẹ!

Ngay khi Nhân kịp định thần lại, thì ra hắn đang nằm trên giường trong phòng giam. Nhân để ý thấy quanh người mình ướt sũng như vừa mới tăm mưa xong. Thế rồi hắn đưa bàn tay phải lên coi thì thấy có mấy vết cắt còn đang rỉ máu. Nhân cảm giác thấy trên mặt ran rát, hắn đưa tay lên sờ thì cảm nhận được một vết cắt không sâu lắm. Chả lẽ vừa rồi hắn không có nằm mơ?

Kim là một cô phóng viên mới, ước mơ của Kim là làm thế nào để viết được những bái báo thực sự tác động tới người đọc. Phải vất vả lắm Kim mới có cơ hội để phỏng vấn được Nhân. Kim nhớ lúc cô bước vào buồng thăm hỏi phạm nhân, cô nhìn thấy Nhân chỉ là một cậu học sinh bình thường khác, mặt mũi sáng sủa, nhưng nào có ai ngờ được, đằng sau cái sự sáng sủa đó là một kẻ máu lạnh tàn nhẫn. Kim ngồi xuống tự giới thiệu về mình, Nhân không nói gì chỉ đáp:

- Chắc tôi không cần nói, chị cũng biết tôi rồi đúng không?

Kim không dám đáp lại cái câu hỏi đó, chỉ khẽ gật đầu rồi bắt đầu công việc. Chị Kim hỏi:

- Nhân dạo này thế nào rồi?

Nhân nhìn chị ta đáp:

- Cơm ăn ba bữa, quần áo mặc cả ngày.

Chị Kim hỏi tiếp:

- Thế Nhân thấy nhớ gia đình không?

Nhân nhìn chị kim với ánh mắt hằn học, khiến chị ta có hơi rùng mình sợ hãi, thế rồi hắn thản nhiên đáp:

- Gia đình … gia đình có gì mà nhớ … Một người cha phản bội lại đứa con của mình, với một bà mẹ không quan tâm tới con cái … cái gia đình đó có cần nhớ tới không?

Chị Kim nghe xong câu trả lời đó thì chột dạ, thế rồi chị lưỡng lự nói:

- Nhưng cha mẹ nào chả thương con, Nhân có nói quá lên không?

Nhân cười lớn rồi đáp:

- Chị tưởng gia đình ai cũng được như gia đình chị à?

Chính cái câu hỏi đó đã khiến cho chị Kim phải câm nín trong phút chốc. Thế rồi chị ta hỏi tiếp:

- Nhân có thể cho biết Nhân bắt đầu nghề sát thủ từ bao giờ không?

Nhân nhìn chị Kim mỉm cười mà đáp:

- Làm sao mà nhớ được cớ chứ … giết biết boa nhiêu người rồi…

Chị Kim hơi run run, thế rồi chị nói tiếp:

- Tôi thấy Nhân suất thân là con nhà giầu có, không thiếu thốn thứ gì, hơn nữa còn đang học cấp ba. Vậy cớ sao Nhân làm cái việc đó? chắc Nhân phải có lí do gì chứ?

Nhân nhìn chị Kim đáp giọng lạnh tanh:

- Chỉ có một cái lí do mà thôi. Đó là để thỏa mãn bản thân, được chưa?

Chị Kim còn tính hỏi thêm thì Nhân nói tiếp:

- Mà tôi nói thật, một khi đã yếu đuối thì cũng không nên sống làm cái gì cả, chết đi cho nó rộng đất. Tôi đơn giản chỉ làm theo quy luật của tự nhiên, giết bớt kẻ yếu đuối để lấy chỗ cho những kẻ mạnh khác tồn tại mà thôi.

Chị Kim có hơi bức xúc khi nghe những lời đó, thế rồi chị ta đáp tiếp:

- Nhưng Nhân làm như vậy liệu có quá không? vụ án tại tiệm vàng Mỹ Dụng… đứa bé gái … đứa bé gái đó mới chỉ có tầm sáu tuổi …

Chính câu nói đó của Kim đã làm cho Nhân liên tưởng đến cái giấc mơ đêm qua, hay nói đúng hơn là cái lúc mà thằng Nhân gặp thiện tai thánh. Lúc đầu hắn nhìn chị Kim chằm chằm khiến cho chị ta hết sức sỡ hãi. Thê nhưng rồi thằng Nhân lại mìm cười, một cái nụ cười ghê rợn. Nhân hỏi ngược lại chị Kim:

- Tôi đã nói rồi… những việc đó là để thỏa mãn bản thân … không cần biết già hay trẻ, lớn hay bé … Bây giờ tôi hỏi chị, nếu như chị có mặt ở đó? chị sẽ làm cái gì để bảo vệ đứa bé đó?

Chị Kim ngay lúc này thì sửng sốt vô cùng, không biết nói gì. Nhân tiếp lời:

- Đừng nói với tôi là chị sẽ la lên nhé? Hay là gọi điện thoại cho công an? Nếu như không có ai nghe thấy tiếng kêu của chị, và công an không có mặt kịp thời, thử hỏi chị sẽ làm gì ngoại việc lặng lẽ bỏ chạy? đừng nói là chị lao vào ngăn cản tôi nhé?

Chị Kim vẫn lặng im, thế rồi chị đáp lời giọng lí nhí:
- Tôi sẽ … sẽ tìm mọi cách để cứu đứa bé gái đó?

Thằng Nhân nghe xong câu đó thì như điên tiết lắm, hắn đứng dậy đập mạnh bàn la lớn:

- Shut the f*ck up!!! [câm cái mồm mày lại đi] Cái gì mà tìm mọi cách chứ?! Mày nghĩ một đứa con gái yếu đuối như mày có thể đánh lại một thằng thanh niên khỏe mạnh cầm dao như tao sao?!

Tiếng đập bàn mạnh khiến cho chị Kim bất ngờ ngã xuống đất. Thằng Nhân từ từ tiến tới phía chị Kim, còn chị Kim thì cứ bò lùi lại về phía trên mặt đất, thằng Nhân nói giọng giận dữ:

- Tất cả chúng máy đều là một lũ đạo đức giả! cái gì mà tìm mọi cách rồi thế này thế nọ. Tại sao chúng mày không bao giờ chịu thừa nhận là chúng mày yếu đuối, chúng mày sợ chết?! Tại sao chúng mày không chấp nhận cái sự thật hiển nhiên đó mà cứ tự dùng lời lẽ giả tạo để đánh lừa bản thân mình?!

Ngay khi vừa nói dứt câu, cách cửa phòng mở to. Lâm bước vào quát:

- Phạm nhân Nhân ngồi xuống!

Tú từ đằng sau bước vào, hắn đỡ chị Kim đứng dậy.  Nhân thấy có hai chiến sĩ công an khác vào thì lại bình tĩnh ngồi xuống. Tú nói với Kim là giờ phỏng vấn đã hết và yêu cầu chị ra về, nhưng khi chị Kim định đi ra, Tú bắt chị phải đưa lại quận băng ghi âm cuộc đối thoại giữa chị ta và Nhân. Lúc đầu chị Kim cương quyết không đưa, nhưng khi Tú nói đây là quy định bắt buộc, chị Kim lúc đầu còn nghi ngờ nhưng rồi cũng đành phải đưa cuốn ghi âm đó cho Tú. Cũng có lẽ bởi chị đã khắc ghi trong đầu cái cuộc nói chuyện đáng sợ với Nhân ngày hôm nay nên cuốn băng ghi âm đối với chị chẳng còn có ý nghĩa gì nữa. Sau khi chị Kim đã đi khỏi, Tú tiến tới kéo ghế ngồi đối diện Nhân, Nhân nhìn Tú cười hỏi:

- Cán bộ cần gặp em có chuyện gì thế?

Tú nhìn Nhân, thể rồi hắn ta vân lực bóp nát cuốn băng ghi âm, sau đó hắn nói:

- Đợi đi, rồi sẽ biết.

Nhân bàng hoàng trước cảnh tượng đó, thế rồi hắn mỉm cười và ngoan ngoãn ngồi đợi. Một lúc sau cả Dương và Sơn cũng được đưa tới phòng này, đợi khi đã đông đủ, Tú nói:

- Ba cậu đã chán ở đây chưa?

Dương và Sơn không nói câu gì, chỉ có riêng Nhân cười và đáp:

- Chán thì biết làm sao bây giờ? không lẽ vượt ngục?

Tú không nói năng gì, chợt thằng Nhân như không tin vào mắt mình, hai con mắt của tú bỗng chốc đen xì như hai viên than, khắp bàn tay, cổ và mặt nổi lên những hình xăm vằn vện. “Không có lẽ … không có lẽ …. Truyền thuyết Hắc Đế là có thật”, thằng Nhân kinh hãi nghĩ trong đầu. Không ai biết cuộc nói chuyện giữa năm người này ra sao, chỉ biết rằng ngày cả ba người được thả ra, Nhân quay qua nói với Tú:

- Tôi có thể mượn khẩu súng lục của ông được không?

Tú nhìn Nhân hỏi:

- Để làm gì?

Nhân đáp:

- Có người cần phải trả giá.

Tú mỉm cười rồi đưa cho Nhân khẩu súng lục của mình. Nhân mặc quân phục công an, nhẩy lên xe và để cho thằng Sơn cũng mặc quân phục đèo đi đâu đó.

Đến trước cửa nhà Nhân, hắn bước tới trước cửa bấm chuông. Mẹ Nhân ra mở cửa và hỏi:

- Cậu cần tìm ai?

Nhân nói:

- Tôi cần gặp ông (?).

Mẹ Nhân gọi chồng mình ra, khi bố nhần vừa thò mặt ra, Nhân đã lạnh lùng rút súng và cho một viên kẹo đồng vào đầu bố mình. Tiếng súng vang lên, bố Nhân ngã lăn ra đất, mẹ Nhân lúc này mới thất kinh gào thét và ôm lấy chồng mình. Bà ta quay ra nhìn Nhân nói trong nước mắt:

- Tại sao?! Tại sao cậu lại giết chồng tôi?!

Nhân mỉm cười, chính cái nụ cười đó đã làm mẹ Nhân thấy ngờ ngợ. Thế rồi Nhân đáp:

- Ai bảo chồng bà không nghe lời tôi, tôi đã cảnh báo ông ý trước rồi.

Nghe đến đây, mẹ Nhân mới nhận ra đó là Nhân, nhưung sao gương mặt lại khác quá vậy.  Thế rồi Nhân nhẩy lên xe của thằng Sơn phóng đi, trên xe thằng Nhân cười lớn khiến cho ngay cả thằng Sơn cũng phải rùng mình sởn gai ốc, và có vẻ như mỗi khi thằng Nhân thỏa mãn được cái máu lạnh trong người nó, thì những hình xăm đen vằn vện lại nổi rõ trên khuôn mặt nó. Chỉ đáng thương thay cho mẹ của Nhân, khi bà ta nhận ra chính con mình đã giết bố đẻ của nó thì bà ta cũng đã phát điên.

Mấy tháng sau, chị Kim đã là một nhà báo danh tiếng khi mà bài viết của chị được in trên khắp các mặt báo, cộng thêm vào đó là sự đón nhận của đọc giả khắp cả nước, một bài báo với tiêu đề “Tâm sự của kẻ máu lạnh”. Bản án cuối cùng được tuyên ra cho cả ba hung thủ Sơn, Dương, và Nhân đó là tiêm thuốc độc, có lẽ đây là một cái chết nhẹ nhàng nhất. Nhưng câu hỏi mà chúng ta cần đặt ra là, liệu ba cái xác được chôn ở Văn điển có thực sự là của ba kẻ sát nhân trẻ tuổi? Liệu có đúng người đang nằm dưới mấy mét đất kia là Sơn, Dương, và Nhân hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro