Tôi không phải thiên tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu rồi mới lại thấy một quyển sách làm Hoa Ban đọc vui vẻ như vậy, lạc quan như vậy và ngộ ra nhiều lý lẽ trên đời đến thế. Thật ra tác phẩm này từ đầu đã không gây chú ý, trong “rừng rậm” sách Trung Quốc xuất bản, những tên tuổi như Đường Thất, Đồng Hoa, Phỉ Ngã Tư Tồn hay Diệp Lạc Vô Tâm đã chiếm gần hết thị hiếu của người đọc. Trong khi cái tên Kim Tử vừa xa lạ lại không có “vết tích” trong giới ngôn tình ở Việt Nam nên rất dễ bị lu mờ.

Còn bản thân Hoa Ban thì lại vì lý do này mà muốn đọc thử. Sách truyện phục vụ giải trí, là một đối tượng béo bở để công ty phát hành thu lợi nhuận. Cũng vì vậy mà người ta thích chọn những câu chuyện lâm ly bi đát, hoành tráng dữ dội, nhân vật là những con người kiệt xuất, xinh đẹp, giỏi giang. Nói chung là nội dung càng lãng mạn, thơ mộng, đánh vào trái tim ướt át của nữ giới thì càng được ưa chuộng. Nhìn lại những tác phẩm đã in ấn, các bạn dễ dàng nhận ra chúng phần nào đều mang hơi hướng điện ảnh, kiểu “nghệ thuật vị nghệ thuật”. Rất ít truyện viết cho cuộc sống, viết về những cái bình dị đời thường hay một chuyện tình nhàn nhạt, nhẹ nhàng mà ở bất cứ nơi nào cũng có thể xảy ra…

Và Kim Tử đã đặt chân vào mảng đề tài hiếm hoi này.

Tôi chọn cuốn sách bởi vì nó không liên quan đến một công ty xuất bản nào, nó không được Quảng Văn, Nhã Nam, Bách Việt hay Amun liên kết phát hành, chỉ có riêng NXB Tổng hợp TPHCM chịu trách nhiệm biên soạn và tung ra thị trường. Nhà xuất bản này trước nay thường phát hành các loại sách khoa giáo, chăm sóc sức khỏe, tạp bút, sách Phật giáo, và văn học trong nước. Lâu lâu lại sinh ra một em ngôn tình thế này thì đúng là thú vị ^^

Mình cảm thấy bỏ một trăm nghìn mua cuốn này về là sáng suốt vô cùng, quyển sách thích hợp để chúng ta thong thả đọc từng trang, trong những ngày hè ve kêu oi ả cùng với cốc nước chanh lạnh, thật là sướng rơn người ^^

Tôi không phải thiên tài kể về rất rất nhiều con người đang sống và đi tìm bến bờ hạnh phúc giữa Kinh Bắc phồn hoa. Họ là những thanh niên tràn trề nhiệt huyết, giống như đóa hướng dương nhìn về phía mặt trời.

Ở đấy, có một cô nàng tinh nghịch, lạc quan tên là Vi Tinh. Cô ấy không phải thiên tài, chỉ là một học sinh không theo nổi đại học rồi vất vả tìm việc với tấm bằng trung cấp chẳng ra đâu. Một thứ may mắn không thể gọi tên đã khiến cô trúng tuyển vào công ty nước ngoài. Xin đừng nghĩ rằng đây là một phiên bản “Cô lé lọ lem”, bởi vì cổ tích trên đời không đẹp đẽ như cổ tích trên trang sách. Nhân viên công ty nước ngoài cũng có nhiều loại. Những vị sếp tổng, chủ tịch, trưởng phòng này nọ đã bị các ngòi bút ngôn tình tranh giành hết rồi. Kim Tử không muốn nhảy vào chốn xô bồ đó mà cô chọn một câu chuyện về cô nhân viên kém cỏi, làm công việc dán tem thư, vẽ biểu đồ, chạy vặt linh tinh cho lãnh đạo. Cũng dễ hiểu thôi, với trình độ tiếng Anh trung bình, nghiệp vụ trung cấp của Vi Tinh thì cô chỉ xứng với công việc tay chân, nhàm chán và rập khuông như thế. Cái gì cũng có giá của nó, mang tiếng đi làm cho công ty lớn nhưng phải chịu sự vất vả, bị chèn ép, bắt nạt. Vi Tinh mỗi ngày đấu tranh trong môi trường làm việc có quan hệ phức tạp, cạnh tranh gay gắt nhưng luôn luôn phấn đấu, hoàn thiện bản thân, học hỏi kinh nghiệm và lao động bằng nhiệt huyết, thực lực. Cô ấy không giỏi nhưng cô ấy có thể từ từ khá lên. Cô ấy không phải thiên tài nhưng cô ấy có một đôi chân không ngừng nghỉ, một khuôn mặt luôn mỉm cười và sự tươi tỉnh lạc quan không phải ai cũng có. Tất cả những cô gái thiếu thông minh nhưng thừa chăm chỉ như Vi Tinh đều có thể tự hào vì mình đã sống tích cực, kiếm tiền chân chính bằng sức lao động và không bao giờ bị dụ dỗ bởi hư vinh hay làm nô lệ của đồng tiền.

Vi Tinh không đẹp, không nổi bật, vì thế mà cô giống như mọi cô gái trên đời. Câu chuyện của cô nàng là một chuyện bình thường mà ta có thể được nghe kể ở đâu đó. Bạn không cần là thiên tài nhưng bạn luôn sở hữu một thứ hào quang mang màu sắc riêng, đó là màu hạnh phúc chỉ mình mới cảm nhận được…

Trái ngược hoàn toàn với Vi Tinh chính là cậu bạn thanh mai trúc mã nhà đối diện – Mễ Dương. Anh là một loại thiên tài theo định nghĩa thông thường của quần chúng. Nghiên cứu sinh xuất sắc đại học cảnh sát, thành viên đội hình sự trọng án của cục An ninh thủ đô, Mễ Dương có sự nghiệp và tài năng mà nhiều người khao khát. Vốn là một thiên tài thế mà xui rủi bị ném vào bãi rác. Mễ Dương không may là nạn nhân bị hy sinh trong cuộc chiến quyền lực của các ông sếp lớn. Cơ quan ban ngành nào cũng thế, luôn có cuộc chiến tranh ngầm cấp trên cấp dưới. Việc thăng quan tiến chức ngoài năng lực còn có những yếu tố khác, có những người nghiệp vụ cực giỏi nhưng không biết giao lưu, mở rộng quan hệ nên vĩnh viễn ngồi ở một vị trí trung bình. Thật ra xã hội chưa bao giờ công bằng, con người khi trưởng thành sẽ càng thấm thía cái chân lý ấy.

Mễ Dương từ cảnh sát hình sự bị đẩy về đồn cơ sở, làm những công việc trời ơi đất hỡi nào là đi phát thuốc cho bệnh nhân tâm thần, bắt trộm cướp vặt vãnh, xử lý vụ cãi cọ vì một con mèo, chăm sóc một đứa bé bị người thân bỏ rơi… Hình như anh đã trải nghiệm quá nhiều việc mới mẽ mà một cảnh sát hình sự làm ở cục không thể nào biết được. Chú cảnh sát viên Mễ Dương từ sự buồn bực ban đầu đã dần dần thấy vui vẻ và thỏa mãn với công việc hiện tại. Anh chợt hiểu ra một viên cảnh sát đồn nho nhỏ cũng là công việc phục vụ nhân dân, đúng như lý tưởng mà tất cả sinh viên trường cảnh sát đều tuyên thệ trong ngày tốt nghiệp.

Làm hình sự có sự phiêu mưu, mạo hiểm, có thể phát huy hết tài năng, có cơ hội đối đầu với những tên tội phạm đáng gờm nhất. Nhưng làm cảnh sát đồn cơ sở cũng có cái hay riêng. Đó là được tiếp xúc gần gũi với nhiều loại người, giúp đỡ nhân dân một cách trực tiếp, trải nghiệm nhiều tình huống dở khóc dở cười và nhất là được người dân đáp trả bằng thứ tình cảm quân-nhân bình dị, bát ái. Xét về góc độ nào đó, Mễ Dương và Vi Tinh rất giống nhau. Họ là những thanh niên không biết lùi bước trước khó khăn, không biết cúi đầu trước số phận, luôn yêu đời lạc quan, hết mình trong công việc và cuộc sống. Mễ Dương làm cảnh sát vì lý tưởng bảo vệ lẽ phải, điều đó không bị ảnh hưởng dù anh là cảnh sát đội trọng án hay một viên cảnh sát quèn ngồi trực bốt đồn. Công việc nào cũng phải có lương tâm trách nhiệm, dù Mễ Dương bị ném vào bãi rác thì anh vẫn là một thiên tài.

Hai gia đình họ Vi và họ Mễ vừa là hàng xóm, vừa là bạn thân, vừa là thù địch. Bố mẹ Vi Tinh – Mễ Dương cùng làm việc ở nhà máy, chỉ khác là người làm công nhân, người làm lãnh đạo. Ông Vi và ông Mễ là bạn chí cốt, thâm tình. Bà Vi và bà Mễ hễ gặp mặt là cãi cọ, nhìn nhau như gai trong mắt. Sự đời buồn cười như vậy đó, mỗi người đều có một kì phùng địch thủ, dù suốt ngày sinh sự, xích mích nhưng cũng có loại giao tình mà hễ vắng là nhớ, hễ xa là mong. Không có người cho mình cãi vả, cho mình tức giận, phiền hà cũng có khi lại cảm giác thiếu thiếu, vắng vẻ, cô đơn. Hai người mẹ ai cũng yêu con, lo cho con, là hình mẫu của mọi bà mẹ trên đời. Mễ Dương và Vi Tinh là hai người con may mắn vì được sinh ra, lớn lên trong gia đình hạnh phúc, đầy ấp tiếng cười…

Anh chàng cảnh sát và cô nàng nhân viên công sở.

Không có ai là mỹ nam mỹ nữ, không có ai là kiệt xuất, phi phàm. Họ chỉ là hai cá thể trong xã hội này, họ sống, làm việc và cống hiến. Họ biết đâu là giá trị thực, đâu là hư vinh xa vời. Họ hiểu đâu là hạnh phúc và đâu là lòng tham hèn mọn. Mễ Dương – Vi Tinh, tôi nghĩ cặp đôi này đáng yêu và chân thật hơn mọi couple trong các bộ truyện. Họ ở cạnh nhau, tự nhiên và đơn thuần như một loại chân lý.

Từ khi còn là cậu bé, cô nhóc giành nhau một củ khoai lang.

Đến khi cùng lớn lên, va chạm với đời, thấu hiểu “sự đau đớn” của trưởng thành.

Giống như hai cái cây cùng mọc một chỗ, chúng có xu hướng dựa vào nhau, lấy đối phương làm điểm tựa, vượt qua những ngày gió bão mưa giông.

Đừng hỏi vì sao Mễ Dương yêu Vi Tinh. Cô gái đó là khoảng trời tuổi thơ nuôi anh lớn, là một người bạn cho anh mượn bờ vai, cùng anh đấu khẩu, tranh cãi. Cô gái đó là cả một cuốn sách thú vị mà Mễ Dương cứ xem đi xem lại, quen thuộc đến từng con chữ mà không biết chán. Vi Tinh sáng lạng, tươi tắn và lạc quan, cô chính là niềm vui cả đời của anh.

Cũng đừng hỏi vì sao Vi Tinh yêu Mễ Dương. Anh chàng đó chẳng có gì hay, mặt khá đẹp trai nhưng lúc cười rất giống lưu manh. Anh ta có sở thích là chọc giận cô, nghe cô mắng và cười hì hì. Mễ Dương là một loại thói quen, thói quen có người cho cô trút giận, có người cho cô sai vặt, có người để chia sẻ quá khứ, hiện tại và tương lai.

Từ tình bạn đến tình yêu là những phút giây ghen tuông hờn dỗi như trẻ con, những lúc vui sướng chỉ vì một ánh mắt hay một lời nói.

Họ chưa bao giờ chính thức xác lập quan hệ, Mễ Dương chưa bao giờ đề nghị Vi Tinh làm bạn gái anh, đến lúc cầu hôn người ta, hắn cũng hỏi cộc lốc: “Có chịu lấy không?” (botay.com) ^^

Giữa họ có một sự ăn ý ngầm, tự nhiên hai người đều hiểu là mình yêu nhau, phải chân thành, thủy chung với nhau và phải vì nhau hy sinh tất cả. Ấm áp nhất là khi cô ấy cúi đầu thắt dây giày lại cho anh. Ngọt ngào nhất là một nụ hôn vội, suýt bị “nhà gái” bắt quả tang. Lãng mạn nhất là một nụ hôn quên đất quên trời, trong khi hai người mẹ đều len lén nhìn qua khe cửa, len lén tức tối, len lén bất lực, len lén chấp nhận sự thật và len lén cầu mong hai con hạnh phúc phúc ^^

Họ không có những trang thơ đường mật như tiểu thuyết, không có trùng trùng cách trở, gian nan. Họ chỉ có cuộc sống không thể thiếu nhau, có những tháng ngày nắm tay và nở nụ cười… nụ cười rực rỡ không bao giờ phai nhạt…

Câu chuyện là một bức tranh sinh động và hài hước. Tính cách của đôi nhân vật chính rất nhí nhố, năng động mà nhiệt tình. Đi song song với họ là những người bạn cũng đang độ thanh xuân phơi phới, giống như những chiếc lá xanh vươn mình đón nắng, sống bằng dòng nhựa cuồn cuộn, yêu bằng trái tim nhiệt thành.

Câu chuyện là tập hợp của trăm vạn mảnh ghép, của những cuộc đời, những số phận, những tương lai…

Mảnh ghép Đào Hương trong mối tình vô phận nhưng đẹp đẽ. Cô ấy yêu màu xanh trên áo bộ đội, dành ba năm tuổi đời non trẻ cống hiến cho Tổ quốc để rồi ôm theo mối tình đầu từ giả quân ngũ… Sẽ không ai có thể quên quan niệm của cô gái ấy về tình yêu và hạnh phúc: có người bắt đầu bằng tình yêu, kết thúc bằng hôn nhân, có người bắt đầu bằng tình yêu, kết thúc bằng thù hận nhưng Đào Hương chọn “bắt đầu bằng tình yêu, kết thúc cũng bằng tình yêu”. Cô gái ấy muốn giữ lại mọi khoảnh khắc và muốn tình cảm đem tới kết quả tốt đẹp. Cô không bao giờ làm người thứ ba vì cô không muốn chính mình nuôi lòng đố kị, ghen tuông, trở nên nhỏ nhen, ích kỷ. Đào Hương sẽ đứng bên cạnh chúc cho Cao Hải Hà luôn luôn hạnh phúc.

Mảnh ghép Dương Mỹ Lan với khát khao làm mẹ hiền, vợ đảm. Cô là ngươi con gái quê mùa, hiền lành. Cô yêu Hải Hà và tình nguyện sống bên người đàn ông không hướng về mình. Giữa họ duyên không có mà phận nặng nề. Dương Mỹ Lan không tranh giành, không bon chen, không ganh ghét. Tất cả những gì cô cần là ngày tháng an bình và một đứa con thơ. Nhưng thật đáng thương, đến giờ ông trời chưa cho cô toại nguyện! Mỹ Lan đáng trách vì nhu nhược yếu đuối nhưng cũng đáng thương vì sự mềm yếu ấy đều xuất phát từ tình yêu. Tôi tin rằng sẽ có một ngày Dương Mỹ Lan mỉm cười mãn nguyện, sẽ có một ngày tình cảm của Cao Hải Hà chân thành dành cho vợ mình. Giữa họ còn nhiều vướng mắc nhưng chắc chắn sẽ phải cùng nhau đi hết đường đời, thời gian dài như thế khó nói trước sẽ không nảy sinh kỳ tích.

Mảnh ghép Cao Hải Hà dằn vặt giữa tình yêu và tình nghĩa. Anh sẽ không quên người con gái có nụ cười như ánh trăng rằm, cô chiến sĩ với khuôn mặt nhỏ và sống lưng thẳng tắp. Cái duyên kéo họ gần nhau rồi cái phận đẩy họ xa nhau. Tình yêu của hai người thật đẹp nhưng đành dừng lại ở đây. Cao Hải Hà còn yêu Đào Hương hay không cũng không quá quan trọng vì anh đã có Dương Mỹ Lan, cô ấy ngờ nghệch, quê kệch, không thông minh lanh lẹ, chậm chạp nhu mỳ nhưng ít nhất cô là người phụ nữ có trái tim bao la, một người mẹ vĩ đại cho các con và một người vợ hoàn hảo cho chồng. Tương lai của họ còn tăm tối, còn xa vời nhưng biết đâu rồi sẽ hạnh phúc. Bởi vì Cao Hải Hà và Dương Mỹ Lan đều là những người tốt với phẩm chất cao quý, họ xứng đáng có được cuộc sống trọn vẹn.

Mãnh ghép Á Quân – Tạ Quân là câu chuyện kể của ngày mai. Hai người cùng tên sống trong hai thế giới nhưng may mắn gặp nhau và bắt đầu một tương lai đầy hứa hẹn. Á Quân mạnh mẽ và kiên định, cô dám theo đuổi tình yêu thì lẽ nào không xứng đáng có được hạnh phúc. Tạ Quân là anh lính cứu hỏa hiền lành và dễ mến, dù anh còn lưu luyến Vi Tinh nhưng anh đã phát hiện ra một Á Quân xinh xắn, tốt bụng và chân thành rồi. Tôi tin chắc giữa họ còn có rất nhiều câu chuyện kể thú vị và ngọt ngào…

Mảnh ghép Hà Ninh – Giang Sơn là mối tình muộn màng, đắng cay và bế tắc. Cô gái ấy như bông hoa bị vùi dập giữa sình lầy, cô cũng khát khao ánh sáng, mong mỏi sương mai nhưng không thể rữa sạch sự ô bẩn trên người mình. Dù bản thân không tốt đẹp gì nhưng cô vẫn luôn mong Giang Sơn sớm quên mình đi để không phải thất vọng vì người con gái anh luôn ngỡ thiên thần. Hà Ninh trong phút tuyệt vọng đã quyết làm người kết thúc mọi đắng cay, cô giết gã chồng khốn nạn và mỉm cười lãnh án tù giam. Cô kết thúc những tháng năm sống trong địa ngục, giành phần hậu quả để bắt Hoàng Phi trả giá cho tội ác hắn gây ra với mọi người, với những nạn nhân, với pháp luật, với đứa con Ái Gia, với Đào Hương và Dương Mỹ Lan. Con người dù yếu ớt đến đâu một khi bị ép vào chân tường họ có thể dùng toàn bộ sức lực cuối cùng để chống trả. Rất khó nói Hà Ninh nghĩ gì, muốn gì khi lựa chọn con đường ấy cho mình. Có lẽ cô quá tuyệt vọng và không còn ham muốn gì ở cuộc đời này nữa. Nhưng Hà Ninh quên rằng phía ngoài thế giới đầy ánh nắng còn có một Giang Sơn đang mãi tìm cô, đợi cô và yêu cô. Năm năm tù là một thời gian dài nhưng vẫn không đủ lâu để khiến một tình yêu chết liệm. Tương lai họ ra sao? Vẫn rất khó đoán được nhưng tôi hy vọng hai người sẽ có được bình an và hạnh phúc trọn đời

Mảnh ghép Liêu Mỹ, người con gái xinh đẹp tài năng mãi đi tìm niềm tin vào tình yêu giữa người với người. Có thể cô chưa biết yêu nhưng cuộc sống rồi sẽ ban tặng cho cô cảm giác thiêng liêng đó. Sự phá rối của Liêu Mỹ với Mễ Dương và Vi Tinh chẳng qua giống chất xúc tác. Cô ghen tỵ niềm vui đơn giản của hai người, chỉ cần nắm tay và nhìn vào mắt nhau như vậy là hạnh phúc rồi chăng? Liêu Mỹ để lại lời chúc phúc và rời xa Bắc Kinh hoa lệ, tương lai cô còn dài và biết đâu một nửa định mệnh đang chờ phía trước…

Mảnh ghép Amy – Dương Mỹ Ngọc là một góc tối trong bức tranh đầy ánh sáng. Họ chọn cách sống hư vinh, chạy theo vật chất và danh lợi. Amy tin vào nhan sắc, tài đưa đẩy và có lòng tự kiêu. Cô ấy hiện tại đứng trong MB, là cấp trên của Vi Tinh nhưng rất có thể một ngày nào đó sẽ phải trả giá vì cách sống tiêu cực ấy. Dương Mỹ Ngọc khiến người ta oán hận và xấu hổ bởi bản chất ngu dốt và độc ác. Cô không cần tình cảm chị em, cô dã tâm muốn loạn luân với anh rễ, cô ham tiền và mơ mộng được làm công chúa. Người con gái đó đã tự thu liếm vẻ đẹp chính mình mà sống bằng những ham muốn, âm mưu. Cô ấy không nhận ra mình có một người chị tốt thế nào và một người anh rễ có thể vị tha, bao dung. Cô chọn con đường tối và hậu quả là thứ mà lối sống sai lầm phải trả giá. Bất cứ ai nhìn vào người khác để sống, có thói “ghen ăn tức ở”, tham vọng những thứ xa hoa cao vời thì không bao giờ nhìn thấy niềm hạnh phúc ngay dưới chân mình, họ đều đánh mất bản thân và thảm thương hơn là rơi vào vòng lao lý như Mỹ Ngọc trong câu chuyện.

Cái này ông bà xưa đã dạy đi dạy lại: Ở hiền gặp lành, giao gió gặp bão.

Câu chuyện có nhiều nhân vật nhưng lại tạo một hệ thống để xâu chuỗi mọi người với nhau. Đời là bố cục của rất nhiều bánh răng mà một cái bánh răng chuyển động đều ăn khớp và tương tác với những bánh răng khác. Câu chuyện có mối liên quan rắc rối và không ngờ giữa những nhân vật với nhau nhưng lại rất logic, tự nhiên. Ai mà biết được một người xa lạ bên đường có thể là người quen của bạn của người bà con của người hàng xóm nào đó, chúng ta sống trong cộng đồng nhờ những nhân duyên mà quen biết nhau, mỗi người có một câu chuyện và có thể chính bạn liên quan một phần trong câu chuyện ấy.

Quyển sách kết thúc với rất nhiều nút thắt chưa kịp gỡ, những con người bôn ba trên đường đời, miệt mài trong thanh xuân và đấu tranh kịch liệt trong tình cảm… Họ đều có con đường riêng phải bước tiếp…

Tôi hy vọng Dương Mỹ Lan sẽ mau tỉnh lại và hạnh phúc với Cao Hải Hà.

Tôi hy vọng Đào Hương, Liêu Mỹ sớm tìm thấy một bến đỗ bình an

Tôi hy vọng Á Quân, Tạ Quân sẽ nên duyên chồng vợ.

Tôi hy vọng Giang Sơn, Hà Ninh sẽ đủ kiên cường để đối mặt với thách thức và đủ bản lĩnh để tiếp tục yêu nhau

Tôi hy vọng Phì Tam Nhi sớm tìm ra một người vợ cùng anh sinh con đẻ cái.

Tôi hy vọng bà Mễ và bà Vi sẽ vì hai con trẻ mà hòa thuận với nhau hơn, hai gia đình gắn bó khăng khiết và tương ái hơn.

Cũng hy vọng con chó Gulit và con mèo nhà đối diện sẽ không tranh chấp ồn ào, cãi vả sớm hôm như hai bà chủ của chúng ^^

Cuối cùng tôi thấy mãn nguyện và mừng rỡ cho đôi bạn trẻ.

8 giờ 8 phút 8 giây ngày 8 tháng 8 năm 2008, lịch sử ghi lại thế vận hội Olympic Bắc Kinh huy hoàng tráng lệ, tác giả ghi lại nụ hôn rực rỡ của tình yêu không bao giờ tắt.

“Vi Tinh, tớ yêu cậu!”

“Tớ cũng vậy”

Bó hoa đơn giản trong tay và chiếc nhẫn nhỏ xinh ngón áp út. Họ là những người may mắn nhất, hạnh phúc nhất trong tất cả. Quyển sách khép lại khi Mễ – Vi đã thực sự có nhau. Tình yêu này, sự huyền dịu này rồi sẽ lan tỏa cho cuộc sống, đến với Đào Hương, Cao Hải Hà, Dương Mỹ Lan, Giang Sơn, Hà Ninh, Á Quân, Tạ Quân, Phì Tam Nhi,… cùng rất rất nhiều gương mặt đã lướt qua trong câu chuyện.

Mỗi người, mỗi mảnh ghép

Mỗi người, mỗi cuộc đời

Không có gì đoán trước được nhưng hãy học theo Vi Tinh và Mễ Dương.

Hãy sống bằng trái tim, nhìn đời bằng đôi mắt lạc quan và đối đầu với mọi khổ đau bằng niềm hy vọng. Ai cũng có quyền được hạnh phúc và tôi cầu nguyện cho tất cả mọi người sẽ mỉm cười hướng tới tương lai!

Tóm lại, đây là một cuốn sách rất xuất sắc, một câu chuyện rất vui nhộn, đầy cảm xúc, lắm nổi thăng trầm, ngộ nhiều chân lý và tràn ngập khát vọng yêu thương. Mỗi nhân vật đem tới một tính cách, một lối sống, một kết cục, khiến câu chuyện giống như mô hình mini của xã hội – đa dạng, phức tạp, rắc rối. Dù là một nhân vật phụ nhưng cũng có thể khiến bạn trầm ngâm suy nghĩ bởi vì họ giống chính mình hoặc giống một người mà bạn từng quen. Mỗi trang sách mà một niềm vui bất tận, hài hước tự nhiên và tinh nghịch. Không ai có thể làm lơ trước đôi nhân vật chính trong suốt quá trình phát triển tình yêu của họ. Chưa câu truyện hài nào bình thường mà gần gũi như vậy, có lẽ không phải là cái hài dựng nên từ hư cấu mà thực sự trên đời có 1 cô nàng Vi Tinh, 1 anh chàng Mễ Dương đáng yêu như thế!

Tóm lại, cuốn sách này quá tuyệt vời, rất sâu sắc, tôi muốn cho nó rating 5 +

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ayhanhhh