Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Nguyệt. . . Hoàng Nguyệt. . ." Bị thân thể đầy vẩy quen thuộc quấn lên trên không, Diêm Linh cảm thấy hắn hơi khác lạ, như là đang nhẫn nại run cả người lên, lại thiêu cháy cơ thể của nàng. 

Có phải bệnh cũ của hắn lại tái phát không, thế nên mới bất an như vậy? Vì để hiểu biết hắn hơn, nàng đã từng xem một quyển sách, biết được mỗi khi rắn đực động dục đều sẽ quẫy quẫy cái đuôi. 

Vào đêm, cũng là lúc tình dục như bị ma rủa bắt đầu giày vò thân thể của hắn. Hoàng Nguyệt không xác định được nàng có phải Ngọc Quyết hay không, nhưng lại mở ra cửa sổ ký ức vì nàng. 

Chúng nó cực kỳ dày vò, cực kỳ đau khổ. . . Trí nhớ như một cơn lũ ùn ùn kéo tới, không thể gạt bỏ. 

Cổ họng ám ách. Hắn trừng hai mắt, liên tục run rẩy, hết sức cố gắng nhẫn nại không gây thương tổn cho nàng. 

Tuy cái đuôi của hắn không hề đong dưa, mà là cứng ngắc, run rẩy, cực lực khắc chế thân thể. Điều này lại đốt cháy thân hình đang bị cuốn lấy kia của Diêm Linh. Vì hắn quấn nàng quá chặt mà áo quần nàng sắp vỡ nát ra. Hai chân nàng còn khóa chặt đuôi hắn, phía trong đùi còn tựa như đang cọ xát bụng hắn. 

Lưng của Diêm Linh bị làn da cứng rắn của hắn thiêu cháy. Tựa như vì hắn quấn nàng quá chặt, hai cái núm căng phình nhô lên trên ngực nàng kia sắp bắn ra khỏi vạt áo. Bởi vì vòng eo của nàng bị hắn thắt cho mà thu nhỏ lại. Hai cặp vú trắng nõn rung rung lại càng trở nên đầy đặn, đẹp hơn. 

"Rốt cuộc thì ngươi muốn như thế nào? Eo ta mỏi quá!" Bị hắn quấn giữa không trung một hồi, Diêm Linh không biết hắn muốn xử trí mình như thế nào, gân cốt nàng bị hắn thắt cho hơi hơi đau mỏi. 

"Muốn hiếp muốn giết, tùy ngươi! Chỉ cần ngươi đừng thương tổn các huynh đệ trong Bách Tề Đường." Nàng là nương tử hán dám làm dám chịu, tất nhiên sẽ nhận hết lỗi lầm về mình. Cũng lại quan tâm tình trạng của hắn, Diêm Linh cố tình muốn nói ra lời nói dỗi, muốn cho hắn mạnh dạn đối mặt. 

Phong ca nói đêm nào Xà Vương cũng đi xâm phạm phụ nữ, rõ ràng là một con rắn yêu dâm ô hư hỏng. Nhưng vì sao, nàng vẫn cứ cảm thấy Hoàng Nguyệt đối xử với mình rất là đặc biệt. Vì sao khi nàng bộc trực trằng mình thích hắn, hắn có thể biến thành hình người mỗi ngày. Mà trước khi nàng nói lời ấy, hắn không cách nào biến thành hình người tùy theo ý hắn muốn được. Chẳng phải nếu hắn biến thành một chàng trai hình người tuấn mỹ, sẽ càng dễ dàng mê hoặc được nàng đấy sao? 

Như vậy rõ ràng là một loại bệnh, giống như uống xuân dược vậy. . . Thế nên đêm nào hắn mới có thể tìm nàng giải quyết, lại sợ nàng thấy được nguyên hình xấu xí của mình, cho nên mới có thể nhờ đêm trăng tròn biến thành hình người mà đi tìm nàng. 

Gò má Diêm Linh ửng hồng. Bởi đôi chân trơn mềm của nàng đang dính sát vào cái bụng có màu vàng trắng của hắn. Dưới lớp vảy rắn trơn trượt, một thứ có dạng hình túi phình lên, khảm vào nơi non mềm đó của nàng, lại còn khẩn cấp ma sát, khiến cho nơi non mềm trong đùi của nàng bị hắn kích thích, thiêu nóng hết lên. 

. . . Theo như sự để ý này, mức độ quý trọng nàng như thế này, Diêm Linh biết được tình yêu hắn dành cho mình không phải tầm thường. 

"Còn nữa. . . Đừng tiếp tục thương tổn những người con gái khác nữa." Đây là ý nghĩ cá nhân của nàng. Nàng hi vọng lòng hắn là của nàng, thân thể của hắn cũng chỉ có thể thuộc về mình nàng, Diêm Linh nói lời trăn trối. 

"Nàng nghĩ nàng là ai cơ chứ? Nói thế nào thì thành thế ấy được sao?" Thấy khuôn mặt kính dâng hết thảy tình yêu, mặc hắn xử trí của nàng, cái đầu hỗn loạn của hắn lại càng phiền muộn, căm tức hơn. 

"Nàng có tư cách gì mà sai bảo ta!" Dù có hận nàng, hắn vẫn rất muốn ôm chặt lấy nàng, mãnh liệt yêu nàng. 

Tấm áo vỡ vụ của Diêm Linh rơi tán loạn ra. Chỉ thấy phần thân to dài của hắn cuốn chặt lấy thân thể của nàng, phần thân nhẵn mịn ma sát đôi nụ hoa mẫn cảm trên cặp vú nàng, hệt như ngón tay của hắn đang âu yếm và vân vê chúng nó. Một luồng khí nóng quái dị nhen lên trong cơ thể nàng. 

Diêm Linh nhìn thấy phần gáy cao ngất của hắn cúi xuống, hiện ra cái đầu có hình tam giác, một đôi con mắt có màu xanh đậm, mồm hắn há ra, giương đầy răng nanh nọc độc. Tấm dung nhan bất thình lình dán sát vào nàng của Hoàng Nguyệt kia khiến cho màu sắc sợ hãi hiện đầy trong đôi mắt mờ mịt của nàng. 

Lưỡi dài chẻ đôi hôn lên đôi môi đỏ hồng chưa kịp hổn hển của nàng. 

Hắn vẫn không thể kiềm chế mà đi hôn lên môi nàng. Đôi mắt ưu thương của hắn nhìn vào bộ dạng sợ hắn của nàng. Lòng hắn run rẩy, đau quá. Hắn lùi lại, nước miếng của hắn rớt ra, rơi trên khuôn mặt của nàng. 

"Ngươi vẫn không thể tập quen với ta, dựa vào đâu mà sai bảo ta!" 

Những cái vảy ở trên đầu hắn biến màu, trở nên nhạt hơn, một màu xám trắng như thể đã bị áp chế lâu lắm hiện lên. Lần đầu tiên Diêm Linh nhìn thấy được bộ mặt của hắn ở dạng nguyên hình rõ ràng như vậy. Nàng kinh hãi, lẫn cả ngạc nhiên về đôi mắt ướt át xinh đẹp của hắn. Cặp núm vú màu hồng phấn của cặp vú trần trắng ngần bị phần đuôi cong của hắn cuốn triền, vảy sừng trên da của hắn cọ xát nụ hoa của nàng, khiến cho từng cỗ khí nóng nhen lên, thiêu cháy thân thể của nàng, nơi huyệt cơ ở giữa cặp chân đang ngồi khóa lên trên bụng hắn bị những lớp vảy sừng kia của hắn ma sát kịch liệt, run rẩy không ngừng.

"A..." Nơi kiều hoa co rụt, Diêm Linh cảm thấy một loại cảm giác sung sướng từ sự cọ sát kia không ngừng khuếch tán. Bên tai nàng, còn nghe được lời quấy rối tuy không phát ra nhưng vẫn có thể nghe thấy của hắn.

Hoàng Nguyệt dùng phần chót đuôi mẫn cảm của mình vuốt ve bộ ngực của nàng, cảm nhận nàng, thứ to lớn ở phần thân dưới của hắn sưng đau không thể kìm nén lại được.

Đừng nói là lúc ma dục mãnh liệt nhất, chỉ cần vừa mới chạm vào thân nàng, hắn đã hoàn toàn mất đi khống chế.

Thứ bên dưới có dạng hình túi của hắn nảy vọt ra bên ngoài cơ thể, Hành Đoan* to lớn thô kệch xâm nhập vào nơi hoa kính non mềm, thế như chẻ tre, tiến nhập hoàn toàn vào trong cơ thể của nàng. (Hành: Ngọn, cọng, chỉ cái thứ đó đó ; đoan: chỉ phần đầu đỉnh của thứ đó.) 

Tử cung của nàng bị phần chót đuôi của hắn ma sát cho trở nên ướt át. Vừa tiến vào trong cơ thể ấm áp của nàng, Hoàng Nguyệt như thể hạn hán đã lâu nay lại được thấy mưa rào, vào vào ra ra trơn tuột khiến hắn không ngừng thèm khát nơi non mềm kia. 

Cho dù đưa đẩy phần đỉnh phân thân của mình, hắn vẫn không ngừng quyến luyến tấm thân xinh đẹp này đây. Cho dù tâm linh đã bị tổn thương, không thể biến thành hình người, hắn vẫn không thể khống chế bản thân mà xâm chiếm nàng. Đây là sự trừng phạt hắn dành cho nàng. Hoàng Nguyệt liên tục nhắc nhở bản thân. 

Hắn không muốn để cho nàng thấy bộ dạng nguyên hình xấu xí biết bao của hắn. Mặc dù ánh mắt nàng thương hại hắn như thế, hắn vẫn muốn dùng thân rắn xâm hại, xâm hại nàng, trả thù, trả thù... 

"A a..." Nơi bé bỏng cất chứa phần đỉnh và một nửa dương vật của hắn. Nơi nội huyệt giữa cặp chân dạng rộng bị thứ cường tráng vào ra nhét đầy. Theo động tác vào ra của hắn, tiểu huyệt của nàng liên tiếp không kịp cọ nuốt, cặp vú phình căng tròn trịa của nàng rung rinh, phần xương sườn dưới vú cũng theo đó mà phồng lên xẹp xuống. 

Phần thân to lớn mang vẩy và cả phần chót đuôi đều đang cọ sát vách hang, Diêm Linh cảm thấy khác lạ, phần thân cường tráng ra vào mang đến cho nàng quá nhiều khoái cảm. 

Đau đớn khiến cho mắt nàng ngấn lệ, mờ sương. Diêm Linh mở co mắt, hơi hơi giãy dụa. Tầm mắt nhìn không rõ đâu là phần đầu đâu là phần đuôi của hắn. Nơi hoa huyệt vẫn đang nuốt thứ thô to rong ruổi tiến vào trong đó.

"Hoàng hoàng..." Bên tai, Diêm Linh nghe thấy tiếng thở phì phì mà hắn phát ra. Cả người nàng như thể bị xối, nhấn chìm trong cơn dục sinh dục tử. Cơ thể nàng bị hắn đâm cho sắp nứt cả ra, đón nhận hình phạt lăng trì. Trong động vang lên từng tiếng thân thể va chạm vào nhau khe khẽ. 

Diêm Linh cảm thấy vùng eo và cả thân tểh của mình bị phần đuôi rất dài của hắn cuốn chặt, như là đôi tay hắn ra sức ôm ghì lấy nàng, phần chót đuôi không ngừng cọ sát vân vê vú nàng. 

Dán sát vào làn da trắng ngần của nàng, thân thể Hoàng Nguyệt không ngừng va chạm, vào ra trong thân thể nàng, đòi lấy sự ấm áp. Hắn muốn hôn lên môi nàng, vuốt ve cặp cú mềm mịn của nàng. Hắn đặt miệng mình lên trên khuôn mặt bé bỏng xinh đẹp của nàng, cố gắng không để thứ nọc độc trong miệng của mình dính vào người nàng. 

Đáy lòng sợ hãi buồn đau... quá là chua sót nên sinh thú tính. 

Mặc dù hắn muốn có nàng, vĩnh viễn chiếm nàng, sự tủi thân trên gương mặt nàng dường như lại trùng khít với 'nàng' ở trong dĩ vãng... 

*** 

"Cảm giác không tồi đúng không, nhìn nàng có vẻ rất là thích đấy!" 

Lần đầu tiên nếm được cao trào, Ngọc Quyết suy sụp. Bởi vì bị dục vọng mà nhân loại cấp thấp hoen ố thân thể, cũng bởi vì lời hắn nhục nhã, nàng tức đến nỗi muốn tát cho hắn một phát. 

Nào biết, ngay sau đó lại càng khó chịu nổi hơn. Thứ khỏe mạnh đặt vào nơi tư huyệt vừa bị làm nhục, cơ thể nàng bị ngón tay hắn chọc vào vẫn đang co rút, Ngọc Quyết mơ hồ hiểu được đó là cái gì, nhưng thân thể nàng lại bị hắn kìm chặt ngay lại. 

"Không, không phải ngươi đã nói nếu ta hôn ngươi thì ngươi sẽ thẩ ta sao? Đồ bội ước!" Ngọc Quyết đấm vào ngực hắn, cặp vú của nàng rung rinh rất mạnh, kích động dục vọng chôn sâu của hắn, không hề nể tình, thứ phình căng nóng rực đi thẳng vào nơi nội huyệt khít khao của nàng. 

Bỗng nhiên lạnh lùng tiến vào, Ngọc Quyết tóm lấy tay hắn, giọt lệ lã chã rơi xuống. 

Hoàng Nguyệt đỡ lấy mông nàng, thứ cứng rắn nóng rực ở dưới vùng bụng dính sát vào trong huyệt cơ của nàng. 

"Nhưng ngươi chưa hôn ta thành công, cho nên phải nhận trừng phạt." Hoàng Nguyệt khàn khàn lắc đầu. "Hiện giờ vừa định bắt đầu sung sướng... Để cho nàng chạy, nàng không thấy đáng tiếc hay sao?" Kinh ngạc sự ấm áp trong cơ thể nàng, tấm thân của tiên hoa ở chốn Dao Trì lại có dục cảm của một phàm nữ. Cảm giác khít khao khi hắn tiến vào người nàng dẫn đến một loại khoái cảm vô cùng mất hồn. Đây là thứ cảm giác mà Hoàng Nguyệt chưa bao giờ có. Hắn nhanh chóng chuyển động vùng eo, tiến vào người nàng. 

"Buông ra... Buông..." Ngọc Quyết bị hắn đâm cho đau đớn không ngớt. Một loại cảm giác cấm kị từ những động tác vào ra tà ác của hắn dẫn đến từng đợt sóng triều khoái cảm. Ngọc Quyết vươn tay đấm hắn. Nhưng mà nàng sao có thể đánh cho cơ thể cường tráng của hắn di chuyển. Tấm thân xinh đẹp bị hắn đụng chạm không ngừng nảy lên. 

Hốc mắt lệ nhòa, lã chã rơi xuống... Từng giọt từng giọt... Như một chuỗi ngọc... 

Biểu cảm nở rộ trước mắt hắn đây giống hệt Diêm Linh, mắt đẹp tĩnh lặng liếc hắn... nước mắt cũng giống hệt thế, lã chã rơi xuống như là chuỗi ngọc... 

Nội tâm Hoàng Nguyệt khẩn trương bối rối. Đôi mắt nhìn nàng mà lạnh, nhưng phần thân dưới lại dù muốn cũng không thể ngừng, mũi tên mà đã lao ra thì sẽ không thể dừng lại. Tình cảm mà hắn đối với Ngọc Quyết là gì? Tình cảm kiếp trước kiếp này đan xen, một khoảng thời gian bất ngờ gặp gỡ với nàng... 

Thế mà lại xuất hiện trong lúc trừng phạt Diêm Linh... Tình cảnh này luân phiên xuất hiện trong đầu, sự trùng hợp tra tấn Hoàng Nguyệt...Sac Nhat edit

17: Thú gian 2 - Cứu rỗi - Phần 1 

-----*-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro