Phần 1 : THẦN TIÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời tối.

Treo đèn lồng lên, Á Ba bắt đầu dọn dẹp quán mì.

Kì thật cũng không có gì cần dọn, đem chồng bát cao cao đi rửa, lau khô mấy cái bàn cũ, sau đó đem cất trong góc tường, chỉ để lại một cái, biết đâu sẽ có khách đến.

Bình thường, ngoại trừ người gõ mõ cầm canh hoặc là nha dịch huyền tuần tra ban đêm ngẫu nhiên khi trời lạnh sẽ đánh thức Á Ba bên lò sưởi kêu một bát mì nóng hầm hập ăn, sau tiếp tục đi gõ mõ hoặc tuần tra, bằng không sau khi trời tối gần như sẽ không  có người nào đi trên đường phố đến ăn mì.

Nhưng hiện tại đã là đầu hè, ban đêm mặc dù còn không có nóng bức, nhưng đối với phu canh hay nha dịch tuần tra ban đêm mà nói một chén nước ô mai giải nhiệt có sức hấp dẫn hơn một bát mì nóng. Tuy nhiên Á Ba vẫn để một cái bàn, hắn không biết tối nay còn có người đến ăn mì nữa không. Từ nửa tháng trước vẫn có một người giờ hợi canh hai mỗi đêm xuất hiện đúng giờ ở quán mì của hắn. Hiện tại cách canh hai còn sớm Á Ba dọn dẹp xong quán mì, từ từ lấy trong nồi một bát mì lớn, ngồi xổm một bên hì hục ăn, trong đó đều là mì thừa sáng khách ăn còn dư Á Ba không nỡ đổ đi, đợt khách đi rồi mới đổ mì vào trong bát lớn, một bát như vậy ước chừng có thể để được ba bát bình thường.

 Á Ba một ngày chỉ ăn một bữa này, một bát này có thể làm hắn vượt qua cả ngày.

Sau khi ăn xong Á Ba rửa chén rửa tay bắt đầu nhào bột. Ở trong bột mì trắng phau cho nước từng chút từng chút vào, nhào một chút một chút nhìn thấy sợi mì dần dần hình thành, khéo miệng Á Ba từ từ nhếch lên. Á Ba cười lên trông rất khó xem, không phải tươi cười khó coi mà là mặt của hắn. Nhìn như từng bị lửa thiêu qua, miệng vết thương khép lại gồ ghề, không cười cũng đã thực doạ người, cười lên cơ mặt co lai liền càng thêm dữ tợn đáng sợ. Trước mặt người khác Á Ba chưa bao giờ cười, chỉ khi hắn nhào bột mới có cao hứng như thế.

Á Ba thích làm mì sợi, lúc nhào bột hắn hết sức chăm chú, giống như tất cả tâm lực hắn đều bỏ vào sợi mì trước mắt. Bởi vì hắn không biết làm gì khác ngoài mì sợi cho nên nhất định hắn phải làm được tốt nhất.

Ban ngày có rất nhiều người đến quán mì của Á Ba bởi mì của hắn là quán ăn ngon nhất thị trấn này.

Nhào bột đủ mai dùng, Á Ba cắt một khối nhỏ ra, dùng cán mì cán cho phẳng, lại cắt mì thành từng sợi đều nhau sau đó thả vào nồi nước sôi. Giống như tính chuẩn thời gia, tiếng canh hai vang, ngay khi sợi mì thành hình, trước quán mì xuất hiện một người.

Người này đến thực sự đột nhiên, tựa như trống rỗng xuất hiện tại đêm không trăng tối đen hết sức quỷ dị.

Lần đầu tiên nhìn thấy người này, Á Ba đang nửa tỉnh nửa mê sợ tới mức tiểu ra quần. May mắn thay đêm đó có trăng, ánh trăng nhu hoà chiếu trên khuân mặt phi thường người này, ngay cả lông mao nhỏ đều có thể thấy được. 

Người này xinh đẹp phi thường.

Không không không! Dùng hai từ xinh đẹp không đủ hình dung vẻ đẹp của người này. Á Ba tuy không nói được nhưng lại biết chữ, nếu nhất định phải dùng từ ngữ để miêu tả vẻ đẹp thì chỉ có thể là " Thần tiên hạ phàm" vài từ này liền đủ để thể hiện ra dung mạo và khí chất của người này.

Thần tiên không thích nói chuyện, mới đầu Á Ba mất thật lớn công sức mới hiểu được Thần tiên muốn ăn mì.

Thần tiên không phải là không ăn đồ ăn trần gian hay ? Câu hỏi này khiến cho Á Ba nghi ngờ hồi lâu.

Thần tiên có thể không nhất định không ăn đồ ăn trần gian nhưng có một điều có thể chắc chắn Thần tiên không biết ở trần gian ăn cái gì là phải trả tiền.

Gần nửa tháng, Á Ba không lần nào thu được tiền mì của Thần tiên, mỗi lần đều là Thần tiên ăn xong liền cả người biến mất. Á Ba từng nghĩ đến việc mình gặp quỷ, nhưng có lần hắn mang mì sợi lên, trong lúc vô tình đụng phải ngón tay của Thần tiên, ngón tay thật lạnh nhưng vẫn có nhiệt độ cơ thể. Thần tiên hình như không thích bị người khác đụng chạm, lạnh lùng nhìn Á Ba một cái, ánh mắt đó cứ như gió mùa đông khắc nghiệt làm Á Ba lạnh từ đầu đến chân. Từ đó về sau, Á Ba bỏ luôn ý định đòi tiền ăn trong đầu, mỗi đêm đúng giờ làm mì chờ Thần tiên đến ăn coi như nuôi một con chó đi.

Trước kia quán mì cũng có một con chó vàng do cha của Á Ba nuôi - chủ nhân trước của quán mì. Cha nuôi của Á Ba họ Chu, tên gọi là gì không ai biết, bởi cả đời giữ quán mì này, không lấy vợ, không có con nên trong thị trấn gọi ông là Chu Mì Sợi.

Á Ba là 5 năm trước Chu Mì Sợi ở ngoài bờ sông nhặt được, lúc đó toàn thân Á Ba đều bị bỏng, chỉ còn có một hơi. Chu Mì Sợi tốt bụng lấy hết tiền tích cóp bán mì vài chục năm mang theo Á Ba đi mấy chục dặm ngoài Lạc Dương mời thầy thuốc tốt nhất cuối cùng cứu trở về được một mệnh.

Á Ba cũng không phải trời sinh câm mà là giọng nói bị lửa thiêu phá huỷ, là như thế nào bị lửa thiêu hắn hoàn toàn nhớ không ra, cũng không biết chính mình gọi là gì, từ đâu tới, cả người chỉ ngây ngốc. Chu Mì Sợi thấy hắn đang thương thu hắn làm con nuôi, đem kĩ năng mì sợi độc đáo đều truyền cho Á Ba.

Hai năm trước Chu Mì Sợi bệnh chết, tiền ông tích cóp cả một đời không sử dụng trên người mình, lại cứu Á Ba. Ông nói đời trước ông nhất định thiếu nợ Á BA nên đời này phải trả. Chu Mì Sợi đi thật thanh thản, con chó vàng bên ông mười mấy năm gần như cũng đi một ngày theo Chu MÌ Sợi giống như cho dù chết cũng không muốn lão chủ nhân cô đơn bên hoàng tuyền.

Thực ra Á Ba cũng muốn nuôi một con chó, có thể bên cạnh mình cả đời , nhưng là không có con chó nào dám đến gần hắn. Bộ dạng này của hắn làm ngay cả chó cũng sợ khuân mặt lửa thiêu của Á Ba.

Nhưng thật sự nghĩ gì mộng đó, Thần tiên giống như con chó trong giấc mơ của Á Ba, sẽ không sợ khuân mặt đáng sợ của hắn... Trên thực tế là ngược lại, Á Ba lại có chút sợ Thần tiên. Trên người Thần tiên luôn có gì đó không thể nói rõ làm cho Á Ba cảm thấy được thân cận, nhưng lại sợ hãi thân cận, hận không thể thoát được rất xa. Cảm giác như vậy thực mâu thuẫn, Á Ba không hiểu tâm tư mình, bởi vậy đối với tình tự không biết liền càng thêm sợ hãi.

Nhưng hắn không thể trốn, quán mì còn ở đây, Á Ba không thể rời quán mì, vì thế hắn chỉ mỗi ngày ở chỗ này chờ, vừa mong chờ vừa sợ hãi. tâm tình mâu thuẫn như vậy, làm cho Á Ba có chút không làm sao, có đôi khi sẽ đứng ở góc ngơ ngác nhìn Thần tiên, có đôi khi lại lạnh run lui bên bếp lò.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, chờ khi Á Ba theo trạng thái ngơ ngác tỉnh táo lại, Thần tiên đã không thấy.

Dọn dẹp một chút bát đũa, hắn rất nhanh liền quên đi người làm cho hắn vừa chờ mong vừa sợ hãi này, từ sau quán mì lấy ra một chiếc giường, dựa vào bên bếp lò đã tắt, ngủ.

Ngày mai lại lại một ngày mới, sáng sớm, cán mì, thái mì, tiếp theo, bán mì, cuộc sống của Á Ba cứ thế một ngày lại một ngày trôi qua.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ