A Cypher Chat with Poe One (Chapter 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 3 : Làm thế nào để (không) bị "đánh" sau 1 trận battle.

Tôi coi breakin’ như là cuộc sống.Bạn đối xử với cuộc sống với đầy sự tôn trọng, và bạn cố để học mọi thứ về nó. Cuộc sống có những bài học.’’Respect’’. Bạn thử và đối xử với nó bằng cách mà bạn muốn đc đối xử. Tôi chọn cách giống như vậy để đến với breakin’.

Chúng ta có làm ‘’burn’’, nhưng có một ranh giới nhất định ko đc vượt qua khi đấu với một ai đó.Bọn trẻ ngày nay, trông có vẻ như là chúng chưa từng bị cho ‘’knock out’’ trc đó. Có vẻ như là chúng ko biết đc cái ranh giới kia. Chúng làm những trò trêu chọc gần như là sát ngay trước mũi bạn. Khi bạn đẩy chúng lùi lại, vẻ mặt chúng nó tỏ vẻ rất ngạc nhiên, ’’Sao mày đẩy tao ?’’. Nó giống như là,’’Thằng chó, mày hầu như nhổ thẳng vào mặt tao rồi’’. Bạn ko làm như vậy. Bạn ko vượt qua ranh giới nhất định kia.

Nó đang thực sự trở thành việc cá nhân. Và nó vẫn luôn mang tính cá nhân, nhưng mọi người thì coi nó như trò đùa. Họ coi ‘’burn’’ như một trò đùa. Họ nghĩ có thể bỏ đi với bất cứ thứ gì mình muốn. Bạn biết đấy, họ cần phải thận trọng vì họ sẽ bị ăn đòn no. Tôi rất tiếc phải nói điều này trước camera, nhưng nó là một việc nghiêm túc.

Bạn có những người anh em mà họ ‘’battle’’ với ‘’raw-raw approach’’(cách tiếp cận raw-raw). Ví dụ, Ness dùng tôi như một ví dụ trong quyển sách của ông,”The Art of Battle’’. Ness có ‘’raw-raw approach’’ – ‘’in your face approach’’. Nhưng mà Ness vẫn ko thực sự làm đúng nghĩa của nó… Ông nhìn thẳng vào bạn, khiêu khích bạn, ’’throwing burn’’ ngay trc mặt bạn. Nhưng Ness vẫn giữ khoảng cách của mình. Rồi Ness dùng tôi như một ví dụ và nói, Poe có một cách tiếp cận lịch thiệp. Tôi sẽ mỉm cười suốt cả trận đấu. Tôi sẽ cho đối thủ thấy sự tôn trọng của mình(‘’give … respect’’). Tôi sẽ nói rằng ‘’Yo, cái đó thật khủng(nasty). Coi này’’. Hoặc là ‘’Cái đó thật ‘’dope’’. Để tôi cho bạn thấy nhưng gì bạn còn chưa làm với nó’’. ’’Bah bah!’’ và tôi ‘’throw down’’. Nó có thể gần như là việc nói chuyện nhưng mà nó khác nhiều -  nó ko phải kiểu vừa hét vừa nói, hoặc là kiểu nói đểu. Nó chỉ là nói. Chỉ là việc trò chuyện thông thường. Tôi ko bực trừ khi người khác thiếu tôn trọng mình.

Những cử chỉ của tôi đều phản ứng lại với cách mà ng khác phản ứng. Nếu như có ai đó ‘’fake’’ nó thì tôi chẳng có bất cứ cử chỉ nào hết. ’’Okay?’’. Nó chỉ giống như là một cuộc nói chuyện bằng một vài động tác vậy. Nếu đối thủ làm tôi bực trong khi ‘’battle’’, thì giống như việc gạt một cái công tác và tôi sẽ cư xử một cách giận dữ. Tôi thực sự ‘’break’’ với chính cảm xúc của mình. Nếu như tôi không điên tiết lên với bạn thì tôi cũng sẽ ko ‘’fake’’ điều đó. Tôi sẽ ko làm ra vẻ rồi ‘’break’’ với bạn,v à để rồi sau khi trận đấu kết thúc, hết nhạc, mỉm cười. ’’Nah!’’. Nếu như tôi không bực mình, tôi sẽ mỉm cười suốt cả trận đấu ‘’Yo,cái đó khủng đấy!’’. Nó giống như ’’Yo, trao đổi nào!’’. Đó là một cuộc trao đổi những kĩ năng với nhau (skills). ’’Nhưng mà ngay khi nhạc vừa nổi lên, tất cả đều như nổi điên với nhau. Và họ thậm chí chẳng ghét lẫn nhau. Nó thật giả dối. Họ chỉ diễn cho giống vậy. Và breakin’ ko nên dựa vào việc diễn. Nó là cách mà bạn phản ứng’’(reacting)

Bọn trẻ bây giờ đều ‘’fake’’ điều đó. Chúng ‘’battle’’ với đám bạn của mình và tất cả đều trong 1 crew, chẳng may gặp nhau trong một trận đấu… Chúng, ban đầu thì cười với nhau. Nhưng ngay khi nhạc nổi lên, chúng đều như nổi điên với nhau. Chúng thậm chí còn chẳng thù ghét nhau. Giả dối. Chúng chỉ diễn như thế. Breakin’ ko nên dựa vào vào việc diễn. Nó là cách mà bạn phản ứng.

Chúng break để diễn thay vì ‘’breakin’ to break’’. Chúng break để ra vẻ chứ ko phải ‘’breakin’ to express’’(break để biểu lộ kiểu như cảm xúc). Crazy Smooth luôn hỏi “ Bạn break để gây ấn tượng hay là break để biểu lộ ?’’. Tôi nói rằng tôi break để làm cả 2. Tôi sẽ làm bạn ấn tượng với cách biểu hiện của mình. Bọn trẻ thì chỉ cố để gây ấn tượng. Và nếu như chúng ko làm đc vậy, không nghe thấy tiếng hò hét nào, chúng rời sân đấu với vẻ buồn bã “ Fuck that,man’’ – "Xin lỗi, nói gì cơ" ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro