6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Thức Lượng nói được làm được, lúc tan tiệc, ông gọi một người lái xe giùm cho bọn họ.

Tối nay Jungkook uống rất nhiều rượu, so ra thì Jimin uống cũng không nhiều lắm, nên vẫn còn rất tỉnh táo.

Lúc rời khỏi phòng riêng, Jimin nhận lấy áo bành tô của Jungkook từ nhân viên phục vụ, hỏi Jungkook có muốn mặc vào không, Jungkook đè mu bàn tay của anh lại, không nói gì với anh cả, mà chào tạm biệt Tôn Thức Lượng và hai người bạn tới cùng ông.

Bọn họ ra khỏi cửa nhà hàng, Jungkook giao chìa khóa xe cho người đến lái giùm đang đợi ở bên ngoài.

Jimin cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi vào mặt, bèn nói với Jungkook: "Mặc áo khoác vào đi."

Jungkook nhìn anh, duỗi một cánh tay về phía anh, Jimin đành phải giúp hắn mặc áo bành tô vào, còn cẩn thận chỉnh lại cổ áo cho hắn.

Sau khi lên xe, Jimin và Jungkook ngồi song song ở hàng ghế sau.

Đến giờ Jimin vẫn không biết Jungkook đã uống say hay chưa, hoặc là uống say đến mức nào, sắc mặt của Jungkook gần như không có sự thay đổi gì, biểu cảm cũng chẳng có gì đặc biệt, từ sau khi lên xe vẫn chưa nói một lời nào.

Tài xế im lặng lái xe theo hướng dẫn chỉ đường.

Mấy phút sau, Jungkook vốn đang ngồi thẳng dựa lưng vào ghế ngồi chợt nghiêng người qua phía Jimin, tựa đầu lên vai anh.

Ánh sáng trong xe rất tối, chỉ có ánh đèn đường không ngừng sáng tắt thay nhau chiếu lên khuôn mặt của bọn họ, Jimin cảm nhận được những sợi tóc ngắn của Jungkook chọc trên mặt mình, anh quay đầu qua, nói: "Khó chịu à?"

Jungkook "Ừ" một tiếng.

Jimin giơ tay lên sờ đầu hắn: "Vốn muốn chặn rượu giúp anh."

Jungkook nói: "Không phải ông chủ của em sao?"

"Anh Tôn thân với tôi lắm, anh ấy chỉ thích náo nhiệt thích kết bạn thôi, chứ không ép người khác uống rượu đâu," Jimin nói.

Jungkook ghé vào tai anh thấp giọng nói: "Cho bạn bè của bà xã chút mặt mũi."

Jimin lập tức dịch sang bên kia, anh quay qua nhìn Jungkook.

Trên mặt Jungkook không có biểu cảm gì, nhưng đầu chợt mất đi chỗ dựa, hắn nói: "Tôi say rồi, em nhanh lại đây." Nói xong, hắn giơ tay lên kéo Jimin lại, rồi tựa đầu lên vai anh lần nữa.

Jimin cảm thấy nghi ngờ: "Anh say thật đấy à?"

Jungkook không trả lời anh, mà nhắm chặt hai mắt lại.

Lúc về đến nhà, Jimin lấy chìa khóa trong túi quần Jungkook ra mở cửa, Jungkook hình như say thật rồi, ít nhất thì phản ứng hơi chậm chạp, nói chuyện với hắn cũng rất ít khi trả lời.

Đóng cửa lại, Jimin ngồi xổm xuống đổi dép lê, tiếp đó anh nhìn thấy Jungkook tựa ở cửa đứng im, bèn không nhịn được hỏi: "Anh vẫn ổn chứ?"

Jungkook cúi đầu nhìn anh.

Jimin đành phải lấy dép lê của hắn từ trên kệ giày xuống, rồi giúp hắn cởi giày ra, nói: "Nhấc chân lên," sau đó cởi giày da trên chân hắn ra, mang dép lê vào cho hắn.

Thay giày xong, Jimin hỏi Jungkook: "Có tìm được phòng của anh ở đâu không?"

Jungkook "Ừ" một tiếng, kéo tay Jimin đi vào bên trong, lúc về đến phòng mình, hắn nói với Jimin: "Em tắm giúp tôi đi."

Jimin lập tức trợn to hai mắt: "Anh điên à?"

Jungkook dường như không hiểu anh đang kích động vì cái gì, chỉ nói: "Tôi say rồi."

"Anh say cái đéo!" Jimin nghĩ Jungkook đang đùa giỡn mình, bèn xoay người định đi ra ngoài: "Đừng quậy nữa, tự tắm đi."

Jungkook kéo tay anh lại, một tay khác đồng thời đặt trên cửa, đè chặt cánh cửa lại, sau đó nói: "Không được đi."

Jimin ngẩng đầu nhìn hắn.

Jungkook nói: "Em không được đối xử với tôi như vậy."

Jimin nhìn thẳng vào mắt hắn một lúc, rồi vẫn chịu thua trước, anh hơi bất đắc dĩ nói: "Anh lớn rồi, phải học cách tự tắm rửa chứ."

Một tay Jungkook từ đầu đến cuối đều đè chặt trên cửa phòng, không cho Jimin cơ hội rời đi, hắn nói: "Tôi lớn rồi nên em không muốn quan tâm tôi nữa à?"

Có một khoảnh khắc Jimin rất muốn nghiêm túc giải thích bản thân mình có nên quan tâm đến vấn đề tắm rửa của hắn hay không, nhưng mở miệng ra lại cảm thấy nói gì cũng phí lời, nên cuối cùng chỉ nói: "Dù sao anh cũng phải tự tắm đi."

Jungkook nhìn anh rất lâu, rồi buông tay anh ra đi đến bên giường, nói: "Vậy tôi đi tắm đây."

Jimin giơ tay mở cửa phòng, đi ra ngoài được hai bước, lại không yên tâm, đành cam chịu xoay người lại đứng dựa ở cửa nhìn Jungkook.

Jungkook đứng bên giường cởi quần áo, hắn cởi áo len và áo sơ mi ở bên trong ra, tiện tay bỏ trên giường, tiếp đó lại cởi quần dài ra, lúc chỉ còn lại một cái quần lót, mới đi thẳng vào nhà vệ sinh ở trong phòng.

Lúc hắn cởi quần dài, Jimin dời tầm mắt đi chỗ khác, đợi hắn vào trong nhà vệ sinh, mới vào trong phòng kéo rèm cửa sổ lại giúp hắn, sau đó thu dọn quần áo mà hắn vứt lung ta lung tung trên giường xếp ở một bên.

Nhà vệ sinh nhanh chóng vang lên tiếng nước, nhưng cửa vẫn không đóng lại.

Jimin không nhìn về phía đó, mà chỉ quay lại cạnh cửa phòng, lớn tiếng nói với Jungkook: "Tôi ở bên ngoài, có việc gì thì gọi tôi." Anh cũng không biết một người đàn ông trưởng thành tự tắm sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ say quá sẽ trượt chân trong phòng tắm chăng.

Một lát sau, Jungkook gọi anh, nói với anh rằng: "Em lấy giúp tôi một cái quần lót sạch với."

Jimin nhìn về bên đó, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn màu trắng chiếu ra từ cánh cửa, anh hỏi hắn: "Anh để quần lót ở đâu?"

Jungkook nói: "Ngăn kéo của tủ ở giữa."

Jimin mở tủ quần áo ở giữa, kéo ngăn kéo ra nhìn thấy quần lót ở bên trong được xếp rất ngay ngắn, thứ này quá riêng tư, trong lòng anh hơi mất tự nhiên lấy một cái ra, đi về phía nhà vệ sinh.

Tiếng nước bên trong vẫn chưa dừng lại, hơi nước màu trắng ngập tràn, Jungkook đứng trong bồn tắm, cơ thể cao lớn rắc chắn sáng loáng.

Jimin cố gắng khiến bản thân mình không nhìn, trong tầm mắt chỉ là đường viền mơ hồ, anh hỏi hắn: "Để ở đâu đây?"

Jungkook duỗi một cánh tay ướt nhẹp về phía anh: "Đưa cho tôi."

Thật ra Jimin nên cảm thấy lạ vì sao Jungkook lại cầm quần lót sạch vào trong nước, chỉ là khoảnh khắc đó đầu óc anh tạm dừng suy nghĩ, tất cả đều dùng để kiềm chế bản thân, anh chỉ chăm chú nhìn cánh tay nam tính đẹp đẽ kia, muốn đưa quần lót cho hắn.

Lúc những ngón tay chạm vào nhau, Jungkook không lấy quần lót của mình, mà nắm lấy tay Jimin dùng sức kéo anh về phía trước.

Mặt gạch men trong phòng rất trơn, Jimin bị hắn kéo, nửa người trên nghiêng về phía trước, trong cơn hoảng loạn Jungkook dùng tay đỡ dưới nách anh, thoải mái ôm cả người anh vào trong bồn tắm.

Jimin bị rơi mất một chiếc dép, nên một chân vẫn còn mang dép, chân còn lại thì chỉ mang tất, cảm nhận được hơi nước của bồn tắm phả vào mặt, anh chỉ có thể nhắm mắt lại ngừng thở.

Mà giây tiếp theo, Jungkook bèn hôn lên môi anh.

Nụ hôn này không thể kéo dài quá lâu, Jimin dùng sức đẩy hắn ra, nghiêng đầu tránh dòng nước nóng đang đổ xuống từ đỉnh đầu, thở hổn hển phẫn nộ hét lên: "Jungkook!"

Jungkook dịu dàng trả lời: "Tôi đây." Ngón tay thon dài luồn vào những sợi tóc của anh, hơi dùng sức kéo đầu anh ngửa ra sau, ép anh ngẩng cao đầu rồi hôn lên môi anh lần nữa.

Cả người Jimin nhanh chóng ướt đẫm, miệng anh bị Jungkook lấp kín, tiếng hít thở nơi chóp mũi lại bị nước nóng vây quanh, sức lực Jungkook dùng để kéo đầu anh không nhỏ, chỉ cần anh hơi dùng sức, thì da đầu sẽ rất đau, cảm giác nghẹt thở bao trùm toàn thân anh.

Anh bắt đầu cảm thấy hoảng sợ nên dùng sức giãy dụa, một tay dùng sức đẩy Jungkook ra, một tay khác vẫn theo phản xạ có điều kiện mà nắm chặt quần lót của Jungkook.

Ngay vào lúc này, môi Jungkook rời khỏi môi anh, đồng thời giơ tay tắt vòi sen đi.

Mất đi sự chống đỡ của Jungkook, Jimin lập tức trượt người xuống, anh chống một tay trên mép bồn tắm mới không để bản thân mình quỳ xuống, nước nóng không ngừng chảy xuống từ trên tóc và áo quần của anh.

Jungkook dùng tay ôm eo anh, đỡ anh dậy.

Jimin hơi tức giận, hất bàn tay đang đưa tới trước mặt mình đi, nói: "Cút!"

Jungkook ôm anh ngồi xuống mép bồn tắm, cương quyết bắt anh ngồi trên đùi mình, nói: "Giận à?"

Jimin vẫn đang thở hổn hển.

Jungkook cầm cái khăn sạch đặt bên cạnh bồn tắm lên, dịu dàng lau mặt cho Jimin.

Lúc Jimin định giữ tay hắn lại, anh chợt nhận ra trong tay mình vẫn đang cầm một miếng vải ướt nhẹp, nhìn kĩ thì hóa ra là quần lót của Jungkook, lập tức giơ tay ném vào trong bồn tắm.

Nhân lúc này Jungkook đã lau khô mặt cho anh.

Ngực Jimin phập phồng kịch liệt, anh nói: "Anh muốn làm tôi ngộp chết phải không?"

Jungkook lạnh nhạt nói: "Tôi sẽ không để em ngộp chết, mà chỉ muốn làm chết em."

Jimin vừa xấu hổ vừa tức giận, muốn túm chặt lấy quần áo của Jungkook, nhưng chỉ chạm đến làn da trơn trượt, anh bực tức nói: "Jungkook!"

Jungkook cúi đầu, nhẹ nhàng tựa trán trên cổ áo anh, nói: "Tôi chỉ nghĩ thế thôi mà."

Jimin chợt nhận ra người Jungkook chẳng mặc gì cả, hơn nữa trạng thái của cơ thể hắn lúc này không thể rõ ràng hơn, không thể hiển nhiên hơn.

Thế là sự bực tức của anh bớt đi một chút, chỉ còn lại sự xấu hổ, anh giãy dụa muốn đứng lên.

Jungkook lại không chịu buông tay, hắn nói: "Đừng đi."

Mái tóc ướt đẫm dán sát trên mặt Jimin, che đi vệt ửng đỏ của anh, anh nói: "Anh như vậy rồi tôi không đi còn ở lại làm gì?"

Jungkook bình tĩnh nói: "Vậy em sờ nó đi."

Jimin từ chối chẳng chút nghĩ ngợi: "Không được."

Jungkook ghé vào tai anh dùng giọng điệu bình thản nói: "Vậy thì mặc kệ nó."

------oOo------

Bầu không khí ngột ngạt này tiếp tục diễn ra trong sự giằng co giữa hai người.

Jimin muốn rời đi, Jungkook lại không chịu buông tay. Quần áo Jimin đã ướt hết, mặc dù trong phòng bật hệ thống sưởi, nhưng quần áo ướt nhẹp dính chặt trên người một lúc vẫn cảm thấy lạnh run người, anh nói với Jungkook: "Lạnh quá."

Jungkook hỏi: "Ôm em rồi mà vẫn lạnh à?"

Jimin nói: "Anh để tôi về phòng thay quần áo đi."

Jungkook dường như đang do dự, một lát sau rốt cục hắn cũng buông tay ra: "Đi đi."

Jimin vội vã trèo ra khỏi bồn tắm, vẫn tìm được chiếc dép lê còn lại của mình ở trên sàn nhà, anh mặc kệ cả người mình đang nhỏ nước mà đi ra ngoài, quay về phòng tìm quần áo sạch rồi tới nhà vệ sinh chung, bật nước nóng tắm rửa.

Tắm rửa thay quần áo xong, thời gian cũng đã qua khoảng nửa tiếng, Jimin mới có cảm giác cơ thể mình bắt đầu ấm lên, anh soi gương, thấy gò má mình vẫn còn đỏ, không biết là vì hơi nóng bốc lên lúc tắm hay là chút rượu vẫn chưa tan.

Lúc định quay về phòng, anh chợt lo lắng cho Jungkook, không biết giờ Jungkook đã ngủ chưa, cũng không biết ban nãy Jungkook có xả nước nóng tắm tiếp không, dù sao lúc Jimin ướt đẫm lạnh như băng ngồi ở đó, trên người Jungkook cũng ướt nhẹp chẳng mặc quần áo gì cả.

Anh nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng Jungkook, lúc này không gõ cửa, mà chỉ vặn cửa thành một khe hở nhỏ, anh nhìn thấy bên trong tối đen như mực, Jungkook chắc đã tắt đèn ngủ rồi.

Jimin đóng cửa phòng lại định rời đi, vừa mới xoay người đi lại quay đầu mở cửa phòng ra lần nữa, anh thả nhẹ bước chân tiến vào phòng, sau khi mắt thích ứng với bóng tối ở trong phòng, anh nhìn thấy Jungkook đang nằm trên giường dùng chăn quấn mình lại thật chặt.

Anh đi đến ngồi xổm xuống bên giường, ghé sát mặt Jungkook, nhẹ giọng hỏi: "Anh ngủ chưa?"

Jungkook chỉ trả lời: "Ừ."

Jimin giơ tay lên sờ trán hắn, đồng thời hỏi: "Lúc sau anh có tắm nước nóng không đó?"

Jungkook không trả lời.

Jimin không yên tâm duỗi tay vào trong chăn muốn sờ tay Jungkook: "Lạnh không?" Anh sờ thấy Jungkook còn chẳng thèm mặc đồ ngủ.

Jungkook bỗng nhiên bắt lấy tay Jimin, Jimin giật mình, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng Jungkook nắm quá chặt, anh không rút tay ra được. Bàn tay Jungkook rất nóng, nhưng không phải là nóng do bị sốt, Jungkook đặt tay anh lên ngực mình, làn da cũng rất ấm.

Jimin hơi yên tâm: "Không lạnh đúng không?"

Jungkook nói: "Lạnh, lên đây ôm tôi."

Giọng hắn rất bình tĩnh, nhưng Jimin nghe vào trong tai giống như hắn đang làm nũng, anh dùng tay cọ mũi hắn, nói: "Sắp 30 tuổi rồi đó, ở bệnh viện anh cũng như vậy à?"

Jungkook nói: "Không, chỉ như vậy với em thôi."

Jimin không nói gì, anh có thể nhìn rõ ngũ quan của Jungkook trong bóng tối, anh biết đối phương đang mở to mắt nhìn mình. Không đầy tình cảm, nhưng nhìn rất chăm chú, giống như cả thế giới này chỉ có bản thân mình mới đáng giá được hắn nhìn chăm chú như vậy.

Có một khoảnh khắc, Jimin cảm thấy áy náy vì từ trước tới giờ cứ luôn từ chối Jungkook, anh nói: "Anh thật sự cảm thấy chúng ta có thể duy trì quan hệ như thế này ư?"

Jungkook hỏi ngược lại anh: "Vì sao không thể?"

Jimin dùng ngón tay chạm vào lông mày của Jungkook: "Chúng ta đều là đàn ông."

Jungkook hỏi anh: "Em ghét tôi không?"

Jimin lắc đầu: "Sao tôi lại ghét anh được."

Jungkook nói với anh: "Em lên đây, tôi nói chuyện với em."

Jimin không nhúc nhích.

Jungkook lại nói: "Tôi sẽ không làm gì đâu, bao lâu nay tôi đã ép em làm gì chưa?"

Jimin rốt cục cũng đứng dậy ngồi bên giường.

Jungkook dịch vào giữa giường, để Jimin nằm xuống cạnh mình, rồi cầm chăn đắp lên cho cả hai người.

Jimin hơi nhúc nhích, cơ thể chợt cứng đờ: "Sao anh không mặc cả quần lót?"

Jungkook nói: "Không muốn mặc, đây là giường tôi."

Jimin cũng cảm thấy lời trách móc của mình có phần vô lý, anh mất tự nhiên dịch sang bên kia giường, nghĩ mình mới vừa nằm xuống, không thể nuốt lời mà rời đi ngay được, nên chỉ có thể nói: "Anh muốn nói gì?"

Jungkook nằm nghiêng đối mặt với anh, vẫn nắm chặt lấy một tay của anh: "Em thích tôi không?"

Jimin bị hắn hỏi thế thì sửng sốt, câu hỏi này hơi khó trả lời, thích đương nhiên là thích, nhưng mà thích kiểu nào, thích đến mức nào, Jimin lại khó nói. Cho đến giờ, tình cảm anh dành cho Jungkook chắc chắn không thể nói là gì mà yêu đến mức một lòng một dạ, nếu không anh cũng sẽ không muốn kịp thời giữ một khoảng cách với Jungkook, nhưng nếu hỏi anh có từng rung động hay không, anh không muốn tự dối lòng mình, vậy chắc chắn đã từng, hơn nữa còn không chỉ một lần.

Nhưng rung động chưa chắc sẽ trở thành tình yêu, cũng không phải vì một hai lần rung động, thì hai người chắc chắn sẽ ở bên nhau, dù sao thì con người không chỉ là động vật bị tình cảm điều khiển, mà còn có cả lý trí.

Jimin không trả lời câu hỏi của hắn, Jungkook cũng chẳng sốt ruột, hắn lại đổi một câu hỏi khác: "Em đã từng thích ai chưa? Cho dù là nam hay là nữ?"

"Chưa," lần này Jimin trả lời rất dứt khoát.

Jungkook tiến sát lại hôn lên tóc mai anh, rồi hỏi anh rằng: "Nếu như không phải là tôi, em sẽ hẹn hò với người như thế nào?"

Jimin nói: "Tôi không biết." Nói xong, anh lại bổ sung thêm một câu: "Có lẽ là một người phụ nữ bình thường."

"Người phụ nữ như thế nào?" Jungkook hỏi anh.

Jimin vẫn nói: "Không biết, tôi chưa nghĩ tới bao giờ, cứ bình thường một chút, không cần quá xuất chúng, cũng không cần quá ưu tú."

"Vì sao?" Giọng của Jungkook rất nhẹ, giọng điệu hiếm khi ôn hòa. Mặc dù hơi thở mang theo mùi rượu, nhưng mỗi câu nói đều rất rõ ràng trật tự.

Jimin có cảm giác hắn luồn từng ngón tay vào khe hở giữa những ngón tay mình rồi trói chặt lại, bèn nói: "Không vì sao cả, chỉ là cảm thấy như thế hợp với tôi."

"Em đã gặp được người phụ nữ như vậy chưa?" Jungkook hỏi.

Jimin im lặng, anh đang nhớ lại thật kĩ, thật ra anh từng gặp được rồi, hơn nữa không chỉ một người. Có người thể hiện hứng thú, ám chỉ mập mờ với anh, anh nhận ra, nhưng lại không tiến thêm một bước. Rõ ràng là cô gái mà anh nghĩ là hợp với mình, nhưng anh lại chưa từng rung động.

Jungkook dường như đã biết được câu trả lời của anh: "Vì sao không hẹn hò, không phải đó là lựa chọn của em sao?"

Jimin chẳng thể nào dùng ba chữ 'không phù hợp' để trả lời hắn, anh thấy hơi quẫn bách, định đứng dậy rời đi, nhưng Jungkook lại dùng tay ôm lấy anh, nói với anh rằng: "Jimin, trên thế giới này tôi mới là người phù hợp với em nhất, em không thể rời xa tôi, em cũng không thể rời xa tôi được. Em không dám trả lời câu hỏi của tôi, em biết em đã rung động với tôi rồi."

"Không phải," Jimin vô thức phủ nhận.

Jungkook dán sát một bàn tay trên trái tim đang đập trước ngực anh, nói với giọng điệu rất kiên định: "Tôi hỏi nó, nó nói em có."

Jimin không nhịn được mà bật cười: "Jungkook, anh say rồi."

Jungkook nói: "Không sao, em sẽ ngày càng yêu tôi, giống như tôi yêu em vậy, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời."

Jimin chợt cảm thấy rất tò mò, anh hỏi Jungkook: "Nếu như anh không gặp được tôi, thì giờ anh sẽ thế nào?"

Jungkook nói: "Ngủ một mình trên chiếc giường này, mỗi ngày làm việc, ăn cơm, ngủ, không có tình cảm cô độc sống hết quãng đời còn lại."

Jimin hơi ngẩn người, anh hỏi: "Chắc chắn là tôi ư?"

Jungkook gật đầu: "Chỉ có em."

Bọn họ đã 16 năm không gặp nhau, 16 năm này sống như thế nào, tình cảm sâu đậm của Jungkook đến từ đâu, Jimin không hỏi, cũng không dám hỏi. Anh lúc nào cũng mềm lòng, một khi đối phương đã giãi bày tình cảm sâu đậm của mình, thì anh sẽ cảm thấy không chịu nổi, đồng thời lúc anh cảm thấy bản thân mình chẳng thể nào đáp lại tình cảm giống như thế, thì sẽ không nhịn được mà muốn trốn tránh.

Có rung động, thì sẽ có mắc nợ, còn có thêm những thứ khác nữa, việc sống nương tựa vào nhau, rồi lưu luyến khi phải chia xa lúc còn nhỏ, tình cảm anh dành cho Jungkook quá phức tạp, không thể chỉ gói gọn trong một chữ "thích", mà Jungkook lại khác hẳn những cô gái đối xử tốt với anh trước đây, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình không thể trốn được.

Jungkook ôm anh, dùng trán nhẹ nhàng cọ cọ má anh, tim Jimin đập dữ dội, anh giơ tay ở trong chăn lần mò xuống phía dưới, nắm chặt lấy Jungkook. Jungkook dừng lại, ở trong bóng tối mở to mắt nhìn anh.

Jimin quá căng thẳng, cổ họng rất khô, anh nói: "Không phải anh bảo tôi sờ nó à?"

Jungkook cúi đầu hôn lên cổ anh, hơi thở gấp gáp nói: "Ừm, nó thích lắm, em cảm nhận được không?"

Jimin thật sự không quen với mấy câu kiểu đó của hắn, anh ngậm miệng nhắm chặt hai mắt. Lúc tay Jungkook chạm vào bụng dưới của anh, anh lập tức khép hai chân lại, nói: "Đừng." Anh không cho Jungkook chạm vào mình.

Jungkook cũng không cố ép, mà khẽ nói: "Được."

Jimin có cảm giác nụ hôn của Jungkook không ngừng rơi trên gò má và cổ anh, tiếng hít thở của anh ngày càng trở nên không ổn định, mặc dù đang ở trong bóng tối nhưng vẫn cảm thấy ngại ngùng khó tả, bèn giơ một cánh tay khác lên che mắt mình lại.

Anh chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có thể dùng tai để lắng nghe, tiếng hít thở của Jungkook quá rõ ràng, cho dù làm thế nào cũng chẳng thể xem nhẹ được, mà bắt đầu lan ra khắp căn phòng, đụng vào vách tường rồi lại bật vào trong tai anh.

Nụ hôn cũng trở nên mạnh mẽ không có trình tự.

Đó là tiếng động tình của đàn ông trưởng thành, Jimin chợt nghe thấy tiếng hít thở của mình lẫn vào trong đó, cũng mang theo cảm xúc như thế, nóng hầm hập và cực kỳ mãnh liệt.

Anh lập tức sợ đến mức ngừng thở, không muốn để Jungkook nghe thấy tiếng hít thở như thế của mình.

Giọng nói của Jungkook khàn khàn, ở bên tai gọi tên anh: "Jimin."

Cả người Jimin đổ một tầng mồ hôi mỏng, tim anh đập ngày càng kịch liệt, gần như ngay cả bản thân anh cũng không chịu nổi nữa. Mãi cho đến khoảnh khắc lòng bàn tay cảm thấy ướt át, anh mới dùng sức vén chăn xuống khỏi giường, giống như chạy trốn mà bước nhanh ra khỏi căn phòng của Jungkook.

------oOo------

Sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy Jimin thấy Jungkook vẫn chưa rời giường, anh rất ít khi thấy Jungkook ngủ nướng, có lẽ do tối qua uống quá nhiều rượu.

Anh đi ra ngoài mua bữa sáng cho Jungkook về, một mình ngồi bên bàn ăn một lúc, nghĩ đến việc lát nữa không biết phải đối mặt với Jungkook như thế nào, bèn dứt khoát sửa soạn đi ra ngoài.

Trùng hợp là, lúc Jimin ra khỏi cửa thì vừa vặn cặp vợ chồng ngày đó đến xem cửa hàng cũng gọi điện cho anh, tỏ ý bằng lòng với điều kiện tiền thuê của anh, muốn thuê lại cửa hàng này.

Giải quyết xong việc cho thuê lại cửa hàng mất hết một buổi sáng của Jimin, vì anh chỉ cho thuê lại, nên còn phải liên hệ với chủ cho thuê cửa hàng, ký hợp đồng cho thuê lại.

Bận rộn đến trưa, Jimin cuối cùng cũng lấy lại được tiền thuê nhà mà anh đã trả trước một năm.

Sau khi nhận lại số tiền đó, anh định gộp cùng với tiền hàng hôm bữa trả hàng chuyển trả nợ cho Jungkook trước. Anh gửi tin nhắn cho Jungkook hỏi thông tin tài khoản của hắn, Jungkook chẳng nói gì cả, mà nhanh chóng gửi lại cho anh.

Jimin đứng ở ven đường, nhìn cửa hàng nhỏ mà mình đã ở và kinh doanh hai năm qua lần cuối cùng, lúc chuẩn bị xoay người rời đi, thì nhìn thấy cô bé hay ăn trộm ở ngã tư đang đứng cách đó không xa nhìn anh.

"Lại đây," Jimin cúi người xuống, vẫy tay với cô bé.

Cô bé nhìn anh đầy cảnh giác, nhưng vẫn nghe lời mà đi tới đó.

"Tiệm của chú đóng cửa rồi ạ?" Trước khi Jimin nói chuyện, cô bé đã hỏi anh trước.

Jimin nói: "Phải, sau này không có bánh mì bán cho cháu nữa rồi."

Biểu cảm trên mặt cô bé hơi lạnh lùng, nghe thấy Jimin nói thế, cũng chỉ nhàn nhạt "Oh" một tiếng.

Jimin hỏi cô bé: "Cháu tên gì?"

Cô bé không trả lời.

Jimin lại kiên nhẫn hỏi: "Cháu có người nhà không? Ai bảo cháu ra ngoài ăn trộm thế?"

Nghe thấy vậy, bé gái lập tức lùi ra sau mấy bước.

Jimin nói: "Cháu đừng căng thẳng, chú chỉ muốn hỏi, người bắt cháu ra ngoài ăn trộm có phải là người nhà của cháu không thôi?"

Cô bé vẫn không trả lời anh.

Jimin hết cách, bèn móc 100 tệ trong túi ra, đưa đến trước mặt cô bé.

Cô bé nhìn rất lâu nhưng không nhận lấy.

Jimin đặt tiền vào trong tay cô bé, nhỏ giọng nói với nó rằng: "Cháu cầm lấy rồi lén dùng, lúc đói bụng thì mua đồ ăn mà ăn, đừng nói cho người ta biết, nhớ chưa?"

Cô bé cúi đầu nhìn tiền trong tay mình.

Jimin lại nói: "Chú biết cháu sợ nên không dám nói với chú, nhưng nếu những người đó bắt cháu ra ngoài ăn trộm, cháu có thể báo cảnh sát." Nói xong, anh giơ tay chỉ về phía ngã tư: "Cháu nhìn người đội mũ mặc áo màu vàng kia đi, chú ấy là cảnh sát đó."

Cô bé nhìn về phía anh đang chỉ.

Jimin chỉ một anh cảnh sát giao thông đang điều khiển giao thông ở ngã tư.

"Đừng sợ, cảnh sát sẽ bắt người xấu, không ai có thể làm hại cháu đâu," Jimin xoa đầu cô bé, giống như đang xoa đầu chính mình khi còn bé.

Cô bé cầm tiền xoay người rời đi.

Jimin nhìn bóng lưng yếu ớt của nó, một lát lâu sau thở dài một hơi, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Quan An Lâm.

Gần đây Quan An Lâm tìm được việc ở một tiệm sửa xe, lúc Jimin gọi điện tới gã đang làm việc, gã bảo Jimin qua đó cùng ăn trưa.

Jimin tới tiệm sửa xe mà Quan An Lâm làm việc, hỏi một nhân viên đang rửa xe ở cửa xem Quan An Lâm ở đâu, nhân viên chỉ về phía một chiếc xe ô tô màu đen ở bên trong.

Có một người đang nằm bên dưới gầm xe ô tô làm việc, chỉ có một đôi chân duỗi ra từ dưới xe.

Jimin qua đó, đá một cú lên đôi chân đang duỗi ra từ dưới gầm xe, anh nhanh chóng nhìn thấy Quan An Lâm trượt ra khỏi gầm xe, trên tay còn cầm cờ lê dính đầy dầu nhớt.

Quan An Lâm mặc đồng phục màu da cam của tiệm sửa xe, miệng ngậm thuốc lá, nhìn Jimin một chút, nói: "Hai phút." Rồi lập tức chui vào lại.

Cuối cùng Jimin đợi gần 15 phút, Quan An Lâm mới cởi đồng phục ra, thay lại áo len màu đen của mình, kết hợp với quần làm việc màu da cam bên dưới, rồi cùng Jimin tới quán cơm gần đó ăn trưa.

Tóc Quan An Lâm đã dài hơn một chút so với lúc mới ra tù, nhưng vẫn ngắn, có thể nhìn thấy da đầu màu xanh.

Jimin nhìn tóc của gã, chợt nhớ ra mình đã nghĩ đến việc cắt tóc lâu lắm rồi, anh nghĩ nếu mình mà cắt tóc ngắn như Quan An Lâm, thì Jungkook sẽ chẳng thể nào nắm tóc anh cưỡng hôn anh như tối qua được nữa.

Quan An Lâm đưa bát đũa cho anh, hỏi anh: "Ngẩn người gì thế?"

Jimin lắc đầu: "Công việc của cậu thế nào?"

"Cũng vậy thôi," Quan An Lâm nói: "Không được thì ra ngoài làm shipper, cũng đâu chết đói được."

Jimin hỏi: "Tết thì sao? Có kế hoạch gì chưa?"

Quan An Lâm nhìn chằm chằm mặt bàn ngẩn người, gã gọi ba món ăn, hiện tại đang là khoảng thời gian buôn bán tốt nhất vào buổi trưa, nên chưa có món nào được đưa lên cả, gã nói: "Được nghỉ 10 ngày, muốn về nhà một chuyến."

Khác với Jimin, Quan An Lâm có người nhà, ở quê gã có cha mẹ, còn có một em gái vừa lên cấp ba.

"Tôi có người bạn vừa mở một cửa hàng ở khu chợ mới phía bắc thành phố, bán buôn rượu thuốc lá và đồ uống, anh ta bảo tôi quản lý cửa hàng giúp anh ta, cậu có hứng thú không, đợi ăn tết xong về làm cùng tôi?" Jimin hỏi.

Quan An Lâm nhìn anh: "Trông coi cửa hàng?"

Jimin nói: "Có lẽ còn phải giao hàng cho khách nữa, công việc cụ thể có thể bàn bạc lại sau."

Quan An Lâm không trả lời.

Jimin nói: "Không vội, dù sao cửa hàng cũng chưa sửa sang xong, cậu về ăn tết rồi từ từ cân nhắc cũng được."

Món ăn bọn họ gọi rốt cục cũng được đưa lên, hai người ngồi ở ven đường, chỉ có một cái bàn nhỏ, trên đó đặt hai món ăn và một bát canh.

Quan An Lâm bảo ông chủ cho thêm một bát cơm.

Gã bưng cơm lên, hỏi Jimin: "Lúc trước tôi nói anh tới chỗ tôi ở, anh không định tới à?"

Jimin ậm ờ "Ừ" một tiếng: "Giờ ở chỗ bạn vẫn được."

"Người bạn kia của anh làm nghề gì?" Quan An Lâm hỏi.

Jimin trả lời gã: "Bác sĩ."

Quan An Lâm nói: "Giờ bác sĩ nhiều tiền thế à? Nhận nhiều phong bì lắm đúng không?"

Jimin ngẩng đầu lên nhìn gã: "Gia đình anh ấy vốn đã giàu rồi, cậu đừng mang lòng thù địch với anh ấy."

Quan An Lâm coi thường xì một tiếng: "Sao anh lại quen với bác sĩ nhà giàu kiểu đó? Trước đây chưa nghe anh nhắc tới bao giờ."

Jimin do dự một lát, rồi nói: "Anh ấy giống Chu Ngạn."

Quan An Lâm không hiểu, nên hỏi: "Gì mà giống Chu Ngạn?"

Jimin nói: "Tôi quen Chu Ngạn như thế nào, thì quen anh ấy như thế đó."

Quan An Lâm sửng sốt, gã từng nghe Jimin kể qua về những kỷ niệm khi còn bé, không ngờ ngoài Chu Ngạn, còn có người khác đã từng trải qua chuyện giống vậy cùng anh, gã bất giác hỏi: "Bị lừa bán à?"

Jimin gật đầu.

Quan An Lâm không nói gì nữa, múc một thìa gà xắt hạt lựu xào giá đỗ vào bát, dùng đũa trộn lại với nhau, rồi cúi đầu ăn một thìa cơm thật lớn, một lúc lâu sau mới không cam lòng nói: "Nên khác hẳn với những người như chúng tôi."

"Khác gì cơ?" Jimin hỏi gã.

Quan An Lâm nói: "Khác ở trong lòng anh ấy, như Chu Ngạn chẳng hạn, khá quan trọng đối với anh."

Jimin không tiếp lời gã.

Ăn cơm xong uống nửa bát canh, Jimin cảm thấy hơi nóng, nên cởi mấy nút trên cổ áo ra.

Quan An Lâm để bát xuống, nhìn cổ anh sững sờ.

Ban đầu Jimin không chú ý, mãi cho đến khi Quan An Lâm hỏi anh trước: "Anh có bạn gái rồi à?"

"Gì cơ?" Jimin không hiểu mô tê gì.

Quan An Lâm chỉ cổ anh.

Jimin giơ tay lên sờ cổ, vẫn không hiểu ý của Quan An Lâm.

Quan An Lâm khó chịu nói: "Trên cổ anh không phải bị phụ nữ cắn, chẳng nhẽ là bị muỗi cắn? Mấy ngày nay mà có muỗi được à?"

Jimin chợt nhớ ra tối qua Jungkook hôn sâu trên cổ mình, mặt lập tức đỏ lên, lúng túng định kéo cổ áo lại, nhưng cảm thấy quá mất tự nhiên.

Quan An Lâm nói: "Đỏ mặt làm gì? Có bạn gái thì có bạn gái, tuổi anh cũng đến lúc có bạn gái rồi."

"Không phải," Jimin phủ nhận chẳng chút nghĩ ngợi.

Quan An Lâm hỏi anh: "Vậy? Anh đi chơi gái à?"

Jimin chẳng có cách nào để giải thích cho gã, chỉ có thể nói: "Không."

Quan An Lâm không hỏi nữa, gã bưng bát lên uống một ngụm canh, chê nhạt, bèn để chén xuống, nói: "Tôi vốn còn định giới thiệu em gái tôi cho anh."

Jimin nói: "Cậu điên à? Em gái cậu mới bao nhiêu tuổi!"

Tâm trạng của Quan An Lâm dường như hơi sa sút: "Phải, nếu em gái tôi lớn tuổi hơn một chút thì hay rồi."

Ăn trưa xong, Quan An Lâm giành thanh toán tiền.

Lúc bọn họ tách ra, Quan An Lâm hỏi Jimin: "Tết anh có kế hoạch gì chưa?" Gã biết Jimin không có người nhà.

Jimin nói: "Để xem đã."

Quan An Lâm hỏi anh: "Có muốn về nhà cùng tôi không?"

"Về làm gì?"

"Gặp em gái tôi."

"Cậu xéo đi," Jimin mắng: "Không về, cậu tự cút về đi."

Quan An Lâm không giận, mà vẫy tay với anh: "Trước khi về tôi sẽ liên lạc với anh."

Jimin trả lời: "Được, cậu làm việc chăm chỉ đi nhé."

Hai người tách ra ở ngã tư, Quan An Lâm mặc một bộ đồ được phối rất lạ, chậm rãi cất bước về tiệm sửa xe.

Jimin đứng ở ven đường một lúc, rồi quyết định đi cắt tóc.

Anh tìm được một tiệm cắt tóc nhỏ ở ven đường, cắt tóc sấy gội chỉ cần 15 tệ, anh nói với thợ cắt tóc: "Cắt ngắn một chút."

Thợ cắt tóc hỏi: "Ngắn chừng nào?"

Jimin nhớ tới mái tóc ngắn có thể nhìn thấy da đầu của Quan An Lâm, nói: "Cứ cắt ngắn một chút, độ dài mà ngón tay không thể nào túm được ấy."

Thợ cắt tóc nhìn anh ở trong gương, tò mò hỏi: "Sợ đánh nhau bị người ta giật tóc à?"

Trong lòng Jimin lặng lẽ nói: sợ bị người ta kéo tóc cưỡng hôn. Nhưng anh nhìn gương, mỉm cười gật đầu nói với thợ cắt tóc: "Vâng."

Cắt tóc xong mới hơn 3h chiều, Jimin ở bên ngoài sắp một ngày, thực sự không có chỗ nào để đi nữa, mới ngồi tàu điện ngầm về nhà.

Sau khi vào cửa, anh thấy trong phòng khách không có ai, thả nhẹ bước chân đi tới trước cửa phòng Jungkook, thấy cửa phòng khép hờ, bèn giơ tay đẩy ra một khe hở nhìn trộm vào bên trong, thấy giường đệm được xếp ngay ngắn không có ai, hơn nữa drap giường hình như đã được đổi.

"Tìm tôi à?"

Lúc Jimin đang định xoay người, sau lưng chợt vang lên giọng nói của Jungkook, anh giật mình dán sát người lên tường, tim đập cực kỳ kịch liệt, tiếp đó bèn nhìn thấy Jungkook ở sau lưng.

Jungkook mặc áo len màu trắng và quần dài thoải mái màu cà phê nhạt, trong tay bưng một ly cà phê, trông rất thảnh thơi. Hắn đưa cà phê đến bên môi, nhấp một ngụm, đồng thời vẫn nhìn chằm chằm Jimin.

Jimin nói: "Anh đang làm gì thế?"

Tầm mắt Jungkook đặt trên đỉnh đầu anh: "Em cắt tóc à?"

Nghe thấy vậy, Jimin giơ tay lên sờ đầu, phía dưới mái tóc ngắn đâm vào tay là da đầu mềm mại, anh "Ừ" một tiếng: "Không phải anh nói nên cắt rồi à?"

Jungkook chẳng chút biểu cảm nói: "Ừm, rất quyến rũ."

Động tác sờ đầu của Jimin lập tức cứng đờ.

------oOo------

Jimin không biết phải nói gì với Jungkook, anh quay về phòng mình, vừa mở cửa thì thấy trên giường mình có mấy cái túi giấy.

Anh bước tới, thấy một túi trong số đó đựng một bao quần lót nam mới, bên trong những túi còn lại là quần áo mới.

Có một cái áo len lông cừu, hai cái áo sơ mi, một cái quần dài, và một cái áo phao, kiểu dáng của áo phao rất giống với cái áo phao rất dày mà lúc trước Jungkook mặc, xem ra là cùng một nhãn hiệu.

Jimin lấy hết quần áo ra, thấy trên đó không còn mác nữa.

Anh vội vàng ra khỏi phòng, tìm được Jungkook ở phòng sách, bèn nói: "Anh mua quần áo cho tôi à?"

Jungkook vốn đang xem gì đó trong laptop, lúc này ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: "Ừm, sáng sớm em đã chẳng thấy tăm hơi đâu, tôi đành phải đi mua đồ một mình."

"Sao mua nhiều thế?" Jimin hỏi.

Jungkook nói: "Thấy đẹp thì mua thôi."

Jimin nói với hắn: "Không cần, tôi có quần áo rồi."

Ghế dưới người Jungkook hơi lắc lư: "Quần lót của em rách rồi."

Jimin nói: "Vậy mua quần lót là được rồi, mua mấy cái khác làm gì? Anh trả lại đi."

Jungkook nói: "Tôi cắt hết mác rồi."

Mác đã bị cắt, chắc chắn không thể trả, hơn nữa quần áo size nhỏ Jungkook cũng chẳng mặc được.

Jimin hơi bực bội, xoay người rời khỏi phòng sách quay về phòng mình, anh lấy điện thoại tìm nhãn hiệu áo phao mà Jungkook mua cho mình ở trên app mua sắm, thấy giá cả đều phải từ hai đến ba ngàn, lập tức cảm thấy huyệt thái dương nảy lên rất đau, anh cầm cái áo phao đó, bỗng chốc cảm thấy xử lý thế nào cũng không thích hợp.

Lúc này Jungkook bước vào, hỏi anh: "Không thích à?"

Jimin hỏi hắn: "Anh đã nhận được tiền tôi chuyển cho anh chưa?"

Jungkook nói: "Nhận được tin nhắn rồi."

Jimin hơi tức giận: "Anh nhận được tiền xong cầm hết đi mua quần áo cho tôi à?"

Jungkook lắc đầu: "Mấy thứ này cộng lại chưa tới 10 ngàn."

Jimin ném áo phao lên giường: "Tôi không cần quần áo đắt tiền như vậy." Áo khoác 300 và 3000 mặc trên người cũng chẳng có gì khác nhau cả.

"Em giận à?" Jungkook hỏi anh.

Jimin đúng là hơi giận, nhưng anh lại cảm thấy không thể trút hết trên người Jungkook được, Jungkook chỉ dùng tiền của hắn mua quà cho anh mà thôi.

Jungkook ôm anh từ sau lưng, cánh tay vòng trên eo anh, dán vào tai anh nói: "Vậy lần sau em đi mua cùng tôi đi, chọn kiểu mà em thích."

"Không phải là vấn đề về kiểu dáng," Jimin nói.

Jungkook hôn lên tai anh, chợt cảm thấy một sợi tóc ngắn của anh đâm trên mặt mình hơi ngứa ngáy, lại không nhịn được mà hôn lên đầu anh: "Có vấn đề gì thì em cứ việc nói ra, đừng giận."

Jimin có cảm giác mình không giận nổi nữa.

Anh đứng trong phòng một lúc, rồi gỡ bàn tay đang ôm eo mình của Jungkook ra, cúi người cầm quần lót mới ở trên giường lên.

Jungkook nói với anh: "Giặt rồi mặc."

Jimin "Ừ" một tiếng, rồi cầm quần lót đi tới phòng vệ sinh, đợi đến lúc anh giặt sạch sẽ định tới phơi ở ban công, thì nhìn thấy trên ban công còn phơi drap giường và vỏ chăn của Jungkook.

Nghĩ đến nguyên nhân Jungkook giặt drap giường, Jimin xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên nổi.

Jimin không nỡ mặc đống quần áo mới mà Jungkook mua cho, toàn bộ được anh treo trong tủ quần áo.

Chưa đầy hai tuần nữa là tới tết âm lịch, từ sau chủ nhật đó, Jungkook bắt đầu bận rộn, thời gian ở nhà cũng không được nhiều.

Mà Jimin thì lại rất nhàn rỗi, ngoài việc thỉnh thoảng chạy qua giúp Tôn Thức Lượng sửa sang cửa hàng, thì thời gian còn lại chẳng có chuyện gì để làm. Anh dứt khoát đi làm công ngắn hạn một tuần ở công trường bên ngoài, nhân lúc trước tết tiền lương công nhân cao, kiếm được hai ngàn tệ.

Sau khi lấy được tiền, Jimin mua một cây thuốc lá tặng cho Long Triển Vũ.

Tối qua Long Triển Vũ trực đêm, hôm nay lại phải làm việc đến trưa mới có thời gian về nhà ngủ, anh ta vừa mở cửa thì nhìn thấy Jimin xách một cái túi giấy đựng thuốc lá đứng bên ngoài, nói: "Làm gì vậy? Tới chúc tết sớm à?"

Jimin đưa thuốc cho anh ta, nói: "Vâng, chúc anh năm mới vui vẻ."

Long Triển Vũ nói: "Vui vẻ cái đéo."

Anh ta mời Jimin vào nhà ngồi, căn nhà được dọn dẹp khá ngăn nắp, chỉ có trên bàn trà trong phòng khách vứt đầy mấy chai bia rỗng và cái gạt tàn thuốc thì đầy ắp, chiếc áo khoác tùy tiện vứt trên sô pha cho thấy đây là nơi ở của một người đàn ông độc thân.

Jimin ngồi xuống, Long Triển Vũ vuốt vuốt mái tóc lộn xộn của mình đi vào phòng bếp nấu nước, một lát sau rót một ly trà đưa ra cho anh.

Nước trà quá nóng, nên tạm thời chưa uống được.

Long Triển Vũ đốt một điếu thuốc, vắt chéo chân ngồi dựa lưng vào chiếc sô pha đơn, nói: "Chu Ngạn đã được chuyển đến nơi quản hạt rồi."

Bên này chỉ là ăn trộm, có nhiều đồng phạm, bên kia lại là cố ý giết người, sau khi trao đổi với cấp trên, cuối cùng đã chuyển Chu Ngạn về cục cảnh sát ở dưới quê để quản lý, đến lúc đó sẽ khởi tố cùng vụ án trộm cướp, rồi xét xử ở tòa án cấp thành phố của địa phương luôn.

Jimin gật đầu, hỏi: "Lúc nào thì mở phiên tòa xét xử?"

Long Triển Vũ nói: "Vẫn còn sớm, ít nhất phải đợi mấy tháng nữa."

Jimin ngồi trên sô pha, hơi nghiêng người về phía trước, cánh tay đặt lên đầu gối của mình, nhìn chằm chằm gạt tàn thuốc trên bàn trà mà ngẩn người.

Long Triển Vũ chẳng thèm quan tâm nó đã bị tràn ra hay chưa, vẫn đang gảy tàn thuốc vào trong đó, anh ta nói: "Tôi đã hỏi những người quen của mình ở viện kiểm sát và tòa án rồi, họ nói với hoàn cảnh của Chu Ngạn cho dù là tử hình thì cũng là tử hình treo, cậu đừng lo quá."

Jimin nhìn anh ta: "Cảm ơn anh, cảnh sát Long."

Bàn tay đang kẹp điếu thuốc của Long Triển Vũ vẫy vẫy trong không trung, anh ta lại nói: "Chuyện trước kia của Trương Văn Dũng, là tôi không cân nhắc kỹ nên liên lụy đến cậu."

Jimin lắc đầu không nói gì.

Long Triển Vũ hỏi anh: "Giờ cậu làm gì? Có cần tôi giới thiệu việc cho cậu không?"

Nghe thấy vậy Jimin hơi ngạc nhiên: "Anh có thể giới thiệu việc gì cho tôi?"

Long Triển Vũ ngáp một cái: "Lúc trước nghe nói bên xã đang tuyển người thì phải, nếu như cậu thấy hứng thú thì tôi có thể đi hỏi thăm giúp."

"Không cần đâu," Jimin thấy Long Triển Vũ đã buồn ngủ lắm rồi, không muốn tiếp tục làm phiền anh ta nữa, nên đứng dậy nói: "Anh nghỉ ngơi đi, tôi về đây, hôm nào rảnh thì ra ngoài ăn cơm."

Long Triển Vũ tiễn anh đến trước cửa.

Jimin đứng ngoài cửa, nhìn anh ta nói: "Anh hút thuốc ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu."

Long Triển Vũ nói: "Vậy mà cậu còn mua thuốc cho tôi?" Sau đó xua tay: "Nhanh về đi."

Jimin đi về phía thang máy, đi được mấy bước lại quay về nói: "Nếu như phiên tòa của Chu Ngạn mở, anh có thể báo cho tôi một tiếng không?"

Long Triển Vũ đứng tựa ở cửa nhìn anh: "Tôi sẽ hỏi thăm giúp cậu, sau khi xác định thời gian mở phiên tòa sẽ báo lại cho cậu biết."

Jimin lần thứ hai nói: "Cảm ơn anh."

Long Triển Vũ nói: "Có việc gì cần giúp thì cứ gọi điện cho tôi."

Jimin mỉm cười: "Vâng."

Ngày hôm sau, Jimin nhận được điện thoại của Cố Dao Gia, đứa bé có thể xuất viện rồi.

Cố Dao Gia muốn đưa đứa bé về quê trước tết, Jimin nghĩ một mình cô xách hành lý còn bế cả con, cho dù đi xe bus hay là ngồi tàu hỏa đều quá nguy hiểm, cuối cùng mượn xe của Jungkook, lái xe đưa bọn họ về.

Cả hành trình ô tô đều chạy trên đường cao tốc, nên chỉ mất hơn ba tiếng.

Nhưng sau khi đến nơi, Cố Dao Gia cứ khăng khăng giữ Jimin lại ăn trưa, cha mẹ và anh trai của cô cũng đã chuẩn bị cơm nước, Jimin không tiện từ chối, nên đành phải ở lại ăn một bữa cơm.

Ăn cơm xong, lúc ở riêng với Cố Dao Gia, Jimin hỏi cô: "Lúc phiên tòa của Chu Ngạn mở, em có muốn tới không?"

Cố Dao Gia trông rất mệt mỏi, cô hỏi: "Lúc nào thì mở phiên tòa ạ?"

Jimin nói: "Không biết, nhưng anh đã nhờ bạn nghe ngóng giúp rồi."

Cố Dao Gia lại hỏi: "Em tới được không?"

Jimin gật đầu: "Được." Nói xong, anh lại nhanh chóng nói: "Nếu như em muốn đi, thì đến lúc đó anh sẽ tới đón em."

Cố Dao Gia nhìn Jimin, hỏi anh: "Anh muốn em dẫn con theo nữa, đúng không?"

Jimin gật đầu.

Cố Dao Gia chợt mỉm cười, cô nói: "Vậy thì đi thôi, em dẫn con tới gặp anh ấy, nói với con đó là cha nó, mặc dù chẳng có tiền đồ gì lại còn phạm pháp, nhưng làm tất cả những chuyện đó cũng chỉ vì nó."

Jimin ngồi bên cạnh lẳng lặng nghe xong chẳng nói gì.

Cố Dao Gia chợt gọi anh: "Anh Jimin."

Jimin ngẩng đầu lên.

Hai mắt Cố Dao Gia đỏ bừng: "Số tiền kia tạm thời em không trả nổi, nhưng chỉ cần có tiền, em chắc chắn sẽ trả lại."

Jimin nói: "Không sao, sau này rồi nói."

Trên đường về, đường cao tốc bị kẹt xe.

Jimin lái xe xếp sau một hàng xe thật dài chầm chậm di chuyển về phía trước, anh mở radio trong xe, nghe thấy MC của radio đang nói về tết âm lịch. Một mình ngồi trong xe, nghe cái đề tài ồn ào náo nhiệt này, Jimin chợt cảm thấy hơi cô đơn.

Anh tự hỏi nếu lái xe tải đường dài theo dự định ban đầu, liệu anh có phải chịu đựng sự cô đơn trong suốt cả hành trình như thế này không?

Thật ra anh không phải là người thích sự cô đơn, anh rất mong bản thân mình có người nhà có thể cùng mình trưởng thành, có thể cùng nhau đón tết.

Có rất nhiều người hỏi anh sao lại để ý đến Chu Ngạn như thế, bảo anh đừng quan tâm đến Chu Ngạn nữa, nhưng anh không buông bỏ được. Vì nhiều năm nay, Chu Ngạn giống như là người thân duy nhất của anh vậy, lúc đến tết chỉ có hai người bọn họ là không có nhà để về, cùng nhau ở trong thành phố lớn xa lạ bầu bạn bên nhau.

Tiếc là sau này anh cũng mất cả Chu Ngạn rồi.

Jimin dựa lưng vào ghế, nhìn ánh chiều tà mơ hồ ở phía xa xăm, nhìn sắc trời dần dần tối lại bên ngoài cửa xe. Anh nghĩ đến Cố Dao Gia, nghĩ đến đứa con trai còn nhỏ tuổi của Chu Ngạn, rồi lại nghĩ tới việc Chu Ngạn phải ở trong tù hơn mười năm.

Trong lòng anh rất khó chịu.

Lúc quay lại nội thành, Jimin nhận được điện thoại của Jungkook, hỏi anh sao vẫn chưa về. Đây là cú điện thoại thứ hai mà Jungkook gọi tới cho anh trong hôm nay, cú điện thoại đầu tiên là gọi vào buổi trưa, hỏi anh bao giờ về.

Jimin mở loa ngoài, nói: "Rời khỏi đường cao tốc rồi, nếu như không kẹt xe lắm, thì chắc hơn nửa tiếng nữa là về đến nhà."

Jungkook hỏi anh: "Ăn cơm chưa?"

Jimin nói: "Vẫn chưa."

Jungkook "Ừ" một tiếng: "Tôi đợi em về ăn tối."

Cúp điện thoại, Jimin tập trung lái xe, anh quay về khu chung cư mà Jungkook sống không chênh lệch nhiều so với thời gian dự tính.

Lúc này trời đã tối hẳn, lúc xe chưa kịp tới cổng khu chung cư, thì từ xa anh đã nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng dưới ánh đèn đường.

Jungkook mặc áo bành tô đeo khăn quàng cổ đứng ở cổng khu chung cư đợi anh, xuyên qua cửa kính xe phủ đầy sương mù, Jimin nhìn thấy cả người hắn được ánh đèn đường chiếu rọi nhuộm ra một vòng ánh sáng ấm áp dịu dàng.

Jimin nghe thấy nhịp tim "thình thịch thình thịch" của mình từ từ tăng nhanh, khoảnh khắc nhìn thấy Jungkook, sự khó chịu dọc đường đi đều biến thành chua xót. Anh đạp phanh xe, giảm tốc độ dừng lại ở ven đường, cách Jungkook rất gần.

Jungkook bước nhanh đến gần, vòng qua đầu xe đi đến bên cạnh ghế lái, Jimin mở cửa xe, thò người ra ngoài nắm lấy vạt áo hắn, đồng thời cúi đầu hôn lên môi hắn.

Thời gian vẫn chưa muộn, cổng khu chung cư vẫn có người đi qua đi lại, nhưng lúc đó Jimin đã không thể để ý đến ánh mắt của những người khác nữa rồi.

Jungkook chỉ sửng sốt một lát, rồi nhanh chóng ôm lấy Jimin, dùng sức hôn đáp trả.

Không biết hôn được bao lâu, Jimin bèn đẩy Jungkook ra, tai đều đã đỏ lên, anh ngồi lại chỗ của mình, hai tay dùng sức nắm chặt vô lăng.

Jungkook vẫn đứng ở cửa xe nhìn anh, hắn nói: "Nhớ tôi vậy luôn à?"

Jimin không nhìn hắn, chỉ nói: "Đi đâu ăn cơm?"

Jungkook nói: "Về nhà tôi nấu cho em ăn."

Jimin gật đầu: "Được."

Về đến nhà, Jimin cởi áo khoác tới phòng vệ sinh rửa tay, anh vừa bước vào, thì Jungkook cũng theo vào luôn, rồi từ phía sau ôm lấy anh, nhìn chằm chằm anh ở trong gương, nói: "Gầy rồi."

Khoảng thời gian này cả hai đều bận rộn, Jungkook gần như không có thời gian để nhìn kỹ Jimin ở dưới ánh đèn sáng ngời.

Jimin gầy thật, anh làm thời vụ ở công trường đều là những công việc nặng nhọc nhất vất vả nhất, như vậy mới kiếm được nhiều tiền hơn. Anh nặn dung dịch rửa tay ra lòng bàn tay, cúi đầu xoa tay thật tỉ mỉ, hỏi Jungkook: "Hôm nay không tăng ca à?"

Jungkook nói: "Hôm nay không tăng ca."

Ban nãy vừa chủ động hôn Jungkook, giờ Jimin lại thấy xấu hổ, anh không nhìn người ta ở trong gương, mà chỉ nói: "Bữa tối đã được chưa?"

"Được rồi." Jungkook hôn lên đỉnh đầu anh, xoay người rời khỏi phòng vệ sinh trước: "Ăn cơm thôi."

Jimin không nhịn được mà giơ tay sờ đầu mình, anh cảm thấy sau khi cắt tóc, Jungkook rất thích hôn đầu của anh.

Bữa tối là bò bít tết do Jungkook chiên, còn có thêm rượu vang, nếu như ở giữa bàn ăn thắp thêm một cây nến, thì thật sự rất có không khí.

Nhưng Jimin không quen dùng dao nĩa, nên cứ gõ lên đĩa phát ra tiếng ồn.

Jungkook nói: "Chiều nay có một ca phẫu thuật cấp cứu, phiền phức lắm, làm xong cứ nhớ em mãi thôi."

Jimin nghe thấy nhưng không ngẩng đầu lên, anh đang cố gắng phân cao thấp với miếng bít tết ở trong đĩa.

Một lát sau, Jimin phát hiện Jungkook không nói gì nữa, lại chủ động tìm đề tài hỏi: "Anh nghỉ tết ngày nào?"

Jungkook nói: "30 bắt đầu nghỉ, nhưng giữa kỳ nghỉ tôi phải trực hai ngày."

Jimin lại hỏi: "Anh định ăn tết ở đâu?"

Jungkook nhìn anh: "Không đi đâu cả, chỉ ở bên em."

Jimin không nhịn được mà ngước lên, rồi lại nhanh chóng cụp mắt xuống: "Anh không sum họp với người nhà à?"

"Tối mai," Jungkook nói: "Tối mai người nhà sum họp."

Jimin gật đầu: "Ừm."

Jungkook nói: "Em về cùng tôi nhé."

"Đùa hoài," Jimin vừa nói vừa cười: "Tôi lấy thân phận gì mà về với anh?"

Jungkook nói: "Chúng mình có thể kết hôn, em dùng thân phận bạn đời của tôi để về." Giọng hắn quá bình tĩnh, chẳng giống đang nói đùa chút nào cả, ngay sau đó hắn lấy một hộp nhẫn hình vuông từ trong túi ra: "Tôi mang theo nhẫn cầu hôn đặt làm riêng đến rồi đây."

------oOo------

Jimin nhìn chằm chằm hộp nhẫn tinh xảo đẹp đẽ trên bàn ăn mà ngẩn người.

Jungkook dùng ngón tay thon dài của mình mở nắp hộp ra, để lộ chiếc nhẫn kim cương của nam kiểu dáng bình thường ở bên trong, ngón tay hắn vuốt ve mặt ngoài của nhẫn, nhìn Jimin nói: "Được không?" Giọng nói rất dịu dàng, thậm chí còn mang theo chút cám dỗ.

Sự chua xót đêm nay vẫn lan tràn ở lồng ngực chợt xông lên xoang mũi, Jimin cười gượng, cố gắng làm giọng nói của mình nghe tự nhiên một chút: "Đừng đùa nữa."

Jungkook nhìn anh bằng ánh mắt rất chăm chú: "Tôi rất nghiêm túc."

Jimin cúi đầu, dùng nĩa ăn miếng bít tết vẫn chưa ăn hết của mình: "Sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện này?"

Jungkook dựa lưng vào ghế, nói: "Cảm thấy em không có cảm giác an toàn, nên muốn mang đến cho em cảm giác an toàn."

Jimin sửng sốt, bỗng chốc không biết nói gì cả, gần như muốn chìm đắm trong lời nói đầy sức mê hoặc của Jungkook, một lát sau, anh mới gãi mái tóc ngắn của mình, nói: "Cái mà chúng ta gọi là kết hôn, cũng không được pháp luật bảo vệ." Anh đọc không nhiều sách, nhưng vẫn biết trong nước không thừa nhận hôn nhân đồng tính.

Jungkook dường như hơi khó hiểu: "Tại sao phải được pháp luật bảo vệ? Lời hứa của tôi đáng tin hơn bất cứ thứ gì."

Jimin đặt dao nĩa xuống, giơ hai tay lên xoa mặt: "Đừng đùa nữa."

Jungkook nhíu mày: "Đã bảo là tôi không đùa."

Jimin nhìn hắn: "Nhưng giờ không thích hợp, quá nhanh."

Jungkook hỏi anh: "Cái gì nhanh?"

Jimin nói: "Anh quá nhanh."

Jungkook hơi không vui: "Tôi không nhanh, lần trước là lần đầu tiên."

Jimin lập tức hiểu ý hắn, hai gò má đỏ lên: "Tôi không nói chuyện kia!"

Mặt Jungkook vẫn rất lạnh lùng.

Jimin hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Kết hôn là chuyện rất thận trọng, cho dù không có sự ràng buộc của pháp luật, tôi cũng không thể tùy tiện đưa ra quyết định được."

Anh nói rất uyển chuyển, nhưng Jungkook vẫn hiểu, hắn hỏi anh: "Em không nhận nhẫn của tôi ư?"

Jimin gian nan nói: "Giờ không thể nhận được."

"Lúc nào mới có thể?" Jungkook kiên nhẫn hỏi.

Jimin lắc đầu: "Tôi không thể cho anh thời hạn được."

Jungkook dùng ngón tay đè nắp hộp nhẫn, nói: "Ừ." Nói xong, hắn vẫn ngồi bên cạnh bàn ăn không nhúc nhích, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Jimin, ngón tay cũng đặt trên hộp nhẫn không hề rời đi.

Nhưng Jimin có thể nhìn thấy một chút mất mát từ hàng lông mi đang cụp xuống của hắn.

Bầu không khí này làm Jimin rất khó chịu, anh đứng lên, dọn bát đĩa trên bàn ăn vào phòng bếp rửa sạch. Đợi anh rửa sạch bát đĩa đi ra, Jungkook vẫn ngồi bên cạnh bàn ăn, dường như chưa hề nhúc nhích một tí nào.

Hộp nhẫn được Jungkook cầm trong tay, nắp hộp mở ra, hắn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn bên trong mà ngẩn người.

Jimin kéo một cái ghế qua, ngồi xuống chỗ cách Jungkook rất gần, đầu gối của anh thậm chí còn đụng vào đùi Jungkook.

Jungkook ngước mắt lên nhìn anh: "Làm gì vậy?"

Trong lòng Jimin không dễ chịu gì, giống như là bản thân anh cầu hôn rồi bị từ chối vậy, anh gọi hắn: "Jungkook."

Jungkook trông rất bình tĩnh, hắn thuận tay đóng nắp hộp nhẫn lại, hỏi: "Sao?"

Jimin lại gọi hắn: "Jeongguk."

Vẻ mặt Jungkook hơi đắn đo, một lát sau hắn giơ tay lên sờ tóc Jimin.

Từ lúc cắt tóc, bản thân Jimin cũng rất thích sờ, tóc anh không mềm không cứng, ngắn củn dựng trên đỉnh đầu, sờ thấy xù xì, anh hỏi Jungkook: "Sờ thoải mái lắm đúng không?" Anh cố gắng muốn làm Jungkook vui.

Jungkook luồn ngón tay vào trong mái tóc của anh, dán vào da đầu, nhẹ nhàng vuốt ve vùng da mềm mại gần sau gáy anh, hỏi: "Tôi hôn em được không?"

Jimin nhìn vào mắt hắn: "Sao lại hỏi vậy?"

Jungkook nói: "Em từ chối lời cầu hôn của tôi rồi."

Jimin nói: "Từ chối lời cầu hôn chứ không phải từ chối anh."

Jungkook nói: "Ừm."

Jimin mỉm cười, hỏi hắn: "Anh ừm cái gì?" Nhưng trước khi nhận được câu trả lời của Jungkook, anh giơ tay nâng mặt Jungkook, lại một lần nữa chủ động hôn lên.

Một nụ hôn không tính là quá kịch liệt, Jimin nhanh chóng rời đi, trong mắt anh mang theo ý cười nhìn Jungkook.

Jungkook nói: "Tôi bị kích thích rồi."

Jimin cúi đầu liếc mắt nhìn.

Jungkook nói tiếp: "Buổi chiều làm xong phẫu thuật, nhớ đến em là bị kích thích rồi."

Jimin cảm thấy rất xấu hổ, nhưng vẫn theo đề tài của hắn mà hỏi tiếp: "Vì sao lại là làm xong phẫu thuật?"

Jungkook nói: "Tinh thần hưng phấn."

Jimin hỏi: "Lúc nào cũng vậy à?"

Jungkook trả lời: "Từ sau khi gặp lại em."

Jimin lại hôn hắn, lúc tách ra có hơi buồn cười, không ngờ lại có ngày mình sến súa với người ta như vậy.

Jungkook sờ tai Jimin, sờ đến mức tai anh đỏ bừng, mới nói: "Tôi cứ nghĩ em sẽ đồng ý kết hôn với tôi."

Jimin nói: "Em cảm thấy chúng ta không cần phải nóng vội."

Jungkook chậm rãi nói: "Nhưng tôi muốn làm em."

Jimin mệt mỏi gục đầu xuống: "Bác sĩ Jeon, anh đừng nói chuyện thô lỗ như thế được không?"

Jungkook nói: "Vậy đổi cách nói khác, làm tình với em ——"

"Được rồi," Jimin ngắt lời hắn: "Em hiểu ý anh rồi, đừng nói nữa."

Jungkook dường như rất tiếc: "Tôi tưởng em cũng muốn."

Jimin không muốn nhìn vào mắt hắn, chỉ nhìn chằm chằm hầu kết nhô ra ở viền cổ áo hắn: "Đâu phải cứ kết hôn xong thì mới được làm loại chuyện đó."

Sau khi im lặng một lúc ngắn ngủi, Jungkook chợt giơ tay bế anh lên.

Cả người Jimin bị bế bổng giữa không trung, chỉ có thể vội vã dùng cánh tay ôm bả vai hắn, thấy hộp nhẫn kia lăn từ trên người Jungkook xuống dưới đất.

"Nhẫn!" Jimin la lên.

Jungkook nói: "Lát nữa nhặt lại." Hắn bế Jimin cao 1m8 đi đến phòng mình, chẳng cảm thấy nhọc nhằn chút nào cả.

Jimin rất hồi hộp, anh túm chặt lấy áo Jungkook: "Em đâu có nói giờ muốn làm gì đó với anh."

Jungkook không dừng bước, mà chỉ nghĩ một chút, rồi nói: "Vậy tôi không tiến vào."

Jimin không ngờ có ngày sẽ nghe thấy một người đàn ông nói câu này với mình, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, anh ôm chặt vai Jungkook, nói: "Để em đi tắm đã."

Jungkook nói: "Tôi tắm giúp em." Anh bế Jimin vào phòng, sau đó dùng chân đá cửa phòng lại.

Jimin lần thứ hai qua đêm trên giường Jungkook, không uống say giống lần trước, lần này anh vốn rất tỉnh táo, nhưng lại vẫn cảm thấy đầu choáng mắt hoa, mọi thứ dường như chẳng chân thực chút nào.

Sáng hôm sau, lúc Jungkook rời giường anh cũng tỉnh lại.

Jungkook phải đi làm, nên không đánh thức anh, trước khi xuống giường chỉ hôn lên má anh, sau đó im lặng thay quần áo và rửa mặt.

Jimin vẫn nhắm mắt giả bộ ngủ, thậm chí Jungkook ra khỏi phòng rồi anh vẫn không nhúc nhích, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên ở bên ngoài, anh mới mở mắt ra lần mò nhìn điện thoại, Jungkook tới bệnh viện rồi chắc không về nữa đâu.

Anh ngồi dậy, chăn tuột xuống lộ ra dấu vết loang lổ đầy người, tất cả đều do Jungkook để lại. Anh không nhịn được mà vén chăn lên, nhìn thấy trên bắp đùi mình ửng hồng, Jungkook là người nói được làm được, nhưng cái kiểu không tiến vào, còn cọ đến mức anh sắp rách da này, trong mắt Jimin cũng chẳng khác gì làm đến bước cuối cùng cả.

Jimin xuống giường, tối hôm qua sau khi được Jungkook bế về phòng, anh chưa từng rời khỏi đó, còn phải quay về phòng mình mặc quần áo nữa.

Lúc đứng dậy, Jimin nhìn thấy hộp nhẫn đặt trên tủ đầu giường, anh thậm chí còn chẳng nhớ Jungkook nhặt cái hộp nhỏ bị rơi dưới bàn ăn này về từ lúc nào.

Nhìn chằm chằm hộp nhẫn kia do dự một lúc lâu, Jimin mới cầm lên mở hộp lấy chiếc nhẫn bên trong ra, vì là nhẫn kiểu nam, nên mặt ngoài được khảm những viên kim cương rất nhỏ, không khoa trương nhưng rất đẹp. Anh ngập ngừng đeo nhẫn lên ngón áp út của mình, kích thước của nhẫn rất vừa vặn, không biết Jungkook dựa vào cái gì mà yêu cầu làm theo.

Anh nhớ lại lời Jungkook, Jungkook nói muốn mang đến cho anh cảm giác an toàn, Jimin nhìn chằm chằm chiếc nhẫn không nhịn được mà bật cười, cuối cùng vẫn lấy nhẫn xuống, cẩn thận đặt lại vào trong hộp.

Buổi chiều Jungkook phải về nhà sum họp cuối năm, hắn không sắp xếp ca phẫu thuật nào, bệnh viện vừa tan tầm là lái xe rời đi ngay.

Cái gọi là nhà, thật ra là nhà ông nội hắn, hôm nay đại gia đình nhà họ Jeon sum họp.

Mặc dù gần tết, nhưng đường nội thành vào giờ cao điểm tan tầm vẫn bị tắc, Jungkook lái xe hơn 40 phút, sắc trời tối hẳn mới quẹo xe vào một khu biệt thự đã có chút năm tháng.

Ông nội hắn ở đây lâu lắm rồi, nhưng không muốn chuyển tới ngoại ô thành phố.

Dừng xe ở chỗ đỗ xe ven đường trong khu biệt thự, Jungkook đi về phía biệt thự nhà họ Jeon.

Có lẽ hắn là người cuối cùng về đến nhà, xa xa nhìn thấy cả căn biệt thự đèn đuốc sáng choang, nghe thấy bên trong vang lên tiếng nói cười ồn ã vui vẻ. Cửa phòng khách ở tầng một mở rộng, lúc hắn bước vào, em họ ngồi đối diện cửa nhìn thấy hắn đầu tiên, cô nói: "Anh Jungkook về rồi."

Những người khác mới quay đầu lại, tới tấp chào hỏi hắn.

Hắn gật đầu, đi tới bên cạnh ông nội đang ngồi trên ghế, nói: "Ông nội, năm mới vui vẻ." Đồng thời đưa quà tết mà mình mua cho ông.

Quà là lá trà và một cái ấm tử sa, ông cụ Jeon rất thích, lấy ấm tử sa ra vuốt ve một hồi lâu.

Mẹ Jungkook, Thư Dung đứng lên, nói: "Nếu đã về rồi, thì chuẩn bị ăn cơm thôi."

Cả đại gia đình ngồi xuống quanh bàn ăn.

Cha của Jungkook, Jeon Junghyuk là con trai cả trong nhà, dưới ông còn có một em trai và một em gái, em trai và em gái của ông cũng đều có con trai và con gái.

Vợ chồng Jeon Junghyuk và Thư Dung bình thường không ở đây, nhưng Thư Dung bảo mọi người ngồi xuống, rồi lại dặn dò người làm trong nhà mang món ăn lên, bày ra dáng vẻ chủ nhân trong nhà.

Lúc ngồi xuống, Jungkook gửi tin nhắn cho Jimin, hỏi anh đã ăn tối chưa.

Thư Dung nhìn thấy, nói: "Nếu không phải là việc gấp, thì lúc này đừng lấy điện thoại ra."

Jungkook bình tĩnh nhìn bà, đợi tin nhắn được gửi đi, mới để điện thoại lại vào trong túi.

------oOo------

Em họ của Jungkook nhỏ hơn hắn 2 tuổi, năm nay vừa cùng vợ sinh một đứa con trai. Lúc ăn cơm, đứa bé được bế đến bên bàn, người một nhà hòa thuận vui vẻ, đều đang trêu đứa bé.

Thư Dung bế đứa bé trêu một lúc, rồi chợt đặt nó vào lòng Jungkook.

Jungkook không kịp chuẩn bị, giơ tay nhận lấy đứa bé rồi ngẩng đầu lên nhìn Thư Dung.

Thư Dung đứng bên cạnh hắn, hỏi: "Đáng yêu không?"

Jungkook cúi đầu nhìn đứa bé trong lồng ngực, hờ hững trả lời: "Đáng yêu." Rồi đứng dậy trả đứa bé lại cho mẹ nó.

Lúc này, chú hai của Jungkook nói: "Đáng yêu thì nhanh tự sinh một đứa đi."

Nghe thấy vậy Jungkook mỉm cười, không định tiếp tục đề tài đó nữa, nên hắn không nói gì cả.

Bữa cơm đoàn viên này ăn rất lâu, sau khi ăn no, đàn ông trong nhà ngồi quanh bàn hút thuốc nói chuyện.

Chỉ có một mình Jungkook đứng lên, đi băng qua phòng khách, choàng áo khoác đi ra mảnh sân u ám ở bên ngoài.

Lúc hắn ra khỏi cửa, Thư Dung ở phía sau gọi hắn lại: "Con đi đâu đấy?"

Jungkook nói: "Đi ra ngoài hóng gió."

Một lát sau, Thư Dung cũng mặc áo khoác dày đi ra ngoài cùng anh.

Thư Dung năm nay đã hơn 50 tuổi, được chăm sóc rất tốt, nên làn da trắng ngần căng mịn, bà cũng cố giữ dáng, nên trông như mới ngoài bốn mươi.

Khoảng hơn 10 năm trước, bà hùn vốn với bạn mở một bệnh viện thẩm mỹ, bà nhậm chức viện trưởng, giờ đã mười mấy năm trôi qua, chuyện kinh doanh của bệnh viện ngày càng phát đạt, bà cũng ngày càng xinh đẹp, giống như một tấm biển quảng cáo sống của bệnh viện vậy.

Jeon Junghyuk – cha của Jungkook thì giữ chức phó viện trưởng của một trong ba bệnh viện công lập khác nằm trong top 3 của thành phố, nếu như tính cách của Thư Dung là một doanh nhân điển hình, thì Jeon Junghyuk là một học giả khiêm tốn. Tính cách của Jungkook có một phần được di truyền từ cha, trầm lặng lạnh nhạt, không nói nhiều, một phần khác có lẽ được di truyền từ mẹ, mạnh mẽ, khó kiểm soát.

Hắn không gần gũi với cha mẹ, cho dù không có chuyện bị bọn buôn người bắt cóc từ hai mươi năm trước, thì hắn cũng không thân với bọn họ.

Đèn ở cửa phòng khách chỉ có thể chiếu sáng một khoảng nhỏ trong sân, còn lại hoa cỏ và cây cối đều thấp thoáng trong bóng tối.

Thư Dung che kín cái áo khoác dài của mình lại, hỏi Jungkook: "Tết có trực ban không?"

Jungkook nói: "Trực."

"Trực những ngày nào?"

Jungkook trả lời bà: "Mùng 2, mùng 6."

Thư Dung gật đầu, nói: "Vậy đêm 30 con về nhà đón tết với cha mẹ, mùng 3 cũng về một chuyến, ngày đó nhà có khách."

"Không đâu," Jungkook nói: "Con có kế hoạch rồi."

Thư Dung nhíu mày: "Con ăn tết một mình thì có kế hoạch gì? Còn chuyện gì quan trọng hơn về nhà ăn tết với cha mẹ hả?"

Jungkook bình tĩnh nói: "Nhiều lắm, mấy việc như học hành, kiếm tiền không phải quan trọng hơn việc sum họp với người nhà à?" Nói xong, hắn nghe thấy trong phòng khách có tiếng động, quay người lại thì thấy là ông nội ra khỏi phòng ăn, bèn đi vào bên trong.

Hắn đi đến bên cạnh ông nội, cúi người xuống nói mấy câu chúc năm mới với ông cụ, tiếp đó nói: "Trong nhà con có chút việc, con về trước đây ạ."

Ông nội khác với cha hắn, tính cách rất dễ gần, ông cụ nắm tay Jungkook hỏi: "Trong nhà có chuyện gì vậy?"

Jungkook nhẹ giọng nói: "Con cất giấu một người, người đó ở nhà chờ con."

Ông nội nghe thấy thế thì cười đến mức cả mặt toàn là nếp nhăn, vỗ tay anh nói: "Vậy nhanh về đi."

Jungkook lại nói: "Người đừng nói cho người khác biết đó."

Ông nội nói: "Đảm bảo không nói."

Jungkook quay lại phòng ăn tạm biệt những người khác, Jeon Junghyuk nghe nói hắn về nhanh như vậy, chỉ hơi nhíu mày lại, nhưng lại chẳng hỏi gì mà gật gật đầu.

Chỉ có Thư Dung là không vừa lòng, bà đi theo hắn đến chỗ hắn đỗ xe: "30 không về thì thôi, nhưng mùng 3 con phải bớt thời gian về nhà một chuyến."

Jungkook hỏi: "Có việc gì à?"

Thư Dung nói: "Mẹ nói với con rồi, ngày đó nhà có khách."

Jungkook mở cửa ra định lên xe, hắn thấy vẻ mặt của Thư Dung không vui lắm, có lẽ là sắp nổi cáu, nên nói: "Được, con sẽ cố gắng về."

Lúc này Thư Dung mới lùi ra xa xe, đứng ven đường nhìn Jungkook lái xe rời đi.

Trước khi xe chạy qua ngã tư của khu biệt thự, Jungkook ngước lên nhìn kính chiếu hậu, thấy Thư Dung vẫn đứng ở ven đường, ngay sau đó hình ảnh trong gương chiếu hậu thay đổi theo khi đầu xe chuyển hướng, bóng dáng Thư Dung dần biến mất ở trong gương.

Lúc Jungkook về đến nhà, Jimin đang dựng thang trong phòng khách treo rèm cửa sổ, hôm nay anh không ra ngoài, mà lấy hết rèm cửa sổ trong nhà xuống giặt sạch, sau khi hong khô thì treo lại lên cửa sổ.

"Không phải có dì dọn dẹp rồi à?" Jungkook đi đến bên cạnh thang, giơ tay lên đỡ chân Jimin.

Nhà hắn có một dì định kỳ sẽ tới dọn dẹp, trước tết chắc sẽ tổng vệ sinh toàn diện một lần.

Jimin treo xong rèm cửa sổ, vịn thang định trèo xuống: "Dì làm một ngày không xong đâu, dù sao hôm nay em cũng rảnh, nên lấy rèm cửa sổ xuống giặt."

Anh vừa mới xuống được hai nấc thang, Jungkook bèn giơ tay bế cả người anh xuống, trán dán tới, lưu luyến cọ cọ lên mặt anh.

Jimin giật mình, giơ tay ôm bả vai hắn, hỏi: "Sao anh về sớm thế?"

Jungkook nói: "Ăn xong là tôi về ngay, tối em ăn gì, sao không trả lời tin nhắn của tôi?"

Jimin vô thức sờ sờ túi quần dài, mới phát hiện ra mình vứt điện thoại ở trong phòng, cả buổi tối anh chẳng xem điện thoại, nên chỉ có thể nói: "Em không thấy, tối em ăn mì."

Jungkook nói: "Không được ăn mì."

Jimin giơ tay lên nắm tai hắn, mỉm cười nói: "Anh quản rộng thật đấy."

Jungkook nói với giọng điệu rất nghiêm túc: "Không được ăn mì."

Jimin mỉm cười đồng ý với hắn: "Được, lần sau em sẽ gọi thức ăn ngoài, không ăn mì nữa."

Jungkook đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó kéo Jimin đã quay về phòng tới phòng mình, nằm trên giường ôm chặt Jimin vào lòng.

Jimin duỗi một tay sờ sờ trên đỉnh đầu hắn.

Jungkook hỏi: "Em sờ gì vậy?"

Jimin nói: "Em sờ xem vết thương trên đầu anh đã khỏi chưa." Khoảng thời gian bọn họ gặp lại nhau sau khi trưởng thành, Jimin cảm thấy Jungkook đã hoàn toàn thay đổi, nhưng thời gian trôi qua lâu rồi, anh lại cảm thấy Jungkook chẳng thay đổi chút nào.

Jungkook nói với anh: "Vẫn chưa khỏi, bị thương ở bên trong, em sờ như vậy không thấy được đâu."

Jimin mỉm cười, anh niết mũi Jungkook, rồi lại niết tai hắn, khi còn bé anh cũng thường làm vậy, Jungkook chỉ ngốc nghếch nhìn lại anh, chưa tức giận bao giờ, giờ Jungkook cũng không giận, nhưng sẽ dùng sức mà hôn anh.

Mãi đến tận khi thở hổn hển, Jimin mới đẩy Jungkook ra, hỏi: "Bữa cơm đêm nay trong nhà có những ai?" Từ trước tới giờ anh chưa nghe Jungkook nhắc đến người nhà hắn.

Jungkook trả lời câu hỏi của anh rất nghiêm túc: "Ông nội tôi, cả nhà chú hai, nhà cô, với cha mẹ tôi nữa."

Jimin nhớ lại cha mẹ của Jungkook mà anh đã gặp 16 năm trước, anh không còn nhớ rõ mặt mũi của bọn họ nữa, nhưng trong ấn tượng là một người đàn ông trung niên cao to anh tuấn và một người phụ nữ xinh đẹp: "Tình cảm của anh và bọn họ không tốt à?" Anh hơi khó hiểu, anh còn nhớ lúc cha mẹ Jungkook tới tìm hắn, cảm xúc rất kích động, mẹ hắn còn ôm hắn khóc nức nở một lúc.

Jungkook nói: "Không thể nói là tốt hay không tốt, có lẽ tôi vẫn chưa đạt đến kỳ vọng của bọn họ."

"Anh ưu tú như vậy mà vẫn chưa đạt đến kỳ vọng của bọn họ?" Jimin thực sự không tưởng tượng nổi, anh dùng tay chống người định ngồi dậy.

Nhưng Jungkook không cho anh nhúc nhích, ôm chặt cả người anh vào trong lồng ngực, hung dữ nói: "Không được nhúc nhích."

Jimin bèn nằm im.

Lúc này Jungkook mới hài lòng, hắn dùng tay xoa tóc anh, nói: "Chuyện khi còn bé tôi không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ năm 14 tuổi, sau khi bọn họ đưa tôi về nhà, mẹ tôi giống như phát điên dẫn tôi đi học bù khắp nơi, khăng khăng không cho tôi ở lại lớp, muốn tôi tham gia thi cấp ba như những học sinh 15 tuổi khác."

Khi đó hắn gần như bỏ dở việc học 4 năm, chênh lệch một khoảng rất lớn với những bạn cùng lứa khác.

Thư Dung là người có kế hoạch với cuộc sống của mình, Jungkook là con trai duy nhất của bà, bà cũng rất thương Jungkook, vì thương, nên càng kỳ vọng cao hơn. Sau khi trải qua nỗi buồn và niềm vui sau khi mất đi và tìm lại được con trai, bà bình tĩnh lại bắt đầu đặt ra áp lực cho mình và con trai, bà tin con trai mình ưu tú nhất, nên giống như phát điên mà dẫn Jungkook đi khắp nơi để bù đắp lại thiếu hụt của bốn năm trong vòng một năm.

Có lẽ Jeon Junghyuk không đồng ý với suy nghĩ của bà, nhưng không lên tiếng can thiệp, phần lớn thời gian ông đều tự giam mình trong phòng xem tài liệu lịch sử, hoặc là vùi đầu ở bệnh viện và phòng thí nghiệm. Thỉnh thoảng nhìn thấy Jungkook thức đêm học bài ở nhà, cũng chỉ nhạt nhẽo nói một câu: "Cố lên, đừng để mẹ con thất vọng."

Đối với Jungkook mà nói, học hành không phải là chuyện quá đau khổ, nên phần lớn thời gian hắn đều bình tĩnh thờ ơ với cha mẹ mình, chịu đựng sự cuồng loạn của Thư Dung trong khoảng thời gian rất dài.

Mãi cho đến một buổi tối, hắn không biết mình đang nghĩ gì, chợt vứt sách và bài tập trước mặt qua một bên, một mình mở cửa phòng rời đi.

Hắn đi chưa được bao xa đã bị cha mẹ dẫn về.

Thư Dung hoảng sợ hỏi hắn muốn đi đâu.

Jungkook lạnh lùng nói với mẹ mình rằng: "Con muốn đi tìm Jimin."

Jeon Junghyuk nghe thấy vậy nhíu mày, Thư Dung thì nắm lấy bả vai hắn, sốt sắng hỏi: "Con tìm nó làm gì?" Bọn họ đều biết Jimin là đứa bé sống chung với Jungkook trong nhà bọn buôn người.

Jungkook nói: "Con nhớ cậu ấy."

Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, Thư Dung nắm tay Jungkook, nói với hắn rằng: "Con nhớ nó làm gì? Nó đã về với cha mẹ nó rồi, con không tìm được nó đâu."

Jungkook nói: "Cậu ấy không có cha mẹ."

Thư Dung nói: "Vậy nó sẽ có những người thân khác, hơn nữa nó cũng không nhớ con đâu, hai đứa đều có cuộc sống của riêng mình, sau này cũng sẽ có bạn mới, thời gian dài trôi qua, nó sẽ quên con, con cũng sẽ quên nó thôi."

Jungkook lắc đầu: "Con sẽ không quên Jimin."

Thư Dung lạnh mặt: "Con còn nói vậy nữa là mẹ sẽ giận đó, ngoan, quay về với cha mẹ, đừng nhớ nó nữa."

Bắt đầu từ ngày đó, ngoài dẫn Jungkook đi học bù, trong cuộc sống của Thư Dung còn có thêm một việc, đó là dẫn Jungkook tới gặp bác sĩ tâm lý.

Bà không mong Jungkook nhớ tới đoạn quá khứ đó, càng không mong Jungkook sẽ nhắc tới đoạn quá khứ đó, bà cảm thấy đó là vết thương lòng của Jungkook, cũng là vết thương lòng của mình. Chỉ cần Jungkook nhắc tới tên Jimin, bà sẽ lặp đi lặp lại với Jungkook rằng, Jimin đã quên hắn rồi, bọn họ đều là sự tồn tại không quan trọng của nhau, sau này sẽ gặp được người quan trọng hơn.

Jungkook không thích dáng vẻ lảm nhảm như thần kinh của Thư Dung, nên về sau cũng không nhắc đến ba chữ Jimin nữa.

------oOo------

Có rất nhiều chuyện Jungkook không kể, thực ra hắn cũng không nhớ được nhiều. Từ lúc hắn thi đậu cấp 3, sau khi cuộc sống và việc học đều bước vào quỹ đạo, một mặt dịu dàng của Thư Dung dần tăng lên, hơn nữa khi đó Thư Dung bắt đầu thành lập bệnh viện thẩm mỹ cùng với những người khác, bà chú trọng hơn vào việc kiếm tiền. Còn Jungkook thì không cần bà nhìn chằm chằm mọi lúc cũng có thể hoàn thành việc học rất tốt, bà cảm thấy cuộc sống của mình đã quay về quỹ đạo bình thường.

Mặc dù giờ đang kể về chuyện quá khứ cho Jimin nghe, nhưng giọng điệu lại rất thờ ơ, giống như từ trước tới giờ hắn không để ý đến những chuyện đó, chỉ cần giờ được ôm Jimin trong ngực mình, là có thể yên tâm rồi.

Đến đêm 30, Jungkook bắt đầu được nghỉ, không cần tới bệnh viện.

Nhiều năm nay, đây là lần đầu tiên Jimin cùng một người từ sáng đến tối ở bên nhau cùng đợi đón giao thừa.

Sáng sớm, anh tỉnh lại trong lồng ngực Jungkook. Mấy ngày nay, mỗi tối Jungkook đều muốn ôm anh ngủ, ban đầu Jimin hơi đau khổ, cả buổi tối đều ngủ không ngon, chỉ cần hơi nhúc nhích Jungkook sẽ siết cánh tay thật chặt không cho anh rời đi, nhưng giờ anh cũng đã quen rồi.

Chỉ là buổi sáng anh muốn rời giường, Jungkook cứ ôm chặt mãi không buông.

Jimin đau khổ nói: "Em muốn đi tiểu."

Jungkook vẫn còn nhắm mắt, mái tóc rối tung nằm nghiêng trên gối đầu, nói: "Không được tiểu."

Jimin cảm thấy thỉnh thoảng Jungkook giống một tên điên không có logic, anh nói: "Em nhịn được à?"

Cánh tay đang ôm trước ngực anh của Jungkook trượt xuống, dán sát vào bụng dưới của anh ấn một cái, rồi nói: "Tiểu trên giường luôn đi."

Cả người Jimin gần như nhảy lên, anh bị Jungkook đè như thế thật sự suýt chút nữa tiểu ra quần, anh sắp phát điên rồi, bèn dùng sức tách cánh tay Jungkook ra, lảo đảo xuống giường đi về phía phòng vệ sinh.

Một lát sau, Jungkook cũng theo vào, từ sau lưng ôm lấy Jimin.

Jimin xấu hổ nói: "Đừng nhìn em."

Nụ hôn ấm áp của Jungkook rơi trên tai và khuôn mặt anh, tiếp đó là cổ và vai, không biết chán mà để lại dấu vết trên cơ thể anh.

Jimin nói: "Trưa nay phải đi siêu thị mua chút thức ăn, nếu không bữa tối sẽ không có chỗ nào để ăn đâu."

Cuối cùng Jungkook hôn trên đầu anh, nói: "Ừm."

Nhân lúc buổi sáng siêu thị vẫn còn mở cửa, Jungkook và Jimin lái xe đi mua rất nhiều đồ.

Người trong siêu thị rất nhiều, đài phát thanh liên tục mở bài hát chúc tết tưng bừng, Jimin dừng lại, nhìn Jungkook đang đẩy xe hàng đi sau lưng mình, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác hạnh phúc mỹ mãn.

Jungkook vốn đang cúi đầu nhìn đồ trong xe đẩy, chợt chú ý đến tầm mắt của Jimin nên ngẩng đầu lên, hắn vô cảm nói: "Em nhìn tôi như vậy là muốn tôi hôn em à?"

Jimin mỉm cười: "Đừng nói bậy nữa."

"Ồ," Jungkook lại cúi đầu: "Tôi tưởng em muốn tôi hôn em."

Bọn họ mua rất nhiều thức ăn, mùng một có thể không ra ngoài, tiếc là mùng hai Jungkook phải đi trực, còn mùng ba hắn đã đồng ý với Thư Dung phải về nhà một chuyến, không thì mấy ngày nghỉ tết này, hắn có thể chẳng đi đâu cả, chỉ ở trong nhà cùng Jimin rồi.

Bữa tối chỉ có hai người ăn, mặc dù là bữa cơm tất niên nhưng ăn rất đơn giản, ăn xong, Jungkook ôm Jimin trong ngực, dựa vào sô pha xem ti vi.

Jimin biết Jungkook chẳng có hứng thú gì với chương trình ti vi, thỉnh thoảng quay đầu lại, anh thấy sự chú ý của Jungkook vốn chẳng đặt trên màn hình ti vi, mà luôn nhìn gò má mình.

"Năm ngoái anh đón giao thừa như thế nào?" Jimin bị hắn nhìn đến mức hơi mất tự nhiên, bèn chủ động tìm đề tài để nói chuyện.

Jungkook nhớ lại một chút, rồi nói: "Năm ngoái trực ban ở bệnh viện, có bác sĩ trực ban mang bữa khuya tới mời tôi."

"Ngon không?" Jimin hỏi hắn.

Jungkook nói: "Tôi không ăn, buổi tối ăn cơm hộp rồi nên không thấy đói."

Jimin nói: "Người ta không phải muốn mời anh ăn đồ ăn, chỉ là tết nhìn anh một mình quá cô đơn, nên mời anh tụ tập thôi."

Jungkook thờ ơ nói: "Thế à?" Một lát sau, hắn lại hỏi Jimin: "Vậy em thì sao?"

Jimin trả lời hắn: "Em ăn tối với bọn Chu Ngạn, sau đó đón giao thừa một mình." Khi đó Chu Ngạn đã hẹn hò với Cố Dao Gia rồi, bọn họ tới tìm Jimin, mọi người cùng nhau ăn tối, sau đó Chu Ngạn và Cố Dao Gia quay lại căn phòng thuê của bọn họ, Jimin thì một mình trốn trong căn phòng nhỏ của tiệm tạp hóa, ôm ti vi tới bên giường xem hết tiết mục liên hoan cuối năm.

Giờ nhớ lại đã là ký ức lâu lắm rồi, một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, cuộc sống của Jimin long trời lở đất, có sự thay đổi rất lớn.

Thật ra Jimin rất thích xem ti vi, mở ti vi ra, bên trong là cảnh tượng ồn ào náo nhiệt, giống như trong nhà mình còn có thêm những người khác.

Anh xem tiết mục liên hoan một lát, quay đầu qua thì nhận ra Jungkook đã tựa đầu lên vai mình ngủ thiếp đi rồi.

Không biết vì sao, Jimin chợt nhớ lại cái tết đầu tiên bọn họ đón cùng nhau năm Jungkook được cha nuôi đem về khi còn bé.

Ngày đó mẹ nuôi làm thêm hai món ăn, nhưng nhìn thấy Jungkook hoặc Jimin dùng đũa gắp thịt sẽ mất hứng nhìn đũa của bọn họ.

Nhưng Jimin vẫn rất hạnh phúc. Ăn cơm rửa bát xong, anh dẫn Jungkook ra ngoài, đến xem trẻ con bắn pháo hoa ở gần đó. Không có pháo hoa cỡ lớn lộng lẫy rực rỡ, mà đều là đồ chơi của trẻ con, ở trong bóng tối lóe lên tia sáng hoặc là tiếng vang ngắn ngủi, chỉ chốc lát đã biến mất.

Jimin còn giấu trộm tiền đi mua mấy cái. Anh ngồi xổm trên mặt đất, dùng bật lửa châm kíp nổ, trước khi pháo hoa nứt ra, anh kéo Jungkook chạy cách xa chỗ đó.

Chơi đến rất muộn, hai người mới quay về nhà, vì là mùa đông nên lười tắm, hai người chỉ đánh răng rửa mặt rồi leo lên giường đi ngủ.

Mãi cho đến khi nằm trên giường, Jimin vẫn còn rất hưng phấn, anh kéo tay Jungkook, nói: "Cậu nghe thấy tiếng ti vi của phòng bên cạnh không?"

Trong căn phòng bên cạnh, cha nuôi và mẹ nuôi vẫn đang xem ti vi.

Jungkook gật đầu.

Jimin nói: "Tớ cũng muốn xem ti vi."

Jungkook nằm nghiêng, quay mặt về phía Jimin, nói: "Tớ mua ti vi cho cậu."

Jimin mỉm cười, quay đầu lại nhìn hắn: "Cậu lấy đâu ra tiền mua ti vi cho tớ?"

Jungkook nói: "Nhà tớ có."

Jimin tò mò hỏi: "Cậu nhớ ra nhà cậu ở đâu rồi à?"

Jungkook cố gắng suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu.

"Haiz ——" Jimin thở dài: "Không sao đâu, không chừng ngày nào đó sẽ nhớ ra thôi." Nói xong, anh giơ tay sờ đầu Jungkook, đã nửa năm trôi qua, sờ bên ngoài sẽ không còn thấy có gì khác thường nữa, anh thấy rất khó hiểu: "Sao đầu vẫn chưa khỏi nhỉ?"

Một lát sau Jungkook cũng giơ tay lên sờ đầu, nhưng chẳng sờ được gì cả.

Jimin nhìn hắn, chợt cảm thấy hắn rất đáng thương: "Lần đầu tiên cậu không đón tết với người nhà phải không?"

Jungkook cũng nhìn Jimin, không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.

Jimin giơ tay ôm hắn, để đầu hắn gối trên vai mình: "Không sao đâu, sau này cậu cứ theo tớ, tớ sẽ chăm sóc cho cậu, không chừng đợi đến lúc cậu nhớ ra, tớ còn có thể đưa cậu về nhà được nữa đó."

Jungkook im lặng giơ tay ra ôm eo Jimin.

Bên ngoài không ngừng vang lên tiếng pháo hoa, càng ngày càng dày đặc, đến một khắc nhất định sẽ nổ tung ra bốn phía.

Jungkook hơi cảnh giác ngẩng đầu lên.

Còn Jimin thì không cần nhìn thời gian cũng biết đã đến 12h, anh vỗ nhẹ đầu Jungkook ra hiệu cho hắn đừng sợ, nói: "Chúc mừng năm mới."

Lúc này Jungkook mới nằm xuống, "Ừ" một tiếng: "Cậu cũng vậy."

Nhớ tới đây, Jimin ngồi dậy, cầm điều khiển trên bàn tắt ti vi, anh ngồi xổm bên ghế sô pha vỗ mặt Jungkook: "Đi ngủ thôi."

Jungkook mở mắt ra, hỏi: "12h rồi à?"

Jimin nói: "Chưa, nhưng buồn ngủ rồi thì phải đi ngủ."

Jungkook gật đầu đứng dậy, hắn đi được mấy bước, chợt dừng lại, nói với Jimin: "Tôi nói muốn mua ti vi cho em."

Jimin ngạc nhiên: "Anh còn nhớ ư?" Anh cứ nghĩ lúc đó Jungkook bị thương trên đầu nên nói bậy.

Jungkook nói: "Hồi đó chỉ cần tới tết, là tôi đều nghĩ sau này phải mua cho em một cái ti vi."

Jimin không nhịn được mà mỉm cười nhìn anh.

Jungkook giơ tay lên gãi tóc, rồi xoay người tiếp tục đi về phòng, vừa đi vừa nói: "Nhưng giờ em không cần nữa rồi."

Hắn đi thẳng tới cửa, thấy Jimin không đi tới cùng mình, bèn duỗi một cánh tay về phía anh: "Lại đây, đi ngủ."

Jimin bước tới nắm tay hắn, dỗ dành hắn: "Được rồi, đi ngủ thôi."

------oOo------

Cả ngày mùng một tết hai người đều không ra ngoài, lúc Jimin ngồi trong phòng khách xem ti vi, Jungkook cũng sẽ dời laptop của mình tới phòng khách, cho dù làm gì cũng muốn ở bên cạnh Jimin.

Đến mùng hai, Jungkook phải rời giường đi làm.

Sáng sớm đồng hồ báo thức của hắn vừa vang lên, Jimin cũng lập tức tỉnh lại, anh cảm nhận được Jungkook buông cánh tay đang ôm chặt mình ra, theo tiếng đồng hồ báo thức dừng lại, giường đệm bên cạnh cũng lắc lư, Jungkook xuống giường đi đến phòng vệ sinh.

Jimin dậy rồi nhưng không muốn rời giường, nên tiếp tục nhắm mắt lại nằm trên giường, anh nghe thấy Jungkook ra khỏi phòng vệ sinh, cảm nhận được Jungkook hôn lên mặt mình, sau đó mở mắt ra, nhìn bóng lưng Jungkook rời khỏi căn phòng.

Anh xoay người, nằm lên chỗ ban nãy Jungkook vừa ngủ, trên đó vẫn còn sót lại một chút nhiệt độ.

Cả ngày hôm nay Jungkook phải trực, tới sáng sớm mai mới về được.

Jimin không có kế hoạch gì khác, vẫn không muốn ra khỏi cửa, nên ngủ thẳng đến hơn 9h mới rời giường, mặc đồ ngủ ngồi ăn sáng trong phòng ăn.

Lúc bữa sáng mới ăn được một nửa, Jimin nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, anh hơi ngạc nhiên, tưởng Jungkook về, nên không nhịn được mà nhìn thời gian ở trên điện thoại, thấy lạ vì Jungkook về giờ này.

Tiếng bước chân từ cửa đi thẳng tới trước phòng ăn, Jimin ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng ở phía trước, lộ ra vẻ mặt thoáng ngạc nhiên nhìn anh.

Người phụ nữ đó chính là Thư Dung, mẹ của Jungkook.

Mười sáu năm trước, Jimin từng gặp bà một lần, thời gian trôi qua quá lâu, anh đã không còn nhớ mặt mũi của bà ra sao nữa rồi. Nhưng lúc này gặp lại, Jimin dễ dàng nhận ra mặt mũi của bà có đôi nét hơi giống Jungkook, bèn sốt sắng đứng lên, hỏi: "Dì là mẹ của Jungkook ạ?"

Thư Dung vẫn chưa hết bất ngờ, bà đánh giá Jimin từ trên xuống dưới, giọng nói vẫn rất lịch sự, hỏi anh: "Cháu là?"

Jimin vội vàng nói: "Cháu là bạn của Jungkook, cháu tên Jimin."

Lúc nghe thấy ba chữ Jimin, Thư Dung lập tức thay đổi sắc mặt.

Nhưng Jimin không nhận ra, anh hơi lúng túng, vô thức gài nút áo ngủ lên đến nút cao nhất, không chắc trên cổ có dấu hôn mà Jungkook để lại hay không, sau đó anh lại thăm hỏi Thư Dung: "Dì ăn sáng chưa? Dì đến thăm Jungkook ạ? Hôm nay anh ấy đi trực rồi."

Thư Dung vẫn đang quan sát Jimin, không chắc lắm hỏi: "Cháu là đứa bé kia sao?"

Jimin nhìn bà, hơi ngạc nhiên: "Dì còn nhớ cháu ạ?"

Thư Dung tiến lên nửa bước: "Cháu chính là đứa bé kia đúng không? Dì từng gặp cháu rồi, đứa bé từng sống cùng Jungkook." Bà cố tránh đề tài bị lừa đem đi bán.

Jimin lộ ra nụ cười nhã nhặn: "Là cháu ạ."

Thư Dung nhìn anh, một lát sau bà mỉm cười, trông rất dịu dàng: "Hóa ra đúng là cháu, sao cháu lại ở đây? Cháu và Jungkook gặp lại nhau như thế nào vậy?" Bà vừa hỏi, vừa nắm chặt túi xách của mình.

Jimin nói: "Tụi cháu tình cờ gặp lại nhau, không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà Jungkook vẫn có thể nhận ra cháu."

Thư Dung vẫn mỉm cười đợi anh nói tiếp.

"Khoảng thời gian trước cửa hàng của cháu xảy ra chút chuyện phải đóng cửa, nên tạm thời ở nhờ một quãng thời gian ạ."

Thư Dung gật đầu: "Là vậy à."

Jimin lại hỏi thăm Thư Dung: "Dì ngồi xuống đi ạ."

Thư Dung không ngồi xuống, bà đứng trong phòng, nhìn xung quanh một lát, rồi hỏi: "Hôm nay Jungkook đi trực à?"

"Vâng," Jimin tưởng Thư Dung không biết, nên nói: "Anh ấy trực ngày mùng hai và mùng sáu ạ."

Thư Dung gật đầu: "Ừ, dì còn định tới thăm nó nữa chứ."

Jimin nói: "Hay là dì gọi điện cho anh ấy đi, bảo anh ấy ngày mai quay về hỏi thăm sức khỏe chú dì."

Thư Dung mỉm cười nói: "Không sao, không cần làm phiền việc trực ban của nó, nói sau đi." Nói xong, ánh mắt bà rơi xuống bàn ăn, bà nói với Jimin: "Cháu vẫn chưa ăn sáng xong à, vậy không làm phiền cháu nữa, dì về đây."

Trong lòng Jimin thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nói: "Dì ngồi chơi một lát đã ạ."

Thư Dung lắc đầu, rồi cầm túi xách nhỏ của mình xoay người đi ra ngoài.

Jimin tiễn bà ra tận cửa, anh lễ phép nói: "Dì đi thong thả ạ." Sau đó đợi Thư Dung vào thang máy mới đóng cửa lại, đứng dựa vào cửa thở phào nhẹ nhõm.

Ăn sáng xong, Jimin ngồi trên sô pha gửi cho Jungkook một tin nhắn: "Mẹ anh vừa tới đây."

Gửi xong anh để điện thoại qua một bên, nghĩ chắc Jungkook đang bận, không có thời gian trả lời tin nhắn của mình đâu.

Kết quả Jungkook nhanh chóng gọi lại, anh vừa bắt máy hắn đã hỏi: "Bà ấy nói gì à?"

Nghe thấy giọng nói của Jungkook hơi lạnh lùng, Jimin khó hiểu nói: "Không nói gì cả, dì ấy không biết hôm nay anh trực, có lẽ là tới thăm anh."

Jungkook không nói cho Jimin biết, Thư Dung biết hôm nay hắn trực, chắc là bà cố ý tới nhân lúc hắn không có nhà, hắn chỉ hỏi: "Bà ấy không nói gì với em à?"

Jimin dựa lưng vào ghế sô pha: "Không nói gì cả, thấy anh không ở nhà, dì cũng đi luôn. Em nói với dì em chỉ ở nhờ nhà anh thôi."

Bên Jungkook im lặng một lát không nói gì.

Jimin hỏi: "Hôm nay không bận à?"

Jungkook nói: "Vừa kiểm tra phòng xong, không bận nữa."

Mấy ngày tết có lẽ là lúc công việc trong bệnh viện thoải mái nhất, đa số bệnh nhân chỉ cần có thể xuất viện đều sẽ chọn xuất viện về nhà ăn tết, nếu không phải bệnh nặng cấp tính, thì cũng sẽ không đưa đến bệnh viện.

Jimin lại nói: "Ngày mai nếu có thời gian thì anh về nhà thăm cha mẹ anh nhé?"

Jungkook nói: "Ngày mai tôi vốn định về nhà một chuyến."

"Thế à?" Jimin khẽ nói: "Em không nghe anh nói gì cả."

Jungkook nói: "Tôi định sáng mai về rồi nói với em." Nói xong, hắn chợt nói "Tôi nhớ em lắm."

Jimin nghe hắn nói thế thì sửng sốt, không nhịn được mà giẫm cả hai chân lên sô pha, giọng hơi mất tự nhiên nói: "Không phải buổi sáng mới ra ngoài à...."

Giọng Jungkook rất trầm, nghe rất nghiêm túc: "Tối em tới đây với tôi đi."

Jimin suy nghĩ một lát rồi nói: "Em có thể tới ăn khuya cùng anh, nhưng có tiện không?"

Jungkook nói: "Em tới ngủ cùng tôi đi."

Jimin trợn tròn mắt: "Ý anh là trong bệnh viện á?"

Jungkook nghiêm túc nói: "Có phòng trực, khóa cửa lại thì chỉ có hai tụi mình thôi."

"Không được!" Jimin giơ tay lên che mắt: "Em sẽ không tới đó ngủ cùng anh đâu, anh làm việc nghiêm túc đi!" Nói xong, anh quyết định không nghe Jungkook nói lung tung nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Buổi tối lúc đi ngủ, Jimin quay về gian phòng khách của mình, một là vì hôm nay Jungkook không ở nhà, hai là buổi sáng vừa gặp mẹ của Jungkook, anh hơi ngại khi phải ngủ một mình trên giường của Jungkook.

Một mình nằm trên giường, Jimin hơi phiền muộn, anh nghĩ nếu như thật sự muốn duy trì mối quan hệ của mình và Jungkook, thì đương nhiên phải qua cửa ải cha mẹ của Jungkook, anh cảm thấy hơi có lỗi với cha mẹ của Jungkook. Nhưng loại chuyện này luôn không có cách nào để giải quyết tốt cả, chắc chắn sẽ bị thương, chỉ là xem ai kiên trì hơn ai, ai có thể nghĩ thông suốt trước thôi.

Jimin hơi bực bội xoay người, kéo chăn lên che một nửa mặt. Anh chợt cảm thấy Jungkook nói không sai, gian phòng này thực sự rất lớn, lớn đến mức hơi trống trải, tối nay cũng có vẻ hơi quạnh quẽ.

Sáng hôm sau, Trận Jimin vẫn ngủ một giấc thật đã. Nhưng hôm nay anh không phải bị tiếng chuông đồng hồ báo thức của Jungkook đánh thức, cũng không phải buồn tiểu nên tỉnh lại, mà lúc còn đang nằm mơ, tự nhiên bị người ta bế lên khỏi giường, nên giật mình tỉnh lại.

Jimin vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Jungkook, Jungkook bế anh lên, vẻ mặt bình tĩnh đi về phía phòng mình.

"Anh làm gì thế?" Jimin hoảng sợ nắm lấy cánh tay Jungkook.

Jungkook lập tức không vui: "Ai cho em ngủ ở đây?"

Jimin nhanh chóng hiểu ý Jungkook, lúc nói chuyện vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại trong sự sợ hãi: "Tối qua anh không ở nhà."

Jungkook cứng rắn nói: "Vậy em cũng chỉ có thể ngủ trên giường của tôi thôi."

Hắn bế Jimin về phòng mình, đặt ở chính giữa chiếc giường lớn, chỗ mà bình thường Jimin vẫn hay ngủ, kéo chăn lên đắp lại cho anh, rồi mới thỏa mãn ngồi xuống cạnh giường, giơ tay sờ tóc Jimin.

Nhịp tim đập dữ dội của Jimin dần dần trở lại bình thường.

Jungkook rõ ràng mới từ bên ngoài trở về, nhưng lòng bàn tay còn ấm hơn làn da của Jimin, hắn vuốt ve gò má Jimin, rồi lại luồn vào trong chăn nắm chặt tay Jimin.

"Không phải hôm nay anh về nhà à?" Jimin hỏi hắn.

"Ừm," Jungkook đáp, hắn nhìn anh không nói thêm gì nữa.

Jimin chẳng thấy buồn ngủ nữa, nằm trên giường cùng Jungkook nhìn nhau, anh thấy vẻ mặt của Jungkook rất chuyên chú, ánh mắt đặt trên mặt mình chưa từng rời đi.

"Đang nghĩ gì vậy?" Jimin không nhịn được hỏi.

Jungkook nói: "Tôi muốn dẫn em về nhà."

Jimin theo bản năng mà từ chối: "Đừng, không hay đâu."

Jungkook đan chặt lấy ngón tay anh: "Em nói mẹ tôi biết em ở đây rồi."

Nghe hắn nói như vậy, Jimin cũng rơi vào trầm tư, hôm nay Jungkook phải về nhà thăm cha mẹ, mẹ Jungkook đã biết anh ở đây rồi, nếu anh không tới chúc tết hình như không được lễ phép cho lắm, nhưng bỗng nhiên tới đó thì lại hơi lỗ mãng.

"Em có nên đi không?" Jimin hơi phiền não.

Chuyện Jungkook đang nghĩ lại hoàn toàn khác với anh, hắn muốn dẫn Jimin về, nhưng sợ cha mẹ nói ra điều gì đó làm Jimin tổn thương. Hắn đang do dự, vì bản thân hắn không thể kiểm soát hoàn toàn kết quả của chuyện này được.

Jimin ngồi dậy: "Em về với anh, chúc tết cha mẹ anh nhé?"

Jungkook nhìn anh một lúc, rồi nói: "Đi thôi."

Jimin nắm chặt tay Jungkook: "Nhưng trước tiên em phải nhắc nhở anh, hôm nay là tết, em chỉ là bạn anh quay về cùng anh thôi, anh đừng nói bậy với cha mẹ anh nhé."

Jungkook nói một câu hoàn toàn không liên quan: "Hôm nay bọn họ còn có khách."

Jimin khó hiểu nói: "Gì cơ?"

Khóe miệng Jungkook khẽ cong lên, lộ ra nụ cười rất nhạt, hắn nắm tay Jimin lên hôn một cái: "Không có gì, tôi sẽ không nói gì cả, em đừng lo."

Thư Dung là người rất để ý thể diện, chỉ cần trong nhà có khách, chắc chắn bà sẽ khách sáo với Jimin. Jungkook chẳng quan tâm có về ăn tết hay không, hắn chỉ muốn ở bên Jimin mà thôi.

------oOo------

Trước khi ra ngoài, Jimin lấy quần áo mới mà Jungkook mua cho anh ra mặc, thay quần áo xong, anh đứng trước gương nhìn một hồi lâu, thấy trên người không còn chỗ nào có vấn đề nữa, mới cùng Jungkook ra khỏi cửa.

Vốn Jimin muốn tới trung tâm thương mại gần đó mua quà tết để tặng cho cha mẹ Jungkook, nhưng Jungkook nói không cần, trong xe hắn có quà mà người khác tặng hắn rồi, đến lúc đó để Jimin trực tiếp xách qua là được.

"Không thích hợp đâu." Jimin nói.

"Không có gì là không thích hợp cả," Jungkook vốn không có ý định thương lượng với anh, cũng không định lái xe tới trung tâm thương mại.

Jimin đành phải chấp nhận.

Bọn họ ra khỏi cửa cũng không còn sớm nữa, lúc lái xe đến nhà cha mẹ Jungkook, đã gần 11h trưa rồi.

Cha mẹ Jungkook ở ngoại ô thành phố, cũng là khu biệt thự, vì còn khá mới, nên tầm nhìn xung quanh rất rộng, điều kiện cũng tốt.

Dọc đường đi Jimin đều hơi thấp thỏm, sau khi xuống xe anh nhìn thấy phía trước biệt thự có một khoảng sân cỏ, có lẽ vì hôm nay thời tiết tốt, ánh mặt trời đầy đủ, nên trên sân cỏ đặt một cái bàn vuông nhỏ, có mấy người ngồi cạnh bàn vuông, đang uống trà nói chuyện.

Một người trong số đó chính là Thư Dung, mẹ của Jungkook, xem ra khách của nhà bọn họ đã đến rồi.

Jimin xách hộp quà năm mới mà Jungkook đưa cho anh trong tay, anh cũng không biết hộp quà này trị giá bao nhiêu tiền, chỉ thấy đóng gói rất đẹp.

Jungkook đi bên cạnh anh, cùng anh đi dọc theo con đường lát đá trên bãi cỏ.

Có một vị khách nhìn thấy Jungkook trước tiên, bèn nói với Thư Dung: "Con trai của cô về rồi kìa."

Thư Dung mỉm cười quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy Jimin, nụ cười trên môi bà rõ ràng cứng lại, tiếp đó bà đứng lên, vẻ mặt tự nhiên đi về phía Jungkook.

"Về rồi à?" Thư Dung hỏi.

Jungkook gật đầu.

Jimin mỉm cười nói với Thư Dung: "Dì, chúc mừng năm mới." Anh đưa hộp quà tết trong tay cho Thư Dung.

Thư Dung cúi đầu nhìn hộp quà, không lập tức giơ tay nhận lấy.

Jungkook cầm lấy hộp quà trong tay Jimin, đưa tới trước mặt Thư Dung: "Jimin tới chúc tết cha mẹ."

Lúc này Thư Dung mới giơ tay nhận lấy, mỉm cười nói: "Khách sáo quá."

Bà không nói thêm gì, mà dẫn hai người qua chào hỏi mấy vị khách.

"Chú Trương và dì Hạ, con biết hết rồi nhỉ," Thư Dung giới thiệu với Jungkook.

Jungkook biết đôi vợ chồng Trương Sùng và Hạ Văn Quyên này, bọn họ hùn vốn làm ăn với Thư Dung, bệnh viện thẩm mỹ của Thư Dung là mở cùng bọn họ.

Sau đó Thư Dung lại tiếp tục giới thiệu: "Đây là ông chủ Dư, chắc con mới gặp lần đầu, kia là con gái của ông ấy, tên là Dư Minh Lệ, mới du học ở nước ngoài về."

Jungkook chỉ gật đầu.

Thư Dung nắm một tay Jungkook, nói: "Đây là Jungkook, con trai tôi, đang làm việc ở bệnh viện." Nói xong, bà thấy mọi người đều đang nhìn Jimin, bèn nói: "Đây là bạn của Jungkook."

Jimin không nói gì, từ sau khi nhìn thấy khách của nhà họ Jeon, tầm mắt vẫn luôn đặt trên người ông chủ Dư kia.

Ông chủ Dư ngồi trên ghế màu trắng, ngẩng đầu lên nhìn thấy Jimin, bèn tỏ vẻ lịch sự mỉm cười với anh.

Nhưng Jimin không cười nổi, anh từng gặp ông chủ Dư rồi, mặc dù số lần không nhiều, nhưng có ấn tượng rất sâu sắc, đây chính là ông chủ Dư trước kia nói muốn lôi kéo Quan An Lâm cùng kinh doanh, nhưng về sau lại hại Quan An Lâm ngồi tù hai năm, Jimin nhớ ông ta tên là Dư Kiệt.

Trương Sừng đứng dậy, bảo ba người bọn họ ngồi xuống.

Jungkook nhận ra Jimin hơi khác thường, bèn đụng nhẹ mu bàn tay của Jimin, thấp giọng nói: "Em sao thế?"

Jimin lắc đầu, tầm mắt từ trên người Dư Kiệt dời đi chỗ khác, nói: "Không sao cả."

Đợi đến lúc ngồi xuống, Jungkook hỏi Thư Dung: "Cha con đâu?"

Thư Dung nói: "Đang rầy rà trên lầu, khách tới đông đủ rồi mà ông ấy vẫn chưa xuống, hay là con lên gọi ông ấy đi."

Jungkook từ chối: "Lát nữa cha sẽ tự xuống."

Hạ Văn Quyên đánh giá Jimin, rồi hỏi Jungkook: "Jungkook, bạn của cháu xưng hô thế nào, cháu vẫn chưa giới thiệu cho chúng ta kìa."

Jungkook trả lời: "Cậu ấy tên Jimin."

Jimin lễ phép chào hỏi Hạ Văn Quyên.

Thư Dung thấy Hạ Văn Quyên vẫn nhìn Jimin, bèn đột ngột hỏi Dư Minh Lệ ngồi ở đối diện: "Chúng ta nói chuyện thanh niên như các con nghe nhàm chán lắm đúng không? Tiểu Lệ có muốn đi dạo không?"

Dư Minh Lệ nhìn Jungkook, rồi lại nhìn Thư Dung, nói: "Vâng ạ."

Thư Dung nói với Jungkook: "Con đi dạo với Tiểu Lệ đi."

Jungkook chưa đồng ý, hắn chỉ hỏi Jimin: "Muốn đi không?"

Jimin lắc đầu, anh không nhịn được mà nhìn về phía Dư Kiệt, nhưng Dư Kiệt không nhìn anh, mà chỉ mỉm cười nhìn Jungkook.

Jungkook nói với Thư Dung: "Con không đi đâu, con dẫn Jimin đi gặp cha." Nói xong, hắn đứng lên, đồng thời nắm chặt một tay Jimin kéo anh dậy, dẫn anh đi về phía cổng biệt thự.

Những người còn lại dường như cũng hơi lúng túng, sau khi im lặng một lát, Thư Dung mỉm cười nói với Dư Minh Lệ: "Vậy thì ăn cơm xong rồi đi dạo, để Jungkook dẫn bạn nó đi gặp lão Jeon trước đã."

Dư Minh Lệ gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười.

Bước vào nhà, từ phòng bếp vang lên tiếng bận rộn của người giúp việc, trên bàn trà trong phòng khách có mấy hộp quà mừng năm mới, còn có cả dĩa trái cây và lọ hoa.

Jungkook không dẫn Jimin lên lầu ngay, mà dừng lại ở cửa cầu thang, hỏi anh: "Em sao vậy?"

Jimin hình như luôn thất thần, nghe thấy câu hỏi của Jungkook, chợt ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Gì thế? Không phải đi chúc tết cha anh à?"

Jungkook nhíu mày: "Em biết ông chủ Dư đó à?"

Jimin không biết giờ có nên nói hay không, anh do dự một chút, rồi nói: "Không biết, chúng ta lên lầu trước đi."

Jungkook giơ tay nâng cằm Jimin, nhìn anh chăm chú: "Không biết thì em cứ nhìn ông ta mãi làm gì?"

Jimin đẩy tay Jungkook ra: "Anh nghĩ lung tung gì thế."

Jungkook nói: "Hay là chúng ta về thôi."

Jimin sửng sốt: "Vì sao? Hôm nay anh cố ý về nhà ăn tết với cha mẹ mà."

Jungkook nói: "Trông em chẳng vui chút nào."

Jimin nhìn hắn mỉm cười: "Em vui mà."

Jungkook lạnh lùng nói: "Em cứ nhìn người khác mãi."

"Nhìn ai?" Jimin nghe hắn nói thế chẳng hiểu mô tê gì, một lát sau mới kịp phản ứng lại: "Ý anh là ông chủ Dư kia á?"

Vẻ mặt Jungkook vẫn rất bình tĩnh, hắn chẳng nói gì.

Jimin mỉm cười giơ tay lên niết mặt hắn: "Anh tưởng em điên rồi à?"

Jungkook nhìn chằm chằm anh một lát, rồi mới kéo tay anh tiếp tục đi lên lầu.

Bọn họ gặp được Jeon Junghyuk trên phòng sách tầng hai, Jeon Junghyuk đang đọc sách, rõ ràng không muốn xuống dưới kia nói chuyện với khách của Thư Dung.

Lúc Jeon Junghyuk nhìn thấy Jimin, trên khuôn mặt từ trước đến giờ luôn bình tĩnh cũng có vẻ hơi ngạc nhiên: "Cậu là Jimin?"

Jimin nói: "Chú, chúc mừng năm mới ạ."

Jeon Junghyuk gật đầu: "Chúc mừng năm mới." Ông đứng lên khỏi bàn học, giơ tay đè sách trước mặt lại, rồi đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, lúc xoay người lại, ông hỏi Jungkook: "Gặp mẹ con rồi à?"

Jungkook nói: "Gặp rồi."

Giọng Jeon Junghyuk hơi sốt sắng: "Bà ấy không nói gì ư?"

Jungkook nói: "Trong nhà còn có khách, mẹ đang bận tiếp nhà chú Trương."

Jeon Junghyuk gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, ông vòng tay ra sau lưng, nhìn chằm chằm người dưới lầu một lúc nữa, rồi nói với Jungkook: "Vậy con đi chơi với bạn của mình đi."

Jungkook mở cửa, định dẫn Jimin ra ngoài, Jeon Junghyuk bỗng nhiên gọi hắn lại: "Con cũng biết tính mẹ con không tốt rồi đấy."

"Con biết," Jungkook nói, rồi cùng Jimin một trước một sau rời khỏi phòng sách.

Jeon Junghyuk chẳng để ý đến việc Jungkook qua lại với ai, ông chỉ để ý Thư Dung sẽ vì thế mà cáu kỉnh, làm ầm lên khiến ông chẳng có ngày nào được yên bình.

Ra khỏi phòng sách, Jimin nói: "Em cứ thấy chú là lạ."

Jungkook hỏi anh: "Lạ thế nào?"

Jimin nói: "Không nói ra được, trông chú hơi căng thẳng."

Jungkook "Ừ" một tiếng: "Từ trước đến giờ ông ấy luôn như vậy, không cần phải để ý đến ông ấy."

Đến lúc ăn trưa, Jeon Junghyuk mới từ trên lầu đi xuống, ngồi xuống cạnh bàn tròn cùng với khách.

Thư Dung mở một chai rượu vang, Jeon Junghyuk không uống rượu, bà bèn đích thân uống với khách.

Jimin nhận ra hình như Dư Kiệt không nhận ra anh, từ đầu đến cuối đều không để ý đến anh, cũng không cố lảng tránh ánh mắt của anh, giống như đang đối mặt với một người xa lạ vậy.

Anh nghe bọn họ vừa ăn cơm vừa nói chuyện, mới biết Dư Kiệt quen Thư Dung qua Trương Sùng, ông ta có một khoản tiền vốn, muốn hợp tác với bọn họ mở chi nhánh của bệnh viện thẩm mỹ ở phía đông thành phố.

Thư Dung chẳng mặn mà với Dư Kiệt mấy, nhưng rõ ràng bà rất hứng thú với con gái của Dư Kiệt, nên luôn chủ động bắt chuyện với Dư Minh Lệ.

Lúc vừa tới nhà họ Jeon, toàn bộ sự chú ý của Jimin đều đặt trên người Dư Kiệt, giờ anh mới chợt tỉnh táo lại, bữa tiệc đãi khách của Thư Dung ngày hôm nay, hình như mục đích chủ yếu là giới thiệu cho Jungkook và Dư Minh Lệ làm quen với nhau.

Lúc nhận ra điều này, Jimin không nhịn được mà nhìn Jungkook.

Không biết Jungkook có phát hiện ra không, dù sao thì trên mặt hắn cũng chẳng nhìn ra được biểu cảm gì, sau khi chú ý tới ánh mắt của Jimin, hắn gắp cho Jimin một miếng cá, nói: "Tập trung ăn cơm đi."

Thư Dung cố gắng tìm đề tài chung giữa Jungkook và Dư Minh Lệ, nên hỏi về kỷ niệm đi du học ở nước ngoài của bọn họ.

Dư Minh Lệ nói mình rất vất vả, có khoảng thời gian mỗi tuần đều phải chuẩn bị một bài báo cáo, buổi tối thậm chí còn chẳng ngủ ngon.

Thư Dung nhìn Jungkook.

Jungkook vô cảm nói: "Không có gì, con cảm thấy cái gì cũng đơn giản, rất thoải mái."

Nghe thấy vậy, Dư Kiệt mỉm cười nói: "Đó là do Jungkook thông minh, đầu óc của Tiểu Lệ không tốt lắm, nên phải vất vả một chút."

Sắc mặt Thư Dung hơi chìm xuống, nhìn Jungkook chẳng chút tán thành.

Jimin nhìn Dư Mỹ Lệ, thấy Dư Mỹ Lệ mặc dù đang cười, nhưng nét mặt hơi lúng túng.

Dư Kiệt dường như muốn giúp con gái mình, bèn hỏi Jungkook: "Nghe mẹ cháu nói, nhiều năm nay cháu chưa yêu đương bao giờ?"

Jungkook lễ phép trả lời: "Vâng."

Dư Kiệt hỏi anh: "Là do chưa gặp được người phù hợp hay là do yêu cầu của cháu quá cao?" Ông ta mỉm cười hỏi, giọng nói nghe cũng rất nhã nhặn.

Jungkook buông đũa xuống, nhìn về phía Dư Kiệt.

Trong lòng Jimin chợt nảy lên một cái, có linh cảm Jungkook sắp nói lung tung rồi, anh rất căng thẳng, ở dưới gầm bàn kéo tay Jungkook.

Sự chú ý của Jungkook chuyển tới trên người Jimin, hắn thấy Jimin vẫn chưa đụng đến miếng cá mình gắp cho anh, bèn hỏi: "Thức ăn không ngon à?"

Jimin nhỏ giọng trả lời: "Không, ngon lắm."

Jungkook giơ tay đặt lên gáy Jimin: "Vậy em ăn cơm đi." Sau đó chuyển hướng qua Dư Kiệt, hỏi: "Ý ông chủ Dư là khi nào? Trước kia hay là hiện tại?"

Dư Kiệt mỉm cười hỏi: "Có gì khác nhau à?"

Jungkook nói: "Trước kia thì chưa gặp được, bây giờ thì có người tôi thích rồi."

------oOo------

Vì câu nói này của Jungkook, mà trên bàn tròn, mọi người đều im lặng hết.

Trên mặt Dư Kiệt vẫn giữ nụ cười, ông ta hỏi Jungkook: "Có người mình thích rồi à? Có người mình thích rồi sao không hẹn hò?"

Nghe thấy vậy Jungkook quay qua nhìn Jimin, rồi nói: "Tình huống không thích hợp." Ý hắn là hôm nay Jimin không cho hắn công khai mối quan hệ của bọn họ ở đây, hắn đã đồng ý không nói, thì thật sự sẽ không nói.

Những người khác đều không hiểu.

Thư Dung thực sự không nhịn được nữa bèn đứng ra hòa giải, bà nói với Jungkook: "Hôm qua con trực cả đêm, không nghỉ ngơi tốt đúng không?"

Jungkook nói: "Cũng tàm tạm, tối qua không bận."

Dư Kiệt giơ tay ra, an ủi vỗ vỗ mu bàn tay con gái, sau đó nói với Jungkook: "Người trẻ tuổi, thích thì cứ yên tâm can đảm mà theo đuổi, đừng để ý đến việc có thích hợp hay không." Nói xong, ông ta nhìn Thư Dung: "Cô thấy có đúng không?"

Thư Dung mỉm cười gật đầu.

Hôm nay vốn cũng để Jungkook và Dư Minh Lệ gặp mặt, ngoài Thư Dung có ý muốn làm mối rất rõ ràng, thì những người khác đều cảm thấy việc yêu đương là tự do, có thể ở bên nhau hay không còn phải xem duyên phận.

Giờ thái độ từ chối của Jungkook đã quá rõ, mấy người Trương Sùng bèn vội vã đứng ra thay đổi đề tài nói sang chuyện khác, tránh cho bầu không khí càng thêm lúng túng.

Jimin trộm thở phào nhẹ nhõm, thấy mừng vì Jungkook chẳng nói thêm gì nữa.

Ăn cơm xong, hai vợ chồng Jeon Junghyuk và Thư Dung đi tiễn khách, Jungkook và Jimin cũng đi cùng bọn họ đến khu đỗ xe ở ngoài bãi cỏ.

Jimin thấy Dư Kiệt và con gái của ông ta lên xe, hạ cửa xe xuống vẫy tay tạm biệt với người bên ngoài, rồi tự nhiên lái xe rời đi.

Đợi đến lúc vợ chồng Trương Sùng cũng đi rồi, Jungkook bèn nói với Thư Dung: "Con đi được chưa?"

Thư Dung nói: "Con đợi chút, mẹ có chuyện muốn nói với con."

Bọn họ quay lại biệt thự, Jeon Junghyuk không chào hỏi gì đã một mình đi lên lầu. Jimin đứng ở dưới lầu, ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng rời đi của ông, thầm nghĩ sự lạnh lùng trong tính cách của Jeon Junghyuk không giống hoàn toàn với tính cách của Jungkook.

Thư Dung đi vào phòng bếp, dặn người giúp việc ra dọn dẹp phòng khách, sau khi quay lại, bà nói với Jimin: "Chúng ta nói chuyện được không?" Thái độ của bà rất nhã nhặn.

Jimin vốn tưởng Thư Dung muốn nói chuyện với Jungkook, nghe thấy lời bà thì hơi ngạc nhiên.

Mà lúc này, Jungkook lạnh lùng nói: "Không được."

Thư Dung nhìn Jungkook, vẻ mặt hơi tức giận, sau đó bà cố nhịn lại, vẫn nhã nhặn nhìn về phía Jimin.

Jimin nghĩ đến chuyện của Dư Kiệt, cảm thấy mình phải nói về tình hình của Dư Kiệt cho Thư Dung nghe, bèn gật đầu, nói: "Vâng ạ."

Thư Dung dẫn Jimin lên căn phòng khách nhỏ ở trên tầng hai, bà đích thân rót cho Jimin một ly trà, rồi ngồi xuống đối diện Jimin.

Jimin nói: "Dì ——"

"Jimin," Thư Dung ngắt lời anh: "Giờ cháu đang làm việc ở đâu?"

Jimin không thể nói chuyện liên quan đến Dư Kiệt ra khỏi miệng, chỉ có thể trả lời câu hỏi của Thư Dung trước: "Cháu tạm thời vẫn chưa đi làm, đợi hết tết sẽ tới quản lý cửa hàng giúp bạn."

Thư Dung gật đầu: "Dì nhớ hình như cháu nhỏ hơn Jungkook hai tuổi đúng không?"

Jimin nói: "Vâng ạ."

Thư Dung bưng ly trà lên nhấp một ngụm, lúc để ly xuống bà nói: "Vậy cũng sắp 30 tuổi rồi mà vẫn chưa có công việc đàng hoàng, cháu làm thuê cho người ta à?"

Jimin nhìn Thư Dung. Hôm nay từ lúc anh về cùng Jungkook, thật ra thái độ của Thư Dung không thân thiện gì, nhưng Jimin bị Dư Kiệt thu hút quá nhiều sự chú ý, giờ nghe Thư Dung nói vậy, anh mới nhận ra hẳn là Thư Dung rất coi thường mình.

Trong lòng chợt cảm thấy không thoải mái, nhưng Jimin vẫn trả lời rất lễ phép: "Trước kia cháu tự mở cửa hàng, nhưng không thuận lợi, nên giờ chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu."

Thư Dung mỉm cười nói: "Người trẻ tuổi sự nghiệp thất bại cũng không sao, làm lại từ đầu là được. Vậy cháu định ở nhờ nhà Jungkook bao lâu?"

Jimin không trả lời ngay, có mấy lời đi một vòng giữa răng và môi anh, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống. Anh nhắc nhở bản thân đây là mẹ của Jungkook, anh không được bất lịch sự, cũng giống như việc từ trước đến giờ anh không nỡ nói những lời khó nghe để từ chối Jungkook vậy.

Thấy anh không trả lời, Thư Dung bèn nói: "Jungkook coi trọng tình cảm hơn dì tưởng, dù sao khi còn bé hai đứa cũng từng sống cùng nhau, nó thấy giờ hoàn cảnh của cháu không tốt lắm nên sẵn lòng giơ tay ra kéo dì có thể hiểu được. Nhưng dì nghĩ cháu không nên quá ỷ lại vào nó, dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, không thể dựa vào bạn bè mình cả đời được, nên tính toán sớm cho bản thân mình thì tốt hơn."

Jimin đặt tay trên đầu gối, nhìn lá trà đong đưa trên mặt nước màu vàng nhạt trong ly trà.

Thư Dung lại nói tiếp: "Hai đứa dù sao cũng phải kết hôn, cháu không thể đợi đến lúc có bạn gái mới đi tìm chỗ ở được, càng không thể đưa bạn gái về nhà nó ở đúng không?"

Jimin chậm rãi nói: "Dì nói đúng."

Thư Dung mỉm cười, chỉ có thể nhìn thấy một chút nếp nhăn bên khóe mắt, bà nói: "Sau này có mấy trường hợp, cháu đi cùng nó cũng không thích hợp, dù sao thì hai đứa xa nhau lâu như vậy rồi, có phạm vi bạn bè khác nhau của từng người, không cần phải cố dung hợp lại với nhau, qua lại vừa phải là được rồi."

Bà nói tới đây, Jungkook từ bên ngoài mở cửa căn phòng tiếp khách ra, đứng ở cửa nói: "Nói chuyện xong chưa?"

Thư Dung đứng lên, nói với hắn: "Nói cũng gần đủ rồi, mẹ có chuyện muốn nói với con."

Jungkook bước tới, đứng trước mặt Thư Dung, từ góc độ này, vừa vặn có thể che đi Jimin vốn đang ngồi đối diện với Thư Dung: "Mẹ nói đi."

Thư Dung không còn nụ cười ôn hòa lúc đối diện với Jimin nữa, bà nhíu mày nói: "Hôm nay thái độ của con với khách là sao đấy?"

Jungkook nói: "Ý mẹ là vị khách nào? Nếu như là cô gái kia, thì con đã không có ý gì, kịp thời tỏ rõ thái độ không phải là tốt nhất sao?"

Thư Dung nói: "Con sắp 30 tuổi rồi! Tuổi đó nên làm gì con không biết sao?"

Jungkook nói: "Con không cần mẹ sắp xếp cho con."

Thư Dung tiến lên một bước: "Vậy thì được, con đã có người con thích, thì con dẫn về nhà cho mẹ xem thử."

Nghe thấy vậy, Jungkook quay đầu nhìn Jimin.

Lúc này Jimin đã bình tĩnh lại, thấy Jungkook nhìn mình, anh cũng chẳng có phản ứng gì.

Jungkook quay đầu lại, nói: "Sẽ có ngày con đưa về." Nói xong, hắn xoay người đi đến bên cạnh Jimin: "Chúng ta về thôi."

Jimin đứng dậy khỏi sô pha, nói với Thư Dung: "Dì ơi, tụi cháu về trước đây."

Thư Dung mỉm cười: "Đi thong thả, không tiễn hai đứa đâu nhé."

Jungkook và Jimin xuống lầu, người giúp việc đưa bọn họ ra đến tận cửa. Rõ ràng buổi sáng và buổi trưa ánh nắng rất đẹp, nhưng đến chiều mặt trời lại bị tầng mây che khuất, bàn trên sân cỏ đã được dọn qua một bên, trong hoàn cảnh trống trải gió lạnh từng cơn thổi vào người.

Jimin vẫn không nói gì.

Sau khi lên xe, Jungkook giơ tay thắt dây an toàn, hắn không vội khởi động ô tô, mà nhìn Jimin hỏi: "Mẹ tôi nói gì với em?"

Jimin "Hả?" một tiếng quay đầu lại: "Không nói gì cả, chỉ nói chuyện thôi."

"Không nói cho tôi biết được à?" Jungkook hỏi.

Jimin nói: "Không phải, chỉ là những lời của dì chắc chắn anh đã từng nghe dì nói rồi, không có ý nghĩa gì quá lớn cả."

Jungkook im lặng nhìn anh.

Jimin đặt tay trên mu bàn tay Jungkook: "Về thôi."

Lúc này Jungkook mới khởi động ô tô về nhà.

Tối hôm đó, Jimin ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm ti vi mà ngẩn người, Jungkook ở bên cạnh anh, để laptop trên đùi đang xem tài liệu.

Tiếng ti vi mở rất nhỏ, màn hình huỳnh quang không ngừng nhấp nháy, hình ảnh phản chiếu trong mắt Jimin cũng liên tục thay đổi, nhưng tâm tư của anh chẳng đặt trên nội dung mà ti vi đang chiếu.

Mấy lời của Thư Dung hôm nay không có nghĩa gì, thái độ và mục đích của bà cũng rất đơn giản, bà xem thường Jimin, muốn Jimin cách xa Jungkook một chút.

Từ nhỏ Jimin đã là trẻ mồ côi, một mình lăn lộn lớn lên, loại người nào chưa gặp, oan ức gì chưa từng chịu chứ, anh rất dễ dàng nghe ra ý trong lời nói của Thư Dung, cũng sẽ không vì sự hạ thấp của Thư Dung mà tự xem thường mình, nhưng anh vẫn rất để ý.

Nhưng lời của Thư Dung đâm vào tim anh. Bây giờ anh và Jungkook là gì của nhau? Cho dù đang yêu nhau, Jungkook dành cho anh điều kiện sống yên bình, mỗi tối để anh nằm ngủ trong vòng tay ấm áp, anh trải qua khoảng thời gian được người yêu cưng chiều quá ít, không cẩn thận sẽ lún sâu vào đó.

Anh biết tình cảm Jungkook dành cho mình rất sâu đậm, cũng không nỡ làm Jungkook tổn thương, nếu không anh đã nghĩ đến chuyện ra ngoài sống, giờ Thư Dung chỉ lần thứ hai nhắc nhở anh, để anh nghĩ cho rõ, có phải là dựa vào tình cảm Jungkook dành cho anh, mà yên lòng hưởng thụ tất cả những gì Jungkook hi sinh cho anh, giống như quần áo bây giờ anh đang mặc trên người, thậm chí ngay cả quần lót mặc bên trong cũng là Jungkook mua cho anh.

Anh muốn một mối quan hệ bình đẳng hơn.

Điện thoại của Jimin đặt trên bàn trà trước mặt, màn hình chợt sáng lên, thông báo Quan An Lâm gọi điện tới.

Buổi chiều anh gửi tin nhắn cho Quan An Lâm, hỏi Quan An Lâm bao giờ quay lại, đối phương không trả lời, không ngờ giờ lại trực tiếp gọi điện tới.

Jungkook ngẩng đầu lên nhìn màn hình điện thoại của anh, đôi chân thon dài gác trên bàn trà đu đưa một lúc, rồi nhìn Jimin.

Jimin cầm điện thoại lên, dưới ánh mắt của Jungkook đi đến ban công bên cạnh phòng vệ sinh nghe điện thoại.

Vừa bắt máy, Quan An Lâm đã hỏi: "Có chuyện gì thế? Giờ sắp đi làm rồi à?"

Jimin dựa lưng vào lan can trên ban công, nhìn về phía phòng khách: "Không phải, tôi muốn hỏi nhà mà cậu thuê lúc trước giờ tôi chuyển tới ở có tiện không?"

Quan An Lâm bị anh hỏi thế thì sửng sốt, rồi mới nói: "Tôi trả nhà rồi."

"Trả rồi?" Jimin hơi ngạc nhiên.

Quan An Lâm nói: "Không phải anh bảo tôi đi làm cùng anh sao? Dù sao thì đồ của tôi cũng ít lắm, trước khi về quê nghỉ tết tôi trả phòng rồi thôi việc luôn, đợi anh thông báo khi nào bắt đầu làm việc."

Jimin nói: "Có lẽ phải đợi một khoảng thời gian nữa."

"Không sao cả, vậy tôi ở nhà thêm một khoảng thời gian nữa," Quan An Lâm cũng lâu lắm rồi chưa về quê.

Jimin "Ừ" một tiếng.

Quan An Lâm hỏi anh: "Anh bị người bạn có tiền kia đuổi ra ngoài rồi à?"

Giọng Jimin hơi bất đắc dĩ: "Đâu có."

Quan An Lâm nói: "Vậy giờ anh tìm nhà làm gì?"

Jimin nói: "Không có gì, tôi chỉ hỏi vậy thôi."

Quan An Lâm nói với anh: "Vậy chờ chút, bảo người bạn có tiền của anh châm chước một chút, ở thêm mấy ngày, đợi tôi quay lại chúng ta đi tìm nhà ở."

"Tôi biết rồi."

Nói tới đây, Jimin cúp máy.

Anh hơi phiền não, ngồi xổm xuống trên ban công, ngón tay luồn vào những sợi tóc của mình. Anh cảm thấy mình hơi già mồm cãi láo, rõ ràng đối với bất cứ người nào hay là chuyện gì đó anh đều rất dứt khoát, nhưng cứ đối mặt với chuyện của Jungkook anh lại nghĩ rất nhiều, có lúc nghĩ đến mức bản thân mình cũng bị cuốn vào đó.

Anh cúi đầu, dùng đỉnh đầu của mình đụng vào lan can, chợt nghe thấy giọng của Jungkook: "Em làm gì đấy?"

Jimin ngẩng đầu lên, nhìn thấy Jungkook đang đứng ở cửa ban công nhìn mình.

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kookmin