Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry thở hắt ra. Đã lâu lắm rồi, nó chưa có cảm giác yên bình đến thế này.
Harry đang nằm dài trên thảm cỏ cạnh hồ, dưới tán cây quen thuộc của chúng ở Hogwarts. Đầu nó gối trên đùi Hermione, trong khi mấy ngón tay cô đang khẽ nghịch với mấy lọn tóc rối của nó. Cô ngồi tựa vào tảng đá một cách thỏai mái, và Ron thì nằm ườn ra đó, cạnh gốc cây. Xung quanh tụi nó đầy vỏ kẹo sôcôla ếch nhái, mấy thanh kẹo hình bút lông ăn dở, những hộp đậu đủ vị hiệu Bertie Bott, và cả những bước chân quay về chốn xưa của bộ ba nữa.

Đây cũng là kỳ đi thăm Hogsmeade của học sinh Hogwarts nên tụi nó đã đi lẫn vào đám nhóc học sinh, đi lang thang trong thị trấn không mấy khó khăn, dù cách ăn mặc có hơi lập dị một chút. Tụi nó nhớ lại mấy cuộc phiêu lưu nguy hiểm, và những ngày xưa thơ bé, khi cụôc sống hãy còn đơn giản đời còn màu hồng và tâm hồn chúng chưa vằn vện thẹo như hôm nay.
Chẳng biết tự lúc nào, gót chân tụi nó đã đưa cả ba về lại Hogwarts, ngồi nghỉ dưới tán cây xanh bên hồ mà đã từ lâu tụi nó coi là của mình.

"Tụi mình nên làm như thế này thường hơn." Nó nghe tiếng cô thì thầm.

"Ăn mặc lập dị và làm trò cười cho thiên hạ hả?" Ron nhử mồi nhưng dĩ nhiên là Hermione không dính câu rồi.

"Không, nên dành nhiều thời gian như thế này nè."

Harry líu nhíu mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn cô. Trông Hermione rất bình lặng và thỏai mái, cô có vẻ vui khi dõi mắt nhìn theo mấy cái tua của con mực ống khổng lồ đang vẫy nước trong hồ.

"Trông bồ xinh lắm." Nó chợt thốt khiến cô giật mình, đỏ mặt rồi lãng mắt đi chỗ khác.

"Cám ơn Harry. Cám ơn đã khen mình trong ngày sinh nhật."

"Mình nghiêm chỉnh đó. Xinh thiệt mà." Chính nó cũng không biết mình đang nói gì nữa, nhưng ngay khi nó nhìn vào mắt cô, Harry biết cô đã hiểu ý mình. Một nụ cười nở trên môi cô khi Hermione cúi đầu xuống, và phớt nhẹ làn môi mềm như tơ vào cái thẹo mờ mờ của nó. "Cám ơn vì ngày hôm nay, Harry."

Nó mỉm cười với cô.



Sau khi thả Hermione ở nhà ba má cô để ăn mừng sinh nhật cùng ông Granger, Harry vui vẻ độn thổ về nhà nó. Vừa bước vào phòng ngủ, nó đã thấy Ginny đang ngồi trên giường, tay mân mê tấm hình tốt nghiệp mà nó để cạnh đó.

"Ủa? Ginny? Ngạc nhiên hén!"

Cô cười gượng gạo. "Hôm nay vui không anh? Sáng nay em có thấy Ron, trông ảnh tức cười lắm."

Vừa nghe tới, Harry liền cười toe tóet. "Ừ, đúng. Uổng quá, anh quên chụp hình lại. Mà hôm nay tụi anh chơi cũng vui lắm."

Cô quay sang nhìn nó và mặt Harry đột nhiên nghiêm lại khi nó thấy mấy vệt nước khô còn đọng lại trên hai má cô. "Ginny", nó gọi nhưng cô chỉ khẽ lắc đầu. Harry bước đến gần hơn, ôm cô trong vòng tay "Có chuyện gì vậy?"

Ginny dựa vào người nó, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục. "Harry, hãy để em đi."

Harry lập tức bỏ tay ra, tưởng cô bị đau. "Sao? Em có cần anh đưa em đến bệnh viện thánh Mungo không? Có chuyện gì vậy, Gin?"

Ginny lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt cô trông rất đau khổ khi Ginny đứng dậy, đối mặt với nó. "Em không bị bệnh."

"Vậy thì chuyện gì hả, Gin? Nói anh nghe đi, đừng hù anh nữa mà." Nó gần như là van xin cô bé.

Ginny nhìn chăm chăm vào mắt nó như thể cô đang tìm kiếm thứ gì đó.

"Em... Harry... hãy để em đi."

"Anh không hiểu."

Nước mắt bắt đầu tuôn xuống hai má cô khiến Harry đã hỏang càng thêm hỏang. Nó đứng dậy, định bước lại gần cô nhưng Ginny đã giơ một tay ra, ngăn lại, bước lùi lại phía sau. Harry dừng chân, lòng hoang mang.

Cô hít sâu vào. "Em không thể tiếp tục như thế nữa." Cô dùng hai tay, ám chỉ hai đứa nó.

Harry thấy ngạt thở lắm. Nói chuyện này là chuyện bất ngờ thì đã là nói nhẹ lắm rồi đấy. Miệng nó há hốc, mắt chăm chăm ngó cô mà chân thì hóa đá từ bao giờ.

"Sao vậy, Ginny? Anh...anh không hiểu. Có phải anh đã làm sai điều gì không? " Harry hỏi, đầu óc nó trống rỗng.

Ginny chỉ nhìn nó mà nước mắt không thôi tuôn rơi. "Không, anh không làm điều gì sai cả. Em...", Cô gục đầu xuống. "Em chỉ nghĩ là em xứng đáng được hưởng nhiều hơn thế" Cô thì thầm.

Nó lập tức nổi sùng. "Hơn thế? Em nói cái quái gì thế, Ginny? Em nói đi! Anh cần một lời giải thích. Anh nghĩ anh đã là một người bạn trai rất tốt rồi, không phải sao? Lúc nào anh cũng tặng hoa cho em; chúng ta đi chơi thường xuyên, không khi nào anh trễ hẹn cả. Anh luôn gửi cú cho em, lúc nào anh cũng mạnh mẽ, vững vàng bên cạnh em. Anh luôn ở sẵn đó mỗi khi em cần. Ginny, em còn muốn gì hơn nữa chứ?" Giọng nó càng lúc càng to, gần như là hét lên; nó giận và cảm thấy bị xúc phạm rất nhiều.

Ginny bật khóc. "Harry, làm ơn."

"Làm ơn cái gì hả, Ginny? Làm ơn cái gì?!"

Rồi Ginny quay sang nhìn nó. "Em không cần một người bạn trai chỉ chia sẽ nửa cuộc đời với em. Em... em nghĩ em xứng đáng được nhiều hơn thế, anh Harry."

Harry cứng họng. Nó cảm thấy chân mình chẳng còn chút sức lực nào, cả thân người nó đổ phịch xuống giường. "Anh không hiểu."

"Lúc nào anh cũng giữ khỏang cách với em cả." Ginny giơ một tay lên, ngăn nó lại khi Harry định mở miệng chối. "Em nghĩ ngay chính anh cũng không nhận ra điều đó. Nhưng Harry, khi bên em, anh luôn giữ gìn, bảo vệ quá mức bản thân mình và chính điều đó đã khiến chúng ta ngày càng xa nhau."

"Nhưng..."

"Em chưa nói xong. Anh có biết nó đau khổ đến thế nào không khi ngày qua ngày điều đó cứ lặp đi lặp lại. Người mà anh yêu, người mà anh luôn sẵn lòng làm mọi thứ vì họ, nói với anh rằng họ yêu anh nhưng lại không bao giờ cần anh?"

Harry lắc đầu. "Anh..."

Ginny nhìn thẳng vào nó, ánh mắt rực lửa. "Harry, anh có biết là thậm chí anh chưa bao giờ hở môi, nói một lời với em biết về lời tiên tri không?"

"Chuyện đó xưa rồi mà, Gin! Nó là chuyện anh không muốn nhớ. Thiệt không thể tin được."

"Vấn đề không phải ở chỗ đó mà là chuyện làm sao anh lại bỏ ngòai lề một chuyện quan trọng như thế? Hay là chuyện đi săn tìm trường sinh linh giá chẳng hạn. Anh có nói với em về chuyện anh nhớ em rất nhiều, nhưng rồi sao chứ? Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ chia sẽ với em về những gì đã xảy ra trong suốt quá trình đó cả. Những gì em biết được đều là nghe kể lại từ anh Ron và chị Hermione mà thôi."

"Anh làm thế để bảo vệ em mà!" Nó hét lên.

"Không đúng! Anh làm thế vì anh không thể chia sẽ nó với em!" Cô hét trả lại. "Chúng ta đang yêu nhau, Harry, và những người yêu nhau thì chia sẽ với nhau mọi chuyện, chứ không phải chỉ một phần nhỏ đã được lược bớt."

Cô hít sâu vào. "Em cho anh tất cả mọi thứ, Harry. Em kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra kể từ khi anh bỏ chạy khỏi đám cưới của anh Bill cho tới khi chúng ta gặp lại nhau trong phòng cần thiết. Anh chia sẽ cuộc đời em mặc dù anh không hiện diện ở đó. Em tin tưởng anh đến mức em sẵn sàng cho anh thấy mọi khía cạnh của con người em. Em cho anh, cho anh hết tất cả, thật ra anh còn cần gì thêm nữa mới có thể đặt lòng tin nơi em?"


Harry cảm thấy như đầu nó muốn nổ tung cả lên. "Anh..." Nó nhìn cô và rồi ánh mắt nó dịu bớt. "Anh thật sự tin tưởng em mà, Ginny."

Nước mắt vẫn thôi không tuôn rơi xuống hai gò má cô. "Nhưng không đủ để chia sẽ cùng em."

"Chuyện đó lâu rồi mà, Ginny. Với lại, mấy chuyện đó chẳng vui vẻ gì và hồi đó anh không như bây giờ."

"Nhưng anh lại có thể kể nó với Hermione." Cô nói một cách chua chát.
Harry nhìn cô với một ánh mắt bị xúc phạm như thể ai đó vừa phản bội nó. Mấy câu nói như thế lẽ ra không bao giờ nên xuất phát từ miệng Ginny, ai cũng được nhưng cô thì không. Dường như cô bé cũng chợt nhận ra mình đã nói những gì, vẻ mặt cô tỏ ra hối lỗi. "Em xin lỗi, lẽ ra em không nên lôi chuyện đó vào."

"Cô ấy cũng là bạn em mà, Ginny." Harry buộc tội.

"Em thật tình xin lỗi, Harry à."

Harry quay đầu sang chỗ khác. Mọi thứ đang diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi nó chẳng biết làm sao để bắt kịp nữa. Vừa mới phút trước, nó còn đang vui vẻ về chuyện sáng nay thì ngay phút sau, nó như đang bị đè dưới một ngọn núi. "Ginny."

"Thậm chí em còn không thể độn thổ trực tiếp đến đây nếu anh không chỉnh bùa phòng vệ trước." Cô thì thầm.

Harry đỏ mặt, nó chẳng biết nên nói gì thêm.

"Bộ anh nghĩ em không biết anh khó ngủ sao? Anh nghĩ em không biết anh gặp ác mộng sao? Harry, có cả một lọ thuốc ngủ ở ngay đầu giường anh kìa. Kể từ khi chúng ta quen nhau, cái lọ đó lúc nào cũng nằm ở đó cả."

"Chỉ vì anh không muốn em gặp ác mộng, Gin. Chẳng hay ho gì chuyện đó cả." Nó nói khẩn thiết.

Ginny cười cay đắng. "Anh nghĩ vậy thật sao, Harry? Sao anh cứ phải nghĩ mấy chuyện đó sẽ khiến em coi thường anh, không thần tượng anh nữa?"

"Nếu em thực sự muốn biết, Ginny, lẽ ra em nên hỏi. Hình như em có biết về những cơn ác mộng, thế sao em không nói cho anh biết? Hay là em quá sợ với cái viễn cảnh anh vùng vẫy giữa đêm khuya, khóc thút thít như một thằng nhóc nhát cáy chứ?" Harry nạt lại.

Ginny đỏ mặt, né ánh mắt nó. "Ngay cả em còn không thể yêu bản thân mình nữa, Harry à. Em đang dần dần trở thành một sinh vật yếu đuối, bệnh họan, một sinh vật sống trên đời với mục đích duy nhất là làm vui lòng anh. Thậm chí em còn không thể kiếm việc làm nữa, em quá bận rộn với việc làm bạn gái của anh đến nỗi em chẳng còn thời gian để mắt đến những lời mời cộng tác khác."

Tim nó thắt lại theo từng câu từng chữ cô thốt ra. Harry đâu ngờ nó đang làm khổ người nó ra sức bảo vệ nhiều nhất. Nó vùi mặt vào hai tay, cố ngăn dòng nước mắt đang chực trào ra.

"Harry," Ginny gọi nó một cách tuyệt vọng. "Làm ơn, hãy để em đi."

Harry cố nén, ngăn không cho mình rơi lệ, vì Harry biết trông thấy nó khóc chỉ làm Ginny đau khổ thêm. Gượng hết sức, nó ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Em...Em không đủ can đảm để bỏ anh. Em xin lỗi, Harry. Làm ơn đi." Cô nhìn nó với ánh mắt cầu khẩn. "Hãy cứu em đi, lần này nữa thôi." Cô thì thầm nhẹ như tiếng gió thỏang.

Harry ngậm ngùi, nén đau thương mà ngăn dòng nước mắt. Nó cầu xin các vị thần hãy ban cho nó sức mạnh, để nó có đủ can đảm mà thốt lên những lời cuối.

"Mình chia tay đi, Gin."

~ TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro