A hay B

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


https://inmyforest.wordpress.com/2013/01/31/yunjae-a-hay-b/
Tên : A hay B

Tác giả : ... (ta còn đang hỏi ss ấy)

Couple: YunJae

Trans: QT.

Raw : ss Hermione

Bản dịch này chưa có sự cho phép của tác giả. Mọi người đừng mang đi đâu nhé. ^^

Đây là lân đầu ta edit nên ko biết đoạn đầu phải viết gì. Mọi người giúp đỡ nhé. Kamsa

———————————————————————————————————————-

[A]

"Này! Kim Tại Trung , đem hết tài liệu phía kia chuyển lại đây!"

Cậu còn đang đứng ở một góc, nghe thấy có người gọi tên mình liền chạy tới giúp đỡ. Cúi đầu hướng tới góc bên cạnh mà đi đến, sau đó xoay người vất vả ôm hết tất cả tài liệu, chậm chạp di chuyển thân mình, ước chừng một phút mới đem này nọ chuyển tới đặt lên trên bàn.

Bên cạnh có mấy người thực tấp sinh che miệng cười khẽ ra tiếng.

Thực sự là đã gặp qua trăm thứ chuyện, Trịnh Duẫn Hạo kia vẫn sai bảo người khác lại có một tia không đành lòng.

"Các người đừng có luôn sai khiến người khác làm việc. Cùng nhau đến thực tập dưới quyền của tôi mà lại không sợ tôi thấy hắn chịu khó làm việc mà giữ hắn lại rồi đá các ngươi đi ra? "

"Sư phó đừng làm thế nha! Chúng ta chính là cùng hắn hay đùa giỡn..."

Cùng đó vài người vui cười chạy tới mở ra trong hộp thứ gì đó. Nguyên bản Người Cúi Đầu đang đứng một bên lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào trong đám người đó, rồi sau đó lại tiếp tục cúi đầu.

Xuất hiện bằng này thực tập sinh còn chưa quá một tuần.

Kỳ thật Trịnh Duẫn Hạo tuổi cũng chưa lớn, nói không chừng cũng không hơn mấy người thực tập sinh mới vừa tốt nghiệp viện nghiên cứu là bao nhiêu. Đơn giản hắn bước vào xã hội này sớm,vài năm đầu chạy việc vặt, nay làm tới quản lí thiết bị công ty ,làm chức vụ không ít sinh viên mơ ước.

Trên thực tế hắn không tư cách hướng dẫn thực tập sinh.

Tiền bối tốt nhất của hắn vì vợ sinh mà tìm hắn hỗ trợ. Nghe tiền bối nói hướng dẫn thực tập sinh tiền lương tăng bao nhiêu đều tính qua cho hắn , hắn nhất thời mà đáp ứng. Kết quả hiện tại hắn không thể không hi sinh ngày cuối tuần nghỉ ngơi mà đi với một đám làm người ta đau đầu.

Mới ra ngoài xã hội , luôn đối với mọi thứ đều cảm thấy tò mò , cho nên nhóm thực tập sinh này thường thường gây cho hắn biết bao nhiêu chuyện phiền toái.

Duy nhất một việc không làm hắn đau đầu chính là Người Cúi Đầu không nói một câu.

Kim Tại Trung.

Không giống những thực tập sinh phút này hỏi cái này lát sau lại hỏi cái kia mà ngoan ngoãn vùi đầu làm. Người như vậy có chút ngu ngốc nhưng mỗi lần giao bài tập cậu luôn là người hoàn thành tốt nhất. Luôn đeo cái kính lỗi mốt, mặc bộ đồ đã phai màu lại còn mái tóc bù xù, cũng không phải một người tích cực, bất quá hắn không thấy mấy thứ này phiền toái mà hắn đối với người này còn có chút hảo cảm.

Cho nên vừa rồi mở miệng cảnh cáo mấy người thực tập sinh kia cũng có thể xem là một chút thiên vị.

**********************************************

Chờ khi một đám thực tập sinh đều ra ngoài công ty ăn cơm trưa, Trịnh Duẫn Hạo sắp xếp lại phòng làm việc rồi liền hướng xe ra cổng, đi tới địa chỉ ghi trong tin nhắn di động.

Từ bé tới lớn làm bạn cũng ko ít lần cùng hắn đi ăn cơm. Nhưng là do tiểu tử kia vì mới thất tình không lâu nên dạo gần đây luôn bám hắn...

"Thành Tuấn , ta nghĩ ngươi nên chạy nhanh đi tìm một người bạn gái, ta không có nhiều thời gian rảnh rỗi cùng người vui chơi."

Lý Thành Tuấn nhanh chóng đưa chiếc đũa cho hắn, nhìn hắn một thân mỏi mệt vội vàng tới không khỏi thở dài.

"Ngươi thật kỳ lạ, trước kia cuối tuần luôn tìm chúng ta cùng đi bar nhưng từ khi hướng dẫn đám kia thì trở thành luôn bám lấy công ty. Ngươi như vậy ta sẽ hoài nghi có phải hay không ngươi bị ai đó trong đám kia hạ độc thủ nha!"

Trịnh Duẫn Hạo nhíu nhíu mi.

"Còn không phải vì chỗ tiền thưởng kia, vài ngàn a, đủ để ta nâng cấp lại tivi trong phòng khách. Mà đám đệ tử này ta sẽ không động. Huống chi ngươi biết chuyện của ta, bình thường bên ngoài dính vào còn chưa tính, cũng không thể để cho người trong công ty phát hiện, nếu không một người một ngụm nước miếng đều chết đuối người."

Lý Thành Tuấn bất đắc dĩ cười cười, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Anh đối với lời vừa rồi của Trịnh Duẫn Hạo, cũng bởi cùng nhau lớn lên mà rõ ràng. Đơn giản chính là họ Trịnh kia cùng với hơn phân nửa nam nhân đi trên đường là bất đồng. Lúc trước khi biết điều đó anh cũng rất chấn động, hồi tưởng lại từ nhỏ hai người đối với thân thể đối phương biết quá rõ không sót gì mà ra một thân mồ hôi lạnh. Cũng may lúc đó đối phương cũng tỏ vẻ chưa từng với anh mà vượt quá ý niệm trong đầu, anh mới yên tâm lại cùng hắn xưng huynh gọi đệ.

Hai mươi mấy năm cảm tình không phải chuyện đùa, về phần người bằng hữu này muốn tìm người bên cạnh như thế nào cũng không phải chuyện anh có thể quản đi.

"Này ngươi thích những đứa nhỏ không đáng yêu không nhận tội ? Nói thật, hiện tại đệ tử nào lúc này vẫn là ngây thơ tử? Ngươi xem trước mặt bọn họ một dạ hai vâng nhu nhu thuận thuận, nói không chừng sau lưng sẽ biến thành cái dạng gì nhi."

"Ta đương nhiên biết, bất quá nhìn thoáng qua vẫn là thật ngây thơ."

Trong đầu hắn hiện lên người đeo kính đen hay liếc hắn một cái rồi lại lập tức đem tầm mắt chuyển hướng tới nơi khác.

"Nga? Ngươi đối với kia có hứng thú?"

Lý Thành Tuấn trêu ghẹo nhìn hắn.

Bên cạnh nhiều năm, anh đương nhiên nhìn ra người bạn của mình đang nghĩ gì.

Trịnh Duẫn Hạo lập tức lấy lại tinh thần, gắp một miếng thịt bò hướng vào miệng Lý Thành Tuấn.

"Ngươi im lặng đi, đừng luôn lo lắng vấn đề của ta, nhanh nhanh tìm cho mình một nơi ấm áp đi! Dù tiểu tử kia bộ dáng thật ngoan hiền nhưng rõ ràng không phải dạng ta thích."

Lý Thánh Tuấn không thèm nhắc lại, chính là tiếp tục dùng ánh mắt trêu ghẹo mà theo dõi hắn, nhìn tới mức hắn hận không thể mang đôi mắt kia ra.

Thời điểm ăn cơm xong trở lại công ty, Trịnh Duẫn Hạo vẫn không thấy mấy thực tập sinh kia trở về.

Hắn thầm nghĩ này đàn tiểu quỷ phiền toái kia khẳng định là thừa dịp thời gian nghỉ ngơi ở ngoài hảo hảo ngoạn một phen. Nhớ tới hình ảnh đó hắn liền cảm thấy cực kì giống một đám hầu tử mới được phóng ra khỏi lồng sắt.

Dù sao lúc này phòng làm việc cũng không có người, hắn quyết định lên sân thượng hít thở không khí.

Thang máy dừng lại trên tầng cao nhất, hắn phát hiện cửa dẫn lên sân thượng vốn bị khóa đã bị người nào đó mở ra. Hắn mang theo tò mò đi lên thì phát hiện có người đưa lưng về phía hắn ngồi ở ban công ăn cơm hộp.

Vừa thấy bóng dáng đã biết người này là ai.

"Ngồi ở chỗ đó không sợ ngã xuống?"

Đây chính là tầng ba mươi mấy.

*********************************************************

Kim Tại Trung nguyên bản là tính mua cơm hộp ở dưới lầu rồi tùy tiện tìm nơi im lặng mà giải quyết. Mà mấy hôm trước trong lúc vô tình đã tới nơi này liền cảm thấy không khí và cảnh vật thật tốt nên mới tới đây. Cậu vốn không có muốn cùng đám bạn học cùng nhau ăn cơm. Ngày trước có thử vài lần, bọn họ đều đối với cậu thật nhiệt tình, tới thời điểm tính tiền thì bỏ chạy để lại duy nhất cậu. Đều không phải cậu keo kiệt, mà cứ như thế thì căn bản sinh hoạt phí của cậu là không đủ dùng. Còn nếu cậu cự tuyệt trả tiền thì những người đó lại đối cậu mà trừng mắt.

Vì thế đành phải một mình tìm nơi giải quyết cơm trưa.

Khi cậu ngồi ở sân thượng, bên cạnh là nửa hộp cơm đang ăn dở thì sau lưng truyền ra âm thanh làm cho cả người cậu run lên.

Cậu biết âm thanh này.

Cậu từng rất muốn giống các bạn học khác đi thử nói chuyện với vị sư phó này một chút. Nhưng mỗi lần tới gần, không phải có người đoạt trước thì chính là không biết nói gì.

Này chính là Trịnh Duẫn Hạo sư phó, luôn sẽ có ý mà vô tình giúp cậu.

Cậu từ nhỏ đã không am hiểu nói chuyện với người khác, cùng người đối diện thì không hiểu sao luôn luôn khẩn trương. Hơn nữa vào ban ngày thì loại cảm giác này lại càng rõ. Cho nên cậu mới cố ý đeo một cái kính thật to, đem thấu kính trở thành một lớp bảo vệ. Đương nhiên, đồng thời cũng liền đem bản thân ngăn cách với náo nhiệt bên ngoài.

Chính là người này lại làm cậu không hiểu sao muốn ngẩng đấu chăm chú nhìn nhưng rồi lại mau chóng dời mắt đi.

Tim đập ngày càng nhanh.

Cậu cảm thấy chính mình thật kỳ quái.

Cậu chán ghét những người khác động chạm, Liên Gia Lý cũng nói cậu bị bệnh sạch sẽ quá mức. Nhưng trong lúc vô tình động chạm với người nọ lại không thấy chán ghét. Kỳ thật cái thời điểm ấy trong lòng cậu cũng đã dần rõ ràng, Trịnh Duẫn Hạo với cậu mà nói là ngoại lệ và cậu cũng không nghĩ muốn kháng cự ngoại lệ.

Chính là... Người kia tựa hồ không chú ý cậu, đối đãi với cậu cũng như với những thực tập sinh khác.

*****************************************************

Trịnh Duẫn Hạo nhìn thấy người kia vì tiếng kêu của chính mình mà khẽ run lên, chỉ sợ liền như vậy mà ngã xuống.

Kim Tại Trung hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, buông hộp cơm xoay người từ phía trên nhảy xuống.

"Ta đi xuống trước."

"Chờ một chút!"

Cơ hồ là hai người mở miệng đồng thời, Trịnh Duẫn Hạo liền thân thủ kéo cậu lại.

Quả nhiên... Cậu một chút ý niệm muốn giãy ra trong đầu cũng không có.

Người này quả thật là ngoại lệ.

"Ngươi có vẻ không thích nói chuyện, cũng không cùng bạn học của ngươi nói chuyện phiếm hay ăn cơm, một chút cũng không giống vừa ly khai trường học. Ra xã hội, cùng mọi người giao tiếp ắt không thể thiếu học vấn. Ngươi xem nhìn người, nếu đem quần áo thay đổi, tóc sửa sang lại một chút, đổi sang dùng kính sát tròng thì khẳng định sẽ có nữ hài tử chú ý ngươi."

Nữ hài tử...

Cậu căn bản là không cần nữ hài tử chú ý.

Trịnh Duẫn Hạo cúi đầu nhìn cậu, thế này mới phát hiện những lời thuận miệng vừa rồi cũng không phải không đúng.

Xuyên thấu qua cái kính đen che hết nửa khuôn mặt kia, hắn thấy được một đôi môi mềm mại, làn da cũng trắng hơn những người con trai bình thường, ánh mắt... Hắn cẩn thận nhìn lên thế nhưng mới chỉ tới hàng lông mi vừa dày vừa cong...

"Ta đi xuống."

Nhận thấy hắn càng ngày càng tiến gần tới tầm mắt, Kim Tại Trung kích động kéo tay ra, chốc lát đã chạy về phía cửa xuống.

Trịnh Duẫn hạo bất đắc dĩ nhìn xuống bàn tay còn đang ở giữa không trung mà cười khổ.

Xem ra hắn là lâu lắm không đi ra ngoài chơi bời, thế nhưng ngay cả đệ tử đơn thuần này cũng làm cho hắn nổi lên cái loại ý niệm này trong đầu.



[B]

"Ngươi tới!"

Cậu bước về phía Kiệt Khắc đang cười tới sáng lạn ở quầy Bar. Chỉ mới tiến vào cậu đã hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn về phía mình.

Kỳ thật cậu mới chỉ xuất hiện trong này không lâu, tính ra thì không vượt qua một tuần. Người này xuất hiện trong quán Bar này tựa như sao trên trời rơi xuống. Mấy ngày nay trong quán đông lên không ít, này đều là nhờ phúc của cậu. Kiệt Khắc khuyên bảo cậu ở lại bởi lương rất rất cao nhưng cậu cũng chỉ là cười cự tuyệt. Tuy rằng cả đêm ở trên sân khấu nhảy sexy dance nhưng cũng chưa lần nào cậu cùng khách nhân ra ngoài qua đêm.

Thật sự là con người kì quái.

Kim Tại Trung mỉm cười, cởi áo khoác đi về phía sân khấu.

"Đợi chút đã. Chén này ta mời ngươi."

Vẫn là muốn cảm tạ cậu nếu không sẽ thấy băn khoăn trong lòng.

Kim Tại Trung cười nhận, một hơi uống hết chén rượu sau đó liến bước lên sân khấu theo âm nhạc mà bắt đầu nhảy.

Nguyên bản mọi người thấy cậu lập tức tản ra hình thành một khoảng trống ở giữa, đứng một bên thưởng thức kỹ thuật nhảy của cậu.

Kim Tại Trung theo âm nhạc mà dần thả lỏng chính mình. Âm nhạc lên tới cao trào hắn cũng bắt đầu đi lên phía Tiểu Vũ đài, so với sân khấu cao hơn mười cm.

Ánh đèn mập mờ cậu căn bản không thấy rõ người phía dưới đài.

Như vậy thật tốt.

Việc này thực ra là do tuần trước, trong lúc vô tình đi theo người kia mà bước vào quán Bar này, cậu liền quyết định đánh bạo đến nơi này khiêu vũ, càng điên cuồng càng thu hút nhiều người chú ý tới là tốt nhất. Cậu hi vọng lần tiếp theo người kia tới đây sẽ chú ý tới cậu, thậm chí là cùng cậu nói chuyện, mời cậu.

Bởi vì ngày hôm đó đi theo tới đây, cậu thấy người kia trên sân khấu ôm một người nhảy sexy dance rồi liền rời đi. Sau đó người kia đi chỗ nào cậu không cần đi theo cũng đoán được.

Cậu không nghĩ tới Trịnh Duẫn Hạo là người phóng túng và tùy ý như vậy. Nhưng không thể phủ nhận, dù thế cậu vẫn là bị hấp dẫn, còn là trúng độc rất nặng rồi.

Nhớ ngày trước bị người tỷ tỷ tốt nhất bắt ép cùng học dance. Nhớ lại lúc ấy bị mấy đứa nhỏ cũng tuổi cười nhạo chuyện cả ngày chẳng khác gì nữ hài tử. Thế nhưng cũng bởi vì luyện tập mà giờ cậu sở hữu một thân mềm mại với những động tác cơ bản, giúp cậu ở chỗ này giống như cá gặp nước mà thể hiện.

Chính là... Người kia một tuần rồi cũng không có xuất hiện qua.

Xem ra tên kia cũng không phải là kẻ thối nát bỏ đi.

Nhưng cậu hiện tại đã bước ra từng này bước mà Trịnh Duẫn Hạo lại không có tới, thật không biết nên vui hay buồn.

Cậu đang do dự ngày mai có nên tiếp tục tới nơi này nữa không thì đột nhiên phát hiện ra ở phía cửa xuất hiện thân ảnh người mà cậu vẫn chờ mong. Cậu có chút không khống chế nổi mà đứng lên, bước nhảy dưới chân cũng trở nên hỗn độn. Cậu cố gắng khống chế tứ chi đang run run, thu về tầm mắt còn đang trên người kia rối nhắm mắt lại, đem thân thể tiếp tục xoay quanh cột sắt.

Múa cột, cậu đã mất vài đêm mới học được những điểm cơ bản.

Tốt lắm Kim Tại Trung, hắn đã muốn chú ý tới ngươi, kế tiếp liền xem biểu hiện của ngươi, thành công hay không đều ở lúc này. Ngươi không phải muốn cho hắn chú ý sao? Không thể làm sai, nếu không sẽ bị hắn khinh thường. Nhiều người như vậy bị ngươi hấp dẫn, chắc chắn hắn cũng sẽ không ngoại lệ.

Tự mình ám chỉ trong lòng, cuối cùng cậu cũng thấy động tác mình đã có lại chút tự nhiên.

Cậu nhắm mắt lại, lấy hết dũng khí dùng phía bên dưới cọ xát cột sắt, một tay cũng theo thân thể sờ xuống chính ngực mình. Cậu nghe được không ít tiếng người thét chói tai cùng tiếng vỗ tay, cách đó không xa là tiếng Kiệt Khắc đang cùng khách nhân giải thích rằng cậu không phải là tiểu đệ trong quán Bar.

Sau đó cậu có cảm giác có người nhảy lên vũ đài, phía dưới tiếng hô còn lớn hơn nữa.

Chỉ cần dựa vào cảm giác cậu cũng biết người đang tới gần là ai. Bởi chỉ có người này cùng với nhiệt độ cơ thể sẽ không làm cho cậu có cảm giác dị ứng.

Có thể là do vừa nãy đã uống rượu nên lá gan của cậu đột nhiên cũng to lên, nhắm hờ mắt rồi chủ động đến gần người kia, đem lưng mình áp sát ngực người kia, từ trên đi xuống mà vặn vẹo thân thể.

Hắn không nhận ra ta. Ta hóa trang, làm kiểu tóc, thay đổi quần áo, hắn sẽ không nhận ra ta.

Cứ như vậy ám chỉ mình, cậu càng liều mạng.

*********************************************************

Trịnh Duẫn Hạo từ khi bước vào cửa đã chú ý tới cậu.

Chưa từng gặp người này ở quán Bar. Mới nhìn từ xa hắn cũng đã cảm thấy cả người khô nóng không thôi. Bên cạnh là tiếng các nam nhân bàn tán làm cho hắn càng thêm không kiềm chế được đi lên phía vũ đài. Khi lên tới nơi thấy rõ ràng khuôn mặt làm người ta mê muội kia lại cảm thấy được một cảm giác phát cuồng rất quen thuộc.

Đã thật lâu không có cảm giác như vậy.

Kết quả người ta lại từ từ nhắm mắt lại chủ động hướng hắn mà đi tới, ở bên hắn mà nhảy những vũ đạo nóng bỏng.

Phía dưới tiếng hoan hô ngày càng to hơn, người hắn phủ bên trên người kia, kẻ đang đong đưa theo khố bộ của hắn mà đứng lên.

Thắt lưng nhỏ thật thích, ở trên giường cảm giác khẳng định không tồi.

Hắn ngày càng không kiềm chế được.

Trước kia ở trong này hắn vẫn luôn bị người khiêu khích, hôm nay tuy vẫn xem như đối phương chủ động, hắn lại lập tức trầm mê trong đó. Vòng eo mềm mại của đối phương vẫn đong đưa không ngừng nhưng bên hông vẫn thường thường run run làm cho hắn càng thấy thú vị. Không biết cởi hết từng này tầng đóng gói sẽ là cái bộ dạng gì, hắn nghĩ như vậy liền dùng hạ khố nóng rực nhẹ nhàng cọ xát bộ vị bị bó sát trong chiếc quần da, lại cảm giác được đối phương cả người run lên.

Thân thủ người kia lập tức nhuyễn trong lòng hắn.

Mới chỉ thế đã phản ứng mà lại lớn mật khiêu khích hắn, tựa hồ có một chút âm mưu đã sắp đặt từ lâu.

Cắn cắn vành tai nói nhỏ liền cảm giác thân thể đối phương đang tựa vào trong lòng mình lại run lên, sau đó lôi kéo người ta hướng ra ngoài chạy. Vừa ra đến trước cửa liền nghe được Kiệt Khắc gào thét lớn đáng tiếc bị hắn coi như linh tinh.

Không phải người trong quán Bar này? Thế liền càng thêm thú vị.

**********************************************************

Mãi tới khi đến khách sạn gần nhất, quẹt thẻ vào cửa, sau đó nghe tiếng nước trong phòng tắm, Kim Tại Trung ngồi ở bên giường đều không nghĩ ra mọi chuyện như thế nào phát sinh.

"Ngươi đã khiêu khích thành công."

Đó là cậu nắm vành tai chính mình mà nói.

Hiện tại đi theo hắn tới nơi này, cả kẻ ngốc cũng biết kế tiếp sẽ phát sinh sự tình gì. Tuy rằng e ngại cùng người khác phát sinh đụng chạm thân mật nhưng cậu một chút cũng không muốn chạy trốn.

Bởi vì này là cách duy nhất tới gần con người này. Chỉ có như vậy cậu mới không chút nào e ngại tới gần người ta.

"Thế nào? Ngươi có muốn tắm hay không?"

"Không... Không cần."

Đừng có giỡn, nếu cậu tẩy rớt trang dung trên mặt chỉ sợ con người khôn khéo này sẽ phát hiện khuôn mặt cậu thực quen mắt.

Dù sao cũng là mỗi ngày đều phải gặp mặt nhau.

Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy bộ dạng che giấu khẩn trương của cậu hết sức thú vị, đưa tay tới trên đùi cậu trước sau cọ xát, nhìn đến cậu cố gắng khắc chế chính mình tạo ra bộ dạng kiên trì, thực sự là muốn cười ra tiếng.

Chưa từng gặp ở đâu người thú vị như vậy.

"Là ngươi tự thoát hay ta sẽ giúp ngươi?"

"Ta tự mình làm."

Muốn cởi áo sơmi trắng trên người cùng quần da bó sát người phía dưới cũng không lâu, mà Kim Tại Trung làm việc này xong cũng mất ước chừng mười phút. Trịnh Duẫn Hạo rất nhẫn nại, không sốt ruột mà gắt gao theo dõi cậu thoát. Kim Tại Trung bị nhìn chằm chằm như vậy tay chân càng luống cuống, thoát xong quần áo liền ngồi vào vị trí cũ, bất động.

Thân thể thực sạch sẽ, ngay cả dư thừa mao đều không có.

Trịnh Duẫn Hạo không khỏi cảm thán, thân thể xinh đẹp như vậy hắn cũng có thể gặp gỡ, ông trời đói với hắn thật cũng không tệ.

Nếu đã như thế này rồi, hắn cũng sẽ không làm trì hoãn. Sau khi cởi chiếc khăn tắm đang quấn quanh thắt lưng xuống liền kéo người đang ngồi cách đó không xa ngã lên giường, thuận tay kéo chiếc quần lót tam giác màu đen xuống, thấy được vật ở giữa thể mao đang hơi hơi đứng lên.

Ngay cả địa phương kia cũng đẹp như thế, khó trách lớn gan đi dụ dỗ hắn.

Đương nhiên, hắn không phủ nhận chính mình chủ động đi lên vũ đài. Xem như cả hai bên đều tình nguyện?

Khi cả hai người đều không còn vật cản nào ở giữa, Kim Tại Trung bởi vì khẩn trương kết quả nhìn thấy khố hạ đã ngẩng đầu thật cao của đối phương.

"Sợ sao?"

Ngạch... Nhìn hắn vẻ mặt đầy kiêu ngạo, Kim Tại Trung liền quay mặt đi chỗ khác.

Trịnh Duẫn Hạo cười khẽ cắn cắn cổ cậu, ngoài ý muốn mà phát hiện cậu có cái bớt tròn nho nhỏ.

"Chỗ này có cái bớt, thật sự là đáng yêu."

Kim Tại Trung đỏ bừng mặt, quay lại nhìn thì phát hiện hắn đang chằm chằm nhìn chính mình.

Trong phòng ngọn đèn rất sáng, đem mặt hai người bọn họ chiếu thật rõ ràng. Biết rõ với thân trang phục và gương mặt đã hóa trang thì hắn sẽ không nhận ra thế nhưng khi bị hắn nhìn vẫn là cảm thấy vô cùng bất an. Cùng người kia ở gần như vậy, ngay cả hắn cũng có thể nghe được tiếng thở của đối phương, kia cậu khẳng định cũng nghe thấy...

Trịnh Duẫn Hạo cúi đầu ở chỗ vết bớt trên cổ cậu mà hút mạnh một ngụm, cậu cả người run lên cuống quít muốn đẩy ra. Nhưng lại bị đối phương dùng tứ chi chặt chẽ cố định ở dưới thân.

"Thật là mẫn cảm."

Bị hắn như vậy trêu đùa, Kim Tại Trung đột nhiên hối hận vì đã có một quyết định hoang đường.

"Ân..."

Ở chỗ cái bớt bị cắn nhẹ, cậu không chú ý liền phát ra tiếng rên rỉ.

Trịnh Duẫn Hạo nghe được thập phần thỏa mãn.

Tiếng rên rỉ giống như tiếng mèo con rên rỉ, nghe được thì mặc kệ là ai cũng không chịu nổi. Vì thế hắn liền tại chỗ đó hút mạnh một chút, ngẩng đầu liền chiếm lấy đôi môi của người kia.

"..."

Xem người dười thân đang hoảng sợ nhắm mắt, hắn quyết định lựa chọn thuận lợi hoàn thành việc kế tiếp phải làm, làm đối phương cảm thấy thoải mái không chừng... Có lẽ về sau còn có thể có cơ hội gặp lại.

Nếu thật là bị người này tâm tư cố ý dụ dỗ thì đây đúng là phúc của hắn.

Nghĩ như vậy liền tắt công tắc đèn ở phái đầu giường, không hề do dự hàm trụ phía dưới phát ra hơi thở mềm mại.

Kim Tại Trung là lần đầu tiên hôn môi.

Cậu không biết hôn môi sẽ có cảm giác như thế nào, trước kia nghĩ rằng đầu lưỡi cùng đầu lưỡi triền cùng một chỗ, cho nhau nuốt nước bọt của đối phương là chuyện tưởng tượng thôi cũng có bao nhiêu ghê tởm, nhưng hiện tại Trịnh Duẫn Hạo đang đối với cậu mà làm chuyện như vậy. Hơn nữa cậu là đang ở phía dưới, hai người trong miệng có bao nhiêu chất lỏng đều dồn hết về miệng của cậu. Cậu cố gắng nuốt một ít, lại có rất nhiều không theo khống chế mà theo khóe miệng chảy ra.

Sau đó vì đầu lưỡi của cậu bị đối phương mút liên tục mà dần lả đi thì đột nhiên thấy hạ thân, chỗ bộ vị khó có thể mở miệng đang bị bàn tay vừa to vừa thô ráp của nam nhân nắm lấy mà vuốt ve.

Không phải chính mình mà là một người khác đang giúp mình vuốt ve.

Cậu quả nhiên không hề cảm thấy ghê tởm.

Dù sao hắn nhìn không nhận ra ta, sau ngày hôm nay hắn cũng không biết ta là ai. Nghĩ thế Tại Trung liền đem thân thể dần thả lỏng, ngênh đón người phía trên làm càn, châm ngòi thổi gió, thậm chí bỏ hết rụt rè cùng người kia quấn quanh cùng một chỗ, thậm chí vươn chân cọ xát vào khố hạ của hắn. Cậu căn bản không biết chính mình đang làm những gì, chính là cậu muốn làm như vậy. Quả nhiên, mọi hành động của cậu đều được đối phương nhiệt liệt đáp lại, trên tay hay môi đều càng thêm kịch liệt.

"Thích chết mất..."

Cậu nghe được người phía trên nói như vậy.

Thích tới chết... Cậu cũng có cảm giác như thế, cảm giác chưa bao giờ trải qua... Làm cho cậu nhịn không được muốn nước chảy bèo trôi... Hơn cả tình dục.

Cậu nâng thân lên phía trên chủ động hôn môi đối phương, cảm giác có một cái gì này nọ trong người đang hướng tới phía bộ vị phía dưới, cảm giác tràn đầy, kỳ quái mà lại thoải mái.

"Đau không?"

Cậu nghe thấy âm thanh ôn nhu của người nọ.

Cậu lắc đầu sau đó cảm thấy có thứ gì hướng cúc huyệt của mình đi vào.

Cậu cắn răng đem chân vòng quanh lưng đối phương, như là muốn chứng minh mọi thứ bình thường mà ngẩng đầu hôn môi, vươn đầu lưỡi khẽ liếm cằm người ta. Sau đó thứ đang xâm nhập thân thể cậu ở phía sau đột nhiên rút ra, cậu lúc này mới biết nguyên lai đó là ngón tay người kia.

Cậu biết sắp đến chính đề.

Trịnh Duẫn Hạo khi tiến vào thân thể xinh đẹp kia cơ hồ thoải mái mà kêu ra tiếng, nhưng thấy đối phương vẻ mặt thống khổ vẫn là săn sóc thả chậm tốc độ. Dầu bôi trơn không dùng tới mà hắn cũng không chạm vào bao cao su ở đầu giường. Hắn muốn nếm thử tư vị người này mà không có gì cách trở nên liền như vậy tiến vào.

Kết quả vừa mới đi vào hắn thiếu chút nữa nhịn không được mà tước vũ khí.

Quả thực hắn lần đầu có được cảm giác như thế.

"Ân... Hừ a a..."

Trịnh Duẫn Hạo dần đánh mất lý trí của mình, không kiềm chế được mà cầm lấy thắt lưng đối phương bắt đầu trừu sáp, không hề để ý tiếng rên thống khổ của người nọ. Dần dần nghe được tiếng rên rỉ làm say lòng người khác, hắn lại không lưu tình mà tăng thêm tốc độ cùng lực đạo, cảm giác thân thể đối phương lay động theo chính mình.

"Ngô... Không được... Quá nhanh..."

Người dưới thân mê loạn mà vặn vẹo thân thể, hắn căn bản là không dừng lại được, tiến tới mà hôn lên. Cảm giác được đối phương nhiệt liệt đáp lại, hắn liền giữ nguyên tư thế đem người phía dưới ôm tới, một bên cùng hắn giao triền hôn môi, một bên ngồi hướng về phía trước đỉnh.

"Ngô... A... Ừ..."

Ngẫu nhiên theo hôn môi mà âm thanh truyền ra khiến trái tim hắn nổ mạnh.

Vì thế hắn không quan tâm, đẩy ngã đối phương bắt đầu động tác so với vừa rồi còn kịch liệt hơn.

"A... Muốn hỏng rồi... Ô ô..."

Hai người cùng nói nhưng động tác lại tương phản lời nói, cùng nhau ăn ý mà phối hợp.

Kim Tại Trung bị hắn đùa nghịch , chốc lát quỳ nắm úp sấp, chốc lát lại ngồi, theo cái của hắn va chạm vòa sâu trong thân thể, rõ ràng đau đến sắp không chịu nổi lại luyến tiếc lúc hắn rời đi. Mâu thuẫn tâm tình ở bên tai nghe được tiếng thở dốc đầy thỏa mãn vẫn là quyết định gắt gao quấn quít lấy cậu không buông.

Trong cơ thể một cỗ nhiệt lưu tràn ngập khiến cả người cậu đều run rẩy đứng lên, tựa hồ từng cái lỗ chân lông đều nổi lên. Cậu biết trong thân thể đó là cái gì, không phải là của cậu, cứ như vậy quán mãn thân thể cậu, quái dị thay làm cho cậu hết sức thỏa mãn.

Trịnh Duẫn Hạo chút cũng không trì hoãn, ở trong cơ thể cậu lại đứng lên, Kim Tại Trung khi còn đang mơ màng chỉ có thể lấy tay chân cuốn lấy hắn không buông.

Cho dù không phải lần đầu trải qua nhưng Trịnh Duẫn Hạo sau kịch liệt ái ân cũng bắt đầu cảm giác được đáy lòng có chút tình tố.

[A or B]

Trinh Duẫn Hạo tỉnh lại thì trong phòng đã không còn bóng dáng người kia.

Hắn cố gắng hồi tưởng lại cậu, một người thoạt nhìn xa lạ nhưng khuân mặt lại quen thuộc, đến tột cùng không biết ở địa phương nào gặp qua. Cứ như vậy dụ dỗ hắn, rõ ràng không phải là thói quen nhưng lại cố gắng cùng hắn, hắn chỉ sợ là trong khoảng thời gian ngắn không thể quên được.

Không biết đến buổi tối còn có thể ở quán Bar kia gặp lại cậu.

Ân... Hẳn sẽ không.

Tối hôm qua kịch liệt như vậy, cậu thế nào cũng nên nghỉ ngơi vài ngày mới có thể lại trở lại với những điệu nhảy nóng bỏng như thế.

Huống chi, hiện tại hắn tựa hồ không nguyện ý để những người khác nhìn đến người kia, tưởng... Đem hắn tàng đứng lên.

Lý Thành Tuấn khi nghe được hắn nói ra lời này thì nở nụ cười thật lâu.

"Ngươi là nửa đêm gặp hồ ly tinh đi? Wow, ta như thế nào không may mắn như vậy gặp gỡ được báu vật? Ngươi còn đối với hắn động tâm, thật sự là kỳ quan a!"

Xác thực, theo hắn từ khi còn nhỏ cũng chưa thấy hắn đối ai nhớ mãi không quên.

"Ta cảm thấy hắn là cố ý tiếp cận ta, chính là không rõ cơ hội tốt như vậy thế nào sáng sớm liền li khai, thậm chí ngày cả một tờ giấy hay phương thức liên lại cũng không lưu lại."

Đây mới là vấn đề khiến hắn đau đầu.

"Lão huynh, có phải hay không tối qua ngươi quá kém?"

Nhìn hắn phóng tới ánh mắt nguy hiểm, Lỳ Thành Tuấn nhanh chân chạy mất.

Nghỉ ngơi một ngày, Trịnh Duẫn Hạo trở lại phòng làm việc, đám thực tập sinh đã muốn ngoan ngoãn ngồi ở vị trí chờ hắn.

Không sai, một người đều không có muộn.

Không đúng... Thiếu một người.

"Kim Tại Trung đâu?"

"Hắn đi toilet."

Cậu vốn không có người giúp cậu nói dối, như vậy chính là thật sự đi toilet đi.

Hắn phân phó vài người thực tập sinh nộp lên bài tập của một ngày nghỉ, vội vàng lật xem một chút, không sai lắm vẫn là như cũ, vì thế bắt đầu giảng giải cụ thể vấn đề.

Chẳng được bao lâu, Kim Tại Trung liền từ ngoài bước vào.

Hắn nghe được tiếng vang liền nhìn ra phía cửa thì thấy vẫn là cái bộ dáng đó, mặc bộ đồ đã phai màu, đeo cái kính đen ngàn năm không thay đổi, mái tóc thì hỗn độn.

"Kim Tại Trung, giao bài tập lại đây."

Nghe được tiếng của hắn, kẻ đang thong thả cước bộ rõ ràng sửng sốt.

"Ta chưa làm xong."

"Làm sao có thể..."

Rõ ràng cậu là người mọi lần hoàn thành xuất sắc bài tập nhất.

"Nguyên nhân là gì?"

Hắn cũng không hi vọng đệ tử ngoan ngoãn nhất cũng trở lên bất hảo.

"Hôm qua sinh bệnh."

Kim Tại Trung cắn môi, cúi đầu càng thấp hơn. Đang muốn tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát lại bị một người giữ lấy tay, sờ lên cái trán.

"Ta đã nói nhìn sắc mặt không tốt mà, có điểm phát sốt. Bất quá không quá nóng, vậy tạm thời không để ngươi trở về nghỉ ngơi, như thế này tan tầm sớm một chút. Ta trên bàn có thuốc cảm mạo và hạ sốt, ngươi đi uống tạm đi. Vài ngày nữa chính là kháo sát tháng này, các ngươi thực tập cũng chỉ có hai tháng, có thể hay không ở lại chỗ này, liền xem hai cuộc thi cuối tháng có bao nhiêu phần quan trọng ta nghĩ ta không cần nói ra."

Trịnh Duẫn Hạo rút tay về, xoay người đến trước bàn lấy cái chén.

"Các ngươi tự mình thảo luận, ta đi giúp hắn lấy nước uống thuốc tiện thể lấy chút nước đường cùng nhau ăn."

Quay đầu đối mặt Kim Tại Trung.

"Ngươi đến bên kia ngồi đi, uống thuốc rồi ta giúp ngươi đem bài tập làm xong."

Kim Tại Trung ảo não hướng tới bên cạnh nhuyễn đắng đi đến, cảm giác được những người khác đang nhìn mình, lúc này cậu chỉ có thể làm bộ như cái gì cũng không biết, nghe theo Trinh Duẫn Hạo an bài chờ đợi uống thuốc.

Nguyên bản hôm nay cậu cũng không định tới, sáng sớm rời giường thì cổ họng không có cách nào nói chuyện. Không dự đoán được ở trên giường nằm một ngay mà vẫn không có nhiều khởi sắc, Liên tỷ tỷ cũng cảnh cáo không cho cậu kéo thân thể như thế tới chỗ làm. Nhưng cậu vẫn là vụng trộm chuồn tới đây, đơn giản cũng là để có thể thấy người kia.

Sau khi thân mật quan hệ, gặp lại, cả người cậu đều không kiềm chế được mà đứng lên.

Kim Tại Trung, hắn căn bản là không nhớ rõ ngươi, ngươi muốn trấn định, không thể lộ ra dấu vết, nói không chừng sau nàu còn có thể lại tới chỗ kia. Nếu lộ ra sơ hở, khả năng hắn liền không gặp lại ngươi.

Cố gắng trấn định, không thể bị hắn phát hiện.

Trịnh Duẫn Hạo bưng cốc nước, cầm một lọ nước đường trở lại, cảnh cáo vài người đang nói chuyện phiếm sau đem này nọ bỏ lên trên bàn trước mặt Kim Tại Trung.

"Uống xong, sau đó tiếp tục làm việc."

"Nga."

Uống một ngụm nước đường, sau đó bịt mũi uống thứ thuốc khiến người ta buồn nôn, sau đó cau mày tùy tay lấy chén nước trắng uống.

Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên cười khẽ ra tiếng, cảm thấy vẻ mặt của cậu cực kì giống con mèo đang cáu kỉnh.

Hắn cũng không tính nhẫn nại ngồi nhìn người ta, vì thế xoay người tiếp tục đối với mấy người kia giảng giải. Chờ hắn cơ bản nói sắp xong, Kim Tại Trung cũng mang bài tập hoàn thành đặt lên trên bàn.

Vốn định sai cậu đem này lấy nọ mang lại, ngẫm lại cậu là bệnh nhân, Trịnh Duẫn Hạo đi tới, xoay người cầm lấy mấy tờ giấy trên bàn.

Vốn chính là bài tập thoạt nhìn rất thú vị .

"Xem ra ngươi thật là kẻ hữu dụng, một chút thời gian như vậy liền đem thứ này viết ra, so với cái tên làm tốt trong đám kia còn hơn xa, ta xem có khả năng người thông qua khảo sát chính là ngươi."

Nghe được lời tán thưởng của hắn, bên cạnh vài người thực tập sinh không cam lòng bắt đầu dị nghị.

Kim Tại Trung đáy lòng thật cao hứng, thầm nghĩ bình thường chăm chú nghe hắn giảng thật là tốt. Lời giảng của hắn cơ hồ đều ghi tạc trong lòng, vì thế hoàn thành bài tập hắn bố trí tự nhiên cũng không khó khăn lắm. Muốn ngẩng đầu nói tiếng "Cảm ơn sư phó" nhưng vẫn là không mở miệng được, vì thế ngẩng đầu lên há mồm nửa ngày lại ảo não cúi đầu xuống.

Bởi vì thời gian quá mức ngắn ngủi, cậu căn bản không chú ý tới đáy mắt Trịnh Duẫn Hạo hiện lên quang.

Đúng là bởi vì cậu vừa ngẩng đầu, Duẫn Hạo tinh mắt thấy cái bớt trên cổ cậu.

Nếu là trùng hợp, chính là xuất hiện cùng ở vị trí trên cổ như vậy, nhưng phía trên còn giữ rõ dấu răng, tuyệt đối không thể là trùng hợp.

Hắn cố gắng xuyên qua cái kính kia mà nhìn rõ ràng người này, mới đột nhiên thấy cậu vô luận là ngũ quan, hình dáng đều giống người hắn gặp tối hôm đó tới cực điểm.

Đại ngốc cũng biết bọn họ căn bản chính là một người.

Như vậy kẻ cực lực dụ dỗ mình, cùng chính mình dây dưa một đêm sáng hôm sau lại biến mất không còn bóng dáng tăm hơi kỳ thật lại ở bên ngay cạnh hắn?

Hắn cố gắng khắc chế nội tâm dao động, dùng âm thanh không quá lớn nhưng đủ làm cả phòng nghe thấy nói:

"Ở đây có một cái bớt, thật sự là đáng yêu."

Kim Tại Trung cả người chấn động, ngẩng đầu nhìn phía hắn.

Trịnh Duẫn Hạo lại giống như cái gì cũng không phát sinh xoay người đói mặt những người khác.

"Hôm nay nhiệm vụ của mọi người là đem kho hàng dựa theo thuộc loại mà lắp ghép thành một thiết bị đầy đủ. Vẻ ngoài tuy rằng quan trọng, nhưng tối thiểu nó phải dùng được. Làm tốt thành phẩm thì mang tới giao cho ta, hơn nữa viết rõ thiết bị dùng để ở nơi nào, sau đó có thể về nhà."

Lắp ghép thiết bị đối với Kim Tại Trung mà nói căn bản không phải vấn đề gì lớn, nhưng cậu căn bản không có biện pháp tập trung tinh thần. Cùng các thực tập sinh khác ở kho hàng, tốc độ hoàn thành tác phẩm của cậu so với người khác chậm hơn rất nhiều.

Giờ nghỉ giữa trưa thậm chí có người đã hoàn thành bài tập giao lại cho Trịnh Duẫn Hạo, còn đại bộ phận đều hoàn thành hơn nửa thành phẩm nên rủ nhau ra ngoài công ty ăn cơm trưa.

Do muốn sớm hoàn thành bài tập, vừa vặn không có khẩu vị nên cậu lại một mình ở lại kho hàng tiếp tục ghép thiết bị. Tại Trung không hề tập trung lên những thứ trên tay mà nghĩ về câu nói vừa rồi của Trịnh Duẫn Hạo. Theo lý mà nói hắn...

Hắn là đã phát hiện.

Buổi tối hôm kia Trịnh Duẫn Hạo cũng nói qua câu đó, tuy rằng giọng điệu trong lời nói cũng không thể ghi nhớ được nhất thanh nhị sở nhưng Tại Trung cậu chính là biết, Trịnh Duẫn Hạo nhất định đã nhìn ra.

Bằng không làm sao có thể ngay cả loại phiến tình ngữ khí này cũng đều giống nhau như đúc?

Càng nghĩ như vậy, cậu càng không tập trung được lực chú ý.

"Ngươi dùng tuyến lại này là không được."

Nghe thấy âm thanh đó, cậu suýt vung tay ném thủy tinh chế phẩm lên trên cao.

Trịnh Duẫn Hạo đem thứ trong tay cậu thuận đến trong bàn tay mình cẩn thận xem, không quá vừa lòng nhíu mày.

Kim Tại Trung đương nhiên biết thứ này hoàn thành không tốt, việc nó bị chỉ đạo lão sư cầm trong tay kiểm tra là mặt khác một hồi sự. Dù sao ở trong mắt Trịnh Duẫn Hạo, cậu vẫn ưu tú nhất trong đám thực tập sinh này, cậu rất muốn thông qua khảo sát ở lại công ty, ở lại cùng hắn công tác. Cũng không hẳn là vì hắn, nhưng hiển nhiên việc hắn ở đây cũng là một nhân tố quan trọng.

Cậu muốn tìm đến một công việc nhanh chóng ổn định, hơn nữa đây là công việc đúng ý muốn của cậu.

"Ngươi hôm nay thật sự không tốt, Tại Trung."

"Ân."

Cậu đương nhiên biết.

Nếu như bình thường, Trịnh Duẫn Hạo quan tâm như vậy sẽ làm cậu nhảy nhót hơn nửa ngày, nhưng lúc này cậu như thế nào cũng không cao hứng được, bởi vì cậu đại khái có thể đoán được Trịnh Duẫn Hạo kế tiếp muốn nói những lời liên quan tới chuyện tình buổi tối hôm kia.

"Ta cảm thấy ngươi nên ở nhà nghỉ ngơi một chút, như vậy kịch liệt, chỉ sợ một ngày là không thể hồi phục."

Cậu cắn nhanh môi dưới, cảm giác người này đang tới gần.

"Nếu như không phải bị ta vạch trần, ngươi tính giấu tới khi nào?"

Cảm thấy hơi thở người kia đang ở chính bên tai mình, Kim Tại Trung chưa kịp mở miệng giải thích, kính trên mũi đã bị tháo xuống phóng tới cạnh cái giá thượng. Có lẽ là tầm mắt mơ hồ tạo ra duyên cớ, trong lòng cậu khẩn trương cũng không sai nhưng thật ra bị tách ra không ít.

"Ta không tính cho ngươi biết."

Tháo cái kính chướng mắt xuống, tuy rằng tóc có điểm lôi thôi, nhưng khuân mặt này thật ra Trinh Duẫn Hạo rất rất thích.

Cùng bộ dạng hóa trang lần đó bất đồng, tuy rằng vẫn là mày rậm mắt to, lông mi hơi hơi thượng kiều nhưng hiển nhiên không trang điểm mặt mày càng thêm tinh tế tinh xảo.

"Tính vĩnh viễn không nói cho ta biết?"

"Đúng."

Tính của cậu chính là như vậy. Chính là...

Khả năng một ngày nào đó cậu không kiềm chế được lại đi tới quán Bar kia, giống với lần trước dùng khuôn mặt cùng vũ đạo khiến hắn chú ý, sau đó lại cùng hắn tới khách sạn gần đó. Nhưng sau đó, cậu chỉ sợ vẫn lựa chọn làm bộ như cái gì cũng chưa phát sinh, thanh thảnh ổn định ở trong công ty làm việc.

"Ngươi đúng thật là..."

Trịnh Duẫn Hạo muốn nói lại thôi.

Hắn căn bản không biết sẽ phải nói gì với người này.

Nói thật, hắn vừa phát hiện Kim Tại Trung là tiểu hồ ly đêm đó cũng hết sức giật mình. Dù sao trong mắt hắn Kim Tại Trung cũng là một đệ tử ngoan ngoãn, không gây phiền toái, không làm ầm ĩ, đúng hạn hoàn thành bài tập, thành tích luôn dẫn đầu, mà khi hắn nhìn đến cái bớt có vết răng kia, tuy nói giật mình nhưng tựa hồ cẩn thận nghĩ đến cũng không quá mức ngoài ý muốn.

Muốn nói tối hôm kia, hắn là không biết tiểu hồ ly câu dẫn kia là ai, nhưng Kim Tại Trung chắc chắn biết hắn là ai mà vẫn dụ dỗ hắn cùng nhau phát sinh quan hệ. Chuyện cũng đã xảy ra nhưng người này không muốn cho hắn biết, còn có ý đồ giấu giếm.

Lý do chuyện này tựa hồ còn có chút phức tạp.

Đêm đó biểu hiện của cậu trúc trắc lại nhiệt tình, hiển nhiên không phải kẻ thường xuyên tới nơi đó. Như vậy...

Chẳng lẽ việc hắn suy nghĩ là đúng, người kia chủ động dụ dỗ hắn là vì tâm tư muốn tiếp cận hắn?

Lúc này có lẽ không thể nghĩ ra lý do người này tiếp cận hắn, nhưng nếu là thực tập sinh, không lẽ...

"Nếu ngươi muốn ở lại công ty, hoặc là thật sự cố gắng vượt qua cuộc thi khảo sát, hoặc là đi tìm lão tổng giúp, đừng hướng ta mà nghĩ biện pháp. Ta chỉ là tiểu viên chức hỗ trợ thực tập sinh, không giúp được ngươi cái gì."

Kim Tại Trung có điểm kinh ngạc khi nghe lời nói của hắn nhưng nghĩ một chút liền hiểu được ý tứ của hắn.

"Ta không phải..."

Quên đi, giải thích để làm gì?

"Không phải cái gì?"

Cậu chính là không muốn làm cho người này hiểu lầm lý do phát sinh sự tình đêm hôm đó, nhưng cũng không nghĩ như vậy đem điều trong lòng công bằng nói ra. Cậu không có dũng khí như vậy. Với cậu hiện tại làm một thực tập sinh ngoan ngoan là đã tốt, về sau trở thành hậu bối của hắn có thể thản nhiên ở chung, còn lại cậu cũng không có quá nhiều mơ tưởng. Nhưng Trịnh Duẫn Hạo ép hỏi lại làm cho cậu khó xử.

"Ta cảm thấy chính mình cố gắng thì cũng có thể lưu lại."

"Không sai."

Trịnh Duẫn Hạo không keo kiệt mà cho cậu một khẳng định.

Xác thực, trong ngần ấy thực tập sinh khả năng ở lại cao nhất là cậu.

"Vậy ngươi đến tột cùng là vì cái gì?"

Đem cậu bức đến góc tường, Trịnh Duẫn Hạo hơi hơi cúi đầu nhìn bộ dáng không chỗ trốn của cậu, đột nhiên cảm thấy trong lòng như vậy có chút thỏa mãn. Hắn vốn không muốn gây khó xử cho người này, đơn giản chính là vì bất mãn cái gì người này cũng không biểu lộ thái độ thôi.

Bị hắn dùng thân thể vây ở góc sáng sủa, bởi vì không có kính mắt làm cho tầm mắt có chút mơ hồ, thêm Trịnh Duẫn Hạo đứng ngược sáng nên cậu cơ hồ không thấy rõ ngũ quan trên mặt đối phương.

Coi như mọi chuyện chưa hề phát sinh không phải tốt nhất? Hắn lại bức mình tới tình trạng này.

"Kỳ thật ta..."

Cái loại này căn bản không nói lên lời.

"Thích thượng ta?"

Đối diện nhìn lên mặt hắn, phát giác toàn bộ gương mặt đều mang theo ý cười.

Căn bản là... Không có khả năng nói được... Nói vậy.

Nhìn cậu kích động cũng không vội vã phủ nhận, Trịnh Duẫn hạo cơ hồ đã muốn khẳng định điều người này giấu giếm.

"Tốt lắm, nhìn ngươi dọa..."

Cảm giác tay đối phương ở trên trán mình trượt xuống, nhìn đến đầu ngón tay thượng giọt nước mưa mới phát giác chính mình thế nhưng không ít hãn. Kim Tại Trung cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào hắn, chờ đợi lời nói tiếp theo của mình.

"Ta sẽ không làm khó dễ ngươi, chính là muốn khẳng định ý nghĩ trong lòng mà thôi. Ta cũng muốn xác nhận ngươi là không có ác ý, nếu không về sau nếu xảy ra chuyện gì cũng sẽ mang cho ta không ít phiền toái. Trong công ty không ai biết tính hướng thật của ta, vì phòng ngừa lời đồn đại biện pháp tốt nhất chính là đá ngươi ra đi."

Đương nhiên, nói rõ ra chính là hù dọa cậu.

Nhưng cậu xác thực bị dọa.

"Ta sẽ không đem chuyện này nói cho bất cứ ai! Thật sự! Thỉnh không cần khai trừ ta, ta rất muốn lưu lại!"

"Tốt lắm, vì tránh những phiền toái không cần thiết, ta muốn uy hiếp đến này nọ của ngươi."

"Cái gì.. Cái gì đông... Ngô..."

Kim Tại Trung chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sai đó toàn thân cao thấp chỉ còn cảm giác nóng cháy trên môi.

Trịnh Duẫn Hạo kịch liệt hôn môi, cơ hồ cùng buổi tối hôm kia không sai biệt lắm, cho nên cậu căn bản hoàn toàn rối loạn, thời điểm khóa quần bò bị hắn kéo ra, cậu không hề ý thức, thẳng đến khi vận mệnh tử bị hắn dùng tay cầm lấy mới biết bản thân đã muốn lâm vào nguy cơ.

"Ngươi muốn làm gì?"

Cậu phải... Bảo trì lí trí, nếu không nhất định sẽ bị hắn cho là kẻ không biết kiềm chế.

Rõ ràng ở trước người khác đều vạn lần thanh tỉnh, nhưng trước mặt người này lý trí đều nhanh chóng biến mất.

Trịnh Duẫn Hạo gì cũng không nói, tay chậm rãi tiến hành động tác.

Thẳng đến khi Kim Tại Trung không chịu nổi mà thỏa mãn trong tay hắn, hắn mới vừa lòng buông tay chân đối phương ra, tùy tay lấy cái khăn cũ bên cạnh chà lau sạch sẽ.

Kim Tại Trung sau giây phút thất thần ngắn ngủi lập tức kéo quần, lùi lại bức tường phía sau, sợ hắn làm ra chuyện dọa người.

"Tốt lắm."

Cầm lấy màn hình điện thoại đem tới trước mắt hắn, chính là hình ảnh cao trào vừa rồi.

"Ngươi..."

"Như vậy là ổn. Ngươi tiếp tục thanh thản ổn định thực tập, ta sẽ hảo hảo dạy ngươi."

"Dạy". Hai chữ cố ý nhấn mạnh, vẻ mặt hoảng hốt như cũ của Kim Tại Trung một chút cũng không chú ý tới điểm này. Chờ Trịnh Duẫn Hạo rời đi hồi lâu, chính cậu chống cánh tay đã nhũn ra mà đứng lên, mới đột nhiên ý thức được một vấn đề quan trọng:

Nói là để uy hiếp hắn này nọ, kia chẳng phải về sau đều bị hắn quản chế sao?

Ân... Đó là tự nhiên.



[A+B = ?]

Trịnh Duẫn Hạo sửa sang cho hoàn hảo rồi trở lại phòng làm việc. Vừa vào cửa liền chú ý tới tân tiến viên chức cùng công ty đang ghé vào xem bản thiết kế của Kim Tại Trung.

Không phải nói trừ hắn đều chán ghét người khác động chạm?

Vậy sao tay người kia lại ở trên vai hắn.

Hắn nhớ rõ Kim Tại Trung cũng hứa hẹn sẽ không đem bỏ kính mắt ra khi đang làm việc.

Kính mắt đâu?

Hắn chán nản đưa tay cầm gì đó trên bàn rồi ngồi xuống ghế không nói lời nào, nhìn chằm chằm về phía hai người kia.

"Tiểu Trịnh, đừng như vậy, người trẻ tuổi muốn học hỏi thôi mà, bình tĩnh bình tĩnh."

Sau khi lão bà sinh hoàn đứa nhỏ lại đợi cho đứa trẻ tròn tháng mới đi làm lại, vị tiền bối kia nhìn hắn như vậy bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, nhưng vẫn đứng ở lập trường người đi trước cho hắn lời khuyên.

Bên kia Kim Tại Trung cùng đồng sự sau khi hoàn thành bước đầu bản thiết kế, quay đầu cầm chén lấy thêm nước mới chú ý tới ở cách đó không xa Trịnh Duẫn Hạo thoạt nhìn thần sắc không tốt.

"Làm sao vậy?"

"Ngươi như thế nào tháo kính mắt xuống?"

Kim Tại Trung nhíu nhíu mày, tựa hồ không hiểu được ý tứ trong lời nói.

Trịnh Duẫn Hạo trong lòng thầm nghĩ chỉ sợ lại làm cho cậu nhớ kỹ chuyện này.

"Nga, vừa rồi chúng ta xem không quá việc liền nghỉ ngơi trong chốc lát, Tại Trung hắn thoạt nhìn sắc mặt không tốt, ta liền khuyên hắn ghé vào trên bàn ngủ một lát, kết quả hắn đem kính mắt phóng tới trên bàn, ta không nghĩ qua liền cho vào thùng rác, hỏng mất rồi."

Tân tiến viên chức vừa rồi ở cùng Kim Tại Trung cười cười, sau đó quay đầu nhìn Kim Tại Trung đang uống nước.

"Tại Trung, ngươi bỏ kính mắt nhìn được lắm nha! Làm sao học tiểu lão đầu tử mang cái loại kính mắt này, tìm cái kính sát tròng thật tốt, lại đi mua thêm vài bộ quần áo, khẳng định một đám nữ hài tử chạy theo ngươi."

Kim Tại Trung cầm cốc nước cảnh giác nhìn phía Trịnh Duẫn Hạo, đối phương quả nhiên vẻ mặt không hờn giận quay đi chỗ khác.

Sớm biết rằng hắn sẽ không quan tâm thì đã không mang việc gỡ kính mắt xuống trêu hắn, như thế thật rắc rối.

Trước kia cậu không biết Trịnh Duẫn Hạo đã vậy còn quá để ý điểm này, vừa thấy cậu với bộ dáng này thì sau đó sẽ hảo hảo "dạy" cậu một phen. Đừng nói đồng sự nữ, ngay cả cậu cùng một ít nam đồng sự tán gẫu mấy câu cũng sẽ khiến cho hắn không vui. Vốn cậu cảm thấy ở chung như vậy thật vất vả, nhưng điều Lý Thành Tuấn lần trước lặng lẽ nói với cậu "Duẫn Hạo khi yêu là tên đại dấm chua" mới làm cho cậu hiểu được tất cả.

Có đôi khi cậu cũng sẽ cố ý cùng người đồng sự nào đó nói mấy câu kích thích người kia, nhưng cho tới bây giờ đầu nắm chắc đúng mực.

Nói đến cũng kì quái, sau khi cùng Trịnh Duẫn Hạo chân chính ở chung, cậu đối mặt với người khác cũng thản nhiên hơn, có thể cùng đồng sự hảo hảo ở chung, cũng không vì động chạm người lạ mà sợ hãi nữa.

Chính là đối với thay đổi của cậu, Trịnh Duẫn Hạo một chút cũng không vui.

"Ta thấy như vậy tốt lắm, đã thành thói quen rồi."

"Ôi chao đừng đừng đừng!"

Tân tiến viên chức nhìn cậu một bộ ủ rũ cảm thấy đặc biệt không phục, hắn là xuất phát từ hảo ý mà đề nghị Kim Tại Trung, đối phương không tiếp thu, trong lòng hắn đương nhiên không thoải mái.

"Tại Trung à, ta nói thật, lần trước ta đi qua quán Bar, bên trong có vài muội muội siêu đúng giờ. Có hứng thú cùng đi xem xem? Ta xem ngươi chú ý chút tới ngoại hình nhất định dễ như trở bàn tay!"

"Ha ha a... Ta xem vẫn là không cần."

Trịnh Duẫn Hạo trong ánh mắt đã bắt đầu phát hỏa.

Tuy nói có thể cùng đồng sự yên bình ở chung, nhưng muốn ứng phó loại tình huống này Kim Tại Trung vẫn là vụng về chút.

"Tiểu tôn, rảnh như vậy giúp ta phân tư liệu dựa theo trình tự, sau đó mang đi photo rồi đóng dấu hai mươi bản chia cho mọi người trong tổ. Kim Tại Trung, theo ta đi ra, ta có chuyện an bài cho ngươi."

Trịnh Duẫn Hạo đem tư liệu trên bàn ném tới cho người đang lôi kéo Kim Tại Trung lải nhải, quay đầu liếc mắt một cái ý bảo cậu đuổi theo, sau đó mở cửa phòng làm việc đi ra ngoài.

"Phó tổ trưởng tức giận, Tại Trung, ngươi phải cố lên!"

Kim Tại Trung đi theo, cả người run run, sau đó thuận tay đóng cửa phòng lại.

Trịnh Duẫn Hạo tuy rằng không ở cửa chờ cậu nhưng cậu cũng đoán được phải đi chỗ nào.

Lúc này kho hành lý có người công tác, như vậy khẳng định chính là...

Cắn răng một cái, bước vào thang máy.

"Thật sự... Sẽ có người đi lên... Hừ... Đừng..."

Từ lần trước lên tầng thượng ăn cơm hai người đã vô tình phát hiện góc nhỏ ẩn nấp này, Trịnh Duẫn hạo liền thường xuyên thừa dịp giờ nghỉ ngơi đem cậu lừa gạt đi lên.

"Không có ai."

Chính vì đây là nơi nguy hiểm, hắn mới càng thêm hưng trí.

Tối hôm qua cũng là bị hắn lăn qua lộn lại ép buộc mới cảm thấy không tinh thần tháo mắt kính ngủ một lát. Nói lên việc này Kim Tại Trung cũng hết sức ủy khuất. Nhưng tại đây ai nào dám? Muốn cùng hắn nhắc tới chuyện này, khẳng định sẽ lại là bị hắn hảo một phen ép buộc. Vốn lần trước đạt thành ước định nói đem ảnh chụp ở kho hàng kia xóa đi, kết quả trong di động không còn, nhưng lại còn trong máy tính, không có việc gì trước mặt hắn lấy ra xem lại, làm cậu mỗi lần chỉ muốn chui vào ổ chăn.

Sau đó khẳng định không thể thiếu một phen ép buộc.

"Ta cảm thấy ta đều bị ngươi biến thành cuộc sống thối nát."

"Thối nát liền thối nát, chỉ cho ngươi nghĩ tới theo ta thối nát."

Mỗi lần đều cưỡng thế như vậy, cố chấp đứng lên, như là nhận định món đồ chơi nhất định phải đến tay tiểu hải tử.

Đối với điểm này, cậu thúc thủ vô sách.

"Thoải mái sao?"

Địa phương kia bị dùng sức đỉnh đỉnh, Kim Tại Trung kêu rên hai tiếng, dỗi không nói lời nào.

Nhưng giây tiếp theo cậu liền hối hận.

Động tác người nọ càng điên cuồng, khiến cho cậu hé miệng liền ừ a a không thành điệu, đành phải cắn chặt răng không cho tiếng rên rỉ phát ra quá lớn, để tránh thực sự có người nghe được tiếng vang kỳ quái từ ống thông khí mà hiếu kì tìm đến.

Người phía trước rõ ràng lo lắng bị người trong công ty phát hiện, nhưng giờ chẳng sợ ai, động bất động liền gọi cậu một mình ra bên ngoài.

Mỗi lần đều giống như vậy làm cực hạn, đại bộ phận chính là miệng nói kiểm tra, nói chuyện động thủ đùa giỡn một phen, xem như công tác khoảng cách tiểu tình thú. Mỗi lần Kim Tại Trung đều là lo lắng nhìn đông nhìn tây sợ bị ai thấy, người này lại cố tình lấy trêu trọc cậu làm vui, gần nhất lại ở trong văn phòng thường thường đối cậu động tay động chân.

Tuy nói hai nam nhân ở trong mắt người khác kề vai sát cánh linh tinh cũng không sao, nhưng trong lòng có quỷ, vậy thì không phải nhất mã sự.

Đem quần áo mặc lại, tức giận mở cửa sân thượng xuống lầu về phòng làm việc, ra thang máy vừa vặn gặp gỡ tân tiến viên chức cầm túi cơm hộp đang trở về phòng làm việc.

"Ôi chao? Tại Trung? Vừa vặn, ta giúp ngươi mua cơm, trở về cùng ăn đi."

"Ân, cám ơn."

Trịnh Duẫn Hạo ở một thang máy khác đi ra, vừa vằn nhìn thấy Kim Tại Trung tiếp nhận hộp cơm.

"Kim Tại Trung, ngươi theo ta đến..."

"Ta rất đói bụng, muốn ăn cơm trước."

Bị hắn hành như vậy, Kim Tại Trung cũng là đầy mình hỏa, tạm thời không thèm để ý tới hắn nữa.

"Ân, chúng ta đi về trước ăn cơm."

Tiểu Tôn lôi kéo cậu liền hướng phòng làm việc đi, Kim Tại Trung bởi vì miệt mài quá mức vừa rồi nên khó tránh khỏi khi đi có chút tập tễnh. Tiểu tôn thấy như vậy cũng không hỏi nhiều, đỡ cánh tay hắn giúp đỡ cậu bước đi.

Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên hối hận khi từ chối cùng Lý Thành Tuấn cùng ăn cơm. Lúc này hắn đành phải quay đầu ra công ty hảo bằng hữu cùng nhau dùng cơm trưa. Tiến tới trước thang máy mơ hồ còn nghe thấy âm thanh đối thoại của hai người phía trước.

"Ngươi thực không sao? Muốn hay không ta thay ngươi tìm người dạy dỗ hắn?"

"A?"

"Phó tổ trưởng a! Ta xe hắn luôn luôn đối với ngươi không tốt, còn kêu một mình ngươi ra ngoài, có phải hay không đối với ngươi động thủ? Đánh chỗ nào? Cho ta xem..."

"Không có..."

Hắn, ở trong mắt tân tiến viên chức trở thành người khi dễ người mới rất đáng giận.

—End—

Lần đầu edit nên ta tung hết trong 1 bài post. Mọi người góp ý kiến cho ta nhé. Kamsa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yunjae