Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương4: Ngôi sao của tôi

*

* *

Buổi tối, lúc nào cũng vậy, dù cuộc sống có thay đổi như thế nào thì thói quen của nó vẫn không hề thay đổi... Ngắm sao. Tối mùa hè, bầu trời lúc nào cũng cao và thoáng, ít mây, đó là thơi điểm thuận lợi để ngắm sao nhất. Những ngôi sao hiện lên rõ rệt trên nền trời đen, toả sáng nhấp nhéy. Dù chúng chỉ phát ra những ánh sáng nhỏ, không đủ để chiếu sáng toàn bộ bầu trời đen tối nhưng cũng đủ khiến chúng trở nên đẹp và lộng lẫy giữa bầu trời đêm. Nhìn ngắm những ngôi sao ấy khiến nó cảm thấy thật bình yên và hạnh phúc. Những lúc đấy, nó lại suy nghĩ về cuộc đời của mình, khẽ mỉm cười, khẽ rơi nước mắt. Nó nghĩ đến người mẹ bây giờ. Bà rất tốt với nó. Bà đưa nó về nhà khi nó nằm giữa trời mưa tuyết. Bà nhận nó làm con nuôi, cho nó trở thành một thành viên của gia đình nho nhỏ. Bà luôn bênh vực nó, dù nó không phải con ruột của bà. Và nó cũng đã nhiều lần suy nghĩ: "Tại sao mẹ nuôi lại đối xử tốt với con như thế chứ?". Chính nó cũng không trả lời được câu hỏi này. Nó chỉ cần biết một điều, đó là nó cũng sẽ chăm sóc cho bà, đối xử với bà như con ruột với người mẹ kính yêu. Vì nó hiểu rằng, sự cưu mang, đùm bọc của bà, tất cả những hạnh phúc mà nó đã nhận được đều là nhờ có bà. Bà sẽ mãi là người nó yêu thương và kính trọng. Nhưng nghĩ đến mẹ nuôi, nó lại nhớ đến mẹ ruột của mình, bà cũng tốt với nó như vậy. Tuy bà nghèo, không thể đủ sức mang lại hạnh phúc cho nó, nhưng đó cũng đủ khiến nó rơi nước mắt. Nó nhớ lại cảnh trước khi nó đi. Và nó nhớ hơn cả là khuôn mặt của bà lúc ấy. Nước mắt bà tuôn ra không ngớt, ướt đẫm hai hàng mi, lăn dài trên đôi má gầy của bà. Giọng nói đau đớn của bà khi đó... Nước mắt nó lại rơi. Nó muốn về lại căn nhà cũ nát, ẩm ướt đó. Nó muốn nhìn lại hình dáng ấy, khuôn mặt ấy, muốn được chạm vào đôi bàn tay gầy guộc ấy, muốn được ôm cái thân hình ấy, và nhất là muốn nói: "Con yêu mẹ, con yêu mẹ rất nhiều. Dù con không hạnh phúc, nhưng con vẫn biết ơn mẹ vô cùng. Con muốn ngày nào cũng được nói câu đó với mẹ, mẹ à."

"Mẹ hiện giờ thế nào rồi? Sau khi con đi, bố có đánh mẹ không, bố không làm đau gì mẹ chứ? Nếu con còn ở đó, con nhất định sẽ đỡ đòn cho mẹ. Con không muốn mẹ bị bất cứ vết thương nào. Vì con yêu mẹ rất nhiều. Con sẽ không để ai làm hại mẹ, kể cả bố. Bố ác lắm. Mẹ đã khuyên con ra đi. Chắc ông ý hận mẹ lắm!. Ông ý không tốt. Mẹ luôn nói với con rằng phải kính trọng ông ý, dù ông ý có đánh đập hay hành hạ cũng không được hận, không được giận ông ý. Nhưng con không làm nổi mẹ à. Con không thể không hận khi ông ý đánh mẹ, khi ông ý đánh con và hơn nữa là bán con đi. Con ghét ông ý lắm mẹ à. Con không nghe lời mẹ rồi! Mẹ giận con không? Con nhớ mẹ nhiều lắm!Mẹ đang lo cho con phải không? Con vẫn khoẻ mẹ à, con đang sống rất hạnh phúc..."

Rồi nó bật khóc... Nước mắt ướt đẫm cánh tay. Nó nấc lên trong hai hàng nước mắt, đưa tay khẽ quệt. Nó không được khóc to, mẹ nuôi mà biết sẽ buồn lắm, bà không bao giờ muốn nó khóc. Đưa mắt nhìn lên những ngôi sao, để cho cơn gió mùa hè thổi ngang qua mái tóc màu hạt dẻ của nó. Dường như nó muốn sao và gió hãy gửi những suy nghĩ của nó tới cho mẹ, để cho mẹ biết nó nhớ và yêu mẹ như thế nào, để mẹ biết nó đang sống rất tốt.

Nó mải đắm chìm trong những suy nghĩ của mình, không để ý rằng phía sau, có người đang đứng nhìn nó. Người đó không hề biết về quá khứ của nó, và cũng chưa bao giờ hỏi nó cả (vì chỉ mình mẹ nuôi biết điều này). Người đó chính là Jin. Jin nghĩ rằng cuộc sống trước đây của nó chắc chắn rất đau khổ, chính vì vậy cậu bé cúng không muốn hỏi nhiều. Mẹ luôn nhắc cậu là phải đối xử thật tốt với Yul, lúc nào cũng phải làm cho Yul hạnh phúc và nhất là, không bao giờ được phép làm nó buồn hay khóc. Jin cũng đã 15 tuổi rồi, cậu bé đủ khả năng hiểu được những điều đó. Nhưng nhìn Yul khóc như vậy, Jin cũng thấy rất buồn. Cậu bé tự hứa với mình sẽ bảo vệ Yul, dù Yul không phải em ruột của mình nhưng cậu bé nhất định sẽ bảo vệ nó bằng mọi giá.

*

* *

Tại một quán bar cao cấp ở Chiba, một quán bar chỉ dành cho Kingdom- những Boss nhỏ nổi tiếng của thế giới ngầm, là nơi vui chơi, ăn uống và cũng là chiến trường, nơi thanh toán lẫn nhau của các bang lớn trên toàn nước Nhật.

Tiếng nhạc DJ sôi động vang lên cùng tiếng nói chuyện, tiếng hò reo của những nhân vật xung quanh. Tất cả họ đều mang trong mình những thế lực vô cùng to lớn, lớn nhất phải kể đến hai con người, họ nắm cả thế lực kinh tế lẫn thế lực ngầm. Đó chính là Ngài Zan và Ngài Kyo- hai ông vua nổi tiếng. Vì thế lực của họ dường như rất cân bằng với nhau nên đành cùng nhau nắm giữ ngôi vua...

- Trong này ồn ào quá! Ra ngoài đi.- Tiếng nói của Zan vang lên.

- Đang vui mà.- Kyo nhẹ nhàng cầm cốc rượu vooka đưa lên miệng và nói.

- Cậu quen rồi, tôi không thích ồn ào lắm.- Zan nhăn nhó xoay xoay ly rượu.

- Ờm, vậy đua nhé.- Kyo đề nghị.

- Ok, lâu không đưa, thấy mỏi xương thật đấy!- Zan nháy mắt và nhấp một ngụm whisky.

- Có xe chưa?

- Đợi chút.- Zan nói rồi rút điện thoại của mình ra. Sau khi nói vài câu ra lệnh cho ai đó, hắn tắt điện thoại và tiếp tục nhấm nháp ly rượu.

Chưa đầy một phút sau, chiếc môtô đen bóng loáng của Zan đã được đem đến. Một người con trai tóc đen bước xuống khỏi xe, kính cẩn chào hắn và Kyo:

- Xe đây thưa ngài. Chào ngài Kyo- Xi-a cúi đầu.

- Chào cậu, lâu không gặp- Kyo nói.

- Vâng. Ngài vẫn khoẻ chứ?- Xi-a mỉm cười.

- Ừm.

- Đi thôi! Cậu về trước đi. Tôi qua đây chút.- Zan gật gù đón lấy chiếc xe từ phía Xi-a

- Vâng thưa ngài.

Nói rồi, hai tên này vụt biến mất sau tiếng rít ga chói tai và làn khói xăng đục ngầu.

Hai chiếc xe phóng đi trên con đường cao tốc vắng vẻ. Thỉnh thoảng có một chiếc vọt lên nhưng không lâu sau chiếc kia cũng tiến lên. Hai chiếc môtô chạy song song với nhau cùng với vận tốc nhanh nhất có thể.

"Vèo"... "Vèo"..." Vụt"... Không khí xung quanh cũng bị xé toạc bởi cái vận tốc kinh hoàng ý. Cuộc đua ý kéo dài gần một tiếng đồng hồ mà không có ai thắng cả. Và chỉ khi biết rằng không ai có khả năng thắng nên hai tên khùng tốc độ của chúng ta dừng lại truớc một cánh đồng .

- Lại không có ai thắng cuộc cả.- Kyo bước xuống trước tiên cùng với cái mỉm cười devil.

- Tài năng của cậu vẫn không hề suy giảm, có khi còn tăng lên ý chứ!- Zan nhìn Kyo và cười.

- Cậu cũng đâu kém.

Hai đứa ngồi xuống một bãi cỏ gần đó, thả hồn theo gió cho "mát" . Zan nhìn lên bầu trời. Hôm nay trời rất nhiều sao, và ngôi sao mờ nhất cũng phát sáng lấp lánh. Mắt hắn lại ướt...

- Lại nhớ hồi đó à?- Kyo lên tiếng, mắt hướng về phía xa.

- Ừm. Sao quên được chứ! Cậu cũng vậy mà.

- Ừm. Lúc đó thật vui biết bao.

- Tôi nhớ đến nụ cười của Chil lúc đó. Tôi nhớ cái kỉ niệm... lần mà cậu tranh giành Chil với tôi, lại còn làm Chil khóc nữa.

- Tôi đâu cố ý. Tôi chỉ muốn trêu Chil thui mà. Với lại lúc đây, tôi ghét nhìn thấy cậu chơi với Chil lắm.

- Tôi hiểu, nhưng chơi chung không được sao?

- Cậu hiểu tôi không thích chia sẻ gì với người khác mà.

- Cậu cũng nên tập sống biết chia sẻ đi. Cậu không thể lúc nào cũng giữ nó riêng cho mình, càng làm như thế, cậu sẽ càng dễ mất nó hơn.

- Cậu đang dạy tôi ư.

- Không, đó là tôi khuyên cậu. Cậu không thể hiểu cảm giác khi cậu mất đi một cái gì đó vô cùng quan trọng đâu. Cậu mới chỉ mất Chil thôi. Còn tôi, tôi mất mát nhiều hơn cậu. Có lẽ vì thế, nhiều lúc tôi suy nghĩ chín chắn hơn cậu.

- Hừm, nói cũng đúng. Nhưng bản tính tôi là như thế, nó dưòng như ăn vào máu thịt rồi.

- Mọi thứ đều có thể thay đổi, con người cũng có thể mà.

- Ừm, cảm ơn lời khuyên của cậu.

- Về thôi, muộn rồi. Mai còn đi học- Zan đứng dậy tiến về phía chiếc xe.

Kyo cũng đứng dậy, mỉm cười: "Chil thích sao đến vậy ư?"

*

* *

Sáng hôm sau, tại một căn nhà nhỏ trong một góc phố nào đấy của thành phố Chiba...

- Yul ơi dậy đi học nào.- Jin đập cửa phòng nó.

Bên kia cánh cửa chẳng hề có tiếng động gì. Điều đó báo hiệu người trong phòng kia có lẽ vẫn còn chưa tỉnh giâc.

- Muộn học rồi dậy mau!- Jin tiếp tục đập cửa đến nỗi cánh cửa như sắp long ra.- Cái con bé này có dậy đi học không hả?

Vẫn chẳng có động tĩnh gì. Mặc cho Jin có gào thét, đập cửa mạnh như thế nào, cái người kia vẫn chẳng hề hay biết.

Jin dường như bất lực trước con em gái của mình. Cậu bé chợt nghĩ ra một kế sách tuyệt vời để trừng trị nó.

Jin mở cửa, nhẹ nhàng bước vào phòng Yul. Nó vẫn đang say sưa trong giấc ngủ. Đôi mắt nhắm lại, lông mi dài cong cong, mái tóc xoã xuống cùng với đôi môi hồng hồng. Nhìn nó lúc này mới đáng yêu làm sao! Nhưng dường như Jin không quá chú ý đến việc nhìn ngắm nó mà cậu bé đang chuẩn bị thực hiện kế sách của mình. Jin tiến đến sát bên giường và...

"Choang"... "Choang"... "Choang". Cậu bé đập hai cái vung xoong vào với nhau tạo ra âm thanh vang dội khiến người đang ngủ say cũng phải tỉnh dậy

Nó hét dựng lên rồi ngồi bật dậy bịt hai tai lại.

- Dậy rồi hả?- Jin cười nhếch miệng.

- Anh làm cái gì vậy hả? Điếc tai quá à. Sao em ngủ được chứ?- Cô bé vẫn hồn nhiên muốn ngủ tiếp.

- Ngủ nữa này! Ngủ nữa này!- Jin tiếp tục đập hai cái vung xoong vào nhau.

- Thui thui, em xin anh.- Nó giở giọng van nài.

Jin cốc cho nó mấy phát vào đầu, miệng liên tục trách móc:

- Biết mấy giờ rồi không mà còn ngủ hả? Sắp muộn học rồi đấy?

- Oái. Đã bảy rưỡi rồi á?- Nó ngạc nhiên khi nhìn vào cái đồng hồ.

- Không phải bảy rưỡi, mà là bảy giờ ba mươi tám phút rồi thưa cô.

- Hic. Em lại dậy muộn hả?

- Lại còn hỏi câu thừa nữa nè.- Jin cốc cho nó thêm phát nữa vì cái tội chậm hiểu.- Đi vào vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi còn đi học. Nhanh!

- Dạ em biết rồi ạ.

Nói rồi nó nhảy xuống khỏi giường, cuống cuồng cầm bộ quần áo đồng phục rồi chạy tót vào phòng vệ sinh. Jin đứng lại trong phòng không biết làm gì ngoài hành động lắc đầu và chép miệng: "Chẳng hiểu sao mẹ lại nhận con nhỏ hâm hấp này làm con nuôi cơ chứ."

Chưa đầy năm phút, nó đã chuẩn bị đầy đủ để đi học. Nó chạy vội xuống nhà, hôn "chụt" lên má mẹ nó rồi cầm cái bánh sandwich và hộp sữa chạy ra ngoài. Anh Jin đã dắt xe đợi ở cổng rồi. Vì tội dậy muộn của nó mà hôm nay Jin phải phóng xe cật lực mới tới kịp giờ. Vừa đi vào lớp, Jin vừa giáo huấn nó vừa cốc cho nó mấy phát vào đầu.

- Nói bao nhiêu lần rồi. Lúc nào cũng dậy muộn.- Jin nói

- Em xin lỗi, tại hôm qua...- Nó ấp úng trả lời.

- Lại thức khuya ngắm sao rồi khóc thút thít chứ gì.

- Ơ, anh thấy à.- Nó ngạc nhiên, cúi mặt xuống.

- Thấy cái gì chứ. Lần sau khóc nhỏ thôi, bên phòng anh cũng nghe thấy. Mẹ biết lại buồn thì sao.

- Mẹ biết không ạ?- Nó trợn tròn mắt lên hỏi.

- Không.

*

* *

Vừa bước chân đến cửa lớp, anh em nó phải vội vàng chạy vào vì cô giáo đã đi ngay phía sau. Trong giờ học, nó bị cô giáo gọi liên tục. May cho nó là tiết toán, môn học mà nó yêu quí nhất nên cũng không khó khăn gì khi cô giáo gọi.

Kết thúc hai tiết toán, đến giờ ra chơi...

Nó ngồi gật gù trên bàn học. Tại thích toán nên trong giờ nó chăm chú thế thôi. Cô vừa bước ra ngoài là nó gục đầu xuống bàn luôn rồi.

- Dậy mau. Còn ngủ hả? Sáng ngủ chưa đủ à?- Tiếng ông anh trai đáng "yêu" của nó vang lên.

Nó uể oải ngẩng đầu lên nhìn ông anh với ánh mắt ngái ngủ, cái mồm mếu mếu tỏ vẻ đáng thương.

- Gì vậy anh?

- Ra canteen với anh.

- Làm gì ạ?

- Ăn chứ làm gì.

- Vậy anh đi một mình đi.- Nó nói rồi tiếp tục gục mặt xuống bàn.

- Không thích đi một mình. Dậy mau.

- Không dậy đâu!- Nó cựa cựa người.

- Không dậy nè thì không dậy nè- Jin cốc cho nó vài cái vào đầu.

- Ui da, Sao anh suốt ngày cốc vào đầu em thế nhỉ? Lỡ em ngu đi thì sao chứ.

- Có ai nói em khôn đâu mà có chuyện ngu đi.

- Hic. Toàn bắt nạt em.- lại gục xuống.

- Lằng nhằng nhỉ. Dậy mau.

Lần này không chờ nó nói thêm câu nào, Jin lôi thẳng nó ra ngoài, để cho nó tha hồ kêu gào phía sau.

- Ai bảo không nghe lời. Tại em mà sáng nay anh chưa có cái gì vào bụng đấy!

- Hichic, có xuống canteen thôi mà cũng phải lôi em theo.

- Xuống một mình ngại lắm.

- Ẹc, anh mà cũng biết ngại á.

- Em thì biết gì, im ngay. Lát nữa anh mua kem cho.

Nghe đến từ "kem" là khuôn mặt nó tươi như hoa, không còn ngái ngủ và cũng không mè nheo nữa.

- Thế ạ, sao anh không nói sớm. Sắp được ăn kem rồi!

- Hê hê, vậy mà anh kêu mãi không đi cơ.

- Anh trai yêu quí, yêu anh nhất.- Nó bắt đầu nịnh.

- Tôi biết rồi thưa cô. Chỉ được cái giỏi nịnh.

Cảnh nó và Jin đi cùng với nhau lọt vào mắt của một "ai đó"- người lần trước đã từng theo dõi nó. Người đó có vẻ rất khả nghi, lúc nào cũng theo dõi nó, không biết với mục đích gì nữa. Một đứa bình thường như nó thì có gì đặc biệt để người khác phải theo dõi như thế chứ?

Không khí trong canteen có khác, rất nhộn nhịp và tấp nập. Quả là một ngôi trường tuyệt vời nên cái canteen của nó cũng không kém phần đặc biệt. Canteen là một khu nhà với hai tầng, xung quanh đa phần được bao bọc bằng kính chứ không phải xây tường kín mít. Trên các phần tường gạch thì cũng được trang trí rất đẹp với nhiều hoa văn khác nhau. Bên trong canteen dĩ nhiên là có bàn ghế, khu bán hàng và một vài đồ trang trí rồi. Nhưng bàn ghế ở đây được thiết kế rất sang trọng, cùng nhiều người phục vụ nữa. Nhìn qua thì cái canteen chẳng khác nào một phòng ăn lớn của khách sạn năm sao. Lần đầu nó được thấy nơi sang trọng như vậy nên cũng rất ngạc nhiên.. Vì theo ông anh vào cái canteen sang trọng này nên nó đã được mở mang tầm mắt và hơn nữa là được anh cho ăn hai cây kem nữa.

- Nè, ăn đi.- Jin đưa cho nó hai cây kem.

- Ủa, anh ăn cái gì đấy?- Nó nhìn chằm chằm vào cái vật anh nó đang cầm trên tay.

- Bánh hamburger. Chưa thấy bao giờ à?

- Chưa.- Nó lắc đầu.

- Bộ em chưa từng biết, chưa từng ăn bao giờ à?

- Vâng.

- Ẹc. Đến cái bánh này mà bây giờ mới được biết.

- Hix, trước kia kem đối với em đã là món ăn xa xỉ rồi, nói gì đến cái bánh này chứ.

- Ủa, anh rò mò về cuộc sống của em trước kia lắm nhé.

- Không có gì vui đâu ạ.- Nó nói có vẻ buồn buồn, rồi đưa cây kem vào miệng.

- Ừm, vậy anh cũng không hỏi nữa.

- Kem ngon quá anh nhỉ- Nó nhìn Jin và cười

- Ờ, ăn nhanh kẻo chảy kìa.

- Úi úi.- Nó đưa cây kem lên mút lẹ.

Nhìn anh em nó lúc nào cũng thật hạnh phúc. Dù không phải anh em ruột nhưng chúng có cái gì đó rất gắn bó với nhau. Một sự thân thiết đến kì lạ.

"Reng"... "reng"... "reng"... Tiếng chuông báo vào học vang lên. Nó phải cố gắng ăn thật nhanh nốt cái kem của mình. Kết quả là lạnh buốt cả răng, trong giờ học nó cứ ngồi rên rỉ với ông anh Jin ngồi cạnh.

- Tại anh đưa em tận hai cái kem đấy. Làm em ăn vội giờ lạnh buốt cả răng ùi nè.- Nó rên.

- Ai nói em ăn chậm cơ.

- Hic hic.

*

* *

Và rồi ba tiết học nặng nề cũng trôi qua, tiếng chuông vang lên như cứu vớt nó khỏi thời khổ ải. Ba tiết văn, sử, địa như tra tấn đối với nó. Do nó ưa những môn khoa học tự nhiên hơn nên học phải mấy môn nhân văn này thì phải ngồi cắn răng chịu đựng không thì sẽ gục xuống bàn ngủ gật lúc nào không biết.

Nó vừa cất sách vở vào cặp thì một bạn học cùng lớp nói vọng về phía nó:

- Yul ơi, có người tìm bạn kìa.

- Ủa, ai lại tìm em vậy Yul?- Jin hỏi.

- Em không biết nữa. Anh cứ ra trước đi, em xem có chuyện gì đã.

- Ừm, cẩn thận đấy!

- Hì, chỉ là người tìm thôi mà anh.- Nó mỉm cười.

Nói rồi nó bước ra cửa xem ai gặp mình thì bị người đó cầm lấy tay lôi đi, chưa kịp nhìn xem ai hết.

Jin cũng chỉ thấy một bóng người lôi nó đi thôi. Và cảm giác gì đó khiến Jin rất lo. Cậu chạy ra ngoài thì người đó và nó cũng biến mất...


-TBC-

P.Q

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro