126-130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 126: Người mới thay người

Không chỉ Hoàng cung, đến cả kinh thành mọi người cũng đều biết Trấn Bắc Vương lập Trắc phi mới, hai tai Thẩm Ngọc không nghe sự tình ngoài cửa sổ, đại khái là người cuối cùng biết chuyện, vẫn là Hồng Liên đến Hoàng cung tìm y tán gẫu nói ra chuyện đấy.

"Ngươi không biết sao?" Hồng Liên cho là mình lỡ miệng, "Vậy sao... Tống đại gia hồi phủ còn vì ngươi mà sinh khó chịu, giận dữ trách mắng Vương gia có mới nới cũ, phong lưu không đổi nữa mà."

Thẩm Ngọc lắc đầu, tin tức về Quân Huyền Kiêu, Thẩm Ngọc đều chưa từng nghe ngóng, Quân Huyền Kiêu vốn là một người thay đổi thất thường, bản thân mình lạnh nhạt với hắn, hắn mất kiên nhẫn, đi tìm thú vui mới chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

"Ngươi biết Trắc phi mới là ai không?"

Hồng Liên thần bí không nghiêm túc xông đến chớp chớp mắt nhìn Thẩm Ngọc, giống hệt bà tám ở đầu phố chụm đầu ghé tai khuya môi múa mép.

"Là Đại tiểu thư Thẩm phủ!" Hồng Liên không giữ được sự tình, nhịn không được nói: "Không sai, chính là người mà trước đây ngươi lấy danh hiệu gả cho Trấn Bắc Vương, vị Thẩm tiểu thư kia! Ah từng việc thật là thế sự vô thường, tạo hóa trêu người ah, thú vị, thú vị thú vị~".

Sau khi bản thân Hồng Liên biết rõ Thẩm Ngọc vô tình cố ý tác hợp hắn với Tống Thanh, Hồng Liên thường chạy tới chỗ Thẩm Ngọc bày tỏ thân thiết, đáng tiếc Thẩm Ngọc là người câm, không có cách nào bàn luận viển vông chuyện bát quái* nhà người khác cùng hắn.

*bát quái: tin đồn, chuyện tai tiếng gây xôn xao dư luận. Theo ngôn ngữ mạng hiện nay có thể hiểu là drama, scandal

"Ngươi nói xem vị Thẩm tiểu thư này thật đúng là bụng dạ cao đấy, trước đây hao phí tâm tư đến Hoàng cung, muốn làm Tần phi của Hoàng đế, hiện tại Trấn Bắc Vương làm chủ thiên hạ, nàng ta lại muốn bò lên giường Trấn Bắc Vương, da mặt này so với ta còn muốn dày hơn...hắc hắc..."

Hồng Liên cầm trong tay một cây quạt tròn, che mặt cười khanh khách.

Thẩm Ngọc dùng thủ ngữ hỏi: "Chuyện từ khi nào rồi?"

"Hai ngày trước đó, Trấn Bắc Vương bỗng nhiên hạ chỉ sắc phong." Hồng Liên vỗ đùi, "Thiếu chút nữa ta quên, ngày mai là lễ đại hôn đấy."

Xuyên qua cửa sổ Thẩm Ngọc thấy được không xa dưới mái hiên tường cung, treo màn che màu đỏ, câu đối, đèn lồng, đồ vật ăn mừng các loại, khó trách, thì ra là đại hôn của Trấn Bắc Vương.

Ngày đó Thẩm Ngọc gả vào Vương phủ, trên đầu đội khăn voan, bởi vì khẩn trương sợ hãi, cũng không biết cảnh tưởng bên ngoài náo nhiệt như nào, hiện tại thì đã biết rồi.

"Hỉ sự mỗi năm đều có, người mới thay người cũ, chỉ nghe người mới cười, không nghe người cũ..."

*chỉ nghe người mới cười, không nghe thấy người cũ khóc: trích trong bài thơ "Giai nhân" của Đỗ Phủ.

Hồng Liên dựa ở trên tháp mỹ nhân, ngâm nga điệu hát dân gian, bình thường Thẩm Ngọc đều cảm thấy khúc ngâm của hắn vô cùng yêu diễm lẳng lơ, lúc này lại thấu hiểu sâu sắc tình cảm của y.

Đúng vậy a, người mới thay người cũ, mới nửa năm y đã thành người cũ.

Thẩm Ngọc đang nghe Hồng Liên xướng khúc đến say mê, Biển Thập Tứ xách theo hòm thuốc đi tới, liếc mắt nhìn Hồng Liên một cái, ngồi cũng không ngồi, trực tiếp đi đến trước mặt Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc cười ra dấu tay hỏi: "Biển Thái y đã tìm được phương pháp tốt?"

Biển Thập Tứ đưa cho Thẩm Ngọc mấy bao dược liệu, chu miệng tức giận.

"Ta tìm được mấy phương thuốc cổ, không biết có hữu hiệu hay không, tạm thời thử xem đi...."

Hồng Liên nghiêng mắt lườm Biển Thập Tứ: "Yo~ không phải là Thái y có bàn tay thần diệu sao, dược thử loạn sẽ không chết người chứ?"

Biển Thập Tứ chán ghét hừ lạnh.

"Khổng tước đực từ đâu đến đây? Làm chói mắt bản thần y." Biển Thập Tứ giả vờ giải vịt dụi mắt, không nhìn đến Hồng Liên.

Nụ cười trên mặt Hồng Liên cứng đờ, cưỡi giễu cợt: "Dù sao so với gà rừng khổng tước đực vẫn khỏe hơn."

Biển Thập Tứ xem thường nhất loại tiểu quan kiếm sống bằng cách bán thân như Hồng Liên, bị Hồng Liên mỉa mai, lập tức biểu lộ vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.

"Bản thần y nói sai rồi, ngươi đâu xứng với khổng tước, cắm mấy sợi tóc giả khác gì trái tú cầu? Lúc này mới tháng năm nên cầm một cây quạt quạt xua đi xui xẻo, yêu diễm ti tiện toàn thân..."

Hồng Liên cầm trên tay một cái quạt đẹp đẽ không dám quạt loạn, nhét vội xuống dưới mông.

"Ngài là dương xuân bạch tuyết, ta là hạ lý ba nhân*, bất quá cho dù là mèo đen hay mèo trắng, có thể trộm được thịt thì sẽ là mèo giỏi, tốt xấu gì cũng có nam nhân muốn ta, không giống những người khác, giống như quả phụ sống thủ tiết mấy năm, còn chưa được khai mở nha? Haizz..."

*dương xuân bạch tuyết: ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc, sau để chỉ những tác phẩm nghệ thuật xuất sắc

*hạ lý ba nhân: tiết mục dân gian (vốn chỉ ca khúc dân gian nước Sở thời Chiến Quốc, sau dùng để chỉ chung văn học nghệ thuật dân gian phổ cập)

Biển Thập Tứ tức giận đến dựng lông, bị đâm thẳng vào ổ tim, khúc mắc lớn nhất trong lòng hắn chính là vì người kia đến bây giờ mới biểu đạt tâm ý với hắn, nên trong cơn tức giận hắn đã chạy tới Bắc đô.

"Bản thần y không giống ngươi, dựa vào việc bán mông cho nam nhân nuôi dưỡng!"

Hồng Liên đứng lên, lý luận ngược lại: "Đó cũng là bản lĩnh của ta, có gan ngươi cũng đi bán đi? Ngài cũng hai tư hai lăm tuổi rồi phải không? Da mông bị nhăn nheo rồi nên không thể bán được chứ gì..."

Biển Thập Tứ ôm ngực kiêu ngạo nói: "Nghe nói Tống đại thống lĩnh vẫn chưa nói muốn nuôi ngươi? Ngược lại là ngươi tự mình bám lấy đúng chứ? Nhưng cũng đừng để đến lúc mất cả chì lẫn chài*!"

Hồng Liên thoáng nghẹn, chống nạnh hô: "Ta và Tống đại gia là chuyện sớm muộn! Ngươi vẫn là nên bận tâm một chút đến vị thanh mai trúc mã kia của ngươi, có phải bị người khác bắt cóc rồi hay không?"

Chứng kiến Biển Thập Tứ và Hồng Liên ngươi một câu, ta một câu, tranh cãi ầm ĩ đến mức đỏ mặt tía tai, Thẩm Ngọc buồn cười lại đau đầu, hai người này mấy lần gặp mặt, nhìn thấy sơ hở nhất định sẽ đâm vào, cũng không biết căn nguyên nào không đúng ghép bọn họ lại, Biển Thập Tứ xuất thân dòng dõi ngự y, tự cho là thanh cao, Hồng Liên lăn lộn từ trong phố phường lưu manh tới, toàn thân đều là tục khí, quả thực bát tự không hợp.

Có hai người bọn họ ở đây, thiên điện này của Thẩm Ngọc mới lộ ra chút nhân khí, y vừa nghe bọn họ chửi mắng một trận, vừa đi về phía rương y phục, đại hỉ của Trấn Bắc Vương, y nên gửi tặng một ít lễ mới đúng.
————————

Chương 127: Chúc mừng

Trấn Bắc Vương đại hôn, chính hắn lại để lỡ giờ lành, sáng sớm đi thao trường luyện võ, khi trở về trên người vẫn mặc y phục, khắp người toàn là mồ hôi bẩn.

"Vương gia, ngài mau tắm rửa thay y phục đi, hôm nay là ngày ngài đón tân nương Thẩm Trắc phi, làm nô tỳ sốt ruột muốn chết....."

Nha hoàn cuối cùng cũng chờ được Trấn Bắc Vương trở lại, mọi việc trong hôn lễ đều đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ tân lang là hắn.

"Thẩm trắc phi?"

Quân Huyền Kiêu nhíu mày, danh xưng này làm cho hắn có một chút thất thần, có thể vừa nghĩ tới căn bản không phải người kia, hắn liền không cao hứng nổi.

"Đúng vậy, Thẩm trắc phi đã phái người đến thúc giục, hỏi thăm mấy lần, nói Vương gia sao vẫn còn chưa trở về, này giờ lành cũng đã qua..... Vương gia người xem?".

"Cái gì mà giờ lành hay không giờ lành, cứ như thường lệ mà làm..."

Vốn cũng chỉ là làm bộ một chút, Quân Huyền Kiêu không quan trọng, không đợi được chờ mong người kia, theo lí y cũng phải nghe được tin tức từ cung nữ thái giám trong hoàng cung rồi, vì sao đến giờ vẫn không thấy người đâu?

Nếu như Thẩm Ngọc chịu tới tìm hắn, cho dù chỉ tỏ ra có một chút không cao hứng, dáng vẻ ghen tuông, Quân Huyền Kiêu cũng sẽ ngay lập tức hủy bỏ lễ sắc phong này.

Tại sao Thẩm Ngọc không đến? Thật sự đã mất hết lòng tin vào hắn, nghe được hắn chuẩn bị lấy mỹ nhân, y cũng thờ ơ không chút động lòng sao?!

Quân Huyền Kiêu đứng ở bên bồn tắm, tùy ý để bọn nha hoàn giúp hắn tắm rửa, thay hỉ phục, đầu đội kim quan, bên kia kiệu hoa đi qua các cung tường, ở hoàng cung đi vòng một vòng lớn, Quân Huyền Kiêu mới mặc chỉnh tề.

Hắn giống như một xác chết di động, đón tân nương vào đại điện, cầm lấy đoạn hồng trù, Quân Huyền Kiêu phảng phất cho là trở về năm ngoái, chỉ là khi đó hắn cũng chỉ có tâm tư lấy thiếp thất về tiêu khiển, cho nên thậm chí không có chính thức hành lễ, qua loa cho xong.

Bây giờ nghĩ lại, Quân Huyền Kiêu trong lòng hối hận không thôi, nếu lúc đầu, hắn nghiêm túc cử hành lễ, Thẩm Ngọc cùng hắn có phải là sẽ nguyên vẹn một chút, đối với hắn càng lưu luyến thêm một chút?

Khăn hỉ bị mũ phượng làm gồ lên cao, Quân Huyền Kiêu liếc mắt nhìn kinh ngạc, phía dưới này là người hắn tha thiết ước mơ sao?

"Ngọc Nhi."

Quân Huyền Kiêu nhịn không được lên tiếng gọi tên của y.

Thẩm Nhược Phi vui mừng, Vương gia là đang gọi tên của nàng! Hắn thích mình, không sai, năm đó là do Trấn Bắc Vương chủ động nói muốn lấy nàng, nhất định là vì Vương gia thích nàng.

Thẩm Nhược Phi mừng rỡ, bên trong lại xen lẫn một ít hối hận, nếu như lúc đó người lên kiệu hoa chính là nàng, không phải tên tiện nô câm kia, nàng và Vương gia sớm đã ân ái tình thâm, trải qua những ngày vui vẻ, nói không chừng nàng đã vì Vương gia mang thai hài tử, như vậy nàng ở vương phủ liền đứng vững gót chân, đừng nói một người câm, ngay cả Vương phi, nàng cũng có thể đấu đổ nàng! Cũng may là chuyện tốt tuy nhiều, người cuối cùng lưu lại bên người Vương gia, vẫn là Thẩm Nhược Phi nàng.

Dưới khăn voan truyền đến một tiếng mềm mại, tràn ngập luyến ái đáp lại: "Vương gia.".

Trong nháy mắt kéo Quân Huyền Kiêu trở về thực tại, dưới hỉ khăn không phải là Ngọc Nhi của hắn, Ngọc Nhi không biết nói chuyện.

Quân Huyền Kiêu một trận chán ghét, Thẩm Ngọc cái tên này nguyên bản là của Thẩm Nhược Phi, sớm biết vậy, hắn nên bỏ cái tên đó của Ngọc Nhi, nàng làm sao xứng cùng Thẩm Ngọc liên quan đến? Quân Huyền Kiêu nhịn không được nhìn về phía ngoài điện, Thẩm Ngọc vẫn không đến.

Sau khi lễ thành, Thẩm Nhược Phi được dắt đi vào tẩm điện động phòng, Quân Huyền Kiêu đứng ở dưới mái hiên đợi đến trăng sáng sao thưa, lúc này Thẩm Nhược Phi mới không nhẫn nại nổi nữa tự mình nhấc lên khăn hỉ giục.

"Vương gia... Thời điểm không còn sớm, nên nghỉ ngơi?"

Thẩm Nhược Phi sắc mặt hồng rực, rốt cuộc, nàng cũng có thể cùng Trấn Bắc Vương trở thành thành phu thê, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy, tuy có chút vội vàng, nhưng nàng đã đủ hài lòng.

"Ngươi tự mình ngủ đi."

Quân Huyền Kiêu cũng không quay đầu lại, lạnh lùng để lại một câu nói rồi đi.

Thẩm Nhược Phi kinh ngạc, hồi lâu không phản ứng kịp, không phải nên động phòng sao? Vương gia sao có thể đi được? Đêm tân hôn để nàng một mình một người ở trong phòng? Thẩm Nhược Phi nắm chặt lấy khăn hỉ hung hăng ném xuống đất, châu hoa lăn đầy đất, nàng tự an ủi chính mình, chắc là Vương gia còn bận tiếp khách.

Quân Huyền Kiêu trở lại tiệc rượu, hắn vốn là muốn mượn cơ hội này lôi kéo quan viên khắp nơi, hắn vừa mới đoạt được chính quyền, nhưng mà nếu muốn thống trị Đại Tĩnh, vẫn là phải dựa vào những quan viên này.

Tâm tình phẫn uất, Quân Huyền Kiêu thoải mái uống, hắn tửu lượng như biển, xác thực khi tiệc tàn, đem mình chuốc đến hơi say, bước chân lảo đảo, trở về nơi ở hậu cung? Đi đâu? Quân Huyền Kiêu muốn đi nơi vắng vẻ nhất kia, đi hỏi y một câu, tại sao có thể tâm địa sắt đá đến như vậy?

Có thể với sự kiêu ngạo của Quân Huyền Kiêu, Thẩm Ngọc nếu không đến, hắn cũng sẽ không khóc lóc van nài, nhiệt tình đến tìm mà lại bị hờ hững, hắn đã chịu đủ sự hờ hững của Thẩm Ngọc rồi.

"Ngọc Nhi, ngươi không đến, vậy Bổn vương liền thật cùng người khác đi vào động phòng! A..... Bổn vương khi nào cần phải lấy lòng một người như vậy?"

Quân Huyền Kiêu buồn bực mà kéo kéo y phục của chính mình, từ lúc có Thẩm Ngọc, hắn chưa từng chạm qua bất kỳ người nào khác, cho dù là Hồng Liên, cũng là cùng hắn diễn trò, Thẩm Ngọc vì sao vẫn không hiểu tâm ý của hắn chứ? Trấn Bắc Vương ở trong men rượu, dần dần nản lòng thoái chí.

Rẽ vào tân phòng trong sân viện, Quân Huyền Kiêu cho là mình uống nhiều rượu hoa mắt, người mà lòng hắn đang tưởng niệm đang đứng ở giữa sân viện, y một thân bạch y, ở dưới ánh trăng trong suốt tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khuôn mặt cũng trắng đến thuần khiết không tỳ vết, gió nhẹ thổi một cái, vạt áo y phát ra thanh âm rất nhỏ.

"Ngọc Nhi..... Bổn vương không nhìn lầm chứ?"

Quân Huyền Kiêu hầu kết khẽ động, ném bình rượu, ba bước thành hai bước đi tới, tâm tình vui sướng lộ rõ ở trên mặt.

"Ngươi đã đến rồi! Ngươi vẫn phải đến."

Thẩm Ngọc thân thể giật giật, cẩn thận bắt đầu hành lễ.

"Chúc mừng Vương gia đại hôn, chúc Vương gia phu thê tình thâm, trăm năm hảo hợp.".

Thẩm Ngọc lạnh nhạt dùng thủ ngữ, vẻ mặt lãnh đạm hung hăng đâm vào trái tim Quân Huyền Kiêu.
———————————

Chương 128: Bổn vương không muốn trông thấy ngươi nữa!

Quân Huyền Kiêu lòng tràn đầy mong đợi, thời điểm nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Ngọc, cảm thấy tất cả chờ đợi của mình đều đáng giá, y đến, chứng minh y vẫn còn lưu luyến, kết quả lại nhận được lời chúc mừng lạnh như băng.

Quân Huyền Kiêu ở lòng mừng như điên bị đánh rơi xuống đáy vực.

"Ngươi chính là muốn nói cho Bổn vương những lời này sao? Trăm năm hảo hợp? Hả?".

Quân Huyền Kiêu dáng vẻ tràn đầy thất vọng cùng kinh ngạc.

Thẩm Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, dùng thủ ngữ nói: "Còn mang quà mừng đến, đủ để chứng minh ta thật lòng thật dạ chúc mừng Vương gia."

Thẩm Ngọc dâng lên một hộp quà, mặt trên còn dùng giấy đỏ dán chữ hỷ, là Thẩm Ngọc cắt đêm qua.

Quân Huyền Kiêu hồi lâu không nhận lấy, Thẩm Ngọc đành phải tự mình nhét vào trong tay hắn.

"Vương gia đừng chê lễ mọn giản dị." Thẩm Ngọc dùng thủ ngữ nói, "Vương gia không thèm nhìn, thật là phụ một phen ý tốt của ta."

"Sơn, cùng, thủy, tận."

Chiếc hộp nhỏ, ở trong tay Quân Huyền Kiêu tựa hồ biến thành nặng ngàn cân, hắn chưa mở ra, mặc dù không mở ra, hắn cũng biết bên trong là ngọc bội bàn long, đây là đồ hắn tặng cũng là đồ vật duy nhất Thẩm Ngọc còn giữ ở bên người.

Bộp----

Âm thanh hộp quà rơi xuống đất, ngọc bội rơi ra, cùng gạch đá xanh va chạm tạo ra tiếng vang sắc bén, ngọc bội bàn long bị Quân Huyền Kiêu làm rơi vỡ tan tành.

Hắn hô hấp trầm trọng, đè nén sát khí âm u, ngừng một lát hỏi: "Ngươi có ý gì? Muốn đem vật cuối cùng trả lại cho Bổn vương, sau đó coi như cả hai không còn thiếu nợ gì nhau?"

Thẩm Ngọc ngón tay nhu động, sau đó ngồi xổm xuống, nhặt lại mảnh ngọc vỡ ở khắp nơi để vào trong hộp, mảnh vỡ sắc bén như dao, tay Thẩm Ngọc bị cắt ra máu, lại giống như không có cảm giác gì, tự làm theo ý mình, nhặt lại mảnh vỡ cuối cùng tìm được ở cạnh bồn hoa, lần nữa để vào trong tay Quân Huyền Kiêu.

"Vật về nguyên chủ thôi."

Thẩm Ngọc dùng tay ra hiệu xong, không giải thích gì thêm nữa, ngọc bội này vốn sớm phải nên trả lại, đây là tâm ý của Trấn Bắc Vương đưa cho y, sau đó lại thành ác mộng của y, hiện tại cùng với lả lướt xúc xắc giống nhau, đều do Quân Huyền Kiêu làm vỡ, coi như là không ai nợ ai nữa.

"Vương gia..."

Sau lưng Quân Huyền Kiêu vang lên một giọng nữ rụt rè, Thẩm Nhược Phi ở tân phòng trong tẩm điện, nghe được động tĩnh bên ngoài, kỳ thực nàng đã sớm quan sát hồi lâu, muốn nhìn xem Trấn Bắc Vương cùng Thẩm Ngọc làm sao cắt đứt, bất quá Quân Huyền Kiêu nhẫn nhịn mãi không có nổi giận.

Thẩm Nhược Phi ánh mắt cay độc, Thẩm Ngọc lại ở đêm tân hôn của nàng đến câu dẫn Vương gia, đúng là đồ có mẹ sinh nhưng không có mẹ dưỡng, đêm đẹp của nàng, sao có thể để tiểu tiện nhân này phá hoại?

"Ngươi ra đây làm gì?" Quân Huyền Kiêu không vui, cảm thấy chướng mắt.

Thẩm Nhược Phi lanh lợi cực kì, nũng nịu yếu ớt nói: "Thiếp còn tưởng Vương gia uống say.... hóa ra là Thẩm công tử, đây là Thẩm công tử đưa quà mừng sao? Thực đa tạ, hôm nay là ngày vui của ta và Vương gia, vốn định mời Thẩm công tử uống một ly rượu mừng, nhưng lại sợ Thẩm công tử da mặt mỏng, không nghĩ tới công tử lại tự mình đến tìm."

Thẩm Ngọc cười cười, y làm sao không hiểu nàng muốn nói gì? Nói mình không biết xấu hổ, ở đêm tân hôn của nàng chạy đến dây dưa cùng Quân Huyền Kiêu.

Nếu là ở lúc trước, lấy tính tình không tranh không đoạt của Thẩm Ngọc, y cũng sẽ không cãi lại, bất quá y nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Thẩm Nhược Phi, bỗng nhiên sinh ra hứng thú.

"Ta lần này đến, đương nhiên là phải chúc mừng, ngươi cũng phải sớm làm quen đi, nói không chừng hai ba tháng sau, chính là ta cùng ngươi hướng một trắc phi khác chúc mừng."

Ai biết Trấn Bắc Vương phong lưu thành tính, có mới nới cũ, lần sau cưới thiếp thất là ở thời điểm nào đâu?

Thẩm Ngọc dùng xong thủ ngữ, Thẩm Nhược Phi sắc mặt cứng đờ, nhưng lại không dám tức giận, đành phải giả bộ không hiểu nói.

"Vương gia, Thẩm công tử đang khoa tay cái gì nha? Thiếp không hiểu." Thẩm Nhược Phi ủy ủy khuất khuất nói, "Hay là thiếp nơi nào làm không tốt, chọc Thẩm công tử không vui? Kỳ thực thiếp biết Thẩm công tử không thích thiếp, trách ta cướp đi Vương gia, ô ô...."

Thẩm Nhược Phi cúi đầu dùng khăn lau nước mắt, bất quá khăn không thấy ướt, nàng oán hận Thẩm Ngọc, trong lòng mắng: Ngươi chỉ là người cũ của Vương gia mà thôi, có gì để phách lối? Hiện tại ta mới là người Vương gia thích!

"Đủ rồi!"

Quân Huyền Kiêu nhìn hai người bọn họ cãi vã lẫn nhau, không để ý chút nào đến thể diện của hắn, không nhịn được lớn tiếng quát ngăn hai người bọn họ lại.

Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn Quân Huyền Kiêu, hắn quả nhiên đầy mặt không vui, bước tới một bước, cúi đầu nhìn mình chằm chằm, Thẩm Ngọc cảm thấy bức bách, nâng mắt lên nhìn không chút né tránh.

"Ngươi từ lúc nào trở nên cay nghiệt như vậy?" Quân Huyền Kiêu mở miệng, lạnh lùng nói.

Cay nghiệt sao? Ta có phải là nên nhu nhược vô năng, chịu đựng Thẩm Nhược Phỉ châm chọc khiêu khích? Y không làm ra dáng vẻ rưng rưng muốn khóc, thì chính là một người cay nghiệt sao?

Thẩm Ngọc nắm chặt tay, xua tan hàn ý nơi đáy lòng, nếu như có thể thốt ra tiếng, thời khắc này y nhất định muốn ôm bụng cười thật to.

"Vương gia thứ tội, làm khóc tân nương của ngài." Thẩm Ngọc dùng thủ ngữ nói.

Quân Huyền Kiêu lông mày giật giật, có thể thấy hắn ẩn nhẫn không nổi giận đến mức nào.

"Ngươi đi đi, Bổn vương không muốn trông thấy ngươi nữa!"

Quân Huyền Kiêu đột nhiên xoay người lại, không mang theo một tia tình cảm, hắn nhắm mắt lại một hồi lâu, ngay cả Thẩm Ngọc rời đi lúc nào hắn cũng không biết, hắn rõ ràng không phải muốn nói câu này, có thể là do quá tức giận không thèm để tâm đến gì khác, nhìn dáng vẻ thờ ơ của Thẩm Ngọc, hắn nhất thời buột miệng nói ra.

Thấy Quân Huyền Kiêu đuổi Thẩm Ngọc đi, Thẩm Nhược Phi nhịn không được hiện lên ý cười, kéo cánh tay Quân Huyền Kiêu.

"Vương gia, bên ngoài nhiều sương đêm, chúng ta trở về tẩm điện nghỉ ngơi đi...."

Quân Huyền Kiêu mạnh mẽ hất nàng ra, uy nghiêm quát lên: "Ngươi thật tưởng mình là trắc phi của Bổn vương chắc? Cút!"
————————

Chương 129: Dược

Thái dương Thẩm Ngọc có chút co rút đau đớn, hoa mắt chóng mặt, thật lâu sau mới tỉnh táo trở lại, tay chân bị người khác trói ngược ra sau ngồi trên ghế, miệng cũng bị nhét một miếng giẻ.

Trước mắt là một chỗ vắng vẻ nào đó trong Hoàng cung, bày biện đơn sơ, Thẩm Ngọc nhìn quanh bốn phía, mới nhớ ra trên đường y trở lại thiên điện, bị người khác dùng khăn vải bịt kín mũi miệng, mấy phút sau liền mất đi ý thức.

Cửa bị đẩy ra kêu két một tiếng, một thái giám bị què chân đi vào, nhìn Thẩm Ngọc cười.

"Công tử đừng trách nô tài thô lỗ, Hoàng cung được Tống đại thống lĩnh canh phòng, đến con ruồi cũng không vào được, nô tài bởi vì phòng ngừa ngộ nhỡ, nên mới ra hạ sách này, làm đau công tử sao?"

Lão thái giám què này tuy nét mặt tươi cười, nhưng ngũ quan có chút dữ tợn, khiến cho Thẩm Ngọc hơi sợ hãi.

"Nô tài không có nhiều thời gian, nếu trong mấy canh giờ nữa Vương gia và Tống thống lĩnh phát hiện công tử chưa trở lại thiên điện, nhất định sẽ tìm đến đây... Cho nên hiện tại nô tài sẽ cởi trói cho công tử, mong rằng công tử phối hợp, bằng không nô tài cũng đành bồi táng theo công tử, ngài đáp ứng hay là không?"

Thẩm Ngọc chỉ có thể gật đầu.

Lão thái giám rút một thanh chủy thủ (dao găm) từ trong tay áo ra, kề lên yết hầu Thẩm Ngọc, tay kia rất nhanh đã mở trói cho Thẩm Ngọc, nhìn hắn hành sự nhanh nhẹn cay độc, có lẽ cũng là một loại người hung ác liều mạng.

Trên chân Thẩm Ngọc còn một sợi dây thừng chưa được cởi ra, xem ra lão thái giám chưa hẳn yên tâm, bất quá tốt xấu gì y cũng có thể thở một hơi.

"Chắc công tử cũng đoán được, trước kia nô tài là người hầu trong Hoàng cung, bây giờ đương nhiên là nhận mệnh lệnh của Hoàng thượng, thương lượng cùng công tử, có thể xin công tử trợ giúp Hoàng thượng một tay, ám sát tên cẩu tặc họ Quân kia được không?"

Đồng tử Thẩm Ngọc hơi co rút, sau đó lộ vẻ nghi hoặc.

"Công tử muốn nói, vì sao lại tìm ngươi?" Giọng lão thái giám khàn khàn chói tai, "Quả thực công tử tay không tấc sắt, nhưng ngài rất quan trọng, dẫu sao người mà tên cẩu tặc ấy tín nhiệm nhất, vẫn là công tử ngài đây."

Thẩm Ngọc lắc đầu, ngày trước hay bây giờ, Quân Huyền Kiêu từng thật sự tín nhiệm mình sao?

"Công tử không đồng ý?" Lão thái giám thất vọng hỏi, "Nếu công tử không đáp ứng, lão nô cũng không dám thả công tử ra, dù sao nô tài không sợ chết, nhưng công tử chớ để lỡ giờ tốt."

Thẩm Ngọc giơ tay lên, tỏ ý muốn lão cởi trói, lão thái giám nghe theo, còn có lòng tìm giấy bút mang đến.

"Nô tài nhìn không hiểu ách ngữ (ngôn ngữ người câm)".

Lão thái giám cười áy náy, nhưng dưới ánh sáng lờ mờ từ đèn lồng lại lộ vẻ đáng sợ.

"Vì sao các ngươi cho rằng ta sẽ giúp Diệp Đế?" Thẩm Ngọc viết lên.

Lão thái giám cười nói: "Ý chỉ của Hoàng thượng, nói tên họ Quân phụ lòng công tử, hại chết người quan trọng nhất của ngài, công tử hận hắn thấu xương, cực kỳ có khả năng trợ giúp Hoàng thượng một tay."

Thẩm Ngọc hạ bút nét chữ cứng cáp: "Nhưng chính xác người hạ lệnh giết mẹ ta là Diệp Đế, ta hận Trấn Bắc Vương, còn Hoàng đế...ta hận không thể uống máu, ăn thịt hắn."

Lão thái giám ngạc nhiên, sau đó cười nói: "Như vậy công tử muốn tên cẩu tặc kia an ổn có được giang sơn, ngài sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội báo thù nữa? Bất luận ám sát có thành công hay không, công tử đều có thể giải trừ mối hận trong lòng, không phải sao?".

Lão thái giám này thật sự giỏi nhất là thuyết phục người khác, Thẩm Ngọc im lặng.

...

Lúc Thẩm Ngọc trở lại thiên điện, chỉ mới một canh giờ, không có người nào phát hiện y biến mất trên đường.

Y xoa xoa cổ tay bị trói đau, sau khi múc nước ấm rửa sạch, liền đi ngủ.

Hôm sau, như thường lệ Biển Thập Tứ đến chẩn bệnh, hắn đi tới cửa trước hết nhìn quanh một chút, thấy Hồng Liên không ở đây, mới nghênh ngang tiến vào.

"Cái phòng này của ngươi bị con khổng tước đực kia ở lại quá lâu rồi, toàn là mùi son phấn lẳng lơ...A hắt xì~"

Biển Thập Tứ lẩm bẩm, dụi mũi bị mùi son phấn làm cho ngứa ngáy.

"Ngươi uống hết đống thuốc kia, không có một chút công hiệu nào sao?"

Thẩm Ngọc cười lắc đầu, Biển Thập Tứ vò đầu bứt tai, hắn thật sự nghĩ không ra phương thuốc khác nữa.

Thẩm Ngọc bỗng nhiên thủ thế hỏi: "Ngươi, có....xuân dược không?"

"Cái gì?"

Biển Thập Tứ còn tưởng mình nhìn nhầm rồi, không thể tin.

Thẩm Ngọc đành phải viết lên: Xuân. Dược.

Biển Thập Tứ trợn tròn mắt, nhìn chữ, rồi lại nhìn Thẩm Ngọc.

"Chậc chậc...Không ngờ nha không ngờ nha. Biển Thập Tứ chẹp miệng không ngừng, "Ngươi, như vậy....thích được thượng, chậc chậc, làm sao vậy? Đã lâu Trấn Bắc Vương không chạm vào ngươi, ngược lại cúc non của ngươi ngứa ngáy hả? Không đúng, không đúng, vẫn là Quân Huyền Kiêu buông thả quá độ, cuối cùng khiến tinh lực bản thân trống rỗng rồi? Trương dương không đứng lên được nữa? Ha ha... bình thường lưu manh chà đạp nhiều mỹ nam khuê nữ như vậy, đúng là thiên đạo luân hồi a~! Bổn thần y biết sẽ có ngày hắn bị như vậy!"

Thẩm Ngọc nhìn Biển Thập Tứ trách móc mỉa mai, cười một tiếng.

"Ngươi muốn dược đúng không? Bổn thần y có mấy loại tốt đây, Kim thương bất đảo, Nhất điều sài, Luy đảo**... Nhưng ta nhắc nhở ngươi, là thuốc đều có ba phần độc, việc này giống như mổ gà lấy trứng*, dùng một lần trợ hứng không sao, nhưng nếu dùng nhiều hơn, về sau cái giống kia sẽ càng ngày càng héo tàn...Bất quá hắn đáng đời!"

Thẩm Ngọc nhận lấy bao dược nhỏ Biển Thập Tứ giao cho, nắm chặt trong tay, như có điều suy nghĩ.
——————————

Chương 130: Thích khách

Trấn Bắc Vương không tới Thiên điện nữa, người trong cung đồn đại, Trấn Bắc Vương nạp phi mới, người ở Thiên điện này bị thất sủng rồi.

Ngày Tết Đoan Dương (tết Đoan ngọ), các cung nữ treo xương bồ và ngải thảo khắp nơi, rắc hùng hoàng* đuổi sâu bọ, giống như bỏ quên Thiên điện rồi, không người nào hỏi thăm, người trong hoàng cung đi lên đi xuống* đều là việc tập mãi thành quen.

Thẩm Ngọc toát mồ hôi đầm đìa, y đồng tử tán loạn, chầm chậm hồi phục thể lực, làn da vì bệnh trạng vẫn chưa hết ửng đỏ, y phục đều bị ướt đẫm mồ hôi.

Biển Thập Tứ vừa rút ngân châm trên người y, vừa lầu bầu: "Quả nhiên khoảng cách càng ngày càng ngắn, bây giờ mới có hơn một tháng, độc tính lại tái phát, so với dự đoán của ta còn sớm hơn..."

Trên người Thẩm Ngọc đều là lấm tấm lỗ kim châm, có chỗ còn rỉ máu, Biển Thập Tứ chỉ có thể châm cứu làm giảm sự đau đớn mà cổ độc mang lại, nhưng lại không có cách nào ngăn cản phát tác nhiều lần.

Thẩm Ngọc thân thể yếu ớt ngồi dậy, thật lâu sau mới từ trong mệt mỏi và thống khổ do độc phát mà bình thường lại.

Biển Thập Tứ thu dọn xong ngân châm, hỏi: "Đây là lần thứ tư rồi, vẫn còn ba lần nữa, hình như chuyển biến xấu so với trước kia, nếu không phải ngươi muốn chết..."

Thẩm Ngọc khoát khoát tay, cắt ngang lời tiếp theo mà hắn muốn nói.

"Con lừa bướng bỉnh này..."Biển Thập Tứ không nhịn được nói, "Vậy qua 2-3 tháng nữa, bản thần y sẽ thay ngươi thu dọn thi thể, ngươi muốn chôn ở chỗ nào?"

Thẩm Ngọc cười ra hiệu: "Một mồi lửa thiêu hủy cho tiết kiệm... chỉ phiền Biển Thái y nếu như ngày nào đó rảnh rỗi du ngoạn phía Nam, thuận tay đem tro cốt của ta mang về, rải ở đầm Vân Mộng cũng được, tùy ý chôn cất cũng được, nhưng nhất định đừng để lại ở Hoàng cung, nếu không hồn phách ta ở dưới cửu tuyền cũng sẽ không yên."

"Có thể ta không có thời gian nhàn rỗi đâu."

Biển Thập Tứ ngập ngừng một chút, lại khó xử gật đầu, xem như là đã đáp ứng.

"Có thể giúp ta đưa phong thư cho Vương gia được không?"

Từ trong tay áo, Thẩm Ngọc lấy ra một lá thư đã sớm viết xong, bởi vì đã cầm ở trong tay rất nhiều ngày, bị nắm đến mức nhăn nhúm cả lại.

Khi Biển Thập Tứ từ Thiên điện đi ra, gãi gãi cái ót, chung quy cảm thấy giống như hôm nay Thẩm Ngọc bàn giao hậu sự, hắn nhịn xuống lòng hiếu kỳ, không mở lá thư ra xem, đưa đến tận tay Trấn Bắc Vương ở Kim Loan Điện.

Quân Huyền Kiêu cầm lá thư đưa lên trên ngọn nến đốt đi, còn cách một tấc bỗng dừng lại, hừ lạnh một tiếng, rất nhanh mở ra.

"Hoàng lăng ngoại thành phía Tây..."

Trên thư Thẩm Ngọc mời hắn đi phía Tây ngoại thành bái tế phần mộ mới, trong lòng Quân Huyền Kiêu có rất nhiều nghi hoặc, hắn nản lòng thoái chí vứt bỏ Thẩm Ngọc ở Thiên điện nhiều ngày như vậy, Thẩm Ngọc như này là hồi tâm chuyển ý, mượn lý do này để nhận sai cầu hòa sao? (không hiểu Thẩm Ngọc sai cái gì để mà nhận lỗi luôn ý. Bó tay với suy nghĩ của công!)

Quân Huyền Kiêu lại cảm thấy không có khả năng, dựa vào tính tình Thẩm Ngọc ngoài mềm trong cứng, sợ là phải oán hận cách xa hắn cả đời, sao có thể dễ dàng thỏa hiệp được?

"Chữ này xác thực là nét bút của y...""

Quân Huyền Kiêu nắm bức thư trầm tư thật lâu, thậm chí còn đây không phải là Thẩm Ngọc đưa tới, bất quá sau cùng vẫn là hắn sai người dắt hắc mã tới, thúc ngựa phi điên cuồng, rời khỏi Hoàng cung đuổi tới ngoại thành phía Tây.

Ngộ nhỡ Thẩm Ngọc thật sự hối lỗi rồi, hắn không thể bỏ qua cơ hội này...

Cho dù trong đó có điều kỳ lạ khác, Quân Huyền Kiêu cũng phải điều tra đến cùng.

Hắc mã lao nhanh như một luồng gió yêu ma xuyên qua đường phố Kinh thành, chỉ một canh giờ đã đến ngoại thành phía Tây.

Lúc Quân Huyền Kiêu nhìn đến phần mộ đơn độc kia, ánh mắt liền trở nên sắc bén.

Phần mộ của mẹ Thẩm Ngọc, chẳng biết từ lúc nào, đã bị kẻ khác đào lên, hoàng thổ lộ ra, quan tài bên trong cũng không thấy nữa.

"Ngọc Nhi..."

Quân Huyền Kiêu lo lắng mà bật ra tiếng nỉ non, hắn xuống ngựa đi đến bên cạnh huyệt mộ, nhìn quanh bốn phía, lại không thấy bóng dáng Thẩm Ngọc, Quân Huyền Kiêu không kìm được nổi lên lo lắng, Thẩm Ngọc sẽ không phải bị kẻ khác bắt cóc rồi chứ?

Mấy mũi tên nhọn từ góc tối mạnh mẽ bắn ra, nhắm thẳng đến chỗ hiểm của Quân Huyền Kiêu, hắn nhanh tay nhanh mắt, lăn mình một vòng tránh né.

Kẻ bắn tên lén kia bắn không trúng, vị trí của bản thân liền bị bại lộ, Quân Huyền Kiêu bắt lấy mũi tên ở trên đất coi như phi tiêu, trong bụi cây phát ra hai tiếng kêu đau đớn.

Sau đó hai mười mấy bóng người mai phục từ bốn phương tám hướng hiện thân, phi thân đến bao vây Quân Huyền Kiêu.

"Các ngươi nhận mệnh lệnh từ ai?"

Quân Huyền Kiêu tay không vũ khí đứng ở chính giữa, mạnh mẽ quát hỏi, võ công thân pháp những người này đều nghiêm chỉnh huấn luyện, đều là cao thủ.

"Đừng có dây dưa trì hoãn nữa, tốc chiến tốc thắng!"

Kẻ cầm đầu bịt mặt ra lệnh một tiếng, toàn bộ thích khách liều mạng xông lên, chiêu thức hung ác, dựa vào từng cái góc chết vây đánh Quân Huyền Kiêu.

Quân Huyền Kiêu đạp một cước vào thích khách xông lên trước tiên, sức lực của hắn rất lớn*, một trận tiếng gãy rắc rắc vang lên, xương sườn thích khách này rạn gãy, lồng ngực lõm xuống, nằm sấp trên mặt đất nôn ra máu, Quân Huyền Kiêu thừa cơ thoát khỏi vòng vây, để tránh kẻ địch trước sau.

Hắc Vũ Doanh...Quân Huyền Kiêu cười lạnh một tiếng, "Không ngờ Tiêu Hề Diệp còn có khả năng làm ra những thủ đoạn không phải là người như này, năm đó Hắc Vũ Doanh vẫn do Bổn Vương chỉ dạy huấn luyện, chỉ dựa vào mấy tên mèo chó các ngươi cũng muốn giết ta?"

"Cẩu tặc! Hôm nay người không có chỗ trốn đâu!"

Đôi mắt chim ưng của Quân Huyền Kiêu nhìn chằm chằm tên thủ lĩnh, quát hỏi: "Thẩm Ngọc ở đâu?"

Tặc thủ cười giễu cợt nói: "Nếu ngươi muốn gặp y, thì mau mau khoanh tay chịu trói, bằng không, huynh đệ chúng ta sẽ không ngại nếm thử mùi vị nam sủng của Vương gia đâu!"

Ánh mắt Quân Huyền Kiêu chuyển sang lạnh lẽo, đột nhiên thân thể khẽ động, không thủ nữa mà phản công, xông thẳng đến thích khách cầm đầu kia.

"Cái miệng đê tiện của ngươi tự tìm đường chết, Bổn Vương tiễn ngươi đi trước một đoạn đường!". Quyền phong của Quân Huyền Kiêu như sấm, thân thể nhanh nhẹn, rất nhanh đã giết chết tên tặc thủ trước mặt.

"Bắt lấy hắn! Ai chém được đầu của tên cẩu tặc này, Hoàng thượng phong thưởng hai vạn lượng bạc!"

Những thích khách này hơi lộ ra hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã biến hóa trận hình ứng đối bọn họ đều là tử sĩ, sớm đã không để ý đến sinh tử bản thân.

Quân Huyên Kiêu cứng rắn mạnh mẽ vô cùng, nắm đấm hạ xuống, mặc dù không lập tức mất mạng, xương cốt cũng đứt gãy.

Tặc thủ thấy tình thế bất lợi, quát to: "Cẩu tặc! Nếu như ngươi trốn ở Kinh thành, chúng ta lấy đâu ra cơ hội giết ngươi? Thật sự phải đa tạ vị nam sủng kia của ngươi!"

Quân Huyền Kiêu biết rõ hắn nói lời lừa gạt, nhưng cơ thể vẫn không kìm được ngưng trệ một chút, đúng lúc một lưỡi đao sắc bén đâm xuyên qua bụng của hắn...

——————///——————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy