141-145

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 141: Hổ thỏ

Một buổi sớm tinh mơ ấm áp, Quân Huyền Kiêu một bên vừa tự mình sửa sang lại băng bó, vừa đáp lời Thẩm Ngọc.

"Ngọc Nhi, hôm nay Bổn Vương đưa ngươi ra ngoài cung, không phải ngươi luôn chán ghét bị nhốt ở trong Hoàng cung sao? Sau này ngươi muốn đi đâu, cứ nói với Bổn Vương."

Quân Huyền Kiêu hào hứng bừng bừng đổi sang y phục đoản sam (áo ngắn) thường ngày, đóng giả làm võ phu (người đàn ông học võ) bình thường, bất quá dáng người hắn khôi ngô, cho dù không trang hoàng ăn diện, cũng coi như anh tuấn uy vũ không chịu nổi, khí độ bất phàm, từ trong đám người liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.

"Ngọc Nhi, ta mang theo đồ ăn cho ngươi, chỉ là ngươi không thể ăn quá nhiều điểm tâm, sẽ làm hỏng khẩu vị... Có muốn mang thêm áo choàng không, tuy rằng thời tiết đã ấm áp hơn một chút, nhưng sợ trời nổi gió thì ngươi sẽ bị cảm, vẫn là nên mang theo thôi."

Ngồi im ở trên giường, Thẩm Ngọc không nói một lời bỗng nhiên nghiêng đầu hơi nghi hoặc nhìn bóng lưng bận rộn của Quân Huyền Kiêu.

Đường đường là Trấn Bắc Vương duy ngã độc tôn hô phong hoán vũ*, sao còn suy tính cẩn thận chu đáo hơn cả mẹ già?

Hắn đang lầm bầm cái gì đó, Thẩm Ngọc nghe không rõ, sau khi tỉnh lại, phần lớn thời gian y đều ngẩn người, đầu óc giống như có hơi không thông suốt, hàng ngày Quân Huyền Kiêu độc thoại với y, Thẩm Ngọc chỉ ngẫu nhiên nghe được một hai câu.

Đương nhiên Thẩm Ngọc nhớ rõ nam nhân trước mặt này, cũng biết rõ bản thân có vướng mắc yêu hận với hắn, nhưng nó giống như sự tình kiếp trước, luôn có một tầng ngăn cách.

Trong lòng y như có thêm một cái hộp đã khóa lại, đem tất cả tình cảm và ký ức về Quân Huyền Kiêu phong tỏa bên trong, Thẩm Ngọc sẽ không chạm vào nữa, thỉnh thoảng có nhớ tới, cũng coi như đang đọc câu chuyện của người khác, không liên quan gì đến mình.

Chỉ khi Quân Huyền Kiêu đến gần mình, Thẩm Ngọc mới theo bản năng sợ hãi và chống đối.

"Ngọc Nhi, xe ngựa ở bên ngoài, chúng ta đi thôi!"

Gương mặt góc cạnh rõ ràng của Quân Huyền Kiêu sát lại gần, rõ ràng là mặt mũi tràn đầy ôn nhu, nhưng Thẩm Ngọc lại không dám nhìn thẳng, cho nên lúc được Quân Huyền Kiêu dắt tay bước lên buồng xe, vẻ mặt y giống như bị áp giải đến pháp trường.

Trong buồng xe rộng rãi, Thẩm Ngọc ngồi đối diện với Quân Huyền Kiêu, y luôn nghiêng đầu nhìn chằm chằm phố phường thường ngày ở bên ngoài, đến lúc cái cổ đau mỏi Thẩm Ngọc mới thay đổi phương hướng, ánh mắt lướt qua Quân Huyền Kiêu thấy hắn không quan tâm đến phong cảnh ngoài cửa sổ, tầm mắt vẫn luôn rơi trên mặt mình.

Quân Huyền Kiêu nghiễm nhiên cho rằng Thẩm Ngọc là phong cảnh đẹp nhất.

"Ngọc Nhi, đó là tửu quán, bên kia là trà lâu, mấy cửa tiệm kia là tiệm cầm đồ, kia là hiệu vải bố*..."

Quân Huyền Kiêu nhân cơ hội dịch chuyển càng lúc càng gần, ngón tay hai người hơi chạm vào nhau, Thẩm Ngọc đang say sưa ngắm nhìn đường phố sầm uất ở ngoài buồng xe, nhất thời không phát giác, trong lòng Quân Huyền Kiêu mừng rỡ như điên, nhưng không dám tiến thêm bước nữa.

"Kia là một gánh bán đậu hoa (tào phớ)... Dừng!"

Quân Huyền Kiêu phân phó hạ nhân đi mua một chén đậu hoa, đưa cho Thẩm Ngọc, thực ra hắn hoàn toàn không biết như thế nào mới gọi là đối xử tốt với một người, cho nên chỉ có thể vụng về nhìn thấy cái gì liền mua cho Thẩm Ngọc cái đấy, ví như trong buồng xe đã có một đống đồ để ăn rồi, nhưng Quân Huyền Kiêu cho rằng Thẩm Ngọc quá gầy yếu, muốn chăm y ăn mập mạp một chút, mới cảm thấy yên tâm được.

Thẩm Ngọc không tiếp nhận, y chưa từng nhìn thấy đậu hoa, nước đậu sóng sánh, giống như một chén thuốc kỳ quái.

Y đã uống quá nhiều thuốc rồi, cả ngày cổ họng đều đắng ngắt, không dễ dàng gì mới được xuất cung, y không muốn uống nữa.

"Làm sao vậy? Ngọt lắm, nhanh thử đi."

Quân Huyền Kiêu nghiêng người qua, nhẹ giọng khích lệ, đồng tử Thẩm Ngọc hơi co lại, nhanh chóng nhận lấy cái chén, cũng không thèm nhai, uống ừng ực trực tiếp nuốt xuống.

Y là bị dọa sợ.

Mặc dù thái độ Quân Huyền Kiêu ôn hòa, nhưng hình tượng hắn lưu lại trong lòng Thẩm Ngọc quá đáng sợ, cho dù là nét mặt hiền lành mỉm cười, Thẩm Ngọc vẫn cảm thấy cực sợ hãi.

Giống như một con hổ bỗng nhiên đem một khối thịt máu chảy đầm đìa tới trước mặt con thỏ, trong lòng con thỏ cũng không vì thế mà cảm động, ngược lại sẽ run rẩy, lo sợ bản thân trở thành khối thịt tiếp theo.

"Khụ------"

Thẩm Ngọc ăn như hổ đói nên bị nghẹn đến mức ho khan.

"Ha ha ha, sẽ không có người nào giành với ngươi đâu, Ngọc Nhi, ngươi ăn nhanh như vậy chắc không nếm được mùi vị gì đâu đúng không?"

Quân Huyền Kiêu với ngón tay quệt đậu hoa màu trắng dính trên môi của y, sau đó đưa đầu lưỡi ra liếm liếm, Quân Huyền Kiêu không hề thích ngọt, nhưng lại cảm thấy hương vị đặc biệt ngọt ngào.

Thẩm Ngọc mở to mắt, thân thể cứng nhắc, không dám cử động một tí nào.

Đến khi xe ngựa ra tới ngoại thành, dừng ở bên ngoài một thôn trang, Quân Huyền Kiêu nhảy xuống xe ngựa, Thẩm Ngọc mới thả lỏng thân thể.

Quân Huyền Kiêu còn bất ngờ quay đầu lại, vén rèm lên dặn dò: "Ngọc Nhi, ngươi ở trên xe ngựa đợi ta, ta đi một chút sẽ trở về."

Cuối cùng cũng chịu đi.

Hắn vừa mới nói gì ấy nhỉ?

Thẩm Ngọc thở phào nhẹ nhõm, mỗi lần đối mặt với Quân Huyền Kiêu, y đều hoảng loạn đến nỗi ngay cả việc Quân Huyền Kiêu nói gì, y cũng không cách nào lưu tâm, nhưng khi đối mặt với người khác, loại trạng thái này hoàn toàn không xuất hiện.

Đúng lúc Biển Thập Tứ và Hồng Liên từ phía sau xe ngựa cùng đi tới, chen lên buồng xe cạnh Thẩm Ngọc.

"Ôi, Trấn Bắc Vương thật là, các ngươi ngồi xe ngựa rộng rãi như này, còn có nệm êm, mông ta sắp nứt ra đến nơi rồi...."

Hồng Liên và Biển Thập Tứ líu ríu chen chúc lên, chiếm lấy chỗ ngồi thoải mái nhất.

"Vốn dĩ đã bị nứt rồi chứ?" Biển Thập Tứ giễu cợt nói.
—————————

Chương 142: Ôm y vào lòng

Biển Thập Tứ được Trấn Bắc Vương ra lệnh đi theo, Hồng Liên thì nghe nói một nhóm người muốn đi du ngoạn ngoại ô Kinh thành, hận không thể mọc thêm cái chân thứ 3, chạy theo bọn họ.

Hai người ấy mỗi người chiếm cứ một chỗ của buồng xe, vén rèm lên, từ xa trông thấy Trấn Bắc Vương tiến vào thôn trang.

Quân Huyền Kiêu đứng trước cửa một hộ nhân gia do dự thật lâu, mới kiên quyết hạ quyết tâm, gõ vang cửa hộ nhân này.

Biển Thập Tứ nói, phương pháp dân gian để chữa trị trái tim đã đóng cửa, là phải nhờ cậy nhân khí bách gia, khí lực con người có được đến từ lương thực ngũ cốc, ăn gạo của bách gia nói không chừng sẽ có lợi cho việc bình phục của Thẩm Ngọc.

Vốn dĩ Quân Huyền Kiêu muốn hạ lệnh sai người đi mua, bị Biển Thập Tứ ngăn lại, nếu như là dùng vàng bạc trao đổi, chẳng khác nào sòng phẳng không mắc nợ với nhau, như vậy sẽ không có hiệu quả, nhờ cậy mới là "tình nghĩa", thêm nữa phải là bản thân Vương gia tự mình đi.

Quân Huyền Kiêu cảm thấy hoang đường, Biển Thập Tứ xem thường nói: "Không phải Vương gia nói vì Thẩm Ngọc, chuyện gì cũng chịu làm sao? Thì ra chỉ là nói suông, thôi thôi, nếu như Vương gia không thể bỏ được tự tôn, sau này đừng nói mấy lời nhảy vào nước sôi lửa bỏng gì đó nữa."

"Bổn Vương đi!"

Cửa gỗ mở ra vang lên kẽo kẹt, một bà lão đầu đội khăn bố mở cửa, Quân Huyền Kiêu siết nắm đấm, kiên trì đến cùng đi tới.

"Lão bà bà, ta..."

Quân Huyền Kiêu vừa mở miệng, cánh cửa trước mặt đóng rầm một cái, bên trong truyền đến tiếng then cài ma sát.

"Thổ phỉ vào đến thôn rồi!!"

Bà lão kinh hoảng hô to.

Mặt Quân Huyền Kiêu thoáng chốc co rúm lại, người hắn từ trên xuống dưới có chỗ nào giống thổ phỉ chứ?!

Nhưng hắn lại không biết, quanh năm suốt tháng hắn mang vẻ mặt uy nghiêm của kẻ có địa vị cao. Hơn nữa còn có sát khí được bồi dưỡng từ trên sa trường, trong mắt bách tính bình thường, tuyệt đối là khí chất của thổ phỉ hung hãn ở trong núi.

Quân Huyền Kiêu hít một hơi, thả lỏng dáng người cứng rắn, buông nắm đấm ra, nhếch miệng tươi cười, cố gắng khiến bản thân trông như đang vui vẻ hòa nhã, lần thứ hai gõ vang cửa lớn của hộ nhân gia.

Lúc này là một người đàn bà ngoài ba mươi đi ra, mắt phượng mũi nhọn, lần đầu tiên nhìn thấy Quân Huyền Kiêu, ngược lại ánh mắt bất ngờ kinh diễm.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Quân Huyền Kiêu sững sờ, bọn họ từng quen biết sao?

"À..." Quân Huyền Kiêu duy trì nụ cười nói, "Ta. Đến..."

"Ôi trời ạ."

Người đàn bà giậm chân cắt ngang lời hắn, trong lúc tức giận lại mang theo một ít vui mừng, nhìn trái nhìn phải thấy không có người, mới cấp tốc kéo Quân Huyền Kiêu đi vào, sau đó đóng cửa lại rất nhanh.

Không bao lâu, bên trong truyền đến tiếng chửi mắng sắc bén của nàng ta.

"Cái gì?! Ngươi không phải là Trương Sinh gì đó mà bà mối Trần giới thiệu sao?... Ngươi là tên dê xồm ở đâu ra! Cút ra ngoài cho lão nương! Tưởng lão nương là một quả phụ dễ bắt nạt sao?"

Quân Huyền Kiêu chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn sẽ bị một quả phụ khóc lóc sướt mướt cầm đòn gánh đánh đuổi.

Hắn nổi trận lôi đình, Trấn Bắc Vương hắn muốn cái gì, cho đến bây giờ đều cứng rắn đoạt lấy, từ lúc nào lại trở nên chật vật như vậy?

Nhưng vừa nghĩ tới những việc này liên quan đến vấn đề có thể chữa khỏi bệnh cho Thẩm Ngọc, những kiêu ngạo và tính khí nóng nảy kia của Quân Huyền Kiêu, chỉ có thể miễn cưỡng đè ép xuống, một chút cũng không lộ ra, tiếp tục đi đến hộ nhân gia tiếp theo.

"Tuổi còn trẻ tay chân lành lặn, vậy mà lại học theo những tên ăn mày kia xin gạo?! Nhìn ngươi cũng cao ráo khỏe mạnh, tìm cái việc gì đấy mà làm tự nuôi sống bản thân, đừng có mà lười biếng nữa...."

"Ngươi nhìn nhà ta giống thừa lương thực lắm à? Từ khi tên Ác bá Trấn Bắc Vương kia tới, đất nhà chúng ta đã bị trưng thu một nửa, một nhà già trẻ lớn bé còn không đủ sống, không có, không có đâu!"

...

Trên xe ngựa, Hồng Liên thu lại cái đầu đang ngó ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt hoài nghi dừng lại trên người Biển Thập Tứ.

"Ngươi nói cái phương thuốc dân gian kia, thật là chữa được bệnh sao?"

"Đương nhiên là...." Biển Thập Tứ kéo dài giọng, "Không rồi~"

"Vậy ngươi còn..."

Biển Thập Tứ hơi chột dạ lẩm bẩm nói: "Ta chỉ kích động hắn một chút, ai ngờ hắn thật sự đi xin ăn chứ...."

"Ha ha ha!" Hồng Liên vui vẻ nói, "Lá gan không nhỏ nha, ngươi coi chừng Vương gia biết được sau này sẽ chém đầu của ngươi!"

"Ngươi dám nói! Lão tử xé rách mỏ chim của ngươi!" Biển Thập Tứ trợn mắt nói, "Không phải ta đây đang vì Thẩm Ngọc trút giận sao, nhìn hắn cao cao tại thượng từ sáng đến tối, không coi Thẩm Ngọc như con người, nên cho hắn một ít giáo huấn, dù sao gần đây Thẩm Ngọc cần phải dưỡng bệnh, ăn chút cháo ngũ cốc lương thực mới có lợi..."

Hồng Liên cũng sâu sắc cho rằng như vậy, yếu ớt nói: "Nếu có một nam nhân, vì ta mà không cần tôn nghiêm, dù có phải chết thay hắn, ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện."

Trông thấy Trấn Bắc Vương nặng nề bước trở về, Biển Thập Tứ và Hồng Liên chán nản vội vàng trốn về xe ngựa của mình.

Sau khi dạo chơi một vùng rừng hoa anh đào, trên đường hồi cung, Quân Huyền Kiêu luôn buồn bực không vui, hắn muốn tung hoành thiên hạ, nhưng ngay cả một nắm lương thực hắn cũng không xin được, thật là mất mặt.

Thẩm Ngọc thân thể yếu, đường xe vất vả hơn nửa ngày liền mệt chỉ muốn đi ngủ, Quân Huyền Kiêu nhanh tay nhanh mắt thuận theo tình thế cho Thẩm Ngọc tựa vào trong lồng ngực mình, nhìn gương mặt an tâm ngủ say của Thẩm Ngọc, nửa ngày buồn rầu cũng tan thành mây khói, cái gì mà kiêu ngạo tôn quý, đều là giả hết, chỉ cần ôm y vào lòng, Quân Huyền Kiêu liền cảm thấy có tất cả.

"Ngọc Nhi, vì ngươi, chuyện hoang đường gì ta cũng có thể làm đi, ngươi lúc nào mới chịu tiếp nhận lại ta?"
———————————

Chương 143: Thả y tự do?

Thẩm Nhược Phi ngắm mình trong gương đồng, nàng năm nay hai mươi tuổi, dung nhan kiều diễm ướt át, đây chính là thời điểm nở rộ nồng nhiệt nhất.

Nàng là đệ nhất mỹ nhân Đại Tĩnh! Nhưng tại sao không có ai yêu nàng?

Thẩm Nhược Phi cầm lấy lược sừng trâu đập về phía gương đồng, quẹt thành một vết xước thật sâu. Nàng là thiên chi kiều nữ, xuất thân từ dòng dõi quan lớn tứ phẩm, lớn lên lại xinh đẹp như tiên nữ, từ nhỏ đến lớn đều là nhân vật được người khác nâng lên trên đỉnh tháp.

Cho nên Thẩm Nhược Phi lòng dạ cao, tầm mắt cao, những thiếu gia quần là áo lượt của gia đình phú quý bình thường, sao có khả năng nàng để mắt tới? Từ khi nàng còn trẻ, thì chỉ muốn gả cho nam tử đứng số một số hai trên đời này.

Trước đây dĩ nhiên là Hoàng đế, về sau khi nhìn thấy phong thái của Trấn Bắc Vương, nàng liền di tình biệt luyến*, một lòng hướng về phía Trấn Bắc Vương.

Công chúa Đại Nhu phát điên, chẳng khác nào bị Vương gia hưu thê rồi đuổi đi, mục tiêu hiện tại của Thẩm Nhược Phi chính là ngồi lên vị trí Vương phi kia! Trắc phi thiếp thất gì đó, đều không phải thứ nàng muốn!.

Mấu chốt là sau khi nàng làm Trắc phi, từ đầu đến cuối Trấn Bắc Vương chưa từng chạm vào nàng một cái, chưa ngủ lại nơi này của nàng bao giờ.

Đều do cái đồ nam không ra nam nữ không ra nữ kia!

Nhớ tới gương mặt kia của Thẩm Ngọc còn xinh đẹp hơn nàng, Thẩm Nhược Phi liền hận đến phát điên, trước kia là y khiến cho Diệp Đế hồn khiên mộng nhiễu*, hiện tại lại câu dẫn Trấn Bắc Vương đến vây quanh lấy y! Mà cái danh Thẩm Tiệp dư, Thẩm trắc phi này của nàng vẫn luôn là hữu danh vô thực!

*Hồn khiên mộng nhiễu: việc làm cho người ta ngày đêm không yên, hồn bị dẫn dắt, giấc mộng bị quấy nhiễu.

Thật không dễ dàng gì Vương gia chết tâm với y, vậy mà y lại giở loại chiêu trò uống thuốc độc tự sát! Thẩm Nhược Phi nghĩ lại còn cảm thấy buồn nôn.

Thẩm Nhược Phi giận đến phát run, có thể nàng không phải là công chúa Đại Nhu, không có Hoàng thất làm chỗ dựa cũng không phải là Vương phi chân chính, không giống công chúa Đại Nhu hung hăng càn quấy ngang ngược, tính tình nàng cẩn thận tư chất thông tuệ, tuyệt đối không làm ra loại hành động điên rồ ngu xuẩn lấy đá chọi đá kia.

"Nếu như tiện nhân kia uống thuốc chết thật mọi chuyện liền sẽ đầu xuôi đuôi lọt." Thẩm Nhược Phỉ tiếc nuối than thở.

Trước mắt không phải là lúc nàng tự liên tự ngải*, mắt thấy Trấn Bắc Vương cả ngày đem toàn bộ tinh lực đặt ở trên người Thẩm Ngọc, thậm chí còn để cho y chuyển từ Thiên điện đến tẩm điện Trấn Bắc Vương, cùng ăn cùng ở, Thẩm Nhược Phi nôn nóng, thế nhưng căn bản Trấn Bắc Vương không nhìn thấy nàng.

Thẩm Nhược Phi đành phải chờ ở ngoài tẩm điện, Trấn Bắc Vương đang muốn thượng triều.

"Vương gia!".

Thẩm Nhược Phi đánh bạo chặn đường, nàng cũng là không còn cách nào khác, nếu còn không hành động nữa, chờ yêu nghiệt kia khỏi bệnh, chẳng phải nàng càng không có đất dung thân sao?

"...."

Quân Huyền Kiêu có hơi hoảng hốt một chút, thiếu chút nữa không nhớ nữ tử này là ai, nói đến hắn lúc thường cũng không chú ý Thẩm Nhược Phi có dáng dấp ra sao, cưới nàng làm Trắc phi cũng chỉ để kích động Thẩm Ngọc một phen mà thôi.

Thẩm Nhược Phi e thẹn mang theo sợ hãi gật đầu, hôm nay nàng trang điểm đặc biệt tinh xảo, lại không quá khác người, quả nhiên Trấn Bắc Vương nhìn nàng ngẩn người một lúc, trên đời này có nam nhân nào là không thích sắc đẹp?

Dáng người nàng thướt tha, chẳng lẽ không bằng với Thẩm Ngọc gầy yếu kia sao?

" Gần đây Vương gia bận việc chính sự, còn phải vất vả vì Thẩm Ngọc công tử, thiếp nhìn thấy Vương gia tiều tụy đi rất nhiều, đau lòng Vương gia, liền nấu một bình canh nhân sâm..."

Thẩm Nhược Phi còn chưa kịp nói hết, đã bị Quân Huyền Kiêu phất tay cắt ngang.

"Hừ, Bổn vương chưa bao giờ ăn những thứ này." Quân Huyền Kiêu cau mày nói, "Ngươi không biết?"

Vẻ mặt Thẩm Nhược Phi lúng túng, Quân Huyền Kiêu cất bước muốn đi.

"Vương gia!" Thẩm Nhược Phi vội vàng hô, "Thiếp có chuyện muốn bàn bạc, mấy câu nói mà thôi, xin Vương gia dừng chân.".

Quân Huyền Kiêu dừng chân nói: "Nói mau."

"Thiếp thân nghe nói Thẩm Ngọc công tử trúng độc, mãi chưa đến hỏi thăm sức khỏe được, nhưng thiếp vẫn luôn lo lắng, có thể thiếp không hiểu y thuật, sợ đến thăm rồi ngược lại khiến Vương gia thêm phiền."

Quân Huyền Kiêu càng thiếu kiên nhẫn, hắn không có đủ kiên trì nghe những lời hư tình giả ý này.

"Nghe nói hiện tại Thẩm Ngọc công tử càng thu mình hơn so với trước kia?" Thẩm Nhược Phi gấp rút nóng vội nói vào chủ đề chính, "Nếu Vương gia thật quan tâm đến bệnh tình của y, muốn tháo bỏ khúc mắc trong lòng y, không thể dồn ép quá chặt, nên thuận theo tâm nguyện của y, nói không chừng tích tụ bỗng nhiên thông suốt, công tử liền khỏi hẳn.".

"Tâm nguyện?"

Thẩm Nhược Phi thầm nghĩ quả nhiên, chỉ cần nhắc đến Thẩm Ngọc, dù cho Quân Huyền Kiêu không có kiên nhẫn nói chuyện với nàng cũng sẽ phải dừng chân lại.

"Đúng vậy, thứ cho thiếp nhiều lời, khúc mắc trong lòng của Thẩm Ngọc công tử thực ra là do Vương gia mà ra, Vương gia cùng y sớm chiều ở chung, không những không thể làm giảm bớt đi sự bài xích của y, trái lại còn khiến y mỗi thời mỗi khắc đều sống trong thống khổ. Cùng với bức bách y tiếp nhận Vương gia, không bằng thuận theo tâm nguyện của y, như vậy y mới có thể dỡ xuống lòng phòng bị."

Quân Huyền Kiêu cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi nhìn chằm chằm Ngọc Nhi cùng Bổn vương ngược lại là nhìn đến kỹ càng."

Thẩm Nhược Phi ngoan ngoãn nói: "Thiếp không dám, cái gọi là quan tâm sẽ rối loạn, nói đến cùng Thẩm Ngọc công tử cũng là thanh mai trúc mã của thiếp, làm sao sẽ không có cảm tình? Thiếp nhớ khi đó y có nói với ta, điều y muốn nhất là tích góp bạc chuộc thân, Vương gia cũng biết, đối với tự do y có bao nhiêu khát vọng."

"Không cần ngươi nhắc nhở Bổn vương."

Quân Huyền Kiêu bất mãn, ý tứ Thẩm Nhược Phi chính là muốn hắn thả Thẩm Ngọc tự do? Nhưng hắn vất vả lắm mới có lại được Thẩm Ngọc, làm sao có thể mặc y rời khỏi mình? Hắn cũng không muốn tiếp tục nếm thử cái tư vị mất đi đau đến thấu tim gan kia nữa.

Thẩm Nhược Phi đã sớm dự liệu Trấn Bắc Vương sẽ không nghe lời gió thoảng bên tai của nàng, hắn rất cố chấp, nhưng cái bệnh lao quỷ quái kia lại không giống.
—————————

Chương 144: Hắn sẽ ngươi từ bỏ hậu tự sao?

Thẩm Nhược Phi thừa dịp Trấn Bắc Vương lâm triều, tìm được tẩm điện, dù sao trên người nàng cũng có danh hào Trắc phi, không có thị vệ nào dám cản nàng.

"Thẩm Ngọc công tử."

Thẩm Ngọc đang mải suy nghĩ ít chuyện trong sách, mãi đến khi Thẩm Nhược Phi ngồi vào chỗ đối diện, y mới hậu tri hậu giác* lấy lại tinh thần.

*Hậu tri hậu giác "后知后觉": là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra quá chậm, chỉ độ nhạy cảm với một sự việc nào đó.

"Hazzz----".

Thẩm Nhược Phi nhìn ánh mắt của y nhìn như bình thường, trên thực tế lại có chút trống rỗng, không khỏi cười ra tiếng.

"Thẩm Ngọc công tử vì để lấy được ân sủng của Vương gia thật dám xuống tay tàn nhẫn a, ngay cả bản thân cũng không buông tha, đến cả ta cũng phải bội phục vô cùng, chí ít ta cũng không dám quả quyết như vậy, lần này, ngươi thắng một trận, ít nhất đem Vương gia giữ lại bên cạnh ngươi không phải sao?".

Thẩm Nhược Phi tỏ vẻ khinh thường, nàng cảm thấy mặc dù Thẩm Ngọc đối xử nhẫn tâm với bản thân, nhưng quả thực ngu dốt, cho dù tạm thời Trấn Bắc Vương chăm sóc y thì thế nào? Nhìn dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác bây giờ của y, sớm muộn gì Trấn Bắc Vương cũng cảm thấy phiền chán.

Thẩm Ngọc không có tâm tình gì, chỉ nhìn Thẩm Nhược Phi.

"Ban đầu ta còn không tin ngươi thực sự uống độc dược, xem ra là thật..."

Nụ cười của Thẩm Nhược Phi biến mất, dù sao nơi này cũng chỉ có hai người là nàng và Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc lại trầm mặc hơn so với trước kia, ngay cả thủ ngữ cũng không làm, vậy nàng cần gì phải giả vờ* làm gì nữa.

"Nếu đã như vậy, ta liền đi thẳng vào vấn đề, ta muốn ngươi rời khỏi Vương gia, nghe hiểu không?"

Rời khỏi Quân Huyền Kiêu? Vậy thì quá tốt rồi, ngày ngày đối diện với Quân Huyền Kiêu, ngay cả thở y cũng không dám thở mạnh, nếu như có thể rời đi, đó dĩ nhiên là chuyện không thể nào tốt hơn được nữa.

Bất quá chuyện này cùng nàng có quan hệ gì? Là Quân Huyền Kiêu bảo nàng tới nói?

Nhìn có vẻ không phải.

Thẩm Nhược Phi nhíu mày, không biết vẻ mặt không chút gợn sóng không sợ hãi này của Thẩm Ngọc rốt cuộc là có ý gì.

"Ngươi còn muốn bám lấy Vương gia không buông sao? Ngày đó trong đêm tân hôn của ta, Vương gia đã nói rất rõ ràng với ngươi, hắn không muốn trông thấy ngươi nữa!"

Đúng thật là có chuyện này.

Thẩm Ngọc đột nhiên nhớ tới, có thể cũng không phải y bám mãi không buông, muốn trách thì trách Quân Huyền Kiêu lại thay đổi chủ ý, làm cho Thẩm Ngọc hồ đồ rồi, rốt cuộc là hắn muốn thấy hay là không muốn thấy mình?

Thẩm Ngọc đã niêm phong tình cảm với Quân Huyền Kiêu, thời điểm nghĩ lại chuyện này, đầu có hơi chậm chạp một chút.

"Làm sao? Ngươi không phục?" Thẩm Nhược Phi thấy Thẩm Ngọc im lặng không nói càng cảm thấy không vui, "Ngươi dùng những thủ đoạn thấp hèn kia, cho là có thể làm cho Vương gia thương tiếc, ta nói cho ngươi biết, nam nhân đều là có mới nới cũ, sẽ không bởi vì thương hại ngươi mà vĩnh viễn yêu thương ngươi, đây không phải chân tâm của hắn!"

Nhìn Thẩm Nhược Phi tức đến thở hổn hển, Thẩm Ngọc đột nhiên cảm thấy gương mặt vặn vẹo này của nàng trông thật buồn cười, vì vậy giương lên khóe miệng.

Ở trong mắt Thẩm Nhược Phi lại biến thành khinh bỉ châm chọc.

"Ngươi không tin phải không? Ta biết ngươi sẽ không từ bỏ, ngươi tưởng mình cũng là Trắc phi của Vương gia? Dựa vào cái gì mà phải nhường cho ta? Vậy ta nói cho ngươi biết, ách nô, từ lúc bắt đầu ngươi đã là tiện nô, là nô lệ trong phủ Bổn tiểu thư! Bổn tiểu thư bảo ngươi làm gì, thì ngươi phải làm cái đó!".

"Cái tên Thẩm Ngọc này, là của ta, tất cả mọi thứ ngươi đang có, vốn đều là của ta! Bất quá ngươi chỉ là một thế thân mà thôi, cho nên hiện tại ta muốn đem nó thu hồi lại!".

Rốt cuộc Thẩm Ngọc cũng có phản ứng, y khẽ lắc đầu, tỏ ý từ chối.

Cái tên Thẩm Ngọc này, vốn là của Đại tiểu thư Thẩm gia, nhưng trên đời này không phải một mình nàng có thể gọi như vậy, có một kẻ xấu, giúp mình lấy tên này, gọi y là Ngọc Nhi, kẻ xấu kia nói một là một, giống như là đóng dấu vào linh hồn Thẩm Ngọc, y không dám không vâng lời, giống như bây giờ mặc dù y sợ kẻ xấu kia muốn chết, nhưng y cũng không dám chạy trốn, thậm chí còn không dám cùng hắn nói chuyện.

"Ngươi!..."

Thẩm Nhược Phi không nghĩ tới Thẩm Ngọc sẽ từ chối quả quyết đến như thế.

"A..... Nhìn dáng vẻ này của ngươi là quyết định muốn cùng ta tranh sủng sao? Ta ngược lại có chút hối hận, mười năm trước, ta sớm nên hủy mặt của ngươi! Cũng sẽ không có phiền phức giống như hôm nay...."

Thẩm Nhược Phi cười lạnh nói: "Ách nô, ngươi biết tại sao ta tự tin ngươi không tranh nổi ta không?".

Thẩm Ngọc cảm thấy không hiểu lắm, y chưa từng có ý muốn cùng ai tranh giành, ai muốn mang kẻ xấu đi, thì cứ việc mang đi, y sẽ cảm ơn trời đất.

Thẩm Nhược Phi đi tới trước mặt Thẩm Ngọc, kéo tay y, kề sát vào bụng của mình.

"Bởi vì ta là nữ nhân, còn ngươi là nam tử, đây cũng là lợi thế lớn nhất của ta."

Thẩm Nhược Phi nhướn đôi mắt phượng lạnh lùng nói: "Vương gia là một nam nhân sắp xưng tôn thiên hạ, hắn chỉ nhất thời đùa bỡn ngươi, nhưng sẽ không sủng ái ngươi một đời, bây giờ dung nhan ngươi chưa lão hóa, hắn tự nhiên thương yêu có thừa, nếu như chờ đến ngày nào đó? Ngươi tuổi già nhan sắc phai tàn thì sao? Hả?"

"Sau này Vương gia sẽ xưng đế, sẽ lập hậu, vị hoàng hậu này nhất định là ta, đã bao giờ ngươi từng nghe nói qua trên sử sách có người đế vương nào, sẽ lập một nam nhân làm hậu không? Không có, một khi trở thành đế vương, bọn họ liền muốn tuân thủ nghiêm ngặt quân chủ chi đạo (đạo làm vua), sẽ không làm ra chuyện trái với luân thường đạo lý! Ngươi xem, trong lịch sử những nam sủng được quân chủ sủng ái, đến cuối cùng, kết cục của bọn họ ra sao? Một người rồi lại một người thay nhau chết thê thảm!"

Câu nói cuối cùng của Thẩm Nhược Phi phải lạnh lẽo đến đóng băng ba thước.

" Ngươi đừng cảm thấy bất công, bụng ta sau này có thể mang thai cốt nhục của Vương gia, đây là điểm mạnh lớn nhất của ta, một ngày nào đó sử sách sẽ ghi chép lại, ta sẽ là hoàng hậu - mẫu nghi thiên hạ, mà ngươi, chỉ là một nam kỹ mê hoặc đế vương! Vương gia có thể cho ngươi ngàn vạn sủng ái, thế nhưng ngươi cho rằng hắn sẽ vì ngươi, mà từ bỏ hậu tự sao?"
——————————

Chương 145: Cắt đứt

Thẩm Ngọc im lặng, Thẩm Nhược Phi cho rằng y khuất phục dưới uy thế của mình, đắc ý giương cao khóe miệng, nô tài chính là nô tài, cho dù có cơ duyên lớn hơn trời, có thể bầu bạn bên người Vương gia, đến cuối cùng y cũng chỉ là đồ bỏ đi.

Trên thực tế Thẩm Ngọc chỉ đang nghĩ, quả thực y muốn rời khỏi Hoàng cung, không phải do Thẩm Nhược Phi nói lời dọa nạt y, mà là vì sớm chiều đối diện với Quân Huyền Kiêu thật quá đáng sợ, cho dù sau này hắn trở thành Hoàng đế cũng là một bạo quân!

Thẩm Ngọc không muốn ở lại bên cạnh một bạo quân.

"Như vậy thì đúng rồi." Thẩm Nhược Phi tươi cười, "Con người ấy à, trời sinh phân chia thành ba bảy loại, có một số người vĩnh viễn chỉ có thể làm hạ nhân đê tiện, ngươi có thể hiểu rõ là tốt rồi, mạo nhận tên tuổi của ta, ngươi cũng đã được hưởng thụ không ít thời gian ân sủng của Vương gia, cũng coi như đáng giá. Những thứ không thuộc về ngươi thì mãi mãi không thuộc về ngươi, có một số việc mơ mộng hão huyền, sau cùng không được có ý nghĩ không an phận...Ngươi không xứng."

Thẩm Nhược Phi hạ mắt nhìn Thẩm Ngọc, cho rằng y bị mình nhục nhã nên không dám ngẩng đầu lên.

"Ngươi yên tâm, nếu như ngươi thức thời, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi." Thẩm Nhược Phi thu liễm ngữ khí một chút, nói, "Sau khi ngươi rời khỏi Vương gia, không cần trở lại làm tiện nô ở Thẩm phủ nữa, ta sẽ an bài chỗ ở ngoài cung cho ngươi, không để ngươi thiếu ăn thiếu mặc, ngươi ấy, cứ thành thành thật thật sống những năm cuối đời ở ngoài cung, cũng có thể bình an đến già."

Lúc này Thẩm Ngọc mới có phản ứng, nếu như y còn có một ít chấp niệm mà nói, chính là cùng mẹ có một gian nhà riêng, trải qua cuộc sống an an ổn ổn, tuy rằng mẹ đã qua đời, nhưng đây vẫn là tâm nguyện của y.

Vừa vặn so với ý nghĩ của Thẩm Nhược Phi không khác là mấy.

"Ngươi đồng ý rồi?"

Thẩm Ngọc vừa định gật đầu, Quân Huyền Kiêu đã hào sảng hùng hổ trở lại tẩm điện, trông thấy Thẩm Nhược Phi, tha thiết trên mặt nhiễm một ít không vui.

"Ngươi làm gì ở đây?"

Quân Huyền Kiêu biết rõ Thẩm Nhược Phi là một người có tâm tư không an phận, bất quá hắn không cho rằng nàng ta dám hại Thẩm Ngọc, nhưng vẫn không muốn để Thẩm Ngọc tiếp xúc với một nữ nhân tâm cơ thâm trầm.

"Vương gia, thiếp thấy Thẩm Ngọc công tử cả người buồn bực đến mức hoảng sợ, nên tới nói chuyện cùng y, suy cho cùng hai chúng ta là chỗ quen biết cũ, vừa vặn có thể tán gẫu mấy chuyện thú vị ngày bé."

"Ngọc Nhi, đúng như lời nàng ta nói sao?"

Quân Huyền Kiêu nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Ngọc, trưng cầu ý kiến của y.

Trong một khắc Quân Huyền Kiêu tiến tới, Thẩm Ngọc liền rơi vào trạng thái đề phòng, Quân Huyền Kiêu mang theo khí tràng khủng bố, chỉ cần hắn ở đây, Thẩm Ngọc liền cảm thấy không khí giằng co nổi lên, câu hỏi của Quân Huyền Kiêu y đều không nghe thấy.

Ngược lại Quân Huyền Kiêu đã hơi quen việc y né tránh mình, chỉ là không kìm nén được mất mát.

"Vậy vừa rồi các ngươi nói những gì?" Quân Huyền Kiêu hỏi.

Thẩm Nhược Phi rất nhanh đáp lời: "Nói y từ nhỏ đến lớn sống quanh quẩn ở nơi tăm tối, cho nên luôn muốn có một ngôi nhà tự do tự tại, chứ không phải nơi Hoàng cung này, với y mà nói giống như một cái lồng chim, đúng vậy không Thẩm Ngọc công tử?"

Quân Huyền Kiêu nửa tin nửa ngờ, đây thật sự là tâm nguyện của Thẩm Ngọc.

"Ngọc Nhi, ngươi muốn rời khỏi Hoàng cung?" Quân Huyền Kiêu ngập ngừng, nghiêm túc dò hỏi.

Thẩm Ngọc gật đầu thật mạnh, bởi vì ngoài Hoàng cung không có kẻ xấu, y cũng không cần phải nơm nớp lo sợ nữa.

Trong đồng tử Quân Huyền Kiêu lóe lên một tia khổ sở.

Thẩm Ngọc vẫn muốn rời khỏi hắn sao?

Quân Huyền Kiêu biết rõ bản thân không phải là một phu quân tốt, nhưng đã thay đổi nhiều như vậy rồi, hắn đối xử dịu dàng với Thẩm Ngọc, không nỡ tổn thương y, làm đau y, cũng không ép y thị tẩm, cẩn thận từng li từng tí mà nâng y trong lòng bàn tay, coi y như báu vật mà thương yêu.

Nhưng cuối cùng Thẩm Ngọc vẫn muốn bỏ hắn mà đi.

"Là...Là Bổn Vương còn chỗ nào làm chưa tốt sao? Ngọc Nhi, ngươi nói cho ta biết, ta sẽ sửa."

Vành mắt Quân Huyền Kiêu đỏ lên, hắn đã trải qua một lần tư vị mất đi Thẩm Ngọc, đau đến thấu tim khắc cốt ghi tâm, hắn thật sự không muốn tiếp nhận lần thứ hai nữa.

Hắn làm hết thảy, đều là vì vãn hồi tâm hồn mỏng manh yếu đuối của Thẩm Ngọc, cho dù Thẩm Ngọc chưa từng trao đổi với hắn quá nửa câu, hắn cũng sẽ kiên nhẫn chờ đợi, dù tâm của Thẩm Ngọc đã đóng thành đá, hắn cũng phải bao phủ lấy nó giúp nó nóng lên.

Trời cao có mắt, trước kia bản thân Quân Huyền Kiêu là người nóng nảy quá mức, trước mặt Thẩm Ngọc, lại đem những gai góc tổn thương người khác mài nhẵn cả rồi.

"Vương gia, ngài không nên ép y." Thẩm Nhược Phi gấp rút chen miệng nói, "Hiện tại y sợ hãi ngài cho dù y nói không phải, cũng là lời trái lương tâm a, Vương gia, đối xử tốt với một người, không phải muốn đem y giam giữ bên người, mà là thành toàn cho y, thiếp biết rõ Vương gia không bỏ được, thật ra cũng không phải vĩnh viễn không gặp gỡ, nếu Vương gia nhớ y, xuất cung gặp Thẩm Ngọc công tử là được, bây giờ y cần dưỡng bệnh, càng cần một chỗ ở yên tĩnh hơn."

Giam cầm y, hay là thả y tự do? Quân Huyền Kiêu nhất thời mâu thuẫn, không có cách nào lựa chọn.

"Ngọc Nhi, nếu như ta không thả ngươi đi, có phải ngươi sẽ trách ta? Oán hận ta cả đời?"

Quân Huyền Kiêu nắm lấy tay Thẩm Ngọc, một giọt nước mắt nóng hổi trong suốt rơi xuống mu bàn tay Thẩm Ngọc, không biết làm sao, Thẩm Ngọc giống như bị thiêu đốt, trong lòng bỗng nhiên thật khó chịu, hình như có cái gông xiềng nào đó nới lỏng ra, có một lớp nỗi buồn như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt lao tới.

Kẻ xấu không phải là hung thần ác sát lãnh khốc vô tình sao? Vì sao hắn lại khóc vậy?

Thẩm Ngọc muốn vươn tay lau đi vệt nước mắt của hắn, nhưng sợ hãi ở đáy lòng khiến y không dám làm như thế.

Quân Huyền Kiêu nhớ lại, hắn chỉ chảy nước mắt ba lần, toàn bộ đều là vì Thẩm Ngọc.

Lần đầu tiên là lúc Thẩm Ngọc uống thuốc độc, đó là nỗi đau đớn sinh ly tử biệt, lần thứ hai khi biết được sinh thần của Thẩm Ngọc, đó là nỗi tiếc thương hoàn toàn tỉnh ngộ, lúc này đây, là hắn chủ động buông tay cắt đứt yêu thương.

"Được, Ngọc Nhi, ta thả tự do cho ngươi."

Quân Huyền Kiêu buông tay Thẩm Ngọc ra, quay đầu đi chỗ khác, hắn đưa ra quyết định này cực kỳ khó khăn, sợ liếc mắt nhìn nhiều một chút sẽ đổi ý.

Vui mừng đương nhiên chỉ có Thẩm Nhược Phi, chỉ cần Thẩm Ngọc rời khỏi Hoàng cung, sẽ không có cách nào sớm chiều đối diện với Vương gia, vậy thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày Vương gia quên đi y, còn nàng có thể nhân lúc yếu lòng mà thâm nhập, trở thành sủng phi duy nhất của Vương gia.

—————///—————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy