151-155

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 151: Nghe lén

Thời điểm Sở Linh đi gặp Thẩm Ngọc, không mặc quan phục Cao Ly nữa, mà thay vào đó là bộ màu xanh lam viền vạt áo màu vàng kim, ngọc quan mạt ngạch, hoàn toàn là cách ăn mặc Sở nhân tiền triều thích nhất.

Vóc người vốn thon dài nay lại càng trở nên cao hơn, chênh lệch cùng Quân Huyền Kiêu không đáng bao nhiêu, bất quá dáng người không khôi ngô cường tráng bằng Quân Huyền Kiêu, vai hơi hẹp, có loại thanh tu nho nhã như trúc vậy.

"Một thân này của các hạ, đã sớm không còn hợp thời nữa rồi."

Quân Huyền Kiêu khinh thường nói một câu, vốn là còn không chú ý đến tướng mạo của Sở Linh ra làm sao, mặc một lớp y phục dày, vậy mà khí chất phong thái vẫn trở nên tao nhã, Quân Huyền Kiêu hoài nghi có phải hắn là vì đến gặp Thẩm Ngọc, nên mới cố ý ăn mặc áo mũ chỉnh tề, Quân Huyền Kiêu liền có chút ghen tuông.

Lại có thể mang một nam nhân khác đi gặp Ngọc Nhi, bản thân Quân Huyền Kiêu cũng chưa từng nghĩ tới, cho nên nhịn không được lồng ngực thẳng tắp, muốn âm thầm so sánh cao thấp.

Nhưng dẫu sao cũng đáp ứng rồi, giờ đây nuốt lời sẽ lộ ra là kẻ lòng dạ hẹp hòi.

Sở Linh giống như không phát hiện ra lòng thù địch của Quân Huyền Kiêu, cười nói: "Tại hạ mặc y phục theo tập quán của Sở quốc, xin Vương gia chớ trách móc."

"Hừ."

Quân Huyền Kiêu hừ nhẹ một tiếng, hắn có cái gì mà phải trách móc? Tuy nói khí chất của Sở Linh xác thực không tầm thường, thế nhưng Quân Huyền Kiêu vẫn tự tin về bản thân mình hơn.

Quân Huyền Kiêu hạ mắt, xa xa thấy Thẩm Ngọc đang đứng ở bên ngoài, dáng vẻ đầy chờ mong, khiến Quân Huyền Kiêu nhíu mày một cái.

Có lẽ là thật sự mong đợi nhìn thấy người thân trên đời, đôi mắt Thẩm Ngọc sáng lấp lánh, tâm tình rất tốt, sự kích động gần như viết hết ở trên mặt.

Thấy ánh mắt Thẩm Ngọc dừng lại ở trên người Sở Linh, ngay cả ngắm cũng không ngắm hắn người chính chủ này một cái, Quân Huyền Kiêu cao giọng gọi thật to.

"Ngọc Nhi!"

Vẫn không nhìn hắn.

Mặt mày Thẩm Ngọc vẫn luôn tích tụ tức giận cuối cùng đã giãn ra không ít, nhìn thấy Sở Linh y liền cảm thấy thân thiết, có lẽ là máu mủ tình thâm, có quan hệ huyết thống sẽ tăng thêm thiện cảm, cũng có thể là do Thẩm Ngọc quá khát khao có người thân.

Bất kể như thế nào, lần này ác bá thật sự không trêu đùa y.

"Ngươi gọi là Ngọc Nhi?"

Giọng điệu Sở Linh ôn hòa, cũng cao hứng đánh giá Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc gật đầu, Sở Linh nở nụ cười hòa ái, đưa tay vuốt ve đầu Thẩm Ngọc, mang theo sủng nịnh của một người huynh trưởng.

"Quả nhiên không hổ là hậu nhân của Sở thị chúng ta, Ngọc Nhi thật là đẹp mắt, cho dù đặt ở trong Sở nhân, cũng là vạn người chưa chắc có được một, ít nhất ta chưa từng thấy người nào đẹp hơn so với Ngọc Nhi. Ta là Sở Linh, phải gọi mẹ ngươi là cô cô, cho nên ngươi có thể gọi ta là huynh trưởng."

Thẩm Ngọc không nói gì, tuy rằng y cảm thấy Sở Linh rất thân thiết, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, còn là người xa lạ, y thật không tiện mở miệng.

Thẩm Ngọc kéo kéo tay áo của Sở Linh, ra hiệu mời hắn vào nhà.

Quân Huyền Kiêu đã từng dặn qua Ngọc Nhi vừa mới biết học nói chuyện, bình thường nếu không phải người quen y đều giữ im lặng, cho nên Sở Linh cũng không bất ngờ lắm, cất bước đi theo.

Hoàn toàn bị Thẩm Ngọc không đếm xỉa đến, một người bị bỏ quên ở phía sau, Quân Huyền Kiêu ghen ghét dữ dội, mắt tỏa ra sát khí.

Thẩm Ngọc cùng Sở Linh ngồi đối diện nhau, Quân Huyền Kiêu hùng hùng hổ hổ đặt mông ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngọc, ngồi sát sít lại gần.

Thẩm Ngọc nghiêng mặt liếc hắn một cái.

Ác bá chính là ác bá, cái mông cũng thật lớn, chiếm hơn một nửa đệm nỉ mềm, Thẩm Ngọc hơi dịch chuyển sang bên cạnh.

"Ngọc Nhi, nhà của ngươi thật không tệ, thanh tĩnh không người quấy rầy." Sở Linh nhìn quanh bốn phía, khen tự đáy lòng.

Quân Huyền Kiêu nhếch miệng, bưng lên một ly nước trà, hắn bố trí cho Ngọc Nhi dĩ nhiên là tốt nhất, cần phải ngươi nói?

"Cha mẹ ngươi...." Sở Linh ôn nhu dò hỏi.

Vẻ mặt Thẩm Ngọc ảm đạm, vẫn bình tĩnh mở miệng nói: "Đã qua đời."

Thiếu chút nữa Quân Huyền Kiêu phun ngụm trà ra ngoài.

Hắn quấy rầy đòi hỏi một thời gian dài, đến vừa dỗ vừa lừa, mới khiến cho Thẩm Ngọc mở miệng nói với hắn một chữ, kết quả chưa tới nửa thời gian cạn chén trà vị thân thích mới quen này đã phá hỏng, khiến cho Ngọc Nhi mở rộng nội tâm.

Lại còn nói nhiều hơn hai chữ!

Nếu như là Biển Thập Tứ hay mấy người thân cận thì cũng thôi đi, Sở Linh này tính là thứ gì?

"Có thể có những huynh đệ tỷ muội khác, hoặc là người thân vẫn còn?" Sở Linh tiếp tục hỏi.

Thẩm Ngọc lắc đầu nói: "Từ khi mẹ qua đời, chỉ còn lại có một mình ta."

Đôi mắt sói âm u của Quân Huyền Kiêu nhìn chằm chằm Sở Linh, cầm một cái bánh quai chèo* ném vào trong miệng, dùng sức nhai đến vang cồm cộp, giống như là đang nhai xương cốt của Sở Linh.

"Vương gia....." Sở Linh không nhịn được nói, "Tại hạ muốn nói mấy chuyện riêng tư với Ngọc Nhi, Vương gia có thể tránh đi trong chốc lát không? Nếu như Vương gia không yên tâm, ở ngoài cửa chờ cũng được."

Quân Huyền Kiêu đập tay lên bàn trà, tuy là đã khống chế lực đạo, vẫn đập đến độ nắp ấm trà nảy lên.

Đang định nổi giận, Quân Huyền Kiêu lại thấy Thẩm Ngọc cũng phiền chán mà nhìn mình, hỏa khí bừng bừng kia của Quân Huyền Kiêu giống như là bị đất cát che giấu đi, cưỡng ép dồn nén xuống.

"Ngọc Nhi, ngươi muốn nói chuyện riêng cùng hắn sao?" Quân Huyền Kiêu hỏi.

Thẩm Ngọc đương nhiên gật đầu, còn không phải là từ lúc hắn bắt đầu bước vào cửa, đã khua chiêng gõ trống, giống như trâu rừng vào phòng vậy, quấy rối bọn họ nói chuyện.

Ngược lại Quân Huyền Kiêu hít vào một hơi, cứng rắn đem lửa giận nuốt vào trong bụng, nhịn xuống kích động nắm lấy Sở Linh ném ra ngoài, hắn đã thề phải tôn trọng tâm nguyện của Thẩm Ngọc, không được tiếp tục độc đoán tự chủ trương nữa.

"Được rồi, ngươi có chuyện gì, cứ gọi Bổn vương."

Quân Huyền Kiêu đứng dậy, ra khỏi phòng, lúc đóng lại cửa, ánh mắt như dao, gần như muốn chém Sở Linh thành tám mảnh.

Quân Huyền Kiêu cũng không đi ngay, ngược lại hắn là muốn nghe một chút, xem Sở Linh có thể nói cái chuyện riêng tư gì cùng Ngọc Nhi.

"Vương gia...."

Người phu xe đi ngang qua, thấy Quân Huyền Kiêu nghiêng nghiêng người, kề sát tai vào cửa, không hiểu đường đường là Vương gia làm sao có thể làm ra loại chuyện như này.....Nghe lén người khác.

Quân Huyền Kiêu trừng mắt nhìn người phu xe một cái, dáng vẻ ngay thẳng, đứng khoanh tay.

"Khụ, Bổn vương..." Quân Huyền Kiêu tức giận một trận, "Cút! Bổn vương làm cái gì, đến phiên ngươi tra hỏi sao?!"

"Dạ, dạ...."

Người phu xe sợ đến chân mềm nhũn, liền vội vàng dắt ngựa rời đi.
—————————

Chương 152: Bổn vương yêu y!

Trong phòng chỉ còn lại Sở Linh và Thẩm Ngọc, không còn Quân Huyền Kiêu ở bên cạnh, Thẩm Ngọc cũng không cần thận trọng như vậy nữa.

"Ngọc Nhi, những năm qua ngươi vẫn sống tốt chứ?"

Sống có tốt hay không, Thẩm Ngọc chưa từng nghĩ tới, y chưa thấy bao nhiêu cảnh đời, dĩ nhiên không biết so sánh với người khác, cuộc sống của y có tính là tốt hay không, với y mà nói, mẹ con hai người đoàn tụ, chính là chuyện hạnh phúc nhất.

Thẩm Ngọc im lặng không nói, Sở Linh cũng không hỏi kĩ nữa, ánh mắt rơi xuống tay trái của Thẩm Ngọc, dưới lớp vải băng kia ngón út đã không còn.

"Ngươi bị thương."

Ánh mắt Sở Linh trầm ngưng, muốn đưa tay chạm vào vết thương của Thẩm Ngọc, bị Thẩm Ngọc né tránh, y không muốn tiếp xúc cùng người ngoài.

"Là Trấn Bắc Vương làm?"

Trong lòng Sở Linh biết rõ ngón út hậu nhân Sở thị có tác dụng gì.

Thẩm Ngọc lắc đầu phủ nhận, là chính y chặt đứt, Sở Linh cau mày, đau lòng không thôi.

"Thế nhân lòng tham không đáy, Trấn Bắc Vương lại dã tâm bừng bừng, ta nghe nói hắn cưới ngươi làm Trắc phi, cho là hắn sẽ che chở ngươi chu toàn, lại không nghĩ tới, vì kho báu trong Sở vương mộ, hắn cũng không tránh được tầm thường, lại nhẫn tâm tổn thương ngươi, ngươi không cần phải che giấu thay hắn, ta cũng dự đoán được mấy ngày này ngươi chịu bao nhiêu khổ cực rồi."

Thẩm Ngọc không phản bác lại, ánh mắt bình tĩnh, trên thực tế, y không cảm thấy đau lòng, cũng không cảm thấy hận.

"Ai.... Các vị tổ tiên phong công vĩ nghiệp*, cũng không ngờ tới sẽ trở thành tai họa của hậu nhân." Sở Linh ung dung nói, "Hoàng đế Đại Tĩnh si tâm vọng tưởng đến di vật của Sở thị chúng ta, cho nên sau khi lập quốc, trắng trợn bắt giết Sở nhân, không chỉ có hoàng thất Đại Tĩnh, tộc nhân Sở thị còn là mục tiêu công kích của các phe thế lực, mấy trăm năm qua, tộc nhân Sở thị bị tàn sát đến gần như diệt tộc, chỉ có một số ít trốn đi mai danh ẩn tích, mới có thể kéo dài hơi tàn, hơn phân nửa còn lại đều giống như ngươi."

*Phong công vĩ nghiệp: công to nghiệp lớn

"Vì kéo dài hương khói Sở thị, mấy tộc lão âm thầm tìm kiếm hậu nhân Sở thị thất lạc ở khắp nơi, đón đến nơi ẩn cư, nhưng phần lớn Sở nhân không dám để lộ thân phận của mình, thông hôn cùng người ngoài, hậu nhân huyết mạch thuần khiết đã lác đác không còn mấy người, đến đời của ta, bao gồm cả ta ở trong tộc cũng chỉ còn sót lại hai nam một nữ, may là tìm được ngươi, Ngọc Nhi."

Thẩm Ngọc hiểu loại cảm giác chí lớn gặp nhau* này, giống như y sau khi không còn mẹ, đối với người thân càng có khát vọng nồng đậm hơn.

*Nguyên văn là "tinh tinh tương tích": hàm nghĩa chỉ những người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ giống nhau thường yêu quý bảo bọc lẫn nhau.

"Cho nên Ngọc Nhi, ngươi nguyện ý cùng ta trở về nơi ẩn cư, gặp tộc nhân một lần chứ? Bọn họ nhìn thấy ngươi nhất định sẽ rất vui mừng."

Thẩm Ngọc ngẩng đầu, gần như muốn bật thốt lên đáp ứng, đương nhiên y muốn gặp người thân của mình, huống hồ y không nghĩ sẽ ở lại ở bên cạnh ác bá, cả ngày lo lắng đề phòng.

Nhưng y lại có chút mờ mịt, bất tri bất giác, gần như tất cả mọi thứ của y đều liên quan đến Quân Huyền Kiêu, rốt cuộc cũng có cơ hội rời đi, Thẩm Ngọc lại do dự.

Y cần phải quyết đoán đáp ứng, nhưng bóng dáng khó ưa kia của ác bá giống như một tòa núi cao, cản ở trước mặt y, khiến người ta sinh ra sợ hãi.

"Ngọc Nhi không muốn sao? Trấn Bắc Vương hắn..... đối với ngươi tàn nhẫn như vậy, ngươi không cần phải lưu luyến hắn." Sở Linh bất ngờ hỏi, "Có phải là ngươi sợ Trấn Bắc Vương không đáp ứng? Nếu như ngươi nguyện ý, vi huynh có thể bàn luận cùng Trấn Bắc Vương..."

"Không cần bàn luận!"

Uy thanh chấn động, Quân Huyền Kiêu một cước đá văng cửa xông vào.

Quân Huyền Kiêu vốn không định nghe lén, nhưng hắn lo lắng cho sự an nguy của Thẩm Ngọc, cho nên vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa, lại nghe được Sở Linh từng bước từng bước đầu độc Thẩm Ngọc, rõ ràng là muốn lừa y đi.

Để cho hắn nói một lát nữa, bảo đảm Thẩm Ngọc sẽ thật lòng mền nhũn đáp ứng!

Quân Huyền Kiêu nhịn không được nữa, phá cửa xông vào, ôm Thẩm Ngọc vào trong ngực, trừng mắt nhìn Sở Linh.

"Nếu như Bổn vương sớm biết, ngươi gặp Ngọc Nhi nhất định là vì muốn mê hoặc y đi theo ngươi, vậy nên giết ngươi mới phải!"

Trấn Bắc Vương khí thế bức người, Sở Linh giống như đối mặt với kim qua thiết mã*, hắn ổn định lại tinh thần để không bị ảnh hưởng.

"Vương gia, để Ngọc Nhi đoàn tụ cùng người thân, mới là có lợi với y, tại hạ cũng là có lòng tốt, tuyệt đối không có ác ý, Vương gia cần gì phải gấp đến như vậy?".

"Ác ý? Ngươi mưu toan đem y từ bên người Bổn vương mang đi, chính là ác ý lớn nhất! Chẳng lẽ ngươi không biết Ngọc Nhi là người nào của Bổn vương sao? Ngươi muốn mang y đi, đã được Bổn vương cho phép chưa?!"

Quân Huyền Kiêu cứng rắn quát lên, nếu không phải trông thấy Thẩm Ngọc coi Sở Linh là người thân huynh trưởng, Quân Huyền Kiêu đã một đao chém chết hắn.

Sở Linh há miệng, khó hiểu nói: "Trắc phi của Vương gia không chỉ có một mình Ngọc Nhi, trước đây Vương gia từng có không ít, sau này lại càng nhiều vô số kể, thiếu một người cũng không ít đi, cần gì phải cố chấp với Ngọc Nhi như vậy?"

Trên trán Quân Huyền Kiêu nổi đầy gân xanh, hắn không thích người khác đề cập đến chuyện này, nhất là hắn đã có lòng hối cải, lại còn bị người khác nhắc tới ở trước mặt Ngọc Nhi.

"Ngọc Nhi không giống bọn họ." Quân Huyền Kiêu kiên định nói, "Bổn vương yêu y!"

Ngược lại điều này làm cho Sở Linh bất ngờ, Quân Huyền Kiêu nóng nảy phản ứng quá mức kịch liệt.

"A, tại hạ biết. Nhưng tại hạ có một chuyện không rõ, nếu Vương gia yêu y, vì sao ta lại thấy trên người Ngọc Nhi, khắp cả người toàn là vết thương cũ? Dám hỏi Vương gia, tại sao cổ tay Ngọc Nhi lại vặn vẹo như vậy? Ngón út đã mất đi đâu? Làm sao phải khép kín lòng mình?"

Giọng Sở Linh vẫn ôn hòa như cũ, nhưng lại khoét thẳng vào tim phổi của Quân Huyền Kiêu.
———————

Chương 153: Cam kết

Quân Huyền Kiêu nhíu chặt mày kiếm, từng câu từng chữ của Sở Linh đâm thẳng vào trái tim hắn, nhưng hắn lại không phản bác được, bởi vì những chỗ Ngọc Nhi bị thương, hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp, đều có liên quan đến hắn.

"Ngươi đang chất vấn Bổn Vương?"

Ngữ khí Quân Huyền Kiêu nghiêm nghị, nhưng cánh tay thoáng dùng sức, ôm chặt Thẩm Ngọc một chút, hắn cảm thấy hổ thẹn, nhưng bất kể có làm gì đi nữa, vết thương trên người Thẩm Ngọc cũng không lành lại được, đây là chứng cứ phán quyết cho tội trạng của hắn.

"Không dám." Sở Linh tránh đi mũi nhọn mà hắn hướng về mình, nói: "Chỉ là tại hạ còn có nghi vấn với Vương gia mà thôi, dựa vào năng lực của Vương gia, vì sao ngay cả mẹ Ngọc Nhi cũng không bảo vệ được? Nếu như đây cũng là tình yêu của Vương gia, vậy sợ rằng Ngọc Nhi vô phúc hưởng thụ."

Quân Huyền Kiêu siết nắm đấm, khí huyết đập thẳng vào bản tính cuồng bạo trong lòng hắn.

Nhưng hắn không thể giống như trước kia, ai chọc giận hắn sẽ giết chết người đó như vậy được, bởi vì hắn từng phát lời thề muốn thay đổi với Ngọc Nhi, nên nhất định hắn phải làm được.

"Bổn vương...từng làm một số chuyện không thể tha thứ, nhưng từ nay về sau, Bổn vương sẽ không để Ngọc Nhi phải chịu chút xíu tổn thương nào, sẽ toàn lực bù đắp cho y!" Quân Huyền Kiêu cắn răng nói, "Đây là chuyện giữa Bổn vương và Ngọc Nhi, không tới phiên một người ngoài như ngươi quơ tay múa chân!"

Sở Linh nhìn Quân Huyền Kiêu cả người đằng đằng sát khí, Trấn Bắc Vương là một người có tính tình trầm tĩnh thâm thúy, lúc bình thường đối với người ngoài luôn là giữ mặt lạnh không bận tâm, chỉ lúc có Thẩm Ngọc ở bên cạnh, lúc nên cười thì cười, lại cũng rất dễ dàng nổi điên lên.

Chẳng lẽ hắn nhìn lầm rồi sao? Quân Huyền Kiêu thật sự động lòng với Thẩm Ngọc? Bạc tình nhất là bậc đế vương, Quân Huyền Kiêu nhìn thế nào cũng không giống một người mê muội vì ái tình.

"Ai...là tại hạ quan tâm đến nóng vội, xin Vương gia lượng thứ." Sở Linh bất đắc dĩ nói: "Nhưng tại hạ coi Ngọc Nhi như đệ đệ của mình, vẫn nhịn không được muốn hỏi ngài một câu, Vương gia nói yêu, là muốn toàn tâm toàn ý cùng y đến bạc đầu giai lão, hay chỉ coi như là một trong những Trắc phi của Vương gia?"

"Ngươi có ý gì?" Ánh mắt Quân Huyền Kiêu lóe lên.

"Tại hạ lo lắng, Ngọc Nhi là nam nhân, y không có cách nào nối dõi tông đường cho ngươi, ngươi cũng sẽ không định lập y làm chính phi hoặc là hoàng hậu chứ? Có phải từ đầu đến cuối ngươi chỉ coi y là một Trắc phi có tướng mạo đẹp có thể để ngươi tiêu khiển đúng không?"

Quân Huyền Kiêu bị hỏi khó rồi, hắn toàn tâm toàn ý muốn bù đắp cho Thẩm Ngọc, toàn bộ tâm tư đều nghĩ xem làm cách nào để Thẩm Ngọc tiếp nhận hắn, nhưng lại chưa từng nghĩ qua vấn đề hiện tại này.

Hắn có thể vì Thẩm Ngọc buông bỏ những nữ tử khác buông bỏ việc sinh con nối dõi sao? Nếu như một ngày kia hắn vì hậu tự, lấy một nữ tử khác, cảnh ngộ của Ngọc nhi sẽ như thế nào? Lần đầu tiên cái vấn đề khó khăn này bày ra trước mặt Quân Huyền Kiêu.

Thấy Quân Huyền Kiêu lâm vào trầm tư, Sở Linh cho rằng hắn ngầm thừa nhận, nghĩ thầm, đây mới là Trấn Bắc Vương lòng tham không đáy, trên thực tế mỗi Đế Vương đều gần giống nhau, sao có thể thật sự vì một bông hoa đẹp nhất mà buông bỏ cả một bụi hoa?

"Nếu đã như thế, vậy tại hạ nguyện ý vì Vương gia thu xếp tìm mỹ nhân thiên hạ để đền bù, chỉ xin Vương gia buông tay, cho tại hạ mang Ngọc Nhi trở về gia tộc."

Mắt Quân Huyền Kiêu sáng như đuốc, hỏi: "Khi nào Bổn Vương từng nói qua sau này Ngọc Nhi chỉ là Trắc phi?"

"Ngài..." Sở Linh kinh ngạc.

"Bây giờ Bổn Vương là Trấn Bắc Vương, vậy Ngọc Nhi chính là chính phi duy nhất, nếu ngày nào đó xưng đế, Ngọc Nhi sẽ là Đế hậu, Bổn Vương sẽ không nạp bất kỳ thiếp sủng nào nữa, chỉ chuyên tâm yêu một người là Ngọc Nhi, cho dù không có hậu tự, cũng sẽ không để Ngọc Nhi chịu ủy khuất."

Hắn vừa mới suy nghĩ trong phút chốc, liền dứt khoát đưa ra quyết định, trong lòng hắn đã có suy tính, không có người nào quan trọng hơn Thẩm Ngọc.

Về phần Thẩm Nhược Phi người này chỉ là Trắc phi hữu danh vô thực, bỏ đi là được, căn bản là cho tới bây giờ hắn chưa từng coi nàng ta là nữ nhân của mình.

Sở Linh kinh ngạc mà há to miệng, quên cả khép lại, đương nhiên hắn tin trên đời có nam tử một lòng si tình, nhưng làm sao Trấn Bắc Vương sẽ là người như này?

Quân Huyền Kiêu thấy hắn nửa ngày chưa phản ứng lại, kiệt ngao* nhếch miệng, từ giờ trở đi, không người nào có thể lấy chuyện hậu tự chia rẽ hắn và Thẩm Ngọc.

Hạ xuống quyết tâm này, Quân Huyền Kiêu không cảm thấy nặng nề, ngược lại là thấy nhẹ nhõm bội phần, thì ra đây là cảm giác dốc lòng khiến một người an tâm.

"Vậy nên ngươi cũng đừng vọng tưởng ly gián Bổn Vương và Ngọc Nhi, y sẽ không đi cùng ngươi đâu."

Người trong ngực bỗng nhiên nhúc nhích thân thể một chút.

Thẩm Ngọc bị Quân Huyền Kiêu siết đến khó chịu, vốn dĩ sức lực của ác bá này rất lớn, tuy là có ý kiềm chế, nhưng chỉ hơi kích động liền không biết nặng nhẹ, xương cốt Thẩm Ngọc đều đau cả rồi.

Lại còn thường xuyên thích lớn giọng gầm gào, chấn động đến lỗ tai Thẩm Ngọc cũng đau.

Thẩm Ngọc chui ra khỏi ngực Quân Huyền Kiêu, mới thả lỏng vai, vẻ mặt không vui mà trừng mắt Quân Huyền Kiêu.

"Ngọc Nhi làm sao vậy? Ngươi không nguyện ý?" Quân Huyền Kiêu nhìn y xoay khuôn mặt nhỏ nhắn sang hỏi.

Nguyện ý cái gì?

Lỗ tai Thẩm Ngọc bị Quân Huyền Kiêu hét đến sắp điếc rồi, chỉ cảm thấy đau, không để ý Quân Huyền Kiêu lớn tiếng nói Đế hậu Vương phi gì đó.

Yêu ai, chuyện này liên quan gì đến y?

"Vậy là đáp ứng rồi."

Thẩm Ngọc không lên tiếng, Quân Huyền Kiêu lập tức lợi dụng khoảng trống mà tiến vào. Sở Linh chắp tay nói: "Đã như vậy, xem ra tạm thời ta không mang Ngọc Nhi đi được rồi, nếu Vương gia tuân thủ cam kết, đối xử với Ngọc Nhi trước sau như một, tại hạ không tranh giành được với Vương gia, cũng không thể nói gì hơn, nhưng nếu ngày nào đo Vương gia thay đổi tâm ý, tại hạ vẫn hy vọng Vương gia giơ cao đánh khẽ, để cho ta đón Ngọc Nhi hồi tộc."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Quân Huyền Kiêu hừ lạnh nói, bất luận vọng tưởng nào có ý muốn mang Thẩm Ngọc đi, đều phải dập tắt từ khi ngọn lửa bắt đầu nhen nhóm.

"Hy vọng là như vậy." Sở Linh cười nói.

Thẩm Ngọc nhìn Sở Linh nghi hoặc hỏi: "Không đi nữa sao?" Sở Linh đành phải đáp: "Sau này có nhiều cơ hội, nếu như Ngọc Nhi muốn hồi tộc nhìn một cái, đương nhiên là vi huynh rất hoan nghênh."

Thẩm Ngọc bán tín bán nghi liếc nhìn Quân Huyền Kiêu, không cần nghĩ, nhất định là ác bá ở giữa ngăn cản.

Trong lòng càng chán nản hơn.

Có sách nào ghi chép lại nông dân tạo phản, lật đổ địa chủ, thổ tài chủ như thế nào không?
————————

Chương 154: Nam hậu

Ba ngày sau, Quân Huyền Kiêu chậm chạp không xưng đế rốt cuộc cũng mặc lên hoàng bào, bước lên bảo tháp Cửu Long, tưới rượu kính trời, thay đổi quốc hiệu là "Cảnh", mặc dù cùng "Tĩnh" không có khác nhau là mấy, nhưng chung quy vẫn là thay đổi triều đại, Đại Tĩnh dừng lại ở năm 229, sau này gọi là "Cảnh Lịch".

Mộ cổ thần chung* (chuông sớm trống chiều) vang lên, bách tính Kinh thành hướng về phía Hoàng cung quỳ lạy.

Bách quan lại bất kể là thật tâm hay là bất đắc dĩ, đều phải quỳ xuống, miệng hô to "Ngô Hoàng vạn tuế", chúc mừng "Huyền Đế" trở thành thái tổ ( người khai quốc) của nước Cảnh Lịch.

Dù sao số trời đã định, không người nào dám phản đối, nhưng thánh chỉ đầu tiên Huyền Đế ban ra khi đăng cơ, lại làm cho tròng mắt của quần thần đều sắp rớt ra.

Không thiết lập tam cung lục viện, tôn Thẩm Ngọc làm Đế hậu.

Lập một người nam nhân làm hậu...

Đây thực sự là chuyện lần đầu gặp phải từ lúc khai thiên lập địa, là người đầu tiên từ xưa đến nay.

Trên triều đình nghị luận sôi nổi, đặc biệt lão Thượng thư Bộ lễ là người phản đối kịch liệt nhất, lão Thượng thư tuân thủ nghiêm ngặt cương thường lễ tiết, với lão mà nói, đây đúng thật là chuyện lớn trái luân thường đạo lý, kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu.

"Hoàng thượng! Từ xưa đến nay, chưa từng có tiền lệ Đế vương lập nam hậu! Đây là khinh nhờn Khổng Mạnh, phớt lờ đạo làm vua....."

"Vậy trẫm sẽ mở đầu cái gọi là tiền lệ này."

Quân Huyền Kiêu cắt ngang lời Thượng thư Bộ lễ gần như đang cúi rạp ở trên nền đất, phóng tầm mắt nhìn tới, có gần một nửa thần tử quỳ ở trên mặt đất, đều là phản đối chiếu thư của hắn.

"... Nhưng....nhưng đây là đại nghịch bất đạo....." Thượng thư Bộ lễ gấp đến đỏ cả mắt, "Hoàng thượng chính là thánh tổ lập ra nước Đại Cảnh, lại bị sắc đẹp mê hoặc, chuyên sủng một người nam sủng, sử sách ghi chép lại tất sẽ trở thành vết nhơ của Hoàng thượng, Hoàng thượng cho dù có là minh quân, hậu nhân cũng chỉ có thể cho là Hoàng thượng ngu ngốc..."

Quân Huyền Kiêu không kiên nhẫn nói: "Trẫm lặp lại lần nữa, tà quân cũng được bạo quân cũng được mà hôn quân cũng tốt, trẫm chưa bao giờ nói mình muốn làm một người minh quân, hậu nhân bình phẩm? Nực cười. Kết cục của Giám chính Khâm Thiên Giám, các ngươi đều thấy được chứ?".

"Được lắm..... Hoàng thượng khăng khăng làm theo ý mình, ý chỉ lập nam hậu lão thần không thể làm gì." Thượng thư Bộ Lễ ngẩng đầu hỏi, "Vậy tại sao Hoàng thượng lại xoá bỏ tam cung lục viện? Từ xưa tới nay, Hoàng thượng nên mở rộng hậu cung, kéo dài dòng dõi, quốc gia mới có thể phồn vinh hưng thịnh."

Ánh mắt Quân Huyền Kiêu thâm thúy hỏi: "A, dựa theo lời này của ngươi, Thẩm Ngọc không thể sinh con cho nên không thích hợp tôn làm Hoàng hậu?".

"Hoàng thượng thích y, dĩ nhiên có thể dưỡng y làm nam sủng, thậm chí lập y làm nam phi, trong lịch sử cũng có đế vương yêu thích nam sắc, nhưng ngôi vị hoàng hậu, cần phải tìm một hiền hậu khác, còn có hậu cung phồn thịnh mới có thể vì Hoàng thượng khai chi tán diệp, cho nên thỉnh Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ, nạp thêm tần phi giai lệ..."

Quân Huyền Kiêu suy nghĩ một chút, phiền não nói: "Việc này thật làm cho Trẫm nhức đầu, trên đời rất nhiều mỹ nhân, người nào có thể làm Hoàng hậu của Trẫm? Hẳn là ái khanh đã chọn được người nào rồi?".

Sắc mặt Thượng thư Bộ Lễ hòa hoãn lại, cẩn thận từng li từng tí nói: "Dĩ nhiên là người trong lòng ngưỡng mộ Hoàng thượng, lại có thể làm mẫu nghi thiên hạ... Cá nhân lão thần cho là, nữ nhi Thẩm tri phủ, nhu gia thục tuệ, giữ mình cẩn trọng, cung kính hết mực, là lựa chọn hàng đầu của Hoàng thượng."

"Tạ Quảng Thành to gan!" Bỗng nhiên Quân Huyền Kiêu trầm mặt, "Ngươi đã nhận của Thẩm tri phủ bao nhiêu ngân lượng?".

Thượng thư Bộ Lễ bị quân uy làm cho khiếp sợ, vội dập đầu nói: "Hoàng thượng minh giám! Lão thần chưa trao đổi riêng tư với bất luận người nào, toàn bộ đều là lời nói xuất phát từ đáy lòng của lão thần, thần không có nhận hối lộ!"

"Trước kia Diệp Đế còn tại vị, Thẩm thị cũng là do ngươi đề cử tiến cung đi? Giao tình cá nhân của ngươi và Thẩm tri phủ rất mật thiết, tưởng Trẫm không biết sao?".

Cổ họng Thượng thư Bộ Lễ giống như bị bóp chặt, một hồi lâu sau mới dập đầu xin tha.

"Lột quan phục, áp giải tới Đại Lý Tự, chờ xử lý! Thứ Trẫm không nhìn được nhất là kẻ kết bè kết cánh.".

Lão Thượng thư tuyệt nhiên không nghĩ tới, lão luôn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, tự thấy kết giao với Thẩm tri phủ cũng rất âm thầm bí mật, lão cho là Hoàng Đế mới đăng cơ, căn cơ không sâu, kết quả lại là Huyền Đế đã sớm rõ ràng trong lòng, lão thành đối tượng để Huyền Đế giết gà dọa khỉ lập uy.

Lão Thượng thư bị kéo ra ngoài, dĩ nhiên sau đó là một trận hô to xin tha, thế nhưng Huyền Đế có lòng chấn nhiếp quần thần, không người nào dám nói đỡ cho lão.

"Liên quan tới việc lập hậu, còn người nào có ý kiến nữa không?".

Trên triều lặng yên như tờ, không người nào dám đáp lại.

"Rất tốt, vậy về sau chuyện này Trẫm không muốn lại nghe được nửa câu chỉ trích, người vi phạm giết không tha!"

Ở trên triều Quân Huyền Kiêu long nhan giận dữ, hạ triều lại bước nhanh lên xe ngựa, cuống cuồng đi về nhà.

Liên quan đến chuyện lập Thẩm Ngọc làm Hoàng hậu, tuy là Quân Huyền Kiêu sớm muốn thuyết phục Thẩm Ngọc, nhưng Thẩm Ngọc nhớ đến chuyện hồi tộc, căn bản là nghe cũng không nghe hắn giải thích, chứ đừng có nói là nói chuyện với hắn, đã ba ngày Thẩm Ngọc chưa cho hắn sắc mặt tốt.

Được rồi, căn bản chính là chẳng thể hiện sắc mặt gì, lại trở về trạng thái coi hắn như là không khí.

"Ngọc Nhi, ngươi mở cửa đi, ngươi nghe ta giải thích với ngươi, mặc dù ngươi là đương kim Hoàng hậu, thế nhưng không cần phải ở lại trong Hoàng cung, ta không có hậu cung phi tần, cho nên ngươi cũng không cần chưởng quản phượng ấn, tranh đấu với ngươi khác, chỉ là ta muốn nói cho thế nhân, ngươi là người của ta, như vậy người khác sẽ không dám hại ngươi.... Thật đấy, ta sẽ không gây trở ngại cho ngươi đâu, sau này vẫn là ngươi muốn đi đâu thì đi đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó....."

Quân Huyền Kiêu đập cửa phòng, nói đến khô họng đắng lưỡi.
—————————

Chương 155: Bổn cung

Cửa mở két một tiếng.

"Ngọc Nhi, rốt cục ngươi cũng chịu mở cửa rồi!"

Quân Huyền Kiêu vội chen vào, chỉ lo Thẩm Ngọc lại cài then chốt cửa.

Thẩm Ngọc nghĩ thầm, nếu y không mở cửa, cánh cửa này sẽ phải thay mới giống cái trước rồi. Lực tay của tên này lớn vô cùng, động mạnh một cái liền hỏng, mấy thứ đồ tốt trong phòng đều đã bị hư hại.

Quân Huyền Kiêu nhắm mắt theo đuôi sau lưng Thẩm Ngọc, vội vàng dò hỏi: "Ngọc Nhi, ngươi không tức giận phải không? Về việc sắc phong Hoàng hậu, ta..."

"Không."

Vốn dĩ Thẩm Ngọc không tức giận, mọi việc liên quan đến Quân Huyền Kiêu y đều không có cảm giác.

Chỉ là nha hoàn và đầu bếp của sơn trang, vừa thấy y liền quỳ rạp xuống đất hành đại lễ, trước kia còn có thể nói hai câu, bây giờ thì luôn cẩn thận dè dặt.

Người phu xe kia cũng thế, đưa Thẩm Ngọc đến phủ tham dự thi vẫn còn tốt, lúc trở về Thẩm Ngọc xuống xe ngựa, phu xe trực tiếp cúi người quỳ xuống, khom lưng thành một tảng, cung thỉnh "Hoàng hậu" xuống ngựa, không mảy may bận tâm đến trận mưa vừa trút xuống, bùn đất còn có chút ẩm ướt.

Để tránh bọn họ dập đầu đến sứt mẻ, cũng miễn không được tự nhiên, Thẩm Ngọc dứt khoát đóng cửa lại.

"Không tức giận là tốt rồi."

Quân Huyền Kiêu xoa xoa tay ngồi cạnh Thẩm Ngọc, chú ý đến một phong sách nhỏ thông qua kỳ thi Hội ở trên án kỷ.

Thẩm Nhược Phi ngồi ở tẩm điện của mình uổng phí một ngày, thánh chỉ của Quân Huyền Kiêu cuối cùng cũng ban bố xuống, một lão thái giám tuyên đọc bãi bỏ lục cung, lúc tôn Thẩm Ngọc làm Đế hậu duy nhất, Thẩm Nhược Phi giống như cái xác không hồn, cũng không biết đã tiếp nhận thánh chỉ như thế nào.

Trong đầu nàng ta trống rỗng một mảnh.

Bút tích chu sa màu đỏ trên kim sách đặc biệt chói mắt, hai chữ Thẩm Ngọc như kim châm sắc bén.

Ban đầu, cái tên này là của nàng, chữ này viết trên thánh chỉ cũng nên là nàng...

Nhưng trời xui đất khiến, Thẩm Nhược Phi tự mình bỏ đi cơ hội trở thành quốc mẫu, để cho Thẩm Ngọc gả thay...từ đó vận mệnh hai người đảo ngược.

"Ha ha ha ha ha ha ——"

Thẩm Nhược Phi cười dài không dứt, cười đến nỗi mặt đầy khổ sở cay đắng, tiếng cười vang vọng cả tẩm điện. Nếu như khi đó nàng không dày công tính kế, tự mình gả cho Trấn Bắc Vương, có phải kết cục sẽ hoàn toàn không giống? Hôm nay tuyên cáo thần dân, phượng lâm thiên hạ có phải là nàng hay không?

"Tiện nô...ngươi cướp đi tất cả của ta! Tiện nô! Tiện nô đáng chết! Vì sao ngươi lại không chết!"

Thẩm Nhược Phi hận không thể lấy hai chữ Thẩm Ngọc trên thánh chỉ kéo xuống, nhưng nàng không dám, cho dù nàng hận đến thấu xương, nhưng dưới cái nhìn của nàng, bất quá Thẩm Ngọc là mượn thân phận của mình tiếp cận Trấn Bắc Vương, cướp đi toàn bộ vinh hạnh đặc biệt vốn thuộc về nàng.

"Thẩm tiểu thư, ý chỉ của Hoàng thượng, sáng sớm ngày mai sẽ phái xe ngựa đưa người ra khỏi cung, tối nay người nên thu dọn cho tốt đi, đừng để chậm trễ." Lão thái giám giao phó một tiếng.

"Ngươi gọi ta là gì?"

Đột nhiên Thẩm Nhược Phi quay đầu, ánh mắt oán độc trừng lão thái giám.

"A..." Lão thái giám bị nàng ta dọa giật nảy mình, lại hắng giọng một cái nhón tay lan hoa chỉ nói, "Đương nhiên là Thẩm tiểu thư."

Thẩm Nhược Phi bất thình lình hét lên chói tai, tóm chặt y phục lão thái giám.

"Ta là Trắc phi của Vương gia! Hôm nay Vương gia đăng cơ, chí ít bổn cung cũng là Quý phi nương nương! Là Quý phi!"

Lão thái giám bị nàng ta kéo tới lộn xộn, dùng sức đẩy nàng.

"Bây giờ Thẩm tiểu thư vẫn còn nằm mơ giữa ban ngày à? Trước kia Vương gia đã lâm hạnh ngươi chưa? Trong lòng ta và ngươi đều biết rõ, cũng không cần nô tài nói trắng ra cho ngươi tự rước lấy nhục chứ?"

Thẩm Nhược Phi điên cuồng gào thét: "Bổn cung là Quý phi! Ngươi còn không quỳ xuống gọi nương nương?! Coi chừng Bổn cung nói Hoàng thượng chém đầu ngươi!"

Mặt lão thái giám đỏ bừng, dùng sức một tay hất nàng ra đất.

"Đồ điên..." Lão thái giám tức giận nói, "Nếu như ngươi có thể khiến cho Hoàng thượng thương tiếc ngươi, đối đãi với ngươi giống như Hoàng hậu, tự nhiên nô tài cam tâm tình nguyện gọi ngươi một tiếng nương nương, bất quá Thẩm tiểu thư, đã không có cái mệnh này, thì đừng si tâm vọng tưởng, để cho người khác chế giễu!"

Lão thái giám nói xong hừ một tiếng rồi đi, hắn không muốn dây dưa với đồ điên này nữa.

Thẩm Nhược Phi ngã ngồi trên đất, nửa ngày chưa đứng dậy.

"Mệnh...mệnh?! Đây chính là mệnh của ta? Không, là tiện nhân kia cướp đi mệnh của ta! Y chết không được tử tế!"

Trông thấy Thẩm Nhược Phi đau lòng khổ sở, cung nữ hầu hạ do dự một chút, đi đến đỡ nàng.

"Tiểu thư đứng dậy đi, trên đất lạnh..."

Chát——

Trên mặt cung nữ có thêm một dấu tay đỏ ửng, bị đánh đến nước mắt vòng quanh trong hốc mắt.

Thẩm Nhược Phi hung dữ nói: "Tiện tỳ! Có phải ngay cả ngươi cũng xem thường ta? Bổn cung là phi tử! Là Hoàng hậu! Ngươi lại gọi sai, bổn cung tru di tam tộc nhà ngươi!"

Cung nữ ôm mặt, thời gian nàng hầu hạ Thẩm Nhược Phi chịu không ít bạt tai, nàng lặng lẽ đi tới một bên, thu dọn vàng bạc, đồ nữ trang cho Thẩm Nhược Phi.

Bất luận Thẩm Nhược Phi náo loạn như thế nào đi chăng nữa, đến giờ một cái, xe ngựa đúng hạn chờ ngoài cung, gần như là áp giải nàng ta nhét vào xe ngựa.

Thẩm Nhược Phi chửi mắng một hồi bất ngờ dừng lại, xe ngựa ra khỏi Hoàng cung.

"Dừng!"

"Thẩm tiểu thư có gì phân phó?" Phu xe hỏi.

Thẩm Nhược Phi cầm bọc đồ của mình trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, nói: "Ngươi trở về đi."

"Thẩm tiểu thư, nô tài phụng mệnh..."

Phu xe bị Thẩm Nhược Phi cắt ngang: "Ta cho ngươi trở về phục mệnh! Hoàng thượng chỉ bảo ngươi tiễn ta ra Hoàng cung, bây giờ đã rời khỏi rồi, tự ta trở lại Bắc Đô. Người khác hỏi tới, ngươi cứ nói là ta cố chấp muốn thế."

Phu xe lưỡng lự một chút, mới quay đầu xe ngựa đi về, dù sao Hoàng thượng căn bản không quan tâm nữ nhân không quan trọng này, càng không hỏi nàng ta đã đến nơi nào.

Thẩm Nhược Phi tìm một khách điếm ở lại, làm sao nàng ta có thể cam tâm trở lại Thẩm phủ Bắc Đô trong tình trạng nhếch nhác như này? Còn không phải bị tỷ muội của nàng, cả những tiểu thư quý tộc kia cười chết sao? Nàng không cam lòng!

Thẩm Nhược Phi và một nam nhân râu ria đầy mặt khác gần như kẻ trước người sau bước vào khách điếm.

"Cút ngay! Để bổn...ta vào trước!"

Thẩm Nhược Phi đẩy nam nhân phía trước thang gác một cái, nam nhân nghiêng người tránh, ánh mắt sắc bén quét một lượt toàn thân Thẩm Nhược Phi.

—————///—————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy