216-222

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 216: Tên xấu xa phúc hắc

Thẩm Ngọc nắm chặt ống tay áo ướt sũng, bị Tống Thanh nhìn thấy lại càng chột dạ, vốn là trong lòng có quỷ, càng thêm ngượng ngùng.

"Tống đại ca, bên phía Sở thị như nào rồi? Có tin tức gì không?"

"Khụ, ta đang muốn nói chuyện này với ngươi." Tống Thanh nghiêm nghị nói, "Đã có người thúc ngựa về bẩm báo, lúc Trấn Bắc quân đến núi Bạch Tiêu, người Hung Nô đã công phá được phòng thủ của Sở thị..."

"Cái gì? Vậy bọn họ thế nào rồi?"

Trái tim Thẩm Ngọc treo lơ lửng, vội vàng hỏi.

"Ngươi đừng vội, thuộc hạ báo rằng người Hung Nô mới công phá không lâu, thương vong vẫn chưa rõ, nhưng cũng không đến nỗi quá nghiêm trọng." Tống Thanh an ủi, "Ngươi hãy yên tâm, kiên nhẫn đợi thêm một hai ngày nữa."

"Ừ."

Thẩm Ngọc gật đầu, nhưng vẫn không yên lòng, có điều lúc này cũng chỉ có thể chờ đợi, không thể thúc giục.


"Hoàng thượng, Trấn Bắc quân và người Hung Nô từng giao chiến, tên nội gián Tri phủ Võ Định phủ nhất định sẽ có hành động, sợ là doanh trại này không còn an toàn nữa." Tống Thanh hỏi xin ý kiến của Quân Huyền Kiêu.

"Đi Tử Kinh Quan." Quân Huyền Kiêu quả quyết nói.

"Vết thương của người..." Tống Thanh chần chừ.

"Đã không sao rồi." Quân Huyền Kiêu phất phất tay nói, "Lập tức lên đường."

"Rõ."

Tống Thanh ôm quyền nhận lệnh, lại nói: "Còn có một chuyện, dự tính sơ bộ, người Hung Nô lẻn vào cương vực Đại Tĩnh ước chừng có năm ngàn, điều này vẫn bình thường, nhưng thần lo lắng có tên Tri phủ kia làm nội ứng, giúp người Hung Nô trong ứng ngoại hợp, trao đổi tin tức, cứ như vậy, Tử Kinh Quan bị kẹt giữa, thần chỉ mang đến hai chục ngàn tinh binh, khó mà chống lại một trăm ngàn kỵ binh của người Hung Nô..."

Quân Huyền Kiêu khẽ chau mày kiếm, bỗng sinh uy nghiêm, khí thế bức người.

"Vậy thì càng phải phòng thủ nghiêm ngặt Tử Kinh Quan." Quân Huyền Kiêu tạm ngừng giây lát, hạ lệnh, "Tống Thanh, bây giờ ngươi hãy phái người phong kín tất cả những con đường trọng yếu, không cho bất kỳ người nào ra vào, chặt đứt liên lạc giữa Võ Định phủ và người Hung Nô."

"Thuộc hạ tuân mệnh!"

Tống Thanh cung kính, chủ tớ hai người chinh chiến sa trường nhiều năm, sớm đã thành thói quen "Trấn Bắc Vương" và "Thuộc hạ" thân tín, Quân Huyền Kiêu vừa trở lại quân doanh, uy thế y như năm đó, vẫn là Trấn Bắc Vương đánh đâu thắng đó, vành mắt Tống Thanh hơi nóng, không tự chủ được đã đổi cách xưng hô.

"Vậy thuộc hạ phái binh mã quét sạch người Hung Nô trong cương vực trước, dẹp yên nội loạn mới có thể loại bỏ giặc ngoài."

"Không, đao của ngoại nhân có sắc bén hơn nữa cũng chỉ có vậy, da thịt bị hư hỏng thối rữa từ bên trong cơ thể mới cần cắt bỏ trước tiên." Quân Huyền Kiêu chỉ vào vị trí phủ thành Võ Định phủ trên địa đồ, "Đầu tiên công hạ phủ thành, chém một loạt phản tặc, không cần giữ người sống."

...

Tốc độ Trấn Bắc quân tập kết binh mã nhanh như chớp, bất ngờ tấn công Võ Định phủ, Tri phủ đoán được chuyện đã bại lộ, sớm làm phòng ngự, nhưng cho rằng Huyền Đế sẽ dẫn binh tiêu diệt người Hung Nô trước, nên bị đánh đến không kịp trở tay.

Dù sao lính giữ thành vẫn thiếu kinh nghiệm chiến trường, sao có thể chống lại Trấn Bắc quân dày dặn kinh nghiệm, mặc dù trang bị hoàn hảo lại chiếm giữ tường thành, nhưng vẫn bị Trấn Bắc quân mạnh mẽ áp đảo.

Ba ngày sau, Tri phủ Võ Định phủ biết khó tránh tai kiếp, tự tay giết vợ con mình, sau đó cắt cổ tự tử, trước khi chết hô to mấy tiếng "Tiện nhân hại ta!"

Thẩm Ngọc theo Quân Huyền Kiêu đến Tử Kinh Quan.

Ngày hôm đó sau khi Tống Thanh kiểm kê phản tặc, đã áp giải lên một chiếc xe chở tù nhân quay lại Tử Kinh Quan phục mệnh.

"Hoàng thượng, có một người, thuộc hạ không biết có nên giết hay không, cho nên mang về cho Hoàng thượng xử trí."

Quân Huyền Kiêu đang để ngực trần, để cho Thẩm Ngọc thay thuốc vết thương giúp hắn.

"Người nào?"

Quân Huyền Kiêu khó hiểu, hắn đã cho Tống Thanh quyền xử lý phản tặc, khiến Tống Thanh không thể định đoạt, rốt cuộc là nhân vật lớn nào?

"Đừng động..." Thẩm Ngọc ấn bả vai Quân Huyền Kiêu xuống.

Tống Thanh nhìn Thẩm Ngọc một cái, ngập ngừng nói: "Hay là Hoàng thượng tự mình đi xem một chút đi."

Thẩm Ngọc dừng tay, nhạy cảm phát hiện Tống Thanh đang tránh né chuyện gì đó liên quan đến y.

"Hai người các ngươi đang làm chuyện bí mật gì, muốn gạt ta?"

Thẩm Ngọc cố ý tăng thêm lực đao trên tay.

Khóe miệng Quân Huyền Kiêu co rút, ủy khuất nói: "Ngọc Nhi, ta đã nói gì đâu, ngươi bóp ta làm gì?"

"Còn không phải là do ngươi có mưu đồ đen tối gì sao, tính tình Tống đại ca thành thật chỉ làm đúng bổn phận, không giống ngươi một bụng ý nghĩ xấu xa, cả ruột cũng đen, nhất định là ngươi đã làm chuyện gì trái lương tâm."

"Ta bị oan mà... Nếu không ngươi cũng đi xem một chút, lòng ta trong sạch!"

Quân Huyền Kiêu khóc không ra nước mắt, hóa ra hắn ở trong lòng Thẩm Ngọc, chính là tên xấu xa phúc hắc, còn không bằng Tống Thanh "thành thật biết điều"...

"Đi thì đi." Thẩm Ngọc hừ hừ nói, "Tốt nhất là ngươi trong sạch."

Lúc Thẩm Ngọc thấy người trong xe chở tù nhân, ném cho Quân Huyền Kiêu một ánh mắt "quả nhiên là vậy".

Nữ tử sa sút này không phải ai khác, mà lại là Thẩm Nhược Phi, búi tóc nàng tán loạn, trên xiêm áo dính không ít bùn đất.

Thẩm Ngọc cũng không nghĩ đến sẽ thấy Thẩm Nhược Phi ở nơi này.

"Là Trắc phi nương nương của ngươi đấy." Thẩm Ngọc cười lạnh nói, "Khó trách Tống đại ca không dám xử trí, muốn mang về chờ mệnh lệnh của ngươi."

"Ta..."

Quân Huyền Kiêu nghẹn một ngụm máu trong ngực, hắn cũng không ngờ tới người mà Tống Thanh không dám giết là nàng ta, còn mang nàng trở về, như này không phải là không nhìn được hắn và Thẩm Ngọc tốt lành mấy ngày, cố tình thêm loạn sao?

Quân Huyền Kiêu tức giận trừng mắt nhìn Tống Thanh một cái, đây là chuyện Tống Thanh xử lý không hợp ý hắn nhất.

Tống Thanh vô tội buông tay, nhưng trong lòng cười thầm khó hiểu: Dựa vào bản lĩnh của Hoàng thượng ngài, cho ngài thêm ít khó khăn chắc chắn không phải chuyện lớn gì. Như này đại khái có thể tạm dừng hai ngày, mỗi ngày sẽ không liếc mắt đưa tình với Thẩm Ngọc trước mặt hắn nữa nhỉ?

Thẩm Nhược Phi nghe được tiếng động, ngẩng đầu nhìn đến Quân Huyền Kiêu, sau mới chú ý đến Thẩm Ngọc ở bên cạnh, gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo đưa lưng về phía Quân Huyền Kiêu, mà Quân Huyền Kiêu thì xoa xoa tay, một mặt chọc giận kiều thê, bộ dạng muốn xin lỗi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
———————

Chương 217: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn

Thẩm Nhược Phi giả vờ lau nước mắt, giấu đi ghen tức trong mắt.

"Hoàng thượng! Hoàng thượng!"

Thẩm Nhược Phi nhào tới bên cạnh cũi giam, hai tay túm lấy khóc lóc sướt mướt kêu lên.

"Thiếp là Nhược Phi đây! Hoàng thượng, thiếp bị bắt nhầm, Hoàng thượng người mau cứu thần thiếp..."

Thẩm Nhược Phi kêu la thật sự khóc ra nước mắt, đúng là nàng ta bị dọa sợ rồi, sau khi Trấn Bắc quân bắt được nàng, vốn là muốn đánh chết tại chỗ, sau đó dù giữ lại một mạng nhưng bị nhốt vào cũi giam, không biết đám quân phỉ giết người như ma này muốn áp giải nàng đi đâu.

"Nhược Phi?"


Quân Huyền Kiêu đình trệ một chút, hắn rất lạ lẫm với cái tên này.

Thẩm Ngọc lẩm bẩm: "Thì ra trước kia ngươi gọi nàng ta là Nhược Phi à.... Sao không phải là Nhược Nhi, Phi Nhi các thứ ấy?"

"Ta đâu có!" Quân Huyền Kiêu vội vàng chối, "Nhược Nhi, Phi Nhi cái gì chứ, Ngọc Nhi, ngươi cứ đổ oan ta."

Thẩm Ngọc lườm hắn một cái, bộ dạng vội vàng giải thích giống như một con gấu đen luống cuống tay chân.

"Ai mà biết được..." Thẩm Ngọc cố ý kéo dài giọng.

"Ta... ta thật sự không có!"

Quân Huyền Kiêu gấp đến độ gãi đầu gãi tai, chuyện này bảo hắn thoát tội như thế nào đây? Hắn thử thăm dò chạm vào vai Thẩm Ngọc, sau đó lại sờ đến bên hông của y.

"Ngọc Nhi, từ khi nào ngươi trở nên thích ăn giấm như vậy?"

Thẩm Ngọc nén cười rung cả vai, xoay người lại gỡ móng vuốt của hắn.

"Ghen với quỷ phong lưu ngươi? Ta còn không phải chua chết." Thẩm Ngọc quay sang hỏi Tống Thanh, "Tống đại ca, sao nàng ta lại bị các ngươi bắt được?"

"Lúc phá thành, nàng ta ở cùng với Tri phủ Võ Định phủ, chuẩn bị chạy trốn từ cửa phụ, có lẽ là cũng thông đồng với địch như tên Tri phủ, dựa vào người Hung Nô." Tống Thanh trả lời.

"Thông đồng với địch? Không phải vậy! Không phải vậy!" Thẩm Nhược Phi lớn tiếng giải thích, "Ta không ở cùng với hắn!"

"Vậy sao ngươi lại chạy đến Võ Định phủ? Ta nhớ ngươi nên trở về Thẩm phủ Bắc Đô mới đúng chứ." Tống Thanh chất vấn.

Thẩm Nhược Phi đã sớm nghĩ xong lí do thoái thác: "Sau khi ta tự xuất cung, không muốn trở về nhà với bộ dạng thảm hại, không có chỗ để đi, liền nương nhờ Võ Định phủ, Tri phủ và phụ thân ta đã kết thân mấy đời, hắn đã thu nhận giúp đỡ ta, lại không ngờ rằng lão quỷ háo sắc kia có... có mưu đồ quấy rối ta! Ta vốn định rời đi, đúng lúc đột nhiên phát sinh chiến loạn."

Tống Thanh lạnh lùng nói: "Chiến loạn cũng không liên quan đến ngươi, nếu ngươi không thông đồng với địch, vì sao lại chạy trốn cùng Tri phủ? Ta thấy tên Tri phủ kia còn rất chiếu cố ngươi."

"Hắn nói cửa thành bị phá, kéo ta cùng chạy thoát thân, ta không chịu, nhưng một nữ tử yếu đuối như ta sao có thể thoát khỏi bàn tay của lão quỷ háo sắc kia? Thông đồng với người Hung Nô cái gì chứ, ta không biết gì hết!"

Thẩm Nhược Phi khóc hoa lê đái vũ, đồng thời len lén nhìn sắc mặt Quân Huyền Kiêu, nàng biết cuối cùng vẫn là Quân Huyền Kiêu nắm giữ quyền sinh tử của nàng.

Nhưng từ đầu đến cuối lực chú ý của Quân Huyền Kiêu đều ở trên người Thẩm Ngọc, hoàn toàn không nghe nàng giải thích.

"Hoàng thượng, nên xử trí như thế nào?"

Tống Thanh xin Quân Huyền Kiêu định đoạt, dù sao Thẩm Nhược Phi cũng là người đã từng được phong Trắc Phi.

Thẩm Nhược Phi nức nở nói: "Hoàng thượng, thiếp thật sự không có quan hệ gì với tên Tri phủ kia, người niệm tình thần thiếp từng hầu hạ người, tha cho thiếp một mạng đi, thiếp biết mình vô dụng, không thể khiến cho người vui vẻ, nhưng tình cảm ngưỡng mộ của thiếp thân đối với người không có một chút giả dối! Một ngày phu thê, trăm ngày ân nghĩa, người niệm tình một chút xíu ân tình..."

"Giết đi."

Quân Huyền Kiêu lạnh lùng cắt ngang lời kể lể khóc lóc của nàng ta, bởi vì nàng ta càng nói, sẽ càng khiến Thẩm Ngọc hiểu lầm.

Quân Huyền Kiêu rất ít xử trí nữ nhân, chí hướng của hắn là chinh chiến ở trên chiến trường, chuyện giữa nữ nhân trong hậu viện hắn đều coi là mấy chuyện nhỏ vặt vãnh, cho dù là trước kia Vương phi dùng tư hình ám hại nhiều người ra sao, hắn cũng lười quản.

Thẩm Nhược Phi vừa nghe, lập tức gào khóc thảm thương, khổ sở cầu xin.


"Giết?" Thẩm Ngọc buồn buồn nói, "Đúng là một người trở mặt vô tình, ngày nào đó chán ghét ta, chắc cũng định đoạt sinh tử của ta theo tâm tình nhỉ."

Thẩm Ngọc nhỏ giọng tự nói toàn bộ đều lọt vào tai Quân Huyền Kiêu, hắn liền vội vàng sửa lời.

"Vậy thì... không giết nữa."

Từ trước tới nay lời Quân Huyền Kiêu nói ra luôn là luật, lần đầu tiên hắn bị người khác chi phối quyết định. Làm thế nào để khiến Thẩm Ngọc không giận dỗi nữa, quan trọng hơn nhiều so với việc xử trí Thẩm Nhược Phi.

Thẩm Ngọc lại gần nói nhỏ: "Hoàng thượng quả nhiên niệm tình xưa, nếu đã nhớ mãi không quên được nàng ta như thế, vậy cứ mang về cung đi, tiếp tục hầu hạ Hoàng thượng là được."

Quân Huyền Kiêu kinh ngạc, bối rối.

"Vậy ta... rốt cuộc là giết hay không giết?"

Thẩm Ngọc che miệng cười giễu, nói: "Ta đùa giỡn ngươi thôi... ngươi là quân chủ quả quyết sát phạt, nguyên tắc của ngươi đâu."

Quân Huyền Kiêu ưỡn ngực ngẩng đầu, nghiêm nghị nói: "Hừ, đương nhiên ta tự có quyết định! Chẳng lẽ lại bị người khác tùy tiện thay đổi sao? Từ trước đến nay ta nói sao làm vậy, nguyên tắc của ta cho dù là ngươi.... nó vẫn có thể bị gạt sang một bên."

Tống Thanh không nhịn được đỡ trán, Trấn Bắc Vương giết người không nháy mắt ấy, sợ là một đi không trở lại rồi. Tống Thanh tuyệt đối không thể nghĩ tới, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Quân Huyền Kiêu không sợ trời không sợ đất, cuối cùng lại sợ tức phụ.
———————

Chương 218: Nụ hôn bất ngờ

Lúc này Thẩm Nhược Phi mới hiểu rõ, hiển nhiên Quân Huyền Kiêu nắm giữ sinh tử của nàng, nhưng Thẩm Ngọc bảo sao hắn nghe vậy, Thẩm Nhược Phi thấy gió chiều nào liền theo chiều ấy, cố nén khuất nhục chuyển hướng sang Thẩm Ngọc.

"Thẩm Ngọc công tử..."

Thẩm Nhược Phi gọi bốn chữ này cực kỳ gian nan, gần như là rít ra từ giữa kẽ răng.

Muốn nàng kêu tha van xin Thẩm Ngọc, quả thực khó khăn vô cùng, đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất của nàng ta từ lúc sinh ra cho đến bây giờ.

Ngày xưa, Thẩm Ngọc là nô lệ tầm thường nhất trong phủ nhà nàng, nàng là tiểu thư khuê các cao quý, hôm nay thân phận đảo ngược, nàng thành tù nhân, còn phải dựa vào Thẩm Ngọc đại phát từ bi.

"Thẩm Ngọc công tử... chúng ta, dù sao chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, chung quy có mấy phần tình cảm, cầu xin ngươi năn nỉ giúp ta, đừng để ta gánh tội danh không có căn cứ này, Thẩm Ngọc công tử, ta biết ngươi có tấm lòng lương thiện, ngươi sẽ giúp ta mà phải không?"

Kết thân với Thẩm Ngọc, cái loại người có xuất thân thấp kém này, khiến Thẩm Nhược Phi cực kỳ chán ghét, mắc ói muốn nôn.

Nàng ta coi gỗ cũi giam thành Thẩm Ngọc, tiếng móng tay cào cào vang lên.

Nếu nói là lớn lên cùng nhau, thực ra ấn tượng của Thẩm Ngọc với Đại tiểu thư Thẩm phủ không hề sâu sắc, số lần y thấy Thẩm Nhược Phi có thể đếm được trên đầu ngón tay.


Cuối cùng Thẩm Ngọc vẫn nói: "Thả nàng ta ra đi."

Thẩm Nhược Phi vui mừng khôn xiết, dập đầu tạ ơn tại chỗ.

Tống Thanh chần chừ chốc lát, cầm khóa đồng mở cũi giam, Thẩm Nhược Phi chui ra ngoài, chỉ lo Thẩm Ngọc và Quân Huyền Kiêu đổi ý, lảo đảo muốn chạy đi.

"Ngươi muốn trở về Thẩm phủ Bắc Đô sao?" Thẩm Ngọc gọi nàng lại, "Chúng ta có thể phái xe ngựa đưa ngươi đi."

"Không cần, không cần, tự ta có thể trở về."

Bước chân Thẩm Nhược Phi tăng nhanh, cũng không quay đầu lại giống như chạy trốn vậy.

"Ngọc Nhi, đây là do ngươi thả nàng ta đi đấy nhé, không liên quan đến ta, ngươi cũng đừng có nói mấy câu nhảm nhí niệm tình xưa nghĩa cũ gì nữa đấy."

Quân Huyền Kiêu rất sợ Thẩm Ngọc suy nghĩ vớ vẩn, nói trước mấy lời thoát tội, Thẩm Ngọc hết sức vui mừng.

"Lời khai của nàng ta có rất nhiều sơ hở, ta thấy nàng ta và chuyện này không tránh khỏi có liên quan, chúng ta không nên để nàng đi."

Tống Thanh nghiêm túc nói.

Thẩm Ngọc gật đầu đáp: "Trên người nàng ta không có lộ phí, trở về Bắc Đô như thế nào? Chỉ mong nàng ta có thể quý trọng cơ hội hối cải..."

Tống Thanh ngẫm nghĩ mới hiểu được ý Thẩm Ngọc, Quân Huyền Kiêu gật đầu một cái, Tống Thanh hiểu ý, lập tức phái người đi theo.

"Ngọc Nhi, bây giờ ngươi cũng có rất nhiều tâm tư mờ ám nha."

Quân Huyền Kiêu đi theo sau Thẩm Ngọc trở về nhà, trong kinh diễm còn mang theo cảm khái.

Thẩm Ngọc quay đầu xem thường nói: "Bị người khác ức hiếp lừa gạt nhiều rồi, đương nhiên phải thông minh ra vài phần chứ."

"Ai ức hiếp ngươi? Ai lừa gạt ngươi? Ta giúp ngươi đánh hắn!" Quân Huyền Kiêu hết nhìn đông tới nhìn tây.

"Hừ."

Thẩm Ngọc không thèm quan tâm hắn giả ngây giả ngô, mở rương y phục ra, có mấy bộ đồ mới đặt may, rốt cuộc y có thể thay lễ phục nặng nề ra rồi.

"Haizz... Ngươi càng ngày càng giảo hoạt, sau này không dễ lừa gạt, leo lên đầu ta luôn thì phải làm sao?" Quân Huyền Kiêu oán trách nói, "Ta ở trước mặt tên tiểu tử Tống Thanh kia cũng không còn uy nghiêm nữa."

Thẩm Ngọc ướm thử y phục mới, vừa vặn với người, lại cầm một bộ áo choàng đen ướm lên người Quân Huyền Kiêu, cũng rất thích hợp.

"Liên quan gì đến ta? Sao lại không uy nghiêm, ngươi ở trước mặt bọn họ rất oai phong đấy." Thẩm Ngọc thuận miệng đáp.

Khóe miệng Quân Huyền Kiêu cười tà, tự hào nói: "Đó là vì ta đã thu nhập lòng người qua năm này tháng nọ."

Thẩm Ngọc cười trộm, Quân Huyền Kiêu là kiểu người sống thu mình, bình thường ở trước mặt người ngoài lạnh lùng kiêu ngạo giống như tảng băng, ở trước mặt y lại khoe khoang khoác lác, có chút ấu trĩ buồn cười.

Đúng là trúng tà rồi.

Ngược lại Thẩm Ngọc không hồ đồ vô tri nữa, chín chắn lạ thường, có thể san sẻ thay Quân Huyền Kiêu.

"Cởi y phục." Thẩm Ngọc ra lệnh.

Ánh mắt Quân Huyền Kiêu sáng lên, không nghĩ tới hạnh phúc đến quá đột ngột.

"Ngọc Nhi, bây giờ đang giữa ban ngày ban mặt, ngươi không sợ xấu hổ à? Đây là chuyện tốt, sau này phải phát huy..."

Quân Huyền Kiêu vừa nói đã không thể đợi được tự mình cởi y phục ra, kéo lấy eo Thẩm Ngọc, ôm y dán sát vào thân thể mình.

Thẩm Ngọc cảm giác bị một vật cứng rắn chọc bên dưới bụng, y cả kinh thất sắc, người này thật sự là cầm thú, bất kể thời điểm, không phân ngày đêm.

"Dừng tay!" Thẩm Ngọc đẩy hắn, "Ta muốn bảo ngươi thay y phục!"

Quân Huyền Kiêu đập miệng, nôn nóng nói: "Làm xong chuyện rồi thay..."

Bộp ——

Thẩm Ngọc đập tay vào cái vũ khí sắc bén nào đó đang ngẩng cao đầu, vậy mà lại phát ra tiếng vang thanh thúy, Quân Huyền Kiêu đau đến tối sầm mặt.

"Ngọc Nhi... Ngươi không thể cứ đánh nó vậy được, sớm muộn có một ngày phu quân bị ngươi làm hỏng." Quân Huyền Kiêu híp mắt nói.

Nếu như dựa theo tần suất động tình của hắn, Thẩm Ngọc mới là người bị hỏng.

"Ai bảo nó không đứng đắn?" Thẩm Ngọc cảm thấy mình dùng lực hơi lớn, chột dạ nói, "Ngươi... không sao chứ? Mau mặc y phục vào."

"Có sao, có sao lớn luôn." Quân Huyền Kiêu khổ sở đùa cợt nói, "Ngươi hôn ta một cái ta sẽ hết đau."

"Cút."

Quân Huyền Kiêu không được toại nguyện, ủ rũ cúi đầu thay y phục, Thẩm Ngọc cũng đã thay xong, đi ra thấy Quân Huyền Kiêu một thân áo choàng đen, ngẩn ngơ một chút.

Áo choàng vừa vặn khiến Quân Huyền Kiêu nhìn càng anh vũ, có tinh thần hơn, cặp mắt sáng ngời có thần, mấy ngày này Quân Huyền Kiêu ăn mặc già dặn lôi thôi tùy ý, giống như lão lưu manh ăn xin ỷ lại bám lấy Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc cũng sắp quên dáng vẻ anh tuấn lãng tử trước kia của hắn.

"Khụ."

Thẩm Ngọc nhìn ra chỗ khác che giấu bối rối của bản thân, Quân Huyền Kiêu giống như mặt trời trên không trung, có sức hấp dẫn chí mạng đối với y.

"Ngọc Nhi, vậy ta đến quan ải trước xử lý việc quân, ngươi ngoan ngoãn ở nhà đợi phu quân trở lại."

"Hả, ngươi đi đi."

Thẩm Ngọc nhàn nhạt nói, cũng không quay đầu, Quân Huyền Kiêu lắc đầu buồn rầu, đang muốn bước ra bậc cửa.

"Quân Huyền Kiêu!"

"Hử?"

Thẩm Ngọc đi tới trước mặt Quân Huyền Kiêu, níu lấy cổ áo kéo hắn xuống thấp một chút, bờ môi mềm mại bất ngờ hôn lên cánh môi Quân Huyền Kiêu.
———————

Chương 219: Được ăn cả ngã về không

Trấn Bắc quân chiếm đóng các quan ải quan trọng, chặn liên lạc giữa người Hung Nô, vây khốn mấy ngàn người Hung Nô ở trong cương vực.

Người Hung Nô giảo hoạt như chó sói, dưới tình huống bốn bề bị cô lập, biết rằng cứng đối cứng với Trấn Bắc quân chắc chắn toàn quân sẽ bị diệt, dứt khoát giải tán binh lính trong thành, mỗi người trốn một nơi.

Cứ như vậy, Trấn Bắc quân bị dây dưa tốn không ít binh lực.

Thời gian kéo dài, Trấn Bắc quân nhận được tin rất nhiều điền trang thôn hộ bị người Hung Nô cướp bóc, người Hung Nô lòng dạ ác độc, không chỉ cướp đoạt lương thực, còn trắng trợn đồ sát nông dân bách tính Đại Tĩnh, đốt nhà, giết người, cướp của, không chuyện ác nào là không làm, trong lúc nhất thời bi thương nổi lên bốn phía.

Sau khi người Hung Nô giết người cướp của một phen giống như thổ phỉ quét qua, cũng không ở lại, mà ẩn náu sâu trong sơn dã.

Bởi vì người Hung Nô quá phân tán, Trấn Bắc quân không biết hạ thủ từ đâu, chỉ có thể phái tinh binh đến từng đỉnh núi hoang vu tìm kiếm, bắt đầu tiêu diệt toàn bộ. Nhưng người Hung Nô thấy hơi có gió động cỏ lay đã chạy, Trấn Bắc quân vẫn thường tiêu diệt tiểu đội mười mấy hai mươi người, nhưng hiệu quả quá nhỏ, để cho người Hung Nô tồn tại thêm một ngày, sẽ có thêm nhiều bách tính gặp tai ương.


Rõ ràng người Hung Nô thiếu lương thực, lại không công hạ được thành trì lớn, cho nên không thể không dùng biện pháp đánh vào những người hương dã thôn hộ.

Tống Thanh phụ trách diệt trừ người Hung Nô bị chuyện này làm cho choáng váng đầu óc, căng não suy nghĩ các loại biện pháp, trong mười ngày tổng số người Hung Nô bị tiêu diệt chỉ khoảng bảy tám trăm, phạm vi hoạt động của người Hung Nô càng ngày càng rộng, Tống Thanh vì thế mà cả ngày phiền lòng bực bội.

Sau Thẩm Nhược Phi được thả ra, đầu tiên ở trong thành chừng mười ngày, nàng ta lấy trâm cài, vòng tay đáng giá trên người cầm cố, mới trả hết phí thuê phòng khách điếm.

"Kỳ lạ, Thẩm Ngọc ti tiện hèn mọn kia thật sự có lòng tốt thả ta đi? Ở trước mặt Hoàng thượng giả bộ lấy đức báo oán gì đó, hết lần này tới lần khác có thể lừa gạt, xoay Hoàng thượng như chong chóng, vậy mà mình lại đánh giá thấp lòng dạ của quỷ bệnh này..."

Thẩm Nhược Phi tính toán trong lòng, cố ý lưu lại trong thành, quan sát xem có phải có người theo dõi nàng không, kết quả không phát hiện gì.

"Đã nhiều ngày như vậy, chắc sẽ không có người bám theo ta."

Người không có xu nào, Thẩm Nhược Phi đành phải rời khỏi khách điếm, bây giờ nàng đầu hôi mặt bẩn bám đầy bụi đất, chỉ có một con đường có thể đi.

Thẩm Nhược Phi cắn răng rời khỏi ngoại thành, làm sao nàng có thể cam tâm?

Lúc ấy nàng đi khỏi Hoàng cung, gặp được người Hung Nô gọi là Ô Lương ở kinh thành, đưa nàng tiến cử cho Thiền Vu, dưới sự uy hiếp dụ dỗ, Thẩm Nhược Phi đỏ mắt với những lợi ích hứa hẹn kia của Thiền Vu, nàng liền giả bộ nhờ cậy Tri phủ Võ Định, kỳ thực là thay người Hung Nô làm thuyết khách.

Tri phủ Võ Định vốn không có dũng khí phản bội Đại Tĩnh, nhưng điều kiện của người Hung Nô quá mức dụ người, dù sao Đại Tĩnh cũng mới lập, vị Hoàng đế Quân Huyền Kiêu này có thể làm tiếp được hay không còn chưa biết, lợi ích làm mờ mắt Tri phủ, bị Thẩm Nhược Phi thuyết phục.

Sau khi sự việc bại lộ, Tri phủ chết quá nhanh, trong lòng căm thù nhất chính là Thẩm Nhược Phi.

Việc đã đến nước này, Thẩm Nhược Phi cũng không còn đường quay đầu nữa.

Thẩm Nhược Phi chạy đến nỗi lòng bàn chân nổi mụn nước, tập tễnh rẽ mấy khúc cong, mới cẩn thận dè dặt tiến vào một ngọn núi, trên đường núi che phủ tìm được hai hán tử đóng giả bách tính Đại Tĩnh, nàng đến gần thấp giọng nói: "Ta muốn gặp Thiền Vu."

Hiển nhiên hai hán tử nhận ra nàng, sau khi hai mắt nhìn nhau, dẫn nàng vào vùng sơn trại vốn là hang ổ của thổ phỉ.

"Ngươi tới làm gì?!"

Thiền Vu Hô Diên Bác nhìn thấy Thẩm Nhược Phi, nổi trận lôi đình.

"Thiền Vu yên tâm, ta đã ở bên ngoài quan sát mấy ngày, không có người bám theo..." Thẩm Nhược Phi vội nói.

Hô Diên Bác có đôi mắt nâu và lông mày nối liền, râu rậm, dài tầm nửa tấc, hắn cực kỳ không tin tưởng mà nhìn Thẩm Nhược Phi.

"Những ngày qua Trấn Bắc quân lục soát rất kỹ! Ngươi không nên đến tìm ta!"

Thẩm Nhược Phi ngẩng đầu lên nói: "Thiền Vu hứa cho ta thứ gì vẫn chưa thực hiện đâu."

"Hừ, bây giờ ta bị vây ở chỗ này, đừng nói ba trăm lượng hoàng kim, cho dù ba đồng bạc ngươi cũng đừng nghĩ cầm được!" Hô Diên Bác cả giận nói, "Ngươi khẩn trương cút đi, gần đây cũng đừng đến sơn trại!"

"Chẳng lẽ Thiền Vu muốn nuốt lời?!" Thẩm Nhược Phi chất vấn.

"Một lời hứa của ta đáng giá nghìn vàng, chuyện đồng ý với ngươi tự nhiên sẽ làm, nhưng chẳng lẽ ngươi không thấy chúng ta bây giờ ngay cả lương thảo cũng không đủ để cung cấp sao? Nữ nhân tham lam!"

Thẩm Nhược Phi vừa thấy hắn muốn nuốt lời, trong lòng thầm mắng chửi không ngừng.


"Vậy ngươi lại càng cần ta hơn. Ngươi không thể liên lạc với đại quân, mà ta là người Tĩnh triều, chỉ có ta mới có thể giúp được ngươi."

Quả nhiên Hồ Diên Bác híp mắt suy xét độ đáng tin trong lời nói của Thẩm Nhược Phi.

"Ừm, cái này dễ bàn." Thái độ Hồ Diên Bác thay đổi trong nháy mắt.

"Vậy lời hứa của ngươi...?" Thẩm Nhược Phi cười nhạt.

"Đương nhiên giữ lời! Nữ nhân, chỉ cần ngươi có thể giúp ta truyền tin tức, nhất định ta có hậu tạ! Ngày nào đó ta chiếm lĩnh toàn bộ Đại Tĩnh, có thể cân nhắc phong cha ngươi làm vương!" Hồ Diên Bác nở nụ cười hơi dữ tợn.

"Được."

Thẩm Nhược Phi gật đầu, tâm tính nàng cao, không tìm được hy vọng trên người Huyền Đế, dĩ nhiên nàng biết người Hung Nô thích lật lọng, nhưng nàng tình nguyện đánh cược một lần, được ăn cả ngã về không.

"Báo cáo Thiền Vu, đại sự không hay rồi!"

Một người Hung Nô hoảng loạn chạy vào, quỳ trên đất.

"Trại đã bị quân đội Đại Tĩnh bao vây!"
————————

Chương 220: Ngươi muốn phản công ai cơ?

"Ngươi nói cái gì?!"

Hô Diên Bác đứng bật dậy, nổi giận đùng đùng quay đầu nhìn về phía Thẩm Nhược Phi, trong mắt ánh nhìn hoài nghi càng ngày càng lớn, đôi mắt hẹp dài âm ngoan nhìn chằm chằm nàng.

Thẩm Nhược Phi bị dọa sợ lui về phía sau hai bước, vội vàng lắc đầu xua tay giải thích: "Ta không có! Không phải ta mang bọn họ tới!"

Một bạt tai thanh thúy vang dội rơi xuống mặt Thẩm Nhược Phi, nàng bị đánh hét lên chói tai, thân thể lung lay, ngã trên đất, lập tức che mặt bị đánh đến tê dại, khóe miệng đã rách ra, máu chảy xuống cằm, trong chốc lát tai không nghe được, vang lên ù ù, có thể thấy được mức độ sưng đỏ trên mặt.

"Ta thật sự không làm... Ngươi tin tưởng ta... Làm sao ta lại bất chấp nguy hiểm tính mạng, mang bọn họ đến đây chứ?"


Thẩm Nhược Phi vừa đau vừa sợ, nước mắt lã chã tuôn rơi, nước mắt mặn chát lăn đến khóe miệng bị rách, xót đến đau nhói.

"Nữ nhân ngu xuẩn đáng chết!"

Hô Diên Bác tức giận mắng một tiếng, Thẩm Nhược Phi tiếc mạng như vậy, thì sẽ không có dũng khí dám mang Trấn Bắc quân đến, hiển nhiên nàng ta bị bám theo.

Mặc dù không phải nàng ta cố ý, Hô Diên Bác vẫn cứ đem lửa giận trút lên người Thẩm Nhược Phi, cho dù vô tình nhưng cũng là nàng ta làm bại lộ hành tung của bọn họ, Hô Diên Bác hung hăng đá mấy cước lên bụng Thẩm Nhược Phi, thân thể Thẩm Nhược Phi suy yếu rõ rệt, chịu đựng cú đá kia như vậy, tạng phủ trong bụng đau dữ dội, nôn ra một bụm máu, ngay cả lời cũng không nói được, ngã xuống đất thoi thóp.

"Kéo nữ nhân ngu xuẩn này xuống, tùy tiện xử lý!"

Hô Diên Bác hạ lệnh sai người lôi Thẩm Nhược Phi đi, không còn lòng dạ nào quan tâm đến kết cục của nàng ta, đến cửa trại nhìn một cái, lập tức tuyệt vọng, chỗ sơn trại này đã bị Trấn Bắc quân bao vây tứ phía, chắp cánh cũng khó bay.

"Đừng giết ta!------"

Tiếng kêu thảm thiết thê lương của nữ nhân, Thẩm Nhược Phi gắng sức giãy dụa cầu xin tha thứ, bị một đao rạch bụng mà chết, nàng cả đời không cam lòng sống tầm thường, luôn toàn tâm toàn ý bò lên chỗ cao, vậy mà lại chết ở hang ổ của thổ phỉ trong một ngọn núi không tên không họ.

So với kết cục Tiêu Đại Nhu phát điên nửa đời sau thê lương, ngược lại nàng chết một cách thống khoái, không chịu mấy khổ sở.

Ban đầu người Hung Nô ỷ vào phòng ngự của sơn trại thổ phỉ, cũng có thể chống đỡ một ngày một đêm, cuối cùng bị Trấn Bắc quân san bằng, ngay cả Thiền Vu Hung Nô Hô Diên Bác ở bên trong, không một người nào may mắn sống sót, những người Hung Nô khác lưu lạc bên ngoài đã không thể tạo thành uy hiếp, không dám ló đầu, lính giữ thành, tạp dịch phủ nha các nơi cũng có thể diệt gọn chúng.

Cuối cùng tai họa ngầm được loại bỏ, lúc Tống Thanh trở về bẩm báo chiến quả, hăng hái hăm hở, cuối cùng cũng trút được tức giận, hơn nữa còn tự mình giết Hô Diên Bác, coi đó là niềm vui bất ngờ.

Thẩm Ngọc ở bên cạnh nghe, không nhịn được hỏi: "Sao Thiền Vu Hung Nô lại liều mình vào chỗ hiểm, xông vào cương vực Đại Tĩnh?"

Quân Huyền Kiêu và Tống Thanh cũng rơi vào trầm tư, tại sao Hô Diên Bác phải lẻn vào Võ Định phủ, nhất thời bọn họ cũng nghi ngờ không hiểu.

"Người Hung Nô là du mục thảo nguyên, tuy có sở trường cưỡi ngựa bắn cung, dũng mãnh thiện chiến, nhưng vẫn luôn bị ràng buộc bởi lương thảo, mấy trăm năm qua, cũng chỉ có thể ngang vai ngang vế với Cảnh quốc, có lẽ là bị ép đến gấp rồi, mạo hiểm binh lính."

Quân Huyền Kiêu đoán đại khái.

Sự thật là Ô Lương bất ngờ gặp được Thẩm Nhược Phi bên ngoài kinh thành, liền lợi dụng nàng ta không cam lòng, tuy không bắt sống được Thẩm Ngọc, nhưng lần theo dấu vết, phát hiện nơi ẩn cư của Sở thị, sau đó Hô Diên Bác thông qua Thẩm Nhược Phi, thuyết phục Tri phủ Võ Định phủ đầu phục Hung Nô, bọn họ vốn định cướp sạch Sở thị phú khả địch quốc* trong lời đồn, cứ như vậy, Hung Nô sẽ có quân lương chống đỡ, như hổ mọc thêm cánh, càng có thêm tinh thần hăng hái tấn công Đại Tĩnh.

*phú khả địch quốc: giàu có đến mức không có nước nào địch lại được.

Đáng tiếc sai một ly, cuối cùng thất bại trong gang tấc.

"Nói như vậy, hiện tại Thiền Vu đã chết, người Hung Nô không phải là rắn mất đầu sao? Đây chính là thời cơ tốt để chúng ta phản công?" Thẩm Ngọc siết quả đấm hưng phấn hỏi.

Quân Huyền Kiêu ôm hông y, thuận tay kéo y đến trước người mình, đầu lưỡi liếm tai Thẩm Ngọc một chút.

"Phản công? Ngọc Nhi, ngươi muốn phản công ai cơ?" Quân Huyền Kiêu đè thấp giọng hỏi.

Tai Thẩm Ngọc bị hắn làm nhột, đỏ mặt xoay cổ nói: "Ngươi có thể đừng có nói bậy nói bạ được không? Nói chính sự đi!"

Quân Huyền Kiêu khẽ cười một tiếng, dán mặt vào bên tai Thẩm Ngọc cọ tới cọ lui, hắn rất thích trêu chọc Thẩm Ngọc, tốt nhất là nói đến mức y mặt đỏ tía tai, dáng vẻ vừa thẹn thùng vừa thở hổn hển, giống như một trái đào phấn non mềm mại, tỏa ra thơm mát dịu nhẹ, một thân thơm ngát dụ dỗ Quân Huyền Kiêu.

Trong khi trêu đùa Thẩm Ngọc, Quân Huyền Kiêu cũng kiên nhẫn giải thích.

"Người Hung Nô có ba bộ tộc, từng thủ lĩnh tự phong mình là Thiền Vu, cũng không ai chịu phục tùng ai, giống như vương các nước chư hầu của chúng ta, bên ngoài thì cùng chĩa mũi nhọn ra, nhưng cũng tranh đấu lẫn nhau không ngừng, tộc Hô Diên là tộc có thế lực nhỏ yếu nhất trong ba bộ tộc, lần này e là hắn cũng bị hai thị tộc kia bức ép, mới vì cái lợi trước mắt mà liều lĩnh. Bây giờ điều phải làm là đánh đuổi hai thị tộc kia, thu nạp Hô Diên thị trước, sau đó đuổi cùng giết tận!"

Ánh mắt Quân Huyền Kiêu sắc bén như ưng, lại mang nhuệ khí thu vào càng làm đồng tử thêm thâm thúy.

"Thì ra là như vậy."

Thẩm Ngọc chau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn dáng vẻ ưu tư.

"Những điều này không cần ngươi phải lo." Quân Huyền Kiêu cười nói, "Có phu quân ta đây."
——————————

Chương 221: Chỉ một lần thôi được không?

"Ý ngươi là ta lo thừa? Hừ, hiện tại tìm được chỗ ẩn thân của người Hung Nô, còn không biết là công lớn của người nào đâu!".

Cánh mũi Thẩm Ngọc hấp háy, chóp mũi nhỏ dài vểnh cao lên, Quân Huyền Kiêu nhịn không được đưa ngón tay trỏ quẹt một cái.

"Là ngươi là ngươi, Ngọc Nhi liệu sự như thần, đúng là Đại quân sư thần cơ diệu toán của Trấn Bắc quân!".

Quân Huyền Kiêu không keo kiệt chút nào khen ngợi, quả nhiên Thẩm Ngọc cười đến đôi mắt cũng cong thành hình trăng lưỡi liềm, loại chuyện khen tiểu tức phụ này, càng nhiều càng tốt, Thẩm Ngọc vui vẻ, hắn mới có cuộc sống thoải mái.

Chẳng hạn như bây giờ, Thẩm Ngọc được khen đến lâng lâng, cũng không để ý đến một bàn tay của hắn đang giao du ở bắp đùi y.

"Đương nhiên." Thẩm Ngọc tự hào chưa được bao lâu, lại không đủ tự tin nói,"Thực ra ta chỉ suy xét đến việc Thẩm Nhược Phi đã cùng đường mạt lộ, hoặc là trở về Thẩm phủ Bắc Đô, hoặc là đến nhờ cậy người Hung Nô, nếu như nàng mau chóng tỉnh ngộ, thì phái người hộ tống nàng về nhà, bản thân nàng lại chọn cái sau, chỉ có thể nói gieo gió gặt bão, bỏ móng vuốt của ngươi ra.".

"Hề hề hề..."

Quân Huyền Kiêu cười ngây ngô, thế nhưng vẫn mặt dày mày dạn tay vẫn giao du không ngừng, Thẩm Ngọc bị hắn sờ đến tê tê dại dại, thân thể y vốn mẫn cảm, hô hấp lơ đãng cũng dày nặng thêm một chút.

"Đừng, đừng.... Tống đại ca còn đang ở đây.".

Thẩm Ngọc vẫn còn lý trí, vẫn chưa tới mức ý loạn tình mê, thế nhưng trong mắt đã nhiễm một tầng sương mờ.

"Sớm đi rồi.".

Tay Quân Huyền Kiêu đã vén vạt áo Thẩm Ngọc lên, chui vào, chạm đến làn da ấm áp trơn trượt của Thẩm Ngọc, hơn nữa còn muốn thuận theo bụng bằng phẳng đi lên.

Thẩm Ngọc quay đầu lại nhìn, không biết Tống Thanh lúc nào thì cảm thấy tình hình không đúng, lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.

"Ngọc Nhi, chúng ta đã mấy ngày không thân mật rồi, ngươi cùng ta làm một lần thôi...." Quân Huyền Kiêu dịu dàng đầu độc.

Bởi vì Thẩm Ngọc đã lập quy củ, mặc dù cửu biệt tình nồng, vẫn có thể ngọt ngào được, thế nhưng không thể túng dục quá độ, cho nên từ ngày tận hứng ở đầm nước hôm đó lên, bọn họ chưa súng thật và đạn thật làm qua cái gì, ngay cả hôn môi cũng thường bị Thẩm Ngọc từ chối, trừ phi y chủ động.

Y sợ một khi bị Quân Huyền Kiêu nhen nhóm dục hỏa, thì sẽ không thể vãn hồi được nữa.

"Không được, ngày hôm qua ta vẫn còn phải bước đi nhẹ nhàng đấy!"

Thẩm Ngọc cách một lớp y phục bắt được tay của hắn, nói xong mà mình cũng nóng cả mặt.

Đây chính là điểm khiến y cảm thấy phiền não, thứ kia của Quân Huyền Kiêu lớn đến mức khủng bố, lại còn kéo dài thời gian, thường thường một canh giờ có thể kết thúc thế là tốt rồi, mỗi một lần Thẩm Ngọc phải tiết ba, bốn lần tinh hoa, thân thể giống như bị móc rỗng, hạ thân thì sưng đau khó chịu, đến ngày hôm sau, lưng mỏi chân đau, không xuống được giường, đến cả giọng nói cũng phải mấy ngày sau mới có thể khôi phục lại được.

Mỗi lần đều giống như là đi qua quỷ môn quan vậy, lòng Thẩm Ngọc vẫn còn sợ hãi, nhất định không dám tùy tiện thỏa hiệp.

"Hôm nay không phải khỏe rồi sao, ta mấy đêm không giúp ngươi xoa bóp rồi." Quân Huyền Kiêu khàn giọng nói, "Nếu không, ta chỉ chà xát thôi, không đi vào?".

"Hoang đường! Ngươi tưởng ta là đứa nhỏ ba tuổi chắc?!".

Thẩm Ngọc lấy tay hắn từ trong y phục mình ra, thở hồng hộc nói, lời nói dối này hắn cũng bịa ra được! Quả thực không biết xấu hổ, vô liêm sỉ đến cực điểm!

"Vậy thì lúc nào ngươi mới chịu bằng lòng cho ta...."

Quân Huyền Kiêu giống như cây cà bị sương đánh, ủ rũ mất một nửa.

"Ít nhất.... Ít nhất cũng phải nửa tháng nữa!".

Quân Huyền Kiêu ngửa mặt lên trời thở dài một hơi: "Một tháng hai lần? Vậy ta cũng sắp rỉ sét rồi."

Tai Thẩm Ngọc nóng lên, người này cứ hở ra là nói lời thô tục, cũng không biết có phải là ở chung cùng mấy hán tử thô lỗ trong quân doanh lâu rồi hay không.

"Nếu không thì, hôm nay làm một lần, coi như trả ta trước thời hạn?".

Mắt Quân Huyền Kiêu bốc lửa, đồng tử đen tối như bóng đêm, tự hào vì sự nhanh trí của mình.

Thẩm Ngọc khinh bỉ liếc mắt lườm hắn một cái, dựa vào tính tình lì lợm la liếm của hắn, lần này ngoại lệ, vậy thì có lần sau, sau sau nữa....Cứ tiếp tục mãi như vậy, trong vòng nửa tháng y trả trước xong mười năm sau này luôn.

"Van cầu ngươi, Ngọc Nhi...."Quân Huyền Kiêu ôm y không chịu buông tay, động tình gọi loạn, "Ngọc Nhi, Ngọc Nhi, Bảo nhi, Bảo nhi..."

Thẩm Ngọc dở khóc dở cười, gọi lung ta lung tung cái gì, gọi đến lưng y cũng tê dại.

"Chỉ một lần thôi được không?" Quân Huyền Kiêu lan man nói, "Ta sợ mấy ngày tới không thấy ngươi nữa.....".

Thẩm Ngọc nghe được, giật mình một cái xoay người lại.

"Có ý gì?"

Quân Huyền Kiêu ý thức được mình nói lỡ miệng, dưới ánh mắt chất vấn của Thẩm Ngọc, cũng không dám che giấu.

"Ta đã chuẩn bị xong xe ngựa rồi, hôm nay ngươi trở lại kinh thành đi.".

Thẩm Ngọc không hiểu: "Tại sao?".

"Hô Diên Bác đã chết, ta sẽ dẫn Trấn Bắc quân thừa thắng Bắc phạt, đến lúc đó khó tránh khỏi một trận huyết chiến.".

Thẩm Ngọc suy nghĩ một chút: "Nhưng việc này liên quan gì đến việc ta trở lại kinh thành chứ?".

"Đao kiếm không có mắt, ngươi ở lại chỗ này rất nguy hiểm.".

"Ta không đi."

Quân Huyền Kiêu khẽ vuốt gò má của y, dùng giọng dụ dỗ nói: "Ngươi ở lại để làm gì? Ngoan, nghe lời phu quân."

"Ngươi không bị thương cũng không bị bệnh? Ta ở lại có thể... Có thể làm quân sư!".

Thẩm Ngọc nhất thời mờ mịt, y không muốn tách khỏi Quân Huyền Kiêu, lúc này vất vả lắm tình cảm bọn họ mới tốt lên, lại phải chia xa?
————————————

Chương 222: Đại phu quân, tiểu phu quân

"Không được, ngươi nhất định phải trở lại kinh thành.".

Quân Huyền Kiêu hiếm khi nói giọng cứng rắn ở trước mặt Thẩm Ngọc, việc này lớn, hắn không thể để Thẩm Ngọc tùy hứng như vậy, đến lúc đó phát sinh ra chuyện gì bất ngờ, hắn hối hận xanh cả ruột cũng không kịp.

Thẩm Ngọc bị hắn quát lớn, mím môi, viền mắt ửng đỏ lên.

Nhìn thấy khóe mắt Thẩm Ngọc ươn ướt biểu tình giống như muốn khóc, lòng Quân Huyền Kiêu đau nhói, hắn làm sao cam lòng rời khỏi Thẩm Ngọc? Thế nhưng chiến sự vô tình, không được phép buông lỏng, hắn không nỡ để Thẩm Ngọc người hắn nâng ở trong tay sợ té, ngậm ở trong miệng sợ tan phải chịu chút xíu thương tổn nào.

Quân Huyền Kiêu nâng hai má Thẩm Ngọc, áy náy dùng tay quyến luyến vuốt nhẹ.

"Xin lỗi, Bảo nhi, không phải ta muốn hung dữ với ngươi...."

Thẩm Ngọc không phải bị hung dữ ủy khuất, y chỉ ngỡ ngàng lúng túng, vừa nghĩ đến không biết lại phải chia xa mất bao lâu, lòng y liền như dao cắt, chiến sự lần này phải mất mười ngày nửa tháng? Hay là nửa năm một năm? Vậy lần sau thì sao? Có phải Quân Huyền Kiêu muốn quanh năm suốt tháng bôn ba ở trên chiến trường, còn y thì thấp tha thấp thỏm ở lại kinh thành?

Y cũng không nhất định phải cả ngày dính chung một chỗ với Quân Huyền Kiêu, nhưng Quân Huyền Kiêu đi chiến trường, y cũng biết lo lắng sợ sệt.

"Trận chiến này, ngươi còn phải đánh mất bao lâu?".

Bị Thẩm Ngọc hỏi như vậy, Quân Huyền Kiêu nhất thời yên lặng.

Mấy trăm năm qua Hung Nô và Cảnh quốc đều tồn tại đối lập với nhau, không phải là chuyện một sớm một chiều, ai cũng không thể làm gì được ai.

"Nếu không, ngươi cầm chìa khóa khai quật Sở vương mộ đi, nói không chừng có thể tìm được loại binh thư có lợi cho chiến sự, cũng không biết có phải chôn rất nhiều tiền bạc châu báu không."

Quân Huyền Kiêu há miệng thở dốc, vẻ mặt xấu hổ, mặc dù Thẩm Ngọc có thể nhẹ nhàng nói tới chuyện này, thế nhưng lại là gông xiềng và món nợ lớn nhất trong lòng hắn.

"Ta đã từng thề, ta sẽ không chạm tới nó nữa.".

Quân Huyền Kiêu cúi thấp đầu, giống như một tiểu hài tử nhận sai, ánh mắt không biết đặt ở chỗ nào.

"Ta không phải có ý trách móc ngươi, nếu có thể sớm bình chiến loạn một chút, cũng là phúc của trăm họ, chỉ là một ngôi mộ mà thôi, chôn dưới đất mãi cũng không không có giá trị, ta cũng rất tò mò trong Sở vương mộ có cái gì."

Quân Huyền Kiêu cầm tay Thẩm Ngọc, lắc đầu nói: "Ngọc Nhi, ta đảm bảo với ngươi, trong vòng 5 năm giải quyết mối họa Hung Nô, đến lúc đó thiên hạ thái bình, ngày nào ta cũng phụng bồi ngươi, chúng ta làm đôi thần tiên quyến lữ."

"5 năm?" Thẩm Ngọc nghi ngờ hỏi, "Ngươi chắc chắn?"

Cảnh quốc đã mấy trăm năm không giải quyết họa loạn, làm sao hắn dám khoe khoang khoác lác?

Quân Huyền Kiêu chắc chắn nói: "Phải, nếu như 5 năm cũng không làm được, vậy ta cũng không xứng đáng làm phu quân của ngươi nữa."

Thẩm Ngọc bĩu môi, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, 5 năm hay 10 năm ngược lại cũng không quan trọng, chỉ cần Quân Huyền Kiêu cho y một kỳ hạn, Thẩm Ngọc sẽ cảm thấy an ủi một chút, chí ít cũng có thể an tâm mà chờ, chứ không phải ở xa xa không hẹn mà chờ.

"Phu quân như ngươi vốn không đạt tiêu chuẩn...."

Thẩm Ngọc bĩu môi lẩm bẩm, nín khóc mỉm cười.

"Đúng, đúng, ta không đạt tiêu chuẩn, tranh thủ sớm ngày đạt tiểu chuẩn." Quân Huyền Kiêu gật đầu giống như gà mổ thóc, sau đó hỏi, "Vậy ngươi nghe lời ta, trở về kinh thành được không?"

Thẩm Ngọc suy nghĩ hồi lâu, nghiêm túc nói: "Không được."

Quân Huyền Kiêu sụp đổ hỏi: "Tại sao lại không được?".

"Ngươi cũng là phu quân, ta cũng là phu quân, ngươi có thể ra chiến trường, ta cũng có thể làm quân sư."

Quân Huyền Kiêu bị lời nói của y làm cho hơi mộng mị, mạnh mẽ lắc đầu nói: "Vậy không được, chỉ có thể có một người làm phu quân."

"Dựa vào cái gì?" Thẩm Ngọc ngẩng đầu ưỡn ngực nói, "Vậy ta nhường ngươi, ngươi làm đại phu quân, ta làm tiểu phu quân."

Quân Huyền Kiêu nhịn không được, bị khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của y chọc cười, véo véo cục thịt mềm trắng nõn trên mặt y, Thẩm Ngọc giả vờ thô lỗ, cũng học động tác của hắn, véo mặt Quân Huyền Kiêu.

"Ai cũng không phải là phu quân, thế nào?" Thẩm Ngọc hừ hừ nói.

"Trở lại kinh thành.".

"Không về."

Quân Huyền Kiêu nhất thời không có biện pháp, rút ra một bài học: Điểm bất lợi khi có vợ quá kiêu ngạo là y dám trắng trợn chống lại ý nguyện của mình.

Xem ra vẫn giày vò y chưa đủ lợi hại.

Quân Huyền Kiêu đau đầu, đánh không thể đánh, hắn cũng không nỡ hung dữ, nuông chiều vợ đến nghiện, một khi đã lọt hố rồi thì không quay đầu lại được nữa.

Tranh luận đến tận đêm khuya, Thẩm Ngọc tắm rửa xong, trực tiếp chui vào trong chăn, không thèm để ý hắn, Quân Huyền Kiêu cũng thu dọn sạch sẽ, nằm xuống bên cạnh Thẩm Ngọc.

Quân Huyền Kiêu không chỗ để xuống tay, quyết định hạ ác tâm, muốn để Thẩm Ngọc biết thái độ cứng rắn của hắn! Không thể dễ dàng nhượng bộ, nếu không Thẩm Ngọc sẽ leo lên mái nhà lật ngói, cưỡi lên đầu của hắn!

Quân Huyền Kiêu cũng xoay nửa người, hai người đưa lưng về đối phương, Thẩm Ngọc cũng không để ý đến hắn, hô hấp đều đặn, Quân Huyền Kiêu không biết y đã ngủ hay chưa, càng nghĩ càng chột dạ, lúc này hắn đang đánh cược cái khỉ gì vậy? Thẩm Ngọc ngay cả chạm cũng không cho hắn chạm, thế nào cũng là hắn chịu thiệt.

"Quân Huyền Kiêu." Trong bóng tối Thẩm Ngọc đột nhiên lên tiếng.

"Hả!" Quân Huyền Kiêu tiếp lời đáp.

"Gãi lưng giúp ta."

"Được."

Thân thể Quân Huyền Kiêu xoay chuyển nhanh hơn so với đầu óc, đợi lúc hắn ý thức được mình không nên thỏa hiệp, tay đã không tự chủ được đưa lên phục vụ rồi.

—————///—————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy