Chương 1-2-3-4-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1: Á gả thay

Trong phủ Trấn Bắc vương giăng đèn kết hoa, chiêng trống vang trời, pháo trúc vang dội, ở trong tiếng nhạc khí náo nhiệt, kiệu hoa cùng bốn mươi tám người nâng của hồi môn đồng loạt đi vào vương phủ.

Người ngoài chỉ nghe nói, thiên kim nhà Thẩm tri phủ được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân của Đại Tĩnh, bị Trấn Bắc vương quyền thế ngập trời coi trọng, muốn nạp làm thiếp, Thẩm tri phủ đang lo nịnh bợ Trấn Bắc vương không ngớt, liền vui vẻ gả nữ nhi.

Từ kiệu hoa đi đến chỗ động phòng, Thẩm Ngọc vẫn luôn thấp thỏm bất an, lại không dám có một động tác dư thừa, như một con rối gỗ bị lôi kéo.

Y sợ bị phát hiện.

Nếu như bị phát hiện, chọc đến Trấn Bắc vương tức giận, nhất định sẽ sai người giết y, không, Trấn Bắc vương không vui, chỉ cần một ngón tay là có thể bóp chết y rồi.

Nghe đồn, Trấn Bắc vương là người tôn quý nhất, là thân vương khác họ duy nhất của Đại Tĩnh.

Nghe đồn, Trấn Bắc vương dưỡng trăm vạn hùng binh, hắn ở trên sa trường có thể lấy một địch trăm, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Nghe đồn, Trấn Bắc vương thân cao tám thước, đầy mặt râu quai nón, đôi mắt giống chuông đồng, hung thần ác sát, lớn lên giống Diêm Vương đi ra từ địa ngục Tu La, trừng mắt liếc một cái có thể khiến người sợ tới mức tước vũ khí đầu hàng.

Trừ bỏ uy danh hiển hách, càng là hung danh bên ngoài.

Nghe đồn, Trấn Bắc vương đem đầu địch nhân chặt bỏ, móc ra tủy não, dùng đầu lâu uống rượu, tế những chiến sỹ chết trận.

Nghe đồn, Trấn Bắc vương dương khí thịnh mà háo sắc, từng cưới qua chín thiếp thất Trắc Phi, đều không thể chịu đựng hắn ngày đêm tra tấn, không một ai sống sót.

Nghe đồn..

Thẩm Ngọc mang tâm tình chịu chết ngồi trên giường, chỉ mới nghĩ tới những lời đồn đó, cũng đã sợ tới mức hai chân phát run.

Y không phải thiên kim tri phủ, chẳng qua chỉ là một tiểu á nô được người hầu trong phủ sinh ra.

Khi còn nhỏ người trong phủ đều nói y lớn lên đẹp, rất nhiều tỳ nữ nô tài thích chạy tới chơi cùng y, đưa thức ăn.

Tới khi mười hai tuổi, đi ở trong phủ có rất nhiều người đều sẽ ghé mắt nhìn y chằm chằm.

Mười ba tuổi, có mấy nô tài trêu chọc y, muốn y cởi sạch y phục, á nô không biết họ muốn làm gì, nhưng y không thích, liền cự tuyệt, mấy nô tài kia không cao hứng, cưỡng ép y lột sạch xiêm y, cũng may có mẫu thân liều chết che chở.

Lại bất quá một tháng, có hai vệ binh tới tìm y, còn chưa nói được mấy câu, hai người liền đã đánh nhau, còn động đao kiếm đến đổ máu.

Vì thế, mẫu thân bị ăn mấy chục bản tử (phạt đánh gậy)

Á nô biết, là y đã làm sai chuyện, mẫu thân phải thay y lãnh phạt.

Trong phủ lời đồn đãi nổi lên bốn phía, nói y là hồ ly tinh chuyển thế, dâm loạn nam nữ, chuyên đi câu hồn phách người khác. Từ đây những từ như "Yêu nghiệt", "Hạ tiện" cứ như vậy thường thường truyền tới tai y.

Về sau á nô liền không ra khỏi cửa, mẫu thân đem y nhốt ở trong sân, không cho y thấy người ngoài.

Ách nô biết mẫu thân là vì muốn tốt cho y, sợ y lại gặp rắc rối.

Thẳng đến danh hào đệ nhất mỹ nhân Đại Tĩnh của tiểu thư tri phủ nổi lên, Trấn Bắc vương buông lời muốn nạp nàng làm thiếp.

Tiểu thư tri phủ không muốn trở thành vong hồn thứ mười của Trấn Bắc vương, liền nghĩ ra một biện ly miêu tráo thái tử*, làm ách nô thế thân ả.

*Ly miêu tráo thái tử: Lấy giả tráo thật

Vì thế, Tri phủ đại nhân đi mời ma ma của Tần Hoài lâu, dạy ách nô như thế nào ở trên giường hầu hạ người, như thế nào che dấu y là nam không phải nữ, còn ban cho y cái tên Thẩm Ngọc.

Tri phủ nói, cho dù y bị Trấn Bắc vương phát hiện cũng không sao, Trấn Bắc vương có tiếng háo sắc, nam nữ đều ăn sạch, sẽ không nhẫn tâm giết y.

Ai biết được?

Dù sao cũng là chết, Trấn Bắc vương chín thiếp thất trước đều chịu không nổi hắn, y rất nhanh sẽ phải thành người thứ mười.

Tri phủ đáp ứng hậu đãi mẫu thân, này liền đủ rồi.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Thẩm Ngọc sợ tới mức run lên, theo tiếng bước chân tới gần, y có thể xuyên thấu qua khăn hỉ nương theo ánh nến, nhìn đến một dáng người cao lớn, đứng trước mặt y.

———————————

Chương 2: Mỹ nhân như yêu

Thẩm Ngọc nhịn không được mà tưởng tượng, nam nhân trước mắt này rong ruổi bắc cương hơn mười năm, được xưng tụng là Diêm Vương sống, rốt cuộc có bộ dáng như thế nào.

Nhất định là giống hung thần ác sát đi.

Nghe nói Diêm Vương chính là như vậy, mắt đen mũi đỏ, mặt đầy râu, có thể dọa cho ma quỷ sợ hãi.

Khăn hỷ đột nhiên bị xốc lên.

Thẩm Ngọc theo bản năng nhắm mắt lại.

Y cảm giác được có một ngón tay nâng cằm mình lên, ngón tay mạnh mẽ hữu lực, không có một chút ôn nhu, còn mang theo một ít thô ráp, Trấn Bắc vương mang binh đánh giặc, trên tay khẳng định là có nốt chai do nắm binh khí.

Ngón tay vuốt ve má phải của y một chút.

"Ha ha ha, đệ nhất mỹ nhân Đại Tĩnh, có chút thú vị."

Thanh âm trầm đặc như tiếng trống trận, mùi rượu hòa quyện với hương vị nam nhân đập vào mặt, rõ ràng không có mùi tanh hôi như Thẩm Ngọc tưởng tượng, mùi rượu này còn có điểm say lòng người.

Đại khái là hắn cưới thiếp, tốt xấu gì cũng phải rửa mặt chuẩn bị một phen đi.

Thẩm Ngọc phỏng đoán, hắn là vừa lòng hay bất mãn với mình.

"Nàng không dám nhìn ta?"

Thẩm Ngọc co lại thân thể, càng thêm thấp thỏm bất an.

Trấn Bắc vương nhìn mỹ nhân trước mắt, dáng người thon gầy, sợ là chỉ có mười bảy mười tám tuổi, như nụ hoa mới nở.

Khuôn mặt sạch sẽ như núi Thiên Sơn không tuyết, lại trắng thuần không tỳ vết như mảnh ngọc Dương Chi, y mặc áo cưới đội mũ phượng vai quàng khăn, ở dưới ánh nến làm màu da thêm một chút hồng nhuận, son phấn nhẹ nhành tăng thêm gợi cảm độc đáo.

Tuy rằng môi đang đóng lại, nhưng có chút hơi nhếch lên, như đang câu dẫn nhân tâm, cái mũi đẹp đẽ khéo léo tinh sảo, cái tai trong suốt ngọc nhuận.

Vưu vật* nhân gian như vậy hỏi xem có được mấy người!

*Vưu vật: Người con gái đẹp

Dù cho Trấn Bắc vương kiến thức rộng rãi, từng cưới qua mười thê thiếp, tầm hoa vấn liễu* cũng là chuyện thường ngày, cũng vì mỹ nhân trước mắt mà kinh ngạc cảm thán.

*Tầm hoa vấn liễu: Xem hoa thưởng nguyệt

Trấn Bắc vương vuốt ve khuôn mặt mỹ nhân, từ cằm đến môi, đến chóp mũi, đến đầu lông mày, hắn có thể cảm nhận được mỹ nhân đang run nhè nhẹ.

"Sợ ta ăn nàng sao?"

Thẩm Ngọc gật gật đầu, y đã sớm nghe nói lúc Trấn Bắc vương đánh giặc bị thiếu quân lương, đến thịt của quân địch đều có thể ăn.

Thật rõ ràng, Trấn Bắc vương chính là có ý tứ khác, chỉ là Thẩm Ngọc hiểu lầm, làm Trấn Bắc vương tưởng y cố ý câu dẫn.

"Ha ha ha!"

Trấn Bắc vương cao giọng cười, nâng cằm Thẩm Ngọc.

"Mở mắt, nhìn bổn vương."

Lần này ngữ khí là mệnh lệnh, Tri phủ đại nhân nói qua, tuyệt đối không thể ngỗ nghịch Vương gia, Thẩm Ngọc chậm rãi mở mắt.

Nam tử trước mặt cường tráng oai hùng, Thẩm Ngọc đứng lên sợ là chỉ đến ngực hắn.

Trấn Bắc vương ngực rộng, tay chân thon dài, thoạt nhìn mạnh mẽ hữu lực, cả người cường tráng tràn ngập không chỗ phát tiết. Hắn ăn mặc hỉ bào, bất quá biếng nhác mà khoác, lộ ra áo trong màu đen.

Nguyên lai Diêm Vương sống trong truyền thuyết không phải là bộ mặt dữ tợn!

Thẩm Ngọc nhìn đến Trấn Bắc vương đôi lông mày như hai gò núi, mày kiếm đậm màu như xuyên thẳng tóc mây, đôi mắt thâm thúy không giận tự uy, sống mũi cao thẳng, kết hợp với nhau, lộ ra mười phần anh khí.

Hắn còn cạo râu, Thẩm Ngọc thấy được râu xanh vụn, thô kệch nhưng bên trong mang theo lẫm liệt uy phong.

"Một chút đều không xấu.. Cũng không đáng sợ như vậy.."

Trấn Bắc vương ngây dại một lát.

Thẩm Ngọc khi nhắm hai mắt lại, đã là mỹ nhân hiếm thấy trên thế gian, khi mở mắt ra, lại lần nữa làm Trấn Bắc vương giật mình, ánh mắt giống như cánh hoa đào, hàm ẩn xuân sắc, câu nhân tâm phách! Đồng tử lại ngăm đen linh động, bên trong toàn bộ là đêm tối, đôi mắt này có thể cùng nhật nguyệt sao trời tranh nhau phát sáng, làm mờ nhạt ánh sáng nơi động phòng.

Tiên tử xuất trần tươi đẹp, mỹ diễm quyến rũ quỷ dị, cùng kết hợp trên một người.

Trấn Bắc vương bụng dưới dâng lên một cỗ tà hỏa.

Hắn muốn đem mỹ nhân này chiếm làm của riêng! Chỉ thuộc về một mình hắn!

——————————

Chương 3: Rượu giao bôi, đêm đẹp như ý nguyện

"Bổn vương muốn nàng ngay bây giờ!"

Một bàn tay trực tiếp ôm lấy eo Thẩm Ngọc, nhẹ nhàng bế y lên, đi đến bên giường rồi ngồi xuống, đem y đặt lên đùi mình.

Tay trái của hắn còn với một ly rượu.

"Uống nó."

Thẩm Ngọc không biết uống rượu, khi còn nhỏ có người lừa y uống qua một chút, kết quả y đã hôn mê một ngày.

Thẩm Ngọc cùng Trấn Bắc vương bốn mắt nhìn nhau, sát đến quá gần, Trấn Bắc vương uy nghiêm làm y không dám làm loạn, Trấn Bắc vương chính là trời của y.

Thẩm Ngọc cầm lấy ly rượu, học dáng vẻ người ta uống một ngụm nhỏ, rượu mạnh đi vào cổ họng, cay đến y phải ho khan một trận, nước mắt cũng chảy ra, càng lộ vẻ kiều diễm ướt át.

Trấn Bắc vương một ngụm uống cạn lượng rượu còn lại trong ly, dáng vẻ hắn ngửa đầu, yết hầu lên xuống, vừa cuồng dã lại vừa sảng khoái, Thẩm Ngọc chưa từng gặp qua nam nhân trên người tản ra khí phách như vậy.

"Đây là rượu giao bôi của ta và nàng."

Rượu giao bôi sao?

Nam nhân như vậy, Thẩm Ngọc cam nguyện vì hắn sinh vì hắn tử, đáng tiếc y chỉ là đồ giả.

Trấn Bắc vương xoay người đem Thẩm Ngọc đè dưới thân, dáng vẻ y chấn kinh giống như một con nai nhỏ, Trấn Bắc vương rất thích loại khoái cảm chinh phục này, hắn chính là thợ săn, muốn đem tiểu mỹ nhân này ăn sạch.

Hắn cúi người xuống, hôn môi mãnh liệt, trực tiếp phủ lên đôi môi đỏ mọng của Thẩm Ngọc, không có báo hiệu trước, tùy ý làm bậy đoạt lấy, cạy ra hàm răng, lập tức bắt giữ đầu lưỡi mềm mại của Thẩm Ngọc.

Hắn giống như một kẻ xâm lược dã man, muốn đoạt lấy tất cả!

Hơi thở mãnh liệt của nam nhân hòa cùng mùi rượu, tràn ngập trong khoang miệng, xông thẳng lên đại não Thẩm Ngọc, y gần như bị một nụ hôn sâu làm cho choáng váng.

"Ưm.."

Giằng co bừa bãi chiếm đoạt thật lâu, làm Thẩm Ngọc không thể thở được, hô hấp không thông, nghẹn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, trước khi y mất đi ý thức, Trấn Bắc vương mới buông tha y, rời đi bờ môi của y.

Thẩm Ngọc thở hổn hển, há to miệng hô hấp khó khăn. Vừa một khắc kia, y còn tưởng rằng mình sẽ chết.

Dáng vẻ Thẩm Ngọc thở dốc càng thêm kích thích Trấn Bắc vương, hắn dường như thật hưởng thụ bộ dáng ẩn nhẫn chịu đựng của Thẩm Ngọc, đặc biệt khi Thẩm Ngọc run rẩy lông mi phảng phất như cọ vào lòng hắn, Trấn Bắc vương lại lần nữa cúi người xuống, lần này trực tiếp chôn mặt vào hõm vai Thẩm Ngọc.

——————————

Chương 4: Dời sông lấp biển

Khi Thẩm Ngọc tỉnh lại mặt trời đã lên cao, Trấn Bắc Vương đã sớm rời đi.

Thẩm Ngọc rất đau, cảm thấy xương cốt toàn thân như muốn gãy ra, không, tay trái của y, bởi vì bị Trấn Bắc Vương túm lấy giữ ở phía sau lưng, đã bị vặn gãy rồi. Hạ thân sưng đỏ nóng ran, Thẩm Ngọc muốn kiểm tra một chút, vừa mới đụng vào liền đau đớn như có kim châm.

Một đêm hôm qua, dường như đã lấy đi nửa cái mạng của y.

Khi đó y đau đến không chịu được, chỉ có thể rơi lệ. Nhưng y đau đớn, trong mắt Trấn Bắc Vương lại như hoa lê đái vũ, còn tra tấn y dữ dội hơn.

Sau nửa đêm, Thẩm Ngọc ngất xỉu, y không nhớ rõ lắm, mỗi lần vô tri vô giác tỉnh dậy Trấn Bắc Vương vẫn còn đang miệt mài trên người y.

So với thân thể đau đớn, đôi mắt khô khốc trở nên không đáng kể.

Hai chân run rẩy đứng dậy, Thẩm Ngọc thấy dấu vết trắng đục trên đệm giường, bắp đùi y vẫn còn dinh dính ướt nhẹp.

Thẩm Ngọc muốn xuống giường, bởi vì suy yếu lại ngã xuống, hai chân y như bị rút đi khí lực, đứng không vững, đành vịn mép giường đi đến bàn trang điểm.

Trong chậu đồng có nước sạch, Thẩm Ngọc thấm ướt khăn lau chùi tay mặt, tỉ mỉ lau rửa sạch sẽ vết bẩn, mới bắt đầu mặc quần áo rồi mang giày. Mỗi lần chạm đến những nơi đau đớn trên người, Thẩm Ngọc lại hít vào một hơi khí lạnh.

"Cũng tốt.. Những thứ ma ma dạy ta, ta cũng không dùng được."

Thẩm Ngọc thấy trong cái rủi có cái may, tự an ủi bản thân, Trấn Bắc Vương trên giường chủ động chiếm đoạt, hoàn toàn không cần y hầu hạ hắn, những thủ đoạn lấy lòng đàn ông kia cũng không cần dùng.

Huống chi Trấn Bắc Vương mãnh liệt kéo dài, cũng không thích hợp để lừa gạt dư thừa, Thẩm Ngọc không bị phát hiện thân phận nam nhi đã là tốt lắm rồi. Y chẳng qua chỉ là một món đồ chơi để cho Trấn Bắc Vương đùa giỡn.

"Thẩm phu nhân, người ăn sáng xong rồi nên đi thỉnh an vương phi."

Có người ở bên ngoài nhẹ giọng nhắc nhở.

Thẩm Ngọc vội vàng ăn mặc ngay ngắn, từ bên ngoài một nô tài chừng hai mươi tuổi đi vào. Người này còn mang theo đao, chắc chắn không phải nô tài bình thường.

"Nô tài Tống Thanh, hầu hạ Thẩm phu nhân dùng thuốc."

Thẩm Ngọc ngồi yên không nhúc nhích, mở to hai mắt.

"À, nha hoàn đi theo phu nhân đã bị vương phi đuổi đi làm mấy công việc nặng nhọc, phu nhân không cần kinh ngạc, đây là quy định từ trước tới nay của vương phủ."

Khó trách sáng sớm không thấy thị nữ tới hầu hạ, mà lại có một nam nhân tiến vào.

Thẩm Ngọc cầm lên mấy lọ thuốc trên khay, có rất nhiều bột cũng có rất nhiều cao, y không phân biệt rõ được.

"Tống Thanh đã hầu hạ vương gia vài chục năm, mỗi lần vương gia sủng hạnh một nữ nhân, những thuốc này đều cần dùng đến, cho nên nô tài đã chuẩn bị sẵn."

Ngài ấy không chỉ đối xử với mình thô bạo như vậy, ngay cả nô tài cũng đã có thói quen chuẩn bị thuốc rồi.

Thẩm Ngọc mặc dù không trông cậy vào Trấn Bắc Vương đối đãi với mình tử tế, nhưng vẫn hi vọng là hắn giao phó cho Tống Thanh đưa thuốc, kết quả vẫn không phải.

Y chỉ là một á nô gả thay, làm sao xứng đáng có được sự quan tâm từ Trấn Bắc Vương? Y vốn không nên hy vọng xa vời như vậy.

——————————

Chương 5: Vương Phi

Tri phủ đại nhân đã dặn, trong vương phủ có nhiều quy củ, Thẩm Ngọc không ngờ mình lại ngủ đến tận giờ này, vội vội vàng vàng đến nỗi thuốc cũng không thoa, tranh thủ thời gian cùng Tống Thanh đi.

"Thẩm phu nhân, thứ cho nô tài lắm chuyện, vương phi tính tình không tốt, thường hay nóng nảy, nếu người có bị bắt nạt, cũng chỉ có thể chịu đựng thôi."

Thẩm Ngọc gật đầu, y cũng không mơ tưởng rằng mình gả cho Trấn Bắc vương gia rồi sẽ từ gà mái biến thành phượng hoàng. Y cũng là nô tài, chủ nhân muốn y làm gì y sẽ làm cái đó.

Nơi ở của vương phi là Lê Thanh viện. Thẩm Ngọc không dám ngẩng đầu nhìn cảnh vật được bày bố bên trong vương phủ, y chỉ cảm thấy có rất nhiều người đang nhìn y.

Vương phi tựa người ngồi trên tháp, trên đầu cài đầy trang sức châu thoa ngọc điền, rực rỡ quý phái chói mắt đến không dám nhìn thẳng.

Thẩm Ngọc quỳ gối trước mặt nàng, khấu đầu hành lễ.

"Ô, người vừa mới đến là ai đây.."

Vương phi nuốt xuống một trái nho, từ đầu tới cuối chưa từng liếc mắt nhìn qua.

Thấy Thẩm Ngọc không nói lời nào, Tống Thanh chủ động lên tiếng:

"Thẩm phu nhân đến thỉnh an buổi sáng Vương phi."

"A.. Là thiên kim tiểu thư nhà Thẩm tri phủ sao, ta nói xem ai đang ở đây huênh hoang lên mặt này, thỉnh an buổi sáng thì miễn đi, ta còn đang định dùng cơm trưa, thỉnh an cái gì."

Tống Thanh giải thích nói: "Ngày hôm qua vương gia hưng trí, Thẩm phu nhân đến gần sáng mới ngủ, cho nên thức dậy hơi muộn."

"Ta đang hỏi ngươi sao Tống Thanh? Đừng ỷ vào ngươi là tâm phúc của vương gia mà ở trước mặt ta không phân biệt được tôn ti. Thẩm thị là người ngoài đến, không hiểu quy củ, ngươi cũng không biết đến đánh thức hay sao? Ngươi có tin ta chỉ cần nói một câu vương gia lập tức chém bay đầu ngươi không?"

Tống Thanh quỳ trên mặt đất "Vương phi bớt giận, là vương gia đặc biệt giao phó cho nô tài, để cho Thẩm phu nhân nghỉ ngơi thêm."

Trong lòng Thẩm Ngọc khẽ động, thì ra vương gia có quan tâm đến y sao.

"A? Xem ra vương gia rất để tâm đến kỹ nữ này.."

Sắc mặt vương phi ngày càng khó nhìn. Trước kia vương gia ở trên giường của nàng, có lẽ chưa từng nói qua một câu vuốt ve an ủi ân cần, điều này làm cho nàng ghen ghét đố kị.

Vương phi hừ một tiếng, từ trên tháp đi xuống, đến trước mặt Thẩm Ngọc.

"Giày vò đến hừng đông, bản lĩnh cũng không nhỏ.. Ta thật muốn nhìn xem nhan sắc ngươi có cái gì đặc biệt mà lại làm cho vương gia tận hứng cả đêm."

Móng tay vương phi sắc nhọn, nắm lấy cằm của Thẩm Ngọc nhấc lên.

Nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, vương phi biết rõ Trấn Bắc Vương háo sắc, nữ nhân hắn mang về đều là vưu vật, nhưng làm nàng chấn kinh kiếp sợ, chính là dung mạo của Thẩm Ngọc, hoàn mỹ vô khuyết, hơn nữa còn có khí chất làm cho người ta hồn phi phách lạc.

Nhất là đôi mắt kia, giống như vô cốc u lan thần bí mê người.

So với nàng ta, chín thiếp thất trước kia chỉ là thứ dung chi tục phấn.

Vương phi căm hận gương mặt này, hoặc là nói, nàng căm hận phải chia sẻ vương gia với nữ nhân khác.

"Quả nhiên là vô cùng quyến rũ."

Ngón tay vương phi không tự chủ tăng thêm lực, cái cằm mịn màng của Thẩm Ngọc bị móng tay sắc nhọn cứa đến chảy máu.

Nếu như không phải kiêng dè Trấn Bắc Vương, vương phi hận không thể đem gương mặt này gọt nát, chọc mù đôi mắt câu nhân kia.

"Ta hỏi ngươi, đêm qua vương gia muốn ngươi mấy lần?"

Mấy lần?

Y ngất xỉu rồi làm sao biết được vương gia muốn y mấy lần?

Chỉ có thể lắc đầu một cái.

"Nói! Câm à?" Vương phi giận dữ mắng mỏ.

Thẩm Ngọc sợ hãi, chịu đựng cơn dữ dội từ cổ tay trật khớp, khoa tay múa chân "Ta không biết nói."

Vương phi làm sao hiểu được, nàng cho rằng Thẩm Ngọc đang chọc tức mình, một bạt tai đùng một cái giáng lên mặt Thẩm Ngọc, phát ra âm thanh vang dội.

"Ta đang hỏi ngươi, ngươi khoa tay múa chân cái gì. Ngươi câm sao?"

Khoé miệng Thẩm Ngọc rách ra chảy xuống một chút máu, y cũng không để ý, gật đầu một cái.

"Thật sự là một người câm? Ta chưa từng nghe nói thiên kim nhà Thẩm tri phủ là một người câm.." Vương phi hơi bất ngờ "Ha ha ha, thì ra người vương gia lấy về lại là một kẻ câm!"

Nội tâm vương phi trấn tĩnh một chút, mĩ nhân hoàn mĩ vô khuyết này đúng là cũng có chỗ thiếu sót.

"Vương phủ này quỷ quái gì ta đều đã gặp qua, chỉ là chưa từng thấy một người sống mà không nói gì ha ha ha ha.."

Những người xung quanh đều cười, Thẩm Ngọc cúi đầu xuống, giễu cợt chỉ trỏ như thế y chịu mãi cũng thành quen. Trước kia ánh mắt người khác nhìn y đều giống như nhìn một yêu nghiệt quái thai.

Vương phi lạnh mặt nhìn Thẩm Ngọc, hung dữ quát "Đồ kỹ nữ, ngươi nghe rõ cho ta, ta chính là phép tắc ở vương phủ này. Ngươi tốt nhất nên thành thật một chút, bằng không ta sẽ cho ngươi nếm mùi."

"Ta mệt rồi, dù sao kẻ câm này cũng không biết kêu đau, cứ để cho ả ta quỳ ở đây đi."

Thẩm Ngọc biết tại sao vương phi lại đối xử với mình như vậy. Giống như trước kia có hai thị vệ muốn y cởi quần áo, bọn hắn thậm chí còn muốn độc chiếm y, cho nên đánh đập rất tàn nhẫn.

Vương phi chính là muốn độc chiếm Trấn Bắc Vương, cho nên nàng căm ghét mình.

Khó trách chi phủ đại nhân bảo y gả thay cho tiểu thư, vương phủ này chính là nơi chịu tội, là địa ngục.

Quỳ trên đất mãi cho đến khi trời tối đen, đau đớn từ đầu gối truyền đến, trong lòng Thẩm Ngọc đã chết lặng. Y đã sớm biết rõ vận mệnh của mình, từ nhỏ đã biết rồi, trong miệng mọi người y là yêu nghiệt tai họa. Khi mới mười hai tuổi Thẩm Ngọc suýt chút nữa bị bọn họ châm lửa thiêu chết, về sau bị nhốt trong sân không cho ra khỏi cửa, mọi người mới dần dần lãng quên y.

Chết trong vương phủ, dù sao vẫn đổi được sự bình an của mẫu thân, cũng đáng giá.

Xương cốt toàn thân Thẩm Ngọc đều đau nhức. Vương phi nói đúng, cho dù có đau y cũng không thể kêu lên được.

Thế giới trước mắt bỗng biến thành màu đen, trước khi y mất đi ý thức dường như nghe thấy có người hô:

"Vương gia giá lâm.."

—————///—————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy