Phiên Ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên Ngoại 6: Tình nồng ý mật 2

Tiếng rên rỉ và thở dốc của hai người hòa quyện vào nhau, sau khi trải qua ái tình nồng nhiệt, hồ tắm khôi phục lại yên ả, trong suối nước nóng chỉ có gợn sóng nhỏ xíu, bên dưới hơi nước, hai thân thể quấn lấy nhau.

Một lúc lâu sau, hơi thở gấp gáp của Thẩm Ngọc mới từ từ bình ổn lại, đau nhức ở cổ tay cũng đã tiêu bớt, có điều môi vẫn hơi sưng.

Hóa ra dùng miệng và tay giúp hắn, cũng vất vả như vậy, trong lòng Thẩm Ngọc oán giận, chỉ trách Quân Huyền Kiêu kéo dài quá lâu, mặc dù dùng tốc độ nhanh nhất, rốt cục vẫn giống như vừa đánh xong một trận, Thẩm Ngọc chắc chắn sẽ sức cùng lực kiệt.

"Ngọc Nhi, lúc nãy ngươi... đã nuốt nó xuống rồi phải không?"

Quân Huyền Kiêu ôm eo Thẩm Ngọc, khẽ hỏi thăm.

Thẩm Ngọc nuốt nuốt cổ họng khô khốc, nhớ lại loại cảm giác vừa nãy, liền có chút khó chịu, lực đạo kia quá mạnh mẽ, Quân Huyền Kiêu lại không làm bất kỳ cảnh báo nào, Thẩm Ngọc bị bắn vào không kịp chuẩn bị, nuốt xuống một nửa, còn bị sặc đến nỗi ho khan...

Mùi vị đó... nhàn nhạt mùi tanh hòa với vị mặn, lại đặc sánh, quả thật không được tốt cho lắm.

(Ui Ngọc Nhi ơi, miêu tả kỹ quá làm editor ngượng đến run cả tay rồi =]]]])

"Sao lúc ấy ngươi không nói sớm?"

Thẩm Ngọc tức giận trừng hắn, hận không thể túm lấy cái vật hại người kia nhổ bỏ đi.

"Ta đó, không phải là do không kìm lòng nổi sao, làm gì còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác, Ngọc Nhi, ngươi đừng giận..."


Quân Huyền Kiêu cười giải thích, một bên dùng ngón tay lau đi bạch trọc bên môi Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc giật mình một cái, mới nhớ tới trên mặt trên người mình đều bị dính không ít, vội vàng bám ở bên hồ nước, vốc nước rửa mặt.

"Ta giúp ngươi..."

Dù sao Quân Huyền Kiêu cũng cảm thấy có chút áy náy, Thẩm Ngọc bị hắn làm cho chật vật như vậy, không chừng lần tới Thẩm Ngọc sẽ không chịu làm nữa.

Thẩm Ngọc tùy ý để hắn giúp mình lau chùi vết bẩn trên người thật cẩn thận, lại lấy xà bông thơm, nghiêm túc tỉ mỉ chà xát tẩy rửa, sau cùng lau khô thân thể chải mượt tóc đen.

"Hửm?" Thẩm Ngọc bỗng kinh ngạc nói, "Sao vào lúc này ngươi không nói chuyện nữa?"

Bình thường đều có mấy lời hạ lưu, lời ngon tiếng ngọt nhiều vô kể, đột nhiên im lặng, ngược lại khiến Thẩm Ngọc cảm thấy kỳ quái.

"Không phải ngươi chê ta cả ngày không đứng đắn sao." Quân Huyền Kiêu qua loa lấy lệ một câu.

"Vậy sao?"

Thẩm Ngọc vẫn cảm thấy hắn không bình thường, có điều cũng không hỏi nữa. Lúc Quân Huyền Kiêu giúp hắn mặc y phục, bỗng gặp phải vấn đề nan giải.

Quân Huyền Kiêu cười khẽ: "Ngọc Nhi, y phục của ngươi đã không thắt lại được rồi..."

Thẩm Ngọc cúi đầu nhìn cái bụng tròn vo của mình, như thế nào cũng cảm thấy khó coi, cho dù là mặc y phục, cũng không che giấu được vẻ mập mạp.

"Ngươi còn có mặt mũi mà cười..." Thẩm Ngọc giận dữ mắng một câu.

"Là ta không đúng, ta nên nghĩ đến việc này sớm hơn..." Quân Huyền Kiêu xót xa ân hận nói, "Mải nghĩ mua y phục cho tiểu Bảo Nhi, quên mất đại Bảo Nhi, đáng chết..."

Thẩm Ngọc phì cười, nói: "Không sao, dù gì ta cũng quen rồi, lòng ngươi sớm đã không đặt trên người ta nữa, Bảo Nhi cái gì chứ, khó nghe chết đi được."

Dạo gần đây Quân Huyền Kiêu đã sai người làm mấy cái rương y phục cho em bé, Thẩm Ngọc nghĩ nghĩ một chút còn rất ghen tị.

"Sao có thể? Đây không phải là nhất thời hồ đồ mà, Ngọc Nhi, ngươi và đứa trẻ đều là Bảo Nhi của ta, quan trọng hơn cả mạng sống của ta."

Thẩm Ngọc hừ mũi, nghi ngờ lời Quân Huyền Kiêu là thật hay giả.

Quân Huyền Kiêu chu đáo giúp y thắt xiêm áo, cố gắng nới lỏng hết mức có thể để không khiến Thẩm Ngọc bị siết khó chịu, sau đó kề sát vào Thẩm Ngọc, một tay ôm lấy eo y, một tay đặt lên bụng y.

"Ngọc Nhi, ngươi nói hài nhi của hai ta đặt tên gì sẽ hay?"

"Tên? Ta chưa nghĩ qua, ngươi nghĩ xong rồi?"

Thẩm Ngọc được Quân Huyền Kiêu nhắc nhở, mới phát hiện y chưa từng có chút ý niệm nào với việc đặt tên, đến bây giờ y vẫn giống như ở trong mộng đẹp.

"Vậy gọi là Kỳ Ngọc thì thế nào?" Quân Huyền Kiêu dùng cằm cọ cọ vào mặt Thẩm Ngọc giống như đang lấy lòng.

"Quân Kỳ Ngọc?" ( Quân Kỵ Ngọc😑)

giải thích 1 chút: chữ Kỳ (麒) và chữ kỵ (骑) đều phát âm là qí. Trong đó chữ Kỳ có nghĩa là kỳ lân hoặc họ Kỳ, còn chữ kỵ có nghĩa là cưỡi. Kỳ Ngọc phát âm giống cưỡi Ngọc. Thực sự bê tông không là gì so với da mặt của anh Kiêu. Bái phục!!!

Thẩm Ngọc suy tư một lát, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quặc.

"Ngươi xem, tuy là họ của ta, nhưng cũng có tên ngươi, đại biểu cho tâm ý của ta dành cho ngươi, nhật nguyệt chứng giám, trọn đời không thay đổi..."

Tuy là Quân Huyền Kiêu nói đến ba hoa không ngừng, nhưng Thẩm Ngọc vẫn kịp phản ứng.

"Chữ Kỳ nào?"

"Ha ha ha, đương nhiên chính là kỳ trong kỳ lân, chí nguyện kỳ lân, sẽ không gục ngã*."

*bản gốc là "kỳ lân chi chí, bất trụy thanh vân"麒麟之志,不坠青云

Quân Huyền Kiêu biến tấu từ một câu thơ trong bài thơ "Đằng Vương các tự" của Vương Bột thời Đường, bản gốc của câu thơ là "bất trụy thanh vân chi chí" 不坠青云之志, ý là dưới bất kể tình huống nào cũng không buông tay, không gục ngã, hiên ngang tiến về phía trước.

Quân Huyền Kiêu bị vạch trần cũng không đỏ mặt, trịnh trọng giải thích.

"Tùy ngươi, đợi nó hiểu chuyện, ta sẽ nói căn nguyên cái tên của nó cho nó nghe, xem ngươi có hổ thẹn không."

"Ngọc Nhi, ngươi muốn đi đâu?" Quân Huyền Kiêu giả bộ vô tội, lại cười tà mị một tiếng, "Có điều nếu ngươi cho rằng chữ kỳ khác hay hơn, vậy cũng có thể..."

Thẩm Ngọc không bị hắn cười đùa cợt nhạ làm gián đoạn, nghi ngờ nói: "Có phải ngươi đang chột dạ chuyện gì không?"

Quân Huyền Kiêu kinh ngạc: "Sao ngươi lại hỏi như vậy?"

"Hừ, gần đây ngươi đã mua đầy đủ đồ dùng và y phục cho hài tử dưới 3 tuổi, lại quấn lấy ta làm loại chuyện đó, bây giờ còn đặt cả tên rồi, ngươi vội vội vàng vàng làm những thứ này nhất định là có chuyện gạt ta!"

Quân Huyền Kiêu cười vang, ngập ngừng hồi lâu, mới thành thật dưới sự bức cung của Thẩm Ngọc."

"Ta... ta sắp phải thân chinh ra Bắc rồi."

Thẩm Ngọc sửng sốt một chút, đại khái y cũng đã đoán được.

"Chung quy Hung Nô vẫn là đại họa lớn nhất của Đại Tĩnh, mất đi bộ tộc Hô Diên, nguyên khí Hung Nô tổn hao nhiều, là cơ hội tốt ngàn năm có một. Mặc dù Tống Thanh có thể một mình đảm đương một phía, nhưng hai bộ tộc còn lại cũng không phải hạng hiền lành... Ngọc Nhi, thật xin lỗi."

Thẩm Ngọc im lặng, quay sang nơi khác không nói.

Quân Huyền Kiêu đi tới sau lưng y, hai tay vòng ở thắt lưng y, vùi mặt vào hõm vai Thẩm Ngọc.

"Ngọc Nhi, ta biết lúc này chính là lúc ngươi cần ta phụng bồi, không đến mấy tháng nữa, hài nhi sẽ sinh ra, mà ta lại không biết có thể trở về nhìn hắn đầu tiên hay không... Thật xin lỗi."

Thẩm Ngọc đẩy tay hắn ra, quay đầu lại.

"Ngươi không cần phải nói những lời này." Thẩm Ngọc nhẹ nhàng nói, "Ngươi không làm gì sai."

Quân Huyền Kiêu bất ngờ nói: "Ngươi không giận ta sao?"


Thẩm Ngọc khẽ gật đầu một cái, y vốn có rất nhiều lời tâm sự muộn bộc lộ hết, lời giao phó dặn dò, sắp đến bên miệng, y lại cảm thấy hai người tâm đầu ý hợp là đủ, nói nhiều hơn nữa cũng dư thừa.

Thẩm Ngọc đưa tay chỉnh sửa vạt áo Quân Huyền Kiêu một chút.

"Ta đợi ngươi."

Quân Huyền Kiêu chấn động, hắn một đời uy phong ngông cuồng tự cao tự đại, ngạo khí bức người mạnh mẽ vô địch hơn nữa, cũng không địch lại một câu "Ta đợi ngươi", vành mắt ửng đỏ.

"Ngọc Nhi! Ngọc Nhi tốt, ngươi thật sự đào cả lòng lão tử đi rồi!"

Quân Huyền Kiêu đột nhiên ôm lấy Thẩm Ngọc, môi đặt trên mặt y hôn loạn, Thẩm Ngọc bị đám râu xanh đen vừa mới mọc của hắn cọ đau nhoi nhói, muốn tránh lại bị hắn ôm lại thật chặt.

"Ngọc Nhi, Ngọc Nhi... Ngọc Nhi!"

"Ngươi còn muốn gọi bao nhiêu lần nữa hả?" Gò má Thẩm Ngọc ửng hồng, trách cứ.

"Gọi cả đời cũng không đủ!"
————————

Phiên ngoại 7: Một tháng (1)

"Ngọc Nhi, chăn nệm ướt cả rồi, làm sao đây?!"

Trong tẩm điện truyền tới tiếng gào thét của Quân Huyền Kiêu.

"Thay đi là được!"

Thẩm Ngọc ở chính điện gầm lại.

"Vậy tã vải làm thế nào?! y da, tiểu tử này tiểu một đống, cũng sắp ngập cả hoàng cung rồi..."

Chân tay luống cuống gào lên.

"Còn không phải giống ngươi sao!"

Thẩm Ngọc cau mày, vẻ mặt nhăn nhó, nhìn chằm chằm vật ở trong tay, sau vẫn kêu to vào trong phòng.

"Chỉ cần cởi cái ướt ra, sau đó thay cái khô vào, thắt nút lại, đừng thắt nút chết là được! Đừng quá lỏng, sẽ rỉ, cũng đừng quá chặt, sẽ siết đau..."

Bên trong an tĩnh một hồi.

"Không được không được, hay là ngươi làm đi!"

Thẩm Ngọc cũng không quay đầu lại: "Ai trời sinh biết, thay mấy lần thì biết thôi!"

Âm thanh tuyệt vọng của Quân Huyền Kiêu.


"Nó cứ duỗi chân ra... Tên nhóc này con đá phụ hoàng! Ngọc Nhi, ngươi mau tới đây..."

Thẩm Ngọc nhìn kỹ bài trong tay, thất vọng đập bàn một cái.

"Được rồi được rồi, ngươi để cho nhũ mẫu làm đi." Thẩm Ngọc không tình nguyện lấy ra một lượng bạc, gọi hai người ở bên cạnh bàn thấp, "Nào đến đây, đến làm một ván nữa."

Hồng Liên và Biển Thập Tứ cười hì hì chia ngân lượng, xào bài chia bài lần nữa.

Từ khi Hồng Liên dạy hai người cách chơi bài, Thẩm Ngọc giống như si mê, đã ba ngày liên tục gọi Hồng Liên và Biển Thập Tứ, mặc dù nhiều lần thua đến nhẵn túi, nhưng cũng không nổi giận, thề phải thu hồi lại một phần.

Bên cạnh có cung nữ phe phẩy cây quạt, lại bóc vải ướp lạnh, ba người rất hài lòng.

Quân Huyền Kiêu lo lắng vội vàng từ bên trong đi ra, trong tay ôm đứa trẻ trắng nõn mềm mềm, bởi vì bàn tay Quân Huyền Kiêu lớn, cho nên đứa trẻ ở trong tay hắn giống như là đang bưng, chẳng qua tư thế cứng nhắc, ôm cũng không đúng, bưng cũng không phải, tay chân luống cuống, khí lực hắn lớn, rất sợ hơi dùng chút lực, sẽ bóp hỏng vật nhỏ mềm mềm này.

Tay Quân Huyền Kiêu từng cầm qua đao thương, khuất phục qua liệt mã, lại bị việc thay tã làm khó, bị làm khổ đến đầu đầy mồ hôi, cẩn thận đưa đứa bé vào tay Thẩm Ngọc.

"Hay là ngươi làm đi..."

Quân Huyền Kiêu lúng túng nói, ở bên cạnh lau mồ hôi của mình, biểu lộ vẻ mặt rầu rĩ đối với công việc này.

Thẩm Ngọc chỉ có thể bỏ lá bài xuống, thuần thục thay tã, động tác lưu loát gọn gàng, chỉ là miệng cũng không buông tha cho hắn.

"Tự ngươi nói để ngươi làm, còn thề nói muốn tự mình chiếu cố Kỳ Ngọc, lần này biết khó rồi chứ? Nhìn kỹ, cứ như này, như này... như này là được rồi! Học cho tốt!"

Quân Huyền Kiêu thành thực gật đầu: "Ừm ừm, ừ!"

Thẩm Ngọc nhét bé con trắng nõn trở lại tay hắn.

"Ngươi đưa nó đến chỗ nhũ mẫu uống chút sữa đi, ta chơi tiếp một lúc."

Quân Huyền Kiêu muốn nói lại thôi, đi ba bước quay đầu lại nói: "Ngọc Nhi, hay là hôm nay đến đây thôi, ngươi nhìn trời cũng sắp tối rồi."

Thẩm Ngọc nhìn bên ngoài một chút, không bận tâm nói: "Bây giờ vẫn còn rất sớm mà, chúng ta chơi thêm mấy ván nữa, Hồng Liên và Biển Thập Tứ ở lại trong cung dùng bữa rồi mới đi."

Quân Huyền Kiêu nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Ngươi chơi một buổi chiều rồi, đều không nhìn Kỳ Ngọc một cái, ngươi cũng nên chơi cùng nó..."

"Bây giờ nó ê ê a a chuyện gì cũng không hiểu? Một tháng nay, đều là ngủ trong ngực ta, ngươi xem khí trời lại nóng, ta đắp chăn cũng nổi cả mẩn ngứa rồi, không dễ gì mới được nhàn rỗi..."

Quân Huyền Kiêu không biết thuyết phục kiểu gì, đành ôm nhóc con đi.

Quân Kỳ Ngọc sinh hạ vào ngày hè tháng sáu, đúng lúc chiến sự ở phương Bắc khẩn cấp, cho nên lúc hắn chào đời Quân Huyền Kiêu không có ở đây, lúc cha con gặp mặt, đã sắp đầy tháng rồi, Quân Huyền Kiêu thề phải tận lực hoàn thành trách nhiệm, bù đắp món nợ một tháng mới sinh bản thân không ở đây, thay tã cho hắn, nhưng học mấy ngày rồi vẫn vụng về như cũ.

Thẩm Ngọc đã tĩnh dưỡng trên giường nhỏ một tháng, cho nên thừa dịp nhàn hạ, gọi Hồng Liên và Biển Thập Tứ tới chơi, lại mới học được cách chơi bài, nhất thời cao hứng.

Một giờ sau Quân Huyên Kiêu trở lại, Thẩm Ngọc vẫn đang rải ngân lượng, hắn tiến tới, không dám nhiều lời với Thẩm Ngọc, nhưng lại đứng sau lưng Thẩm Ngọc, trừng mắt nhìn Hồng Liên và Biển Thập Tứ một cái, ánh mắt uy hiếp.

Hồng Liên bị dọa giật mình, cười ha ha nói.

"Ai dô, không chơi nữa không chơi nữa, eo cũng mỏi rồi."

Thẩm Ngọc kéo hắn: "Không được, các ngươi thắng bạc của ta liền muốn chạy?"

Hồng Liên cũng không dám ở lại nha, tiến tới bên cạnh Quân Huyền Kiêu, nhìn Quân Kỳ Ngọc ngủ say, cái miệng nhỏ nhắn non mềm, lông mi vừa dài vừa dày, không nhịn được được đưa tay trêu chọc mấy cái.

"Ai nha, thật đẹp mắt, giống như em bé trong tranh Tết vậy, để ta nghịch một chút..."

Quân Huyền Kiêu không cho, bản thân hắn còn ôm chưa đủ đâu.

Biển Thập Tứ cũng đi qua bóp mặt Quân Kỳ Ngọc, chậc chậc nói: "Sau này hắn lớn lên trở thành người kế vị, còn ta chính là người từng bóp qua mặt của Hoàng đế."

"Nhìn chút tiền đồ đó của ngươi kìa." Hồng Liên khịt mũi coi thường, "Ta còn từng lau nước tiểu trên tiểu jj của hắn nữa đấy!"

Biển Thập Tứ khinh bỉ nói: "Ngươi đừng nghịch hắn, muốn chơi tự mình sinh, tìm vị đại tướng quân kia của nhà ngươi đi."

Hồng Liên giận đến chống nạnh nói: "Ta thì muốn sinh đấy, cũng không giống như một số người, kể cả muốn kết trái, cũng không có người gieo giống nha."

"Ngươi thiếu nam nhân ý!" Biển Thập Tứ không cam lòng yếu thế, "Nếu tiếp tục khoe khoang nữa cẩn thận ngươi có cả nguyệt sự đấy!"

Quân Huyền Kiêu hắc tuyến đầy mặt, chê bọn họ đen tối tục tĩu, làm hư Thẩm Ngọc, đuổi bọn họ đi, Hồng Liên và Biển Thập Tứ thắng bạc, dĩ nhiên là chạy mất dạng.

Vào đêm, Thẩm Ngọc còn đang tức giận vì thua bài, Quân Huyền Kiêu đã ôm Kỳ Ngọc ở trên giường lên vừa hôn vừa cọ cọ, Kỳ Ngọc còn quá nhỏ, ngoại trừ quơ tay đá chân một chút cái gì cũng không biết, Quân Huyền Kiêu vì vậy càng vui ngây ngô cười ha ha.

"Ngươi nhìn xem đôi mắt đen láy này, miệng nhỏ này, rất giống ta."

Thẩm Ngọc bĩu môi nghiêng đầu qua nhìn hắn: "Giống ngươi?"

Quân Huyền Kiêu lý lẽ ngay thẳng: "Ta là cha hắn, không giống ta thì giống ai?"

"Vậy cũng không chắc..."

Thẩm Ngọc lẩm bẩm một câu, kết quả bị Quân Huyền Kiêu kéo qua, ôm vào trong ngực gặm loạn một trận.

"Đừng... đừng đùa, cẩn thận đè phải Kỳ Ngọc."

Quân Huyền Kiêu áp y dưới thân, trừng mắt: "Vậy ngươi nói giống ai?!"

"Dĩ nhiên là giống ta." Thẩm Ngọc ghét bỏ nói, "Ngươi nhìn ngươi bây giờ xem, mọc một đống râu, sắc mặt suy nhược, nó mới một tháng tuổi, giống như người thì tiêu rồi! Sau này muốn tìm vợ cũng không tìm được!"

Quân Huyền Kiêu sờ sờ mặt mình, nghe cũng có lý, lại ôm Kỳ Ngọc lên hôn.

Thẩm Ngọc vội vàng kéo hắn: "Ngươi đừng có hôn nữa, mặt đều bị ngươi đâm hư rồi!"

"Không hôn nó, vậy hôn ngươi." Quân Huyền Kiêu nhào về phía Thẩm Ngọc.

Ầm ĩ một trận, Quân Huyền Kiêu đặt hài nhi ngủ say vào nôi, nằm trên giường mới có cơ hội thân mật với Thẩm Ngọc.

Ôm người trong ngực, Quân Huyền Kiêu liền không nhịn được vuốt ve, hai tay di động trên cơ thể trơn nhẵn của y, hô hấp càng ngày càng dồn dập dày đặc.

"Ngọc Nhi..." Giọng Quân Huyền Kiêu khàn khàn, "Ta muốn..."

"Muốn gì? Mơ đẹp nhỉ, nghĩ cũng đừng có nghĩ!" Thẩm Ngọc cự tuyệt ngay lập tức.

"Tại sao?"

Quân Huyền Kiêu ủy khuất vô cùng, lần này trở về, Thẩm Ngọc không chỉ không ân cần hỏi han hắn như trước, thậm chí còn lạnh nhạt hơn.

"Ta vẫn còn đau đây này, không thể lộn xộn..."

Thời điểm sinh Quân Kỳ Ngọc, Thẩm Ngọc giống như đi nằm ở cửa điện Diêm Vương, tuy nói có Biển Thập Tứ trấn giữ, nhưng đau vẫn là y đau.

"Cũng đúng cũng đúng."

Quân Huyền Kiêu vội vàng không trêu y nữa, hôn một cái lên bụng y.

"Còn đau không?"

"Vẫn tốt, cũng chỉ bị một dao mà thôi."

Thẩm Ngọc xoay người, nằm trong ngực Quân Huyền Kiêu, tựa vào trên cánh tay rắn chắc của hắn ngủ yên.

"Chiến sự phương Bắc lúc nào mới có thể ngừng vậy?"

Hai tháng không gặp, mặc dù ngoài miệng Thẩm Ngọc ghét bỏ, nhưng ở dưới màn đêm, tâm cũng mềm đi, ngữ khí liền nhẹ xuống.

"Nhanh thôi, lần này những người Hung Nô kia bỏ thành mà chạy, đi về vùng đất phía Bắc lạnh lẽo khổ cực, đến lúc đó thiên hạ thái bình, thì ta có thể ngày ngày bồi ngươi và Kỳ Ngọc rồi."

"Ừm."

Thẩm Ngọc đâu phải không hiểu được chiến sự tàn khốc, cho dù võ nghệ cao cường hơn nữa, ở trên chiến trường đều có thể bị thương, uy hiếp đến tính mạng, nhưng ai bảo Quân Huyền Kiêu không chỉ là phu quân của y, mà còn là vua của một đất nước nữa chứ.

Thẩm Ngọc nghĩ nghĩ, liền hôn một cái lên mặt Quân Huyền Kiêu, coi như an ủi.

"Ngươi tự mình phải chú ý."

"Biết rồi, không chỉ vì nước vì dân, cũng là vì ngươi và Kỳ Ngọc, chúng ta một nhà ba người..." Môi Quân Huyền Kiêu dán lên trán Thẩm Ngọc gọi, "Ngọc Nhi."

"Ừ?"

"Vậy lúc nào thì mới có thể..."

Bầu không khí cảm động trong nháy mắt bị phá hỏng, vành mắt Thẩm Ngọc chứa lệ nóng cũng nén trở lại.

"Tra Huyền Kiêu."
—————————

Phiên ngoại 8: Một tháng (2)

Đầy tháng vốn nên mở tiệc rượu ăn mừng khắp chốn, có điều lại bị Thẩm Ngọc ngăn cản, hủy bỏ toàn bộ những thứ Quân Huyền Kiêu vung bạc phung phí để chuẩn bị.

"Tại sao vậy? Ngọc Nhi." Quân Huyền Kiêu khó hiểu, đuổi theo Thẩm Ngọc hỏi, "Lễ Bộ cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, thứ cần mua cũng đã mua đủ cả, vì sao lại phải hủy bỏ?"

Thẩm Ngọc cầm trong tay hai chiếc áo gấm kim tuyến cỡ nhỏ, một cái thêu long đằng, một cái thêu tùng hạc*.

*long đằng: rồng bay lên mây, tùng hạc: cây tùng và chim hạc: 2 hình này ngụ ý mạnh mẽ và sống lâu.

"Làm sao mà phải phô trương lãng phí như thế? Trong quốc khố có nhiều bạc để không như vậy, còn không bằng để dành cho chính sự."

Quân Huyền Kiêu bất mãn hỏi: "Sao lại không phải là chính sự? Chúc mừng ngày sinh của Kỳ Ngọc là chính sự lớn nhất! Ta nhất định phải chiêu cáo thiên hạ, để cho hắn nở mày nở mặt khi gặp thần dân, để cho thế nhân hành lễ chúc phúc, hắn là con trai duy nhất của Trẫm, cũng là Thái tử tôn quý!"

Thẩm Ngọc bất lực, ngẩng đầu nói: "Mới có một tháng mở mắt chưa bao lâu, hắn biết cái gì là tôn quý, cái gì là nở mày nở mặt? Vậy theo như ngươi nói, đầy tháng của hắn phải làm, đầy năm phải làm, có phải mỗi một tuổi đều phải làm không?"

Quân Huyền Kiêu làm vẻ đương nhiên: "Hoàng Đế đương nhiên phải làm."

Thẩm Ngọc nghẹn lời, được rồi... Làm Hoàng Đế quả thực thành quen rồi, sinh thần hàng năm cũng phải thật oanh oanh liệt liệt mà.

"Ta không có thời gian rảnh rỗi như vậy, cách ba năm hôm lại chạy tới chạy lui, còn ăn mừng khắp thiên hạ, làm như chỉ mỗi ngươi có con trai vậy."

Thẩm Ngọc thích an tĩnh, vừa nghĩ đến tình cảnh náo nhiệt ồn ào liền nhức đầu, hơn nữa người mệt vẫn là mình.

"Mặc dù đều có con, nhưng rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chúng ta nhất định không giống người khác... Dù sao cũng phải có chút biểu thị, không thể bạc đãi con trai ta."

Quân Huyền Kiêu có thói quen sống cao quý, như kiểu thế giới đều xoay quanh hắn, hắn cũng hận không thể lấy toàn bộ những thứ tốt nhất nhét cho Kỳ Ngọc, đương nhiên không muốn tiệc rượu đầy tháng làm giản dị như thế được.

"Làm một bữa gia yến là được rồi, ta đã mời mấy người bạn thân, họ hàng gia tộc cũng nhau tán gẫu uống rượu, không thoải mái hơn so với việc đứng cả ngày làm nghi lễ sao?"

Quân Huyền Kiêu không tranh luận nổi với y, cọ gương mặt lớn vào khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của Kỳ Ngọc, nhỏ giọng lầm bầm.

"Con nhìn cha nhỏ của con xem, rõ ràng không yêu thương con, sau này thân thiết với Phụ hoàng, chúng ta không để ý tới y, nhỏ nhen..."

Thẩm Ngọc nghe được vừa bực vừa buồn cười, xông tới véo tai hắn.

"Con mới bao lớn mà ngươi đã chia rẽ ly gián! Nghi ngờ không có căn cứ, dù sao nó nghe cũng không hiểu, ngươi đừng hòng phá hư tình phụ tử của chúng ta."

Quân Huyền Kiêu cười gian không thôi, lại nhịn không được cọ cọ mặt Kỳ Ngọc, lúc này sức lực hắn quá lớn, râu đâm phải Kỳ Ngọc, đứa trẻ bắt đầu oa oa khóc lớn, Quân Huyền Kiêu luống cuống tay chân dỗ dành, nhưng càng dỗ tiếng khóc càng lớn.

"Tiểu tử này giọng lớn quá..." Quân Huyền Kiêu bó tay hết cách.

Thẩm Ngọc ghét bỏ giành lấy đứa bé, trừng mắt khinh bỉ.

"Ta đã nói rồi, bây giờ con nó không chịu nổi gương mặt dày như tường thành kia của ngươi đâu, thật là..."

Quân Huyền Kiêu xoa xoa tay, ở bên cạnh cười hề hề bồi tội.

Nói tới cũng lạ, chỉ cần ở trong ngực Thâm Ngọc, đứa trẻ liền không khóc nữa, mở đôi mắt to còn vương nước mắt, đồng tử đen láy đảo quanh, linh khí bức người.

"Nhìn đi, cuối cùng con vẫn thân với ta hơn, ngươi chia rẽ như thế nào đi nữa cũng vô ích."

Thẩm Ngọc đắc ý, cũng không quên chính sự, chỉ hai cái áo gấm hỏi, "Ngươi nhìn xem, Kỳ Ngọc mặc bộ nào thì đẹp?"

Quân Huyền Kiêu không được ôm hài tử, chỉ có thể cực kỳ hâm mộ đứng một bên mà nhìn, hắn liếc hai bộ y phục một cái.

"Đương nhiên là hoa văn hình rồng đẹp."

Trên trán Thẩm Ngọc hiện hắc tuyến, đúng như dự đoán, người này nghiêng về bộ áo choàng nhỏ thêu chỉ bạc tơ vàng nhiều hơn, nhìn vào có thể thấy vô cùng quý giá.

"Ta lại cảm thấy bộ thêu tùng hạc này rất đẹp, lụa mềm hơn, Kỳ Ngọc mặc vào sẽ thoải mái."

Bộ này không có nhiều hoa văn tơ vàng như vậy, chỉ thêu hai hình vẽ đơn giản, ngụ ý khỏe mạnh sống lâu.

Quân Huyền Kiêu khịt mũi coi thường nói: "Hình thêu này cũng quá mộc mạc rồi, Kỳ Ngọc mới ra đời, không cần phải chúc thọ như lão đầu tử đâu."

Quả nhiên là không có cách nào khai thông, Thẩm Ngọc lại không đặt quá nhiều kỳ vọng lên con trai như vậy, chỉ nguyện khỏe mạnh bình an lớn lên, cho nên mới đặc biệt bảo các tì nữ làm kiểu dáng này.

"Dựa vào thẩm mỹ của ngươi, sợ là hận không thể đem toàn bộ vàng bạc phỉ thúy ngọc thạch treo lên người, mới được gọi là đẹp."

Quân Huyền Kiêu lại bị y khinh bỉ, ôm lấy y không cho y cử động.

"Ý ngươi nói là ta không có mắt nhìn?"

"Đâu chỉ không có mắt nhìn, khẳng định là không khác gì với hương thân, địa chủ."

Lúc này Quân Huyền Kiêu phản ứng nhanh nhạy, trả lời nói: "Vậy ta tìm ngươi, cũng là không có mắt nhìn?"

Thẩm Ngọc sửng sốt một chút, ngạo kiều quay đầu qua chỗ khác.

"Đây là lần duy nhất ngươi có mắt nhìn tốt, kẻ ngu dốt cũng có lúc thông minh*, ngươi có đui mù cũng có lúc nhìn chúng một lần."

*nguyên văn: ngu giả thiên lự tất hữu nhất đắc. Đây là câu trích trong《 sử ký · hoài âm hầu liệt truyện 》của Tư Mã Thiên. Câu đầy đủ là: Trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất; ngu giả thiên lự, tất hữu nhất đắc. Những lời này bao hàm một tư tưởng phép biện chứng đơn giản: bất kỳ sự vật nào đều phân thành hai, người thông minh không thể nào vĩnh viễn thông minh, họ cũng có lúc mắc sai lầm, chỉ có lúc sai lầm cư xử đúng đắn, mới có thể giảm nó đến mức thấp nhất. Ngược lại, người mà nhìn có vẻ ngu ngốc, họ cũng có lúc thông minh, chỉ cần chăm chỉ học tập, sẽ có thu hoạch.

"Ha ha ha!"

Quân Huyền Kiêu không chỉ không tức giận, còn cho là rất đáng tự hào.

Hai người liếc mắt đưa tình ở tẩm điện, thay y phục cho Kỳ Ngọc, đến giờ chính thiện, cùng đi đến ngự hoa viên, mấy người Biển Thập Tứ và Tống Thanh đã đến từ sớm, cùng với mấy vị đại thần trong triều, còn có một số thân tộc kỳ lão (người trên 60 tuổi), tộc Sở thị đã sớm nhận được tin tức của Thẩm Ngọc, phái rất nhiều thanh niên đồng trang lứa đến chúc mừng.

Cộng lại đã không ít người, Kỳ Ngọc được nhận rất nhiều lễ vật, hơn phân nửa là các loại vòng chân khóa vàng, đồ vật trân quý, lại có thể trừ tà cầu phúc.

Tuy nói Thẩm Ngọc không đồng ý làm ồn ào ầm ĩ, nhưng cũng tốn chút tâm tư, ca múa rượu kịch đều không thiếu, đặc biệt nhờ Hồng Liên ở ngoài cung, tìm các loại đồ chơi, các dạng trò chơi dân gian tới, trong tiệc rượu tiếng cười nói không ngừng, đồ vật dân gian ở trong cung vô cùng hiếm lạ.

"Tống Thanh, sao vẫn chưa thấy Hồng Liên?"

Thẩm Ngọc ở trong đám đông không tìm được bóng dáng Hồng Liên.

Sắc mặt Tống Thanh lạ thường, nói: "Hắn có việc trì hoãn, nói là không cần đợi hắn, hắn sẽ đuổi theo sau."

Biển Thập Tứ nhếch miệng: "Cũng không biết đang làm trò quỷ gì."

Hắn luôn có chút việc phức tạp, Thẩm Ngọc cũng không để ý lắm.

"Đã tặng lễ vật cho Kỳ Ngọc hết rồi, ngươi làm Phụ hoàng, có cái gì bày tỏ?"

Thẩm Ngọc len lén hỏi Quân Huyền Kiêu, vốn tưởng rằng tính tình hắn vô tư thờ ơ khẳng định không nhớ chuyện này, kết quả Quân Huyền Kiêu lại thật sự lấy ra một vật.

"Hừ, làm sao ta lại quên được?"

Thời niên thiếu Quân Huyền Kiêu có được một khối ngọc Hòa Điền nguyên khối quý giá, trước đó vài ngày hắn sai người đem nó làm thành khóa trường mệnh, thợ làm ngọc đều cảm thấy một khối này đủ để làm bảo vật ngọc tỷ truyền quốc, vậy mà chỉ điêu khắc thành khóa ngọc, thật là phí của trời! Ngay cả vật liệu thừa lãng phí cũng có thể làm thành ngọc bội mà...

"Ngươi cái này..." Thẩm Ngọc cũng kinh ngạc, "Ngươi như này cũng quá lớn rồi!"

Quân Huyền Kiêu cười tà mị một tiếng: "Ngọc Nhi cũng không phải là lần đầu tiên xúc động, loại chuyện riêng này nói nhỏ một chút..."

Thẩm Ngọc nhất thời không kịp phản ứng, đến lúc nghĩ lại, mới tức giận nhéo thịt bên hông hắn.

"Lại không đứng đắn!"

"Ai ui..." Quân Huyền Kiêu giả vờ kêu đau, còn cười đùa trêu ghẹo nói, "Trẫm nói thật mà! Có thứ gì mà Trẫm không lớn?"

Thẩm Ngọc lười đáp lại mấy lời thô tục của hắn, nói: "Khóa ngọc này của ngươi quá nặng, Kỳ Ngọc mới có một tháng, có thể đeo được sao?"

"Sau này lớn lên đeo cũng giống vậy mà."

Đối với sự cưng chiều tùy tiện của hắn, Thẩm Ngọc đã không còn lời nào để nói.
———————

Phiên ngoại 9: Một tuổi (1)

Kỳ Ngọc được xem như là hoàng tử nối ngôi duy nhất của Cảnh quốc, vốn đã tôn quý độc nhất, cộng thêm sau khi hắn chào đời, đúng lúc Quân Huyền Kiêu đánh bại Hung Nô, không chỉ đánh đuổi được cường địch, bình định chiến loạn, mà còn mở rộng lãnh thổ thêm trăm vạn dặm, nước chư hầu bốn phương không khỏi thần phục, khắp nơi đến triều kiến, Quân Huyền Kiêu đã xưng bá thiên hạ, Kỳ Ngọc hiển nhiên càng được coi là điềm lành quốc gia.

Bản thân Kỳ Ngọc được nuôi ở trong cung, đứa trẻ vẫn còn non nớt vô tri, nhưng khắp thiên hạ đều biết đến danh hiệu của hắn.

Lúc một tuổi, quốc vương nước chư hầu lân cận Cảnh quốc tự mình bái thiếp đến chúc mừng, thực ra cũng là lấy lòng Cảnh quốc.

"Phu quân ngươi là ta uy chấn tám phương, bọn họ đều nhân cơ hội đến cầu hòa, xin ta đừng đánh bọn họ." Quân Huyền Kiêu ở bên ngoài thờ ơ, vừa trở lại bên cạnh Thẩm Ngọc liền khoe khoang, không giấu được vẻ đắc ý.

Thẩm Ngọc vừa nghe đến phải xuất đầu lộ diện, liền thấy lúng túng.

"Ngươi tự mình gây chuyện, tự mình ứng phó đi, đừng kéo ta vào."

Thẩm Ngọc thích yên tĩnh, cực kỳ không thích phô trương trong yến hội, thà rằng trốn cùng mấy người Hồng Liên đánh vài ván bài, còn hơn mặc một thân Hoa phục nói nói cười cười với người không quen biết, cho dù Hồng Liên và Biển Thập Tứ cãi nhau ầm ĩ cũng cảm thấy vui.

"Thật sự không đi?" Ánh mắt Quân Huyên Kiêu lóe lên tia sáng.

"Ngươi muốn ta đi sao?" Thẩm Ngọc thoáng nghĩ ngợi, cúi đầu nói, "Quốc chủ quân vương người ta đều có nữ tử mẫu nghi thiên hạ ở bên, ta đi cùng ngươi, sẽ không hợp lý..."

Quân Huyền Kiêu da mặt dày, không quan tâm người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng Thẩm Ngọc da mặt mỏng, không thích người khác nhìn chằm chằm.

Quân Huyền Kiêu biết y nhạy cảm, nắm tay y nói: "Nói linh tinh, ta sợ ngươi nghĩ nhiều, mới bảo ngươi đi cùng ta, ngược lại ta cũng muốn nhìn xem, thiên hạ này ai dám nói điều không phải với ngươi, nửa chữ cũng không được phép."

"Phải, đúng là không ai nói, do bọn họ sợ ngươi."

"Sợ là được rồi, hoàng tộc uy nghiêm, chẳng lẽ ta còn phải trông mong bách tính đều kính ta yêu ta sao?" Quân Huyên Kiêu thông suốt, lại tiến đến gần nói, "So với ngàn vạn người kính ta, không bằng một người quan trọng nhất trên đời yêu ta."

Thẩm Ngọc không nói được gì nữa, hắn thỉnh thoảng nói ra một câu ân ái, Thẩm Ngọc đã quen rồi, không giống như lúc vừa mới bắt đầu sẽ còn đỏ mặt.

"Cái bộ dạng này của ngươi, cũng không biết là xuất phát từ trong lòng, hay là trước kia luyện thuần thục rồi." Thẩm Ngọc ghét bỏ bĩu bĩu môi.

"Đương nhiên là những lời xuất phát từ đáy lòng!" Quân Huyền Kiêu vỗ ngực nói, "Yêu sâu đậm, thì không cần thầy dạy cũng tự biết, he he he."

Thẩm Ngọc phất phất tay, để cho hắn nói thêm nữa, thì quá ủy mị rồi.

"Vậy Kỳ Ngọc, ngươi cũng muốn mang đi sao?" Thẩm Ngọc hỏi.

"Đương nhiên, quốc vương nước chư hầu đều tới chúc mừng hắn tròn một tuổi, tất nhiên hắn phải tới, ta muốn hắn được khắp nơi lễ bái, vạn dân kính ngưỡng, sau này hắn chính là người kế thừa đế vị đấy..."

Kỳ vọng của Quân Huyên Kiêu đối với Kỳ Ngọc rất cao.

Thẩm Ngọc cũng hiểu, Kỳ Ngọc vừa ra đời liền lập làm Thái tử, sau này trên vai phải gánh vác trọng trách, cho nên đi gặp mặt làm quen là điều không thể thiếu, không thể giống như nữ hài tử nuôi dưỡng trong khuê phòng.

"Vậy ngươi mang hắn đi đi."

"Vẫn là Ngọc Nhi nhà ta thấu tình đạt lý."

Thẩm Ngọc lúc riêng tư cáu kỉnh không ngừng, để cho Quân Huyền Kiêu tận hưởng thú vui giữa bọn họ, nhưng ngoài mặt lại biết lý lẽ hiểu đại nghĩa, Ngọc Nhi như vậy làm sao có thể khiến Quân Huyền Kiêu không thương chứ? Có thể nói là nắm chặt tim hắn, Quân Huyền Kiêu thân mật một lúc lâu, bị Thẩm Ngọc phiền chán rồi mới đuổi đi.

Trên triều đình như thế nào, Thẩm Ngọc không biết, chỉ mơ hồ nghe được tiếng nhạc ca múa và tiếng người huyên náo, nhất định là một cảnh tượng phồn hoa thịnh thế, Thẩm Ngọc yên tâm cười một tiếng, bận rộn chuẩn bị tiệc đầy năm cùng với ma ma có kinh nghiệm.

Đợi Quân Huyền Kiêu trở lại, trời đã mờ tối.

"Cha."

Kỳ Ngọc trắng hồng như một cái bánh bao, nhào vào trong lòng Thẩm Ngọc, hắn 9 tháng đã có thể liêu xiêu đứng lên, 10 tháng có thể đi qua đi lại, hôm nay tròn 1 tuổi đã có thể chạy mấy bước rồi, đương nhiên, chạy cũng chưa vững, ngã dập mông là chuyện bình thường, nhưng thân thể Kỳ Ngọc chắc nịch, ngã xuống, bò dậy hi hi ha ha tiếp tục chạy như cũ.

Thẩm Ngọc dạy hắn gọi "Cha", lời hắn nói còn mơ hồ, nhưng phát âm dần dần trở nên chính xác.

Quân Huyền Kiêu thấy hâm mộ, giành hắn lại từ trong ngực Thẩm Ngọc, ngữ khí dịu dàng nói: "Gọi phụ hoàng, phụ hoàng, từng chữ một, phụ.. hoàng..."

Đáng tiếc hai chữ phụ hoàng nào có đơn giản như chữ cha, muốn Kỳ Ngọc học được quả thực là làm khó hắn, Kỳ Ngọc há miệng nhỏ cười khanh khách, lộ ra mấy cái răng nhỏ trắng trắng, gặm một miếng lên mặt Quân Huyền Kiêu.

Thẩm Ngọc bật cười một tiếng, đắc ý nói: "Chắc chắn hắn học được cách gọi ta trước, ai bảo cách gọi ngươi quá phức tạp."

Quân Huyền Kiêu bị Kỳ Ngọc gặm vừa cao hứng, lại vừa có chút đau lòng.

"Đó cũng là gọi ta, ta là cha lớn." Quân Huyền Kiêu hừ một tiếng, "Đều là gọi ta."

Kỳ Ngọc cũng không thèm để Hoàng đế Cảnh quốc hắn mặt mũi, cả ngày hắn không nhìn thấy Thẩm Ngọc, liền vùng vẫy bò qua leo lên người y, Quân Huyền Kiêu càng thêm giận đến đầu cũng bốc khói.

"Hôm nay trên triều đường, Kỳ Ngọc biểu hiện như thế nào?"

Từ lúc Kỳ Ngọc chào đời đến nay, chiếm giữ hơn phân nửa tinh thần và sức lực của Thẩm Ngọc, Quân Huyền Kiêu uy chấn bát phương như thế nào, y lười quan tâm. Nhưng việc Kỳ Ngọc học đứng lên, làm y vui hơn nhiều so với việc Quân Huyền Kiêu chiếm cứ một thành trì của Hung Nô.

"Đương nhiên là giúp ta hãnh diện hơn rồi, tiểu tử này bình thường không gặp nhiều người, hôm nay nhìn thấy trăm ngàn người ngoại tộc kỳ lạ, vậy mà lại không sợ chút nào, chạy tới chạy lui trên đại điện, còn dám sờ con hổ do người Tây Vực dắt tới, không hổ là nhi tử của ta."

Quân Huyền Kiêu hùng hồn kể lại sống động những việc Kỳ Ngọc đã trải qua ngày hôm nay, Thẩm Ngọc nghe một lát liền cảm thấy không đúng lắm.

"Cái gì? Con hổ?"

"Yên tâm, bị xích rồi, miệng cũng dùng xích sắt khóa lại, có ta ở đấy, sẽ không nguy hiểm."

Thẩm Ngọc giật mình kinh hãi, sau đó bình tĩnh lại, có điều vẫn trợn mắt nhìn Quân Huyền Kiêu.

"Hắn mới một tuổi, ngươi lại để cho hắn sờ vào hổ? Cho dù miệng bị khóa, ai biết được lúc nào nó đại phát thú tính, còn không nguy hiểm? Có người phụ hoàng như ngươi có mà..."

Quân Huyền Kiêu lẩm bẩm nói: "Nam nhi nên can đảm từ khi còn nhỏ, mấy con hổ sợ cái gì, ta như vậy là đang bồi dưỡng hắn..."

Còn cưỡi lên cơ.

Quân Huyền Kiêu không dám nói.

Thẩm Ngọc tức giận không nhẹ, Quân Huyền Kiêu liều lĩnh khinh suất, y nghĩ lại mà sợ, càng nghĩ càng chọc vào ngực Quân Huyền Kiêu trách cứ, Quân Huyền Kiêu rụt đầu nghe, cũng không dám phản bác, rất ủy khuất, chỉ biết nháy mắt mới Kỳ Ngọc.

Kỳ Ngọc đâu biết hắn nháy mắt làm gì, nhưng vẫn chui vào trong ngực Thẩm Ngọc, nhìn Kỳ Ngọc chớp mắt đen to tròn, sạch trong lấp lánh, linh khí mười phần, quả thực chính là phiên bản thu nhỏ của Quân Huyền Kiêu, tức giận của Thẩm Ngọc tự nhiên cũng tiêu tan.

"May là không có chuyện gì, nếu như có chuyện, hừ..." Thẩm Ngọc xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Ngọc.

Quân Huyền Kiêu vội vàng nói sang chuyện khác: "Ồ? Đây là đồ vật dân gian đầy năm?"

Trên đất đã trải chiếu gấm, bên trên bày vàng bạc, đồ chơi Thất Bảo*, thư tịch nghiên cứu, kinh quyển Đạo giáo, cân thước dao kéo tất cả mọi thứ.

*thất bảo: chỉ bảy loại châu báu, còn được gọi là thất trân. Trong thời kỳ lịch sử khác nhau có những phiên bản khác nhau, theo đó thất bảo cũng không giống nhau. Những loại châu báu chính: vàng, bạc, lưu ly, pha lê, xà cừ, xích châu, mã não, hổ phách, trân châu, san hô, (hồng) ngọc tủy. Tùy từng thời đại mà thất bảo sẽ là 7 trong số những châu báu kể trên.

"Đúng vậy, dân gian gọi cái này là "trảo chu"*." Thẩm Ngọc hứng thú bừng bừng.

*trảo chu: chọn đồ vật đoán tương lai. Trảo chu là một phong tục phổ biến trong dân gian. Vào ngày thôi nôi, theo tập tục, khi trẻ em đầy tuổi, cha mẹ bày lên các loại đồ vật để cho bé chọn, dùng để dự đoán tương lai và sở thích của bé.

Quân Huyền Kiêu xem thường khẽ cười nói: "Chẳng qua chỉ là mấy món đồ chơi nhỏ trong dân gian, đâu thể quyết định được cái gì."

"Nghe nói đầy tuổi có thể nhìn ra được tính tình sở thích của đứa trẻ, kể cả không chính xác, làm thành đồ chơi cho Kỳ Ngọc cũng được."

Loại chuyện này, Quân Huyền Kiêu luôn dung túng Thẩm Ngọc, tùy ý để y làm, ngay lúc Thẩm Ngọc ôm Kỳ Ngọc chuẩn bị bắt đầu, Quân Huyền Kiêu lại xuất hiện suy nghĩ khác.

"Khoan đã, ta cảm thấy bên trong cần phải thêm một thứ khác..."
—————————

Phiên ngoại 10: Một tuổi (2)

Quân Huyền Kiêu gọi người phân phó mấy câu, lúc các cung nhân trở lại, đã mang tới đủ loại đồ chơi, chỉ có một cái rương đồ chơi làm bằng vàng ngọc, Thẩm Ngọc nhìn các thị vệ đem đao thương, kiếm kích, búa rìu, câu xiên* 18 loại vũ khí luyện võ đến, trên trán hiện hắc tuyến.

*Kích là một loại binh khí cổ, còn câu có nghĩa là móc câu.

"Quân Huyền Kiêu, ngươi như này là làm lễ đầy tuổi hay phát binh khí đánh nhau vậy?"

Thẩm Ngọc giận không có chỗ phát tiết, gọi thẳng tên hắn, nhưng Quân Huyền Kiêu không để tâm chút nào.

"Không sao mà." Hắn tùy tiện trả lời.

"Sao lại không sao? Ngươi mang những thứ này tới làm gì? Đều là binh khí sắc nhọn, ngộ nhỡ chạm vào bị thương thì làm sao? Thật quá liều lĩnh..."

Thẩm Ngọc cấu hông hắn cằn nhằn, Quân Huyền Kiêu cười cười đùa giỡn né tránh.

"Nói không chừng Kỳ Ngọc thích đó, phải không Kỳ Ngọc? Kỳ Ngọc của chúng ta cũng không phải đứa trẻ được nuông chiều từ bé, tương lai muốn là nam tử hán múa đại đao, hàng liệt mã?"

Thẩm Ngọc cứng họng, chỉ nói: "Nói mấy điều này cũng quá sớm rồi... Nếu như nó bị thương, ta chỉ hỏi ngươi."

Quân Huyền Kiêu cam đoan hết lần này tới lần khác, Thẩm Ngọc cũng chỉ đành để tùy hắn làm, trái phải đều có người trông, lại nói, Kỳ Ngọc đi đường còn chưa vững, chẳng lẽ còn có thể nhấc cây đao lên được sao?

Lục tục bày biện xong đủ loại đồ vật, Tống Thanh, Hồng Liên, Biển Thập Tứ cũng tới rồi, mỗi người bọn họ mang theo một lễ vật đầy tuổi, để vào trên chiếu gấm.

Khiến cho Thẩm Ngọc bất ngờ là, trong tay Hồng Liên lại ôm một đứa bé khoảng 2-3 tuổi.

"Ngươi trộm được nhóc này từ đâu vậy?" Biển Thập Tứ vừa đến đã kêu ầm lên.

"Trộm cái gì?" Hồng Liên trợn trắng mắt nhìn hắn xem thường, "Nó là....trẻ mồ côi của bà con xa của ta, nghe nói sinh ra chưa được mấy tháng đã không còn cha mẹ, về sau ăn cơm bách gia nuôi sống đến hiện tại, đáng tiếc từ nhỏ uống không đủ sữa, xương cốt thân thể yếu ớt, mấy ngày trước ta nhận nuôi."

Biển Thập Tứ nửa tin nửa ngờ, dù sao Hồng Liên mở miệng giống như pháo nổ, chỉ có thể tin một nửa. Nhưng đứa bé Hồng Liên ôm lại hết sức đáng yêu, lông mi thật dài, mũi nhỏ miệng nhỏ khiến cho người ta yêu thích, Biển Thập Tứ nhịn không được trêu đùa nó.

"Nó mấy tuổi rồi?"

"Mới vừa tròn ba tuổi."

Thẩm Ngọc cũng lại gần, tuy đã ba tuổi, nhưng đứa nhỏ này thực sự quá gầy rồi, không cao hơn Kỳ Ngọc bao nhiêu, Kỳ Ngọc mới một tuổi đã khá cứng cáp, lăn lộn bò trèo khắp nơi, đứa trẻ này lại giống như búp bê sứ, chạm một cái là vỡ.

"Quả thực xương cốt thân thể gầy yếu, đứa trẻ đáng thương."

Thẩm Ngọc cũng nhéo nhéo chóp mũi của nó, có lẽ đứa bé sợ người lạ, rụt rè nép vào ngực Hồng Liên, giống như trêu đùa một chút sẽ khóc ngay.

"Đúng vậy, nên ta muốn tới hưởng ké chút không khí vui mừng của Kỳ Ngọc nhà ngươi, nói không chừng sẽ dễ nuôi hơn một chút, he he he..."

Đừng nhìn Kỳ Ngọc chỉ là một quả bóng nhỏ, tuy động tác vẫn có chút vụng về của trẻ con, nhưng khi thả xuống đất, liền mạnh mẽ chạy loạn bò loạn, cả người đều tràn đầy năng lượng.

"Ngươi đã đặt tên nó là gì rồi?"

Hồng Liên lắc đầu, thuận miệng nói: "Ta nghĩ, dân gian đều truyền miệng đặt tên càng thô, đứa trẻ càng dễ nuôi, ta cảm thấy trước tiên cứ đặt tên mụ là Đại Ngưu, Nhị Cẩu gì đó đều được, sau này đặt tên sau, nhưng lão Tống không đồng ý."

Tống Thanh ấp úng chen miệng nói: "Ta đã nghĩ xong rồi, gọi là Tống Lễ Khanh."

Hồng Liên cắn răng ngắt lời: "Cái tên này cũng quá cứng nhắc rồi, nhất định là chê ta không hiểu lễ nghĩa, lại không có học thức chứ gì."

"Nói bậy!" Tống Thanh ăn nói vụng về, "Ta... là ta cảm thấy... chính là, dù sao cũng không phải giống kiểu ngươi nói."

"Hắn sợ ngươi dạy hư đứa bé."

Biển Thập Tứ yêu thích đứa trẻ này, cũng giành muốn ôm.

"Hay là để nó nhận ta làm nghĩa phụ đi, ta giúp ngươi dạy dỗ thật tốt, tránh để cho một bộ phong trần kia của ngươi truyền sang Lễ Khanh."

"Phi phi!" Hồng Liên không đồng ý, "Ta cũng không muốn cả người nó toàn mùi thuốc chua chua đắng đắng đâu."

Hai người tranh giành ồn ào, lại hấp dẫn Kỳ Ngọc đi qua, Quân Huyền Kiêu đã thả hắn xuống chiếu gấm, mọi người đều thu khí nín thở nhìn.

"Kỳ Ngọc, đi đi, chọn một thứ con thích nhất."

Thẩm Ngọc có chút khẩn trương khó hiểu, nắm lấy tay Quân Huyền Kiêu, Quân Huyền Kiêu cũng giống y mặt đầy chờ mong, nhìn Kỳ Ngọc liêu xiêu đi tới.

"Ngươi hy vọng Kỳ Ngọc theo văn hay là theo võ?" Thẩm Ngọc hỏi.

"Dĩ nhiên là học võ tốt hơn một chút, con lớn thêm tí nữa, ta có thể mang nó đi tập võ thao luyện rồi." Quân Huyền Kiêu nói xong liền có chút khẩn trương.

Thẩm Ngọc lo lắng nói: "Nhưng chỉ học võ, ngộ nhỡ lúc lớn lên chỉ biết ngốc nghếch múa quyền cước, thì phải làm sao?"

Quân Huyền Kiêu nhướng mày một cái, phát hiện chuyện không hề đơn giản.

Đây là đang chỉ gà mắng chó?

Nhìn Kỳ Ngọc bây giờ, hiển nhiên là tính cách giống Quân Huyền Kiêu nhiều hơn một chút, hoạt bát hiếu động, xương cốt khỏe khoắn, ngay cả lúc khóc giọng cũng lớn như Quân Huyền Kiêu. Trừ cái này ra, ngũ quan Kỳ Ngọc tinh xảo thanh tú hơn nhiều so với Quân Huyền Kiêu, đôi mắt trong veo linh động giống y như Thẩm Ngọc.

Đúng là không thể nói chắc chắn tính tính và sở thích của cậu sau khi lớn lên.

"Mau chọn một thứ đi, Kỳ Ngọc, con thích thứ nào nhất trong này?"

Quân Huyền Kiêu thấy Kỳ Ngọc lảo đảo chạy đến bên một chồng sách, thần sắc biến đổi, vội vàng chạy tới.

"Nào, Kỳ Ngọc, phụ hoàng đưa con đi chọn thứ con thích nhất nhé, nào, nào, đi bên này..."

Thẩm Ngọc thấy hắn ăn gian, dẫn Kỳ Ngọc đến bên đống binh khí, đi tới bắt hắn.

"Ngươi quấy nhiễu lựa chọn của Kỳ Ngọc, vậy thì không được tính."

Quân Huyền Kiêu không còn cách nào khác, đành trơ mắt nhìn Kỳ Ngọc tự mình chọn, Kỳ Ngọc quay đầu lại nhìn Thẩm Ngọc dắt tay Quân Huyền Kiêu, sau đó đi thẳng về phía ngọc tỷ bị ném ở một bên.

"Ha ha ha... tiểu tử này thật tinh mắt, biết nhặt thứ quý giá nhất."

Quân Huyền Kiêu cảm thấy mỹ mãn, mặt mày lập tức rạng rỡ, lại mỉm cười vỗ nhẹ cái mông nhỏ của Kỳ Ngọc, cười mắng: "Ngươi cái tên tiểu tử này là đang sốt ruột muốn thay thế phụ hoàng à, có chí hướng..."


Thẩm Ngọc bất lực: "Còn không phải bình thường ngươi toàn cầm ngọc tỷ đưa cho con chơi sao, nó tự nhiên cho rằng đây là đồ chơi của mình thôi."

Ai ngờ Kỳ Ngọc cầm mỗi ngọc tỉ chơi vẫn chưa đủ, còn đưa tay với lấy khóa ngọc trường mệnh Quân Huyền Kiêu làm trước cho cậu, một khối ngọc Hòa Điền lớn như vậy, vậy mà cậu lại cố gắng di chuyển nó.

"Cũng được, cái nào quý cầm cái đó, làm tốt lắm!"

Quân Huyền Kiêu càng vui vẻ hơn, Kỳ Ngọc được khích lệ, tìm kiếm trong đống đồ vật, cái này cũng muốn cầm đi, cái kia cũng muốn ôm lại, cả người đều bổ nhào trong vàng ngọc, hai tay vừa nhỏ vừa ngắn còn không ngừng gom lấy đồ vật vào phía trước người, giống như đang nói "Của ta, tất cả đều là của ta".

Thẩm Ngọc nhìn đến trố mắt nghẹn họng, như này sợ là sau khi lớn lên không phải sẽ thành kẻ hám của sao? Y mở miệng trách mắng: "Không được như vậy!" Nhưng không có chút tác dụng nào, Quân Huyền Kiêu cười đến mức trên mặt cũng xuất hiện nếp nhăn.

Rốt cuộc Thẩm Ngọc cũng hiểu rồi, cái tính "tham lam" này, Quân Kỳ Ngọc và cha cậu giống y hệt nhau.

Hồng Liên cũng chậc chậc thấy kỳ diệu: "Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột sẽ đào hang, tiểu tử này mới một tuổi mà đã rất tinh mắt, tư tưởng lớn, sau này nhất định rất khó đối phó..."

"Ngươi nói xem nếu như nó có tầm vóc tính tình của phụ hoàng nó, lại có trí thông minh hơn người của tiểu Ngọc Nhi, sợ là sau này rất vượt trội, sẽ không an phận đâu..."

Hồng Liên và Biển Thập Tứ bốn mắt nhìn nhau, hiếm khi có một lần cùng chung ý kiến với nhau.

"Ức hiếp tiểu tử này phải càng sớm càng tốt mới được..." Hai người đồng thời cảm khái.

Hình như bọn họ nhìn thấy một tiểu ma đầu đang từ từ lớn lên.

Cuối cùng Quân Kỳ Ngọc bị Thẩm Ngọc xách từ trong đống đồ chơi ra ngoài, Thẩm Ngọc cũng chưa từng nghĩ, lễ đầy tuổi tốt đẹp, kết quả náo loạn thành như này, đây không phải là trảo chu, đây quả thực là thổ phỉ xuống núi, không thể làm gì khác hơn là phân phó các cung nhân thu dọn đồ đạc lại.

Kỳ Ngọc nhân lúc Thẩm Ngọc không chú ý, lại chạy đến chỗ chiếu gấm, nhảy nhót tung tăng, sau đó ánh mắt đột nhiên nhìn đến bên cạnh chiếu gấm, dừng lại trên người tiểu Lễ Khanh ngồi xổm trên chiếu gấm, tay vẫn còn đang lật sách.

Đôi mắt tròn đen láy của Kỳ Ngọc sáng lên, chạy bình bịch qua, ôm lấy tiểu Lễ Khanh.

——————/////——————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy