#9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thấy quanh em , toàn đèn hoa phố thị, nơi dòng người vội đến rồi lại  đi.Vậy nơi đây , tôi có gì? Để níu em lại, với hiện tại đói nghèo.Tôi yêu em ở cái tuổi đôi mươi. Tuổi ăn chưa no , lo chưa tới .Chập chững là " người nhớn" , chẳng bé bỏng .Có bao nhiêu con người ngoài kia, cũng có ngần ấy những thứ vui vẻ , tràn đầy.Quanh tôi chỉ là u tối, những mảng màu mục rữa của 1 nơi chật hẹp , không thể níu chân em.Ước mơ tôi không có , vì nó là em.Nhưng nhìn mà xem : em như Oxy vậy, của ta nhưng cũng chẳng là của ai .Hiện diện nhưng lại vô hình.Nắm được nhưng lại như hư không. Ôm ấp mà lại thấy đơn côi.người ta chỉ đi tiếp trong đường hầm khi biết bên đích đến có ánh sáng thôi.Đến bao giờ ,mới có người tình nguyện cho mình chở ? Đến bao giờ tôi bớt cảm giác bơ vơ? Đến bao giờ tôi thôi phải chờ? Đến bao giờ nhở?Đến bao giờ mình sẽ thôi là " người yêu hờ? ".Em để lại cho tôi khoảng trống , rằng nơi ấy không có gì , nhưng lại không thể thay thế.Là người tôi yêu nhưng chẳng thể .Tiếp tục để gặm nhấm nỗi đau, tiếp tục để nuôi hy vọng rằng tôi còn tồn tại , còn có em.Hay là thôi , thôi những đêm 1 mình lê từng bước trên con phố chỉ còn đèn đường và tiếng dế kêu.Thôi ho, thôi cảm lạnh , thôi co mình run rẩy vào những ngày gió trở lại hoành hành và trời thì hanh.Thôi mất ngủ , thôi cứ ngày đến trường lại gục mặt ủ rũ vì chẳng chợp mắt.Anh viết bao nhiêu về em cho đủ? viết bao nhiêu để cho cái buồn , cái nhớ này vợi đi, hay buồn này là món bảo bối của Thạch Sanh, cứ vợi đi lại đầy, chẳng bao giờ hết? Cái mệt mỏi , sự trơ trọi , đã bào mòn tâm hồn này đi , từng cái vô tâm như mành sành , cứ cào cấu vào , mặc cho những nỗ lực từng ngày để phủ nhận rằng " anh đang rất cần hơi ấm ấy" .Trơ trọi, đơn độc.Tồi tệ thật...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro