Oneshort

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LƯU Ý: một số đoạn hay một vài câu đã được cắt đi hoặc thay đổi nghĩa vì lí do dịch thuật và ngược lại. (Hoặc là vì tay nghề mình non vl)

---------------------------------------------------------------------------------

Ukyo đứng ở góc phòng khiêu vũ, loay hoay với chiếc tay áo. Tại sao cậu lại đồng ý với đồng nghiệp cậu đến vũ hội hóa trang chứ? Những 'người bạn', những người mời cậu đã đi từ lâu, biến mất trong đám đông, và Ukyo thở dài, chỉnh lại mặt nạ của mình. Cậu không chắc chuyện gì đã khiến cậu đồng ý với lời đề nghị của họ, nhưng cậu ở đây, đứng một mình trong hội trường, hướng mắt về mọi người đi ngang qua cậu. Bình thường, cậu ấy không phải là con người dễ cảm thấy bối rối như thế này, nhưng sự xấu hổ hiện rõ khi không xuất hiện cùng một bạn nhảy đã đè nặng lên toàn bộ con người cậu ấy. Cậu ước rằng mình có thể tan vào bóng tối, hoặc thậm chí biến mất.

Cậu không bao giờ bắt gặp ánh mắt của bất kỳ ai trong hội trường. Ngoại trừ những người lướt qua cậu ta với một ánh mắt thương hại hoặc với một nụ cười đắc ý. Cậu thở dài thất vọng, quyết định rằng nếu cậu ở lại đây, cậu cũng có thể đi đến một nơi nào đó sống động hơn, để làm cho nó ít rõ ràng rằng cậu thực sự cô đơn.

Ukyo đi ngang qua sảnh, tránh những cặp đôi đang lắc lư và những nhóm chỉ đơn giản đứng nói chuyện; tay cầm sâm panh lấp lánh, khi cậu cố gắng hướng về phía dàn nhạc đang chơi một điệu valse trong khi những người vẫn còn đang nhảy.

Trên đường đến đó, cậu ta bị chặn lại bởi một quản gia - một anh chàng tóc vàng nổi bật - người mời cậu ấy một trong những đồ uống trên đĩa của ông với một nụ cười nhẹ. 

"Cậu có quan tâm đến rượu sâm panh không? Nó có chất lượng cao nhất, do chính chủ nhà chọn."

Nghe thấy giọng nói của người quản gia, cậu dừng lại một chút, nhìn vào đĩa với vẻ trầm ngâm. Cậu ấy thường không thích uống rượu, đặc biệt là ở nơi công cộng, nhưng sau khi suy ngẫm kỹ hơn, cậu ấy thở dài. 

" Cảm ơn . "

Người quản gia gật đầu, và trước khi cậu biết điều đó, ông ấy đã biến mất trong đám đông. Chỉ chớp mắt hai lần sau sự biến mất đột ngột của người quản gia, Ukyo lắc đầu và tiếp tục hành trình về phía dàn nhạc, tất nhiên sau khi nhấp một ngụm sâm panh dài. Bong bóng từ đồ uống làm cậu ngạc nhiên trong giây lát, trước khi hít vào thật sâu và tiếp tục lên đường.

Kế hoạch của Ukyo chỉ là đến gần dàn nhạc - khu vực đông đúc nhất của phòng khiêu vũ - và chỉ cần đợi một trong những đồng nghiệp của cậu ta tình cờ gặp anh ta. Có lẽ họ đã quá say để hoạt động  và cậu có thể tìm cớ để lôi cả họ về nhà. Ukyo cười nhẹ trước hình ảnh đó. Trường hợp xấu nhất cậu ấy sẽ chỉ phải nghe những điệu valse cả buổi tối. Cuối cùng khi cậu ta cũng đi đến các góc nơi dàn nhạc, Ukyo thở dài hài lòng khi dựa vào một cây cột.

Ôi, cậu ước gì buổi tối sẽ kết thúc. Vào một dịp khác - và với một bạn nhảy - cậu ấy nghĩ buổi tối đó sẽ thật kỳ diệu, như thể nó bước ra từ một câu chuyện cổ tích, nhưng không có ai để đi cùng, nó đơn giản là khá nhàm chán. Làm thế nào mà cậu ta phải biết rằng phải dẫn một bạn nhảy cùng? Và làm thế nào biết được tất cả các đồng nghiệp của cậu ấy đều có một bạn nhảy của riêng họ?

Chỉ nghĩ đến khuôn mặt đang cười (và tỏ ra thương hại) của những người đi qua cậu ta chỉ biết lắc đầu và uống một ngụm sâm panh khác. Cậu chuyển sang uống một ngụm dài nữa, khi nhận ra rằng mình đã uống hết tất cả. Ukyo nhìn chằm chằm vào chiếc ly trên tay mình, và khi làm vậy, cậu khẽ cười. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy buồn từ một chiếc ly.

Với một tiếng thở dài, cậu quyết định rời đi và tìm kiếm người quản gia một lần nữa, với mục đích lấy một ly khác. Nhưng làm thế nào phải tìm thấy một người duy nhất, trong đám đông này?

"Nghĩ lại, có lẽ điều đó không đáng," cậu lẩm bẩm, quay trở lại cây cột từ trước.

Ukyo trầm ngâm nhìn xuống chiếc ly, một lần nữa cảm thấy khá đơn độc, mặc dù khi nhìn lên, cậu nhận ra rằng có ai đó đang đứng trước mặt mình. Đó là một người đàn ông tóc vàng khác, anh ấy đeo một chiếc mặt nạ được làm tỉ mỉ với mái tóc buộc lên... Tóc vàng không phải hiếm ở Nhật Bản sao?

Ukyo không biết mình đã ở đó bao lâu, nhưng rõ ràng là đủ lâu, khi cậu giữ được một nụ cười thích thú trên khuôn mặt của người đàn ông đó. 

"Trông anh đơn nhỉ?..."

Nụ cười của anh ấy dường như trở nên sâu sắc hơn, anh đưa một tờ danh thiếp cho Ukyo, cầm lấy nó một cách ngập ngừng. Người đàn ông mỉm cười vì sự do dự của cậu, trước khi nhấp một ngụm từ ly của chính anh. "Vậy, nói cho tôi biết, anh đang làm gì ở đây, đang hờn dỗi một mình với một chiếc ly trên tay? "

"Nhiều thứ. Không có gì thú vị trong một vũ hội, khi bạn bè của bạn đã bỏ rơi bạn không mang theo bạn nhảy."

"Một người như cậu mà không có bạn nhảy?" Người đàn ông nói với một tiếng cười hoài nghi. Ukyo đảo mắt. "Với đôi mắt xanh lục nổi bật của anh, tôi ngạc nhiên chưa ai yêu anh. "

"Đánh cược đi," Ukyo nhún vai, một lần nữa uống từ ly của mình. "Tất cả những ánh mắt ấy bắt gặp từ trước đến nay đều là những ánh mắt thương hại của những cặp đôi đi ngang qua."

Anh ta nhìn vào mắt Ukyo với một nụ cười mà Ukyo cảm thấy sẽ không bao giờ rời khỏi khuôn mặt của mình. "Hãy nói cho tôi biết, tôi thể gọi anh là gì?"

"Ukyo....Tên tôi ... là Ukyo," cậu nói, một nụ cười nhỏ. Người đàn ông chỉ đơn giản đáp lại nụ cười của cậu bằng một nụ cười của riêng mình, khi anh ta quỳ xuống và nắm lấy tay Ukyo trong tay mình, để lại trên đó một nụ hôn nhỏ. "Hãy nhớ tôi là Ryusui."

Ukyo tròn xoe mắt nhìn Ryusui, buông tay cầm ly sâm panh. Cậu ấy đã từng nghe cái tên đó ở đâu trước đây? Câu hỏi đó làm cậu xao xuyến một lúc trước khi cậu quay lại, nhận ra người đàn ông đã làm gì, và đánh rơi chiếc ly của mình. May mắn thay, Ryusui đã đỡ được nó trước khi nó rơi xuống đất, mặc dù không phải trước khi một lượng nhỏ nó văng vào người anh. Ukyo chỉ có thể nhìn cảnh tượng này diễn ra trước mặt mình với vẻ mặt kinh hoàng. "Ôi Chúa ơi, tôi rất xin lỗi."

"Không có vấn đề gì cả," anh cười đáp, đứng dậy. "Tôi chỉ mừng vì chiếc ly không vỡ ra sàn."

Ukyo ngập ngừng cầm lấy chiếc ly, lấy trong túi ra một chiếc khăn tay. Cậu đưa nó cho Ryusui, người đang nhìn lại những vết bắn trên bộ đồ của anh. Anh nhận lấy nó với một nụ cười cảm kích. Trong lúc này, Ukyo chỉ có thể đỏ bừng mặt. Cậu đã cố gắng làm cho mình xấu hổ. Thật là một khởi đầu 'tuyệt vời'. 

"Trời, nhìn mặt anh kìa," Ryusui nói với một tiếng cười nhỏ, cất chiếc khăn tay vào túi. " lẽ anh đã uống quá nhiều sâm panh rồi." Ukyo nhắm mắt và nhíu mày, trước khi lắc đầu và quay lại nhìn Ryusui. "Cậu thực sự muốn làm gì?"

"Đơn giản chỉ là một điệu nhảy," anh nói, cúi đầu. Ukyo tò mò nhìn anh. "Ngay từ khi nhìn thấy anhbên kia hành lang, tôi khao khát được khiêu với anh. "

...Gì? Trong một khoảnh khắc, Ukyo không nói nên lời. Tuy nhiên, không hẳn là vì bối rối. Mặc dù vậy, cậu cảm thấy bản thân đang bị lay chuyển bởi những lời nói của anh - cảm giác như thể chúng được rút thẳng ra từ một cuốn tiểu thuyết - nhưng cũng chính vì lý do chính xác đó mà cậu không thể nhịn được cười. Ryusui nhìn cậu chằm chằm, vẻ mặt ấp úng, nụ cười trở lại trên khuôn mặt anh. "Có phải vậy không? "

"Nhưng tôi không biết nhảy," Ukyo thú nhận.

Bây giờ, đến lượt Ryusui cười. Anh nhìn Ukyo, "Anh đến hội hóa trang không bạn nhảy, bây giờ, anh nói với tôi rằng anh không biết nhảy? "

Ukyo lộ ra vẻ xấu hổ, quay mặt đi chỗ khác. " Tôi có thể nói gì? Tôi không thực sự mong đợi ... điều này. "

"Vậy...cậu mong đợi điều gì? "

Ukyo nhún vai. Thành thật mà nói, cậu ấy không biết mình đang mong đợi điều gì. Cậu ta phải mong đợi điều gì khi biết mình đang tham dự một vũ hội hóa trang? Cậu trầm ngâm nhìn đi chỗ khác. "Tôi không biết. Có lẽ ít nhất là một với một bữa tiệc. "

Ryusui bật cười. "Quả trí óc của anh hoạt động theo những cách tuyệt vời, Ukyo " anh nói, uống nốt phần sâm panh còn lại của mình khi Ukyo đỏ mặt vì được khen. Trước đây chưa từng có ai khen cậu như thế như thế. Cậu không biết phải cảm thấy thế nào, và cố lờ đi những tiếng chộn rộn trong dạ dày.

Ryusui có vẻ thích thú với điều này, và đưa tay ra. "Nhưng đừng đi chệch chủ đề. Liệu tôi có thể nhảy điệu này với em?"

Ukyo cau mày, cảm giác mà cậu có trước đó hơi mờ đi khi cậu xua tay từ chối. "Xin lỗi, nhưng tôi-"

Cậu đã bị Ryusui kéo tay vào trong đám đông. Cậu nhìn lên với ý định nói điều gì đó, nhưng cậu đã dừng lại khi nhìn thấy đôi mắt của Ryusui lấp lánh sau chiếc mặt nạ của anh.

Làm thế nào cậu ta có thể từ chối? Chỉ đơn giản lắc đầu, cậu để mình bị cuốn theo Ryusui, khi thấy mình hòa vào đám đông. Khi dàn nhạc bắt đầu chơi một bản nhạc mới, các cặp xung quanh họ dường như đã sắp xếp vào tư thế được đào tạo bài bản, và Ukyo ngước nhìn Ryusui, không khỏi lo lắng. Anh nhận thấy vẻ mặt căng thẳng của anh, và trấn an cậu bằng một nụ cười nhẹ, ghé vào tai cậu thì thầm.

" Không sao đâu. Điệu nhảy rất đơn giản, anh cứ làm theo tôi. "

Và vì vậy cậu ấy nhảy theo điệu nhảy trong khi Ryusui nắm lấy tay cậu và hướng dẫn. Lúc đầu, Ukyo có một vài vấp ngã và cả triệu lời xin lỗi khi cậu ấy dẫm lên đôi giày của Ryusui — những điều này có vẻ tốn kém một gia tài — nhưng theo thời gian, điệu nhảy trở nên dễ dàng hơn và Ukyo không còn dẫm lên đôi giày đắt tiền của Ryusui nữa. Như thường lệ.

"Anh không tệ như tôi mong đợi," Ryusui cười khúc khích nói, sau khi họ ổn định với nhịp độ thoải mái, xoay tròn theo nhịp cùng với các cặp khác xung quanh họ. Ukyo đáp lại vẻ mặt của anh với một nụ cười nhỏ.

"Tôi được cho là người học nhanh," Ukyo nói, nhìn xuống chân mình, đảm bảo đặt chúng vào đúng vị trí. Cậu nhăn mặt khi dẫm lên giày lần nữa. "Chỉ là... tôi không làm việc này thường xuyên."

Ryusui chỉ đơn giản là cho cậu một nụ cười toe toét khác, khi anh ta nhanh chóng tránh bị dẫm lên một lần nữa. Lần này, anh nhìn thẳng vào mắt cậu. "Tôi vẫn chưa hỏi. Anh làm nghề ? Anh là nghệ sĩ? Thợ làm bánh? Hay có lẽ là giáo viên?"

Ukyo bật cười. Cậu quay lại nhìn với vẻ mặt thích thú, và chợt nhận ra đôi mắt nâu của Ryusui thật nổi bật. Loại đàn ông nào ẩn sau chiếc mặt nạ đó? Dù thế nào đi nữa, Ukyo cũng gạt đi những suy nghĩ này khi quay lại chủ đề này. "Thật không may, tôi không làm những thứ mà anh đã gợi ý. Tôi là một phần của Lực lượng Thủy quân Lục chiến Nhật Bản."

Khi Ukyo nói về công việc của mình, tay cầm của Ryusui chùng xuống trong giây lát và anh ta thực sự đã vấp ngã, người đầu tiên bật ra một tràng cười sảng khoái là Ryusui, che đi nét xấu hổ trên khuôn mặt cậu. Khi anh nắm tay Ukyo một lần nữa, và nhìn vào khuôn mặt cậu. 

"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không bao giờ nói chuyện đối xử với cậu ... kiểu quân nhân." Sự bối rối của cậu đã biến mất, và được thay thế bằng một nụ cười quyến rũ khác của cậu. ...Quyến rũ?

"Tôi được cho là mình có đôi tai tốt. Có lẽ đôi khi cũng quá tốt. Dù tôi cho rằng điều đó cũng cần có kinh nghiệm." Ukyo nói điều này như thể đó là một điều rất bình thường, và thấy mình thích thú trước đôi mắt mở to mà Ryusui thể hiện.

Ukyo sẽ nhận xét thêm về biểu hiện của anh ấy, nhưng không có nhiều thời gian, vì phần trước kết thúc và phần mới bắt đầu, với nhịp độ cực kỳ khác biệt. Đó là một kiểu khiêu vũ khác; một Ukyo không có thời gian để học. Và do đó, các cặp nhảy xung quanh họ chuyển thành một thói quen khiêu vũ mà Ukyo không hề hay biết và một dàn đồng ca của những tiếng thở hổn hển vui sướng và những tiếng reo hò yếu ớt vang lên trong hội trường khi các vũ công bắt đầu vũ đạo mới của họ. Ukyo chỉ có thể nhìn chằm chằm, sững sờ, khi hình dáng quay cuồng của họ bắt đầu khiến cậu choáng váng. Cậu ấy không có năng lượng để học một thói quen khác.

Khi nhìn thấy vẻ mặt bất an của Ukyo, ánh mắt của Ryusui dịu đi, và anh hất tay về phía cuối hành lang. Hiểu được điều này, Ukyo đi theo Ryusui ra khỏi sảnh.

Anh dẫn cậu tới một cánh cửa khá kín đáo ở phía bên hành lang, và khi anh vặn tay cầm cửa, nó mở ra với một tiếng cọt kẹt gần như không thể nhận ra. Họ lách qua cánh cửa, và khi Ryusui đóng cửa lại, Ukyo thở phào nhẹ nhõm khi những tiếng ồn ào chói tai từ phòng khiêu vũ khuất dần sau nó.

"Cảm ơn," Ukyo trầm ngâm khi Ryusui bước ra khỏi cửa. "Cậu biết về các cánh cửa không? "

Ryusui cười khúc khích, và tiếp tục đi cho đến khi anh đi ngang qua mình, quay đầu lại khi nhận ra Ukyo không theo sau mình. "Tôi biết một nơi nào đó thậm chí còn tốt hơn."











Tôi biết các bạn đang nghĩ j =)































ko có H đâu tôi nói thiệt =)



















Sai thì ko vote truyện của tôi cũng được =))













Back to story: 

Ukyo nhướng mày trước câu nói của anh, và nở nụ cười khi quyết định đi theo anh ta. Nó khiến cậu bối rối làm sao để cố gắng tìm được niềm tin vào một người đàn ông mà cậu hầu như không quen biết vào đêm hôm đó, mà không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ của anh ấy, nhưng anh ấy không thể kìm được cảm giác thân quen kỳ lạ mà cậu ấy cảm thấy mỗi khi nghe thấy lời nói của anh ấy. Giọng nói. Chỉ không thể nhớ từ đâu.

Ukyo đi theo anh ta dọc hành lang, liếc xéo sang trái khi tiếng ồn từ phòng khiêu vũ lớn hơn, báo hiệu của một cánh cửa dẫn trở lại hội trường, cho đến khi tiếng ồn biến mất hoàn toàn, và giờ họ đứng trước hai cánh cửa lớn, bằng gỗ.

Ukyo nhìn chằm chằm vào cánh cửa với ánh mắt tò mò, nhướng mày khi Ryusui tiến ra mở cửa. "Cậu đưa tôi đi đâu vậy?"

Ryusui không nói gì, chỉ đơn giản là giấu đi nụ cười nhếch mép ẩn trên khuôn mặt khi anh mở cửa. Ngay lập tức, Ukyo được chào đón bằng một luồng gió về đêm, và cậu ta không thể không mỉm cười mãn nguyện. Từ lâu cậu đã có đủ không khí của phòng khiêu vũ và không khí ngột ngạt của nó, và chào đón bên ngoài mà không do dự. Cậu nhanh chóng chạy ra khỏi cửa và nhìn xung quanh. Đó là một khu vườn. Một cái rất đẹp. Rất nhiều loại cây dây leo và các loài thực vật có hoa kỳ lạ được treo qua một kiến trúc hàng rào công phu phía trên chúng, chỉ để lộ ra những ô cửa sổ nhỏ của bầu trời đêm đầy sao phía trên chúng. Và đó chỉ là những gì ở trên họ.

Rất có thể có hàng trăm đến hàng trăm loại hoa mọc thành hàng, cùng với những bụi cây thường được chạm khắc nghệ thuật. Và trong số này, những món đồ trang trí nhỏ ẩn mình giữa những cây cỏ, chỉ những người tinh ý mới có thể nhìn ra được.

Cậu quay lại với vẻ mặt hoang mang, khi Ryusui đi đến gần cậu, hai tay đút túi quần với nụ cười trên môi. "Đó một khung cảnh đáng để nhìn thấy, phải không?"

"Làm sao cậu biết nơi này để mà tìm?" Ukyo hỏi, mắt vẫn khám phá khu vườn. Cậu không thể không nở một nụ cười phấn khích khi phát hiện ra một số chú mèo nằm rải rác xung quanh khu vườn.

Ryusui nhún vai, cười khúc khích trước phản ứng như một đứa trẻ của Ukyo trước những món đồ trang trí. "Tôi rõ biết nơi này như lòng bàn tay"

Ukyo dừng lại khi những lời đó rời khỏi miệng Ryusui, và thậm chí cậu còn có thể nhận ra ý nghĩa đằng sau lời nói của anh. Nhưng cậu ta không nói gì, thay vào đó ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó. Ryusui ngồi bên cạnh cậu, Ukyo xoa gáy khi cậu nhìn xuống đất. Một câu hỏi đã hiện lên trong đầu cậu kể từ cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ trong hội trường, và cậu cảm thấy rằng bây giờ không có ai xung quanh, cậu có thể tự do hỏi nó mà không sợ bị nghe trộm.

Cậu liếc ngang sang Ryusui. Giờ đây, khi có một sự thân thiết nào đó bao quanh họ, cậu cảm thấy việc nói ra suy nghĩ của mình trở nên dễ dàng hơn. 

"Tại sao cậu lại tiếp cận tôi?"

"Hmm? Tại sao anh lại hỏi?" Ryusui nói khi quay về phía Ukyo với ánh mắt tò mò. "Tôi đã nói với cậu rồi, phải không?"

Ukyo cau mày. Cậu ấy không hiểu những gì anh ấy đang cố gắng nói. tôi ý định thực sự của cậu ? Hay cậu thực sự muốn tôi nghĩ rằng cậu chỉ đơn giản là muốn khiêu vũ?"

Ryusui im lặng một lúc, trước khi thở dài thất bại. Anh nhìn đi chỗ khác trong giây lát, trước khi tiến lại gần Ukyo, giữ chặt cằm anh trong những ngón tay. Ukyo mở miệng định cãi lại, nhưng dừng lại khi ánh mắt của Ryusui chăm chú vào cậu với ánh mắt nghiêm nghị trong đôi mắt nâu.

Anh ta dường như đang phân tích khuôn mặt của cậu. Ukyo nhàn nhạt nuốt nước bọt. "Từ giây phút lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã cảm thấy như thể đã từng gặp anh trước đây. Không, tôi chắc chắn rằng tôi đã từng gặp anh rồi", anh nói, buông mặt ra khi trầm ngâm nhìn sang chỗ khác. 

"Tôi chỉ không biết là khi nào"

"Có phải... vậy không," Ukyo nói, đỏ mặt buộc mình phải nhìn đi chỗ khác. Đột nhiên, cậu không chắc liệu mình có thể phân biệt được đâu là sự khó chịu và bối rối hay không.

Dù thế nào, cậu cũng cảm thấy mặt mình nóng lên và cũng nhìn xuống đất, nhích người ra. Dù không may, Ryusui dường như không nhận thấy sự bối rối của cậu, và nắm lấy tay cậu. Cậu ngước nhìn anh, chỉ thấy Ryusui đang giữ một vẻ mặt nghiêm túc. "Tôi muốn biết thêm về anh. Điều đó làm tôi . Tại sao anh lại có vẻ quen thuộc với tôi?"

Miệng Ukyo trở nên khô khốc. Cậu ấy không thể có được một câu trả lời xứng đáng. Thật không may, cậu ấy đã không trở lại cảm giác như cũ - đó thực sự là lần đầu tiên gặp anh ấy. Chắc cậu đã nhầm anh ấy với người khác. Nhưng cậu không thể chịu đựng được khi phải nói với anh ta điều này, với một nỗi lo lắng rằng anh ta có thể rời đi. Ukyo để một tiếng cười gượng gạo vang lên trong đầu khi nghĩ đến tình huống trớ trêu. Niềm khao khát được về nhà của cậu đã hoàn toàn biến mất. Làm thế nào mà điều đó xảy ra?

Ukyo nhẹ nhàng mỉm cười và dời ánh mắt khỏi Ryusui. Và một cảm giác nhẹ trong lồng ngực. Ukyo lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu của anh, khiến bản thân trở nên sững sờ.

Một cách lơ đễnh, cậu với lấy mặt nạ của Ryusui, tìm kiếm sợi dây buộc sau tai để cố định nó thì cậu đột nhiên nhận ra và giật bắn mình, hơi thở tắc nghẽn trong họng, và định rút tay ra thì cậu đỏ mặt khi Ryusui nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu và hướng dẫn cậu

Ukyo cảm thấy tim mình đập nhanh hơn trước hành động nhỏ nhặt, tầm thường này và không nói lời nào mà nhẹ nhàng kéo chiếc mặt nạ ra khỏi mặt Ryusui. Khi mặt nạ của anh ấy rơi xuống, Ryusui nhìn Ukyo - với con người thật của anh ấy - với một nụ cười buồn. Ukyo sững người trong giây lát, không thể kìm được ánh mắt của mình khi nhìn thấy toàn bộ chân dung khuôn mặt của Ryusui. Sau đó, cậu nhìn đi chỗ khác, lông mày đan vào nhau. "Vậy, cậu thực sự là Nanami."

Có một khoảng dừng nhỏ, khi Ryusui nhắm mắt và gật đầu. "Nhưng chúng ta đừng nói về gia đình hay tài sản của tôi vào lúc này." Anh ấy giữ thái độ thất vọng chỉ một lúc nữa trước khi nở một nụ cười toe toét. "Mặt nạ?"anh hỏi, giọng nói đùa thường ngày của anh trở lại.

Ukyo cười khúc khích khi cảm thấy bầu không khí ngột ngạt hơn từ trước khi chết đi nhanh như chớp. Thực sự là gần như không thể cảm thấy ánh sáng xung quanh cậu. Trên thực tế, bây giờ Ukyo nhận ra rằng anh ấy khá thú vị, không giống như những lời đồn đại mà cậu ấy đã nghe đây đó về anh ta. Làm thế nào mà họ thậm chí có thể khắc họa anh ta theo cách như vậy? Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng không có điều nào trong số đó là hoàn toàn đúng, sau một cuộc nói chuyện đơn giản với anh ta. Thật không công bằng...

Quay lại chủ đề chính trước khi một cái cau mày hiện lên trên khuôn mặt của Ryusui, cậu gạt đi những suy nghĩ này. Tốt hơn hết là đừng vướng vào suy nghĩ của cậu ấy ngay bây giờ. Ukyo đáp lại câu nói đùa của mình với một nụ cười trên khóe môi, và lắc đầu. "Cậu đang tự tâng bốc mình?"

"Tôi thực sự, phải không?" Giọng Ryusui chế nhạo, và Ukyo có thể nói rằng cậu ấy chỉ thấy thích thú với toàn bộ tình huống này. "Chà, không thể khác được, phải không?"

Ukyo nhún vai, với một vẻ thờ ơ thoáng qua. "Vâng. Và tôi nói điều này một cách chắc chắn tuyệt đối."

"Nhưng cậu hầu như không biết về tôi chút nào." Nụ cười của Ryusui chỉ lớn dần khi anh tiếp tục. " Làm thế nào cậu có thể chắc chắn như vậy? "

Ukyo quay hẳn về phía anh, nụ cười mỉm của chính mình trên môi cậu. "Tôi đủ may mắn để không bị ."

"Anh thật một người dễ đoán...và dễ thương..."

Khi Ukyo vẫn còn đang sững sờ, Ryusui đã tận dụng thời điểm này, và trước khi cậu ấy có thể phản ứng, anh tháo mặt nạ của Ukyo ra. Cậu ấy quá sốc để phản bác lại hay cử động, và Ryusui chỉ bật ra một tiếng cười nhỏ. "Đúng như tôi nghĩ. Đôi mắt của anh sáng nhất là khi như thế này."

Chỉ là câu nói này đến câu nói khác mà không ngừng khiến trái tim của Ukyo rung động. Làm thế nào một người đàn ông có thể có nhiều điều để nói về cậu ta theo cách này? Cậu nhắm mắt lại khi cảm thấy mặt mình nóng lên không kiểm soát được. Anh quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào một người đàn ông ở phía xa. Khi nhìn thấy Ryusui mỉm cười với đôi má ửng đỏ của Ukyo, cậu ấy hờn dỗi. "Đó không phải những cậu nghĩ. Đó chỉ là hậu quả từ rượu sâm panh." 

"Tất nhiên." Ryusui đảo mắt trước điệu cười làm nổi bật giọng điệu của mình, Ryusui nhìn theo các đồ vật bằng sứ, và nở một nụ cười nhẹ.

" vài câu chuyện, nếu anh quan tâm," anh bắt đầu, thu hút sự chú ý của Ukyo khi cậu quay lại nhìn Ryusui. Khi Ukyo gật đầu lia lịa, Ryusui khẽ ậm ừ. "Mỗi đồ vật trong khu vườn này đều rất yêu quý đối với tôi. Nhưng đặc biệt là hình vẽ này, nó rất gần gũi với tôi."

Ukyo nhướng mày, thấy mình bị thu hút bởi lời nhận xét của Ryusui và ánh mắt trìu mến trong mắt anh. Cậu nhàn nhạt nghiêng đầu. "Làm sao vậy?"

Ryusui khẽ mỉm cười, vẻ trang trọng thoáng qua trên gương mặt anh. "Tất cả chúng đều mang ý nghĩa đặc biệt được gắn trong thân đồ sứ của chúng. Những kỷ niệm vượt thời gian mà tôi không thể quên được. ''

Ryusui đứng dậy và đi về phía bức tượng người đàn ông. Anh quỳ xuống, nhẹ nhàng ôm tượng bằng sứ. "Đây là Pyotr. Đây là một món quà của mẹ tôi, là món quà đầu tiên trong khu vườn này. Nó được làm bởi một nghệ nhân người Nga mà cô ấy biết."

"Tôi nghe nói cô ấy là một người phụ nữ rất tốt bụng," Ukyo buột miệng. Cậu chưa kịp nhận ra mình đã nói gì thì Ryusui đã hơi mở to mắt nhìn cậu. Khi làm vậy, anh ta nhăn mặt và nhắm mắt lại, nhìn đi chỗ khác với một nếp nhăn trên lông mày khi một khoảng trống hình thành trong ngực anh.

Ryusui rũ vai xuống, và một nụ cười hoài cổ hiện trên khuôn mặt anh. "Cô ấy đã,"

Khi Ukyo quan sát vẻ mặt u sầu của anh ta, cậu ấy đột nhiên cảm thấy khá tội lỗi vì đã đưa ra chủ đề này. "Tôi rất xin lỗi vì đã đưa nó lên... Chúng ta không cần phải tiếp tục chủ đề."

"Không, không sao đâu; tôi cũng đã có đủ năm để đau buồn," Ryusui nói, khi anh đứng dậy và phủi một vài vết bẩn trên quần áo của mình. Anh quan sát biểu hiện bất an của Ukyo một lúc, trước khi nở một nụ cười toe toét. "Anh khó chịu cái vậy? Cau mày không hợp với khuôn mặt của anh chút nào."

Sự đột ngột câu nói đó khiến tâm trí của Ukyo trống rỗng, và cậu ấy ngồi im lặng một lúc trước khi có thể xử lý những gì mình nói. Sự im lặng đi kèm với sự bối rối khiến Ryusui cười khúc khích."Anh thật một người tốt khi lo lắng về cả phần tôi, nhưng hãy tin tôi. Tôi không sao, "anh ta nói với giọng trấn an.

Ukyo tò mò nhìn cậu trong khi Ryusui. Anh chậm rãi lê bước trở lại chiếc ghế dài nơi Ukyo đang ngồi, và ngồi xuống bên cạnh cậu. Anh nhìn lên qua những mảng nhỏ để lộ bầu trời đêm phía trên chúng. Ukyo không thể không làm như vậy.

Cậu nhìn lên. Qua những dây leo mọc cùng hàng rào trang trí và qua những bông hoa chưa kịp nở. Khi cậu thấy mình bị dụ dỗ nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm rải rác những vì sao, một niềm khao khát nhất định đã đọng lại trong lồng ngực cậu. Có lẽ đó là một trong những khoảnh khắc mà người ta có thể đặt câu hỏi về mọi thứ như thế nào, hoặc sẽ như thế nào, và nó diễn ra như thế nào.

 Một làn sóng tình cờ nào đó ập đến với cậu khi cậu thoát ra khỏi sự bàng hoàng, phát hiện ra một hình bóng quen thuộc - hay đúng hơn là một cụm sao - trên bầu trời. Cậu ngồi dậy, trong mắt hiện lên một tia sáng lấp lánh. "Ồ. Tôi không biết rằng mình có thể nhìn thấy các chòm sao từ đây."

Ryusui nhận thấy sự quan tâm đột ngột của cậu, khi một nụ cười nhỏ nhẹ, thích thú nở trên môi cậu ta. "Nơi này đủ xa thành phố để không bị ô nhiễm ánh sáng vào ban đêm. Các ngôi sao trở thành một cảnh đẹp tuyệt vời ở đây."

"Vậy sao..." Ukyo thì thầm, tiếp tục nhìn thế giới phía trên mình.
Một khoảng lặng nhỏ đọng lại giữa họ, và muốn xóa tan cảm giác khó xử, Ukyo dò xét tâm trí để tìm điều gì đó để nói. May mắn thay, cậu ấy không cần phải tìm kiếm quá xa, vì Ryusui một lần nữa lấy đồng hồ ra khỏi túi, chỉ liếc qua nó một cái trước khi đóng lại và thở dài.

Anh nhìn Ukyo với một nụ cười tiếc nuối không kém, khi anh di chuyển để đeo lại chiếc mặt nạ của mình. "Tôi e rằng chúng ta phải cắt ngắn khoản này. Đêm sắp tàn mà tôi vẫn chưa tiễn những vị khách của mình. "

Ồ. Đúng. Có một cảm giác tuyệt vọng nhẹ tràn ngập lồng ngực Ukyo, cậu nuốt một cục nghẹn trong cổ họng. "Ồ... vâng. Tất nhiên," Ukyo gật đầu, ngay lập tức đứng dậy khỏi băng ghế, nhìn quanh lần cuối, trước khi bắt đầu theo Ryusui trở vào trong.

Khi đóng cửa lại, cậu thở dài một tiếng, không khí ngột ngạt bên trong chào đón cậu lần nữa. Nhận thấy Ryusui đã đi được một quãng đường khá dài lên hành lang, cậu chạy bộ một chút để đuổi kịp anh. Khi cậu ta làm vậy, cậu đã gặp phải sự im lặng; một điều gì đó mà cậu học được là không bình thường với Ryusui. Không hiểu sao lại khiến cậu lo lắng. Cậu có thể nói rằng anh ấy đang chuẩn bị nói lời chia tay. Cậu loay hoay với đôi tay của mình khi tìm kiếm điều gì đó để nói.
"Tôi ... Cảm ơn cậu. Vì đã cho tôi xem khu vườn. Thật sảng khoái khi được nghỉ ngơi từ không khí bên ngoài," cậu vừa nói vừa quay mặt xuống đất.

Ryusui thở một cái, và mặc dù không thể nhìn thấy anh ta, Ukyo biết anh ta đang cười. "Niềm vui của anh là tất cả của tôi, Ukyo thân mến."

Dù muốn cau mày trước câu trả lời của Ryusui, cậu vẫn không thể ngăn được nụ cười nở trên môi. " Tất nhiên, cảm ơn. "

"Anh đã nói điều đó hai lần rồi. Tôi nên người cảm ơn anh," Ryusui cười nói, cuối cùng quay lại. "Đối với cả điệu nhảy, và chiếc khăn tay. Ồ. Tôi cho rằng tôi nên trả lại cái đó cho anh."

Khăn tay? Ukyo chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta trong sự bối rối nhẹ, nhưng khi Ryusui rút một chiếc khăn tay quá quen thuộc từ trong túi ra, ký ức của cậu về sai lầm khủng khiếp của mình cuối cùng cũng quay trở lại. Cậu lấy tay che mặt, che đi nét đỏ trên khuôn mặt khi cậu co rúm lại kí ức. "Ồ. ... Tôi đã quên mất."

"Tôi hiểu rồi," Ryusui chỉ cười đáp. Ukyo đã có thể hình dung ra nụ cười nhếch mép khủng khiếp trên khuôn mặt của anh. Chỉ cần ý tưởng về nó đã khiến cậu ấy hờn dỗi. Sau một lúc - khi cậu cảm thấy khuôn mặt mình không còn lộ ra vẻ tự hào - cậu lơ đễnh lấy lại chiếc khăn tay, nhét nó vào túi khi Ryusui nắm chặt tay nắm cửa. Anh dừng bước để quay lại nhìn Ukyo với một nụ cười nhỏ hơn những nụ cười trước đó. "Tôi cho rằng chúng ta sẽ phải chia tay nhau ở đây."
Ah. ...Anh ấy đã đúng. Một khi họ đi qua những cánh cửa này, họ sẽ đi những con đường riêng. Ý tưởng về nó mang lại cho Ukyo một cảm giác cô đơn, khi cậu ngước nhìn Ryusui. Những âm thanh sống động từ sau cánh cửa khiến cậu tỉnh táo trở lại, khi Ukyo nuốt khan. " Ừ "

Ryusui gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị trước câu trả lời của Ukyo, trước khi quay lại và bước vào đại sảnh. Ukyo theo sau anh ta, và khi anh ta đóng cửa lại, họ đối mặt với nhau.

Ukyo không biết nói gì, và cậu có thể thấy rằng Ryusui cũng vậy. Ngay cả khi bản giao hưởng âm thanh từ trước đó bắt đầu bao quanh họ, Ukyo hầu như không nghe thấy nó. Như thể mọi thứ tan dần vào khoảng cách, chỉ còn lại những tri kỷ mà họ đã trao nhau trong khu vườn. Mặc dù, khi tiếng chuông đồng hồ reo lên báo hiệu thời gian, Ryusui nhìn về phía đám đông, nhận ra nét mặt của anh ta, trước khi quay lại Ukyo, một nét mặt tiếc nuối hiện rõ trên khuôn mặt anh ta.

Anh hắng giọng. "Chúc ngủ ngon, Ukyo. Rất vui được gặp anh."
Ukyo cau mày nhìn Ryusui quay gót ngay lập tức. Nó không thể kết thúc như vậy, phải không?

"Ryusui!"

Ryusui dừng lại giây lát với vẻ mặt gấp gáp - Ukyo biết mình phải nói nhanh những gì cần nói.

Anh ta chỉ đơn giản là vẫy tay với một nụ cười. "Hẹn gặp lại."

Khi Ukyo nói điều này, Ryusui có vẻ khá ngạc nhiên trước lời nói của cậu, trước khi vai anh chùng xuống, một nụ cười ấm áp nở trên khuôn mặt anh.

Anh vẫy tay chào lại. " Tạm biệt "

Và sau đó, anh ta quay lại, và biến mất trong đám đông. Ukyo tiếp tục nhìn chằm chằm vào nơi cậu vừa nhìn thấy anh, cả buổi tối hiện về với cậu trong ký ức mờ ảo, lấp đầy lồng ngực những cảm xúc mà cậu không chắc mình có thể hiểu hết. Cuối cùng cậu cũng rời mắt, rời khỏi chỗ mà trước đó chân cậu đã được dán vào. Đúng. Đã đến lúc rời đi rồi.

Ukyo đã không ở lại vì lời nói cuối cùng của chủ nhà - Ryusui -, và mặc dù cậu hơi hối hận về điều đó, nhưng cậu biết tốt hơn hết là họ sẽ không gặp lại vào buổi tối. Rốt cuộc, nó sẽ khiến ký ức khép lại của họ trở nên khó xử. Thay vào đó, Ukyo đi đến phòng để áo khoác, và hài lòng vì cậu đã tìm thấy áo khoác của mình khá nhanh, kéo nó qua bộ đồ của mình. Khi bước ra ngoài, Ukyo đón không khí lạnh sượt qua má mình, rùng mình nhận ra rằng ở bãi đậu xe lạnh hơn nhiều so với ngoài vườn.

Khoác lên mình chiếc áo khoác, cậu bắt đầu chạy nhanh qua các dãy để tìm xe của họ, nét mặt cau có khi cậu nhận ra việc không có chìa khóa sẽ khó khăn như thế nào. Tuy nhiên, xóc túi áo của mình, cậu nghe thấy tiếng leng keng quen thuộc từ túi của mình. Ồ đúng rồi. Cậu ấy đã chọn giữ chìa khóa xe hơi. Cậu lục tung túi của mình để tìm nó, khi cậu cảm thấy một hình dạng lạ lẫm. Ukyo nhíu mày và di chuyển để lấy nó ra. Khi đặt mắt vào đó, cậu dừng bước.

Đó là chiếc khăn tay của cậu. Tuy nhiên, nó đã được bao bọc bởi một thứ gì đó. Tự hỏi làm thế nào mà cậu không nhận ra mình đã lấy nó từ Ryusui. Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt cậu ấy và sau khi vén tấm vải, Ukyo bật ra một tiếng cười nhỏ. Một chiếc kẹp cà vạt nhỏ nằm bên trong, với thiết kế tinh xảo của một con rồng đang đậu trên mép. Một tờ giấy được kẹp giữa nó.

Khi nào anh ấy có thời gian để làm việc này? Gạt câu hỏi của mình sang một bên - sau cùng thì cậu biết mình sẽ không bao giờ có câu trả lời - cậu thở dài và cất nó vào túi trở lại. Quyết định tốt nhất là nên đọc nó sau, khi đang ở nhà, thay vì khi đang chết cóng trong bãi đậu xe.

Cuối cùng khi tìm thấy chìa khóa, nhấn một nút, lắng nghe và dò tìm âm thanh phản hồi của chiếc xe. Khi tìm được xe, cậu ngồi vào ghế lái và thở dài khởi động xe, bật sưởi. Biết đồng nghiệp của cậu ấy có lẽ họ sẽ quá say để lái xe. Lần nữa. Không có gì ngạc nhiên, họ luôn kéo cậu đến các bữa tiệc - hoặc bất cứ nơi nào mà người ta có thể mong đợi sự hiện diện của rượu - để bắt cậu lái xe miễn phí khi đêm đã kết thúc.

Vào những đêm bình thường, anh biết rằng khi họ bước lên xe, họ sẽ mong đợi anh nói bài phát biểu quen thuộc của mình, nói với họ vì đã kéo anh theo chỉ để sử dụng anh như thế này, nhưng lần này, một lần, anh rất vui. anh ấy đã chấp nhận lời đề nghị của họ. Lần này anh ấy sẽ để tai họ.

Mặc dù khi cậu ấy nghĩ về điều đó, có lẽ sẽ phải thay đổi suy nghĩ của mình về các bữa tiệc, và rượu. Một nụ cười nở trên khuôn mặt cậu khi anh lướt qua các sự kiện của buổi tối lặp đi lặp lại, cho đến khi những người bạn của anh cuối cùng cũng ra xe.

-----------------------------------------------------------------

~Nếu thấy truyện hay, hãy vote truyện và comment nhé, cảm ơn các bạn rất nhiều~





Vô profile tui để xem thêm cp này >:)





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro