Part 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi sáng thứ bảy, Minghao lại lê thân ra khỏi giường để nấu bữa sáng cho hai người họ. Như mọi khi, Mingyu sẽ ra khỏi giường ngay sau cậu. Anh bị thu hút bởi tiếng Minghao loảng xoảng trong bếp không quan trọng đó là nhà bếp của ai. Cậu phải nhón chân để chạm tới những chiếc cốc sứ dày của Mingyu ở trên cùng tủ.

Đó là lúc Mingyu nhân cơ hội lẻn vào bếp và thọc hai bàn tay lạnh giá vào dưới gấu áo rộng thùng thình của Minghao. Chiếc áo sơ mi mà cậu đang mặc là của Mingyu, dựa trên độ rộng  của nó. Minghao vẫn không để ý lắm khi lấy chiếc cốc ra khỏi ngăn kéo.

Minghao giật mình nhảy cẫng lên, thật may là cậu không làm đổ cả kệ cốc xuống đầu cả hai người bọn họ. Cậu gồng người lên quầy, quay đầu lại lườm Mingyu đang cười, dù miệng vẫn giấu sau vai Minghao. Biểu cảm ấy hiện rõ qua nếp nhăn nơi khóe mắt và đường sống mũi cong lên.

“Em sẽ đập cốc vào đầu anh đấy,” Minghao nói, cố tỏ ra bình tĩnh. “ Để anh sẽ học cách không lén lút.”

Mingyu bật cười, vòng tay quanh eo Minghao. Tiếng cười râm ran của Mingyu bị át đi sau gáy cậu. Cảm giác gần như khiến Minghao rùng mình. Anh di chuyển như thể định bế Minghao lên, khiến cậu phải móc ngón tay quanh quầy để cố ngăn nó lại.

"Cần giúp đỡ?" Mingyu hỏi, đầu ngón tay cái của anh ấn vào xương hông của Minghao.

“Không phải từ anh,” Minghao cắn lại, giận dữ khi Mingyu nới lỏng vòng tay của anh. Mingyu áp trán mình vào gáy Minghao. Anh hôn nhẹ lên chỗ cổ áo sơ mi rộng thùng thình tiếp xúc với da thịt. Minghao thậm chí còn không thể giả vờ tức giận.

“Nếu muốn ăn thì phải thả tôi ra,” Minghao nói, lần này nhẹ nhàng hơn. Mingyu ậm ừ, hôn lên làn da trần của Minghao một lần nữa trước khi bước đi. Thay vào đó, anh ta ngồi trên quầy, chiếm quá nhiều không gian. Minghao không trách mắng hay cố đuổi anh đi, nhưng anh cũng không nuông chiều những nỗ lực cướp nụ hôn của Mingyu.

Anh sẽ nhượng bộ cả hai thứ, đầu tiên là nụ hôn, sau đó cố gắng đuổi Mingyu khỏi bếp để anh có thể hoàn thành nốt. Mingyu đã quá quen với việc tự nấu ăn nên cố gắng lẻn vào và đảm nhận nhiệm vụ khi Minghao không để ý. Quyến rũ là thế, Minghao muốn thỉnh thoảng có cảm giác mình là người làm điều gì đó cho Mingyu. Nhưng khi anh vẫn còn đầu bù tóc rối và ngái ngủ, mắt lười biếng dõi theo những chuyển động của Minghao quanh bếp, Minghao rất vui khi có anh ở bên.

Bạn có ở lại tối nay không? Mingyu hỏi, cố nắm lấy tay Minghao chỉ để thở dài khi Minghao giật tay ra.

“Ngày mai anh sẽ quay,” Minghao nói. Giờ thì anh quay lại và nhón chân, hôn vội lên miệng Mingyu. Mingyu mỉm cười và điều đó khiến anh khựng lại nửa giây trước khi đưa cho anh một nụ cười khác. Anh đặt một tay lên bên ngoài đùi Mingyu, siết chặt nơi mà lòng bàn tay anh thấy quen thuộc nhất. “Dù sao thì anh cũng có thể về nhà với em.”

Mingyu ngả người ra sau đủ để Minghao nhìn rõ mặt anh, một nụ cười toe toét vẫn nở trên má anh. "Bạn đang tán tỉnh trước khi ăn sáng?"

"Không." Có thể là Minghao. Anh bước đi, vỗ nhẹ vào đùi Mingyu và thay vào đó kiểm tra ấm trà xanh đang bốc khói nghi ngút của cậu trên bếp lò. Mingyu bật cười và Minghao nhận ra chiếc áo sơ mi của mình quá chật ở ngực, một trong những chiếc Minghao đã chọn nhầm.

Mingyu ậm ừ, thích thú. Chỉ cần thêm một khoảnh khắc yên tĩnh nữa trong bếp trước khi anh đẩy mình ra khỏi quầy và ngồi vào chỗ trống bên cạnh Minghao. Anh ấy đang vươn người để cố nhấc nắp nồi cơm điện lên. Minghao thở dài, cam chịu, gạt tay Mingyu ra trước khi anh với tới.

“Anh sẽ đá em ra ngoài,” Minghao nói, dùng hông của mình đập vào hông Mingyu. Mingyu hờn dỗi, lông mày nhíu chặt vào nhau.

“Tôi đang giúp,” anh ấy nói, cố gắng để nghe có vẻ chân thật. Minghao lại va vào anh, lắc đầu.

“Ra ngồi đâu đó đi,” Minghao nói. Khi Mingyu không di chuyển, anh nghiêng đầu sang một bên cho đến khi tựa vào vai Mingyu. “Tôi sẽ mang trà cho bạn nếu bạn tốt.”

Mingyu do dự trong vài giây trước khi anh nhượng bộ, đặt một nụ hôn nhanh lên đỉnh đầu Minghao.

“Được thôi,” anh nói, gỡ mình ra khỏi Minghao và bước đi. Minghao cố hết sức để không cười toe toét.

Vào những đêm anh bận làm việc muộn, Mingyu thường không đi chuyến tàu dài hơn để đến căn hộ của Minghao. Hai người họ đã cố gắng hòa nhập cuộc sống của họ với nhau mặc dù sống xa nhau.

Chính xác thì đó không phải là thứ mà họ từng gọi là quy tắc, nhưng nó vẫn là một quy tắc. Mingyu đã trở nên giỏi trong việc vượt qua những ranh giới bất thành văn trong mối quan hệ của anh ấy với Minghao. Họ gần như không bao giờ nói về tương lai nói chung. Nó đưa ra quá nhiều chủ đề khác mà họ phải đi loanh quanh.

Nhưng đêm nay Mingyu không muốn trở lại căn phòng ngủ trống trải của mình và chìm vào giấc ngủ một mình. Trời lạnh và anh muốn về nhà.

Trang chủ; bất cứ căn hộ nào mà anh ấy sẽ tìm thấy Minghao. Anh ấy đã thuộc lòng mã số mở cửa của Minghao. Anh bước vào sau khi đấm vào, đặt đôi giày của mình cạnh Minghao. Anh để áo khoác ở lối vào, rẽ qua bếp và cánh cửa phòng Minghao đang mở. Anh để quần áo thành một đống trên sàn, cố gắng tìm một chỗ để nằm trên giường mà không làm phiền Minghao hay con mèo hiện đang ngủ trên đùi anh. Anh lo lắng về việc đánh thức Minghao hơn là Xiaoba vì cô ấy ngủ say như chết.

Mingyu cố gắng chui vào trong chăn mà không ngã đè lên Minghao hay giơ vợt lên. Anh ngồi yên, đặt một nụ hôn lên bờ vai Minghao và kéo cánh tay Minghao qua eo anh. Thông thường, vì kích thước của mình, Mingyu là người được Minghao áp sát vào ngực. Nếu trời không quá tối và nếu Mingyu không còn đau đầu vì chấm bài, anh có thể đánh thức Minghao dậy và bắt cậu bế cho thật.

Tuy nhiên, mọi thứ vẫn ổn như thế này. Tốt hơn là khi Mingyu vẫn chưa bắt đầu chìm vào giấc ngủ và Minghao thở dài, chỉnh lại cái ôm của mình trên lưng Mingyu.

“Cứ nói đi,” anh nói, mắt vẫn nhắm nghiền.

“Anh đang ngủ,” Mingyu nói, lắc đầu.

“Không còn nữa.” Minghao nở một nụ cười gượng gạo, Mingyu có thể nhìn thấy nó ngay cả khi tắt hết đèn trong phòng.

“Xin lỗi,” Mingyu nói, ngón tay cái lướt trên xương sườn Minghao.

Minghao không nhắm mắt và Mingyu cũng vậy, nhưng trong một lúc lâu căn phòng yên lặng. Họ bế tắc cho đến khi Mingyu cúi đầu về phía trước và siết chặt tay quanh xương sườn của Minghao.

“Cần gặp anh,” Mingyu nói. Minghao gật đầu, những ngón tay anh xòe rộng trên tấm lưng nhỏ nhắn của Mingyu. Không như Minghao chu đáo và ăn nói nhỏ nhẹ một khi Mingyu bắt đầu thì anh ấy không thể bắt mình dừng lại. “Chị gái tôi từ trường gọi điện cho mẹ tôi và nói với bà rằng bà ấy bắt đầu có những giấc mơ về anh chàng mà bà ấy nhìn thấy trong một lớp học của mình. Và làm sao cô ấy biết được liệu anh ấy có phải tri kỷ của cô ấy hay không và thật tuyệt vời nếu cô ấy tìm thấy người mà cô ấy sẽ dành cả cuộc đời cùng và...”

Anh buộc phải dừng lại và hít một hơi và trong lúc đó Minghao chớp mắt, nụ cười nhẹ của cậu biến thành một cái cau mày. Mingyu không tiếp tục câu chuyện nữa nhưng dường như Minghao đã nắm bắt được điều mà cậu ấy đang rất lo lắng.

“Và mẹ em đã gọi cho em,” Minghao nói, ngón tay cái của anh lướt trên gò má Mingyu. “Bởi vì anh ở bên em.”

“Anh muốn gặp em,” Mingyu lại nói, lời nói của anh bị bóp nghẹt bởi lớp vải áo sơ mi mỏng của Minghao. “Tôi không muốn đi ngủ một mình.”

Anh ấy không bao giờ muốn đi ngủ một mình, nhưng bây giờ không phải là lúc để đề cập đến nó. Không phải sau lời nhắc nhở tử tế của mẹ anh rằng anh và Minghao không có duyên phận với nhau. Minghao trông như không biết phải nói gì và Mingyu lắc đầu, cố gắng mỉm cười.

“Ổn mà,” Mingyu nói, dồn nhiều năng lượng vào giọng hơn mức cần thiết. Tiếng ồn cuối cùng cũng đánh thức Xiaoba. Cô ngẩng đầu lên để ném cho anh một cái nhìn khinh bỉ trước khi nhảy khỏi mép giường. “Có lẽ bây giờ cô ấy sẽ ngừng làm phiền tôi về chuyện đó một thời gian.”

Tay Minghao đang đặt sau gáy anh và khi Mingyu nhìn lên thì thấy một nụ cười yếu ớt hiện trên gương mặt anh.

“Tôi xin lỗi,” anh nói, hạ thấp giọng hơn nữa.

“Anh có về sớm không?” Mingyu hỏi, luồn ngón tay vào trong áo Minghao và nhắm mắt lại.

“Không,” Minghao nói, giọng anh nghẹn ngào gần như có thể bật cười. “Tôi ở ngay đây.”

Trong một thời gian, nó yên tĩnh. Mingyu sắp chìm vào giấc ngủ khi Minghao lại lên tiếng. “Tôi rất vui vì bạn đã đến.”

Mingyu không đáp lại ngoại trừ việc rúc vào gần Minghao hơn  ôm cậu ấy chặt hơn một chút.

“Anh có chắc là anh được phép đưa tôi đến chỗ này không?” Mingyu hỏi, chỉnh lại chiếc áo len đang mặc. Anh đang nhìn vào tấm gương soi toàn thân thay vì nhìn Minghao, cố quyết định xem đường gân của đáy áo len nên nằm trên hông anh như thế nào.

Minghao đang bận cất máy ảnh vào túi và khi Mingyu liếc qua, anh chỉ nhún vai.

“Họ đưa cho tôi hai tấm thiệp mời,” Minghao nói, kéo khóa chiếc túi khi mọi thứ mà cậu nghĩ mình cần đều đã ở bên trong; máy ảnh của anh ấy, một ống kính khác, hai thẻ nhớ, một cục pin dự phòng. “Không ai nói rằng tôi có thể đưa cái còn lại cho bất cứ ai ngoài bạn.”

Mingyu thở dài và kéo mạnh chiếc áo len. Minghao không nhịn được cười với anh, đặt chiếc túi xuống và trượt lên phía sau Mingyu, vòng tay qua eo Mingyu. "Tại sao bạn lại lo lắng như vậy?"

Anh không đủ cao để tựa cằm lên vai Mingyu nhưng Mingyu luôn co người lại một chút khi Minghao ôm anh. Nghĩa là Minghao có thể hôn gáy và véo vào người Mingyu khi cậu không trả lời ngay.

“Anh không biết,” Mingyu nói, lắc đầu.

“Mặc áo len khác đi,” Minghao nói, chọc ghẹo tay dưới gấu áo rộng của chiếc Mingyu đang mặc. Đầu ngón tay anh lướt trên bụng Mingyu, lần theo hình dáng cơ bắp và hấp thụ hơi nóng trên da cậu. Mingyu nín thở, tựa đầu vào đầu Minghao.

“Anh không thích cái này à?” Anh hỏi. Minghao có thể nghe thấy tiếng anh bĩu môi nhưng cậu cũng có thể nhìn thấy điều đó trong gương. Anh lắc đầu, cù vào sườn Mingyu.

“Em không thích đâu,” anh nói, rụt tay lại khi Mingyu cười khúc khích và cố vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh. “Hãy mặc thứ gì đó của tôi.”

“Anh biết điều đó khiến mọi thứ trông như thế nào mà,” Mingyu nói, hơi than vãn. Anh vẫn cởi chiếc áo len ra, ném nó lên giường Minghao.

Minghao biết chính xác điều đó khiến mọi thứ trông như thế nào, ít nhất là nếu bạn có thể nhận ra ngay từ đầu bộ quần áo đó không phải của Mingyu. Nó làm cho họ trông gắn bó hơn, hơn cả bạn bè. Nhưng Minghao không bận tâm khi họ trông như vậy. Họ còn hơn cả bạn bè và điều đó hầu như không phạm pháp. Tuy nhiên, họ đã nói đi nói lại về chủ đề này, và Minghao không muốn tranh cãi về nó thêm một lần nào nữa.

Họ thiếu không khí kết nối tinh tế mà những người bạn tâm giao có. Cái cách họ dường như hít một hơi bất cứ khi nào họ ở bên nhau một nhịp tim duy nhất tách ra giữa hai cơ thể sống. Nó chỉ nhô ra khi nó không có ở đó.

Mingyu đang lục lọi trong tủ quần áo của Minghao, bóng của nó đổ xuống tấm lưng trần của anh. Nếu Minghao không phải đi dự bữa tối từ thiện này vì công việc, anh muốn ở nhà và cởi áo cho Mingyu thêm một lúc nữa. Cảm giác như đã quá lâu kể từ lần cuối cùng họ có một buổi tối cho riêng mình…

Nhưng Minghao phải làm việc và anh ấy muốn có Mingyu ở đó với anh ấy. Ít nhất thì anh ấy có thể bắt Mingyu cầm túi máy ảnh của mình trong khi anh ấy chụp ảnh những món đồ trung tâm đắt tiền. Anh nghiêng người quanh Mingyu, chộp lấy một chiếc áo cộc tay và một chiếc áo sơ mi lụa tối màu, rồi đưa cả hai vào tay Mingyu. Anh ấy không to hơn nhiều đến mức không thể mặc quần áo của Minghao mặc được, mặc dù anh ấy sẽ không thể cài khuy áo cộc tay.

“Mặc cái này đi,” anh nói, cười toe toét khi Mingyu lấy cả hai từ tay anh.

“Anh sẽ bị la đấy,” Mingyu nói, vừa cười vừa lắc đầu. Minghao lại nhún vai, cười lớn. Anh ấy là nhiếp ảnh gia, không phải khách mời. Nếu những người tổ chức bữa tiệc tức giận vì anh ấy quyết định mang theo nhân tình của mình thì đó không phải là vấn đề của anh ấy. Ngay cả khi biên tập viên của anh ấy tức giận về điều đó vào thứ Hai… cô ấy cũng không bao giờ bảo anh ấy để Mingyu ở nhà. Anh lùi lại để nhìn Mingyu mặc quần áo, vỗ nhẹ vào lưng vì chiếc áo của anh dính chặt vào ngực Mingyu.

“Giữ yên,” anh nói. Anh bước lại gần để chỉnh lại chiếc áo cộc tay và lùa những ngón tay vào tóc Mingyu, vuốt lại cho gọn gàng. Mingyu cười, cúi đầu xuống để Minghao sửa giúp. Khi anh rút tay ra, Mingyu lại đứng dậy, nụ cười nhếch mép nở trên môi.

“Nhìn ổn chứ?” Anh hỏi, kéo nhanh chiếc áo khoác. Minghao hôn lên khóe miệng anh trước khi kéo quai túi máy ảnh qua vai.

“Trông em ổn,” anh nói, mỉm cười. “Họ thậm chí có thể thử và đưa bạn vào cuộc đấu giá.”

Điều đó khiến Mingyu cau mày, đi theo Minghao khi anh rời khỏi phòng, kéo kéo lưng áo anh. “Đây không phải là một trong số đó, phải không?”

“Một cái khác của cái gì?” Minghao hỏi, vờ như không biết gì trong khi khoác áo khoác vào.

“Mấy buổi gây quỹ ngột ngạt kinh khủng đó,” Mingyu cau mày nói. Anh nắm lấy vai Minghao và xoay cậu ấy lại để họ đối mặt với nhau. “Bạn đang bắt tôi phải nghe những người già nói đi nói lại về việc bảo tồn nước à?”

“Tất nhiên là không rồi,” Minghao nói, cố gắng kìm lại nụ cười đang nở trên khóe môi. Anh vuốt ve cánh tay Mingyu, cố hết sức để trông thật ngây thơ. “Nó dành cho bảo tàng nghệ thuật. Họ sẽ không nói về nước.”

Mingyu rên rỉ, gục đầu xuống và dựa toàn bộ cơ thể vào vai Minghao. "Bạn nói đó là một bữa tiệc ."

“Đúng vậy,” Minghao nói, giờ thì cười phá lên. Anh ấy đúng là đã đánh lừa Mingyu một chút anh ấy bỏ qua mọi thứ nhàm chán trong buổi chào hàng của mình để kéo Mingyu đi cùng. Anh ấy cũng không cảm thấy tồi tệ về điều đó. Anh thà trải qua một buổi tối buồn tẻ với Mingyu còn hơn là không có cậu bên cạnh. “Sẽ có âm nhạc và thức ăn và họ sẽ tổ chức một số triển lãm mới trong phòng trưng bày.”

“Và những bài phát biểu kinh khủng và một cuộc đấu giá,” Mingyu nói. Anh vòng qua Minghao để lấy áo khoác của mình.

“Một cuộc đấu giá thầm lặng,” Minghao nói, đút chùm chìa khóa vào túi quần. Mingyu lại rên rỉ, như thể cậu đang phải chịu một sự tra tấn khủng khiếp nào đó dưới bàn tay của Minghao.

“Anh nợ em vụ này đấy,” Mingyu nói, nét ủ rũ của anh đã bắt đầu mất đi. Minghao đảo mắt nhưng vẫn ậm ừ đồng tình. Anh nắm tay Mingyu kéo ra khỏi phòng ngủ và ra khỏi căn hộ.

“Anh sẽ đền bù cho em,” Minghao nói, đan những ngón tay của mình vào tay Mingyu. Họ thường không nắm tay nhau nhiều ở nơi công cộng nhưng dù sao thì bất kỳ ai sống trong tòa nhà của Minghao cũng đã quen với việc nhìn thấy Mingyu.

Có lẽ Minghao thích gợi ý nguy hiểm trong đó. Nó đọng lại trong cổ họng anh ấy giống như ngứa hoặc ho dai dẳng và khó bỏ qua. Cũng khó giấu. Anh và Mingyu là những thứ mà họ không nên như vậy.

Mingyu đã quan sát Minghao phân loại đồ giặt sạch của mình trong mười lăm phút qua. Nó không còn thú vị nữa và anh ấy không còn hứng thú với bất cứ thứ gì mà điện thoại của anh ấy cung cấp. Minghao đeo kính trên sống mũi, luôn có nguy cơ tuột ra và ngã xuống giường. Mingyu muốn gỡ chúng ra khỏi mặt và đặt chúng xuống tủ đầu giường.

Anh cũng muốn nằm phịch xuống giường và làm hỏng đống khăn tắm được gấp gọn gàng của Minghao, chỉ là ngang ngược. Minghao dường như nắm bắt được suy nghĩ trước khi Mingyu di chuyển vì cậu ấy nhìn qua vai với một chút cau mày.

“Đừng cử động,” anh nói. Sự đanh thép trong giọng nói của anh ấy là giả tạo, trái ngược với nụ cười trên khuôn mặt anh ấy. Mingyu loạng choạng rời khỏi ghế, bỏ quên điện thoại. Anh vòng tay quanh eo Minghao, kéo cậu vào ngực mình và cười lớn.

“Anh chán quá,” anh nói, hôn lên bờ vai Minghao qua lớp vải mỏng của chiếc áo sơ mi. Minghao thở dài, lắc đầu. Trên tay anh vẫn còn chiếc áo len dày cộp đang gấp dở dang. Mingyu mở rộng vòng tay hơn nữa và đỡ lấy tay Minghao, giữ chặt cánh tay anh bên mình.

“Anh sắp xong rồi,” Minghao nói, vỗ nhẹ vào tay Mingyu. Mingyu phớt lờ nó, thay vào đó, miệng anh đặt ở một bên cổ Minghao. Anh có thể cảm nhận được hơi thở của Minghao, đầu anh nghiêng sang một bên để Mingyu có thêm không gian. Mingyu nghiến răng dọc theo một bên cổ Minghao, siết chặt anh hơn một chút.

“Anh có thể nói sau,” Mingyu nói, hôn lên làn da mỏng bên dưới tai anh.

Minghao ưỡn lưng, ép mình vào ngực Mingyu thành một đường dài, uể oải như động tác của một con mèo. Mingyu không ngừng mơn trớn những nụ hôn trên cổ anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Minghao áp vào người anh.

“Tôi có thể hoàn thành trong vòng năm phút,” Minghao nói. Trái tim anh không ở trong lời phàn nàn. Khi Mingyu gỡ khung dây ra khỏi mặt và đặt chúng sang một bên, anh nhìn qua vai với một nụ cười cố gắng nở trên môi. "Bạn không thể kiên nhẫn?"

“Không,” Mingyu nói, huých Minghao về phía giường, dùng hông đẩy cậu ấy đi. “Tôi không thể.”

Minghao bật cười, quay sang một bên trước khi nằm phịch xuống giường. Nó làm chiếc khăn tắm của anh rơi xuống sàn, rơi xuống với tiếng thịch bị bóp nghẹt khiến Mingyu cực kỳ thích thú. Anh nằm trên giường cạnh Minghao, cơ thể họ áp sát vào nhau. Anh hôn cậu ngay khi cậu đủ ổn định để không va vào nhau trong quá trình này.

Một tay Minghao tìm phía sau đầu Mingyu, kéo cậu lại gần hơn nữa. Lưỡi anh lướt qua viền môi Mingyu, háo hức biến nụ hôn thành một thứ gì đó nặng nề hơn.

Không khó để Mingyu hiểu được Minghao muốn gì, hoặc đưa nó cho anh. Anh ngọ nguậy nằm ngửa và Minghao theo sau cho đến khi anh ngồi lên trên Mingyu. Anh vẫn luồn tay vào tóc Mingyu, kéo đầu cậu ra sau. Khi nụ hôn tan vỡ, hơi thở ấm áp của Minghao lướt dọc quai hàm anh.

“Em sẽ làm hỏng hết quần áo gấp của anh đấy,” anh nói, ấn xuống để Mingyu có thể cảm nhận được nơi Minghao đang căng cứng trên bụng anh. Mingyu thậm chí không thể giả vờ bận tâm đến tình trạng quần áo của Minghao, gật đầu đồng ý với lời nói của anh.

“Anh sẽ giúp gấp phần còn lại,” Mingyu nói, mặc dù anh sẽ không làm vậy. Minghao bật cười, hôn dọc theo quai hàm Mingyu khi anh nói. “Tôi sẽ thay ga trải giường cho bạn khi chúng ta làm xong.”

“Nói dối,” Minghao nói, hơi thở phả vào cổ Mingyu. Mingyu lại gật đầu, nghiêng đầu ra sau để Minghao tiếp cận dễ dàng hơn. Anh ấy đang có tâm trạng bẽn lẽn và Mingyu luôn rất dễ chọc ghẹo. Những ngón tay anh uốn éo vô ích quanh xương sườn Minghao, kéo áo cậu lên đủ để lộ ra một vùng da nhợt nhạt quanh hông.

Mingyu cắn môi chửi thề khi miệng Minghao ngậm lấy cổ anh, răng cắm sâu vào. Điều đó khiến anh vặn vẹo, vai đẩy ra khỏi giường. Minghao đủ nhẹ để Mingyu vô tình làm anh mất thăng bằng, khiến anh phải dịch người về phía trước để đỡ lấy mình. Anh lắc đầu, tóc anh chọc vào một bên má Mingyu với tiếng cười.

“Và vụng về,” anh nói, thêm vào danh sách rắc rối của Mingyu. Anh lướt ngón tay cái trên vết cắn mờ nhạt để lại trên cổ Mingyu, xoa nước bọt thành một vòng rộng hơn trên da cậu. “Anh có ý định gì khi kéo tôi lên giường với anh?”

Anh không chắc mình muốn gì ngoài cơ hội được cảm nhận Minghao dựa vào anh, ấm áp và vững chãi. Anh muốn cảm giác được ở gần Minghao nhất có thể.

Minghao ngồi dậy, chuyển trọng lượng ra sau để mông cậu áp sát vào hông Mingyu. Anh nghiêng đầu sang một bên như thể đang suy nghĩ lung tung về điều gì đó và Mingyu nhận thức được sự phập phồng nhanh chóng của lồng ngực mình. Một phần trong anh muốn nắm lấy tay Minghao và ấn nó vào ngực mình để Minghao có thể cảm nhận được nhịp tim thỏ thẻ của anh.

“Cũng bình thường thôi,” Mingyu nói, lảng tránh câu trả lời thực sự. Minghao cười toe toét hơn và anh xoay hông, vươn một cánh tay ra sau để chống lên một chân của Mingyu.

“Bạn đang gọi một ly cà phê?” Minghao hỏi, dùng mu bàn tay bóp nghẹt tiếng cười của mình. "Thông thường?"

“Im đi,” Mingyu nói, tựa đầu vào thành giường với một tiếng thở dài cố nén. "Bạn có hiểu ý tôi."

Mặt anh đỏ bừng lên mỗi giây và Minghao lại cười. Anh cong lưng, áp môi mình vào đôi má nóng bừng của Mingyu.

“Được,” Minghao nói. “Tôi sẽ không bắt anh phải hỏi tôi điều đó đâu.”

Anh vươn cánh tay dài để kéo ngăn kéo trên cùng của tủ đầu giường. Mingyu đảm nhận việc lấy ra những vật dụng mà Minghao vẫn giấu ở cạnh giường của cậu ấy một chai dầu bôi trơn gần như cạn kiệt sau khi họ sử dụng nó. Mingyu chuyền cả hai cho Minghao, càu nhàu khi nâng tạ lên.

Thay vào đó, Minghao ngồi giữa hai đùi anh, khum lòng bàn tay ấm áp của mình vào lớp mồ hôi túa ra như lều của Mingyu. Mingyu ưỡn hông vì cái chạm, mắt cậu nhắm hờ. Ngón tay cái của Minghao kéo dọc theo lớp vải cho đến khi chạm tới phần eo đàn hồi. Mingyu dành toàn bộ thời gian để cố nuốt mớ âm thanh đáng xấu hổ dồn dập vào miệng. Anh xoay xở để không tụt ra ngoài, mặc dù Minghao đang cố hết sức để cởi quần Mingyu ra.

Tất cả các chuyển động làm xáo trộn một chồng quần áo khác của Minghao, khiến nó rơi xuống sàn. Mingyu quay về phía đó, kéo tay lên áo Minghao và cố gắng hết sức để không bắt đầu cười theo. Anh không cảm thấy tồi tệ với cách mọi thứ chất đống trên sàn nhà của Minghao. Không phải khi anh có một bàn tay của Minghao làm việc chăm chỉ cho anh, những ngón tay mát lạnh trên làn da quá nóng của anh.

Anh khá chắc rằng Minghao cũng không cảm thấy tồi tệ về điều đó. Anh nhấc tay ra chỉ để Mingyu kéo áo sơ mi của anh ra và ném nó xuống sàn hòa lẫn với bộ quần áo sạch sẽ của anh. Không còn cách nào khác, Mingyu kéo hai tay mình lên tấm lưng trần của Minghao, áp chúng vào ngực nhau. Anh có thể cảm nhận được sự rung động trong lồng ngực khi Minghao ngân nga một chút thích thú. Mingyu điều chỉnh vòng tay của mình quanh Minghao để hai bàn tay chạm nhau ở giữa lưng, các ngón tay ấn vào bả vai anh.

Tóc Minghao cù vào má khi anh từ bỏ việc đứng dậy và trùm người lên Mingyu. Mingyu lăn chúng sang một bên, mỉm cười khi anh ngả người ra sau đủ để Minghao nhìn thấy mặt anh. Sống mũi anh nhăn lại khi cười toe toét, tóc vướng vào hàng mi dài của anh.

“Em bám dính quá,” anh cười nói. Nó khiến thứ gì đó trong máu Mingyu trở nên sủi bọt và sáng rực như rượu sâm panh. Anh gật đầu, hôn lên mép Minghao.

“Đại loại thế,” anh nói, dang rộng hai tay cho đến khi chúng gần như che hết lưng Minghao.

Thay vì dứt ra, Minghao lại hôn anh, chậm rãi và uể oải. Lòng bàn tay anh lướt xuống ngực Mingyu và qua hông cậu, dành thời gian lướt trên từng tấc da thịt trên đường đi của cậu. Mingyu nhắm mắt lại, hài lòng. Anh nhích người về phía trước khi tay Minghao kéo ra, cố gắng chạy theo. Anh chỉ mất một giây để nhận ra Minghao đang tụt quần cậu xuống hông, chân vướng vào chân Mingyu trong quá trình đó.

Mingyu lại mở mắt ra khi Minghao vòng tay ôm lấy cả hai người, rên rỉ trên cơ vai anh. Việc kéo da kề da là tốt; đúng thứ Mingyu cần. Minghao phát ra âm thanh hài lòng khi hông Mingyu ấn vào tay anh, tăng thêm lực ma sát ngọt ngào.

Đầu ngón cái của anh lướt qua đầu mút, nơi da Mingyu nhớp nháp và ẩm ướt. Anh trải phần mỏng phía sau giữa họ, giúp cho việc trượt tay của anh nhanh hơn và dễ dàng hơn. Móng tay Mingyu cào lên vai Minghao, để lại những đường đỏ mỏng trên đó. Anh há hốc miệng áp vào một bên cổ Minghao, lưỡi rê dọc theo phần vai ướt đẫm mồ hôi. Anh rên rỉ khi tay Minghao siết chặt hơn quanh cả hai người, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng anh.

“Đây có phải là những gì bạn đang theo đuổi?” Minghao nói, giọng vẫn còn chút cười. Mingyu gật đầu, xoay hông theo nhịp điệu mà Minghao đã đặt ra. Điều đó không thành vấn đề - dù sao thì anh ấy cũng bị kéo về phía mép.

Minghao luồn tay kia qua tóc Mingyu, hất nó ra khỏi mặt cậu, hôn lên làn da mềm mại ở thái dương cậu. Bị ép sát vào nhau, Mingyu có thể cảm nhận được nhịp tim đập loạn xạ của Minghao. Cũng như đường đi của mình không khá thẳng hàng hay rơi đúng lúc.

Tuy nhiên, anh ấy đã quen với điều đó.

Minghao vặn cổ tay và Mingyu mất kiểm soát suy nghĩ của mình. Anh há hốc miệng rên rỉ trên xương quai xanh của Minghao. Chỉ cần vài cái bóp nhẹ nữa của bàn tay Minghao trước khi Mingyu lật nhào. Móng tay anh khắc hình trăng lưỡi liềm lên lưng Minghao, vấy bẩn nắm tay anh và bụng Mingyu. Minghao tiếp tục đi, ngay cả khi chân Mingyu bắt đầu run rẩy. Anh ấy cũng phát ra một âm thanh nhỏ trong cổ họng khi anh ấy đến. Miệng anh áp lên đỉnh đầu Mingyu, bóp nghẹt âm thanh trong tóc cậu.

Minghao rụt tay lại và làm bộ mặt nhăn nhó trước đống hỗn độn, ngả người vào ngực Mingyu thở dài. Mingyu ngẩng đầu lên khỏi ngực Minghao, chuẩn bị đánh cắp một nụ hôn khác.

“Em đã làm rối tung lên,” Minghao nói, miệng áp vào miệng Mingyu.

“Xin lỗi,” Mingyu cười toe toét nói. “Tôi sẽ giúp dọn dẹp.”

“Anh tốt hơn,” Minghao lầm bầm, để Mingyu tiếp tục bám lấy anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro