« 𝘼𝟮𝟳 »

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện:
A27

Tác giả:
Hoàng Lạc Hi

Thể loại:
Oneshot

Ngày đăng:
21.03.2021

Tình trạng:
Đã hoàn thành

___

We used to love each other, so much.

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, cái ngày định mệnh mà tôi gặp được em. Lá vàng rơi kín mặt đường, từng đợt gió lạnh run người thổi phả vào gáy. Dáng hình bé nhỏ yếu ớt ngồi thụp xuống đất bật ra từng tiếng khóc nức nở. Nức nở đến mức như làm tan nát cõi lòng của một người không hề quen biết em như tôi.

Em vẫn cứ khóc như thế, mỗi lúc một to hơn, mỗi lúc một thống khổ hơn. Em uất ức như thể ngày hôm nay là ngày duy nhất mà em có thể giải bày. Tôi không giỏi cho lời khuyên người khác, em lại còn là một người tôi chưa quen biết gì, kể cả tên.

Cuối cùng, trời dần về chiều. Tiếng nấc của em tôi đã không còn nghe thấy nữa. Từ xa đã có thể trông thấy được cửa hàng hoa cuối con đường đang đóng cửa, chứng tỏ đã hơn năm giờ. Em ngước đôi mắt long lanh lên nhìn tôi, một cái nhìn đáng thương đến mức khiến cho lòng tôi mềm nhũn. Sự thật là chúng tôi không hề quen biết nhau, tôi cũng chưa từng gặp em lần nào. Chỉ biết ngày hôm nay, tôi trông thấy một đám người vây đánh em, đánh rất mạnh tay, buông xuống những lời chửi rủa vô cùng nặng nề, mặc cho em thảm thiết khóc lóc van xin. Tôi đã cứu em, tôi đã xông đến đuổi đám người kia đi. Lúc đấy, trông em đã vô cùng tội nghiệp.

Chẳng biết có phải sự xinh đẹp đơn thuần của em đang dần điều khiển tâm trí tôi đấy không, đột nhiên tôi lại cảm thấy bối rối đến lạ kỳ. Em có đôi mắt to tròn và hàng mi dài cong vút. Gương mặt rất ưa nhìn, chiếc mũi đáng yêu cùng đôi môi xinh xắn. Không phấn, không son, chẳng có một thứ gì tô điểm trên gương mặt em cả. Thậm chí mái tóc đen dài của em đang rối bù và gương mặt thì lem luốc cát bụi. Thế mà tự trong đáy lòng mình, tôi vẫn phải trầm trồ tại sao em lại xinh đến thế.

Cuối cùng, tôi run rẩy đưa bàn tay của mình ra trước mắt em, bàn tay chưa từng có kinh nghiệm nắm lấy tay ai bao giờ. Em nhìn tôi với ánh mắt có chút không ngờ đến, sau đó cũng từ từ dịu dàng nắm lấy. Em khập khiễng đứng dậy, vết thương ở đầu gối vẫn còn đang rướm máu. Đôi tay mềm mại ấy rời khỏi tay tôi, phủi từng lớp bụi dính trên đồng phục của em, và cả cặp sách nữa. Em khịt khịt chiếc mũi đỏ ửng. Sau cùng, chỉnh chu hơn vừa rồi, em lại tiếp tục đưa mắt nhìn tôi.

Tôi có thể nhìn ra được em cũng đang bối rối, giống hệt như bản thân tôi vậy. Cả hai chần chừ một lúc, rồi lại từ từ cùng nhau bước đi. Chẳng có một mối quan hệ nào cả, chẳng có một sự thân thiết nào thúc đẩy tôi và em nên đi cùng nhau, nhưng chúng tôi vẫn làm điều đó. Thậm chí, khi tôi nhận thấy rõ sự ngượng ngùng giữa hai con người hoàn toàn xa lạ này, tôi vẫn chậm rãi đợi em đi cùng. Vết thương trên đầu gối của em khiến em đi rất chậm.

Có lẽ, chưa đủ thân thiết để mình đề nghị sẽ cõng cô ấy..

Khi đó, tôi đã nghĩ thế.

Lúc chúng tôi đến trạm xe buýt thì đó đã là chuyến cuối cùng trong ngày. Tôi nhường em lên xe trước, sau đó cũng theo sau em. Chúng tôi cùng nhau ngồi ở hàng ghế cuối, trông vừa giống như hai người có quen biết, lại vừa giống như hai người xa lạ. Tôi cũng không biết khoảnh khắc đó làm sao có thể ghi dấu trong lòng mình lâu đến như vậy, cũng không biết mình có thể ghi nhớ em đến lúc cuối đời hay không. Tôi thực sự không biết, nhưng tôi đã hi vọng điều đó. Hi vọng mình có thể ghi nhớ: rằng đã từng có một Lee Amie như vậy đấy.

Chẳng có một cuộc gặp gỡ đầy lãng mạn nào, cũng chẳng có cái gọi là bắt đầu cho mối quan hệ của chúng tôi. Không có, xuất hiện và trở thành, em chính là điều kỳ lạ mà chính tôi cũng không thể xác định được. Kỳ lạ ở đây là do tôi chưa từng được nếm trải, tôi chưa từng cảm nhận qua loại cảm giác này bao giờ. Chính là trái tim đập rộn ràng khi bất chợt gặp lại em, tay run bần bật khi trông thấy em đợi tôi ở trạm xe buýt. Là khi em chủ động ngồi ở ghế ngay bên cạnh, và câu "xin chào" bẽn lẽn đầu tiên sau hai tuần quen biết. Lần đầu tiên trong đời, tôi trộm nhìn một người bằng ánh nhìn say đắm như thế.

Cuối cùng, sau lần trò chuyện đầu tiên cùng nhau, tôi cũng có thể danh chính ngôn thuận trở thành một người quen của em. Chỉ có thế thôi, nghe qua cũng chẳng có gì quan trọng cả. Nhưng với tôi, tự bao giờ mà em đã lại trở nên vô cùng đặc biệt. Và hình như, hình như là ánh mắt em nhìn tôi cũng có chút rực rỡ hơn rồi.

Mùa đông lạnh lẽo kéo đến, rồi lại dần dần trôi qua. Tôi và em âm thầm bên cạnh nhau, cứ như thế mà ngày càng thân thiết. Mối quan hệ mỏng manh này không cần bất cứ thứ gì để chắp vá, sức mạnh vô hình nào đó đã khiến tôi và em ngày càng gần nhau hơn. Đôi lúc tôi sẽ nhận được những câu hỏi đại loại như: "Con bé hay đợi mày ở trạm xe là ai thế? Bạn sao?". Khi ấy, tôi thực sự bối rối. Em đâu phải bạn của tôi, mà chính tôi cũng không biết nên nói thế nào mới phải.

Tôi nhớ lần đầu tiên chúng tôi đi ăn cùng nhau, là do Lee Amie chủ động. Em nói rất lâu rồi, em không được ăn món gì ngon cả. Tôi nhìn vào đôi mắt thành thật không chút ái ngại của em, đôi mắt tràn ngập ý cười đó chưa bao giờ khiến tôi ngừng rung động. Chưa bao giờ tôi quên đi cái lần gặp gỡ đầu tiên, ánh mắt lóng lánh ánh nước ấy đã đáng thương đến mức nào. Là tôi quá nhạy cảm, hay là tôi đang yêu?

À, khi ấy chúng tôi đã đi ăn ở một chỗ gần trường Trung học của em. Đó là một quán mì lâu đời nằm trong góc hẻm. Tôi cùng em ngồi vào ghế, đặt hai chiếc cặp một to một nhỏ lên bàn gỗ cũ kỹ gần đó. Hai bát mì thơm nức rất nhanh được mang ra, chúng tôi đều ăn trong im lặng. Hai miếng thịt bò mỏng tanh, tôi đã ăn một miếng nhỏ. Còn một miếng lớn hơn, tôi lặng lẽ bỏ vào tô của em. Tôi nhớ khi ấy em đã hỏi tôi tại sao lại không ăn, và tôi bảo rằng mình không đói, cũng không thích thịt bò. Chẳng biết từ lúc nào, tôi lại bắt đầu sợ em lo lắng cho mình như thế nữa.

Ăn xong, em chủ động trả tiền trong khi tôi còn chưa kịp phản ứng. Thấy tôi sững sờ nhìn, em chỉ cười rồi bảo thật ra đã muốn mời tôi đi ăn từ lâu, chỉ là khi ấy em vẫn chưa có tiền. Đến tận hôm nay mới có đủ tiền để đưa tôi đến đây. Em đã không chịu nhận lại tiền của tôi, ngược lại còn dọa sẽ giận nếu tôi còn cố chấp trả lại. Cứ như thế, em lại cùng tôi đi về nhà. Trên con đường dài hôm nay, tim tôi đập loạn nhịp khi em chủ động nắm lấy tay tôi. Tôi cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn ấy đang không ngừng run lên, giọng nói bé nhỏ dễ nghe của em như đang khẽ cào vào lòng tôi.

"Jungkook sẽ không cảm thấy phiền chứ?"

"Không phiền." Tôi đáp ngay lập tức, chủ động xiết chặt tay em "Không phiền chút nào cả..."

Trên con đường dài ngày hôm đó, tâm tình của chúng tôi tốt hơn hẳn. Đến khi lên xe buýt, tôi vẫn không rời khỏi tay em.

Chúng tôi mập mờ với nhau thêm một thời gian không quá dài nữa, mới đó đã đến ngày tôi tốt nghiệp cấp ba. Nhớ hôm đó em đã đến trường của tôi, từ xa nhìn tôi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Tôi mặc kệ những lời mời chụp hình của mấy con nhóc khóa dưới, nhanh chân chạy đến chỗ của em. Em dịu dàng nói tiếng chúc mừng, sau đó ôm chặt lấy tôi một cái. Tim tôi như muốn ngưng đập, thậm chí hai tai còn nghe rõ vài lời trầm trồ của mọi người xung quanh. Tôi vui đến mức muốn nhảy cẫng lên, dang rộng hai tay xiết chặt em vào lòng.

Ngày hôm đó, lần đầu tiên chúng tôi cùng nhau đi đến một quán rượu. Cả hai ngồi ở trong góc vắng người, cùng nhau uống, vui vẻ trò chuyện. Trong cơn say, tôi không làm chủ được hành động của mình, tôi đột nhiên ôm lấy em, hôn thật thắm thiết. Ha, nhắc đến thật ngại, nhưng cũng thật hoài niệm. Đến bao giờ mới bắt gặp được khoảnh khắc ấy trong cuộc đời thêm một lần nữa... Người người qua lại, tôi vẫn ôm chặt lấy em mà hôn, em cũng không khước từ, vòng tay quấn chặt lấy tôi. Như thể trên đời này chỉ còn có tôi và em, như thể xung quanh chẳng có bất kỳ ai tồn tại. Chúng tôi đã bắt đầu một mối quan hệ chính thức như thế đấy.

Và rồi, tôi học Đại học ở một ngôi trường nhỏ trong thành phố. Em vẫn học cuối cấp ở trường cũ của em, cách khá xa chỗ tôi. Khi ấy, chúng tôi làm gì có điện thoại để liên lạc, cuối tuần được nghỉ, tôi lập tức lại lên xe buýt để đến thăm em. Mỗi lần gặp mặt đều quấn quýt lấy nhau không muốn rời... Khi ấy chúng tôi đơn thuần thật, nghĩ đến đã cảm thấy vô cùng ấm cúng. Có một khoảng thời gian ngắn tôi đã từng nghĩ rằng, giá mà mình có thể quay lại cái thời điểm hạnh phúc ấy thêm một lần nữa nhỉ? Liệu có thể thay đổi điều gì đó quan trọng trong cuộc đời, hoặc đơn thuần chỉ là ghi nhớ khoảnh khắc ấy kỹ hơn một chút. Tôi ước em có thể biết được, tôi đã yêu em nhiều đến nhường nào.

Chúng tôi đều khá nghèo, miễn cưỡng một chút thì có thể gọi một tiếng là tạm đủ sống. Chỉ là không có chút gì dư dả, thỉnh thoảng cũng sẽ rơi vào chật vật. Tôi học Đại học, học phí vô cùng tốn kém, nhưng vẫn muốn cho em một thứ gì đó. Dẫu nghèo, nhưng tôi vẫn muốn giành những thứ tốt đẹp nhất cho em. Em không có gia đình, không có người thân. Tôi chưa từng nói với em, nhưng tôi đã tự hứa với lòng mình sẽ sớm cưới em, lo cho em ăn học. Tôi yêu em nghiêm túc và chân thành, không phải yêu chỉ vì sự rung động.

Khi ấy, có một khoảng thời dài, cuối tuần tôi đã không về thăm em. Tôi tìm được một công việc làm đến tận tối mịt, chính vì vậy nên chẳng thể nào đón xe buýt được nữa. Nhưng thay vào đó, lương rất khá. Tôi có thể mua cho em một món gì đó tốt tốt, hoặc là cho em tiền tiêu vặt chẳng hạn.

Hôm ấy, tôi về nhà. Gọi là nhà, nhưng thực chất chỉ là một phòng thuê cũ kỹ với cái giá rẻ bèo nhất ở đây. Tôi lục đục mở cửa, chợt nhận ra phía sau có tiếng động. Vừa quay mặt lại, bóng đen nọ đã phóng đến ôm chầm lấy tôi. Amie khóc, khóc rất to, vừa khóc trách móc tôi.

"Anh đã đi đâu thế... Em thực sự nhớ anh lắm! Sao anh không đến tìm em..."

Em nước mắt nước mũi tèm lem, trong khi tôi vẫn đang cố gắng dỗ dành. Tôi vui mừng lắm khi được gặp lại em, nhưng trong lòng cũng đã vô cùng xót xa khi trông thấy em mặc một chiếc áo mỏng tanh giữa thời tiết lạnh giá thế này. Tôi đưa em vào nhà, lấy chiếc áo dày nhất mà mình có cho em mặc. Dáng người em nhỏ bé, chiếc áo bạc màu cũ kỹ của tôi thì rộng thùng thình, em cười tít mắt, sau đó lại sà vào lòng tôi. Tôi nhớ em đến muốn phát khóc.

Hôm ấy, tôi nhường em ngủ trên giường, tôi thì trải một tấm chăn, nằm dài ở dưới đất. Thường ngày tôi sẽ rất nhanh đi vào giấc ngủ, nhưng hôm nay lại không như thế. Chỉ cần nghĩ đến em đang nằm rất gần, tôi lại không tài nào chợp mắt được. Thêm một lúc, tiếng em khe khẽ kêu lên trong không gian tĩnh mịch.

"Anh ơi..."

"Ơi, anh đây..."

Em cúi xuống, đưa đôi mắt to tròn nhìn tôi, thỏ thẻ:

"Em... lạnh lắm. Em xuống nằm với anh được không?"

"Sao cơ?"

Tôi hơi bất ngờ với đề nghị này của em, nói đúng hơn là sửng sốt, cứ thế mà tròn xoe mắt không dám lên tiếng. Em bướng bỉnh bung chăn ra, không nói không rằng nhào thẳng xuống lòng ngực tôi, khiến tôi giật mình kêu hự một tiếng. Em dùng chiếc chăn tôi đang đắp, đắp kín cho cả hai, sau đó lại rúc vào lòng tôi, vờ như đã ngủ rất say. Tim tôi giống như đã bị em cào đến mềm nhũn. Tôi ôm chặt lấy em vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc với mùi hương dìu dịu quen thuộc. Chúng tôi cùng nhau đi vào giấc ngủ, dưới sàn nhà lạnh lẽo và chiếc chăn bé tí.

Từng kỷ niệm giữa tôi và em giống như là một cuộn phim cũ. Cuộn phim ấy rõ ràng không dài, nhưng lại cứ mãi lặp đi lặp lại trong đầu thật nhiều lần. Mãi đến rất lâu về sau khi tôi đã trưởng thành, vẫn không thể ngừng nhớ về em.

Trước kia, tôi cứ tưởng rằng tôi và em sẽ mãi mãi hạnh phúc như thế. Tôi cứ tưởng rằng tôi yêu em nhiều như vậy là đủ để có thể bên em cả đời. Chỉ là tôi không ngờ, sớm không đến, muộn không đến, ba ruột của em lại xuất hiện vào đúng thời điểm em tốt nghiệp Đại học. Ông muốn mang em đến thành phố X, thành phố rộng lớn với nhiều ước mơ đang chờ đợi em.

Khi ấy, tôi nhớ em đã vô cùng khó xử. Tôi đã từng vùng vằng ích kỷ muốn giữ lại em bên mình, chỉ là sau đó lại trông thấy em bật khóc. Em khóc vì mình chẳng thể quyết định điều gì để mọi thứ thật trọn vẹn. Tôi không muốn em khóc, tôi sợ nhất chính là trông thấy bộ dạng yếu mềm đó của em. Tôi thề là tôi chỉ muốn cô gái mình yêu luôn luôn vui vẻ... Chính vì vậy, sau rất nhiều đêm trằn trọc, tôi đã bảo em hãy rời đi.

Chúng tôi bên nhau không lâu, nhưng đủ để cả hai hiểu nhau. Em biết điều tôi lo lắng là tương lai của em, tôi biết điều em đang lo lắng là tôi. Tôi đã nói với em rất nhiều thứ, đưa ra với em rất nhiều hứa hẹn. Tôi bảo em rằng hãy để lại cho tôi địa chỉ, và cố gắng đợi tôi một vài năm, tôi nhất định sẽ đến tìm em, bằng mọi giá. Tôi đã mất cả đêm để khuyên em, cũng đã nhìn thấy rất nhiều giọt nước mắt của em. Em yếu đuối đến mức khiến cho tôi đau lòng.

Năm đó, em thực sự đã cùng ba ruột của em rời đi. Chúng tôi đã có một cuộc chia ly đẫm nước mắt, em ôm tôi thật chặt, tôi giữ em trong lòng thật lâu. Em luôn miệng bảo tôi phải đến tìm em đấy, em nói nhất định sẽ đợi được. Giây phút đó, tôi đã tự hứa với lòng mình rằng khoảng thời gian về sau phải cố gắng gấp mười lần so với trước đây.

Thời gian cứ như vậy trôi qua. Cuộc sống của tôi từ hôm đó đã không còn bóng hình của em nữa. Tôi không biết em thế nào, chỉ biết bản thân mình sống như đang héo mòn vậy. Tôi đã tự hứa sẽ chăm chỉ gấp mười lần trước đây, nhưng hiện tại tôi chỉ mang một bộ dạng uể oải đến cùng cực. Tôi thực sự vô cùng, vô cùng nhớ em. Thậm chí, nhìn vào một trạm xe buýt lạ lẫm cũng nhớ đến em, nhìn hai người nào đó nắm lấy tay nhau cũng sẽ nhớ đến em. Mỗi khi đi làm trở về, tôi sẽ lại nhớ đến cái đêm mà em đến tìm tôi, tôi nhớ chúng tôi đã cùng nhau ngủ ở dưới sàn nhà lạnh lẽo. Tôi nhớ em lắm, nhớ rất nhiều, nhớ đến phát điên.

Và rồi, tôi từ từ cũng đã có thể vượt qua giai đoạn yếu lòng đó. Tôi đang cố gắng lên từng ngày, cố gắng vì tương lai của chúng tôi. Tôi học từ sáng cho đến chiều, tối lại không ngừng quần quật làm thêm. Tôi ngày ngày đều chăm chỉ, và ngày ngày đều nghĩ về em. Tôi chẳng có bức hình nào của em cả, cũng chẳng có đồ vật nào làm kỷ niệm. Thứ tôi có, duy nhất chỉ là trái tim này, và một nỗi nhớ em đến nồng nàn.

Năm đó, tôi đã dành dụm được nhiều tiền. Tôi không mua nhiều quần áo mới, cũng không chuyển sang một căn hộ nào đó tốt hơn cái nơi tồi tàn này. Tôi sợ, sợ một ngày nào đó em quay lại tìm tôi, lại tìm không thấy. Tôi sợ em sẽ lại nức nở bật khóc, tôi lo em sẽ sợ hãi khi không nhìn thấy tôi. Đã hai năm rồi, tôi vẫn yêu em nhiều như thế. Tôi từ chối mọi lời tỏ tình, chỉ để trọn vẹn mà yêu em. Chỉ một năm nữa thôi, em chỉ cần đợi tôi thêm một năm nữa, tôi nhất định sẽ đến tìm em.

Trong trí nhớ của mình, năm ấy tôi là một thằng tính tình không được kỹ lưỡng. Huống chi trong cái phòng thuê chật hẹp đấy, tôi sống cũng không được ngăn nắp. Thời sinh viên tôi bộn bề lắm, việc học và cả đi làm, tôi ở bên ngoài còn nhiều hơn là tôi về nhà. Chính vì vậy, chả mấy khi trông căn nhà gọn gàng được một chút. Nhưng mà, góc riêng cạnh giường ngủ, có một chiếc bàn rộng chưa tới một dang tay, ngăn tủ đầu tiên là ngăn tủ gọn gàng nhất trong nhà. Độc nhất chỉ chứa vài ba quyển sách, cùng tờ giấy úa màu ghi địa chỉ của em ở thành phố X. Đó là dòng chữ mà tôi đã thuộc làu làu, nhưng tôi vẫn giữ nó thật kỹ. Đó là chữ viết tay của em, là thứ duy nhất mà em còn để lại. Mỗi khi nhớ em, tôi có thể nhìn lấy nó một chút, sau đó lại cuộn tròn mình trong chăn, mơ về những ngày tháng tốt đẹp sau này của cả hai.

Thời khắc chờ đợi bấy lâu cũng đã đến, cuối cùng tôi cũng đã tốt nghiệp rồi. Tôi ước em có thể trông thấy được khoảnh khắc này, tôi có thể hình dung được nụ cười của em, vòng tay của em ôm chặt lấy tôi giống như năm nào. Tôi nhìn những cậu bạn khác tay trong tay với cô gái của họ, đột nhiên lại cảm thấy chạnh lòng. Thực sự, tôi nhớ em da diết.

Tôi bắt đầu kế hoạch đi tìm em ngay sau ngày hôm đó. Tôi đã dự định tất cả rồi, dù sao tôi cũng chẳng có gì để lưu luyến ở đây. Tôi trả lại căn phòng thuê này, và mọi thứ cần thiết tôi đều sẽ mang đến thành phố X. Tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới cùng em, với số tiền mà mình đã dành dụm trong ba năm qua. Tôi tự tin mình sẽ tìm được việc làm, có thể nuôi sống em cả đời. Tôi thề sẽ bù đắp cho em trong khoảng thời gian chúng tôi rời khỏi nhau.

Cả đêm ngồi trên tàu lửa, tôi đã không ngừng cảm thấy hạnh phúc. Người người đều say trong giấc ngủ, riêng tôi và đôi mắt của mình vẫn ngập tràn mong đợi. Rằng thêm một vài giờ đồng hồ nữa thôi, tôi đã đến thành phố mà em đang sinh sống. Tôi sẽ gặp lại được em, và được ôm chặt em vào lòng. Khung cảnh bao nhiêu năm qua xuất hiện trong giấc mơ, sau cùng cũng đã sắp thành sự thật.

Cả đêm tôi không ngủ, chính vì thế nên đến khi xuống tàu, tôi đã vô cùng uể oải. Tôi bắt một chiếc taxi, đọc cho họ nghe một dòng địa chỉ mà tôi đã thuộc nằm lòng từ ba năm về trước. Xe lăn bánh, lòng tôi bắt đầu phấn khởi trở lại. Tôi xiết chặt vali trong tay, nhìn ra đường lộ đông đúc. Phải chăng em cũng đã từng đi qua nơi này, đã từng xuất hiện ở đây? Cũng từng nhớ đến tôi khi trông thấy rất nhiều người như thế?

Đoạn đường ngắn hơn tôi nghĩ, xe dừng ở một căn biệt thự rất lớn. Đúng là địa chỉ này rồi. Tôi ngước đôi mắt bé nhỏ của mình, nhìn lên căn biệt thự cao thật cao. Chiều ngang của cửa cổng có khi còn rộng gấp năm, sáu lần chiều dài phòng thuê cũ của tôi. Nhiều năm qua em đã sống ở đây sao?

Tôi loay loay trả đủ tiền cho người tài xế lớn tuổi, sau đó hì hục định kéo vali xuống. Tôi chẳng biết tự khi nào, bóng dáng một cô gái trẻ từ trong căn biệt thự ấy đã đi ra ngoài. Cô ấy bắt một chiếc taxi, trèo lên rồi rời đi rất nhanh. Tôi thì sững sờ ra đấy...

Suýt nữa thì không nhận ra em.., Cô ấy chẳng phải là Amie đấy sao? Dẫu trông có chút lạ lẫm, nhưng tôi đã hoàn toàn nhận ra em khi chiếc taxi đã đi xa được một chút. Nhanh như chớp, tôi trèo lại vào trong xe:

"Chạy theo chiếc xe kia giúp tôi."

Taxi lại lăn bánh, tôi luôn miệng hối thúc tài xế chạy nhanh hơn vì sợ mình sẽ không đuổi kịp em. Tim tôi đập thình thịch, cảm giác được em đang ở rất gần khiến tay chân tôi luống cuống. May thật, tôi còn sợ chúng tôi sẽ thất lạc nhau, em sẽ lại đợi tôi thêm một khoảng thời gian dài nữa.

Cứ như thế, thêm nửa giờ đồng hồ. Chiếc taxi của em cũng đã dừng ở một trung tâm mua sắm lớn, và em bước xuống xe. Bấy giờ tôi mới có thể trông thấy rõ được dáng hình đầy nhung nhớ ấy. Em mặc một chiếc váy bó sát màu đỏ nhung, trông em cao hơn trước đây nhiều rồi. Gương mặt em tôi không thấy rõ lắm, nhưng đủ để cho tôi nhận ra đó đích thị là em. Mái tóc em dài, nâu và xoăn bồng bềnh, em đưa tay vẫy vẫy với một đám người nào đó. Và rồi, em cùng bạn của em vui vẻ tiến vào trong.

Tôi lại nhanh chóng trả thêm tiền, sau đó phóng ngay xuống xe. Tôi đã đuổi theo, đã cố chạy rất nhanh vào trung tâm mua sắm. Chỉ là, lúc này xung quanh đâu đâu cũng là người, tôi chẳng còn trông thấy em và đám bạn em nữa. Sau một lúc chần chừ, tôi quyết định sẽ đứng ở trước cửa lớn này đợi em. Đây là cách dễ dàng nhất để gặp lại em, nếu tôi cứ như vậy chạy đi tìm kiếm, có khi em sẽ đi về mà tôi chẳng hay biết mất.

Em đợi tôi ba năm rồi, tôi đợi em một lúc thì có là gì chứ.

Một tiếng trôi qua.

Hai tiếng...

Ba tiếng đồng hồ.

Tôi đã ngồi ôm chiếc vali cũ trước trung tâm mua sắm gần bốn tiếng, đưa mắt nhìn cẩn thận từng người, mãi vẫn chưa trông thấy em. Lòng tôi sốt ruột lắm, rốt cuộc tại sao lại lâu như vậy? Có phải chuyện gì đó đã xảy ra với em hay không? Thấp thỏm không yên, đứng lên rồi lại ngồi xuống. Tôi mang bộ dạng đó kiên trì ngồi đợi em, dù từ hôm qua đến giờ tôi đã chẳng ngủ được chút nào cả.

Cuối cùng, tôi cũng đã trông thấy em bước ra từ trung tâm mua sắm, trên tay đầy rẫy những túi đồ lớn nhỏ. Em đi cùng đám bạn của mình, và trông em là xinh đẹp nhất. Đôi mắt tôi sáng rực, vội vàng đứng dậy, mỉm cười nhìn lấy em. Chỉ là dường như em chẳng trông thấy tôi, cứ như vậy mà lướt qua. Tôi sững sờ một chút, sau cùng mới nhận ra mình không thể bỏ lỡ khoảnh khắc này. Tôi nhanh chóng đi theo phía sau em, lớn tiếng gọi:

"Amie!"

Em đột ngột dừng lại, quay đầu ngơ ngác nhìn tôi, và đám bạn em cũng thế. Lòng tôi như vỡ òa, đến cuối cùng tôi cũng đã có thể đợi được khoảnh khắc này. Tôi tiến gần em thêm vài bước, từ từ nhìn rõ được gương mặt của em. Nụ cười trên môi tôi cũng dần lắng xuống, khi phát hiện ra thái độ xa lạ của em.

À... Trông em khác xưa nhiều rồi. Có rất nhiều thứ tô điểm trên gương mặt của em. Gương mặt trắng nõn, đôi má cam hồng dịu dàng với hàng mi dài cong vút. Đôi môi đỏ ửng đậm màu sắc sảo, em chẳng còn nét xinh xắn, ngây thơ và non dại giống như năm ấy nữa. Sao tôi lại cảm thấy bất an thế nhỉ? Đột nhiên tôi lại cảm thấy, tôi và em khác biệt vô cùng, xa vời vô cùng...

Em ngây người nhìn tôi một lúc, sau đó thản nhiên cất giọng nói:

"Anh vừa gọi tôi sao?"

Tôi có hơi giật mình, sau đó bối rối đáp lại em.

"Em... em không nhớ anh à?"

Em nhíu mày, sau đó nhìn chằm vào tôi bằng ánh mắt kỳ lạ một lúc. Cuối cùng sau một lúc, đôi chân mày đó cũng dãn ra, em giống như vừa nhớ ra một điều gì đó trong đống ký ức cũ kỹ bị bỏ quên nhiều năm của mình.

"À... Jeon Jungkook?"

Tôi mừng rỡ, đáp lại em:

"Đúng vậy, là anh đây. Anh là Jeon Jungkook."

Bất chợt, em hơi giật mình, ánh mắt em thấp thoáng sự bối rối lẫn khó xử. Em dường như đã chẳng có chút mong đợi nào trong cuộc gặp gỡ này. Em đã chẳng giống như tôi.

"Anh... Tìm tôi có việc gì không?"

Giây phút ấy, tôi gần như bất động. Tim tôi như chùn xuống, một khoảng không cô quạnh chen vào lòng.

Dường như là, em quên mất hứa hẹn của chúng tôi rồi, em chẳng còn là cô gái năm nào đã yêu tôi nữa. Tôi chẳng thể nhớ rõ giây phút đó mình đã hụt hẫng nhiều bao nhiêu, chỉ biết là một vài năm sau này, mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng ấy vẫn có thể khiến cho lòng tôi nặng trĩu.

Tôi đã từng nghĩ ra muôn vàn cảnh tượng cùng em gặp gỡ, chỉ là chưa từng nghĩ đến cảnh tượng đau lòng này. Tôi đã hi vọng mình được gặp lại em, hi vọng từng ngày và từng giờ. Đến thời điểm được gặp lại, đối diện với sự thờ ơ này tôi cũng chẳng biết mình nên làm gì nữa. Chẳng thể ngờ được em lại từ bỏ tôi nhanh như vậy, trong khi tôi đã khăng khăng với chính con tim mình rằng sẽ ghi nhớ em cả đời.

Khoảng thời gian ba năm không dài cũng không ngắn, nhưng những tháng ngày đó, tôi đã vì em mà sống, vì em mà tồn tại. Tôi mỗi ngày đều nghĩ về em, và tôi cho rằng em cũng thế. Tôi không thể bộc bạch hết sự hụt hẫng và mất mát của con tim này, tôi chỉ biết, từng hơi thở của mình chẳng còn ổn định được nữa.

Tôi đã từng cố gắng rất nhiều để có thể xứng đáng với em, cố gắng để có thể nuôi em cả đời. Nhưng đến cuối cùng, tôi vẫn chỉ có thể là một kẻ ngu ngốc ngước nhìn em ở trên cao vời vợi. Em là một điều gì đó vô cùng xa xỉ, còn tôi chỉ là một kẻ may mắn từng được thoáng qua.

Em không nhìn thẳng vào mắt tôi, cứ như vậy mà né tránh. Im lặng một lúc, đến khi đám bạn của em cũng có chút ồn ào, em mới bình tĩnh hỏi tôi:

"Anh muốn nói gì với tôi à?"

Tôi giật mình, giống như bản thân vừa từ những tháng năm thời niên thiếu quay trở lại đây. Tôi mơ hồ nhìn thẳng vào gương mặt gượng gạo của em, em lại thêm một lần đưa mắt né tránh. Tôi nâng khóe môi mình lên, một nụ cười không tự nguyện.

"Không có gì cả." Tôi chua chát nói "Chỉ là đã lâu không gặp, trông em khác trước quá, màu son cũng thay đổi nhiều rồi..."

Đúng vậy, màu son đỏ sẫm nổi bật của em, điều khiến tôi hình dung rõ ràng nhất việc em đã không còn là cô gái ngày xưa nữa. Năm ấy, gương mặt đơn thuần không chút gì tô điểm, em bật khóc giữa chiều thu năm ấy, đầu tóc và quần áo dính đầy cát bụi... Em đã đi vào lòng tôi bởi những điều giản dị như thế đấy, và khiến tôi yêu em nhiều đến mức cả cuộc đời đều muốn dành cho em. Thế mà, em lại chẳng cần cuộc đời của tôi, em chẳng cần một trái tim chân thành đã vì em mà nỗ lực tồn tại.

"À..." Em gật gù, sau đó lúng túng vẫy vẫy tay "Nếu không có gì quan trọng... thì tôi đi nhé. Tạm biệt."

Và rồi, em lập tức quay người bỏ đi, mặc kệ tôi ở giữa lòng thành phố không một người quen biết. Có lẽ, em như trút được hết gánh nặng. Có lẽ em thực sự cảm thấy dễ chịu khi không có sự tồn tại của tôi. Tôi nghe rất rõ lời xì xào bàn tán xung quanh em, cả lời em lúng túng giải thích rằng chúng tôi chỉ là những người bạn cũ.

Bạn cũ sao? Ha...

Hóa ra giữa chúng tôi cũng chỉ có vậy. Bắt đầu bằng một lời "xin chào" đầy rung động, và kết thúc bằng một câu "tạm biệt" không chút lưu tình.

Tôi cúi mặt cười khổ. Kết cục của việc đem cả tim gan để yêu một người đấy sao?

Có ai có thể hiểu được cảm giác này của tôi không? Tôi cứ ngỡ, lần đầu tiên biết yêu này cũng sẽ là lần cuối cùng. Tôi cứ ngỡ, sự chân thành khi yêu trong trái tim của mỗi người là giống nhau. Đều muốn hi sinh, đều nhung nhớ, và đều thật tâm như nhau cả. Tôi chỉ mãi loay hoay thay đổi chính mình sao cho tốt đẹp hơn. Nào đâu biết được, em tự bao giờ cũng đã loay hoay để vứt bỏ đoạn tình cảm dư thừa này mất rồi.

Năm ấy, quả thực tôi có quyền trách em. Tôi có thể trách em rằng tại sao lại bạc tình với tôi như thế. Chúng tôi đã từng yêu, và tôi tốt với em vô cùng. Chưa có gì trong tay, tôi đã có ý định cưới em. Chưa có gì trong tay, tôi đã muốn lo cho em ăn học, nuôi em cả đời. Tôi đã thương em, trọn vẹn một chữ thương, nhưng cuối cùng em lại vì những thứ phù phiếm mà chẳng cần đến nó nữa. Tôi đương nhiên có quyền trách chứ. Nhưng tôi đã không. Tôi trách em để làm gì nữa... Vốn dĩ hứa hẹn năm ấy, có thể đối với em chỉ là một hình thức lịch sự của câu chào tạm biệt. Chỉ có thể trách bản thân tôi tự mình ôm mộng, tự mình đa tình.

Những năm tiếp đến, tôi vẫn sống và làm việc ở tại thành phố X này. Vừa mong cô gái sau này tôi gặp được sẽ giống như em, lại vừa sợ cô gái ấy sẽ thực sự giống như em. Vừa khiến tôi rung động, vừa khiến tôi yêu, lại vừa khiến tôi đau lòng. Gieo vào tim tôi một hạt giống, rồi lại thẳng thừng nhổ tận gốc rễ. Mối tình đầu của mỗi người đau thương đều không giống như nhau, nhưng chung quy cũng đều là đau thương cả. Thỉnh thoảng, tôi cũng sẽ gặp lại em giữa dòng người đông đúc. Em ngượng ngùng né tránh rồi lại nhẹ nhàng lướt qua tôi như hai con người xa lạ. Em xinh đẹp thật, nhưng sẽ không bao giờ xinh đẹp giống như em của năm ấy nữa. Sắc môi đỏ sẫm vô cùng quyến rũ, nhưng chỉ có thể làm cho chúng tôi cảm thấy xa lạ hơn thôi.

Về sau, tôi cũng thử trải qua thêm một vài mối tình, nhưng kết quả là chẳng đi được đến đâu cả. Đôi lúc ngẫm nghĩ lại, không ít lần tôi đã tự hỏi bản thân mình. Rằng nếu có thể quay ngược thời gian, tôi có muốn trở về ngày em cùng ba của mình rời đi hay không. Chẳng hạn như để giữ em lại, thay đổi một điều quan trọng gì đó trong cuộc đời, hay đơn giản chỉ là ghi nhớ kỹ hơn một ký ức đẹp đẽ... Nhưng suy cho cùng, câu trả lời tôi nên chọn là không. Tôi sẽ chẳng thể thay đổi được gì, và cũng chẳng nên ghi nhớ điều gì nếu tình cảm của chúng tôi ngay từ đầu đã chẳng kiên định giống như nhau.

Nếu thực sự có thể quay ngược thời gian, tôi muốn trở về mùa thu năm ấy hơn.. Cái năm lá vàng rơi kín mặt đường, từng cơn gió lạnh run người phả vào gáy, tôi chỉ đơn thuần giúp em đuổi đám người xấu kia đi thôi. Không có cái nắm tay đầu tiên trong cuộc đời, không có rung động, không có yêu nhiều đến thế, và cũng không có mở đầu cho một mối tình đầy dang dở. Tôi và em sẽ mãi là những con người xa lạ. Em không vì tôi mà mặc chiếc áo mỏng tanh đi một đoạn đường xa, bật khóc ôm chầm lấy tôi trong một đêm đầy giá lạnh. Tôi cũng sẽ không vì em mà ba năm dài bươn chải, chắt chiu từng đồng và mơ về một tương lai xa vời vợi. Cứ như thế, chúng tôi ngày ngày ở con phố nghèo khó đó, lướt qua nhau như những con người đúng nghĩa xa lạ. Không gặp gỡ, không chia ly cũng không tương phùng.

Cứ như vậy, không có một khởi đầu nào, mãi mãi về sau cũng sẽ không có ai phải gánh vác đau thương.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro