oneshot | Biển và Ayan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Biển và Ayan

[AU&OOC, maybe]



...



Trong tấm ảnh, là một cậu con trai đang đứng bên cạnh biển.

Gương mặt với ánh nhìn hướng thẳng về phía trước. Đôi môi màu hồng nhạt khẽ mỉm cười để lộ ra những chiếc răng sáng trắng. Đôi con ngươi màu đen thẫm. Có một chút rụt rè trong hai cánh tay thả lỏng bên thân người. Cái bóng mảnh khảnh trải dài trong nắng. Dường như đã về chiều, vì bầu trời sau lưng cậu ta có những đàn chim bay qua. Tiếng vỗ cánh của chúng xuyên qua gió, đập lên đầu những con sóng. Những con sóng bỏ biển khơi, nối tiếp nhau chạy vào đất liền, rập rờn mơn man ghềnh đá. Phía bên trên đại dương là một khoảng không xa thẳm, mây trắng chảy tràn.

Điều khiến người ta đau khổ nhất khi xem lại những tấm ảnh cũ chính là vẻ đẹp đã đứng lại vĩnh viễn của thời gian. Sự yên lặng ẩn sâu bên trong vẻ đẹp ấy, dần hiện lên từng chút một theo những động chạm lặng lẽ của bàn tay ta. Cậu nhớ rằng trong khoảnh khắc đó mình đã không thở. Đây là nơi thế giới thu mình lại, nhỏ như một hạt cát, mỏng như một sợi tóc, dễ tan hơn cả con sóng biển vừa sinh ra.

Thế nên, trong khoảnh khắc đó cậu đã chẳng thể nào thở được.

Cuối cùng, ngón trỏ ấn nhẹ vào nút bấm, nhả ra một tiếng "tách", và nghe tiếng phim chạy. Ngưng đọng lại cả rồi.

Con người đó xoay mặt về phía cậu và mỉm cười. "Đã xong chưa Akk?" Giọng cậu ta lẫn vào trong tiếng sóng, nghe chao đảo một cách lạ lùng.

Akk giơ tay ra dấu OK, đáp lại một câu đơn giản, "Ok rồi nhé. Đẹp cực kỳ luôn bạn ơi!"

Trên đầu họ, một áng mây ánh bạc trôi ngang.


~*~


Họ gặp nhau lần đầu tiên vào tháng Bảy. Giữa mùa hè. Khi ánh nắng chói chang nhất đã chiếm trọn thành phố miền ven biển bằng tất cả vẻ gay gắt và bỏng rãy của mình.

Bầu trời luôn luôn xanh. Một màu xanh tuyệt đối và sạch sẽ. Hoặc giả, từ ô cửa sổ bị che khuất bởi tán lá cổ thụ bên ngoài, Akk không thể nhìn thấy một cái gì khác. Vào buổi sáng, dãy nhà trong khu phố luôn hiện ra với một vẻ say ngủ và yên tĩnh thường thấy. Đó là thời gian cậu thích nhất trong ngày. Mọi thứ sau khi rã ra trong đêm tối sẽ dần gom tụ lại hình dáng ban đầu khi buổi bình minh bắt đầu hiện lên.

Từ đầu mùa hạ, khách du lịch đã đổ về thành phố biển yên ắng này. Họ xuất hiện như những chú mèo. Nhẹ nhàng và khéo léo. Biết hoà nhập và tôn trọng quang cảnh nơi đây. Giả như ngôn ngữ họ nói không khác biệt, màu sắc của mắt và tóc không khác biệt, thì cũng chẳng ai nhớ rằng, thành phố có du khách.

Akk thường ra ngoài vào buổi chiều, sau khi cậu đã làm xong phần bài tập trên lớp và cần loanh quanh đâu đó hít thở chút không khí trước khi lại trở về và ở lì trên căn gác nhỏ của mình đến hơn nửa đêm.

Cậu đi qua một khu phố cổ, trông thấy bên vệ đường, trước một nhà nghỉ bình dân, có một nhóm khách du lịch đang túm tụm quanh một gốc cây ngô đồng Pháp cao lớn. Bản lá của nó to đến mức khi có mưa, âm thanh tạo ra không khác gì tiếng sóng. Rào rạt và một chút u buồn. Ngô đồng Pháp trong cơn mưa luôn khiến Akk nghĩ đến biển. Cậu có cảm tình với nơi đó. Chỉ đơn giản là đứng ở xa và ngắm nhìn. Đôi khi, ghen tỵ với khoảng trời bao la mà biển có được. Muốn nó chia sẻ một ít cho mình. Dù gì, cậu cũng chỉ là một thằng con trai mười lăm tuổi đang ở nhờ nhà người khác mà thôi.

Ngày hôm đó, sau khi đứng nhìn đám đông du khách làm dáng chụp ảnh bên cạnh cây ngô đồng, Akk đã đi qua hết thảy năm con phố lớn. Cậu không ghé qua bất cứ cửa hàng nào. Cũng không hề ngừng chân nghỉ mệt ở băng ghế ngoài công viên. Chỉ có hai lần ngừng lại ở máy bán nước tự động để mua Cola. Việc cậu thật sự làm vào ngày hôm đó chỉ là đi trên phố. Và khi đã thấm mệt, cậu mới nhận ra mình đang đứng trước một quán mì đã đóng cửa. Bên ngoài tiệm mì có một băng ghế dài. Akk bước đến gần và trải áo khoác của mình xuống. Sau đó, cậu nằm lên, cố gắng rúc tay chân vào cơ thể của chính mình. Khi mi mắt bắt đầu trĩu nặng, cậu chợt nghe thấy tiếng sóng. Trong ánh đèn đường trắng xác, những chiếc lá ngô đồng Pháp biến thành những con sóng nhỏ. Chúng vui vẻ hát điệu nhạc của riêng mình cho cậu nghe. Và Akk đã mơ một giấc mơ về biển.

Cậu ở bên trong biển. Bước đi, tung tẩy, nhẹ nhàng.

Căn gác nhỏ nơi cậu từng trú thân trước đây mọc ra bốn chiếc chân lớn. Nó khua chân cẳng loạn xạ trên mặt đất, đi tìm Akk. Căn gác nhỏ có cái miệng thật là to. Cứ làm ầm ĩ cả lên ở những nơi nó đi đến. Cuối cùng, dần mục nát trong những cơn mưa và sụp xuống bên đường như một đống xà bần làm ảnh hưởng vẻ mỹ quan đường phố.

Akk ở bên trong biển, vẫy vẫy tay chào nó. Tạm biệt, tạm biệt. Môi cậu mặn chát khi câu nói đầu tiên vừa thốt ra. Nước biển luôn luôn mặn, cậu quên mất điều đó.

[Ê mày, sao lại nằm đây ngủ thế này? Sẽ bị cảm lạnh đó.]

Akk cảm thấy má mình âm ấm. Tiếng sóng bên tai cậu đã im bặt từ lúc nào. Cái mùi tanh nồng của biển cũng không còn quá đậm. Thay vào đó, là một vị ngọt gắt khiến cậu liên tưởng đến những món ăn quá nhiều sữa. Và chờ đã, một ai đó đang càu nhàu một cái gì đó bên tai cậu thì phải?

[Nè mày ơi, quán người ta sắp mở cửa rồi, mau mà dậy đi chứ?]

Tông giọng nói trở nên lớn hơn, có thêm chút giận dỗi. Và vai cậu bắt đầu bị lay nhẹ, rồi dần dần mạnh hơn. Akk chậm chạp mở mắt ra. Trước khi cậu có thể nhìn rõ bất cứ vật gì xung quanh mình, một tiếng "suỵt" khẽ đã vang lên cùng lúc một ngón tay của ai đấy đặt nhanh trên môi cậu. Nó có mùi sữa ngòn ngọt như trong giấc mơ khi nãy của Akk.

"Ô hô, cuối cùng cũng chịu tỉnh dậy rồi đó hả? Chờ thêm chút nữa thôi là chủ quán lấy chổi quét đi luôn rồi đấy!"

Tiếng nói phát ra từ gương mặt kề sát bên cạnh cậu. Rồi đứa con trai ấy mỉm cười. Cậu ta hẳn là một phù thuỷ. Akk nghĩ. Cậu nhìn thấy mùa hạ của thành phố ở cả trên nụ cười ấy. Rồi người nọ tự chỉ vào bản thân mình và nói.

"Ayan, nhưng có thể gọi thân mật hơn là Aye nhé."

Mặt trời vẫn chưa lên. Cây ngô đồng phía trước tiệm mì ướt sũng sau một đêm dầm mình trong mưa. Nhưng phương trời xa xa đã hiện ra những vệt sáng màu hồng nhợt yếu ớt. Thành phố như một gã khổng lồ cô đơn đang nhìn ngắm bình minh lên chỉ một mình.

Họ nhìn nhau một lúc lâu. Akk liếc nhìn Ayan, rồi đảo nhanh mắt xuống ngón tay đang yên vị trên môi mình. Kẻ đối diện cũng đưa mắt nhìn theo, thay vì tỏ ra lúng túng vì cử chỉ sỗ sàng của mình, cậu ta lại chỉ điềm nhiên rút tay về như chẳng phải việc gì to tát.

Khi đó, Akk mới ngập ngừng lên tiếng.

"Xin lỗi, tui ngủ quên mất. Cám ơn cậu đã gọi tui dậy giùm nha."

Một ánh nhìn tinh nghịch hiện lên gương mặt của cậu trai ấy. Akk đưa tay gãi gãi đầu để che đi sự bối rối, sau đó mới ấp úng nói tiếp.

"Tui là Akk nha. Bạn bè ai cũng gọi tui như vậy hết đó."

"Akk hả?" Ayan lặp lại tên cậu, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới khắp người cậu. "Tui thấy cậu mặc đồng phục của trường trung học S, mà đó lại là trường tui sắp chuyển đến, nên mới..."

Giờ Akk mới nhận ra cậu bạn trước mắt đang khoác trên người một bộ đồng phục trông có vẻ lạ mắt. Nếu như cậu không nhầm, trường cũ của cậu ta và trường cậu đã đối đầu với nhau không ít lần trong các cuộc giao hữu hội thao. Hoá ra tên này là "gián điệp" do trường đó phái đến, sắp thâm nhập vào nội bộ trường cậu để nằm vùng sao?

"Errr, sao lại bày ra cái vẻ mặt như vậy!" Ayan chun mũi, "Tui chuyển trường là do hoàn cảnh gia đình nhé. Đừng có coi phim truyền hình nhiều quá mà tự drama lên nha."

"Thì tui đã nói gì đâu!" Akk hơi ngượng vì bị đối phương đi tỏng trong bụng. Cậu đứng vội dậy, chỉnh sửa quần áo trên người cho ngay ngắn. "Thế chắc cậu cũng tò mò về ngôi trường mình sắp chuyển đến lắm, đúng không?" Akk hỏi.

Ayan bật ngón trỏ, "Trúng phóc. Thế nên mới phải kiếm cớ làm quen, để còn hỏi thăm cậu nè. Có gì hay ho thì cậu kể tui nghe với."

"Chà, cậu cũng biết chọn người lắm đấy." Akk không khỏi hơi ưỡn ngực ra. "Chuyện do một thành viên trong CLB Thanh tra học sinh kể thì chắc chắn là đáng tin rồi, đúng không?"

"Quào, tui có nên ăn mừng vì đã hay không bằng hên gặp được cậu không nhỉ?" Ayan vung tay vẻ khoa trương. Còn Akk thì khoanh cả hai tay lại trước ngực rồi nghênh hẳn mặt lên. "Sáng suốt đấy bạn ạ."

Rồi cả hai cùng phá ra cười. Mặt trời tháng Bảy rải những tia nắng đầu ngày lên tóc họ. Những mái đầu trẻ trung và rạng rỡ của tuổi thiếu niên, cái thuở người ta dễ buồn dễ vui và dễ cả việc chấp nhận một ai đó bước đến bên cạnh mình.


~*~


Nhà Ayan cách nhà Akk hai con phố. Cậu sống một mình với cha. Cha cậu thường đi công tác xa. Ayan từ bé đã là đứa trẻ quen với việc sống một mình.

Sau khi dời đến nơi ở mới này, vừa ổn định xong nơi chốn và thủ tục nhập trường cho con, ông lại tiếp tục thói quen phiêu bạt của mình. Lần đó, ông đi hơn ba tháng mới về.

"Có sợ không?"Akk hỏi, trong giờ nghỉ giải lao, khi họ cùng ăn cơm hộp mang theo trên sân thượng của trường.

Ayan không đáp. Cậu đang bận rộn với việc cởi bỏ tất cả khuy của chiếc áo khoác ngoài.

Những tiếng ồn vọng lên từ sân chơi và các dãy lầu bên dưới. Mùa thu đó, khu rừng gần thành phố chứa đầy những cơn gió to. Chúng từ biển khơi cách đấy mười hai cây số, vượt núi đồi, xuyên qua những cánh rừng, mang theo vị mặn chát đến thăm dân cư của đất liền. Mọi thứ đều run lên vì gió. Tóc của bọn trẻ, mái bạt ngoài ban công những ngôi nhà hai tầng, quần áo phơi phấp phới trên sân thượng, tờ nhật báo cuộn tròn nhét qua cái cổng bé xíu của hòm thư,...

Ayan gắp một miếng súp lơ trong khẩu phần của Akk và để lại một miếng sườn nướng của mình vào đó.

"Tự tôi làm đấy nhé". Cậu ngậm đầu đũa trong miệng, hãnh diện nói.

"Ừm? Sao cậu lại cho tôi?" Akk ngẩng lên nhìn Ayan.

"Uầy, cậu ốm như một que tăm."

"Đừng gây chuyện chứ Aye? Cậu đừng nghĩ có thể chê bai người khác chỉ vì đã cho họ một miếng thịt sườn." Akk đáp lại một cách chậm rãi.

"Tôi vẫn đang suy nghĩ..." Ayan lơ đãng nhìn ra cảnh vật phía xa xa.

"...hối hận và muốn lấy lại sườn ư?"

"Đừng có cứ nghĩ tới sườn như vậy được không?"

"5555~ Chứ cậu đang suy nghĩ về chuyện nhân sinh đại sự lớn lao nào vậy? Kể cho bạn đây nghe với."

"Chắc là tôi có sợ..." Ayan nói sau một hồi lâu ngập ngừng, giọng cũng nhỏ hơn hẳn bình thường. Rồi khi thấy chân mày Akk lập tức nhướn lên thành một ánh nhìn thích thú, cậu vội vã nói thêm. "Chỉ một chút thôi, một chút chút chút thôi đấy!"

"Tôi hiểu, tôi hiểu. Bằng một ngón tay ha?"Akk ậm ừ, vừa nói vừa giơ ra ngón tay út của mình ướm hỏi. "Chút chút đó đó."

"Yeah..." Ayan lầm bầm đồng ý.

"Thế, cậu sợ cái gì kia?"Akk dùng đũa lật những miếng súp lơ qua lại, hỏi mà không nhìn Ayan.

"..."

"..."

"...Thì sợ ở một mình."

"Không phải cậu đã quá quen với việc đó rồi sao? Ý tôi là cha cậu thường phải đi công tác luôn, đúng không?"

"Ừm, quen và sợ là hai chuyện khác nhau mà. Có thể thấy quen nhưng thực ra thì vẫn sợ chút chút."

Akk nghiêng đầu nhìn bạn. Ayan đang ngẩng đầu lên nhìn trời. Gió lùa những sợi tóc của cậu bay phấp phới, vạt áo rộng bao quanh thân hình mảnh khảnh của cậu cũng bay theo gió. Akk muốn nói gì đó nhưng lời vừa ra đến miệng lại thôi. Cậu không nhận ra những ngày sau đó cậu không những không quên mà còn ngẫm nghĩ mãi về nỗi sợ dù đã rất quen mà Ayan thú nhận trên sân thượng trường ngày hôm đó.


...


Buổi đêm. Khi cả nhà đã ngủ cả, Akk sẽ đi xuống cầu thang, đi thật nhẹ nhàng, sẽ rời khỏi nhà mà không để cho một ai hay biết. Sau đó, trong bóng tối cậu sẽ đi qua hai con phố lớn, đến nhà Ayan. Sau đó, cậu mở cửa bằng chiếc chìa khoá đánh riêng, đi qua phòng khách, leo lên một cầu thang khác, mở một cánh cửa khác, vào một căn phòng khác. Vẫn trong bóng tối như thế, cậu thay ra bộ áo pijama. Và rồi, nằm xuống phần giường đã được dành sẵn cho mình. Bao giờ cũng nghe thấy tiếng Ayan thở rất sâu bên dưới tấm chăn, nhưng kỳ thực cậu lại chẳng bao giờ ngủ. Akk sẽ nằm nhìn lên trần nhà một lúc, và chờ đợi. Gian phòng sẽ trôi vào im lặng và ánh sáng xanh nhạt của ngọn đèn trên cao. Sẽ nghe thấy tiếng Ayan lẩm bẩm thật khẽ trước khi kéo chăn ra khỏi đầu, vụng về xoay trở để tìm ra gương mặt Akk trong bóng tối, nhưng ngay khi tìm được cậu lại chỉ quay đi và ngượng ngùng nói, "Ngủ thôi nào".

Giọng Ayan nghe như một tiếng thì thầm. Mà ngay lần đầu tiên nghe thấy Akk đã nghĩ rằng mình sẽ nhớ nó mãi mãi.

Và khi buổi sáng đến, mọi việc sẽ diễn ra theo trình tự ngược lại.

Trong suốt thời gian cha Ayan đi công tác xa nhà.

Bắt đầu từ cái ngày xảy ra tranh cãi giữa sợ hãi và sườn nướng.

Trên tầng thượng của trường, dưới một bầu trời xanh thật xanh.


~*~

"Thực ra, cậu biết đấy Akk...tôi có thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào".

Đó là lần đầu tiên Ayan nói về chuyện đó. Trong bóng tối, cậu cho rằng Akk đã ngủ. Cậu nghe thấy hơi thở đều đặn của người nằm bên cạnh mình. Cậu nói trong sự thấp thỏm nửa mong nửa không mong Akk sẽ nghe được. Thế thì lẽ ra cậu nên giữ lại cho riêng mình bí mật ấy, song câu nói ấy vẫn đã buột ra, tự nhiên như việc người ta vẫn đi uống một cốc nước lọc mỗi khi cảm thấy quá khát.

Ngày hôm đó, có mưa.

Thành phố chìm trong giá lạnh và ẩm ướt. Trời càng tối mưa càng có dấu hiệu nặng hạt hơn. Và dù Ayan đã cẩn thận gọi đến, nói với Akk rằng, cậu hoàn toàn ổn trong tối nay, Akk không cần phải đến, thì buổi đêm hôm đó, vẫn có một cậu con trai che ô đi lầm lũi trên con phố vắng. Ayan đã rất giận. Cậu ngồi tại phòng khách lúc Akk đến nhưng không bật đèn. Chỉ im lặng như thế nghe tiếng chìa khoá xoay, rồi cánh cửa mở ra, và một dáng người quen thuộc đi vào. Bóng tối phủ lên người Akk, nhưng những giọt nước mưa vẫn lấp loé trên tóc cậu, vai áo, ống quần, cả thân người. Cơn mưa ngày hôm đó thật sự rất lớn. Như thể đại dương đang nổi giận, và những màn mưa trắng xoá đuổi nhau từ khơi xa chạy vào đất liền, quất ràn rạt vào mái nhà và cửa kính, xoá nhoà đường nét của phố xá và đám đông. Akk có thể không đến. Akk có quyền không đến. Nhưng cuối cùng cậu ta vẫn cứ đến.

Akk không trông thấy Ayan. Sau khi mở cửa, cậu xếp ô và dựng nó bên trên kệ giày dép. Rồi như mọi khi, cậu đi trên hành lang, ngang qua phòng khách, lên cầu thang và nhẹ bước hơn khi đến gần phòng Ayan.

Ngay khi dáng Akk sượt qua tầm nhìn của cậu, Ayan cũng tụt xuống khỏi ghế sofa. Cậu bỏ dép, đi chân trần phía sau bóng người đó, cố gắng giữ im lặng và một khoảng cách thật an toàn. Cậu nghe thấy tiếng Akk thở ra khe khẽ khi bắt đầu lên cầu thang, và nước từ cơ thể cậu ta vẫn chảy xuống, làm ẩm ướt ở những nơi cậu đi qua.

Bên ngoài cửa sổ, những sợi mưa toả ra ánh sáng bạc. Khi Ayan đến trước cửa phòng, cậu nhìn thấy Akk đang thay áo ở bên trong. Bộ pijama vẫn được đặt ngay ngắn ở vị trí quen thuộc. Ayan không nghĩ ra lý do gì để mang nó đi chỗ khác. Hơn ai hết, cậu biết rõ mình mong muốn sự có mặt của Akk như thế nào.

Trong bóng tối đen đặc bắt đầu hiện ra những mảng trắng, và những đường nét mảnh khảnh xuất hiện ngay sau đó, giúp phác ra một cách rõ ràng hình dáng một cơ thể người. Ayan nghĩ đến việc Akk đã đi trong mưa để đến nơi này, và sau tất cả, vào lúc này cậu con trai đó đang đứng thay áo trong căn phòng của chính cậu. Điều đó gây ra một nỗi xúc động lớn lao, tựa như lần đầu tiên họ gặp nhau, Ayan trông thấy một cậu con trai gầy gò đáng thương nằm co mình ngủ trên băng ghế trước tiệm mì. Nhưng biểu cảm trên mặt cậu lúc đó vì sao lại tỏ ra vui sướng quá đỗi, vui sướng đến mức khi nhìn cậu, người ta đã vừa cảm thấy hạnh phúc và đau lòng cùng lúc.

Akk đã thay xong áo. Cậu đang nhìn về phía Ayan. Cậu đã nhận ra sự khác lạ của đêm nay. Căn phòng vẫn như thế. Thời gian vẫn như thế. Chuyến đi trong đêm tối của cậu vẫn như thế. Nhưng Ayan thì rất lạ. Ayan biến mất khỏi giường và giờ thì đứng trên ngưỡng cửa nhìn về phía Akk. Cậu không hiểu. Vì thế, cậu cảm thấy bối rối. Cậu nhìn Ayan, muốn gọi Ayan. Nhưng sau cùng, vẫn chỉ là nhìn Ayan.

Ayan lẩm bẩm một câu gì đó không cách nào nghe rõ giữa tiếng mưa bên ngoài. Sau đó bước nhanh đến, vùi mặt vào người Akk một lúc lâu trước khi thật sự, dùng cả hai tay, ôm lấy cậu.




Họ không ngủ.

Khoé mắt Ayan không hiểu sao càng lúc càng cay. Cậu không nghĩ ra lý do gì để khóc. Thế nhưng ngay cả đầu mũi cũng càng lúc càng rất cay. Ayan quay mặt đi, giả vờ khụt khịt mũi để quẹt nước mắt vừa rớt ra khỏi mắt mình. Trong suốt lúc đó, cậu vẫn nghe thấy tiếng rì rầm nho nhỏ của Akk bên tai mình. Bàn tay của Akk chạm vào tay Ayan lạnh buốt. Chóp mũi cạ vào cổ cậu cũng lạnh buốt. Mái tóc sượt qua mũi cậu có mùi của mưa. Và đôi khi, giữa những âm thanh thì thầm không rõ nghĩa ấy, Akk lại ngẩng lên nhìn Ayan. Ánh sáng trong đôi mắt cậu luân chuyển không ngừng, hệt như những suy nghĩ không cách nào nắm bắt được bên trong cậu. Nhưng một lúc, chúng đột ngột yên lặng, hướng về phía Ayan một ánh nhìn buồn bã cô đơn.

"Cậu sẽ ở đâu nếu như không phải là bên cạnh tôi?"


~*~


Một ngày cuối tháng Mười một. Mùa đông. Tuyết rơi trên thành phố. Biển đã biến thành con dã thú ngủ vùi dưới dáng vẻ hiền lành. Cùng nhau, họ cưỡi xe đạp ra biển.

"Tôi chụp ảnh cho cậu nhé?" Akk nói.

Rồi không chờ Ayan ưng thuận, cậu đã nhanh chóng sắp đặt vị trí cho bạn mình. Chỉnh sửa tư thế, sửa sang quần áo, gương mặt, vị trí của tay. Phải như thế, như thế.

Ayan không phản kháng lại, để mặc cho Akk muốn làm gì thì làm. Biển xanh sâu thật xanh. Giờ đã hoá xám trắng. Thời gian của chúng ta không dài như biển. Lòng chúng ta không rộng như biển. Tình cảm cũng không thể nào sâu nặng bằng.

"Tôi muốn lưu giữ nụ cười của cậu mãi mãi trong cỗ máy vô tri này."

Chụp xong bức ảnh ấy, lại cưỡi xe quay về. Họ chia tay nhau ở quán mì nơi lần đầu họ gặp nhau. Cây ngô đồng không còn lá nữa, toàn bộ cơ thể đều bị tuyết trắng phủ đầy. Băng ghế Akk ngủ quên đêm đó giờ đây ướt mẹp và trơ trụi. Ayan chỉ tay vào nó, cười, "Không được ra đây ngủ nữa đâu nhé!"

Akk mỉm cười, gật gật đầu, ngập ngừng một lúc lâu vẫn không đáp lại một lời nào.

Ayan bỗng nhiên nhảy lên xe, phóng cật lực đến ngã ba gần đó, bất thần thắng gấp, quay đầu xe. Rồi lại ra sức chạy về phía Akk. Sau khi phanh xe, cậu nhảy xuống, đi lại gần, đưa tay ra, bộ dạng bỗng nhiên trở nên nghiêm trang khác thường.

"Xin chào. Ayan nhé. Tên thân mật là Aye. Đừng có quên đấy!"

Akk cũng vội tháo găng tay, bắt lấy bàn tay trần đang đưa ra của Ayan, cúi đầu khẽ khàng đáp lại.

"Akk ạ. Cám ơn vì đã giúp đỡ trong thời gian qua!"

Ayan nhìn đăm đăm mái đầu cúi thấp của bạn mình. Ngay cả khi hai bàn tay đã rời ra. Ngay cả khi Akk bước lại gần, cài lại khuy áo trên cùng cho cậu, bảo rằng, Aye này, lần sau hãy cùng đi chụp cảnh biển lúc mùa xuân nhé, có được không. Ngay cả khi Akk đã lên xe, chạy về hướng ngược lại, trước khi đi lẫn vào đám người trên đường, còn ngoảnh lại, vẫy tay chào Ayan lần cuối...



Trước đó một tuần, cha Ayan cuối cùng cũng quay về từ chuyến công tác dài ngày. Phút trước vui mừng vỗ bàn tay to đùng vào vai con trai, chúc mừng sự sống sót của cả hai cha con trong suốt ba tháng phải sống một mình vừa qua. Phút sau ông đã phấn khởi thông báo về chuyến công tác tiếp theo của mình.

...



Dọn đến. Chuyển đi. Xuân, hạ, thu, đông. Biển thì xanh. Rừng có vô vàn lá. Gió luôn luôn thổi. Giờ cao điểm sẽ kẹt xe. Giấc ngủ đồng hành với giấc mơ. Người phải sống. Gặp gỡ để chia tay.

Cứ thế, cứ thế.







Akk,... tôi có thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.


End.





A/N: Ở vũ trụ của The Eclipse thì AkkAyan đã kết hôn và sống với nhau những tháng ngày hạnh phúc, thỉnh thoảng đánh nhau tí cho vui cửa vui nhà ---- Khaotung.

Ở vũ trụ trong fic này thì tương lai chứa đựng tiềm năng vô hạn, người có duyên ắt sẽ gặp lại, ở đâu đó, một lúc nào đó, hì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro