104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Lâm Văn Tịch nói xong, vừa mới bắt đầu Trần Mặc cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng lại không bày ra biểu tình khinh bỉ gì cả, mà tương phản y lại thản nhiên, Trần Mặc là người thứ hai không coi thường Lâm Văn Tịch bởi vì chỗ thiếu hụt trong thân thể của cậu, đồng thời y còn ân cần hỏi han, "Cho nên, em muốn đi làm phẫu thuật?"

"Dạ."

Lâm Văn Tịch đã nói cho y biết bí mật về thân thể của mình, thế nhưng đối với đoạn quá khứ giữa cậu và Lê Diễm, thủy chung vẫn lựa chọn giấu diếm. Dù sao cũng sẽ không còn cơ hội xuất hiện cùng một chỗ nữa, không cần phải tùy tiện nói ra chuyện của cậu và Lê Diễm cho người khác biết. Hơn nữa hiện tại nam nhân kia đã muốn kết hôn rồi, tự mình nói ra chuyện này, thực sự sẽ dọa đến Trần Mặc đi, mà quan trọng nhất là, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho nam nhân kia, cho nên cậu không muốn nói ra.

"Em muốn được trở thành một người bình thường."

Trần Mặc gật đầu, kỳ thực y có thể hiểu được tâm tình của Lâm Văn Tịch, "Sao lại không chịu nói cho anh biết sớm hơn nha, em đi phẫu thuật một mình khiến anh thấy rất lo lắng á, nếu như nói cho anh biết ít nhất còn có người có thể đi cùng em, bất quá hiện tại cũng chưa muộn."

Lời nói của Trần Mặc khiến Lâm Văn Tịch có chút áp lực, cảm động đến mũi cũng cay cay. Cậu dùng thanh âm mềm mềm nói, "Cảm ơn."

"Làm phẫu thuật mất bao nhiêu tiền?"

Vừa nãy sau khi nghe kể xong, Trần Mặc đã biết được đại khái Lâm Văn Tịch đang thương tâm bởi chuyện gì, kỳ thực chỉ cần đứa nhỏ này nói cho y biết, cậu y sẵn sàng hỗ trợ a.

"Bác sĩ nói... Đại khái phải tốn 10 vạn..." Lúc nói đến đây, Lâm Văn Tịch lập tức trở nên ảm đạm, kỳ thực trước đó cậu không nghĩ tới sẽ tìm Trần Mặc để vay tiền, nhưng vừa nãy không cẩn thận nói ra chuyện tiền phẫu thuật, mặc dù biết nam nhân sẽ muốn cho cậu mượn, thế nhưng trong lòng Lâm Văn Tịch vẫn có chút băn khoăn, kỳ thực nhiều tiền như vậy, đến khi nào mình mới có thể trả hết đây nha.

"Em nghĩ có thể là mình đã quá gấp gáp rồi, rõ ràng không có năng lực này còn muốn... Có lẽ, em khoan hãy làm thì tốt hơn."

"Đồ ngốc, nói cái gì vậy hả, nhịn lâu như thế, hiện tại đã có thể làm tại sao lại muốn buông tha chứ? Không phải chỉ 10 vạn thôi sao, anh có thể cho em mượn."

"Thế nhưng..."

"Được rồi, anh rất ủng hộ với quyết định của em, tuy rằng anh thấy cho dù Tiểu Tịch có giống như hiện tại cũng không sao cả, thế nhưng nếu như em cảm thấy không vui, vậy cứ phẫu thuật đi."

"Cảm ơn."

"Nhóc con, em không biết sao, lời em nói với anh nhiều nhất chính là hai chữ này đó." Trần Mặc có chút cảm giác muốn đỡ trán.

"Hì hì." Lâm Văn Tịch xấu hổ cười cười.

"Được rồi em vừa mới nói bệnh viện cần người giám hộ ký tên đúng chứ?"

"Dạ, em không có cha mẹ, bác sĩ nói, tìm một thân thích ký thay cũng được, thế nhưng em cũng không có thân thích..."

"Lần sau đến bệnh viện anh đi chung với em, giúp em ký đơn đồng ý, sau đó anh cũng phải hỏi bác sĩ cho rõ ràng chuyện em phẫu thuật, sau khi phẫu thuật xong em cũng không có khả năng xuất viện a, khẳng định cần phải có người tới chăm sóc, nếu như em phải nằm viện, về phía bà em định nói sao đây? Chắc là em chưa hề suy nghĩ tới mấy chuyện này đi? Em đó thực sự là quá bướng rồi chuyện gì cũng muốn tự nghẹn một mình, không chịu chia sẻ cho người khác chút nào cả."

Không ngờ Trần Mặc còn có thể nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, Lâm Văn Tịch có chút ngượng ngùng cúi đầu, đúng vậy, những chuyện này đều là cậu tự mình suy tính, bởi vì bị nam nhân kích thích, muốn chân chính trưởng thành, cho nên bản thân mới đưa ra quyết định này, sợ nếu để trễ hơn một chút thì mình sẽ không còn dũng khí, cho nên...

"Trần Mặc ca ca, tính tiền nè." Lúc này bên ngoài vang lên thanh âm của một nữ sinh, hai người mới hồi phục tinh thần lại, đáp trả một tiếng, đi ra khỏi phòng, tiếp tục công việc của ngày hôm nay.

__________________________________________

"Em muốn đi làm phẫu thuật?"

"Không phải... Em..."

"Không phải đã nói là không cho phép em đi hay sao? Tại sao lại không nghe lời của tôi?"

"Không phải, chủ nhân, xin lỗi, em..."

"Đừng bao giờ gọi tôi là chủ nhân nữa!"

"Đừng đuổi em đi có được hay không! Chủ nhân, thực sự không phải do em cố ý mà, hức hức, em không dám nữa... Chủ nhân..."

"Chủ nhân!" Đột nhiên Lâm Văn Tịch bật dậy khỏi giường, bên ngoài chỉ mới tảng sáng, cậu không biết tại sao mình lại mơ thấy giấc mộng này, khóe mắt vẫn còn vươn lại chút lệ, mỗi lần đều là như vậy, cứ luôn mơ thấy nam nhân đuổi mình đi. Đoán chừng bởi vì vừa mới bật dậy mạnh quá, Lâm Văn Tịch cảm thấy bụng lại bắt đầu khó chịu, giống như muốn nôn ra, cậu chỉ có thể lấy tay ôm bụng xoa dịu một chút, gần đây mỗi buổi sáng cứ cảm thấy buồn nôn, lúc đi chợ ngửi thấy mùi cá thì lại càng khó chịu hơn, thông thường thiếu chút nữa đã nôn đến không thấy trời đất ở chợ bán thức ăn luôn rồi, ngày đó ở bệnh viện vốn định đi kiểm tra một chút, nhưng bởi vì nghe được chuyện tiền phẫu thuật nên nhất thời quên mất vụ này, mơ mơ màng màng làm kiểm tra trước, cũng không biết rốt cuộc thân thể của mình đã bị cái gì, có thể làm phẫu thuật hay không nữa. Hôm nay phải đến bệnh viện, nhớ tới giấc mơ vừa nãy, biểu tình sau khi nam nhân biết mình làm phẫu thuật, đột nhiên khiến hô hấp của Lâm Văn Tịch có chút khó khăn, thực sự sẽ tức giận sao... Thế nhưng y đã nói với mình rằng không còn liên quan gì với nhau nữa rồi... Tại sao lại muốn quan tâm đến suy nghĩ của nam nhân làm gì... Căn bản là y đã không còn quan tâm tới mình nữa... Không thôi tại sao mình đã rời đi lâu như thế, y liền hoàn toàn biến mất trong thế giới của mình, đến cả một câu hỏi han thông thường cũng không có, đừng nói chi đến chuyện quan tâm. Hình như mình thật sự chỉ đang nằm mơ mà thôi, căn bản là chưa từng quen biết người này, nếu không phải không tìm được cơ hội trả điện thoại cùng tấm chi phiếu ở đầu giường lại, cậu liền cảm thấy không chừng toàn bộ mọi chuyện trước đây đều do cậu ảo tưởng ra mất.

Lâm Văn Tịch chỉ có thể tự an ủi bản thân, để cho tâm tình của tốt mình hơn một chút, sau đó cậu rời giường đi rửa mặt, hôm nay Trần Mặc nói phải đến bệnh viện với mình, nếu như có thể, rất nhanh liền có thể phẫu thuật rồi. Cho nên hẳn là cậu nên tự tăng thêm chút lòng tin cho mình, sau đó quên nam nhân kia đi. Bắt đầu một cuộc sống mới. Nghĩ như vậy, cậu mới nhận ra rằng bản thân đã tìm lại được động lực cho cuộc sống của mình rồi.

Trong bệnh viện.

Lâm Văn Tịch mở to hai mắt không thể tin mà nhìn bác sĩ ở đối diện, "Anh vừa mới nói tôi... Mang thai?"

"Đúng vậy." Vị bác sĩ ngày đó đã khám cho Lâm Văn Tịch gật đầu, cho cậu một đáp án chắc chắn. Kỳ thực thời điểm anh nhìn thấy kết quả kiểm tra của Lâm Văn Tịch cũng thực sự bị dọa sợ hết hồn, đứa bé này nhìn qua rất ngây thơ thuần khiết, sao lại... Thế nhưng sự thực là trong bụng của cậu ta đang có một bé cưng, hơn nữa đã hơn 3 tháng rồi. "Cho nên tạm thời không thể tiến hành làm phẫu thuật cho cậu được."

"Sao lại..." Lâm Văn Tịch sợ đến mức sắc mặt đều trở nên trắng bệch, sao mình lại mang thai được chứ? Hơn nữa rất rõ ràng, nếu như cậu mang thai, thì đứa nhỏ này, nhất định là của Lê Diễm rồi... Rất vất vả mới quyết định được mình phải trưởng thành, tại sao đột nhiên vào lúc này lại có con, hết lần này tới lần khác vào thời điểm nam nhân kia không muốn mình, lại cứ gây ra một chuyện khiến cậu không biết nên làm như thế nào.

Ban đầu lúc nghe được tin tức này, Trần Mặc ở một bên cũng rất khiếp sợ, nhưng y lại không biểu hiện ra ngoài, rất rõ ràng đến cả Lâm Văn Tịch cũng không biết chuyện này, sự khiếp sợ của em ấy không thể nào ít hơn người ngoài được, kỳ thực liên hệ đến những bệnh trạng gần đây của em ấy, cho dù là đồ ngốc, Trần Mặc cũng biết chuyện bác sĩ nói ra không phải là giả. Tuy rằng rất tò mò một bé con ngoan ngoãn như thế sao lại cùng nam nhân... Hơn nữa còn mang thai 3 tháng... Trần Mặc cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bất quá khiến cho y tò mò chính là, đến tột cùng thì nam nhân kia là ai? Tuy rằng rất muốn hỏi như vậy, thế nhưng Trần Mặc lại không hỏi gì cả, cho dù hiếu kỳ thì hiếu kỳ, nhưng y biết hiện tại Lâm Văn Tịch đã chịu đủ đã kích rồi, không thể lại xát muối lên vết thương của em ấy thêm nữa, điều hiện tại em ấy đang cần, chính là càng nhiều ấm áp và trấn an hơn mà thôi.

"Không sao đâu." Trần Mặc nói, từ từ ôm lấy bả vai đang run lên nhè nhẹ của Lâm Văn Tịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tt