aaaaaaaa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua Mặc Âm Trần, nàng đã mấy lần thử hắn, hắn xác thực không có võ công.

Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra?

Vì sao mỗi lần chỉ cần có hắn, sự tình trở nên đặc biệt quái dị?

Ví dụ như tình huống vừa rồi vậy, rốt cuộc là mình quá đa nghi, hay là Mặc Âm Trần có cái gì giấu diếm?

"Lục tử!" Mặc Âm Trần kéo Tiểu Lục Tử lên, hung hăng đạp một cái Tiểu Lục Tử.

"A —— Vương gia Vương gia" tiểu Lục tử bị đau mở mắt, hắn sợ hãi kêu to một tiếng.

"Tiểu tử ngươi kêu gào gì, ta còn chưa chết ." Mặc Âm Trần buông cổ áo Tiểu Lục Tử ra, đứng ở một bên, hai tay khoanh tay trước ngực.

Tiểu Lục Tử bỗng dưng xoay người, khi hắn nhìn thấy Mặc Âm Trần hoàn toàn không bị thương tổn gì đứng trước mắt mình thì mới không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nói ra: "Vương gia, ngài thật sự không có chuyện gì sao?"

"Ngươi thấy ta có việc gì sao?" Mặc Âm Trần đứng thẳng người, tầm mắt từ Tiểu Lục Tử , chuyển dời đến Âu Dương Sùng Hoa , cười nói: "Thế nào, còn chưa nghĩ ra sao?"

Âu Dương Sùng Hoa chớp chớp mắt, muốn biết rõ ràng mọi chuyện nhất định phải cùng Mặc Âm Trần trở về.

Nhưng là, Bạch Tố Nương bên kia.

"A —— người chết, họ, bọn họ đều đã chết hết"

Tiểu Lục tử khi nhìn rõ bên cạnh, hét to lên.

Thi thể ở khắp nơi, máu chảy thành sông.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Chính hắn vẫn luôn ở đây, làm sao có thể...

Đúng rồi, vừa rồi không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên thấy đầu đau tê dại, sau đó cái gì cũng không biết .

Chỉ đến khi Vương gia kéo lên, hắn mới tỉnh lại lần nữa.

Âu Dương Sùng Hoa, lúc Tiểu Lục Tử hô lên, đang nhìn Mặc Âm Trần thì quay nhìn sang tiểu Lục tử .

Khuôn mặt Tiểu Lục Tử một lộ rõ vẻ hoảng sợ cùng bối rối, cũng không phải là giả bộ.

Từ vẻ mặt của Tiểu Lục Tử, nàng có thể chắc chắn, tất cả những việc vừa rồi hắn hoàn toàn không biết.

Như vậy

Âu Dương Sùng Hoa đưa mắt, lần nữa nhìn về phía Mặc Âm Trần, giọng nói bình tĩnh như mặt hồ êm ả không gợn một làn sóng nói, "Ta trở về với ngươi."

Con ngươi tối đen của Mặc Âm Trần lập tức thoáng hiện nét vui vẻ, hắn hình như có chút ít không thể chờ đợi được tiến lên, kéo tay Âu Dương Sùng Hoa, nói "Nếu đã quyết định rồi thì vậy đi thôi."

Âu Dương Sùng Hoa nhìn Mặc Âm Trần đang một mực nắm chặt lấy tay mình.

Hắn chẳng lẽ không sợ nàng lại sẽ ra tay đánh hắn?

Âu Dương Sùng Hoa không hiểu, vì sao Mặc Âm Trần lại một mực bắt nàng chấp nhận trở về cùng hắn?

"Vương gia Vương gia, chờ tiểu nhân một chút."

Tiểu Lục tử thấy Mặc Âm Trần lôi kéo Âu Dương Sùng Hoa rời đi, đâu còn dám tiếp tục ở lại, vội vàng cất bước, chạy đuổi theo Mặc Âm Trần.

Read more: http://santruyen.com/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc-chuong-42-can-ve-1-Y2JiZGFh.html#ixzz2nUdisbKe

Cẩn vương phủ

"Vương gia đã trở lại —— Vương gia đã trở lại ——"

Tiểu Lục Tử vừa bước một chân vào cửa chính Vương Phủ đã hô to lên .

Cửa chính vốn đang đóng chặt, khi Tiểu Lục Tử hét lên liền mở ra, không bao lâu, một đám người vội vàng từ bên trong chạy ra

Bọn họ phân biệt xếp thành hai hàng người, tạo thành một đường đi ở chính giữa.

Mặc Âm Trần xuống khỏi xe ngựa, sau lưng chính là Âu Dương Sùng Hoa, cùng nhau đi vào.

"Vương gia."

"Vương gia đã trở lại."

Hai hàng người khi Mặc Âm Trần đi qua thì đều hành lễ vấn an với hắn.

Âu Dương Sùng Hoa theo Mặc Âm Trần đi vào Cẩn vương phủ.

Đi vào Cẩn vương phủ, đầu tiên mắt chứng kiến chính là một bình phong bằng tượng đá to chia cửa chính cùng tiền thính chia ra làm hai.

Trên tượng đá có điêu khắc Đằng Vân Giá Vũ Thần Long, làm cho người ta phải cúi đầu kính nể uy nghiêm của nó.

Mặc Âm Trần trở lại, nhìn về phía phía sau Âu Dương Sùng Hoa, cặp mắt kia đen bóng, rất vui vẻ, "Thích nơi này sao?"

Âu Dương Sùng Hoa đem tầm mắt chuyển hướng đến chỗ Mặc Âm Trần, đôi mắt nhàn nhạt,thần sắc không chút biến chuyển, sau đó lập tức liền lại quay đi.

Mặc Âm Trần cũng không để ý, chỉ sờ lên mũi, cười hắc hắc nói: "Đi, ta dẫn ngươi đi xem, ta chuẩn bị phòng cho ngươi rồi."

Nói xong, hắn lại vươn tay, muốn nắm tay Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa hất tay Mặc Âm Trần, trầm giọng nói: "Đừng đụng vào ta."

"Ngươi, dắt tay ngươi cũng sẽ không thiếu một miếng thịt." Mặc Âm Trần nói, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, nói :"Đến đây, để ta dắt ngươi đi."

"Ngươi... cái người này!" Âu Dương Sùng Hoa đối với cái tên Mặc Âm Trần không biết sống chết lại đang lần nữa vươn tay ra, đã không còn cái gì để nói.

Chỉ thấy, Mặc Âm Trần vẻ mặt cười vui lôi kéo tay nàng, bước nhanh hướng phía trước đi đến, thỉnh thoảng chỉ vào những tòa kiến trúc trên đường, nói rằng đó là cái gì.

Không thể phủ nhận, Mặc Âm Trần có thể nói là cũng rất biết dỗ người.

Nhưng hắn ân cần như vậy, đối với Âu Dương Sùng Hoa mà nói, hoàn toàn là dư thừa.

"Vương gia, Vương gia." Tiểu Lục Tử chạy trối chết thở không ra hơi, đi đến trước Mặc Âm Trần, tay không ngừng chỉ về phía trước: "Vương, Vương gia...cái.... cái "

"Cái gì cái này, cái kia , rốt cuộc là chuyện gì?" Mặc Âm Trần nhìn Tiểu Lục Tử, hỏi.

Tiểu Lục Tử dùng sức vỗ vỗ lồng ngực của mình, thật vất vả mới thở được, nói ra: "Nương nương đến đây."

"Mẫu phi đến đây?" Mặc Âm Trần nhướng lông mày, mở miệng, sắc mặt thoáng cái trầm xuống.

"Đúng vậy, nương nương quả thật đã đến đây rồi, nghe được tin tức ngài hồi phủ, lập tức phái người tới, hỏi thăm Vương gia." Tiểu Lục tử nói đến chỗ này vội thu lại lời nói.

Mặc Âm Trần ai oán cắn cắn môi, nói ra: "Biết rồi,vậy ngươi đưa nàng đến biệt viện trước đi." Hắn chỉ vào Âu Dương Sùng Hoa, phân phó Tiểu Lục Tử.

"Dạ" tiểu Lục tử gật đầu, nói: " Vương gia ngài nhanh đi gặp nương nương a."

"Ừ." Mặc Âm Trần đáp lời, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa, nói: "Ngươi cùng tiểu Lục Tử đi trước đi, ta đến chỗ mẫu phi rồi sẽ đến sau" Nói xong, xoay người, liền bước nhanh xuyên qua hành lang, biến mất.

Read more: http://santruyen.com/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc-chuong-43-can-ve-2-Y2JiZGFi.html#ixzz2nUdqUV00

Âu Dương Sùng Hoa nhìn Mặc Âm Trần rời đi, Nương Nương trong miệng Tiểu Lục Tử, nhất định chính là mẹ đẻ Mặc Âm Trần —— Liễu Phi nương nương.

Thật không nhìn ra được, Mặc Âm Trần, cư nhiên lại sợ Liễu Phi nương nương như thế.

Âu Dương Sùng Hoa không khỏi nghĩ đến khi mình ở Âu Dương phủ đã từng thấy người phụ nữ trung niên mỹ lệ duyên dáng sang trọng ấy.

Liễu phi nương nương.

Chẳng biết tại sao, mỗi lần thì thầm cái tên này thì Âu Dương Sùng Hoa không khỏi cảm thấy thân thiết .

"Tiểu cô nương, mời đi theo ta." Tiểu Lục Tử đối Âu Dương Sùng Hoa có vẻ vẫn còn tồn tại khúc mắc, bởi vậy mới không có vẻ nhiệt tình.

Âu Dương Sùng Hoa đối với Tiểu Lục Tử cũng không có chút hứng thú, chỉ thanh thanh đạm đạm liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói nhiều lời.

Tiểu Lục Tử đi phía trước dẫn đường, Âu Dương Sùng Hoa chỉ tùy ý nhìn hoàn cảnh bốn phía.

Không thể không nói, Cẩn vương phủ thật sự rất lớn, từ cửa ra vào đoạn đường này tới đây, ít nhất cũng đã mất một khắc đồng hồ.

Quẹo trái quẹo phải, cũng không biết Tiểu Lục Tử rốt cuộc muốn đưa nàng đi đâu.

Tiểu Lục tử ở phía trước một mực nói nhỏ , nói rất hàm hồ cũng rất thanh, Âu Dương Sùng Hoa cũng không rõ lắm.

Khi Âu Dương Sùng Hoa theo Tiểu Lục Tử bước qua một cái cửa hình vòm tròn thì đột nhiên trong mắt hiện lên một luồng lục quang.

Âu Dương Sùng Hoa không khỏi dừng bước, theo lục quang nhìn lại, nếu là mình không có nhìn lầm, thì đó là bóng dáng của nữ tử.

"Cô nương đang nhìn gì vậy?"

Âu Dương Sùng Hoa dừng bước lại thì Tiểu Lục Tử cũng quay lại, hỏi.

Đôi mắt của hắn, không ngừng mà nhìn về phía bốn phía.

"Không có gì." Âu Dương Sùng Hoa ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía Tiểu Lục Tử, hỏi: "Có còn xa lắm không?"

"Không xa, ngay phía trước đây rồi ." Tiểu Lục tử giơ tay lên, chỉ vào viện phía trước.

" Đi thôi." Âu Dương Sùng Hoa ra lệnh.

Nàng đi theo hướng tiểu Lục Tử đã điều chỉ. 

"Ngươi người này thật đúng là" "Thật không biết Vương gia rốt cuộc coi trọng ngươi cái gì." Tiểu Lục Tử đương nhiên bị vẻ lạnh lùng của Âu Dương Sùng Hoa chọc giận.

Vấn đề này, kỳ thật cũng chính là điều nàng muốn biết .

Âu Dương Sùng Hoa không để ý đến Tiểu Lục Tử, tiếp tục đi về phía trước.

Rất nhanh, trước mắt Âu Dương Sùng Hoa đáy xuất hiện một tòa tháp lâu cao sáu tầng. (Kiểu như nhà hình tháp hay đại loại thế)

"Là đây sao?" Nàng ngẩng đầu lên, nhìn qua cái tháp cao ngất kia.

"Đúng vậy a." Tiểu Lục Tử đáp lời: "Chính là chỗ này."

Âu Dương Sùng Hoa thật sự là không rõ, Mặc Âm Trần rốt cuộc muốn làm gì.

Nơi này thật sự khác xa so với phòng dành cho khách trong tưởng tượng của nàng.Chỉ riêng bên ngoài thôi đã lớn kinh người như vậy rồi.

Cộng thêm cái tháp lâu cao ngất kia, nơi này thật là cấp cho nàng ở ?

Nơi này, theo lý thuyết, không phải chỗ ở của chủ nhân thì cũng nhất định phải là nơi tối quan trọng .

Dù sao dọc theo đường đi, Âu Dương Sùng Hoa cũng sơ sơ hiểu về địa hình Cẩn vương phủ .

Cái tháp lâu này, nhìn thế nào cũng ở vị trí trung tâm Cẩn vương phủ.

Mặc Âm Trần cho nàng là một người ngoài ở, liệu có thật sự phù hợp?

Read more: http://santruyen.com/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc-chuong-44-can-ve-3-Y2JiZGFj.html#ixzz2nUdvGVaR

Theo sau Tiểu Lục Tử , Âu Dương Sùng Hoa đi tới tòa tháp lâu Mặc Âm Trần đã chuẩn bị cho nàng.

Nhìn qua cái tháp lâu cao vút, đáy lòng nghi hoặc càng ngày càng sâu.

Tiểu Lục Tử sau khi đưa nàng đưa vào trong cũng rời đi.

Chỉ là nếu cho nàng ở chỗ này chờ, thì Mặc Âm Trần hẳn là rất nhanh sẽ tới.

Âu Dương Sùng Hoa ngồi ở vị trí gần cửa sổ, ngắm nhìn xa xa.

Trước mắt nàng là tầng dưới chót của tháp lâu, lại bởi vì địa thế so với nơi khác cao hơn, xa xa những nơi khác địa thế thấp hơn.

Đột nhiên, một đạo lục quang lần nữa xuất hiện trong ánh mắt nàng.

Xa xa nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ áo màu lục thướt tha, đang bước chậm rãi trong viện.

Từng nghe, Liễu Phi nương nương chỉ có Mặc Âm Trần là con trai duy nhất, hắn còn chưa cử hành lễ trưởng thành chẳng phải không được nạp phi sao?

"Ngươi đang nhìn cái gì vậy?"

Mặc Âm Trần vừa tiến vào trong phòng, nhìn thấy Âu Dương Sùng Hoa đang ngồi ở bên cửa sổ, thất thần, thật đúng là làm cho hắn hiếu kỳ, rốt cuộc có cái gì chứ?

Lại có khả năng hấp dẫn tầm mắt của nàng.

"Không có gì." Âu Dương Sùng Hoa thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Mặc Âm Trần, hỏi: "Ngươi thật sự muốn để cho ta ở đây?"

"Đương nhiên, ngươi là cận vệ của ta, tất nhiên là mọi lúc phải ở bên cạnh ta, nơi này là chỗ ta ở, ta muốn ngươi cũng ở đây."

"Nơi này là chỗ ở của ngươi?"

Âu Dương Sùng Hoa đứng phắt lên, nhưng nghĩ lại, nơi này là chỗ ở của Mặc Âm Trần, vậy hết thảy đều trở nên bình thường.

"Đúng vậy, chẳng lẽ Tiểu Lục Tử không nói cho ngươi biết?"

Mặc Âm Trần nói, nhìn quanh, Tiểu Lục Tử lúc này không biết đã chạy đi đâu rồi.

"Không."

Âu Dương Sùng Hoa đạm mạc đáp lại một chữ, sau đó quay gót chuẩn bị đi ra ngoài

Mặc Âm Trần một phát bắt được Âu Dương Sùng Hoa, "Đừng đi, ngươi không phải đã đồng ý với ta sao?"

Âu Dương Sùng Hoa nhíu nhíu mày, người này thật đúng là dạy mãi không sửa, đánh mắng cũng không sửa được.

"Ta chỉ đồng ý theo ngươi trở về, cũng không đáp ứng là sẽ ở lại." Âu Dương Sùng Hoa nói.

"Vậy thì sao, không giống nhau sao?" Mặc Âm Trần thấy Âu Dương Sùng Hoa lần này không đánh hắn, cảm thấy vui vẻ, hắn càng thêm làm càn đưa tay qua, dứt khoát ôm lấy thân hình nho nhỏ.

Mặc Âm Trần to gan lớn mật làm thế, làm thân thể Âu Dương Sùng Hoa bỗng dưng cứng ngắc lại, lớn như vậy mới bị một nam nhân ôm.

Không nói trước, bị Mặc Âm Trần đụng chạm giờ sinh ra đau đớn

Cảm thấy không khỏi hoài niệm cùng quen thuộc, làm cho Âu Dương Sùng Hoa muốn ném Mặc Âm Trần văng ra.

"Làm hộ vệ của ta, bảo vệ ta!" Mặc Âm Trần vui cười, thăm dò mặt Âu Dương Sùng Hoa.

Hoàn toàn không để ý tới khuôn mặt Âu Dương Sùng Hoa càng ngày càng âm trầm.

Read more: http://santruyen.com/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc-chuong-45-can-ve-4-Y2JiZGFk.html#ixzz2nUdz84oN

Âu Dương Sùng Hoa nắm cổ tay Mặc Âm Trần, "Ngươi là Vương gia, chẳng lẽ còn thiếu hộ vệ bảo vệ?" Nheo lại con mắt, sắc bén đảo qua Mặc Âm Trần .

Mặc Âm Trần cau mày, nhìn mạch đập ở cổ tay mình đang bj bóp chặt.

"Ngươi là ta tự tay chọn, làm sao có thể so sánh cùng những người kia?."

"Ta không đồng ý."

Âu Dương Sùng Hoa liếc nghiêng dò xét Mặc Âm Trần, bàn tay đang chế trụ cổ tay hắn đột nhiên buông lỏng, lùi ra xa khỏi Mặc Âm Trần.

Mặc Âm Trần nhìn xuống, thấy trên cổ tay có vết đỏ, khóe miệng hơi giương lên, đáy mắt đen láy lóe lên một cái.

"Ngươi nhất định sẽ đáp ứng."

Âu Dương Sùng Hoa thân thể bỗng dưng chấn động, quay người lại, con mắt chăm chú nhìn Mặc Âm Trần.

Ánh mắt Mặc Âm Trần lộ ra vẻ vô cùng tự tin, nụ cười nhàn nhạt chắc chắn.

Âu Dương Sùng Hoa trong nháy mắt có thể thấy đôi mắt kia, lóe lên ánh sáng khác thường.

Mặc Âm Trần hành động nhìn qua như vô ý cùng tùy hứng, nhưng nàng lại mơ hồ cảm thấy hắn là có mưu đồ khác.

Chỉ là, đáp án luôn có vẻ không xách nào xác định được.

"Muốn biết đáp án, hãy cùng ta tới đây."

Mặc Âm Trần mỉm cười đem nói cho hết lời, liền xoay người, cũng không đợi Âu Dương Sùng Hoa trả lời, đi về phía cửa.

Âu Dương Sùng Hoa không biết Mặc Âm Trần này vì cái gì mà lại có thể tự tin như thế, nhưng mà, nàng lại không từ chối.

Hai chân cứ như vậy không tự chủ được đi theo. . . . . .

Đi vào cửa hông, theo cầu thang đi lên trên, leo lên lầu hai.

Âu Dương Sùng Hoa theo trên hành lang nhìn xuống, từ nơi này cơ hồ đã có thể thấy rõ cả Cẩn vương phủ.

Diện tích rộng mênh mông, giống như là không nhìn thấy được điểm dừng.

Nhưng mà, đúng lúc này, ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa dừng lại ở một bóng dáng màu lục cách đó không xa.

Tầm mắt sâu kín cùng người nọ gặp nhau, mặc dù cách xa như thế, Âu Dương Sùng Hoa vẫn có thể tinh tường cảm nhận được, trong ánh mắt kia chỗ mang nồng đậm địch ý.

"Kẽo kẹt"

Tiếng mở cửa vang lên, làm Âu Dương Sùng Hoa thu hồi tầm mắt, đồng thời theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy Mặc Âm Trần đã mở cửa phòng ra, đang đứng tại cửa ra vào, hướng về phía nàng ngoắc, "Vào đi."

Âu Dương Sùng Hoa ánh mắt, khóe mắt liếc nhìn qua chỗ bóng dáng kia khi nãy.

Nhưng là, đã biến mất.

Âu Dương Sùng Hoa không khỏi quay người lại, lại nhìn phía xa thật sự không thấy.

"Sao còn không mau đi vào?" Mặc Âm Trần tại cửa ra vào đợi lâu không thấy Âu Dương Sùng Hoa đi vào, không khỏi lên tiếng hỏi.

Âu Dương Sùng Hoa trầm mặc không nói, chỉ cất bước, dưới ánh nhìn của Mặc Âm Trần nhìn, bước vào phòng.

Mà tầm mắt Mặc Âm Trần chưa lúc nào rời khỏi người Âu Dương Sùng Hoa.

Read more: http://santruyen.com/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc-chuong-46-can-ve-5-Y2JiZGFl.html#ixzz2nUe4znPN

u Dương Sùng Hoa hiện tại đang suy nghĩ về bóng dáng màu lục đột nhiên biến mất kia, tựa hồ từ khi nàng vào Cẩn vương phủ, sẽ thường xuyên xuất hiện trước mắt nàng.

Chỉ là, lại sẽ rất nhanh biến mất.

Người nọ rốt cuộc là ai?

"Ngươi đang ở đây nghĩ cái gì?" Âu Dương Sùng Hoa lâu bất hồi ứng, làm Mặc Âm Trần có chút tò mò tiến lên, dõi theo hướng nhìn khi nãy của nàng, "Có cái gì khiến cho ngươi lưu luyến như vậy?"

"Vào thôi." Âu Dương Sùng Hoa thu lại ánh mắt, đi qua Mặc Âm Trần, bước vào phòng.

Mặc Âm Trần nhún nhún vai, cũng không để bụng, theo theo Âu Dương Sùng Hoa đi vào.

Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua bài trí trong phòng, nơi này là...

"Đừng căng thẳng, đây phòng ngủ của ta." Mặc Âm Trần cười nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa, tự động bỏ qua nét trong sạch trên khuôn mặt nàng.

"Ngươi dẫn ta tới đây, rốt cuộc là muốn cho ta xem cái gì?"

Âu Dương Sùng Hoa đưa mắt, nhìn qua Mặc Âm Trần.

"...." Mặc Âm Trần tiến lên, dắt tay Âu Dương Sùng Hoa, hướng phía phòng trong.

Âu Dương Sùng Hoa đối với loại hành động này của Mặc Âm Trần, đã không có dư thừa hơi sức đi so đo.

Mặc Âm Trần quay đầu lại, nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa không hất tay cũng không đánh hắn, cười nói: "Nếu ngươi lúc nào cũng ngoan thế này thì thật tốt."

Âu Dương Sùng Hoa sắc mặt trầm xuống, dùng sức giật ra khỏi tay Mặc Âm Trần.

Mặc Âm Trần thật dài thở dài một tiếng, nhưng cũng không ép nàng nữa, mà là chỉ vào gương đồng lớn đang ở bên giường, nói: "Ngươi đứng trước cái này."

Âu Dương Sùng Hoa tuy cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo lời Mặc Âm Trần..., đứng ở trước gương đồng

Trong nháy mắt khi nàng đứng trước gương đồng, nàng rõ ràng thấy gương đồng sáng lên.

Không, cũng không phải gương đồng sáng lên, mà là nàng sáng lên!

Ánh sáng chính là từ trên trán nàng phát ra!

Âu Dương sùng hoa đưa mắt, đáy mắt nàng xẹt qua vẻ ngạc nhiên, nàng đầy bụng nghi hoặc nhìn Mặc Âm Trần.

Mặc Âm Trần đi đến trước mặt Âu Dương Sùng Hoa, nâng tay lên vén sợi tóc rủ xuống trước trán, vốn là ánh sáng nhàn nhạt, trong nháy mắt bỗng trở nên chói lòa.

"Đây là cái gì?"

Âu Dương Sùng Hoa đưa tay lên sờ trán mình, ấn ký màu đỏ như cánh hoa anh đào, rốt cuộc đây là chuyện gì?

"Đây là vết máu. Cũng chính là biểu hiện khế ước giữa chúng ta."

Mặc Âm Trần cắn ngón tay mình, đem máu nhỏ lên ấn ký kia.

Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy trán đột nhiên trở nên nóng bỏng, trong thân thể tựa hồ có một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Cùng lúc đó, vô số hình ảnh mơ hồ xuất hiện trong đầu nàng.

Hình ảnh mông lung, làm cho nàng không cách nào nắm giữ được, thế nhưng lại có cảm giác hết sức quen thuộc.

Thậm chí làm cho nàng có cảm giác hoài niệm.

Ngón tay Mặc Âm Trần, theo ấn ký di chuyển xuống khuôn mặt trắng nõn của Âu Dương Sùng Hoa.

"Chỉ cần vết máu này một ngày còn tồn tại, ta và ngươi sống cùng sống, chết cùng chết."

Lời nói nhàn nhạt, Âu Dương Sùng Hoa trước khi ngủ say, cũng  vẫn nghe được.

Read more: http://santruyen.com/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc-chuong-47-can-ve-6-Y2JiZGFm.html#ixzz2nUe8oNfT

"Chỉ cần vết máu này một ngày còn tồn tại, ta và ngươi sống cùng sống, chết cùng chết."

Bên tai không ngừng lặp đi lặp lại câu nói kia.

Ngữ điệu nhàn nhạt, lại lộ ra nét đe dọa sắc bén làm cho người ta không cách nào thoát khỏi, Âu Dương Sùng Hoa không cách nào giải thích. . . . . .

"Âu Dương trung tướng, con cảm thấy thế nào? Có khỏe không?" Giáo sư Hà Điền nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa đang ngồi dậy.

Âu Dương Sùng Hoa khi nhìn rõ Giáo sư Hà Điền đang ở trước mắ liền ngồi phắt dậy từ trên đất.

Nàng lại đã trở lại?

Giáo sư Hà Điền nhìn Âu Dương Sùng Hoa đang có bộ dạng mờ mịt, có chút quan tâm hỏi: "Âu Dương, con không sao chứ?"

Âu Dương Sùng Hoa lắc đầu, nàng thật sự không biết, bản thân mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Xuyên qua, trở thành Âu Dương Sùng Hoa, tính mạng của nàng dường như đã thoát ra khỏi quy luật bình thường rồi.

Hoàn toàn làm cho nàng không tìm thấy đầu mối.

"Giáo sư, con lần này lại ngủ bao lâu?" Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, nhìn về phía Giáo sư Hà Điền.

Giáo sư Hà Điền chỉ vào đồng hồ tay của mình, nói: "Đại khái là ngủ mê nửa giờ."

Nửa giờ, nửa tháng thời gian.

"Âu Dương, con thật sự không có chuyện gì sao?" Giáo sư Hà Điền vẫn là có chút không yên lòng hỏi Âu Dương Sùng Hoa.

"Con không sao, giáo sư, chúng ta mau rời khỏi nơi này đi."

Âu Dương Sùng Hoa từ trên mặt đất đứng dậy lại thấy hai chân đau đau, khi nàng cúi đầu thì thấy máu đang từ trên đầu gối mình nhỏ xuống.

"Đây là"

Theo bản năng Âu Dương Sùng Hoa giơ tay lên, vuốt lên trán mình,.

"Âu Dương, trán của con"

Giáo sư Hà Điền lúc này cũng đã nhìn thấy trán Âu Dương Sùng Hoa có vết máu đỏ thẫm.

"Cái gương, có gương không?"

Âu Dương Sùng Hoa đảo mắt khắp nơi tìm gương, nàng muốn xem trán của mình, có phải là có ấn ký màu hoa đào kia không.

Âu Dương Sùng Hoa mạnh mẽ lao tới làm cho Giáo sư Hà Điền càng thêm kinh ngạc, đồng thời ông lên tiếng nhắc nhở: "Dùng gương phía sau xe."

Âu Dương Sùng Hoa nghe thấy Giáo sư Hà Điền nhắc nhở, nhìn về phía xe hơi đang ở một bên.

Cả người nàng cơ hồ là lao qua, ghé mặt, nhìn mặt mình qua gương.

Khi thấy ấn ký đỏ tươi hình cánh hoa trên trán thì Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng.

Vì sao, vì sao vết máu của Mặc Âm Trần lại xuất hiện trên trán nàng?

Nàng xoay mạnh người, nhìn về phía Giáo sư Hà Điền.

Giáo sư đây, như vậy nàng hẳn là đã trở lại.

Như vậy, vết máu này làm sao có thể xuất hiện ở đây?

Trong lúc mơ màng rơi vào giấc ngủ, nàng vẫn nghe được câu nói kia, nhưng nó có ý gì?.

"Chỉ cần vết máu này một ngày còn tồn tại, ta và ngươi sống cùng sống, chết cùng chết."

Mặc Âm Trần!

Trừ hắn ra không ai có thể cho nàng đáp án.

Nhất định phải trở về đó! ——

Read more: http://santruyen.com/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc-chuong-48-ngan-nam-xac-uop-co-1-Y2JiZGFn.html#ixzz2nUeF83FC

Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua vết máu hoa anh đào trên trán, trong đầu chỉ nghĩ đến Mặc Âm Trần, trừ hắn ra, không ai có thể cho nàng đáp án.

Nhưng mà, nàng đang ở hiện đại, phải làm thế nào để trở về đó?

"Âu Dương, thật sự không có chuyện gì sao?" Giáo sư Hà Điền ở bên nhìn xem Âu Dương Sùng Hoa, đối với một loạt hành động của nàng tỏ vẻ ra nghi hoặc cùng quan tâm.

Âu Dương Sùng Hoa quay người lại, nhẹ lắc đầu, nói: "Con không sao, Giáo sư, chúng ta ròi khỏi nơi này trước đã."

Trong khi đang nói chuyện, Âu Dương Sùng Hoa đã điều chỉnh lại tâm lý, hơn nữa đem tầm mắt dừng lại ở sau lưng Giáo sư Hà Điền.

Nằm thẳng trên mặt đất, kia giống như là xác ướp cổ ngàn năm.

"Giáo sư, đây có phải là xác ướp cổ không? Con xem qua được chứ?"

Giáo sư Hà Điền không hiểu nhìn Âu Dương Sùng Hoa, hỏi: "Có thể, như thế nào đột nhiên con lại thấy hứng thú với cái này?"

Cho tới nay, Âu Dương Sùng Hoa trừ công việc của mình ra, những việc khác, tựa hồ đối với cái gì cũng không quan tâm.

Trong đó cũng kể cả cái này.

Giáo sư Hà Điền nhớ rõ mình đã từng không chỉ một lần trước mặt Âu Dương Sùng Hoa nhắc đến chuyện xác ướp cổ, chỉ có điều Âu Dương Sùng Hoa biểu hiện không mấy hào hứng, về sau, ông cũng không muốn nói nữa.

"Giáo sư, người cảm thấy trên đời này thật sự có chuyện xuyên qua không gian và thời gian sao?"

Âu Dương Sùng Hoa đưa mắt, nhìn về phía Giáo sư Hà Điền.

Giáo sư Hà Điền đẩy gọng kính đen trên mũi, đối với câu hỏi của Âu Dương Sùng Hoa..., ông rất nghiêm túc suy nghĩ.

"Kỳ thật bất kể là theo góc độ khoa học, hay theo dân gian cái gọi là mê tín, chuyện xuyên qua đều tồn tại ."

"Vậy thì, có phải là, con người có thể xuyên từ không gian này đến không gian khác?"

Âu Dương Sùng Hoa đối với câu trả lời của Giáo sư Hà Điền, hiển nhiên vô cùng hứng thú, đồng thời, nàng cúi đầu xuống, nhìn qua cụ xác ướp cổ.

"Hẳn là có thể nói như vậy, bất quá hữu quan(quan tài) với chủ đề này, ta cũng không tìm hiểu nhiều lắm. Đúng rồi Âu Dương, làm sao con đột nhiên hỏi cái này, có phải là con đã gặp cái gì?"

Giáo sư Hà Điền nói bóng nói gió, ông mơ hồ cảm thấy Âu Dương Sùng Hoa nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Mặc dù cùng Âu Dương Sùng Hoa tiếp xúc thời gian không tính là lâu, nhưng cũng phần nào có thể hiểu được tính cách Âu Dương Sùng Hoa.

Nếu không cần thiết, Âu Dương Sùng Hoa tuyệt đối sẽ không hỏi chuyện như vậy.

"Giáo sư, nếu con nói, trong thời gian con hôn mê, mặc dù tại thời không này con mất đi ý thức, nhưng tại một thời không khác, con dùng thân phận một người khác còn sống."

Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi nói ra, nàng cũng không biết tại sao phải nói với Giáo sư Hà Điền những điều này, nhưng là, trước mắt nàng nếu  muốn biết rõ ràng mọi chuyện, chắc hẳn Giáo sư Hà Điền, thân là nhà khảo cổ, hẳn là nhiều ít có thể cho nàng một chút nhắc nhở.

"Âu Dương, con thật sự khẳng định, khi con đang hôn mê, ở một thời không khác con vẫn sống với thân phận một người khác?" Giáo sư Hà Điền khi nghe thấy lời nói của Âu Dương Sùng Hoa, hai mắt sáng lên.

"Giáo sư, về điểm ấy con vô cùng khẳng định." Âu Dương Sùng Hoa nói, nàng giơ tay lên, vươn tay đang đeo chiếc nhẫn về phía giáo sư Hà Điền, đồng thời, nàng dùng cái tay còn lại, xoa lên trán của mình."Giáo sư, chiếc nhẫn cùng vết máu trên trán, khi con trở thành người kia trong thời không khác thì sẽ xuất hiện ."

Giáo sư Hà Điền nhìn xem chiếc nhẫn trên tay Âu Dương Sùng Hoa, còn có vết máu trên trán nàng.

Nguyên bản là đôi mắt nhỏ ti hí, lại có chút trợn to lên, ông  cơ hồ là hét lên, hỏi: "Chẳng lẽ thời đại con xuyên qua là Hoài Nguyệt vương triều?" . . . . . .

Read more: http://santruyen.com/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc-chuong-49-ngan-nam-xac-uop-co-2-Y2JiZGFo.html#ixzz2nUeIufMq

Trong khi nói chuyện, Giáo sư Hà Điền nhìn về cụ xác ướp cổ ngàn năm.

"Con biết chuyện này rất hoang đường, chính là giáo sư, ta xác thực ngàn năm trước có Hoài Nguyệt vương triều."

Âu Dương Sùng Hoa hai mắt có chút rũ xuống, nàng cũng biết lời này nói ra sẽ không ai tin, nhưng mà, chính nàng đã trải qua việc này mà.

Nàng chính là Âu Dương Sùng Hoa, Tam tiểu thư của Âu Dương gia.

"Âu Dương" Giáo sư Hà Điền tay run rẩy, nuốt nước bọt, kích động nói: "Âu Dương, con có thể kể cho ta mọi chuyện từ đầu chí cuối không. Chuyện này nếu là thật , tuyệt đối sẽ là một phát hiện cực kỳ quan trọng của nhân loại."

Giáo sư Hà Điền có vẻ có chút nói năng lộn xộn, ông không ngừng gãi cái ót.

Âu Dương Sùng Hoa hai mắt chậm rãi trợn to, nhìn Giáo sư Hà Điền, trên mặt xuất hiện một chút hưng phấn, "Giáo sư chẳng lẽ thật sự tin con?"

"Âu Dương, ta hiểu con mà, con tuyệt đối không sẽ nói dối, đương nhiên nói giỡn lại càng không thể. Con đã nói thế, thì mọi chuyện ta có tám chín phần nắm chắc."

Giáo sư Hà Điền vô cùng tin tưởng cảm giác của mình, cái này đương nhiên cũng là bởi vì lối sống của Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa nhìn thấy trong mắt Giáo sư Hà Điền có chân thành, Giáo sư, ông ấy...

Rõ ràng thật sự tin tưởng lời của nàng!

"Chúng ta rời khỏi đây trước đã, sau đó con từ từ đem mọi chuyện con đã trải qua nói cho ta biết." Giáo sư Hà Điền nói, người không ngừng xoay vòng quanh tại chỗ, sau đó, ông ấy nắm tóc, vỗ trán, nói: "Đúng rồi, tư liệu, đây là tất cả tư liệu về xá ướp cổ, ta cũng sẽ cầm ra ngoài."

Âu Dương Sùng Hoa nghe Giáo sư Hà Điền nói..., không hỏi thêm cái gì nữa, xem ra trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.

"Con đi xem xe có thể dùng nữa không." Âu Dương Sùng Hoa vừa nói, người đã đi đến bên cạnh xe.

Giáo sư Hà Điền thì lại ngồi xổm người xuống, kiểm tra xác ướp cổ.

Âu Dương Sùng Hoa ngồi vào trong xe, nàng ngước mắt, khi nhìn vào kính chiếu hậu..

Thoáng đảo tầm mắt, trong thoáng chốc, nàng nhìn thấy trong kính chiều hậu là một khuôn mặt quen thuộc.

Kinh ngạc, nàng xoay mạnh người, nhưng mà, khắp nơi trống không, ngoại trừ những bụi cỏ cao cỡ nửa người thì không còn gì cả.

Nhất định là mình quá mức mẫn, cảm giác rồi, Mặc Âm Trần làm sao có thể xuất hiện ở đây.

Lắc lắc đầu, Âu Dương Sùng Hoa thử khởi động động cơ.

Tiếng nổ ầm ầm, làm cho nàng trong nháy mắt thanh tỉnh lại!

Lúc này nàng thực sự không phải đang ở Hoài Nguyệt vương triều.

Read more: http://santruyen.com/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc-chuong-50-ngan-nam-xac-uop-co-3-Y2JiZGFp.html#ixzz2nUeNojO4

Khởi động xe xong, Âu Dương Sùng Hoa lại nắm tay lái thật lâu nhìn qua phía sau xe.

"Âu Dương, xuống giúp ta một chút." Giáo sư Hà Điền ôm cái xác ướp cao hơn mình hẳn một cái đầu, cố hết sức thở hổn hển.

Âu Dương Sùng Hoa nghe thấy lời Giáo sư Hà Điền, rốt cục đem tầm mắt dời đi, xuống xe, đi về hướng ông.

"Giáo sư."

"Âu Dương giúp ta đem hắn lên xe, ngàn vạn phải cẩn thận, không thể để bị sứt mẻ gì được." Giáo sư Hà Điền không ngừng dặn dò.

"Dạ." Âu Dương Sùng Hoa, cầm cánh tay xác ướp cổ kia, mượn lực giúp Giáo sư Hà Điền nâng nó lên.

Giáo sư Hà Điền bởi vì lực buông lỏng, thoáng cái không thể đứng vững, người thoáng cái liền muốn ngã xuống đất.

Thời điểm cấp bách, ông hô lên: "Bảo vệ xác ướp cổ."

Âu Dương Sùng Hoa vốn định muốn giữ chặt tay Giáo sư Hà Điền, không khỏi kéo xác ướp lại, kéo mạnh một cái, không thể dừng lực, xác ướp cổ đổ về phía Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa vội vàng giữ xác ướp cổ, ngẩng đầu hết sức, trán của nàng bị đôi môi của xác ướp cổ nhẹ chạm vào.

Lập tức, vết máu trên trán Sùng Hoa như là chiếm được thúc hóa bình thường, tản mát ra nhàn nhạt hồng quang.

Trên trán truyền đến cảm giác nóng bỏng, làm Âu Dương Sùng Hoa bất giác run lên.

"Sùng Hoa, tỉnh lại đi, Sùng Hoa, tỉnh lại."

Bên tai tức thì vang lên một giọng nói, tràn đầy khẩn thiết, giống như cầu khẩn nàng.

Âu Dương Sùng Hoa bưng kín cái trán, lòng bàn tay nóng hổi, cơ hồ đốt cháy tay nàng.

"Mặc Âm Trần" Âu Dương Sùng Hoa lẩm bẩm trong miệng.

"Âu Dương, con không sao chứ? Đều tại ta không tốt, con không sao chứ? " Giáo sư Hà Điền từ trên mặt đất đứng lên, lo lắng đi đến trước mặt Âu Dương Sùng Hoa.

"Con" Âu Dương Sùng Hoa bỗng nhiên ngẩng đầu, khi nhìn thấy nét ân cần trong mắt Giáo sư Hà Điền thì lắc đầu: "Không có việc gì."

Cái trán khi nãy phát ra hồng quang, hiện tại lại khôi phục bình thường.

Giống như vừa rồi hết thảy đều là ảo giác.

Âu Dương Sùng Hoa dùng sức lắc qua lắc lại đầu, ngước mắt, lần nữa nhìn về phía Giáo sư Hà Điền, nói: "Chúng ta mau đưa hắn đặt lên xe đi thôi."

"Được được." Giáo sư Hà Điền gật đầu, tiến lên, đỡ xác ướp tựa ở trước Âu Dương Sùng Hoa.

Hai người hợp lực, đem xác ướp cổ lần nữa mang lên xe.

Âu Dương Sùng Hoa ngồi ở trên ghế lái, nhìn về phía một bên thở phì phò Giáo sư Hà Điền, nói: "Giáo sư, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Giáo sư Hà Điền vuốt cái trán, trầm tưmột chút, nói: "Đi Nam Thành, ở đó ta có một vị bằng hữu rất tốt. Hơn nữa về chuyện của con, ta nghĩ ông ấy có thể hiểu hơn ta."

"Dạ." Âu Dương Sùng Hoa đáp lời, lại lần nữa khởi động xe, đem xe nhanh chóng cách rời lùm cây, chạy lên đường cái.

Read more: http://santruyen.com/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc-chuong-51-xac-uop-co-dai-ngan-nam-4-Y2JiZGIw.html#ixzz2nUeVBXYw

Âu Dương Sùng Hoa không nghĩ tới Giáo sư Hà Điền cho nàng gặp người được mệnh danh là đệ nhất quỷ tài giới khảo cố học: Từ Mộc Dương.

Chỉ là, đánh già về Từ Mộc Dương, đánh giá phần nhiều nếu không phải kẻ điên thì là kẻ ngu.

Đơn giản là vì, hắn được bày đặt tốt tiền đồ mà không đi, hết lần này tới lần khác lại cố ý chọn đi những đường gập ghềnh, người khác không muốn đi đụng chạm hắn lại đi nghiên cứu.

Lần đầu tên nhìn thấy Từ Mộc Dương, Âu Dương Sùng Hoa thấy vô cùng ngoài ý muốn, trước mắt là một người ôn tồn tao nhã, chính là được người xưng là kẻ điên thiên tài.

"Lão Hà, thật không nghĩ tới ông thật sự sẽ đến." Từ Mộc Dương lộ ra hàm răng trắng noãn mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo, cởi mở cho Giáo sư Hà Điền một nụ cười thật tươi.

"Tiểu Từ a, chuyện lần này, ta xem thì chỉ có tìm ngươi ." Giáo sư Hà Điền cười, hướng Từ Mộc Dương giới thiệu Âu Dương Sùng Hoa, "Đây chính là Âu Dương trung tướng."

"A, nàng chính là Âu Dương trung tướng trong truyền thuyết?" Từ Mộc Dương hiển nhiên đối với Âu Dương Sùng Hoa tuổi trẻ cảm thấy ngoài ý muốn, "Thật đúng là không nghĩ tới, Âu Dương trung tướng lại là còn trẻ và xinh đẹp như vậy."

"Tiểu Từ a, ngươi tiểu tử này cái này miệng chính là một chút cũng không thay đổi." Giáo sư Hà Điền vừa cười vừa nói.

Âu Dương Sùng Hoa chỉ đơn giản hướng về Từ Mộc Dương nhẹ gật đầu.

"Lão Hà, ngươi lần này tới tìm ta không phải chỉ để muốn giới thiệu ta mỹ nữ a?" Từ Mộc Dương cong khóe môi, tầm mắt sớm đã dừng ở sau lưng Giáo sư Hà Điền.

Giáo sư Hà Điền ho khan một tiếng, ha ha cười nói: "Thật đúng là cái gì đều lừa không được ngươi, xác thực là không có vệc gì không lên Tam Bảo Điện, đúng là có việc nhất định phải là ngươi ra tay."

"Là việc lần này ở Vân Nam phát hiện xác ướp cổ kia?" Trên khuôn mặt trắng nõn của Từ Mộc Dương đã lộ ra không ít hào hứng.

"Đúng, nhưng ngoại trừ cái này, ta còn mang đến cho ngươi một tin tức khác." Giáo sư Hà Điền nói đến chỗ này, cố ý khoe khoang.

"A?" Từ Mộc Dương có chút ngoài ý muốn nhìn qua Giáo sư Hà Điền.

"Trước giúp ta mang thứ đó vào đã." Giáo sư Hà Điền vỗ vỗ vai Từ Mộc Dương, mình thì đi về hướng xe.

Từ Mộc dDơng sờ lên mũi, cười lắc đầu, khi đi qua Âu Dương Sùng Hoa thì không khỏi dừng bước, ngoái đầu nhìn lại nhìn nàng một cái.

Âu Dương Sùng Hoa trùng hợp cũng ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, Từ Mộc Dương nhàn nhạt cười, liền quay gót, đi về phái Giáo sư Hà Điền.

Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua bóng lưng thon dài kia, trực giác nói cho nàng biết, Từ Mộc Dương , tuyệt đối là người không đơn giản. . . . . .

Hai giờ sau.

"Lão Hà, ngươi có thể khẳng định, đây chính là Hoài Nguyệt vương triều, thật sự chính là thời đại theo lời nói của Âu Dương trung tướng?"

Trên mặt Từ Mộc Dương sớm đã không còn trầm ổn cùng bình tĩnh lúc trước.

Lại thêm Âu Dương Sùng Hoa trình bày thêm nửa giờ, cộng thêm nửa giờ Giáo sư Hà Điền nửa giờ bổ sung cùng xác minh.

Hiện tại hắn đã sơ bộ có thể khẳng định, Hoài Nguyệt Vương triều theo lời Âu Dương Sùng Hoa, chính là thời đại của xác ướp cổ ngàn năm kia...

Read more: http://santruyen.com/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc-chuong-52-xac-uop-co-dai-ngan-nam-5-Y2JiZGJh.html#ixzz2nUeYO7yt

Từ Mộc Dương đứng ngồi không yên, hắn khi thì đứng người lên gãi gãi đầu, khi thì ngồi xuống dậm chân một cái.

Âu Dương Sùng Hoa cùng Giáo sư Hà Điền nhìn Từ Mộc Dương suy tư rồi lại nhìn nhau, cũng không lên tiếng.

"Hai người chờ một chút." Từ Mộc Dương bỗng dưng đứng lên, nói một câu với hai người, liền vội vội vàng đi vào phòng mình.

Giáo sư Hà Điền nhún nhún vai, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa vẻ mặt không biết lắc đầu, ông cũng không hiểu nổi Từ Mộc Dương rốt cuộc muốn làm cái gì.

"Âu Dương mệt không, nghỉ ngời trước một chút đi?"

Khuôn mặt Âu Dương Sùng Hoa tràn đầy vẻ mỏi mệt, làm cho Giáo sư Hà Điền có chút bận tâm nói.

Âu Dương Sùng Hoa lắc đầu, "Con không sao." Hiện tại cho dù có mệt hơn nữa, nàng cũng không ngủ được.

Chỉ không biết Từ Mộc Dương rốt cuộc đi tìm cái gì, nhìn thần sắc hắn rời đi lúc nãy, nhất định là phát hiện ra gì đó.

"Lão Hà, lão Hà ——"

Từ Mộc Dương hô to, từ trong phòng gọi Giáo sư Hà Điền.

Giáo sư Hà Điền đứng lên, bước nhanh đi về phía căn phòng, hỏi: "Chuyện gì?"

"Cái tư liệu kia, hữu quan với xác ướp cổ tất cả tư liệu, lập tức tìm cho ta."

Giọng nói Từ Mộc Dương từ trong phòng truyền ra.

Giáo sư Hà Điền đi được một nửa, lại đi vòng trở về, nói: "Được."

"Nhanh ——"

Từ Mộc Dương thúc giục.

"Biết rồi."

Giáo sư Hà Điền đáp lời, lần nữa đi tới trong phòng khách, đến trước sô pha, mở ra cặp tư liệu, đem tài liệu bên trong lấy ra.

Khi đi qua Âu Dương Sùng Hoa thì nói : "Âu Dương vậy con ngồi xuống một chút đi, ta đi đưa hắn đống tư liệu."

"Dạ." Âu Dương Sùng Hoa đáp lời, nàng đưa mắt nhìn Giáo sư Hà Điền đi vào phòng.

Phòng khách vì không có Giáo sư Hà Điền nên nhất thời an tĩnh lại.

Âu Dương Sùng Hoa đứng lên, chậm rãi dạo bước đến cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, tựa người vào vách tường.

Thể xác và tinh thần mệt mỏi, cơ hồ khiến chân nàng có chút đứng không vững.

"Haizzz"

Thật sâu thở ra một hơi, Âu Dương Sùng Hoa dựa trên bệ cửa sổ, tầm mắt hướng đến nơi xa,. . . . . .

"Sùng Hoa"

"Sùng Hoa ta thật mệt quá, giúp ta một chút."

Bên tai vang lên lời nói, làm cho Âu Dương Sùng Hoa đang dựa vào của sổ tỉnh lại, đồng thời đảo mắt nhìn cung quanh, nhìn có chút ngốc, người chậm rãi hướng về bên cạnh phòng nhỏ đi đến.

"Sùng Hoa đến đây."

Thanh âm nhẹ nhàng mà bồi hồi ở bên tai, Âu Dương Sùng Hoa mở cửa phòng nhỏ, chậm rãi đi vào.

Read more: http://santruyen.com/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc-chuong-53-xac-uop-co-dai-ngan-nam-6-Y2JiZGJi.html#ixzz2nUecvdHw

Bồi hồi, Âu Dương Sùng Hoa mở ra căn phòng nhỏ, người chậm rãi đi vào.

Âu Dương Sùng Hoa hai chân vừa bước vào phòng nhỏ, cả người như bị điện giựt run lên.

Lập tức, thần trí rời rạc trong nháy mắt cũng tỉnh táo lại.

Đối mặt với chuyện tray đổi không gian, Âu Dương Sùng Hoa có một chút mờ mịt cùng kinh ngạc.

Mình tại sao lại ở chỗ này?

Lại là như thế nào đến nơi đây , trí nhớ đúng là trống rỗng.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ngắm nhìn bốn phía, nhìn về bức màn làm trong phòng nhỏ có vẻ âm u.

Ánh sáng duy nhất trong phòng là chiếc đèn bàn nhỏ ở đầu giường.

Dưới ánh sáng lờ mờ, là xác ướp cổ ngàn năm đang lẳng lặng nằm.

Tóc trắng dưới ánh đèn, lại như lóe ra ánh bạc.

Mà ngay cả tầm mắt cũng vì cảnh giả tưởng này, mà trở nên mông lung.

Trong thoáng chốc, Âu Dương Sùng Hoa lại cảm thấy lồng ngực của xác ướp, có chút phập phồng.

Tiến lên loạng choạng một chút, hoàn hồn , Âu Dương Sùng Hoa cũng đã bước nhanh về phía trước giường.

Ánh mắt của nàng chăm chú chằm chằm vào ngực xác ướp cổ, đó là ảo giác hay là?

Không có khả năng, người này cũng đã chết đi ngàn năm rồi, làm sao có thể còn sống?

Âu Dương Sùng Hoa lắc đầu, xem ra thật là chính mình quá mệt mỏi, mới có thể sinh ra ảo giác như vậy.

Nàng chậm rãi đứng thẳng lên, ngồi xuồng bên cạnh giường.

"Âu Dương, Âu Dương, con ở đâu?"

Giáo sư Hà Điền thanh âm từ ngoài truyền tới.

Âu Dương Sùng Hoa, đứng thẳng người lên, đi về phía cửa ra vào, nói: "Giáo sư, con ở trong này." Lời vừa nói , Âu Dương Sùng Hoa mở cửa phòng nhỏ ra , đi ra ngoài.

Nhưng mà, khi cửa phòng chậm rãi đóng lại, vốn là phía trên xác ướp cổ quanh quẩn ánh sáng bạc, đột nhiên lóe lên ánh sáng màu hồng nhạt.

Tỏa ra khắp bốn phía. . . . . .

"Âu Dương, ." Giáo sư Hà Điền nhìn thấy Âu Dương Sùng Hoa thì nét mặt biểu lộ ra nét hưng phấn .

Ông hướng về Âu Dương Sùng Hoa ngoắc tay, chính mình thì lại một lần nữa quay trở về thư phòng.

Âu Dương Sùng Hoa nghe thấy lời Giáo sư Hà Điền, cũng đi theo vào thư phòng.

Vừa mới đi vào, đầu tiên đập vào mắt hai cái giá sách to đùng, cả thư phòng mất trật tự cơ hồ khó có thể đứng thẳng.

"Không sao đâu, ngươi cứ chọn một chỗ đứng." Từ Mộc Dương trên sống mũi là kính không gọng, xoay người sang bên cạnh chỉ vào những giá sách kia, lại cúi người, không biết đang tìm kiếm cái gì.

Giáo sư Hà Điền đi đến trước bàn sách, đem sửa sang tư liệu về hữu quan và xác ướp cổ lúc nãy lấy tới, giao cho Âu Dương Sùng Hoa, nói: "Con trước nhìn xem những tư liệu vừa mới sửa lại đi."

Âu Dương Sùng Hoa tiếp nhận tư liệu, cúi đầu, nhìn những dòng chữ đầu tiên.

"Trên tư liệu ghi lại từng ly từng tý về vương triều Lung Nguyệt, nhưng mà, khi Âu Dương Hoa thấy một loạt chữ ở trên thì không khỏi kinh ngạc nhảy dựng.

Vương triều Lung Nguyệt năm 26, hoàng hậu Âu Dương Cẩm Nguyệt chết vì bào cách (dùng sắt nung đỏ đốt da người, đây là một kiểu tra tấn thời xưa), mà người châp hành lại là —— Âu Dương Sùng Hoa. . . . . ."

Read more: http://santruyen.com/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc-chuong-54-xac-uop-co-dai-ngan-nam-7-Y2JiZGJj.html#ixzz2nUehmFJE

Tư liệu cũng không ghi lại nhiều, chỉ đơn giản viết nguyên nhân hoàng hậu Âu Dương Cẩm Nguyệt chết.

Đối với Âu Dương Cẩm Nguyệt, Âu Dương Sùng Hoa cũng không có ấn tượng gì, tại Lung Nguyệt vương triều Âu Dương gia thì nhị tiểu thư Âu Dương Cẩm Nguyệt chưa xuất hiện qua một lần.

Theo thời gian phán đoán, nguyên niên 26, hẳn là tám năm sau.

"Âu Dương, phát hiện cái gì?"

Giáo sư Hà Điền vượt qua trên đất đống bừa bộn sách vở, đi về phía Âu Dương Sùng Hoa .

Âu Dương Sùng Hoa chỉ vào phía trên có ghi năm, nói ra: "Cái này... Âu Dương Cẩm Nguyệt là Âu Dương gia nhị tiểu thư."

"Phải không?"

Giáo sư Hà Điền hai mắt đột nhiên sáng lên, xoay người, nói với người nãy giờ vẫn chui trong phòng – Từ Mộc Dương, "Tiểu Từ a, tới đây nhanh lên, có một phát hiện trọng đại."

"Đừng làm phiền ta." Từ Mộc Dương chỉ là đứng lên, chống cằm, nhìn qua gì đó dưới chân, "Thứ này hẳn là để ở chỗ này." Nói xong, hắn lại khom lưng, tìm kiếm tiếp.

Giáo sư Hà Điền xoay người, lôi kéo Âu Dương Sùng Hoa, đẩy sách vở trên ghế ra, nói với Âu Dương Sùng Hoa, "Âu Dương, đến đây, ngồi ở đây, con cẩn thận nói cho ta một chút."

Âu Dương Sùng Hoa ngồi ở trên ghế, đem những gì mình biết từng cái nói cho Giáo sư Hà Điền.

Giáo sư Hà Điền nghe được, khi thì líu lưỡi, khi thì khó nén kích động vặn vẹo dưới thân thể.

"A, tìm được rồi tìm được rồi, ta liền nhớ rõ hẳn là để ở chỗ này ."

Từ Mộc Dương giọng nói hưng phấn từ phía sau truyền đến, trong tay hắn cầm một cái hộp gỗ, vẻ mặt vui sướng hướng đi đến chỗ Âu Dương Sùng Hoa cùng Giáo sư Hà Điền.

Âu Dương Sùng Hoa cùng Giáo sư Hà Điền khi nghe thấy tiếng Từ Mộc Dương, cả hai cùng ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.

Từ Mộc Dương đi đến phía trước hai người, vỗ vỗ vào hộp gỗ, vui vẻ nói: "Đến đây, hai người đều đến đây xem, thứ này xem như có chỗ dùng rồi ."

Âu Dương Sùng Hoa cùng Giáo sư Hà Điền liếc nhìn lẫn nhau , không hiểu nhìn Từ Mộc Dương đang mở hộp gỗ ra.

Bởi vì thời gian dài không được động đến, hộp gỗ vừa mở ra thì có một cỗ nồng đậm mùi nấm mốc bay vào mũi.

Giáo sư Hà Điền chịu không nổi ho nhẹ vài tiếng: " Đây là cái gì?"

"Cái này bản chính là thứ tốt, nhìn xem, trên đây ghi lại Hoa Hạ 5000 năm qua tất cả tư liệu kì quái, thần tiên, quỷ quái, dụ dỗ, còn có Đạo gia, Phật gia, thậm chí là vu thuật, dù sao chính là thập cẩm, cái gì cũng có."

Từ Mộc Dương nói xong lời cuối cùng cũng lười đi giải thích rồi, chỉ lật qua lật lại quyển sách dày cộp.

"Ta nhớ được hẳn là có ghi lại, đừng nóng vội, ta tìm xem."

Âu Dương Sùng Hoa cùng Giáo sư Hà Điền nghe Từ Mộc Dương tự lẩm bẩm một mình, nhất tề nhăn lại lông mày.

"Tiểu Từ a, ta đã nói với ngươi, ngươi tìm đi ra làm cái gì? Hay là tới nghe một chút Âu Dương vừa rồi phát hiện gì đó a."

Giáo sư Hà Điền liên tiếp lắc đầu, ông không cảm thấy cái đồ Từ Mặc Dương vừa tìm thấy kia có thể giúp gì được.

"Một chút thôi." Từ Mộc Dương lại tiếp tục điên cuồng lật giở.

Giáo sư Hà Điền bất đắc dĩ hướng về Âu Dương Sùng Hoa nhún nhún vai.

Read more: http://santruyen.com/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc-chuong-55-xac-uop-co-dai-ngan-nam-8-Y2JiZGJk.html#ixzz2nUeka6ot

Giáo sư Hà Điền bất đắc dĩ hướng về Âu Dương Sùng Hoa nhún nhún vai.

Âu Dương Sùng Hoa cũng không có biểu lộ quá nhiều, kỳ thật nàng đối với những lời Từ Mộc Dương mới nói cảm thấy có chút hứng thú.

Bởi vì nàng cũng nhận thấy, chính mình gặp những chuyện này, thực sự không phải là bình thường sẽ xuất hiện .

Không chừng, thật sự chính là cái gì thần tiên ma quái ....

Bằng không, vết máu trên trán nàng, giải thích thế nào?

"Chính là chỗ này, Sùng Hoa, đưa ra bàn tay đang mang nhẫn ra đây." Từ Mộc Dương đem sách vở mở ra tại trước mặt hai người, hơn nữa ngẩng đầu, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa, nghi ngờ liếc nhìn từ Mộc Dương, đưa tay ra, theo ý của Từ Mộc Dương, đặt lên trang sách hắn chỉ.

"Hai người nhìn xem, chiếc nhẫn này có giống với chiếc nhẫn ghi lại ở đây không?"

Từ Mộc Dương vẻ mặt hưng phấn chỉ vào sách chỗ hình vẽ chiếc nhẫn, còn có Âu Dương Sùng Hoa trên tay đeo miếng Lưu Ly giới.

Từ Mộc Dương vừa thốt lên, Giáo sư Hà Điền cả người mạnh nhào tới trước, nâng mắt kính của mình, tinh tế nhìn xem chiếc nhẫn của Âu Dương Sùng Hoa, lại nhìn hình vẽ Từ Mộc Dương vừa chỉ.

Âu Dương Sùng Hoa cũng nghiêng người.

"Nhìn qua đúng là không khác nhau lắm, nhưng mà ở đây ghi lại, chiếc nhẫn này là biết sáng lên , nhưng chiếc nhẫn của Âu Dương lại không sáng."

Giáo sư Hà Điền nhìn hồi lâu, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía Từ Mộc Dương.

"Chiếc nhẫn này gọi là Khốn Linh giới, vốn nên là một đôi mới phải, xem ra chắc là phải ở trên người có cùng linh lực với Sùng Hoa."

Từ Mộc Dương căn cứ theo sách trên tay , lớn mật suy đoán.

"Sùng Hoa, chiếc nhẫn kia là ai đưa cho con? Còn có, nó có phải có cái gì đặc biệt không?"

Âu Dương Sùng Hoa sau khi nghe Từ Mộc Dương nói, ánh mắt không khỏi chuyển hướng bên ngoài thư phòng.

Chiếc nhẫn này rốt cuộc là như thế nào ở trên ngón tay của nàng, nói thật nàng căn bản là không nhớ rõ.

"Như thế nào, ngươi không biết?"

Từ Mộc Dương nhìn nét mặt Âu Dương Sùng Hoa, không khó để suy đoán.

"Qủa thật không biết." Âu Dương Sùng Hoa gật nhẹ đầu, "Ta chỉ nhớ rõ lần thứ hai xuất hiện ở Lung Nguyệt vương triều, trên tay không hiểu sao lại có cái này. Hơn nữa như thế nào đều không thể tháo ra."

"Việc này thật kì quái, theo sách ghi lại, người cho ngươi đeo chiếc nhẫn này, nhất định phải có được chiếc còn lại, cũng chính là người có cùng linh lực với ngươi.”

Từ Mộc Dương khó hiểu liên tiếp chống cằm.

“Đợi chút. Hai người mau nhìn xem."

Lời nói kinh ngạc của Giáo sư Hà Điền vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Âu Dương Sùng Hoa cùng Từ Mộc Dương.

Hai người nhất tề nhìn về phía Giáo sư Hà Điền đang chỉ.

Chiếc nhẫn trên tay Âu Dương Sùng Hoa đang Oánh Oánh hồng quang, hồng quang một chút hướng về tay của nàng mặt sau lan tràn, không có trong chốc lát, liền đem tay nàng toàn bộ bao phủ.

"Đây là"

Từ Mộc Dương hai mắt không khỏi lồi ra nhìn chiếc nhẫn đang sáng lên.

Mà, Âu Dương Sùng Hoa giờ phút này, tay của nàng theo hồng quang dẫn dắt , duỗi lên, chỉ ra bên ngoài.

Âu Dương Sùng Hoa không cách nào khống chế bị hồng quang dẫn dắt, cất bước về phía cửa.

Read more: http://santruyen.com/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc-chuong-56-xac-uop-co-dai-ngan-nam-9-Y2JiZGJl.html#ixzz2nUenyCXv

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro