AAAAAAAAAAAA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Võ lâm đại hội" ngày đầu tiên đã kết thúc.

Mọi người đều rời đi, chỉ có bang chúng của Huynh đệ hội là còn lưu lại nơi này.

Lúc này, trong không khí truyền đến một trận xao động, một cô gái đột nhiên xuất hiện ở giữa “Tụ võ đài”, tóc đen chảy dài, phong nhã tuỵet trần, khuôn mặt nhỏ nhắn linh động mang theo nét vui vẻ, nàng chính là đại tiểu thư làm đau đầu mọi người Cầm Thiến.

"Lần này giang hồ biến hóa thật đúng là không nhỏ…"

Đang nói chợt dừng, lại có một đám người đột ngột xuất hiện ở giữa đài cao, bọn họ đúng là "Thiên môn" Tiết Ngưng Yên, "Vũ thần điện" Hạng Thiên Vũ, "Phiêu Miểu Phong" Vô Trần Tử, Thánh vực Quốc sư Mông Chiến, còn có Lỗ Thứ, Ngũ Tử, Thanh Thiên, Thạch Kiền, Mễ Triết và Tuyền Thanh.

Một đám người như vậy xuất hiện ở đây, mà thủ vệ bốn phía lại không phát hiện ra, khung cảnh như thế trông quỷ dị vô cùng.

"Nhất thống giang hồ, phân chia thế lực… Không biết các vị đối với chuyện này thấy thế nào?"

Mở miệng đầu tiên chính là Vô Trần Tử, hắn đối với chuyện của giang hồ vốn không có gì hứng thú, chỉ là lần này có sự biến động quá lớn, hắn cũng không thể không cẩn thận xử lý.

Quốc sư Mông Chiến trầm giọng nói: "Hoàng thành chính biến, thiên hạ đại loạn, lúc này thống nhất giang hồ, người này ý chí quả thật không tầm thường".

Thấy mọi người trầm mặc, Cầm Thiến nghi hoặc nói: "Giang hồ thống nhất không phải là qua tốt sao, có thể tránh được nhiều chuyện chém giết, các người chẳng lẻ không đồng ý?"

"Ài…" Vô Trần Tử thở dài nói: "Không phải là chúng ta không đồng ý, mà căn bản là không thể".

"Tại sao?" Cầm Thiến chớp chớp mắt, hiếu kỳ nói: "Ta nghe sư tôn nói qua, sau lưng thiên hạ giang hồ không phải là do các người thúc động sao? Chỉ cần các người không can thiệp, ta thấy người nọ nhất định có thể thành công!"

Hạng Thiên Vũ cười hắc hắc nói: "Mấu chốt chính là đó, đến lúc đó chúng ta không thể không can thiệp…"

"Tại sao vậy?" Cầm Thiến nhướn mày nói: "Ta không hiểu".

Mông Chiến thản nhiên nói: "Không rõ thì trở về hỏi sư tôn của ngươi đi, nàng sẽ nói cho ngươi".

"Hừ!" Cầm Thiến le lưỡi nói: "Ta sẽ không đi đâu, nơi này đi choiư rất tuyệt, ta nhất định phải chơi cho đã rồi mới trở về" Dứt lời liền chạy về phía Tuyền Thanh.

Hai đại cô nương ở cùng một chỗ, đề tài không thể không nhiều, đám người Thanh Thiên cũng chỉ là im lặng chịu đựng.

Đang nói chợt chuyển, Tiết Ngưng Yên đột nhiên nhìn về phía Lỗ Thứ nói: "Các người có phải biết Lý Nhạc Phàm không?"

"Biết" Lỗ Thứ không rõ cho lắm, kinh ngạc gật đầu.

Tiết Ngưng Yên nhíu nhíu mày, lại nói: "Hắn là người của Thánh vực các ngươi?"

Lỗ Thứ vừa muốn trả lời, Ngũ Tử bước tới trước một bước nói: "Lý tiểu huynh đệ là anh em kết nghĩa của Bạch Vũ đế, cũng không phải là người của Thánh vực chúng ta".

"Bạch Vũ đế?!" Tiết Ngưng Yên sắc mặt càng trầm trọng: "Tiểu tử này lại biết Bạch Vũ đế!"

Mông Chiến gật đầu nói: "Lời đồn về Lý Nhạc Phàm ta cũng nghe nói qua, gần đây danh tiếng tại giang hồ cũng không phải là tầm thường".

"Ồ!" Hạng Thiên Vũ vuốt cằm nói: "Có thể kết giao với Bạch Vũ đế, người như vậy muốn gặp qua để tăng thêm kiến thức".

Vô Trần Tử cười cười không thèm để ý, hiển nhiên không để một người trong giang hồ vào mắt.

Suy nghĩ một chút, Ngũ Tử tiếp tục nói: "Sao vậy? Chẳng lẻ Tiết cô nương biết Lý tiểu huynh đệ".

"Hừ!"

Tiết Ngưng Yên ánh mắt lạnh lùng, cũng không trả lời.

Thấy không khí có chút trầm trọng, Hạng Thiên Vũ cười khan nói: "Giang hồ khó được một hồi náo nhiệt như vậy, chúng ta cũng đừng phá hỏng cái hào khí đó, đợi kết quả rồi hãy định kế hoạch, dù sao việc này thành hay không thành cũng không có gì để nói đi nói lại".

Vô Trần Tử vuốt râu nói: “Theo như lời Vũ Hầu nói đi, đợi chuyện này có kết quả rồi hãy nói tiếp".

Mông Chiến gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Tiết Ngưng Yên cùng đám người Lỗ Thứ cũng không có ý kiến.

Một trận gió nhẹ thoảng qua, cả đám người cứ như vậy mà biến mất trong không khí, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện tại đây. Mà kỳ quái nhất là, vừa rồi đám người này nói lớn tiếng như thế, thủ vệ bốn phía cũng không có nghe một chút động tĩnh nào.

Bên trong thành Lạc Dương đèn đuốc huy hoàng, trên đường cái, trà lâu lại càng náo nhiệt phi thường.

Tùy ý cũng có thể thấy được các nhân sĩ giang hồ tụm năm tụm ba cùng gặp nhau, không có gì ngoài việc thảo luận chuyện tại đại hội hôm nay.

"A Tuấn, ngươi nói sư phụ tại sao lại không cùng chúng ta trở về?"

Trên đường về, Đinh Nghị kéo vai Long Tuấn, tâm tình rất là buồn bực. Trong lòng hai người bọn họ, sớm đã xem Nhạc Phàm là anh là cha,

vất vả lắm mới có cơ hội ở chung, rồi lại phải tách ra, chuyện như vậy là ai cũng cảm thấy không được tốt.

Long Tuấn nghiêm trang nói: "Sư phụ và các bằng hữu đã rất lâu không gặp, tự nhiên là muốn lưu lại để chuyện trò rồi!"

Đinh Nghị vẻ mặt đau khổ nói: "Chúng ta và sư phụ cũng đã lâu không gặp, sư phụ tại sao lại không muốn chuyện trò với chúng ta?"

"Ngươi xem đám người đi phía sau chúng ta kìa…" Long Tuấn bất đắc dĩ chép miệng nói: "Ngươi cũng biết, sư phụ không thích sự tranh đấu giữa các thế lực, bây giờ không trách chúng ta cũng đã xem như là khai ân rồi. Lại có một đám người đi theo như vậy, thần tiên cũng bị dọa mà bỏ chạy".

Nhìn đám người Cát Thiên Phong phía sau, Đinh Nghị buồn phiền nói: "Các vị đại ca, đại gia, các người cứ đi theo chúng ta như vậy rốt cuộc muốn làm gì? Chúng ta cũng không có tiền nuôi nhiều người như vậy đâu!"

"Ân công hiểu lầm rồi!" Cát Thiên Phong vội vàng bước lên hai bước nói: "Ta sợ người của Ngũ độc giáo sẽ đến ám sát hai vị ân công, cho nên mới phải theo sau bảo vệ… Xin hai vị ân công cứ yên tâm, chúng ta tuy không giàu có, nhưng chuyện cơm áo hằng ngày chúng ta vẫn tự có thể giải quyết được".

Đinh Nghị mặt đỏ lên, xấu hổ gãi gãi đầu, không biết nên nói thế là tốt hay không nữa. Hắn vốn chỉ là nhất thời bực mình mà nói, không nghĩ tới đối phương lại thiết tha như thế.

Long Tuấn phiền não nói: "Ta đã nói với lão Cát, các người nhiều người như vậy đi theo, chúng ta có muốn đi nhà xí cũng không tiện, ta thấy các người nên trở về đi thôi. Với võ công của ta cùng Tiểu Đinh tử, cho dù đánh không lại, chạy trốn khẳng định là không thành vấn đề".

"Cái này…" Cát Thiên Phong vẻ mặt do dự nói: "Nếu vạn nhất hai vị ân công xảy ra chuyện gì, ta làm thế nào mà có sự giao phó với mọi người? Cũng là muốn ở lại bảo vệ sự an toàn cho các người".

"Các người cứ yên tâm đi!" Long Tuấn vỗ vỗ ngực nói: "Chúng ta cùng Phó đại ca cùng đi, khẳng định không có việc gì đâu".

"Nhưng mà…"

"Được rồi được rồi, không có việc gì đâu" Long Tuấn không kiên nhẫn nói: "Các người tự tìm chỗ ở đi, ngày mai tụ họp tại võ đài… Chúng ta còn có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Phó đại ca, cứ quyết định như vậy đi".

Nghe Long Tuấn nói như vậy, Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi đi phía trước cười khổ không thôi.

"Lão Phó, hai tiểu tử kia thật đúng là tìm được nơi chống đỡ đáng giá rồi!"

"Cũng không hẳn, bọn họ mà thật gặp chuyện gì, đám người Cát Thiên Phong kia còn không đem chúng ta ra xẻ thịt".

"Thật không biết Nhạc Phàm huynh đệ sao lại thu hai đồ đệ như vậy, một chút điểm tốt cũng không học, lại học cái sự phóng túng như vậy, giống như là hai kẻ lưu manh".

Phó Suất cười nói: "Nguyệt Thi cái này thì nói sai rồi, chí ít là có chỗ thầy trò bọn họ giống nhau phi thường".

Nhan Nguyệt Thi ngạc nhiên: "Là cái gì?"

Phó Suất nghe vậy nghiêm mặt nói: "Bọn họ hành động đều không thể đoán được".

"Có lý".

Nhan Nguyệt Thi nghĩ kỹ lại, đám người Khấu Phỉ bên cạnh đều đổ mồ hôi.

Tổng đàn Huynh đệ hội.

Tiếng sao du dương uyển chuyển, âm điệu tỏa ra sự đau thương nhè nhẹ.

Trong bóng tối, một đôi mắt sáng ngời dần dần ảm đạm… hồi ức của bản thân biến mất trong chớp mắt…

Thương bạch phát, sầu đoạn tràng, hồng trần vạn trượng thái si cuồng (Buồn bạc tóc, sầu đoạn trường, hồng trần vạn trượng quá si cuồng)

Mạc tương vọng, vi tình thương, nhất sanh hồng nhan tẫn tàn phương (Ai nhìn lại, vì tình thương, một kiếp hồng nhan có tàn phai)

Thiên bôi tửu, giải tư lượng, cô ảnh túy vấn thế vô thường (Rượu ngàn chén, giải tâm tư, một mình hỏi sự vô thường)

Tiếu thương tang, vật bàng hoàng, bán khúc ca điều vi《tình thương》(Cười tang thương, chớ bàng hoàng, nửa khúc ca điệu vì “tình thương”)

Bên trong hậu viện, Nhạc Phàm một mình ngồi bên cạnh đình viện, thổi nửa khúc “Tình thương”. Tiểu Hỏa lẳng lặng đợi ở một bên, híp mắt vạn phần hưởng thụ. Không biết bắt đầu từ lúc nào, một người một thú bọn họ tựa hồ tôn trọng cuộc sống lẫn nhau.

Tiếng sáo dừng lại, Thiết Huyết đem theo hai bình rượu chậm rãi đi tới, miệng cười mắng: "Tiểu tử ngươi tại sao cứ chỉ thổi có nửa khúc, ta nghe thật khó chịu. Hắc hắc…"

Thu sao trúc lại, Nhạc Phàm nhẹ nhàng nói: "Đó là phần Nhã Nhi dạy ta, phần sau còn chưa có học, bản thân cũng sẽ không muốn học, cho nên chỉ có nửa khúc".

"Ồ!" Thiết Huyết giật mình, cười khan hai tiếng cũng không hỏi nhiều nữa, đem rượu quăng tới.

Tiếp lấy vò rượu, Nhạc Phàm nhìn thẳng vào đối phương nói: "Nói đi, bảo ta tới để làm cái gì".

"Ực…"

Thiết Huyết tu một hơi, thản nhiên nói: "Nhạc Phàm, vô luận là chuyện gì, ngươi cho tới bây giờ cũng không hỏi ta nguyên nhân. Ta biết, cho dù ta cái gì cũng không nói, ngươi cũng đến giúp ta, cho nên hiện tại ngươi mới đến đây".

Dưới bóng đêm, sự yên lặng trong không khí làm cho tâm cảnh bình lặng.

Nghe được Thiết Huyết nói những lời này, Nhạc Phàm ôm vò rượu trầm mặc không nói, hắn vốn không thích uống rượu, chỉ là nhịn không được uống một ngụm.

"Thật cay!"

Nhạc Phàm cảm thấy đầu lưỡi tê dại, trong ngực nóng rực như lửa thiêu đốt: "Đây là rượu gì?"

"Ngươi vận khí không tệ" Thiết Huyết cười nói: "Đây chính là rượu do chính ta làm, lần đầu tiên đem ra chiêu đãi ngươi, về phần tên… Chi bằng ngươi giúp nó một cái tên".

Không cần suy tư, Nhạc Phàm bật thốt lên: "Đao phong hàn, tâm vị lãnh, nam nhi đương ẩm Thiết Huyết lệ… Rượu này ta thích gọi là Thiết Huyết lệ" Nói xong, Nhạc Phàm nhìn thật sâu vào Thiết Huyết, hắn chỉ phải bất đắc dĩ cười cười.

Đúng là: Nam nhi đương ẩm Thiết Huyết lệ, thủ ác đao phong tâm vị hàn.

Sau khi uống một hồi, Thiết Huyết buông vò rượu nói: "Chuyện của ngươi ta cũng nghe nói, đắc tội với nhiều thế lực như vậy, sau này có tính toán gì không?"

Nhạc Phàm nhìn bầu trời đêm, trầm giọng nói: "Sau khi xong chuyện ở đây, ta sẽ Nam hạ, đi xa một chuyến, có chút ân oán cần giải quyết".

"Đi xa?" Thiết Huyết cảm thấy bất ngờ: "Khi nào thì trở về?"

"Xong việc, ta sẽ trở về" Nhạc Phàm thu hồi ánh mắt, tựa hồ bản thân cũng không biết ngày trở về, có lẽ một năm… Có lẽ, cả đời…

Thiết Huyết đột nhiên hỏi: "Có nguy hiểm không?"

"Không thể không đi" Nhạc Phàm trong lòng có niềm tin kiên định, mặc dù nguy hiểm hắn cũng không lùi bước, cho nên không có cần sự hỗ trợ gì nhiều.

"Đó phải là rất nguy hiểm" Thiết Huyết nhíu nhíu mày, lời nói đến miệng rồi lại thu về.

"Thiết Huyết luôn luôn dám nói dám làm, nói một câu lại khó khăn như vậy sao?" Nhạc Phàm trêu chọc, tâm tình cũng dịu đi rất nhiều.

Thiết Huyết khổ khổ cười, thở dài than thở: "Nhạc Phàm, ngươi và ta tương giao đã nhiều năm, có thể nói cùng qua sinh tử hoạn nạn, có một số việc ta vốn không nên gạt ngươi, nhưng ta lại không thể không gạt ngươi, ta có khó xử của ta, cũng là để tốt cho ngươi" Dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Cũng may ngươi cũng chưa từng hỏi ta nguyên nhân, không làm khó cho ta. Nhưng ngươi cứ yên tâm, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi một câu trả lời".

"Ta hiểu" Đang nói lại chuyển, Nhạc Phàm hỏi: "Vậy ngươi có tính toán gì không?"

Thiết Huyết thản nhiên cười nói: "Ta bây giờ cũng đã kế hoạch hết rồi, nếu có ngươi trợ giúp, cưo hội thành công sẽ lớn hơn rất nhiều".

Nhạc Phàm gật đầu nói: "Với thế lực của ngươi bây giờ, nếu muốn báo thù chr còn là thời gian".

"Ha ha…" Thiết Huyết cũng không trả lời, ngược lại nói: "Đúng vậy! Ta bây giờ cũng tính là chúa tể một phương, nếu Nhạc Phàm muốn báo thù, ta sẽ giúp ngươi.

Nhạc Phàm trầm mặc, hứa hẹn của Thiết Huyết quá mức hấp dẫn, làm cho hắn cơ hồ sẽ mở miệng đáp ứng, chỉ là vô số ý niệm trôi qua trong đầu, hắn vẫn vẫn cố gắng khắc chế dục vọng mãnh liệt này.

Thiết Huyết nghiêm chỉnh nói: "Huynh đệ, ta rất nghiêm túc, hơn nữa ngươi hẳn là hiểu rõ ta, tuyệt đối sẽ không bắt ngươi đáp ứng ta điều gì".

"Thật ra, như vậy cũng không tệ. Có mục tiêu có theo đuổi, ít nhất, tâm của ta còn chưa chết" Nhạc Phàm lắc đầu nói: "Nếu ngươi biết ta theo đuổi điều gì, cần gì phải hỏi nhiều".

"Đúng vậy! Cần gì hỏi nhiều" Thiết Huyết thở dài: "Ngươi có cừu của ngươi, ta có hận của ta! Qua hôm nay cũng không biết, sau này chúng ta còn cơ hội ở cùng một chỗ như thế này hay không nữa".

Nhạc Phàm uống ngụm rượu cuối cùng, chăm chú nói: "Ngươi nghĩ có thể, ta tất sẽ không để ngươi thất vọng".

"Huynh đệ tốt!"

Thiết Huyết ôm bả vai đối phương, đang muốn mắng yêu vài câu, đột nhiên ngay lúc này Đồng Tường xông vào.

Chứng kiến động tác của hai người như thế, Đồng Tường trong mắt hiện lên thần sắc mập mờ: "Ta, có quấy rầy các người hay không? Hắc hắc…"

"Bốp…"

Một cái gõ ngay đầu Đồng Tường, Thiết Huyết tức giận nói: "Tiểu tử ngươi cái gì không học, lại đi học mấy cái ý nghĩ tào lao… Còn không mau nói, gấp như vậy tới tìm ta có chuyện gì?"

Đồng Tường gãi gãi đầu, cười khan nói: "Thiết đại ca, bên ngoài có một cô nương muốn gặp người, nói là muốn cảm ơn người".

"Cảm ơn ta?" Thiết Huyết ngẩn người, hiếu kỳ hỏi: "Là ai?"

Đồng Tường trả lời: "Nàng ta nói là Đan Tử Anh, đệ tử phái Thiên Sơn".

"À! Thì ra là nàng!"

Một bóng ảnh thoáng hiện lên trong đầu, Thiết Huyết trầm ngâm chốc lát nói: "Bây giờ

thế cục phức tạp, nàng ta là người trong chính đạo, không giống ta, ngươi bảo nàng ta trở về đi".

"Cái này… Vậy được rồi!"

Đồng Tường biết hiện tại là lúc phi thường, tự nhiên không muốn nảy sinh ra chuyện gì.

Đợi Đồng Tường lui ra, Nhạc Phàm mới nói: "Đó là một cô nương tốt".

"Ngươi cũng biết nàng?" Thiết Huyết ngẩn ra.

Nhạc Phàm gật đầu nói: "Gặp qua hai lần".

"A…" Thiết Huyết cười khổ nói: "Nha đầu kia bối cảnh không đơn giản, là con gái duy nhất của Đan Vân một trong ba thế lực lớn của Biên hoang, lại là đệ tử phái Thiên Sơn, lúc này không phải thời điểm thích hợp để gặp".

"Biên hoang sao?"

Nhạc Phàm ánh mắt lóe ra, tâm tư lại như nhớ đếm một điều gì đó.

Đó là một chuyện buồn của Thiết Huyết, những năm tháng tuổi trẻ, cũng đã trôi qua cùng máu và lửa.

Gần thành Lạc Dương, Thúy Liễu sơn trang.

Mộ Dung Lãnh Tuyết sau khi trở về, trực tiếp đi đến một căn sương phòng ở sau hậu viên.

Ở trong phòng, có một nam tử tuổi còn trẻ thản nhiên ngồi trên nệm gần bàn. Tóc dài để xỏa, mặt như ngọc, người mặc đồ trắng trông rất văn nhã.

"Đại ca! Chúng ta đã trở về".

Một tiếng hô lên, Mộ Dung Ngạo Hàn chậm rãi mở hai mắt, sau đó cười nhẹ nói: "Hôm nay tình hình thế nào?"

"Đại hội vẫn tiến triển rất thuận lợi… Thiết Huyết nọ quả nhiên không tầm thường, rất dễ dàng nắm giữ cả đại cục. Hiện tại, các thế lực lớn sợ là lại muốn tiếp tục tranh chấp" Lập tức, Mộ Dung Lãnh Tuyết đem sự việc phát sinh hôm nay nhất nhất kể lại.

Sau khi nghe xong, Mộ Dung Ngạo Hàn vuốt cằm nói: "Nghe Lãnh Tuyết nói như vậy, Thiết Huyết nọ quả thật cũng biết tính toán, lại có thể đưa ra ý nghĩ quân bình các thế lực lớn, trong đó hắn là có kế hoạch, nắm lấy tiên cơ cùng tự tien về lực lượng thiếu một thứ cũng không được, nếu không tỉ mỉ bố trí thì khó có khả năng thành công. Đương nhiên, có đôi khi vận khí cũng cần thiết".

Mộ Dung Lãnh Tuyết dựa vào trong lòng đại ca, ôn nhu nói: "Chúng ta kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?"

"Cứ tĩnh quan kỳ biến! Ta muốn xem các thế lực lớn có thể đưa ra cái gì phương án gì".

"Rồi chúng ta làm gì?"

"Chúng ta? Muội nghĩ chúng ta cần phải ra mặt tranh đua sao?"

"Đại ca thật là có con mắt! Đợi khi sự thành, giang hồ sẽ quy phục Mộ Dung chúng ta, tự nhiên không cần phải tranh đua".

"Hắn có mưu toan của hắn, ta có kế hoạch của ta, vậy xem thử là ai thắng tranh canh bạc này" Mộ Dung Ngạo Hàn khuôn mặt lãnh đạm, trong mắt hiện lên vẻ cười cợt khinh thường.

"Ha ha…" Mộ Dung Lãnh Tuyết cười nói: "Cái này cũng cần phải nói sao, đại ca phía sau có ẩn sĩ chống lưng, căn bản là không cùng thức bậc với những kẻ tầm thường đó. Cái gì Huynh đệ hội, bất quá cũng chỉ làm trò hề mà thôi".

Mộ Dung Ngạo Hàn mắt lộ tinh quang, cả người tản ra sự tự tin mãnh liệt: "Cái đó gọi là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên! Thiết Huyết nọ lại không biết, bản thân đã sớm nhất định có kết cục thất bại. Thắng lợi cuối cùng chỉ có một, người đó tuyệt đối là ta".

"Đại ca nói không sai" Mộ Dung Lãnh Tuyết tinh thần rung lên: "Chúng ta tất nhiên có thể trọng chấn lại huy hoàng của Yến Vân nhất tộc ta".

"Người khắp nơi đã an bài tốt hết chưa?"

"Đều đã bố trí hết rồi, kế hoạch của chúng ta có thể bắt đầu hay chưa?"

"Tốt! Để cho bọn họ hành động đi".

Phượng Dương lầu thượng.

Nô Kiều truyền đến tin tức: "Lâu chủ tỷ tỷ, người của các thế lực lớn đều đã tạm thời trở về".

Thi Bích Dao dò hỏi: "Người của chúng ta đã trở về bao nhiêu?"

"Cái này…" Nô Kiều có chút ngập ngừng: "Ba mươi tám người, chỉ có mười sáu người bình yên trở về".

"Mười sáu người sao? Một nửa cũng không tới…" Thi Bích Dao cũng không cảm thấy bất ngờ, chậm rãi nói: "Người của các thế lực lớn cũng không phải là kẻ hiền kành gì, có thể có tới mười sáu người trở về đã tính là không tệ rồi. Nói đi, đại hội tiến triển thế nào?"

Hai người ngồi xuống, Nô Kiều kể lại: "Đại hội hôm nay có nhiều rắc rối xả ra… hai đồ đệ của Lý Nhạc Phàm không biết từ nơi nào tập hợp một đám đông người, muốn đòi lại công đạo với Ngũ độc giáo. Sau đó người của hai bên đã đánh nhau, trận này cũng không tệ…"

Nô Kiều miệng nói không ngừng, phảng phất như có mặt tại hiện trường, đem tình hình phát sinh hôm nay kể lại.

Thi Bích Dao vẻ mặt hờ hững nói: "Chiếu theo lời ngươi nói như vậy, Ngũ độc giáo bị các thế lực hắc đạo bài xích, tất nhiên đã thành kẻ địch chung của cả giang hồ".

"Không phải như vậy sao?" Nô Kiều

hừ mũi nói: "Nghĩ không ra, Lý Nhạc Phàm có hai đồ đệ thật có chút bản lãnh. Bất quá Thiết Huyết kia cũng không đơn giản, có ma binh tương trợ, có khả năng chống lại các thế lực khác, xem ra chúng ta đã đánh giá thấp hắn rồi!"

Trầm ngâm chốc lát, Thi Bích Dao có vẻ thất vọng: "Tựa hồ, lại có một thế lực mới đã sinh ra… Hơn nữa, bởi vì có quan hệ với một người nào đó, trên giang hồ nhất định sẽ có chỗ đứng cho bọn họ".

Nô Kiều cả kinh nói: "Tỷ tỷ, như vậy có ảnh hưởng gì đối với chúng ta không?"

"Có lẽ, bất quá ai có thể biết được chuyện sau này".

"Sau đó chúng ta…"

"Đủ rồi" Thi Bích Dao ngắt lời nói: "Bây giờ thiên hạ cũng không có thanh bình, hãy bảo người ở các nơi thu liễm lại một chút, đợi cho chuyện này qua hết rồi hãy tính".

"Nô Kiều hiểu".

"Hôm nay chỉ là ngày đầu tiên của đại hội, càng về sau sẽ càng thêm đặc sắc!"

"Đúng vậy!"

Vô luận hắc bạch lưỡng đạo, các thế lực trung gian, hay là những kẻ âm thầm tính kế. Bọn họ mưu tính người khác, người khác cũng mưu tính lại bọn họ. Chỉ là cuối cùng, ai là người thu được thắng lợi cuối cùng?

Tối nay, thành Lạc Dương nhất định là không ngủ, mà ngày mai, lại nghênh đón sự biến hóa gì mới đây?

Giết người hoặc bị giết, tất cả đều không biết.

Một đêm đã qua, cả giang hồ yên lặng lạ thường! Tựa hồ, tất cả sự phân tranh đều tạm thời đình chỉ.

Phía Đông đã xuất hiện ánh sáng, các nhân sĩ giang hồ cùng các thế lực lớn hôm qua đều đã đến bình nguyên phía Tây, rồi sau đó lại có không ít người mới tìm đến, võ lâm đại hội như thế, quả nhiên là lớn chưa bao giờ có.

Lúc này chung quanh “Tụ võ đài” người đã đông nghẹt, ngoại trừ con đường đi lên đài cao, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

Bốn phía trên đài đều có thủ vệ của Huynh đệ hội canh giữ, nhân sĩ giang hồ bình thường không tới gần được nửa bước, nếu không sẽ trực tiếp động thủ mà xử lý. Vì tránh cho tình huống ngoài ý muốn, vị trí trung gian đều được nhân mã của các thế lực lớn chiếm cứ, các tiểu bang tiểu phái cùng các nhân sĩ giang hồ vô môn vô phái chỉ có thể đứng ở bên ngoài. Khó khăn như thế, vẫn không ngăn được tâm tình cùng nhiệt huyết của mọi người kích động.

Giang hồ giang hồ! Đây chính là mị lực của giang hồ!

Giang hồ cho tới bây giờ không thiếu âm mưu quỷ kế, cũng không thiếu nhiệt huyết kích tình. Ngay cả chết, bọn họ cũng vì hôm nay mà kiêu hãnh tự hào, bởi vì hôm nay, bản thân bọn họ cũng là một người trong giang hồ.

Ngày hôm qua, giang hồ có ngươi. Hôm nay, giang hồ có hắn. Ngày mai, giang hồ sẽ có ta!

Tại mô đất xa xa, Chu Tĩnh Nguyệt lẳng lặng đứng. Áo trắng như tuyết, váy áo đón gió tung bay, khí chất cao quý còn thêm vài phần vẻ đẹp phiêu dật thoát tục. Mà tiểu Chu Phượng yên lặng nắm tay tỷ tỷ, khuôn mặt đáng yêu lộ vẻ buồn rầu.

"Tỷ tỷ, chúng ta có đúng là không thể quay về không? Có phải không?"

Đối mặt với ánh mắt ủy khuất của tiểu cô nương, Chu Tĩnh Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ an ủi: "Đúng vậy! Chúng ta không thể quay về… Nhưng như vậy không phải rất tốt sao? Chúng ta sau này có thể có cuộc sống tự do tự tại".

"Nhưng còn nhà của chúng ta!" Chu phượng âm thanh như muốn khóc: "Phượng nhi từ nhỏ đã sống ở Hoàng cung, mặc dù… mặc dù nơi đó có chút buồn tẻ, nhưng Phượng nhi từ nhỏ đến lớn đã ở đó, nơi đó là nhà của Phượng nhi".

"Không nỡ sao?" Chu Tĩnh Nguyệt sâu kín thở dài nói: "Ta cũng không nỡ, nhưng chúng ta thật sự không thể quay về được, ít nhất… cũng phải rất lâu không về được".

"Phượng nhi hiểu, Phượng nhi sẽ không làm cho tỷ tỷ lo lắng" Chu Phượng kềm nước mắt lại, kiên cường gật đầu, tựa hồ qua một đêm đã trưởng thành lên rất nhiều rất nhiều.

Nhẹ vuốt ve mái đầu của tiểu cô nương, Chu Tĩnh Nguyệt cảm thấy từng trận đau lòng.

"Thuộc hạ Long Nhất tham kiến Tam công chúa, tiểu quận chúa".

Bóng đen hiện lên, một người đột nhiên xuất hiện phía sau hai người.

Chu Tĩnh Nguyệt quay đầu lại nói: "Trương đại nhân, bây giờ không còn công chúa, quận chúa gì nữa, sau này ngươi cứ xưng chúng ta là Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư đi.

"Thuộc hạ tuân mệnh" Trương Xuyên cung kính nói: "Khải bẩm tiểu thư, chuyện người bảo chúng ta tra xét cũng đã xong rồi".

"Ồ!" Chu Tĩnh Nguyệt tinh thần rung lên: "Nói mau".

Trương Xuyên chậm rãi nói: "Thiết Huyết này nguyên danh Đông Vũ, nhiều năm trước đã xông vào Hoàng cung ám sát Thái tử, cướp đi Thái tử phi… Sau lại đơn độc xông pha giang hồ, một tay sáng lập ra Huynh đệ hội ngày nay".

"Tốt! Tốt lắm!" Chu Tĩnh Nguyệt cố nén kích động nói: "Chính là địch nhân của địch nhân là chiến hữu, Thiết Huyết cùng Chu Khang có cừu hận bất cộng đái thiên, nếu chúng ta có thể nắm lấy, với thế lực của Thiết Huyết, tin tưởng Chu Khang cẩu tặc nọ nhất định khó thoát cái chết".

"Tiểu thư xin nghĩ kỹ…" Trương Xuyên nhắc nhở nói: "Thuộc hạ nghĩ vấn đề này cần phải bàn bạc lãi kỹ, Thiết Huyết nọ lập nên Huynh đệ hội ngày nay, tuyệt đối không phải chỉ vì báo thù đơn giản như vậy, tin tưởng còn có nguyên nhân rất lớn bên trong. Nếu chúng ta tùy tiện hợp tác cùng hắn, nói không chừng cuối cùng ngược lại còn bị đối phương nuốt mất".

Chu Tĩnh Nguyệt cười cười nói: "Trương đại nhân không cần lo lắng, điểm ấy ta đã nghĩ qua, cho nên ta mới tìm Long Tuấn và Đinh Nghị hỗ trợ. Có bọn họ hỗ trợ, chúng ta sẽ an toàn hơn. Ít nhất, phía sau chúng ta còn có kẻ mạn như Đao Cuồng chống lưng".

Không biết từ lúc nào, khi nghĩ đến hai thiếu niên tinh quái nọ, Chu Tĩnh Nguyệt cùng Chu Phượng cảm thấy có một loại cảm giác an toàn. Hơn nữa, cảm giác đó càng ngày càng mãnh liệt, bởi vậy các nàng mới yên tâm tiếp nhận sự trợ giúp của Long Tuấn và Đinh Nghị.

"Tiểu thư, người thật quyết định mời bọn họ hỗ trợ?" Trương Xuyên hơi do dự, hiển nhiên không yên tâm khi có người ngoài gia nhập.

"Đúng vậy!" Chu Tĩnh Nguyệt vẻ mặt điềm tĩnh nói: "

Muốn báo thù, chỉ bằng chừng này lực lượng của chúng ta là không đủ, mà trong những người ta quen biết, bối cảnh của Long Tuấn và Đinh Nghị là đơn giản nhất, cũng là đáng tin cậy nhất, ta tin tưởng bọn họ là thật tâm giúp chúng ta, về điểm ấy ngươi không cần hoài nghi".

Trương Xuyên vẫn còn thấy không ổn: "Nhưng hai tiểu tử nọ vô quyền vô thế, bản thân lại hay rước lấy phiền toái, sợ rằng sẽ liên lụy đến chúng ta".

"Trương đại nhân, ngươi cho chúng ta bây giờ gặp phiền toái nhỏ sao?" Chu Tĩnh Nguyệt có chút bực mình nói: "Mặc dù bọn họ bây giờ không có thế lực gì, nhưng ta tin tưởng, bọn họ tương lai tuyệt đối không phải dạng chịu ở trong ao tù!"

"Cái này…" Trương Xuyên vẫn bướng bỉnh: "Tiểu thư, sơn dã vũ phu làm sao so sánh được với chúng ta, hơn nữa sư phụ bọn họ là Lý Nhạc Phàm, vẫn không muốn tung thành đối với triều đình, nói không chừng đối với chúng ta…"

"Đủ rồi!" Chu Tĩnh Nguyệt cắt lời: "Trương đại nhân cũng đừng quên, Lý Nhạc Phàm sở dĩ có ngày hôm nay, ngươi và Trương Tĩnh trách nhiệm cũng không nhỏ… Sai là sai, mặc dù các ngươi lúc ấy là vì Hoàng tộc, nhưng hắn cũng bởi vì các ngươi, mới bị cửa nát nhà tan".

Trương Xuyên cúi đầu, trong lòng cũng không phục, thế nhưng chủ tử đã nói như thế, hắn tự nhiên không thể phản bác.

Vốn là, Chu Tĩnh Nguyệt hy vọng Trương Xuyên có thể bỏ đi thành kiến mà xin lỗi Lý Nhạc Phàm, bất quá trông đối phương có thành kiến như thế, nói không chừng ngược lại còn làm hỏng đại sự. Vì vậy hòa hoãn mà nói: "Đã có tin tức của Quốc sư chưa?"

"Vẫn chưa" Trương Xuyên thất vọng nói: "Nếu có Quốc sư tương trợ, nói không chừng chúng ta lập tức có thể phản kích".

"Sẽ không đâu" Chu Tĩnh Nguyệt lắc đầu nói: "Quốc sư sẽ không giúp chúng ta, trông hắn là người cao cao tại thượng như vậy, chỉ quan tâm đến cả chính cục có ổn định hay không, những chuyện còn lại dám chắc hắn sẽ không để ở trong lòng".

"Vậy sao tiểu thư muốn ta tìm hiểu tin tức của Quốc sư…"

"Ta muốn biết thái độ của Quốc sư đối với chúng ta, nếu hắn ngăn cản hành động của chúng ta, việc này sẽ khó mà thành".

Nghe Chu Tĩnh Nguyệt nói xong, Trương Xuyên tâm thần phập phồng, nhưng cũng không nghĩ ra điều gì khác.

"Tiểu thư, vậy chúng ta…"

"Được rồi, việc này ta tự có tính toán" Chu Tĩnh Nguyệt khoát tay nói: "Các người trước tiên hội hợp với Ngao thủ lĩnh, đồng thời âm thầm giám thị nhất cử nhất động của Hoàng thành và Tống vương, có việc gì thì hối báo với ta. Còn nữa, bảo Trương Tĩnh đến biên quan một chuyến, ta muốn nàng ta giúp ta liên lạc với thủ lĩnh của Tĩnh quốc quân, sau khi chuyện nơi này xong, chúng ta sẽ đi biên quan".

"Thuộc hạ sẽ đi làm" Trương Xuyên lên tiếng rồi đi.

Đã an bài xong tất cả, Chu Tĩnh Nguyệt trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, dẫn theo Chu Phượng đi đến “Tụ võ đài”.

Trên “Tụ võ đài”, các thế lực lớn cũng đã an tọa, mà đám người Khấu Phỉ, Phó Suất cũng đứng ở một chỗ như trước, phảng phất như không có quan hệ đến với bất kỳ thế lực nào.

Nhạc Phàm cùng Vương Sung sóng vai đi tới, mang đến rất nhiều suy đoán cho mọi người. Đương nhiên, Tiểu Hỏa vẫn một bộ dáng dương dương đi theo sau Nhạc Phàm.

Hai người bọn họ hiện tại danh khí cùng thực lực chấn nhiếp lòng người, một người hung ác, một người cuồng bá, có thể nói là tuyệt thế song sát! Nếu hai người liên hợp, bất kỳ thế lực nào lại có cơ hội thành công? Kể từ đó, tự nhiên là có người vui mừng cũng có người buồn rầu, đều tự có tính toán thiệt hơn trong đó.

Không để ý tới mọi người bàn tán, Nhạc Phàm trực tiếp đi đến chỗ bọn người Khấu Phỉ.

"Sư phụ… người rốt cục cũng đã tới".

Long Tuấn, Đinh Nghị nhìn chăm chăm vào Nhạc Phàm, ánh mắt vô cùng u oán, giống như là người vợ nhỏ bị ủy khuất.

"Ha ha ha…"

Phó Suất vỗ vai Nhạc Phàm, cười lớn nói: "Nhạc Phàm huynh đệ tới vừa lúc, nếu không cái lổ tai của chúng ta cũng muốn chai lại rồi".

"Đúng vậy đúng vậy!" Khấu Phỉ cũng đau đầu nói: "Ta nói Lý tiểu tử, ngươi thu hai hai tên đồ đệ này! So với lão nhân ta… Không, so với lão hòa thượng còn nhiều chuyện hơn… thật làm cho người ta chịu không được!"

"Ha ha…"

Nhan Nguyệt Thi hài hước không thôi: "Nhạc Phàm huynh đệ, hai đồ đệ của ngươi nói không ngớt miệng về ngươi, quả thực không bao lâu sẽ thành thâm khuê oán phụ mất".

"Đúng vậy đúng vậy!" Mọi người cố ý gật đầu.

"Oa!"

Long Tuấn la lên: "Các người thật không có ý tứ, sao có thể đi kiện cáo với sư phụ ta?!"

"Đúng vậy đúng vậy!" Đinh Nghị gấp giọng phụ họa.

"Bốp… bốp…"

Nhạc Phàm gõ cho mỗi người một cái, tức giận nói: "Xem các ngươi làm sao mà có tiền đồ được!"

Lúc này, Chu Tĩnh Nguyệt tiến lên: "Tĩnh Nguyệt ra mắt Lý tiên sinh, ra mắt các vị".

"Nguyệt Thi tỷ tỷ…”

Tiểu Chu Phượng cũng tiến lên chui vào lòng Nhan Nguyệt Thi, người nọ cũng ôm lấy mừng rỡ không thôi.

Đàm tiếu một hồi, không khí cs thế mà hòa thuận.

Chu Tĩnh Nguyệt nhìn Long Tuấn, sau đó lại quay về phía Nhạc Phàm mà thi lễ nói: "Lý tiên sinh, Long Tuấn và Đinh Nghị bọn họ là vì ta…"

"Không cần phải nói, ta cũng biết" Nhạc Phàm ngắt lời nói: "Ta cho tới bây giờ chưa từng hạn chế bọn chúng điều gì, cho nên bọn chúng có quyền quyết định chuyện của bản thân. Ta chỉ hy vọng ngươi đừng có phụ tâm ý của bọn chúng".

"Cảm ơn Lý tiên sinh, Tĩnh Nguyệt tất nhiên sẽ không quên lời nói hôm nay".

Chu Tĩnh Nguyệt hiểu được [ý tứ của Nhạc Phàm, cho nên chỉ cảm tạ, không có yêu cầu gì nữa. Hơn nữa nàng biết, Nhạc Phàm là người mà không cách nào dùng suy nghĩ bình thường mà đoán được.

Thiết Huyết ôm vò rượu, chậm rãi đi tới giữa đài cao.

Xung quanh dần dần im lặng, Thiết Huyết dùng ánh mắt sắc bén nhìn ra bốn phía, cao giọng nói: "Giang hồ trăm năm, trăm năm giang hồ, hỏi khắp thiên địa, ai mà không có thăm trầm? Năm tháng vội qua, duy chỉ có giang hồ là không thay đổi… Hôm nay, chúng ta đều là chủ nhân của giang hồ, chúng ta hãy đối tửu cao ca (- uống rượu ca hát), chúng ta hãy để nhiệt huyết phi dương (-nhiệt huyết bay cao)…"

Dứt lời, Thiết Huyết giơ vò rượu lên, ngửa mặt lên trời mà uống, khí khái như thế như xông lên tận trời!

"Bùng…"

Thiết Huyết đập vỡ vò rượu trong tay, mọi người đang yên lặng [đột nhiên sôi trào lên như sóng triều!

“Đối tửu cao ca! Nhiệt huyết phi dương!” ("Uống rượu ca hát! Nhiệt huyết bay cao!")

“Đối tửu cao ca… Nhiệt huyết phi dương…”

“Đối tửu cao ca… Nhiệt huyết phi dương… Đối tửu cao ca… Nhiệt huyết phi dương…”

"Đối tửu cao ca! Nhiệt huyết phi dương!" ("Uống rượu ca hát! Nhiệt huyết bay cao!" )

“Đối tửu cao ca… Nhiệt huyết phi dương… Đối tửu cao ca… Nhiệt huyết phi dương…”

Dưới “Tụ võ đài” âm thanh sôi trào!

Nhiệt huyết! Hào tình! Tiêu sái! Đường hoàng! Cuồng phóng! Kích động!

Thiết Huyết chỉ với mấy câu ngắn ngủn đã cơ hồ kích động đến tận trong nội tâm của mọi người! Vì vậy, Võ lâm đại hội vừa mới bắt đầu đã được đẩy lên cao trào.

Âm thanh vang tận trời! Đinh tai nhức óc!

Thiết Huyết cùng Huynh đệ hội "nhân khí" một lần nữa đã được đẩy lên đỉnh điểm, vượt xa các cao thủ của các thế lực lớn.

Đương nhiên, cảnh tượng như thế tự nhiên không phải là điều mà các thế lực lớn muốn chứng kiến. Thế nhưng quyền chủ động đã bị Thiết Huyết nắm vững lấy, bây giờ mà mở miệng phản bác, không còn mang lại bất cứ ý nghĩa nào nữa, ngược lại sẽ khiến cho mọi người phản cảm. Dù vậy, những người trong giang hồ này cho tới bây giờ đối với các thế lực lớn vốn đã không có gì hảo cảm!

Một hồi sau, tâm tình kích động của mọi người dần dần bình phục.

Đứng đầu Thiên hạ hội Thượng Quan Phi Hồng lập tức đứng lên nói: "Thiết Huyết Hội chủ, ngươi nói cái gì cứ việc nói thẳng, chúng ta cũng không phải đến xem ngươi biểu diễn. Hừ hừ!"

"Thượng Quan Hội chủ nói không sai, các vị không phải đến làm khách, Thiết mỗ đương nhiên cũng không phải đến biểu diễn" Thiết Huyết tâm thần thu lại, chắp tay nói lại: "Nếu mọi người có thể ngồi lại cùng một chỗ, đó chính là nói lên mọi người có thể bàn bạc lại. Chỉ là không biết chư vị đối với ý kiến của Thiết mỗ đã thương lượng như thế nào? Nếu còn có nghi vấn gì, không ngại cứ nói ra. Tin tưởng ở đây nhiều người như vậy, nhất định có thể tìm được một biện pháp thích hợp để giải quyết".

"Cái này…"

Thượng Quan Phi Hồng muốn nói ra kết quả thương lượng ngày hôm trước, nhất thời tức cười. Không phải hắn không cách nào trả lời, mà là hắn ngượng ngùng.

Thì ra, các đại thủ lĩnh chính đạo trải qua một đêm thương thảo, phân chia các thế lực, vẫn như cũ không có đạt được ý kiến thống nhất, hơn nữa cuối cùng cãi cọ bất đồng mà giảii tán. Nghĩ đến, dù sao cũng quan hệ đến ích lợi rất lâu sau này, vì sự phát triển của bang phái sau này, ai cũng không muốn bỏ đi ích lợi của mình, thậm chí còn rắp tâm lấy thêm phần của người khác.

Không chỉ bạch đạo như thế, hắc đạo đối với lợi ích của mình càng khẩn trương hơn, căn bản không để người khác đụng vào. Nói trực tiếp một chút, yêu cầu của Thiết Huyết không thể nghi ngờ là muốn đoạt miếng ăn từ miệng cọp, cơ bản là không có khả năng.

"Hừ!"

Thượng Quan Phi Hồng bực bội không nói, ngược lại muốn xem Thiết Huyết làm thế nào ứng phó với thế lực của hắn. Hắn cũng không tin, có thế lực nào có thể bỏ đi được miếng thịt trong miệng mình.

Quả nhiên, trên “Tụ võ đài” đều trầm mặc, ai cũng không muốn mở miệng trước.

Thiết Huyết cũng không thèm để ý, lẳng lặng đứng thẳng giữa sân nhắm mắt dưỡng thần, không có một chút lo âu nào.

Phía bên Nhạc Phàm, Long Tuấn có chút không nhẫn nại mà ngồi được, lặng lẽ kéo kéo tay áo Phó Suất, nhỏ giọng thỉnh giáo: "Phó đại ca, tình huống như bây giờ thì nên làm cái gì?"

Phó Suất cười cười, không đáp mà hỏi ngược lại: "Nếu như đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?"

"Ta?" Long Tuấn nhướng mày, hắn quả thật chưa từng nghĩ qua bản thân ở vào vị trí đó, nói không chắc lắm: "Ta… ta cũng không biết, vốn nghĩ giang hồ thống nhất là chuyện tốt, cũng là vì ích lợi chung của mọi người, nhưng tại sao lại không ai đồng ý".

"Ài! Quyền lợi là những thứ, một khi cầm lấy, sẽ rất khó buông ra, ngươi bây giờ rất khó có thể hiểu được" Phó Suất thở dài nói: "Trên giang hồ các thế lực lớn tranh đấu cho tới bây giờ cũng chưa từng chính thức dừng lại, suy nghĩ về lợi ích là hàng đầu có thể nói là đã thâm căn cố đế, vì sự phát triển của bang phái sau này được tốt hơn, người nào nguyện ý bỏ đi lợi ích của mình. Bạch đạo không muốn, hắc đạo lại càng không đồng ý, về phần các thế lực trung gian, nói vậy cũng không muốn đi đâu cả. Có lẽ đúng như cổ nhân nói, còn dục vọng thì mới còn sự sống, nhân tính vốn đã là tự tư".

Phó Suất nói một hồi làm mọi người chung quanh vạn phần cảm khái, song thực tế đúng là như thế.

Trầm mặc nghĩ một hồi, Long Tuấn lại nói: "Phó đại ca, nếu như các thế lực lớn đều không đồng ý thì làm sao bây giờ?"

Phó Suất trầm ngâm nói: "Ta không phải là Thiết Huyết, cho nên cũng không biết hắn phía sau rốt cuộc là có an bài gì. Bất quá, với trí tuệ của hắn, tuyệt đối sẽ không làm việc gì mà không có nắm chắc".

"Ồ!" Đinh Nghị nghe vậy kinh ngạc, ngắt lời nói: "Thiết Huyết kia thật lợi hại như vậy, có thể chống lại các thế lực lớn kia sao?"

Phó Suất cười dài nói: "Ngươi đừng quên, Thiết Huyết có thể có những huynh đệ không tệ".

"Là ai vậy?" Đinh Nghị hiếu kỳ nói.

Long Tuấn không nhịn được gõ cho đối phương một cái, tức giận nói: "Còn có thể là ai, không phải là sư phụ chúng ta sao".

"Đúng vậy!" Phó Suất cảm khái nói: "Quần hùng nổi dậy, thường thường lực lượng mới là mấu chốt quyết định thắng bại".

Chu Tĩnh Nguyệt gật đầu nói: "Lý tiên sinh hiện tại xác thật có lực lượng ảnh hưởng đến đại cục của giang hồ!"

Đám người Long Tuấn, Đinh Nghị im lặng, bọn họ đều hiểu rõ, lực lượng phía sau nó đại biểu cho cái gì, đó là rất nhiều rất nhiều khổ sở, không ai có thể thay thế được sự đau khổ đó.

Khấu Phỉ tựa hồ nhớ ra cái gì, chuyển hướng sang Không Văn thần tăng bên cạnh nói: "Lão hòa thượng, Thiếu Lâm các ngươi có tính toán gì?"

"A Di Đà Phật…" Không Văn chắp tay, sắc mặt khổ sở nói: "Thiếu Lâm tự vốn không đua tranh, tự nhiên sẽ không quan tâm đến lợi ích này. Nhưng cùng với chính đạo cửu phái đồng vinh cộng nhục, cho nên chúng ta vẫn phải bận tâm đến lợi ích của các môn phái, điều này không chỉ có quan hệ đến Thiếu Lâm chúng ta!"

"Hắc hắc!" Khấu Phỉ hoàn toàn thất vọng: "Không phải là chỉ có vài miếng đất chứ, việc gì mà phải muốn chết muốn sống chứ?"

"Hừ!" Thái Tiêu tức giận nói: "Người chỉ là đồ hoang dã thì biết cái gì mà nói, các môn các phái nhiều người như vậy, nếu không có đất, thì ăn cái gì mặc cái gì? Ngươi không có nhà thì sao mà biết củi gạo là quý".

"Sư thúc tổ nói rất đúng" Phó Suất tiếp lời: "Các môn các phái tồn tại từ rất xưa, ai cũng không muốn đem truyền thừa hương khói bị kết thúc trong tay của mình. So ra, cửu đại môn phái so với các thế lực khác còn tốt hơn rất nhiều, dù sao các thế lực bang hội này chỉ trần trụi là vì lợi ích của bản thân".

"Nói rất hay!" Thái Tiêu chân mày giản ra, không khỏi gật đầu. Đồng thời hắn cũng ngầm trách cứ Chưởng môn Võ Đang Tống Thanh, lại đem một đệ tử giỏi như vậy trục xuất khỏi sư môn, quả nhiên là hồ đồ. Xem ra, phải tìm cơ hội đem gười tuổi trẻ ưu tú này một lần nữa thu hồi làm môn hạ mới được.

"Các thế lực sao lại như vậy, tất cả đều câm điếc sao?"

"Đúng vậy! Bình thường muốn đánh muốn giết, thì kêu lớn lắm, bây giờ mỗi người đều con mẹ nó như là rùa rút đầu".

"Cũng không phải! Xem lão Đại của Huynh đệ hội khí khái, một đao đem hơn phân nửa đám người Ngũ độc giáo phế đi, còn muốn thống nhất giang hồ, lão nương thích những nam nhân như vậy, Thiết Huyết này mới xứng là nam nhân!"

"Không nói nữa, ta cũng muốn gia nhập Huynh đệ hội. Ít nhất, không phải ở chốn giang hồ nhiễu nhương này".

"Hắc hắc! Không biết Huynh đệ hội có thu nữ không, lão nương cũng đi thử xem…"

"Con mẹ nó! Các thế lực này thật chó má, hưởng nhiều cũng là bọn chúng, giết nhiều nhất cũng là bọn chúng, bây giờ để cho bọn chúng nhỏ ra chút máu tựa như là mẹ ruột chết đi vậy, lão tử khinh!"

"Huynh đệ nói chuyện nhỏ giọng thôi, nếu như bị bọn họ nghe được thì không hay".

"Sợ cái rắm, lão tử chẳng có gì, cùng lắm thì liều mạng với bọn chúng thôi. Thiết Huyết kia nói rất đúng, lão tử cũng muốn làm chủ nhân giang hồ một phen. phản thì phản, sợ cái rắm gì!"

"Huynh đệ nói rất đúng, phản thì phản!"

Dưới đài bàn tán xôn xao, tiếng nghị luận càng lúc càng lớn. Các thế lực lớn nghe vào tai, sắc mặt khó coi như ăn phải muỗi chết, đã khó coi càng thêm khó coi! Thiết Huyết chiêu này quả thật độc, đem đổ lên đầu các thế lực lớn đối lập với cả giang hồ.

Bây giờ, người của các thế lực lớn chính là đã lâm vào thế cưỡi hổ!

Phải biết rằng, giang hồ sâu không lường được, các thế lực lớn mặc dù có lực lượng cường đại, nhưng khó địch với cả giang hồ! Nhiều người như vậy, hơn nữa trong đó còn có cao thủ như Khấu Phỉ. Nếu như một khi nổi lên tranh chấp, không muốn bị diệt vong cũng khó.

Lúc này, các thế lực lớn ở đây cũng không thể nhẫn nại được, từng đạo ánh mắt đều phẫn nộ trừng mắt nhìn Thiết Huyết! Nếu ánh mắt có thể giết người, Thiết Huyết sợ là đã không còn hình người!

Đứng đầu Võ lâm minh Mạnh Trường Thiên cố dằn cơn giận: "Thiết Huyết Hội chủ, ngươi cũng là đứng đầu một phương thế lực, hẳn là có thể hiểu rõ suy nghĩ trong lòng chúng ta. Nếu mọi người cứ nóng nảy, đối với ai cũng không có lợi".

Thiết Huyết mở hai mắt, nghiêm mặt nói: "Các ngươi muốn gì ta đương nhiên biết! Đơn giản là không nỡ bỏ lợi ích trong tay, hoặc là không thể tin các thế lực khác. Kỳ thật mọi người đều hiểu rõ, ở trong loạn thế này, chỉ có nhượng bộ lẫn nhau thì mới có thể cùng sống, nếu ngay cả một chút lợi ích cũng không thể bỏ được, cuối cùng chỉ là tự đoạn đi căn cơ của mình. Nói vậy mọi người cũng biết Thiết mỗ nói không phải là giả, cho nên mới ngồi cùng một chỗ để cùng thương lượng đối sách. Phương

pháp mọi người đều biết, chỉ là xem các ngươi có bỏ được hay không?"

Thượng Quan Phi Hồng khinh thường nói: "Ngươi nói thì đơn giản, vậy ngươi bản than cứ tự nói thật ra xem, Huynh đệ hội các ngươi thì sao?"

"Nói rất đúng!"

Thiết Huyết tiện tay cầm lấy một thanh kiếm, chỉ lên trời thề: "Ta Thiết Huyết thề tại đây, sau khi Võ lâm đại hội, Huynh đệ hội ta sẽ đem toàn bộ các thế lực bên ngoài thu hết về Hà Nam, chỉ chừa Lạc Dương một chỗ căn cơ… Nếu vi phạm lời thề, sẽ như kiếm này!" Dứt lời, Thiết Huyết cổ tay rung lên, đem thanh kiếm chấn thành mấy khúc.

"Ồ…"

Lời này vừa nói ra, trên và dưới đài đều rung động!

Người nào cũng biết, hiện tại thế lực của Huynh đệ hội rất lớn, trải rộng khắp bảy tỉnh, sáu châu, hai mươi mốt thành! Ngày nay chỉ phát triển tại Hà Nam, hy sinh không thể không lớn. Đồng thời, lợi ích thật lớn như thế càng làm cho những người này mắt hồng lên không thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro