aaaaaaaaaaaaa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

:Bị đánh tiểu thí thí !

Ù ù cạc cạc chẳng hiểu vì sao bị nhìn trừng trừng, hơn nữa, ánh mắt hắn thì hung tàn còn bộ dáng cứ như muốn đem nàng nuốt sống. Nàng chỉ quen với vẻ mặt cợt nhả của hắn, tình huống hiện tại... khiến cho nàng bị dọa đến hoảng sợ.

"Ngươi ngươi... Ngươi trừng như vậy làm cái gì. Ta phải đi xem bạn tốt của ta là Uyển nhi cùng Thúy nhi ra sao, chẳng nhẽ cũng không được sao..."

Nàng vừa nói đầu óc liền ngay lập tức thanh tỉnh, nghĩ được một chuyện rất trọng yếu thiết thực.

Vừa đổi ngữ điệu, nàng vừa dè dặt nhìn hắn, cảm thấy có chút không ổn, nuốt nuốt nước miếng: "Cô Ngự Hàn, ta hỏi ngươi một vấn đề được không? Thương Tuyệt Lệ nói nơi này là xà giới, ngươi là xà vương của Xích Diễm quốc, ... Có phải những người khác đều là... xà?"

Nghiêng người liếc mắt dò xét nàng, Cô Ngự Hàn tức giận khi thấy nàng vẫn nhấn mạnh cái chữ 'xà' này, cứ như xà khiến nàng ghét không bằng: "Không sai, nơi này là xà giới, tất cả mọi người là xà loại."

Nói vậy... Uyển Nhi cùng Thúy Nhi cũng là xà loại !

Sắc mặt Bối Bối thay đổi mấy lần, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt. Dù các nàng là hai con rắn nhưng cũng là rắn tốt, nàng Không sợ! Đúng... Chỉ cần các nàng không biến mình trước mặt nàng thì nàng Không sợ!

"Như thế nào, còn muốn đi tìm nàng sao?" Cô Ngự Hàn thu hết vào đáy mắt vẻ mặt giãy giụa của nàng.

"Đương nhiên muốn."

"Không sợ rồi sao?" Tâm hắn không nhịn được âm thầm cảm thấy vui vẻ.

Ngẩng đầu lên, nàng phản bác rất có đạo lý: "Ta vẫn sợ rắn, nhưng mà, các nàng đều là rắn tốt, cho nên, các nàng là bạn tốt của ta."

"Ta đây thì không phải rắn tốt sao? Không cần quên là ai cố gắng quên mình cứu ngươi!" Cô Ngự Hàn không phục nhắc nhở nàng, vì nàng chấp nhận người khác nhanh chóng như vậy mà cảm thấy không vui.

Nghe vậy, Bối Bối miệng mấp máy, không biết nên nói cái gì. Đúng vậy, hắn cũng không xấu, nàng tại sao lại sợ hắn?

Thấy nàng trầm mặc không đáp, Cô Ngự Hàn mày kiếm ngạo nghễ vung lên, phiết môi: "Mặc kệ, ngươi sợ cũng tốt mà không sợ cũng tốt. Dù sao không lâu sau ngươi sẽ là xà hậu của ta !"

"Cái gì, ngươi nói cái gì nhảm nhí vậy. Ta là người, làm sao có thể biến thành vương hậu của ngươi. Ngươi đi tìm mỹ nhân ở trong cung của mình đi. " Bối Bối kinh hãi không ít, nghĩ đến bản thân biến thành rắn, trườn trườn đi trên mặt đất, nàng liền cảm giác thấy hoang đường.

Được rồi, nàng thừa nhận, việc nàng hiện tại không chịu nổi sự dụ dỗ của xà vương cũng rất hoang đường, ô... là nàng không có khí phách.

Nhắc tới điều này, tâm tình Cô Ngự Hàn thoáng chuyển biến tốt đẹp một ít, hai tay của hắn đưa ra trước ngực, sau đó để sát vào nàng, cái mũi anh tuấn ở cổ của nàng mà ngửi ngửi: "Tiểu Bối Bối, trên người của ngươi mùi người ngày càng nhạt, mà xà loại mùi vị cũng càng ngày càng đậm ."

"Sao có thể như vậy?" Bối Bối có chút hơi sợ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn không giống như đang hù dọa mình.

Bạc môi nhếch lên, hắn đưa tay chạm vào bụng nàng, cười đến tà ác: "Đương nhiên có khả năng. Bởi vì phân thân của ta sẽ ở trong cơ thể ngươi càng ngày càng nhiều, ngày nào đó ngươi có mang cục cưng của ta. Sau đó mùi nhân loại sẽ không còn sót lại chút gì, khi đó, ngươi chính là xà mụ mụ rồi."

"Xà mụ mụ... Ta không cần!" Bối Bối hoảng sợ động động tay của hắn, rồi nhảy ra thật xa, đề phòng nhìn hắn.

"Cô Ngự Hàn, ta cảnh cáo ngươi, ngươi sau này không được chạm vào ta."

Nàng thà chết đi còn hơn, cùng một con rắn mây mưa thất thường còn chưa đủ hay sao, còn muốn làm xà mụ mụ? Đánh chết cũng không cần, vừa nghĩ tới có tiểu xà ở trong bụng mình giật giật đi, nàng không khỏi rùng mình một cái.

"Không cần?" Cô Ngự Hàn nguy hiểm nheo lại con ngươi đen. Phản ứng cự tuyệt mạnh mẽ của nàng đã làm tổn thương đến lòng kiêu ngạo của hắn rồi, có bao nhiêu nữ nhân tha thiết ước mơ hài tử của hắn, còn cầu không được ni!

"Nếu như ngươi nói không cần làm xà mụ mụ, vậy không cần đi xem bằng hữu của ngươi cái gì mà Uyển Nhi." Hắn nhàn nhàn nhìn nàng, trong mắt mơ hồ xẹt qua một tia căm tức. Hừ, nữ nhân này thiếu sự dạy dỗ mà.

Trong lúc Bối Bối muốn chỉ trích hắn, Thương Tuyệt Lệ đi tới.

"Vương, thuộc hạ đã dựa theo phân phó đi gặp Uyển Nhi cô nương, nhưng mà ma ma nơi đó nói nàng không thoải mái, không tiếp khách."

Bối Bối sững sờ, cuối cùng cũng tiêu hóa ý tứ trong lời nói của Thương Tuyệt Lệ, nàng ngẩng đầu, mắt hạnh trừng trừng: "Cô Ngự Hàn, ngươi tìm Uyển nhi làm chi? Cảnh cáo ngươi, đừng đem tà ác tư tưởng của ngươi đối phó với Uyển Nhi. Uyển Nhi đã có người thầm yêu trộm nhớ rồi."

" Tư tưởng tà ác của ngươi." Hắn bấm tay búng vào trán của nàng.

Kỳ thật sau khi tìm được nàng, hắn cũng đã điều tra rất rõ ràng cuộc sống gần đây của nàng, bao gồm cả việc nàng ở Bách Hoa Các đã từng làm cái gì, nếu không nàng cho là hắn sẽ khinh địch như vậy mà buông tha nàng đến ở cái loại địa phương như Bách Hoa Các sao.

"Vậy ngươi lệnh Thương Tuyệt Lệ đi gặp Uyển Nhi làm cái gì?" Bối Bối như trước không yên lòng.

"Ngươi không phải muốn thay nàng chuộc thân sao? Ngươi hiện tại đã không muốn, ta đây cũng không cần tốn bạc ." Cô Ngự Hàn lạnh lùng nhìn nàng.

Bối Bối bất chấp rụt rè nhào vào lòng hắn, nắm chặt vạt áo của hắn: "Không nên, chúng ta lập tức đi giúp Uyển Nhi chuộc thân."

"Hừ, hiện tại đã không sợ ta rồi sao, còn dám nhào tới mạnh như vậy, khung xương của ta đều sắp bị tháo rời luôn." Cô Ngự Hàn ngoài miệng thì ai oán, hai tay cũng rất tự động ôm lấy thắt lưng của nàng, nghiêm phạt bằng cách cấu nàng một cái, nhưng lực đạo lại hết sức nhẹ nhàng.

"Ngươi ở, ta đi là được." Bách Hoa Các, hắn thực sự một chút cũng không muốn cho nàng đến!

"Không cần, ta muốn đi. Nếu như ngươi không mang ta cùng đi, ta liền tự len lén đi!" Bối Bối phẩy đầu, ánh mắt rất kiên quyết.

"Ngươi... Không ngoan!"

"Ba!" Tay Cô ngự Hàn từ lưng nàng trượt xuống, đánh cái mông mềm mại của nàng.

"Đau đau, bắt nạt tiểu nữ tử sao là anh hùng hảo hán." Bối Bối ồn ào kêu, có chút thẹn thùng liếc mắt nhìn Thương Tuyệt Lệ đang đứng ở một bên, may may hắn rất thức thời đứng ở phía sau.

Lập tức, con ngươi đen của nàng hơi chuyển, vừa cười tủm tỉm lấy lòng: "Ngươi mang ta theo đi mà, ngươi anh hùng như vậy, sẽ không mặc kệ ta đáng thương phải không."

"Thật sự muốn đi như vậy?" Hắn đưa tay lướt qua sợi tóc phía vành tai nàng, con ngươi đen rất mềm mỏng vì nàng làm nũng, cho dù biết nàng có mục đích khác, nhưng mà cảm giác hưởng thụ cũng thật thích. Nhưng hắn sẽ không nói cho nàng, tránh sau này nàng sẽ dùng chiêu này để đạt được mục đích.

"Đúng!" Bối Bối nặng nề gật đầu.

Ngay sau đó, nàng tươi cười rạng rỡ ôm lấy hắn, ra tay trước chiếm lợi thế: "Cám ơn!"

Sắc mặt Thương Tuyệt Lệ không tốt len lén nhìn Bối Bối quay về lại ôm trong ngực vương muốn làm gì thì làm, cơn tức giận đã nhẫn nhịn lại bùng lên, lại nhớ đến đã từng bị nàng hạ thuốc xổ đến chết đi sống lại thì lửa giận càng thêm bốc mãnh liệt, thế nhưng... Hắn chỉ có thể nín nhịn.

Chương 72: Hắn rất không đàng hoàng!

Th0 : là a là a ! ta bất tài được chưa ! không thể chấp nhận thay chữ xà mụ mụ thành mẹ của rắn được ! Cái bản tính quái đản của ta không cho phép...chỉnh đi chỉnh lại vẫn là để như cũ...hư hư hư sao cứ nghe xà mụ mụ dễ thương...mà ! con của rắn sẽ gọi xà đản đản...chứ không chỉnh thành rắn con đâu ! Mong mọi người bỏ quá cho ta a ! Bản thân ta không thích chỉnh ....haizz đắc tội !

Linhkr : vậy chỉnh là xà mẫu được k ? nghe xà mụ mụ mà mình chỉ liên tưởng đến mấy bà ma ma ở trong cung thôi.

Th0 : ơ ! thế xà đản đản thì sao ? xà tử à ? xà tử = rắn chết..ha ha ha ^^~ !!! Em thích từ láy a !!! Dễ thương...đản đản, đản đản...mụ mụ, mụ mụ... ( con con...mẹ mẹ.. = con mẹ T''T)...còn nếu là tử tử...mẫu mẫu... tử mẫu...mẫu tử...thôi chả dám nghĩ =) mình nhảm quá rồi >"<!!

Chương 72 :Hắn rất không đàng hoàng !

Bối Bối sành sỏi dẫn đường cho Cô Ngự Hàn bọn họ từ cổng sau tiến vào Bách Hoa Các. Khi nàng vừa bước vào trong sân, liền gặp Thúy Nhi mặt mày ủ rũ đang ngồi trên cầu thang. Thấy bọn họ đi vào, Thúy Nhi lập tức nhảy dựng lên hướng về phía nàng nghênh đón.

"Bối Bối công tử, ngươi rốt cục đã trở về. Ngươi có gặp vấn đề gì không? Nam nhân kia có làm ngươi bị thương không? Lâu như vậy mà ngươi không trở lại, ta cùng tiểu thư còn tưởng rằng... Cho là... sẽ không còn được gặp lại ngươi . Ta cùng tiểu thư khi đó vốn muốn đi theo ra ngoài, nhưng mà... ma ma nhốt chúng ta lại, tiểu thư bây giờ còn không thể ra khỏi phòng." Thúy Nhi kích động nhìn Bối Bối, hốc mắt đỏ lên.

Bối Bối vội vàng an ủi: "Ta chẳng phải đã bình yên trở về mà. Ma ma thật đáng giận, bỗng dưng đem ngươi giam lại!"

"Tiểu thư nhìn thấy ngươi nhất định sẽ thật cao hứng!"

Thúy Nhi rất kích động, thấy đứng bên người Bối Bối có một nam nhân anh tuấn khôi ngô. Không những vậy, sau đó nàng còn lưu ý đến tay phải của nam nhân này đang.. ôm eo của Bối Bối công tử !

Nàng kinh ngạc nhìn tới nhìn lui bọn họ: "Bối Bối công tử, hắn là..."

Thấy Thúy Nhi khiếp sợ trơ mắt nhìn thắt lưng nàng, chính xác mà nói chìn chăm chú tay của người nào đó đang có hành vi xấu xa, Bối Bối bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã: "Thúy Nhi, ngươi coi như hắn trong suốt là được rồi . "

Nói xong, nàng cảm giác thắt lưng căng thẳng, biết là Cô Ngự Hàn đang khó chịu, nàng cũng mặc kệ.

"Thúy nhi, nói cho ngươi tốt tin tức, ta trở về là để giúp Uyển Nhi chuộc thân."

Hai mắt Thúy Nhi sáng lên: "Có thật không? Chúng ta mau đi tìm tiểu thư."

Đi tới trước cửa phòng của Uyển Nhi, nhưng không qua được cửa phòng.

Bối Bối giận giữ trơ mắt nhìn ma ma che ở trước cửa: "Ma ma, ta muốn vào đi gặp Uyển nhi."

Ma ma giật giật vết sẹo lồi trên mặt (th0 : bà già ú này xấu cả người xấu cả nết..hừ !), ánh mắt sáng lòe khi nhìn thấy tuấn nam đứng ở phía sau Bối Bối, trong lòng tính toán điên cuồng: "Bối Bối công tử, ngươi muốn thấy Uyển Nhi thì phải làm theo quy củ của Bách Hoa Các. Ngươi giúp đỡ Uyển nhi đuổi đi mất khách quý của ta, ta còn chưa có tính toán nợ nần nha."

Nói xong, ánh mắt đánh giá của ma ma lại chuyển qua người Cô Ngự Hàn, vừa nhìn là biết nhất định là quý tộc, nhất định là đại gia!

"Đại gia, ngài có phải là muốn thấy Uyển Nhi của chúng ta ? Ta sẽ giúp ngài bố trí ngay." Ma ma tham lam nhìn ... từ trên xuống dưới ... Cô Ngự · Hàn, giọng điệu nịnh nọt.

Cô Ngự · Hàn nhíu mi, bạc môi mỉm cười, từ phía sau cúi xuống nói bên tai Bối Bối: "Tiểu Bối Bối, xem ra bộ dáng của ngươi thoạt nhìn rất nghèo hèn hủ lậu mà. Ma ma hình như không hề xem trọng ngươi."

Nghe vậy, Bối Bối mím mím môi mềm, tức giận lấy khửu tay đánh về phía sau đỉnh đầu, nhưng Cô Ngự Hàn chỉ là nhanh nhẹn tránh ra. Nàng phảng phất có thể nghe được hắn cúi đầu nhàn nhã cười, chỉ khiến nàng càng thêm bực mình.

Khẽ cắn môi, nàng kéo Cô Ngự Hàn một cái đẩy về phía trước: "Ngươi cùng cái đồ nô lệ đồng tiền này nói chuyện."

Cô Ngự · Hàn cẩn thận giấu bên môi sự buồn cười, cảm giác sau lưng có một đạo ánh mắt không phục đang nhìn chằm chằm, hắn nhếch miệng, sau đó phong lưu phóng khoáng đứng ở trước mặt ma ma: "Không sai, ta muốn thấy Uyển Nhi cô nương, thuận tiện... chuộc thân cho nàng, mang về nhà làm tiểu thiếp. "

Nói xong, lưng hắn liền bị người ta véo mạnh một cái. Hắn làm như bị gãi ngứa vô thưởng vô phạt tiến lên phía trước một bước, khiến cho người phía sau không thể với tới, chỉ có thể bực mình dùng ánh mắt trừng trừng.

Thúy Nhi thấy rất rõ ràng hành động mờ ám của bọn họ, ánh mắt lại khó nén khiếp sợ. Chẳng lẽ Bối Bối công tử thật sự giống như lời khách nhân đáng sợ hôm qua nói... Là nữ tử?

"A? Chuộc thân? Thật tốt, chúng ta tới đó nói chuyện giá tiền nha. Công tử mời qua bên này." Ma ma cười toe tóe, khom lưng cúi đầu mời Cô Ngự Hàn đi nơi khác.

"Tiểu Bối Bối, cho ngươi trong vòng một khắc đi vào nhìn người, phải nhanh chóng tranh thủ thời gian nha." Cô Ngự · Hàn trước khi rời đi chậm rãi nói bên tai nàng một câu, sau đó trước khi để nàng kịp phản đối nhanh chóng rời đi.

"Bối Bối, ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt!" Thấy Bối Bối hoàn toàn không việc gì, Uyển Nhi không khỏi vui mừng quá mà ứa nước mắt.

Thấy Uyển nhi rớt nước mắt, Bối Bối có chút không biết làm sao: "Ai nha, đừng khóc a, ta sợ nhất thấy nữ nhân khóc."

Lau lau nước mắt, Uyển Nhi nín khóc mỉm cười, ánh mắt sáng tỏ đánh giá từ đầu đến chân Bối Bối một lần: "Ngươi cũng là nữ ... Bị ngươi lừa đã lâu."

Cười khan một tiếng, Bối Bối biết là không giấu giếm được, nàng thẳng thắn thừa nhận, ánh mắt giảo hoạt pha trò cười: "Ha hả... Hành tẩu giang hồ, mặc nam trang tiện hành động. Ngươi không cảm thấy ta làm nam nhân cũng rất tuấn tú sao?"

Thấy vẻ mặt đỏm dáng của Bối Bối, Thúy Nhi liền bật cười: "Bối Bối công... tiểu thư, khó trách lần kia ngươi mặc nữ trang lại giống như vậy, nguyên lai ngươi căn bản là là nữ tử mà."

"Đúng hừ, nếu như ta là nam, nhất định đã sớm đem Uyển Nhi xinh đẹp mà ăn mất!" Bối Bối muốn nhào về phía trước, lại bị người từ phía sau túm lôi về.

"Này này, ai..." Bối Bối đạp đạp hai chân.

Cô Ngự · Hàn đem nàng đặt lên trên ghế nằm, đè lại nàng, con ngươi đen mang theo cảnh cáo: "Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ."

Kể cả là nữ nhân, hắn cũng không cho nàng ôm! ( th0 : ây oy !! anh thật là độc chiếm mà...Bối tỷ em thấy số tỷ thảm rồi...)

"Ngươi đã về rồi, đã lấy được giấy bán thân của Uyển nhi chưa?" Bối Bối hướng hắn làm cái mặt quỷ, sau đó rất không khách khí chìa tay đòi giấy bán thân của Uyển nhi.

Cô Ngự · Hàn lần này rất dứt khoát đặt giấy vào trong tay nàng. Hắn chỉ muốn nhanh chóng giải quyết hết mọi chuyện ở đây, sau đó mang nàng hồi cung tĩnh dưỡng. Không có nàng cả tẩm cung đều trở nên lạnh lẽo buồn tẻ.

Mặt mày hớn hở tiếp nhận giấy bán thân, Bối Bối nhanh như chớp chui qua bên cạnh người hắn, rất nhanh đi tới trước mặt Uyển Nhi: "Uyển Nhi ngươi nhìn, đây là giấy bán thân của ngươi, sau này ngươi liền tự do, không bao giờ phải trở lại Bách Hoa Các nữa."

Nhìn giấy bán thân, nước mắt Uyển Nhi rớt không ngừng, nàng thở dốc một tiếng quỳ gối trên mặt đất: "Dân nữ Uyển nhi khấu tạ ân huệ của vương."

Thúy Nhi cũng theo tiểu thư quỳ xuống dập đầu.

Lần này đến lượt Bối Bối trợn tròn mắt: "Uyển nhi, ngươi biết thân phận của hắn?"

Gật đầu, Uyển nhi sùng kính nhìn Cô Ngự · Hàn một chút, sau đó chuyển mắt hướng Bối Bối: "Nghe tỷ muội ở bách hoa các nói, ngày hôm qua từng xuất hiện thực thân xích hồng sắc trên bầu trời, rất nhiều người cũng biết là vương giá lâm dân gian."

Tại Bách Hoa Các ngây dại lâu như vậy, nàng nhìn người rất nhiều, hiểu biết so sánh với người bình thường tự nhiên cũng hơn. Bối Bối an toàn trở về như vậy, hơn nữa nam nhân trước mắt một thân tôn quý không thể che giấu được, chuyện liền càng thêm rõ ràng.

Cô Ngự · Hàn nhẹ nhàng cười một tiếng, con ngươi đen tà tà liếc mắt dò xét Bối Bối, sau đó đến gần Uyển Nhi, đưa tay rất ôn nhu đỡ nàng đứng dậy: "Miễn lễ, Bổn vương chuẩn bị đón ái thiếp về cung không cần phải khách sáo như vậy."

Chương 73 :Chơi xấu !

Vừa nói lời này ra, khiến Uyển nhi sợ ngây người, nàng kinh hãi nhìn về phía Bối Bối, không biết nên làm cái gì bây giờ ?

Nhìn hắn rất chủ động tới gần Uyển nhi, Bối Bối vừa tức giận lại vừa... lo lắng, nàng dậm chân đi tới, không chút khách khí đẩy tay của hắn ra: "Buông.. tay heo của ngươi ra, Uyển nhi sẽ không theo ngươi hồi cung, người nàng thích chính là Viễn Sinh, không phải ngươi đồ Vương bảnh chọe ! ".

Tay của Cô Ngự Hàn bị nàng đánh rất vừa vặn, "Chát" một tiếng rất kêu, mắt hắn xẹt qua một tia vui vẻ nhìn mu bàn tay của mình bị đánh đỏ lên, hừm, thật đúng là tức giận không nhỏ, hạ thủ tuyệt không lưu tình.

Nhưng mà, gặp vẻ mặt vừa chua xót vừa giận giữ đáng yêu của nàng, hắn đành chịu ấm ức một chút vậy.

Uyển nhi lại bị hành động của Bối Bối khiến cho sợ hãi, nàng bối rối tham gia câu chuyện: "Vương, thỉnh ngài không nên trách tội Bối Bối, nàng không phải cố ý..."

Cô Ngự Hàn xua xua tay ngăn Uyển nhi lại, sau đó sủng nịnh kéo Bối Bối qua ôm vào trong lòng: "Không có việc gì, đánh là tình mắng là yêu, có đúng hay không, tiểu Bối Bối?"

(th0 : tởm...thật là tởm...tởm không thể tả...anh à càng ngày em càng không dám làm tiếp a ! đọc không cảm giác mà ...bây giờ ngồi làm...em không tiêu hóa được độ ...của anh đâu à T''T)

"Hừ." Bối Bối mặc kệ hắn.

Đưa tay, gạt tay của hắn ra, nàng rất nghiêm túc theo sát hắn mặt đối mặt: " Cô Ngự Hàn, ngươi không thể đem Uyển nhi ép tiến cung."

Hắn ung dung, toàn thân ngồi xuống trên ghế nằm, đưa mắt nhìn nàng: "Tốt, nhưng mà... ngươi muốn dùng cái gì trao đổi đây?"

Hít sâu một hơi, tiếp tục thở ra, Bối Bối trừng thẳng ánh mắt bắn về phía nam nhân đang thảnh thảnh thơi thơi kia, âm thầm cắn răng: "Ngươi muốn ta lấy cái gì trao đổi? Nói cho ngươi, ta không có tiền, mạng thì có một cái."

"... Ta sẽ lấy mạng của ngươi..." Cô Ngự Hàn cố ý kéo dài âm ở đuôi, sau đó dù bận vẫn ung dung nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy phòng bị của nàng.

Uyển nhi cũng khẩn trương : "Bối Bối, ta không chuộc thân."

"Không được, ngươi nhất định phải chuộc thân." Bối Bối rất kiên quyết, sau đó, nàng chuyển mắt hướng Cô Ngự Hàn, ánh mắt hiện lên đủ loại, có giận giữ, có thất vọng, có... tổn thương.

Cuối cùng, nàng tức giận mở miệng: "Muốn mạng của ta thì ngươi lấy đi!"

Nói xong, nàng không nhịn được hốc mắt âm thầm đỏ lên, chán ghét, chết thì chết, dù sao nàng chết cũng sẽ không có người tưởng niệm nàng, chỉ là, tại sao lời này nói ra từ trong miệng của hắn không khiến cho nàng sợ hãi mà ngược lại, chỉ cảm thấy...trong lòng chua xót chỉ muốn khóc.

Thấy nàng quật cường che dấu con mắt đã đỏ hoe, tâm hắn tê rần, không để ý đến sự giãy dụa của nàng, mạnh mẽ đem nàng ôm vào lòng: "Ta muốn mạng của ngươi thật tốt, sau này hứa không bao giờ được mạo hiểm như vậy nữa được không?"

"Ghét ngươi nhất!" Bối Bối đem khuôn mặt chà chà vào y phục của hắn, dùng y phục của hắn lau khô nước trong hốc mắt.

Hưởng thụ cảm giác nàng ở trong ngực lộn xộn, hắn cười híp mắt quay đầu nhìn Uyển nhi: "Uyển nhi cô nương thấy rồi đấy, xem ra Bổn vương không thể đem ngươi hồi cung làm tiểu thiếp, bởi vì tiểu Bối Bối đã đáp ứng yêu cầu của ta. "

Đáp lại hắn, Bối Bối âm thầm đưa tay nắm thắt lưng của hắn một cái.

Uyển nhi cùng Thúy nhi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn sự việc biến hóa đột ngột trước mặt, trong đầu liền nhận thức, không tự giác có chút xấu hổ quỵ dưới đất: "Dân nữ khấu kiến Vương phi."

"A? Các ngươi làm cái gì, mau đứng lên, ta không phải là Vương phi gì hết, chỉ là một dị thế lưu lạc đáng thương!" Bối Bối vội vàng đem Uyển nhi các nàng kéo lên.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, cửa truyền đến một tiếng la vui sướng: "Uyển nhi."

Uyển nhi nghe tiếng nhìn qua, mắt không nhịn được ứa lệ: "Viễn Sinh."

Nhìn bọn họ tình nồng bịn rịn đứng lặng mà ngắm nhau, Bối Bối không nhịn được vui vẻ mừng cho bọn họ mây tan trăng lại sáng.

Trên đường, Uyển nhi được Thúy nhi nâng lên xe ngựa.

Quay đầu lại, ánh mắt nàng rưng rưng nhìn Bối Bối: "Bối Bối, hôm nay từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp nhau, ta sẽ cả đời nhớ kỹ ngươi."

"Bối Bối tiểu thư, Thúy nhi cũng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngươi."

Ly biệt sầu não, khiến tâm Bối Bối thấy nặng nề, nàng cố gắng nhịn xuống ánh mắt không đỏ lên: "Được rồi được rồi, Bổn công tử biết bản thân làm cho người ta ấn tượng khắc sâu, cám ơn nâng đỡ, tiểu sinh có lễ ."

Nàng tinh nghịch cúi người vái vái, khiến Uyển nhi buồn cười nín khóc mà cười.

Bối Bối đi tới trước mặt Viễn Sinh, hung tợn cảnh cáo: "Ngươi cần phải đối đãi thật tốt Uyển nhi, nếu không ta theo đuổi giết ngươi đến tận chân trời góc biển."

"Viễn Sinh nhất định sẽ che chở Uyển nhi suốt đời." Viễn Sinh trịnh trọng hứa hẹn về phía Bối Bối.

"Vậy ta an tâm, các ngươi nhanh lên đường đi, tin rằng cha mẹ Viễn Sinh đã chờ không kịp muốn xem con dâu tốt của bọn họ." Bối Bối thúc giục bọn họ, giả vờ vui vẻ phất tay.

"Hẹn gặp lại."

Xe ngựa "rộc rộc rộc rộc" rời đi, hướng tới phương xa lên đường, vang lên một hồi huyên náo, trời về chiều ánh chiều tà lóe sáng lóng lánh chiếu lên những hạt bụi, khúc xạ ra bảy dải ánh sáng mang vẻ hoa mỹ.

Nhìn xe ngựa đi xa, thương cảm, cuối cùng xuất hiện ở giữa hai đầu lông mày, trong thiên hạ không có bữa tiệc nào là không đến ngày tan...

Mặt trời chiều ngả về tây, kéo dài thân ảnh nhỏ xinh của nàng.

Đột nhiên, phía sau truyền đến một hồi "Đát đát đát" tiếng vó ngựa, khi nàng còn chưa kịp quay đầu nhìn lại, nàng đã bị người ta ôm lấy bay vút lên.

"A... Ai..." Bối Bối hoảng hồn kêu thất thanh, rất nhanh, nàng liền vững chắc ngồi ở trên lưng ngựa.

Ngoảnh cổ, khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn gần ngay trong gang tấc, nàng không nhịn được kinh ngạc: " Cô Ngự Hàn? Sao ngươi lại tới đây, không phải ngươi ở khách sạn sao? A, đây là Tiểu Bạch của ta, ngươi cưỡi Tiểu Bạch tới!"

Nàng cao hứng nghiêng người về phía trước vỗ vỗ vào cổ Tiểu Bạch, tâm tình rốt cục lại tung bay, hòa tan cảm giác thương cảm do vừa rồi ly biệt.

Hắn khống chế bạch mã phóng nhanh lướt qua đồng nội, hơi nghiêng người, hôn lên trên mặt nàng một cái: "Nhìn ngươi một thân một mình lẻ loi đứng ở bên ngoài như vậy ta thương cảm, cho nên ta đi ra cùng ngươi là tốt rồi."

"Ai muốn ngươi đến." Bối Bối không phục phản bác, tuy nhiên, tiếng nói cũng không do tự chủ mà trở nên nhõng nhẽo, giờ khắc này, nàng thực sự không hy vọng phải trở về một mình giữa không gian mênh mông bát ngát ngập ánh chiều tà chiếu trên đồng hoang khiến cho người ta cảm thấy cô đơn tịch mịch.

"Tốt, vậy ngươi liền theo ta đi xem một chút cảnh đẹp của dân gian nha." Cô Ngự Hàn giục ngựa lao nhanh, tốc độ nhanh hơn, hai người chạy như bay dưới trời chiều.

Bối Bối chu miệng, ánh mắt cũng mang theo ý cười: "Nói như vậy so với vừa rồi thì nói có gì khác nhau chứ."

Hai người giục ngựa lao nhanh đi tới một chỗ bên hồ mới dừng lại.

Nhìn hồ nước trong suốt phẳng lặng, Bối Bối nghịch ngợm nhặt lên một viên đá ném vào trong hồ: " Cô Ngự Hàn, chúng ta thi xem ai ném được xa, ai thua thì là chó con."

Chương 74 :Xà hoan !

Thanks ss thienha9992002 !

Th0 : hu hu ta bị bóp...bị bóp...đi ăn Phở 24 một suất 50k ta không có ý kiến, một vài quả trứng gà non mà 25k ta cũng không vấn đề, khăn lạnh cũng chém đẹp ta vẫn vô tư đi, nhưng...khi nhìn đến hóa đơn ghi ...một củ cà rốt (à một cốc nước ép cà rốt ) của ta giá 32k ta không thể không điên lên được... chúng nó tính bóp chết hết họ hàng nhà th0 mà! Hả hả ...chợ bán bao nhiêu tiền một củ cà rốt mà? Thật là quá thể T"T...! May cho nó là cái hóa đơn của một mình ta mất đến 109k không phải là ta thanh toán, không ta thề cái bài này không ngắn vây đâu à >"<!!!

À chương 74 ta quảng cáo chơi vầy chứ có gì đâu a! * hê hê hê* *giả ngu*

CHƯƠNG I:

Viên Hỷ luôn nghĩ rằng, nếu có người phải dính líu tới cuộc sống của mình, thì người đó chắc phải là Trương Hằng chứ không phải là Bộ Hoài Vũ, vì cứ theo những tình tiết hay xảy ra trong tiểu thuyết tình cảm, Trương Hằng mới là người có sự trùng phùng đầy ắp kịch tính với cô.

Thành phố này dường như chẳng có mùa thu, áo tay dài chưa mặc được mấy ngày đã lại thấy lành lạnh, cơ hồ chỉ trong một đêm, phong cảnh ngoài phố đã chuyển từ cuối hạ sang thẳng đầu đông, bước chân những người bộ hành vội vã hơn, khép chặt tà áo khoác, vội vàng lướt nhanh trên đường, mang theo từng đợt gió, lạnh đến thấu xương.

Cô bị Bì Hối Cường kéo ra ngoài dạo phố, không ngờ chưa rảo được nửa vòng Parkson, Hối Cường đã bị bạn trai điện thoại đến bắt đi mất, thả Viên Hỷ bay một mình, cô chẳng có gì để mua nên chỉ dạo chơi, từ quầy mỹ phẩm đến trang sức trân châu, từ quần áo nữ đến nam, đi mãi đi mãi rồi bỗng gặp Trương Hằng.

Lúc ấy Trương Hằng đang đút tay vào túi quần, nghiêng người đứng trước một quầy hàng trang phục nam đợi Bộ Hoài Vũ trong phòng thay đồ, có lẽ đứng khá gần với những con ma-nơ-canh nên khi cảm thấy có một hơi thở phảng phất quanh mình, anh liền cúi đầu xuống nhìn, thì thấy một cô gái cột tóc đuôi ngựa đang thấp đầu vạch quần áo trên người mình ra xem, anh cười, rồi cố ý hỏi bằng giọng nghiêm túc, "Thưa cô, cô đang tìm gì thế?".

Viên Hỷ lúc đó giật mình lùi lại một bước dài, kinh ngạc ngẩng đầu lên, mới phát hiện ra mình cứ quen tay lật giở đồ đạc, rồi lại còn xem một người sống đàng hoàng là ma-nơ-canh, thảo nào lúc nãy đầu ngón tay chạm vào phần áo trên của người mẫu lại thấy âm ấm, cô còn băn khoăn không biết có phải nhãn hiệu cao cấp quá không, mà đến cả ma-nơ-canh cũng y như thật, ai ngờ mình lại sờ soạng thân thể của người ta!

Nhìn thấy gương mặt cố ý cau lại của Trương Hằng, Viên Hỷ trong một lúc thấy xấu hổ kinh khủng, mặt đỏ bừng bừng, cũng không biết phải giải thích thế nào, ấp úng một lúc lâu mới lúng búng một câu "xin lỗi"nhỏ xíu, cũng không đợi Trương Hằng nói gì đã cúi gằm đầu xuống ngực rồi quay người lủi đi, kết quả là chưa đi được mấy bước đã cộp đầu vào vách cửa kính dày ở kế bên.

"Binh" một tiếng, cô lảo đảo lùi lại mấy bước mới đứng vững nổi, ôm lấy đầu, có phần choáng váng, mọi ánh mắt xung quanh đều bị thu hút bởi tiếng động cực to ấy, cô nhìn thấy trước tiên là sự kinh ngạc trên gương mặt cô gái bán hàng ở phía bên kia cửa kính, sau đó lại liếc thấy nét cười không kềm nổi trên mặt Trương Hằng, chỉ cảm thấy càng ngượng ngùng hơn, vội vã muốn bỏ đi ngay, nhưng vốn vừa nãy bị đụng chóng mặt quá, lại thêm cuống lên, nên trong khoảnh khắc không phân biệt nổi đâu là đông tây nam bắc nữa, quay mòng mòng tại chỗ một lúc mới tìm ra đúng hướng, không đếm xỉa gì đến những ánh mắt kỳ dị chung quanh, tiếp tục cúi gằm đầu đi tiếp.

Lúc Bộ Hoài Vũ bước ra khỏi phòng thay đồ, vừa mục kích được cảnh hay ho này.

Trương Hằng gọi với theo bóng dáng cuống cuồng của Viên Hỷ: "Coi chừng cửa kính!"

Viên Hỷ phanh két lại, ngẩng lên, phía trước làm gì có cửa kính nào đâu, sau lưng lại vẳng đến tiếng cười thỏa thuê của Trương Hằng, lúc đó mới biết là anh đang chọc cô, có phần thẹn quá hóa giận, nhưng lại nhịn được rồi vội vã bỏ đi.

Bộ Hoài Vũ thấy Trương Hằng trêu ghẹo con gái nhà người ta, thờ ơ liếc qua dáng Viên Hỷ một cái rồi hỏi Trương Hằng: "Chiếc này thế nào?"

Trương Hằng thu ánh mắt đang dõi theo bóng Viên Hỷ lại, cười hí hửng quan sát Bộ Hoài Vũ một lúc rồi đáp, "Ừ, đẹp lắm! Dáng người rất đẹp, rất giống các quý ông."

Bộ Hoài Vũ thấy Trương Hằng cười nhăn nhở, chau mày, "Hỏi cậu quần áo thế nào mà!"

Trương Hằng cười hì hì, "Đẹp lắm, rất hợp với dáng cậu!"

Bộ Hoài Vũ không nói gì nữa, gật gật đầu với cô nhân viên bán hàng, cô nàng vội vã viết phiếu đầy đủ rồi cung cung kính kính đưa lại cho anh.

Trương Hằng theo sau anh lí nhí than thở, "Mình đúng là bệnh thật, khi không lại theo một người đàn ông, lại là một người đàn ông kỳ cục đi mua quần áo nữa chứ."

Bộ Hoài Vũ không thèm đếm xỉa.

Trương Hằng tiếp tục lảm nhảm, "Thật là, có bao giờ thấy đàn ông nào tự đi mua quần áo không? Thế còn cần phụ nữ làm gì? Quần áo của đàn ông phải là phụ nữ tặng, chứ không phải tự anh mua..."

Bộ Hoài Vũ quay lại lạnh lùng nhìn anh một cái, "Tự tôi có tiền, tại sao phải cần phụ nữ mua cho?"

Trương Hằng thấy gương mặt lạnh lùng của Bộ Hoài Vũ, biết ý câm miệng lại.

Cũng thật trùng hợp, Viên Hỷ rảo quanh nửa vòng, cuối cùng lại chạm mặt với Trương Hằng và Bộ Hoài Vũ.

Viên Hỷ nhìn thấy một chiếc áo cho nam giới kiểu dáng rất được thì chợt nghĩ đến anh mình, cảm thấy chiếc áo này mặc lên người anh chắc chắn sẽ rất đẹp, lại nhớ ra hình như anh chưa bao giờ được mặc một bộ quần áo nào cho ra hồn, tuy nhìn giá tiền trên nhãn mác có phần hoa mắt, cô vẫn nghiến răng, tự động viên mình bước vào mua. Vừa cầm chiếc áo từ trên giá xuống để xem tỉ mỉ hơn thì đúng lúc nhìn thấy Trương Hằng bước ra khỏi phòng thay đồ, trên người mặc đúng dáng áo mà cô vừa lấy xuống.

Trương Hằng nhìn thấy Viên Hỷ cũng ngẩn ra, nhưng rất nhanh lại mỉm cười chào, "Trùng hợp quá!"

Viên Hỷ lần này không chạy đi đâu cả, có vẻ lúng túng gật gật đầu, không nói gì. Trương Hằng nhìn thấy chiếc áo cô cầm trên tay, nét cười trên môi càng đậm, "Còn rất ăn ý nữa?"

Nói thực lòng, Viên Hỷ thực ra không thích kiểu đàn ông ngọt ngào thơn thớt như Trương Hằng, nhưng mặt vẫn ửng hồng, vờ như chưa nghe thấy gì, quay đi nhìn chiếc áo trong tay.

Trương Hằng lại là người dễ thân thiết, quay người một vòng trước mặt Viên Hỷ, "Thế nào? Hiệu quả ra sao?"

Đành phải thừa nhận rằng chiếc áo này quả thực anh ta mặc rất đẹp, nên Viên Hỷ gật đầu rất thành thật, "Tuyệt lắm!", sau đó quay lại nói với nhân viên cửa hàng, "Chọn giúp tôi một chiếc... ừ... lớn hơn của anh này một chút."

Cô gái bán hàng nở nụ cười lịch sự, hỏi Viên Hỷ, "Cô cần số bao nhiêu? Lớn hơn mấy số?"

Đang nói thì cửa một phòng thay đồ khác chợt mở, Bộ Hoài Vũ cũng mặc chiếc áo đó bước ra, Viên Hỷ nhìn thấy mắt bỗng sáng lên, chỉ Bộ Hoài Vũ và nói với cô gái ấy: "Số như của anh kia đang mặc là được."

Cô gái bán hàng tỏ vẻ có lỗi, "Ôi, cô có thể đợi một chút được không? Kiểu này của chúng tôi mỗi số chỉ có một chiếc, nếu cô cảm thấy hài lòng, tôi sẽ gọi điện ngay cho cửa hàng phụ mang đến cho cô."

Viên Hỷ không giấu nổi vẻ thất vọng, nhè nhẹ lắc đầu, xoay người lại định đi, lúc ấy Bộ Hoài Vũ không biết thế nào lại nói một câu sau lưng cô: "Nếu cô cần thì lấy đi, tôi vẫn chưa muốn mua."

Viên Hỷ vui mừng quay lại, "Thật không?", chỉ sợ Bộ Hoài Vũ thay đổi ý định vì chiếc áo này anh mặc cũng rất đẹp.

Bộ Hoài Vũ cởi ra rồi đưa cho nhân viên bán hàng, "Bán cho cô ấy đi."

Viên Hỷ cảm ơn anh rối rít, Trương Hằng cười hi hi nhìn theo, lúc thấy Viên Hỷ cầm hóa đơn đi tính tiền mới chọc cô, "Lông Mày Đẹp, vừa nãy cô quấy rối tôi nên bây giờ bồi thường đi, mua luôn cho tôi chiếc này nhé!"

Viên Hỷ không hiểu, "Tôi mua chiếc của anh để làm gì?"

Trương Hằng cười, "Tặng cho tôi, không thì sao gọi là bồi thường được."

Viên Hỷ dừng bước, có vẻ nghĩ ngợi gì đó, sau đó xoay người lại hỏi với vẻ đứng đắn, "Bộ tôi giống người có tiền lắm à?"

Trương Hằng quan sát cô mấy lượt từ trên xuống dưới, rồi chép miệng lắc đầu.

Viên Hỷ đột ngột sờ sờ đầu mình, dí sát lại gần anh hỏi, "Nhìn xem, trên trán tôi có viết chữ gì không?"

Trương Hằng nghệch ra, "Không có chữ."

Viên Hỷ lại chăm chú nhìn vào trán Trương Hằng, cười nhạo, "Tôi cứ tưởng trên trán mình viết hai chữ 'nhúng nước' chứ, thì ra là không có, mà là viết trên trán anh kìa!"

Nhân viên bán hàng "phụt" một tiếng phì cười, Trương Hằng lúc này mới vỡ lẽ, tức giận đùng đùng gào lên với Viên Hỷ, "Cái cô này, lại còn dám chọc tôi à!"

Viên Hỷ đã đi xa rồi.

P/S:Den sẽ dịch từng phần chứ không dịch được liền tù tì một chương như bên CCCT, mọi người thông cảm nha [ta bận ta có quyền ]f

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro