chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế Anh thở dài nhìn Thanh Bảo rồi lại nhìn Nguyễn Sơn, nói bằng chất giọng đầy mỉa mai, "Thấy nó chưa, đã thừa nhận là hai đứa chúng mày đang yêu nhau đấy !"

Nguyễn Sơn tiến gần lại phía Thế Anh nhìn Thanh Bảo khổ sở mà môi em mím chặt, hai hàng nước mắt chảy dài trên đôi gò má tim cậu hẫng đi mất một nhịp. Nguyễn Sơn thích Thanh Bảo là thật, cậu muốn được ở bên em là thật nhưng nhìn Thanh Bảo dằn vặt đau khổ thế này cậu không đành lòng. Chẳng phải người ta luôn muốn người mình yêu được hạnh phúc hay sao? Nguyễn Sơn cũng không phải ngoại lệ mà chính bản thân cậu cũng không phải loại người không ăn được mà trở mặt đạp đổ.

Thế Anh là một người con trai tốt lại rất yêu thương Thanh Bảo. Lúc trước là vì có chút ghen tị với hắn nên đôi lúc cậu có nói ra những lời đả kích tới em nhưng cũng chỉ dừng tới đó thôi. Chứ Nguyễn Sơn hoàn toàn không có ý muốn chia rẽ hai người bọn họ.

Cậu yêu Thanh Bảo và cậu tôn trọng sự lựa chọn của em. Trừ khi người bên cạnh Thanh Bảo là một kẻ tồi thì cậu mới được phép trở thành sự lựa chọn tiếp theo cho em. Còn ngoài ra thì Nguyễn Sơn không có quyền.

"Tôi với Thanh Bảo hoàn toàn không như anh nghĩ, lại càng không phải như lời Thế Anh nói. Tôi thích Thanh Bảo đúng, nhưng tôi..."

"Nhưng nhị cái gì. Mày định bảo là nhưng tôi không làm gì sai hay như nào ?"

"Mày hôn nó trước cổng nhà tao, tao thấy hết rồi. Đừng lừa trẻ con như thế chứ, mày đang múa rìu qua mắt thợ đấy à ?"

Thanh Bảo không nghe nổi nữa, em đã cố che giấu sự trốn tránh của mình rồi vậy mà Nguyễn Sơn lại từ đâu xuất hiện phá hỏng hết mọi chuyện, "Cậu đừng nói nữa đủ rồi Nguyễn Sơn."

" Cậu thích tớ thì cứ thừa nhận vậy đi."

"Đừng nực cười thế Thanh Bảo. Cái đêm mưa hôm đó, cậu nói tớ đã làm cả hai xảy ra chuyện tan vỡ chính tớ cũng thấy bản thân đã đi quá xa. "

" Hôm trước tớ cũng đã tới nhà tìm Thế Anh...", Nguyễn Sơn nhìn em bằng ánh mắt buồn bã, "Thanh Bảo cậu luôn muốn được ở bên Thế Anh mà, không phải sao ? Vì điều gì mà cậu lại cư xử như thế ?"

"Chúng mày diễn trò ở nhà tao đấy à ?", hắn khoanh tay, đảo mắt không muốn chứng kiến cảnh tượng khiến hắn ngứa mắt. Thế Anh hắn vẫn không hiểu em là đang muốn cái gì nữa.

"Thế Anh tôi thích Thanh Bảo nhưng Thanh Bảo trước sau đều chỉ yêu một mình cậu, điều đó là sự thật. "

"Còn về nụ hôn kia là chính tôi chủ động, cậu ấy hoàn toàn bị động. Trước đó tôi đã nói hết tâm tư của mình và bị Thanh Bảo thẳng thừng từ chối."

"Nguyễn Sơn đủ rồi ! Đừng gây rắc rối nữa, tớ nghĩ cậu nên về đi. À không chúng ta cùng về, đi thôi !"

"Đứng lại !", hắn bực mình kéo em vào trong nhà, trước khi đi còn cố ý đuổi Nguyễn Sơn, "Biến về được rồi, nhớ đóng cửa."

Nguyễn Sơn cười khổ, cậu mong sao Thế Anh sẽ hiểu cho cậu và quay về bên Thanh Bảo. Còn Nguyễn Sơn thì sao cũng được. Chỉ là đơn phương có hơn một tháng thôi cậu vẫn có thể quên đi, vẫn có thể tìm một người khác nhưng Thế Anh và Thanh Bảo thì không thể. Họ cần nhau và họ hiểu cho nhau hơn bất kì ai.

Đến chính cậu, cậu còn không dám chắc mình có hiểu Thanh Bảo không hay đơn giản chỉ là cậu có phải hình mẫu mà Thanh Bảo theo đuổi không. Nhưng dù thế nào thì, Thanh Bảo vẫn chỉ yêu một mình Thế Anh mà thôi !

Thế Anh đẩy Thanh Bảo ngồi xuống ghế, bản thân mình thì đứng trước mặt em. Hắn thật sự điên mất, em nói dối giỏi hơn hắn tưởng.

"Giải thích đi, mày có năm phút để giải thích tất cả !"

"Tớ đã giải thích hết rồi, Nguyễn Sơn nói dối đấy, tớ..."

"Mày nghĩ tao ngu à ?"

Thanh Bảo biết là giờ em có nói gì đi nữa thì hắn cũng sẽ không tin em. Rồi thể nào cũng cố chấp bảo vệ một mối quan hệ chẳng đi đến đâu này, em không muốn như thế. Thanh Bảo giương mắt nhìn hắn, nghẹn ngào nói, "Kể cả cậu không tin, thì chúng ta vẫn chia tay đi !"

"Ai cho ? Tao đã nói tao sẽ giải quyết được mà... "

" Tại sao mày không chờ đợi, tại sao mày bỏ đi ?"

"Giải quyết kiểu gì hả? Anh nói em nghe đi Bùi Thế Anh...Mẹ anh cho phép mình yêu nhau à hay là mẹ anh yêu quý em lắm ? "

"Thế Anh anh lớn rồi, anh làm ơn hãy hiểu chuyện chút đi. Đúng là em không thể quên anh nhưng đây là cách tốt nhất cho cả hai chúng ta."

"Thì sao? Từ từ rồi mẹ sẽ hiểu mày biết suốt một tháng qua tao sống thế nào không? Mày biết cảm xúc của tao rối bời thế nào không ? Mày có biết nghĩ cho tao một chút nào không vậy Thanh Bảo ?"

Chắc Thanh Bảo nghĩ chỉ có mình em đau khổ nhưng còn hắn thì sao. Em bỏ đi không nói một lời cả tháng trời vậy suốt một tháng qua em sống ra sao ?

Đau khổ phải không? Nhớ hắn phải không? Tuyệt vọng lắm phải không ?

Vậy thì Thế Anh cũng thế mà thôi... Hắn không phải một kẻ tồn tại với trái tim và lòng dạ sắt đá. Hắn cũng có cảm xúc của riêng mình, tuy bình thường không bao giờ thể hiện ra bên ngoài nhưng không có nghĩa là hắn không biết đau đớn, không biết tổn thương. Cảm xúc hắn giấu kín trong lòng, còn đau hơn gấp bội nữa kìa !

"Dám bỏ đi cả tháng trời không nói một lời nào. "

" Mày xem, phải xử lý mày thế nào mới đáng đây ?"

Thanh Bảo bĩu môi, "Đừng đùa nữa, em thấy..."

"Em thấy không ổn. "

" Chúng ta vẫn nên dừng lại đi. "

" Mẹ anh cấm rồi, yêu em anh sẽ không có tương lai.", Thế Anh nhại lại mấy câu y chang em nói còn kèm thêm cả chất giọng chảy nước, sau đó gằn giọng, "Ngưng lại đi, tao không muốn nghe."

"Giờ này là giờ nào mà anh còn đùa được. Em nghiêm túc đó, hoàn toàn nghiêm túc. "

" Vân An thì sao? Anh chẳng lẽ không hiểu cho bạn ấy ?"

"Không rảnh. Một tháng qua tao bị nó đày đoạ và làm phiền là đã quá đủ rồi. Giờ đã đến lúc mọi chuyện trở về như ban đầu."

"Anh nói nhẹ như bẫng ấy. Đừng cố chấp nữa Thế Anh, em biết thân phận của mình mà !"

Hắn liếc em đầy khinh bỉ, nhắm mắt ngồi xuống tựa lưng vào ghế, "Lắm chuyện, tao hứa lo được là sẽ lo được làm gì mà cứ rồ hết lên. "

"Mày mà bỏ đi lần nữa gặp đâu tao sẽ đánh đấy, tao không nể tình nữa đâu !"

"Có giỏi thì đánh đi, đồ điên."

Đây rồi! Đây mới chính là người mà Thế Anh luôn mong nhớ. Đây mới là người mà hắn cần trong cuộc đời. Một tháng qua vắng bóng em mà hắn cảm tưởng như một thế kỉ đã trôi qua vậy. Hắn sống trong nỗi nhớ nhung vương vấn của riêng mình.

Mỗi ngày đều mong người xuất hiện trong ngôi nhà này là Bảo Bảo em chứ không phải Vân An. Mỗi ngày đều mong em quay trở về và hắn sẽ luôn dang rộng vòng tay đón lấy em như ngày nào...

"Lên đi ngủ thôi, mệt không thở nổi."

"Em về nhà ngủ được rồi !"

"Ừ thế lên phòng đi còn ngồi đấy làm gì ? Nhanh chân lên, còn tắm rửa nữa không muộn."

"Em bảo, em sẽ về nhà em cơ mà ?"

"Thì đây là nhà mày còn gì, muốn về đâu nữa ?"

Thanh Bảo cảm thấy trái tim mình như được sưởi ấm sau những tháng ngày giá lạnh. Thế Anh nói đây chính là nhà em ngoài ra không còn nơi nào để cho em đi nữa.

Dù lúc trước Thanh Bảo muốn tốt cho hắn cứ một mực làm theo ý mình, bảo thủ cho rằng mình đúng. Mình bỏ Thế Anh đi là muốn hắn có một cuộc sống hạnh phúc hơn nhưng lúc này Thanh Bảo lại nhận ra em làm vậy chẳng phải là muốn tốt cho ai cả mà chỉ gây thêm phiền muộn, rắc rối cho chính em lẫn hắn mà thôi.

Những ngày qua sống một cuộc sống không có hắn bản thân em chưa một giây nào cảm thấy thật sự tốt như mình vẫn luôn đinh ninh trong lòng. Mà Thế Anh cũng vậy, những lời hắn nói rằng em đã phản bội nhưng hắn vẫn luôn chờ em quay về. Thanh Bảo thấy mình đã sai rồi, đã sai khi muốn buông bỏ tình cảm của mình và Thế Anh bởi vì em không thể làm được.

"Đồ dở hơi này, phải bế lên mới chịu à ?"

Thế Anh bước tới, bế thì không hẳn nói đúng hơn là vác Thanh Bảo lên vai một mạch đi lên phòng.

Sau khi tắm rửa xong xuôi, cả hai ôm nhau nằm trên giường không gian im lặng làm em ngại muốn chết. Quả thật giây phút này khiến Thanh Bảo có chút không tin. Khoảnh khắc này đối với em tuy chân thật gần gũi nhưng lại như đang chìm đắm trong một giấc mơ hão huyền.

Mới đêm hôm qua Thanh Bảo còn nhung nhớ mùi hương của Thế Anh vậy mà hôm nay lại được hắn ôm trong lòng xoa lưng cho đi ngủ. Nói đây một giấc mơ em cũng tin.

"Gầy quá, ôm chả thích tí nào. "

"Thôi biến sang bên kia đi !"

"Này, ờ ờ, biến thật đây. Em đi luôn đấy đừng có gọi người ta về."

"Từ mai ăn nhiều vào. Nhìn mày gầy trông xấu không ngửi được."

"Thế mai mua bánh quy dâu cho người ta ăn nhá ?"

"Ăn đấm đi. Bánh quy dâu con khỉ."

Thế Anh xoay người đối diện với Thanh Bảo động tác xoa lưng nhẹ nhàng dịu dàng khiến em thoải mái vô cùng, "Đừng bỏ đi như thế nữa, tao sẽ... không chịu được đâu ! Hứa đi, đừng bỏ tao."

"Em..."

"Em ?"

"Biết rồi ! Em yêu anh lắm !"

"Yêu mà còn bỏ đi, đúng là... ngu chết đi được."

"Xì, đáng ghét. "

Thế Anh không đáp lại Thanh Bảo cũng không nói gì nữa, mắt nhắm nghiền chìm vào giấc ngủ.

Bên này Thanh Bảo và Thế Anh ôm nhau ngủ đến trời trăng cũng không quan tâm thì ở một nơi nào đó Minh Hải và Vân An với tình trạng say khướt vẫn đang nằm la liệt ở quán nhà người ta. Chỉ tội chủ quán đuổi mãi vẫn không chịu về.

"Cô gì đó ơi, cậu gì đó ơi. Hai người về đi cho chúng tôi còn đóng cửa ạ !"

"Hic Thế Anh, đừng... đừng làm thế với em."

"Uống tiếp đi cô gái lạ mặt, ực... hức... tôi chưa say đâu !"

Bà chủ muốn đá hai người này khỏi quán lắm rồi đây. Làm ơn ai vác hai của nợ này về hộ bà với. Cả ngày làm quần quật mệt muốn bở hơi tai đến thời gian cuối ngày cũng không được tha là sao vậy ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro